Nghiệt Duyên (New)

Chương 20

Đường Ngọc Hoa

10/05/2017

Khi ta tỉnh lại thì trời đã tối, nhìn xung quanh thì có thể thấy đây là phòng của ta ở Tử Minh điện. Là ai đã mang ta về vậy?

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Mị Nhi tay cầm khay thuốc cùng một bát cháo hoa nhẹ nhàng đi vào, thấy ta đã tỉnh liền vui vẻ bước tới, đặt khay sang bên cạnh ân cần đỡ lấy ta ngồi dậy :

“ Quận chúa, người rốt cục cũng tỉnh rồi!”

Ta gật đầu, trong lòng không ngừng cảm thán. Sao mà tình cảnh này quen quá đi mất. Từ lúc đào hôn đến giờ, đây là lần thứ hai nàng nghe thấy câu này từ Mị Nhi. Dạo gần đây ta đúng là xui xẻo quá mức, vừa khỏi bệnh đã lại trọng thương, còn đâu bộ dáng oai phong lúc trước cơ chứ! Cũng may dù sao đây cũng là Ma giáo, chứ nếu là ở Trục Nguyệt vương phủ chuyện này mà truyền ra, há chẳng phải thành trò cười hay sao!

Thấy vẻ mặt ta không tốt, Mị Nhi lại quýnh quáng hết cả lên, bắt đầu sờ loạn khắp người của ta, miệng không ngừng chất vấn :

“ Quận chúa, người vẫn còn thấy khó chịu ở đâu sao?? Là chỗ này? Chỗ này? Hay chỗ này??”

Ta nuốt nước miếng, khóe miệng giật giật không nói nên lời. Mị Nhi à, ngươi đang sờ vào chỗ nào vậy hả! Cho dù Mị Nhi đã từng nhìn qua thân thể của ta, nhưng bị đụng chạm thế này… thực sự…

Mị Nhi rốt cục cũng cảm thấy có chỗ nào không thỏa đáng cho lắm, lúc này mới bừng tỉnh, e thẹn rút tay về lí nhí nói :

“ Lúc nãy sợ quá nên nô tỳ không để ý mà chỉ lo kiểm tra thân thể của người, không nghĩ tới tay lại chạm vào… chạm vào ngực của điện hạ… Hèn gì cứ thấy mềm mềm, đã tay như vậy…”

“…” Lão thiên gia, ngươi đang muốn làm bổn quận chúa tức chết phải không? Ngươi mau trả lại Mị Nhi lạnh lùng chỉ biết chém chém giết giết trước đây cho ta!!!!

“ Khụ khụ…”

Ta còn đang sốc chưa vực lại được tinh thần thì nghe thấy ai đó đằng hắng một tiếng, theo quán tính nhìn ra cửa liền thấy Lãnh Diễm Hàn vẻ mặt đỏ bừng xấu hổ như vừa nhìn thấy cái gì – không – nên – thấy, ta lập tức đen mặt. Xong rồi…

Qủa không ngoài dự đoán của ta, Lãnh Diễm Hàn đưa tay che miệng, ra vẻ bối rối nhìn về phía ta nói :

“ Thật lòng mà nói khi quyết định để ngươi lại ở đây, bản tôn thực sự có phần lo lắng. Ngươi cũng thấy rồi đó, dung mạo của bản tôn chính là thiên hạ vô song, võ công của bản tôn cũng là tuyệt thế, mà ngươi xét về mặt nào đi nữa thì cũng thấy mẫu người hợp với ngươi chỉ có bản tôn! Hơn nữa, ngươi lại còn chưa có chồng … bản tôn thực sự lo sợ một ngày đẹp trời nào đó, ngươi sẽ nảy sinh tình cảm với bản tôn, mạnh mẽ đè bản tôn xuống…”

Ta đứng hình. Mị Nhi cằm rớt đến mức suýt nữa không kịp lụm. Hắn ta… thực sự là nam nhân à?



