Chương 50: Thực hành
KiKaV
01/10/2023
Hạ Thanh Di hơi dừng bút, sau đó bực bội ngẩng mặt lên nhìn người bên kia màn hình. Em là trap boy đúng không? Hạ Thanh Di rất muốn hỏi Cảnh Hàn như vậy.
“Cảnh Hàn, chị cúp đây.”
Cảnh Hàn nhìn Hạ Thanh Di, thấy nét mặt cô sau khi nghe câu nói kia thì có vẻ không được vui. Lại đột ngột đòi cúp điện thoại như vậy. Cậu thấy hơi hoang mang.
“Sao thế? Lại giận gì à?”
“Không có…”
“Vậy em làm phiền chị học sao?”
“Không có gì đâu. Chị cúp đây.”
Nói xong cũng không đợi Cảnh Hàn trả lời, Hạ Thanh Di đã cúp máy trước. Mấy ngày nay cô rất buồn bực. Rốt cuộc là Cảnh Hàn muốn cái gì nhỉ? Cảnh Hàn thích hai người họ cứ mập mờ thế này mãi sao? Không có quan hệ gì mà suốt ngày hết nhắn tin lại gọi video như người yêu thế này, rồi còn nói ra mấy câu mập mờ như vậy nữa…Cảnh Hàn tính kéo dài tình trạng này đến khi nào đây? Sự khó chịu trong lòng khiến Hạ Thanh Di cảm thấy mình không duy trì được việc này nữa. Vậy nên cô quyết định sẽ không nhắn tin gọi điện thường xuyên với Cảnh Hàn như hiện tại.
Sau đó, Cảnh Hàn nhắn tin thì Hạ Thanh Di vẫn trả lời, nhưng không còn nhiệt tình nữa. Cậu gửi yêu cầu gọi video sang Hạ Thanh Di cũng không bắt máy.
Nói là nay mai về, nhưng rốt cuộc lại kéo thêm vài ngày nữa. Mấy ngày này Hạ Thanh Di vẫn rất lạnh lùng với Cảnh Hàn. Cậu thực sự muốn bay về trường đại học Thanh Lâm ngay lập tức, nhưng hiện tại có việc vẫn chưa làm xong. Cảnh Hàn đang gấp rút hoàn thành cho xong.
***
Hôm nay Hạ Thanh Di có tiết thực hành, mỗi lần học thực hành thì phải đến sớm 30 phút. Hiện tại vẫn đang rảnh nên Mã Thanh Thanh cùng La Châu đang cùng nhau lướt web. Sau đó hai người lướt thấy một tin chấn động.
“Ôi trời, Di Di, cậu mau xem cái tin này đi. Vừa được đăng cách đây 2 tiếng thôi.”
Hạ Thanh Di vừa khoác chiếc áo blouse vào thì bị Mã Thanh Thanh kéo một cái. Cô lảo đảo ngồi xuống bên cạnh Mã Thanh Thanh, nhìn vào điện thoại.
“Gì thế?”
“Cậu…cậu tự xem đi…” Mã Thanh Thanh nhét điện thoại vào tay Hạ Thanh Di. Nhìn xung quanh một lượt, Triệu Tú Nhi vẫn chưa vào.
La Châu cũng nhìn Hạ Thanh Di, thở dài.
Hạ Thanh Di khó hiểu cầm điện thoại lên đọc. Sau đó…Hạ Thanh Di thấy hơi đờ đẫn một chút. Cô vẫn luôn biết tính cách của Triệu Tú Nhi không trong sáng như vẻ bề ngoài cô ta muốn thể hiện ra bên ngoài. Nhưng mà…trong điện thoại là một loạt bằng chứng tố Triệu Tú Nhi thuê người chửi Hạ Thanh Di vào đầu năm học. Từ tin nhắn riêng, thông tin chuyển khoản cho tới một vài thông tin của những người được thuê kia. Vô cùng rõ ràng.
Thì ra lần đó là do Triệu Tú Nhi thuê người vào bình luận chửi mình. Hạ Thanh Di thở hắt ra một hơi, cũng may, hai người đã không còn liên quan tới nhau nữa rồi. Cô cũng không dám tưởng tượng, nếu mình cứ chơi chung với một người bạn như thế này thì sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
Hạ Thanh Di mở thử mục bình luận ra đọc, Triệu Tú Nhi bị chửi cũng không hề ít. Còn bị chửi rất nặng nề nữa. Có phải đây là quả báo của Triệu Tú Nhi không? Hạ Thanh Di tắt điện thoại, trả lại cho Mã Thanh Thanh.
