Chương 33: Tự do phát huy
KiKaV
25/09/2023
Vũ Lực: “Đúng!!! Chính là dùng như vậy đó!…Khoan đã, đây là trọng tâm sao?”
Dương Túc Anh kéo cuộc trò chuyện trở về: “Vậy bây giờ cậu tấn công được rồi đó, nhưng nhớ là mấy cái cậu nghĩ ban nãy, khi nào Hạ Thanh Di đồng ý làm bạn gái cậu rồi thì mới được làm có biết chưa? Nhưng mà…cũng không phải là bắt buộc không được làm, nếu cảm thấy tới thời cơ thì thử thử một chút…haha. Mấy chuyện đó cũng có thể giúp thúc đẩy tình cảm nha.”
Cảnh Hàn: “Thời cơ? Làm sao tôi biết khi nào thì mới được? Có dọa chị ấy không?”
Dương Túc Anh: “Tới lúc đó cậu sẽ tự biết. Đến đây. Để anh Dương giới thiệu cho cậu vài cái video khai sáng đầu óc. Chứ không lại mù mù mờ mờ như con gà thì mất mặt lắm. Còn có mấy bộ phim này nữa, xem hết cho ông!”
Cảnh Hàn không hề tức giận hay thấy mất mặt nữa, thực sự đi đến bên cạnh Dương Túc Anh, nghiêm túc cùng nhìn vào điện thoại của cậu ta. Thái độ tập trung và học hỏi y như đang ngồi trên giảng đường tiếp thu kiến thức mới.
Cuối cùng Dương Túc Anh cũng được một lần lên mặt với Cảnh Hàn, thoả mãn vô cùng. Ban sáng còn tưởng thằng bạn mình tự do phát huy đỉnh cao như vậy, thì ra nó chẳng biết cái gì cả, thực sự là “tự do phát huy”!
Vũ Lực ngồi một bên nhìn hai thằng đần kia, lôi điện thoại ra đánh game. Ôi! Đúng là con người khi yêu vào, có là thần thánh phương nào thì cũng sẽ trở thành thằng đần!
***
Bên Hạ Thanh Di cũng lên tới phòng, căn phòng nhóm cô được phân cho không rộng lắm, có ba giường đôi, một bàn nhỏ và một tủ đồ.
Đương nhiên là Tống Dụ và Triệu Tú Nhi sẽ ngủ cùng nhau, La Châu thì đòi nằm một mình một giường, đá Mã Thanh Thanh sang ngủ cùng giường với Hạ Thanh Di. Mã Thanh Thanh cãi cọ vài câu rồi cũng im lặng, Hạ Thanh Di không hề có ý kiến gì.
Được nghỉ ngơi một tiếng, cả bọn đều muốn ngủ bù vì hôm nay phải dậy sớm, ở trên xe ngủ không thoải mái nên hiện tại vẫn còn lờ đờ. Chỉ có Triệu Tú Nhi và Tống Dụ sau khi vào phòng sắp xếp đồ đạc xong là liền ra ngoài.
Triệu Tú Nhi thì không muốn nhìn thấy mặt Hạ Thanh Di nữa, còn Tống Dụ thì muốn ra ngoài cho thoáng, sẵn tiện ngắm cảnh luôn. Cô ta chưa đến nơi này bao giờ, mà phải nói là từ lúc sinh ra tới giờ, cô ta chưa từng đến nông thôn một lần nào mới đúng. Cảm thấy khá mới mẻ.
Triệu Tú Nhi chẳng biết đi đâu, cứ thế đi bên cạnh Tống Dụ. Tống Dụ đi đâu thì cô ta đi theo đó. Tống Dụ vô cùng vui vẻ, hết chạy bên này lại chạy sang bên kia, được một lúc rốt cuộc Triệu Tú Nhi chịu hết nổi.
“Tống Dụ, cậu là khỉ hả? Bớt chạy nhảy đi.”
Tống Dụ ngắt một cái bông ven đường, không thèm quay đầu lại đáp lời Triệu Tú Nhi.
“Cậu mệt thì nghỉ đi, tớ có bắt cậu theo tớ đâu.”
Triệu Tú Nhi nghe thấy lời này thì tức giận, chỉ chỉ tay vào Tống Dụ.
“Cậu…”
Tống Dụ lúc này mới sực nhớ ra, mình đang vào vai giả vờ nịnh hót. Liền đứng lên xoay người lại, tươi cười ôm tay Triệu Tú Nhi.
“Mệt à? Tớ đỡ cậu vào trong ngồi nhé?”
Triệu Tú Nhi lập tức giật phắt cánh tay ra, phủi phủi tỏ vẻ ghét bỏ.
“Không cần, vào trong trước đi.”
Tống Dụ trề môi một cái, cười khẩy trong lòng, thu hết loạt động tác của Triệu Tú Nhi vào mắt. Cô ta cũng không tiểu thư bằng cái loại tiểu thư này đâu. Cũng không khinh thường người khác tới mức này, thực sự cho mình là thiên kim tiểu thư, muốn làm gì thì làm à? Hèn gì Cảnh Hàn chẳng thèm để cô ta vào mắt, người hạ đẳng như thế này, đúng là không so nổi với Hạ Thanh Di.
Triệu Tú Nhi quay về trước sân nhà nghỉ, ngồi lên xích đu để kê sẵn trong sân, bóp bóp chân. Tống Dụ không ngồi cùng cô ta, đứng dựa vào thanh xích đu.
Triệu Tú Nhi liếc Tống Dụ một cái, lên tiếng hỏi.
“Tớ kêu cậu nghĩ cách, cậu đã nghĩ ra chưa? Không phải tớ dẫn cậu theo để đi du lịch đâu?”
Tống Dụ nghe vậy thì cười cười.
“Có cách gì được chứ? Trước mắt tớ chỉ cảm thấy, cậu xuất hiện nhiều trước mặt Cảnh Hàn một chút, cho cậu ta để cậu vào mắt cái đã. Ban sáng cậu ta còn chẳng biết cậu là ai.”
Câu cuối cùng Tống Dụ lẩm bẩm trong miệng, nhưng Triệu Tú Nhi vẫn nghe thấy được. Cô ta lườm Tống Dụ, nhưng không nói gì. Vì cô ta cảm thấy Tống Dụ nói cũng có lý. Trước mắt tạo cảm giác tồn tại với Cảnh Hàn đã. Rồi từ từ lại nghĩ cách tiếp. Ít nhất Cảnh Hàn cũng phải biết cô ta là ai!
“Cậu nói cũng có lý, còn gì nữa không?”
“Cứ như vậy trước đã. Để xem thái độ của Cảnh Hàn như thế nào rồi mới tính tiếp được. Hiện tại chỉ có thể tới đâu tính tới đó thôi.”
“Được rồi.” Triệu Tú Nhi gật gật đầu.
Đó giờ toàn là người ta gạ gẫm Triệu Tú Nhi, Triệu Tú Nhi vẫn chưa từng chủ động với ai cả. Cô ta muốn người nào thì người đó liền xà xuống ôm chân cô ta, có ai mà như Cảnh Hàn chứ? Cũng chả biết cậu ấy thích thể loại con gái như nào nữa? Giống Hạ Thanh Di sao? Hôm nay cô ta còn cố tình thay đổi style theo Hạ Thanh Di nữa cơ, rốt cuộc tới liếc mắt nhìn một cái Cảnh Hàn còn không buồn nhìn. Làm cô ta cảm thấy bế tắc vô cùng, chỉ có thể dựa dẫm vào người ngoài. Mong là Tống Dụ có thể giúp được cô ta.
Dương Túc Anh kéo cuộc trò chuyện trở về: “Vậy bây giờ cậu tấn công được rồi đó, nhưng nhớ là mấy cái cậu nghĩ ban nãy, khi nào Hạ Thanh Di đồng ý làm bạn gái cậu rồi thì mới được làm có biết chưa? Nhưng mà…cũng không phải là bắt buộc không được làm, nếu cảm thấy tới thời cơ thì thử thử một chút…haha. Mấy chuyện đó cũng có thể giúp thúc đẩy tình cảm nha.”
Cảnh Hàn: “Thời cơ? Làm sao tôi biết khi nào thì mới được? Có dọa chị ấy không?”
Dương Túc Anh: “Tới lúc đó cậu sẽ tự biết. Đến đây. Để anh Dương giới thiệu cho cậu vài cái video khai sáng đầu óc. Chứ không lại mù mù mờ mờ như con gà thì mất mặt lắm. Còn có mấy bộ phim này nữa, xem hết cho ông!”
Cảnh Hàn không hề tức giận hay thấy mất mặt nữa, thực sự đi đến bên cạnh Dương Túc Anh, nghiêm túc cùng nhìn vào điện thoại của cậu ta. Thái độ tập trung và học hỏi y như đang ngồi trên giảng đường tiếp thu kiến thức mới.
Cuối cùng Dương Túc Anh cũng được một lần lên mặt với Cảnh Hàn, thoả mãn vô cùng. Ban sáng còn tưởng thằng bạn mình tự do phát huy đỉnh cao như vậy, thì ra nó chẳng biết cái gì cả, thực sự là “tự do phát huy”!
Vũ Lực ngồi một bên nhìn hai thằng đần kia, lôi điện thoại ra đánh game. Ôi! Đúng là con người khi yêu vào, có là thần thánh phương nào thì cũng sẽ trở thành thằng đần!
***
Bên Hạ Thanh Di cũng lên tới phòng, căn phòng nhóm cô được phân cho không rộng lắm, có ba giường đôi, một bàn nhỏ và một tủ đồ.
Đương nhiên là Tống Dụ và Triệu Tú Nhi sẽ ngủ cùng nhau, La Châu thì đòi nằm một mình một giường, đá Mã Thanh Thanh sang ngủ cùng giường với Hạ Thanh Di. Mã Thanh Thanh cãi cọ vài câu rồi cũng im lặng, Hạ Thanh Di không hề có ý kiến gì.
Được nghỉ ngơi một tiếng, cả bọn đều muốn ngủ bù vì hôm nay phải dậy sớm, ở trên xe ngủ không thoải mái nên hiện tại vẫn còn lờ đờ. Chỉ có Triệu Tú Nhi và Tống Dụ sau khi vào phòng sắp xếp đồ đạc xong là liền ra ngoài.
Triệu Tú Nhi thì không muốn nhìn thấy mặt Hạ Thanh Di nữa, còn Tống Dụ thì muốn ra ngoài cho thoáng, sẵn tiện ngắm cảnh luôn. Cô ta chưa đến nơi này bao giờ, mà phải nói là từ lúc sinh ra tới giờ, cô ta chưa từng đến nông thôn một lần nào mới đúng. Cảm thấy khá mới mẻ.
Triệu Tú Nhi chẳng biết đi đâu, cứ thế đi bên cạnh Tống Dụ. Tống Dụ đi đâu thì cô ta đi theo đó. Tống Dụ vô cùng vui vẻ, hết chạy bên này lại chạy sang bên kia, được một lúc rốt cuộc Triệu Tú Nhi chịu hết nổi.
“Tống Dụ, cậu là khỉ hả? Bớt chạy nhảy đi.”
Tống Dụ ngắt một cái bông ven đường, không thèm quay đầu lại đáp lời Triệu Tú Nhi.
“Cậu mệt thì nghỉ đi, tớ có bắt cậu theo tớ đâu.”
Triệu Tú Nhi nghe thấy lời này thì tức giận, chỉ chỉ tay vào Tống Dụ.
“Cậu…”
Tống Dụ lúc này mới sực nhớ ra, mình đang vào vai giả vờ nịnh hót. Liền đứng lên xoay người lại, tươi cười ôm tay Triệu Tú Nhi.
“Mệt à? Tớ đỡ cậu vào trong ngồi nhé?”
Triệu Tú Nhi lập tức giật phắt cánh tay ra, phủi phủi tỏ vẻ ghét bỏ.
“Không cần, vào trong trước đi.”
Tống Dụ trề môi một cái, cười khẩy trong lòng, thu hết loạt động tác của Triệu Tú Nhi vào mắt. Cô ta cũng không tiểu thư bằng cái loại tiểu thư này đâu. Cũng không khinh thường người khác tới mức này, thực sự cho mình là thiên kim tiểu thư, muốn làm gì thì làm à? Hèn gì Cảnh Hàn chẳng thèm để cô ta vào mắt, người hạ đẳng như thế này, đúng là không so nổi với Hạ Thanh Di.
Triệu Tú Nhi quay về trước sân nhà nghỉ, ngồi lên xích đu để kê sẵn trong sân, bóp bóp chân. Tống Dụ không ngồi cùng cô ta, đứng dựa vào thanh xích đu.
Triệu Tú Nhi liếc Tống Dụ một cái, lên tiếng hỏi.
“Tớ kêu cậu nghĩ cách, cậu đã nghĩ ra chưa? Không phải tớ dẫn cậu theo để đi du lịch đâu?”
Tống Dụ nghe vậy thì cười cười.
“Có cách gì được chứ? Trước mắt tớ chỉ cảm thấy, cậu xuất hiện nhiều trước mặt Cảnh Hàn một chút, cho cậu ta để cậu vào mắt cái đã. Ban sáng cậu ta còn chẳng biết cậu là ai.”
Câu cuối cùng Tống Dụ lẩm bẩm trong miệng, nhưng Triệu Tú Nhi vẫn nghe thấy được. Cô ta lườm Tống Dụ, nhưng không nói gì. Vì cô ta cảm thấy Tống Dụ nói cũng có lý. Trước mắt tạo cảm giác tồn tại với Cảnh Hàn đã. Rồi từ từ lại nghĩ cách tiếp. Ít nhất Cảnh Hàn cũng phải biết cô ta là ai!
“Cậu nói cũng có lý, còn gì nữa không?”
“Cứ như vậy trước đã. Để xem thái độ của Cảnh Hàn như thế nào rồi mới tính tiếp được. Hiện tại chỉ có thể tới đâu tính tới đó thôi.”
“Được rồi.” Triệu Tú Nhi gật gật đầu.
Đó giờ toàn là người ta gạ gẫm Triệu Tú Nhi, Triệu Tú Nhi vẫn chưa từng chủ động với ai cả. Cô ta muốn người nào thì người đó liền xà xuống ôm chân cô ta, có ai mà như Cảnh Hàn chứ? Cũng chả biết cậu ấy thích thể loại con gái như nào nữa? Giống Hạ Thanh Di sao? Hôm nay cô ta còn cố tình thay đổi style theo Hạ Thanh Di nữa cơ, rốt cuộc tới liếc mắt nhìn một cái Cảnh Hàn còn không buồn nhìn. Làm cô ta cảm thấy bế tắc vô cùng, chỉ có thể dựa dẫm vào người ngoài. Mong là Tống Dụ có thể giúp được cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.