“ Nhưng giờ thấy ngươi không ham mê nam sắc, mà lại có hứng thú với nữ sắc thì yên tâm hơn hẳn. Người xem, lúc a đầu kia chạm vào, rõ ràng mặt ngươi đỏ còn hơn cả trái cà chua, đã vậy còn không tỏ ra chán ghét. Ngươi nói xem ta phán đúng không? Chậc chậc, chẳng trách ngay cả một nam nhân phong hoa tuyệt đại thiên hạ vô song như Thái tử mà cũng bị ngươi phũ phàng từ chối… Haizzz”

“…” Lãnh Diễm Hàn, đầu óc ngươi phải chăng không được bình thường? Là con mắt nào của ngươi thấy ta yêu thích… yêu thích Mị Nhi chạm vào hả!

Bởi vì xung quanh không có kiếm hay bất kì thứ vũ khí gì, nên chỉ còn cách là dùng nắm đấm! Ta mặc kệ vết thương sưng tấy trên người, dùng hết sức bình sinh phi về phía hắn, chỉ hận không thể ngay lập tức chém hắn thành ngàn mảnh!

Thế nhưng Lãnh Diễm Hàn nào phải loại người dễ bị đánh như thế, hơn nữa ta còn đang trọng thương nên tốc độ cũng chậm hơn hẳn làm hắn dễ dàng né được, nhưng ta lại mất thăng bằng ngã xuống, hắn đành phải lao tới đỡ lấy ta, sơ sẩy thế nào lại trượt chân, vì thế cả hai ngã nhào ra đất, tư thế thập phần ám muội…

Lãnh Nguyệt vừa hay đi tới, nhìn thấy cảnh này lập tức chau mày, giọng điệu lạnh lùng nói :

“ Hừ, đừng cho rằng bây giờ là ban đêm thì các ngươi muốn làm gì thì làm! Một người là giáo chủ Ma giáo, một người là Quận chúa một nước, vậy mà nửa đêm nửa hôm lại đè nhau ra ngay trước cửa phòng thế này thì còn ra thể thống gì! Cút vào phòng ngay cho ta!”

“…”

Chết tiệt! Mẫu phi đại nhân, có phải tháng này người quên đút lót lão Thiên gia phải không?? Nhưng mà khoan đã, vì sao Lãnh Nguyệt lại biết ta là Quận chúa???

Sau đó ta mới biết, trước khi đến đây Lãnh Nguyệt đã cho người điều tra thân thế của ta, với năng lực của hắn thì chuyện này xác thực là không khó. Hơn nữa sau lần này,Lãnh Nguyệt cho phép Diễm Hàn lui lại ngày ‘tuyển chọn phu nhân’, để hắn toàn tâm toàn ý dạy cho ta xem như tạ lỗi vì sơ suất không đáng có kia, khiến ta còn nửa cái mạng như bây giờ… Ha ha, đúng là trong cái rủi có cái may!



Giữ đúng lời hứa, một tuần sau khi vết thương của ta đã chuyển biến tốt, Lãnh Diễm Hàn lập tức giao cho ta một nửa bản chép từ Tử Minh kiếm pháp, còn ngoan ngoãn dạy ta từng li từng tí. Đến bây giờ ta mới biết, Tử Minh kiếm pháp hóa ra lại lợi hại như vậy, không cần tu tiên, không cần đọa ma cũng có thể lập kết giới từ chính nội lực của bản thân, thậm chí còn giết được cả yêu quái!

Chỉ là, kiếm pháp đúng là tuyệt thật, người dạy cũng rất tốt, có điều…

Cớ gì ta chỉ vừa mới học xong một phần ba kiếm pháp, Lãnh Diễm Hàn đã muốn lôi cổ ta xuống núi tập luyện???

Thế nhưng không ngờ, lần xuống núi này lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nghiệt Duyên (New)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook