Nghiệt Duyên: Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn!
Chương 30: Thổ lộ
July
20/02/2023
Anh phải làm sao đây Nhiên Nhiên?
- Anh không muốn làm tổn thương em.
- Nhưng anh không thể...
Sau khi Cẩu Tảo cùng người của ông ấy rời đi, Tử Dật đã bế cô ra ngoài bờ biển, anh để Mộng Nhiên say giấc trong lòng, còn mình thì tựa cằm lên mái tóc đen bên dưới mà than thở, rủ rỉ.
Chưa bao giờ anh cảm thấy bản thân mình vô dụng đến mức này. Bất lực, mệt mỏi, lưỡng lự chỉ có việc đưa ra lựa chọn thôi mà anh cũng làm không xong.
Vì lí do gì mà anh đột nhiên trở nên như vậy, đây đâu phải là tác phong thường ngày của anh đâu chứ?
- Mẹ...
Tử Dật nhìn xa xăm ra ngọn hải đăng ngoài khơi, nơi mà mẹ anh từng cư trú, trong vô thức tiếng gọi thiêng liêng được cất lên, như thể anh muốn có được lời khuyên, sự an ủi từ người mẹ đã khuất để xoa dịu tâm hồn lạnh lẽo, cô đơn của anh ngay lúc này.
- Em ấy sắp tỉnh lại rồi...
Ôm thêm được một lát nữa thì Mộng Nhiên cựa quậy, khiến Tử Dật lúng túng, da mặt bất giác đỏ lên không biết làm sao cho phải. Bây giờ thả cô xuống cũng không được, vì dưới kia chỉ toàn cát với cát, mà để yên như vậy thì rất khó xử, anh sợ mình không thể giải thích rõ được hành động kì cục này với Mộng Nhiên.
- Phù... thật may quá.
Tử Dật thở phào nhẹ nhõm khi Mộng Nhiên không hề tỉnh giấc mà chỉ là trở người một chút. Anh lấy gồng đứng lên, bế cô trở vào trong xe, cùng nhau về nhà.
"Dật... anh chỉ có thể là của em!"
[...]
Một năm sau.
- Một... hai... ba, cười lên nào.
Thời gian trôi qua nhanh thật, chẳng đợi chờ một ai. Nếu có người hỏi hiện tại Mộng Nhiên nuối tiếc nhất điều gì thì cô chắc chắn sẽ trả lời là khoảng thời gian còn ngồi trên ghế nhà trường.
Nó lướt qua như một cơn gió. Mới ngày nào còn là những cô bé sáu, bảy tuổi chập chững bước vào cấp một, vậy mà bây giờ đã trở thành những đàn anh, đàn chị đứng đầu khối mất rồi. Chỉ còn một năm nữa thôi, là cô và bạn bè đồng trang lứa sẽ bước ra khỏi mái trường này, để đặt chân vào một con đường mới mang tên Đại học.
- Xong rồi, các em về lớp đi.
Tấm ảnh đầu tiên mở đầu cho năm học mới đã được hoàn thành, thợ cầm máy cũng là thầy giáo trong trường. Ông ấy quơ tay ra hiệu cho tập thể lớp Mộng Nhiên dời đi, để lớp khác vào trong khung ảnh.
- Người đẹp!! Đợi thiếp nữa.
- Má ơi, cậu ghê quá Mộng Nhiên.
Bella rùng mình, ớn lạnh đến nổi hết da gà cũng vì điệu bộ ẻo lả và tiếng gọi kì quặc của Mộng Nhiên. Sau nhiều tháng ngồi chung bàn thì cả hai người đã càng thêm gắn kết, nhưng cũng không phải là thân thiết như chị em trong nhà, hay đến mức là kể hết bí mật cho nhau nghe, mà chỉ là họ vì hợp rê, cùng tần số, đặc biệt là cùng ghét một người nên mới chơi chung.
- Nhiên Nhiên, Bella... hai cậu đợi mình với.
- Đừng vội, tụi mình vẫn ở đây.
Trong lúc hai cô nàng xinh đẹp này đang xà nẹo, cùng nhau đi vào lớp học thì bỗng dưng có người nào đó cất tiếng gọi, cô và Bella theo quán tính quay lại thì mới biết là Minh Khuê - một cô bạn cùng lớp.
Cô ấy kéo balo, lấy ra hai tấm thiệp mời sinh nhật sang trọng đưa đến cho hai người, sau đó thành khẩn nói:
- Ngày mai là sinh nhật của Khuê, không biết hai bạn có thể dành ra một ít thời gian đến chung vui với mình
được không?
- Ừm... đương nhiên là được.
Mộng Nhiên ngay tại đó, giở tấm thiệp mời ra x thời gian. Sau khi xác định được lúc ấy không có việc gì bận bịu, vướng víu thì cô liền đồng ý đến dự tiệc của Minh Khuê.
- Mình không chắc nữa, nhưng nếu không đến được thì mình sẽ gửi quà mừng, cậu đừng buồn tớ nha.
Nhưng trái ngược với sự quyết đoán của Mộng Nhiên thì Bella lại không dám hứa với cô ấy, chơi trò hên xui, vì hiện giờ Bella đang là một nhà mẫu ảnh nổi tiếng, lịch trình khá dày đặc, không biết có thể sắp xếp được thời gian hay không. Tối ngày mai cô ấy có tận ba show liền.
- Nếu đến được thì càng tốt. Nhưng nếu cậu bận thì cũng không sao cả. Còn Mộng Nhiên, cậu nhớ đến đấy nha. Tạm biệt, tớ còn phải đi phát hết đống thiệp này đây...
Minh Khuê chạy đi, Mộng Nhiên theo phép phép lịch sự vẫy tay chào cô ấy. Bella bỗng dưng huýt vai cô, sau đó nắm lấy mặt vặn nhẹ về phía bên trái, nơi đang diễn ra một cảnh tượng rất đỗi bình thường, nhưng với Mộng Nhiên thì không. Khung cảnh Tử Dật đang ân cần bế Tuyết Ninh hướng về phòng y tế của trường học vừa vặn lọt vào tầm mắt Mộng Nhiên.
- Thầy ơi, bạn học bị gì vậy ạ?
Mộng Nhiên nhanh chóng chạy đến, cô hiền từ vuốt lấy tóc mai của Tuyết Ninh, nội tâm gào thét, bức bình nhưng vẻ đẹp ngọt ngào vẫn còn đó, không hề hiện hữu một nét tức giận.
- Mộng... Mông Nhiên hả? Tuyết Ninh chỉ bị say nắng mà thôi, em đừng lo lắng quá.
Tử Dật thấy cô như nhìn thấy ma, anh như chột dạ mà lời nói cũng trở nên lắp bắp. Tình thế bắt buộc chứ anh cũng không hề muốn, vì trong phạm vi năm mét đều là những chàng trai có chủ, chẳng ai dám bế Tuyết Ninh vào phòng y tế. Anh lại đang đứng gần đó, dù biết như thế sẽ phạm phải những gì đã từng hứa với cô, nhưng anh không thể thấy chết mà không cứu được.
- Em chỉ hỏi thôi, trông bạn xanh xao quá, thầy mau đi đi chứ nhỡ không kịp đấy ạ.
- Vậy em cũng về lớp đi, thầy đi trước đây.
Anh lướt qua cô nhưng trong lòng mang đầy nỗi bất an, lo sợ, đến thái dương, vần trán cũng đổ mồ hôi hột. Bởi anh biết tỏng bây giờ Mộng Nhiên không nổi giận là vì ở đây có nhiều người, cô không muốn làm cả ba khó xử, mất mặt. Nhưng đằng nào một lát nữa anh cũng phải chịu cơn thịnh nộ từ cô mà thôi.
[...]
Reng.
- Tiết học cuối cùng kết thúc, các em đi đường cẩn trọng nhé.
Tiếng còi vọng lên, một số học sinh ùa ra như đàn ông vỡ tổ. Chỉ còn sót lại dăm ba người vẫn bình tĩnh, điềm nhiên ngồi tại chỗ thu dọn sách vở, dặm lại lớp trang điểm để bản thân lúc nào cũng trong trạng thái hoàn hảo nhất.
Còn Mộng Nhiên thì không, cô không làm gì hết, chỉ ngồi đấy nhìn xa xăm ra ngoài ô cửa số cũng đã được năm mươi phút gì rồi, đến nỗi lớp học đã trống trơn nhưng cô vẫn không có dấu hiệu muốn nhấc cái mông ra khỏi ghế.
- Sao chưa về?
Không gian đang yên tĩnh, cô đang thả hồn vào những cảnh vật ngoài kia từ đột nhiên giọng anh vang lên bên tai, tuy quen nhưng bất ngờ khiến Mộng Nhiên giật mình, cô đánh nhẹ vào tay Tử Dật khi thấy anh vẫn mặc trên người bộ đồng phục của giáo viên thể dục rồi càm ràm.
- Anh lên tận đây làm gì? Bộ không sợ bị phát hiện à?
- Đưa cho anh.
- Không dám làm phiền.
Tử Dật chỉ lắc đầu, anh lủi thủi, e dè nắm lấy balo của Mộng Nhiên, nhưng cô lại phụng phịu kéo về, ôm chật cứng vào trong lòng, không cho anh có cơ hội chạm vào nó, lại còn xéo sắc liếc dọc liếc xuôi mà nói lời mỉa mai. Anh thở dài, đặt tay lên mái tóc bồng bềnh bên dưới, sau đó ngồi nhổm xuống sao cho cân xứng với chiều cao của cô, hạ giọng mà nói:
- Còn giận à? Sao lần này không làm giặc như...
Trong khi anh còn chưa kịp hết câu thì Mộng Nhiên đã bịt chặt lấy môi anh, không kiêng dè mà cướp lời.
- Anh đừng nói nữa, em mười tám tuổi rồi, không còn làm ba cái trò trẻ con như thế nữa đâu.
Giờ nghĩ lại những bốc đồng năm xưa Mộng Nhiên chỉ muốn đào tám cái hố chui xuống cho hết nhục mà thôi. Cô không ngờ lúc ấy chính mình lại có thể làm ra những hành động xấu hổ như vậy, nào là giận dỗi chạy đi, nào là khóc lóc bắt anh hứa này hứa kia. Trẻ trâu chết đi được.
Cũng may là hiện tại thời gian đã giúp Mộng Nhiên trưởng thành lên rất nhiều, mặc dù ghen vẫn hoàn ghen nhưng cô cũng đã biết tiết chế đi cảm xúc của mình.
- Dật... em hỏi thật nha, anh hứa phải trả lời thật lòng đó.
- Ừm.
Anh đồng ý trong sự miễn cưỡng, không mấy cô hỏi giỡn đi có được không? Cuộc đời này anh sợ nhất là những câu nói tương tự như thế, cũng chẳng hiểu tại sao, anh đã cố gắng thuyết phục nhưng nó đã trở thành căn bệnh ăn sâu trong máu anh rồi.
- Anh có thích em không?
Mộng Nhiên chủ động nắm lấy tay Tử Dật như nắm hạnh phúc của riêng mình, làm liều được ăn cả ngã về không. Cô thà như vậy còn hơn cả hai cứ mập mờ như thế này, Mộng Nhiên rất có hi vọng về lần chủ động lần này của mình, vì cô và anh hôn cũng đã hôn, điều này không thể chối bỏ.
- Anh... anh không biết.
Nhưng có lẽ lần hi vọng về một tương lai tốt đẹp hơn vừa mới chớm nở đã bị sự do dự của Tử Dật dập tắt. Mộng Nhiên bắt đầu cảm thấy lạc miệng, đánh mắt sang nơi khác, hơi không tự nhiên đáp lời.
- Anh cái gì cũng giỏi, giỏi nhất là làm em buồn.
- Xin lỗi.
- Không sao cả, không biết còn đỡ hơn không thích mà. Có thể vì tình cảm ấy chưa đủ mặn mà để anh nhận ra mà thôi, em đợi thêm một thời gian cũng được.
Mộng Nhiên đã cố gắng để mình hiểu chuyện theo một cách tích cực nhất, cô là một con người nồng nhiệt với tình yêu nhưng cũng chỉ mới nhận ra được tình cảm này cách đây không lâu. Anh đầu gỗ, suốt ngày chỉ biết đấm đá nên có phần chậm chạp hơn cũng không có gì mới lạ.
- Chúng ta về nha... em muốn đi mua sắm chuẩn bị cho buổi sinh nhật bảy giờ ngày mai.
- Anh không muốn làm tổn thương em.
- Nhưng anh không thể...
Sau khi Cẩu Tảo cùng người của ông ấy rời đi, Tử Dật đã bế cô ra ngoài bờ biển, anh để Mộng Nhiên say giấc trong lòng, còn mình thì tựa cằm lên mái tóc đen bên dưới mà than thở, rủ rỉ.
Chưa bao giờ anh cảm thấy bản thân mình vô dụng đến mức này. Bất lực, mệt mỏi, lưỡng lự chỉ có việc đưa ra lựa chọn thôi mà anh cũng làm không xong.
Vì lí do gì mà anh đột nhiên trở nên như vậy, đây đâu phải là tác phong thường ngày của anh đâu chứ?
- Mẹ...
Tử Dật nhìn xa xăm ra ngọn hải đăng ngoài khơi, nơi mà mẹ anh từng cư trú, trong vô thức tiếng gọi thiêng liêng được cất lên, như thể anh muốn có được lời khuyên, sự an ủi từ người mẹ đã khuất để xoa dịu tâm hồn lạnh lẽo, cô đơn của anh ngay lúc này.
- Em ấy sắp tỉnh lại rồi...
Ôm thêm được một lát nữa thì Mộng Nhiên cựa quậy, khiến Tử Dật lúng túng, da mặt bất giác đỏ lên không biết làm sao cho phải. Bây giờ thả cô xuống cũng không được, vì dưới kia chỉ toàn cát với cát, mà để yên như vậy thì rất khó xử, anh sợ mình không thể giải thích rõ được hành động kì cục này với Mộng Nhiên.
- Phù... thật may quá.
Tử Dật thở phào nhẹ nhõm khi Mộng Nhiên không hề tỉnh giấc mà chỉ là trở người một chút. Anh lấy gồng đứng lên, bế cô trở vào trong xe, cùng nhau về nhà.
"Dật... anh chỉ có thể là của em!"
[...]
Một năm sau.
- Một... hai... ba, cười lên nào.
Thời gian trôi qua nhanh thật, chẳng đợi chờ một ai. Nếu có người hỏi hiện tại Mộng Nhiên nuối tiếc nhất điều gì thì cô chắc chắn sẽ trả lời là khoảng thời gian còn ngồi trên ghế nhà trường.
Nó lướt qua như một cơn gió. Mới ngày nào còn là những cô bé sáu, bảy tuổi chập chững bước vào cấp một, vậy mà bây giờ đã trở thành những đàn anh, đàn chị đứng đầu khối mất rồi. Chỉ còn một năm nữa thôi, là cô và bạn bè đồng trang lứa sẽ bước ra khỏi mái trường này, để đặt chân vào một con đường mới mang tên Đại học.
- Xong rồi, các em về lớp đi.
Tấm ảnh đầu tiên mở đầu cho năm học mới đã được hoàn thành, thợ cầm máy cũng là thầy giáo trong trường. Ông ấy quơ tay ra hiệu cho tập thể lớp Mộng Nhiên dời đi, để lớp khác vào trong khung ảnh.
- Người đẹp!! Đợi thiếp nữa.
- Má ơi, cậu ghê quá Mộng Nhiên.
Bella rùng mình, ớn lạnh đến nổi hết da gà cũng vì điệu bộ ẻo lả và tiếng gọi kì quặc của Mộng Nhiên. Sau nhiều tháng ngồi chung bàn thì cả hai người đã càng thêm gắn kết, nhưng cũng không phải là thân thiết như chị em trong nhà, hay đến mức là kể hết bí mật cho nhau nghe, mà chỉ là họ vì hợp rê, cùng tần số, đặc biệt là cùng ghét một người nên mới chơi chung.
- Nhiên Nhiên, Bella... hai cậu đợi mình với.
- Đừng vội, tụi mình vẫn ở đây.
Trong lúc hai cô nàng xinh đẹp này đang xà nẹo, cùng nhau đi vào lớp học thì bỗng dưng có người nào đó cất tiếng gọi, cô và Bella theo quán tính quay lại thì mới biết là Minh Khuê - một cô bạn cùng lớp.
Cô ấy kéo balo, lấy ra hai tấm thiệp mời sinh nhật sang trọng đưa đến cho hai người, sau đó thành khẩn nói:
- Ngày mai là sinh nhật của Khuê, không biết hai bạn có thể dành ra một ít thời gian đến chung vui với mình
được không?
- Ừm... đương nhiên là được.
Mộng Nhiên ngay tại đó, giở tấm thiệp mời ra x thời gian. Sau khi xác định được lúc ấy không có việc gì bận bịu, vướng víu thì cô liền đồng ý đến dự tiệc của Minh Khuê.
- Mình không chắc nữa, nhưng nếu không đến được thì mình sẽ gửi quà mừng, cậu đừng buồn tớ nha.
Nhưng trái ngược với sự quyết đoán của Mộng Nhiên thì Bella lại không dám hứa với cô ấy, chơi trò hên xui, vì hiện giờ Bella đang là một nhà mẫu ảnh nổi tiếng, lịch trình khá dày đặc, không biết có thể sắp xếp được thời gian hay không. Tối ngày mai cô ấy có tận ba show liền.
- Nếu đến được thì càng tốt. Nhưng nếu cậu bận thì cũng không sao cả. Còn Mộng Nhiên, cậu nhớ đến đấy nha. Tạm biệt, tớ còn phải đi phát hết đống thiệp này đây...
Minh Khuê chạy đi, Mộng Nhiên theo phép phép lịch sự vẫy tay chào cô ấy. Bella bỗng dưng huýt vai cô, sau đó nắm lấy mặt vặn nhẹ về phía bên trái, nơi đang diễn ra một cảnh tượng rất đỗi bình thường, nhưng với Mộng Nhiên thì không. Khung cảnh Tử Dật đang ân cần bế Tuyết Ninh hướng về phòng y tế của trường học vừa vặn lọt vào tầm mắt Mộng Nhiên.
- Thầy ơi, bạn học bị gì vậy ạ?
Mộng Nhiên nhanh chóng chạy đến, cô hiền từ vuốt lấy tóc mai của Tuyết Ninh, nội tâm gào thét, bức bình nhưng vẻ đẹp ngọt ngào vẫn còn đó, không hề hiện hữu một nét tức giận.
- Mộng... Mông Nhiên hả? Tuyết Ninh chỉ bị say nắng mà thôi, em đừng lo lắng quá.
Tử Dật thấy cô như nhìn thấy ma, anh như chột dạ mà lời nói cũng trở nên lắp bắp. Tình thế bắt buộc chứ anh cũng không hề muốn, vì trong phạm vi năm mét đều là những chàng trai có chủ, chẳng ai dám bế Tuyết Ninh vào phòng y tế. Anh lại đang đứng gần đó, dù biết như thế sẽ phạm phải những gì đã từng hứa với cô, nhưng anh không thể thấy chết mà không cứu được.
- Em chỉ hỏi thôi, trông bạn xanh xao quá, thầy mau đi đi chứ nhỡ không kịp đấy ạ.
- Vậy em cũng về lớp đi, thầy đi trước đây.
Anh lướt qua cô nhưng trong lòng mang đầy nỗi bất an, lo sợ, đến thái dương, vần trán cũng đổ mồ hôi hột. Bởi anh biết tỏng bây giờ Mộng Nhiên không nổi giận là vì ở đây có nhiều người, cô không muốn làm cả ba khó xử, mất mặt. Nhưng đằng nào một lát nữa anh cũng phải chịu cơn thịnh nộ từ cô mà thôi.
[...]
Reng.
- Tiết học cuối cùng kết thúc, các em đi đường cẩn trọng nhé.
Tiếng còi vọng lên, một số học sinh ùa ra như đàn ông vỡ tổ. Chỉ còn sót lại dăm ba người vẫn bình tĩnh, điềm nhiên ngồi tại chỗ thu dọn sách vở, dặm lại lớp trang điểm để bản thân lúc nào cũng trong trạng thái hoàn hảo nhất.
Còn Mộng Nhiên thì không, cô không làm gì hết, chỉ ngồi đấy nhìn xa xăm ra ngoài ô cửa số cũng đã được năm mươi phút gì rồi, đến nỗi lớp học đã trống trơn nhưng cô vẫn không có dấu hiệu muốn nhấc cái mông ra khỏi ghế.
- Sao chưa về?
Không gian đang yên tĩnh, cô đang thả hồn vào những cảnh vật ngoài kia từ đột nhiên giọng anh vang lên bên tai, tuy quen nhưng bất ngờ khiến Mộng Nhiên giật mình, cô đánh nhẹ vào tay Tử Dật khi thấy anh vẫn mặc trên người bộ đồng phục của giáo viên thể dục rồi càm ràm.
- Anh lên tận đây làm gì? Bộ không sợ bị phát hiện à?
- Đưa cho anh.
- Không dám làm phiền.
Tử Dật chỉ lắc đầu, anh lủi thủi, e dè nắm lấy balo của Mộng Nhiên, nhưng cô lại phụng phịu kéo về, ôm chật cứng vào trong lòng, không cho anh có cơ hội chạm vào nó, lại còn xéo sắc liếc dọc liếc xuôi mà nói lời mỉa mai. Anh thở dài, đặt tay lên mái tóc bồng bềnh bên dưới, sau đó ngồi nhổm xuống sao cho cân xứng với chiều cao của cô, hạ giọng mà nói:
- Còn giận à? Sao lần này không làm giặc như...
Trong khi anh còn chưa kịp hết câu thì Mộng Nhiên đã bịt chặt lấy môi anh, không kiêng dè mà cướp lời.
- Anh đừng nói nữa, em mười tám tuổi rồi, không còn làm ba cái trò trẻ con như thế nữa đâu.
Giờ nghĩ lại những bốc đồng năm xưa Mộng Nhiên chỉ muốn đào tám cái hố chui xuống cho hết nhục mà thôi. Cô không ngờ lúc ấy chính mình lại có thể làm ra những hành động xấu hổ như vậy, nào là giận dỗi chạy đi, nào là khóc lóc bắt anh hứa này hứa kia. Trẻ trâu chết đi được.
Cũng may là hiện tại thời gian đã giúp Mộng Nhiên trưởng thành lên rất nhiều, mặc dù ghen vẫn hoàn ghen nhưng cô cũng đã biết tiết chế đi cảm xúc của mình.
- Dật... em hỏi thật nha, anh hứa phải trả lời thật lòng đó.
- Ừm.
Anh đồng ý trong sự miễn cưỡng, không mấy cô hỏi giỡn đi có được không? Cuộc đời này anh sợ nhất là những câu nói tương tự như thế, cũng chẳng hiểu tại sao, anh đã cố gắng thuyết phục nhưng nó đã trở thành căn bệnh ăn sâu trong máu anh rồi.
- Anh có thích em không?
Mộng Nhiên chủ động nắm lấy tay Tử Dật như nắm hạnh phúc của riêng mình, làm liều được ăn cả ngã về không. Cô thà như vậy còn hơn cả hai cứ mập mờ như thế này, Mộng Nhiên rất có hi vọng về lần chủ động lần này của mình, vì cô và anh hôn cũng đã hôn, điều này không thể chối bỏ.
- Anh... anh không biết.
Nhưng có lẽ lần hi vọng về một tương lai tốt đẹp hơn vừa mới chớm nở đã bị sự do dự của Tử Dật dập tắt. Mộng Nhiên bắt đầu cảm thấy lạc miệng, đánh mắt sang nơi khác, hơi không tự nhiên đáp lời.
- Anh cái gì cũng giỏi, giỏi nhất là làm em buồn.
- Xin lỗi.
- Không sao cả, không biết còn đỡ hơn không thích mà. Có thể vì tình cảm ấy chưa đủ mặn mà để anh nhận ra mà thôi, em đợi thêm một thời gian cũng được.
Mộng Nhiên đã cố gắng để mình hiểu chuyện theo một cách tích cực nhất, cô là một con người nồng nhiệt với tình yêu nhưng cũng chỉ mới nhận ra được tình cảm này cách đây không lâu. Anh đầu gỗ, suốt ngày chỉ biết đấm đá nên có phần chậm chạp hơn cũng không có gì mới lạ.
- Chúng ta về nha... em muốn đi mua sắm chuẩn bị cho buổi sinh nhật bảy giờ ngày mai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.