“Di Di, tớ không ngờ Triệu Tú Nhi lại như thế luôn đó…Cậu…cũng may cậu không còn chơi với cậu ta nữa…”
La Châu ngồi một bên nghe Mã Thanh Thanh nói, lại nhìn Hạ Thanh Di có vẻ như đang “buồn”. Cô đưa tay lên vỗ vỗ vai Hạ Thanh Di.
La Châu và Mã Thanh Thanh vẫn có cảm nhận được Triệu Tú Nhi không phải là người bạn tốt, lúc ở gần cô ta, cảm giác khó chịu toả ra từ Triệu Tú Nhi khiến hai người họ không có mấy thiện cảm. Chỉ là không ngờ còn chơi trò đâm sau lưng người khác như này thôi.
“Kệ đi, dù sao cũng qua rồi. Tớ cũng không quan tâm nữa đâu.”
Thực ra Hạ Thanh Di không buồn, chỉ là cảm thấy Triệu Tú Nhi lại cho cô một phen bất ngờ nữa rồi thôi. Còn lại chính là cảm thấy may mắn với tính cách quyết đoán của mình.
“Được rồi, vẫn là câu nói cũ. Cần gì thì hú bọn tớ, bọn tớ sẽ lập tức có mặt.” La Châu biết đây là chuyện riêng của Hạ Thanh Di, cả La Châu và Mã Thanh Thanh cũng chẳng có tư cách bàn luận gì về chuyện của người ta cả, còn có, La Châu cảm thấy lời nói nào bây giờ thốt ra cũng chẳng giúp ích hay xoa dịu được gì cho Hạ Thanh Di. Chỉ muốn cho Hạ Thanh Di biết, La Châu và Mã Thanh Thanh sẽ ở bên cạnh cô khi cô cần thôi.
Hạ Thanh Di nhìn hai người họ, lại cảm thấy ấm áp. Cũng may, bản thân mình vẫn còn có những người bạn, vẫn còn có thể cảm nhận được cảm giác tốt đẹp của bạn bè mang lại.
Lúc ba người vừa nói chuyện xong, cũng đã tới giờ vào học. Mọi người bắt đầu ùa vào phòng thực hành.
Học phần hôm nay của cô là Thực hành hoá phân tích và kiểm nghiệm dược phẩm. Có một điều khiến Hạ Thanh Di không ngờ tới là khi cô nhìn thấy Cung Triết đứng cạnh giảng viên dạy thực hành hôm nay của bọn họ. Nghe giảng viên giới thiệu, thì là Cung Triết đến đây hỗ trợ giảng viên trong buổi học ngày hôm nay để mọi người có thể tiếp thu và đạt được những kết quả tốt nhất.
“Cảnh Hàn, chị cúp đây.”
Cảnh Hàn nhìn Hạ Thanh Di, thấy nét mặt cô sau khi nghe câu nói kia thì có vẻ không được vui. Lại đột ngột đòi cúp điện thoại như vậy. Cậu thấy hơi hoang mang.
“Sao thế? Lại giận gì à?”
“Không có…”
“Vậy em làm phiền chị học sao?”
“Không có gì đâu. Chị cúp đây.”
Nói xong cũng không đợi Cảnh Hàn trả lời, Hạ Thanh Di đã cúp máy trước. Mấy ngày nay cô rất buồn bực. Rốt cuộc là Cảnh Hàn muốn cái gì nhỉ? Cảnh Hàn thích hai người họ cứ mập mờ thế này mãi sao? Không có quan hệ gì mà suốt ngày hết nhắn tin lại gọi video như người yêu thế này, rồi còn nói ra mấy câu mập mờ như vậy nữa…Cảnh Hàn tính kéo dài tình trạng này đến khi nào đây? Sự khó chịu trong lòng khiến Hạ Thanh Di cảm thấy mình không duy trì được việc này nữa. Vậy nên cô quyết định sẽ không nhắn tin gọi điện thường xuyên với Cảnh Hàn như hiện tại.
Sau đó, Cảnh Hàn nhắn tin thì Hạ Thanh Di vẫn trả lời, nhưng không còn nhiệt tình nữa. Cậu gửi yêu cầu gọi video sang Hạ Thanh Di cũng không bắt máy.
Nói là nay mai về, nhưng rốt cuộc lại kéo thêm vài ngày nữa. Mấy ngày này Hạ Thanh Di vẫn rất lạnh lùng với Cảnh Hàn. Cậu thực sự muốn bay về trường đại học Thanh Lâm ngay lập tức, nhưng hiện tại có việc vẫn chưa làm xong. Cảnh Hàn đang gấp rút hoàn thành cho xong.
***
Hôm nay Hạ Thanh Di có tiết thực hành, mỗi lần học thực hành thì phải đến sớm 30 phút. Hiện tại vẫn đang rảnh nên Mã Thanh Thanh cùng La Châu đang cùng nhau lướt web. Sau đó hai người lướt thấy một tin chấn động.
“Ôi trời, Di Di, cậu mau xem cái tin này đi. Vừa được đăng cách đây 2 tiếng thôi.”
Hạ Thanh Di vừa khoác chiếc áo blouse vào thì bị Mã Thanh Thanh kéo một cái. Cô lảo đảo ngồi xuống bên cạnh Mã Thanh Thanh, nhìn vào điện thoại.
“Gì thế?”
“Cậu…cậu tự xem đi…” Mã Thanh Thanh nhét điện thoại vào tay Hạ Thanh Di. Nhìn xung quanh một lượt, Triệu Tú Nhi vẫn chưa vào.
La Châu cũng nhìn Hạ Thanh Di, thở dài.
Hạ Thanh Di khó hiểu cầm điện thoại lên đọc. Sau đó…Hạ Thanh Di thấy hơi đờ đẫn một chút. Cô vẫn luôn biết tính cách của Triệu Tú Nhi không trong sáng như vẻ bề ngoài cô ta muốn thể hiện ra bên ngoài. Nhưng mà…trong điện thoại là một loạt bằng chứng tố Triệu Tú Nhi thuê người chửi Hạ Thanh Di vào đầu năm học. Từ tin nhắn riêng, thông tin chuyển khoản cho tới một vài thông tin của những người được thuê kia. Vô cùng rõ ràng.
Thì ra lần đó là do Triệu Tú Nhi thuê người vào bình luận chửi mình. Hạ Thanh Di thở hắt ra một hơi, cũng may, hai người đã không còn liên quan tới nhau nữa rồi. Cô cũng không dám tưởng tượng, nếu mình cứ chơi chung với một người bạn như thế này thì sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
Hạ Thanh Di mở thử mục bình luận ra đọc, Triệu Tú Nhi bị chửi cũng không hề ít. Còn bị chửi rất nặng nề nữa. Có phải đây là quả báo của Triệu Tú Nhi không? Hạ Thanh Di tắt điện thoại, trả lại cho Mã Thanh Thanh.
“Di Di, tớ không ngờ Triệu Tú Nhi lại như thế luôn đó…Cậu…cũng may cậu không còn chơi với cậu ta nữa…”
La Châu ngồi một bên nghe Mã Thanh Thanh nói, lại nhìn Hạ Thanh Di có vẻ như đang “buồn”. Cô đưa tay lên vỗ vỗ vai Hạ Thanh Di.
La Châu và Mã Thanh Thanh vẫn có cảm nhận được Triệu Tú Nhi không phải là người bạn tốt, lúc ở gần cô ta, cảm giác khó chịu toả ra từ Triệu Tú Nhi khiến hai người họ không có mấy thiện cảm. Chỉ là không ngờ còn chơi trò đâm sau lưng người khác như này thôi.
“Kệ đi, dù sao cũng qua rồi. Tớ cũng không quan tâm nữa đâu.”
Thực ra Hạ Thanh Di không buồn, chỉ là cảm thấy Triệu Tú Nhi lại cho cô một phen bất ngờ nữa rồi thôi. Còn lại chính là cảm thấy may mắn với tính cách quyết đoán của mình.
“Được rồi, vẫn là câu nói cũ. Cần gì thì hú bọn tớ, bọn tớ sẽ lập tức có mặt.” La Châu biết đây là chuyện riêng của Hạ Thanh Di, cả La Châu và Mã Thanh Thanh cũng chẳng có tư cách bàn luận gì về chuyện của người ta cả, còn có, La Châu cảm thấy lời nói nào bây giờ thốt ra cũng chẳng giúp ích hay xoa dịu được gì cho Hạ Thanh Di. Chỉ muốn cho Hạ Thanh Di biết, La Châu và Mã Thanh Thanh sẽ ở bên cạnh cô khi cô cần thôi.
Hạ Thanh Di nhìn hai người họ, lại cảm thấy ấm áp. Cũng may, bản thân mình vẫn còn có những người bạn, vẫn còn có thể cảm nhận được cảm giác tốt đẹp của bạn bè mang lại.
Lúc ba người vừa nói chuyện xong, cũng đã tới giờ vào học. Mọi người bắt đầu ùa vào phòng thực hành.
Học phần hôm nay của cô là Thực hành hoá phân tích và kiểm nghiệm dược phẩm. Có một điều khiến Hạ Thanh Di không ngờ tới là khi cô nhìn thấy Cung Triết đứng cạnh giảng viên dạy thực hành hôm nay của bọn họ. Nghe giảng viên giới thiệu, thì là Cung Triết đến đây hỗ trợ giảng viên trong buổi học ngày hôm nay để mọi người có thể tiếp thu và đạt được những kết quả tốt nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.