Chương 11: Trở Về
Đường Ngọc Hoa
30/04/2017
Lưỡng lự một lúc Huyền Mặc mới cúi xuống nhìn ta, trầm giọng lên tiếng :
“ Ngọc Nhi, tuy lần này muội đã thất bại nhưng đừng lo, chỉ cần muội muốn, ta sẵn sàng liều mình đi cướp..”
Biểu ca còn chưa nói xong ta đã đặt tay lên miệng huynh ấy ngăn lại, cụp mắt cười chua chát :
“ Không cần. Thua chính là thua. Huyền Mặc, muội sẽ theo huynh trở về cung”
Nàng tuy không phải là người trong giang hồ, nhưng cũng hiểu chút đạo lý. Nàng muốn có được kiếm phổ một cách quang minh chính đại, chứ không phải là lén lén lút lút cướp về, như vậy sẽ rất mất mặt! Hơn nữa, đã là thiên hạ đệ nhất kiếm phổ thì hẳn là không phải ai cũng học được, thế nên Lãnh Diễm Hàn mới cố tình làm khó nàng… Thôi vậy, nàng vẫn là nên trở về thì hơn, ở lại chỉ làm mất mặt Trục Nguyệt vương phủ.
“ Thật không? Muội sẽ về?” Huyền Mặc rạng rỡ nhìn ta, sau đó thấy ta gật đầu liền nhịn không được xúc động ôm ta vào lòng siết chặt. Hắn biết mà, hắn biết nàng sẽ không bỏ hắn, sẽ không bội ước…
Ta im lặng để mặc Huyền Mặc ôm vào lòng. Ta đã nợ Huyền Mặc quá nhiều, cách duy nhất để trả chính là gả cho huynh ấy. Hơn nữa gả cho huynh ấy không phải là không tốt, Huyền Mặc là người rất chung thủy, cả đời này ta có thể chắc rằng ngoài ta ra huynh ấy sẽ chẳng thú một ai khác vào cửa nữa, huynh ấy sẽ yêu thương che chở ta cả đời. Nếu ta trở thành Thái tử phi, trở thành nữ chủ nhân của Đông Cung thì có thể giữ vững được vị thế của Trục Nguyệt vương phủ, khiến cho Trục Nguyệt vương phủ vĩnh viễn thịnh vượng, đó chính là ước nguyện của phụ thân, của mẫu phi và cũng là của ta…
Gả cho Huyền Mặc có nhiều lợi thế như vậy, ta còn điều gì phải luyến tiếc, do dự?
Đúng lúc ta vừa sắp xếp xong thì cửa phòng đột nhiên mở ra, nhưng người bước vào không phải là Huyền Mặc mà là Âu Dương Tuyết Vũ, tiểu sư phụ của ta. Nhìn thấy hắn, ta lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, cúi đầu im thin thít. Lần này ta thua thảm hại như vậy, chắc chắn là hắn rất giận ta…
Nhưng hoàn toàn trái ngược lại so với dự đoán, tiểu sư phụ không những không giận mà ngược lại còn xoa đầu ta, dịu dàng nói :
“ Vết thương đã đỡ hơn chút nào chưa? Thắng cũng tốt, thua cũng được. Quan trọng nhất vẫn là an toàn của ngươi”
“ Tiểu sư phụ, xin lỗi, đã phụ lòng ngươi rồi” Ta ỉu xìu nhận tội.
Tiểu sư phụ thở dài một tiếng, vươn tay xoa nhẹ đầu của ta an ủi :
“ Đừng lo. Từ hôm đó Lãnh Diễm Hàn đều ở trong phòng không nói gì, hẳn là đang suy tính có nên đặc cách cho ngươi hay không, vì thế hãy kiên nhẫn đợi. Trước hết hãy trở về vương phủ, tránh để mọi người lo lắng”
“ Ừm, đa tạ ngươi, tiểu sư phụ” Ta gật đầu, cố nặn ra một nụ cười nhìn Âu Dương Tuyết Vũ. Sau đó quay lưng rời đi.
Ở bên ngoài sớm đã có một xe ngựa chờ sẵn, phu xe cúi người hành lễ, vén màn xe lên. Ta quay lại nhìn Tử Minh điện một lần nữa đầy lưu luyến rồi vén vạt váy bước vào trong. Huyền Mặc nhìn ta cười, tay giơ ra một chén trà.
“ Muội uống một chén cho đỡ mệt. Thân thể muội đang trọng thương cần phải bồi bổ nhiều”
Ta đáp một tiếng rồi nhận lấy chén trà, một ngụm uống cạn.
Trên đường về, ta chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặc dù đã nói là không sao, nhưng ta vẫn thấy không cam tâm. Nếu như ta mạnh mẽ thêm một chút nữa thì có lẽ đã có thể thành công. Xem ra năng lực hiện tại của ta vẫn còn yếu lắm. Thật là uổng cho người đời không ngớt lời ca tụng! Lần này trở về chắc chắn sẽ rất thê thảm…
Xe ngựa chạy rất nhanh, thoáng một cái đã về đến Hoàng Cung. Huyền Mặc đỡ ta xuống, nhẹ giọng nói :
“ Bộ dạng của muội bây giờ rất không tốt, nếu cứ thế này trở về thì chắc chắn Trục Nguyệt vương phi cũng sẽ nặng lời giáo huấn, vì thế ta mới đưa muội về Đông Cung chuẩn bị một chút. Muội sẽ không trách ta chưa nói qua với muội đã tự ý quyết định chứ?”
Ta lắc lắc đầu, bĩu môi đáp :
“ Nếu mà trở về vương phủ trong tình trạng bê bết này thì kiểu gì chẳng bị đánh, vẫn là theo ý huynh đi”
Vì thế, ta đi theo huynh ấy về Đông Cung. Bởi vì từ trước đến nay ta vẫn luôn được sự ưu ái của Hoàng thượng nên được đặc cách muốn tiến cung lúc nào đều được, thấy ta đám nô tỳ thái giám cũng không có bàn luận gì nhiều, giống như đã quen với việc này rồi. Thấy ta một thân bẩn thỉu, cung nữ vô cùng hiểu ý, không đợi ra lệnh đã đưa ta thẳng vào phòng tắm.
Tắm rửa sạch sẽ xong, họ lại thuần thục bày ra trước mặt ta rất nhiều loại y phục với đủ kiểu dáng, màu sắc hết sức phong phú. Ta vốn không có để ý nhiều đến những thứ này nên tùy ý chọn đại một bộ màu tím nhạt viền những hình lượn sóng được thêu bằng chỉ vàng, còn về phần trang điểm chải tóc thì hoàn toàn phụ thuộc vào bọn họ.
Nhưng ta hoàn toàn không nghĩ đến, họ lại trang điểm cho ta thành một đại mỹ nhân hại nước hại dân…
“ Ngọc Nhi, tuy lần này muội đã thất bại nhưng đừng lo, chỉ cần muội muốn, ta sẵn sàng liều mình đi cướp..”
Biểu ca còn chưa nói xong ta đã đặt tay lên miệng huynh ấy ngăn lại, cụp mắt cười chua chát :
“ Không cần. Thua chính là thua. Huyền Mặc, muội sẽ theo huynh trở về cung”
Nàng tuy không phải là người trong giang hồ, nhưng cũng hiểu chút đạo lý. Nàng muốn có được kiếm phổ một cách quang minh chính đại, chứ không phải là lén lén lút lút cướp về, như vậy sẽ rất mất mặt! Hơn nữa, đã là thiên hạ đệ nhất kiếm phổ thì hẳn là không phải ai cũng học được, thế nên Lãnh Diễm Hàn mới cố tình làm khó nàng… Thôi vậy, nàng vẫn là nên trở về thì hơn, ở lại chỉ làm mất mặt Trục Nguyệt vương phủ.
“ Thật không? Muội sẽ về?” Huyền Mặc rạng rỡ nhìn ta, sau đó thấy ta gật đầu liền nhịn không được xúc động ôm ta vào lòng siết chặt. Hắn biết mà, hắn biết nàng sẽ không bỏ hắn, sẽ không bội ước…
Ta im lặng để mặc Huyền Mặc ôm vào lòng. Ta đã nợ Huyền Mặc quá nhiều, cách duy nhất để trả chính là gả cho huynh ấy. Hơn nữa gả cho huynh ấy không phải là không tốt, Huyền Mặc là người rất chung thủy, cả đời này ta có thể chắc rằng ngoài ta ra huynh ấy sẽ chẳng thú một ai khác vào cửa nữa, huynh ấy sẽ yêu thương che chở ta cả đời. Nếu ta trở thành Thái tử phi, trở thành nữ chủ nhân của Đông Cung thì có thể giữ vững được vị thế của Trục Nguyệt vương phủ, khiến cho Trục Nguyệt vương phủ vĩnh viễn thịnh vượng, đó chính là ước nguyện của phụ thân, của mẫu phi và cũng là của ta…
Gả cho Huyền Mặc có nhiều lợi thế như vậy, ta còn điều gì phải luyến tiếc, do dự?
Đúng lúc ta vừa sắp xếp xong thì cửa phòng đột nhiên mở ra, nhưng người bước vào không phải là Huyền Mặc mà là Âu Dương Tuyết Vũ, tiểu sư phụ của ta. Nhìn thấy hắn, ta lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, cúi đầu im thin thít. Lần này ta thua thảm hại như vậy, chắc chắn là hắn rất giận ta…
Nhưng hoàn toàn trái ngược lại so với dự đoán, tiểu sư phụ không những không giận mà ngược lại còn xoa đầu ta, dịu dàng nói :
“ Vết thương đã đỡ hơn chút nào chưa? Thắng cũng tốt, thua cũng được. Quan trọng nhất vẫn là an toàn của ngươi”
“ Tiểu sư phụ, xin lỗi, đã phụ lòng ngươi rồi” Ta ỉu xìu nhận tội.
Tiểu sư phụ thở dài một tiếng, vươn tay xoa nhẹ đầu của ta an ủi :
“ Đừng lo. Từ hôm đó Lãnh Diễm Hàn đều ở trong phòng không nói gì, hẳn là đang suy tính có nên đặc cách cho ngươi hay không, vì thế hãy kiên nhẫn đợi. Trước hết hãy trở về vương phủ, tránh để mọi người lo lắng”
“ Ừm, đa tạ ngươi, tiểu sư phụ” Ta gật đầu, cố nặn ra một nụ cười nhìn Âu Dương Tuyết Vũ. Sau đó quay lưng rời đi.
Ở bên ngoài sớm đã có một xe ngựa chờ sẵn, phu xe cúi người hành lễ, vén màn xe lên. Ta quay lại nhìn Tử Minh điện một lần nữa đầy lưu luyến rồi vén vạt váy bước vào trong. Huyền Mặc nhìn ta cười, tay giơ ra một chén trà.
“ Muội uống một chén cho đỡ mệt. Thân thể muội đang trọng thương cần phải bồi bổ nhiều”
Ta đáp một tiếng rồi nhận lấy chén trà, một ngụm uống cạn.
Trên đường về, ta chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặc dù đã nói là không sao, nhưng ta vẫn thấy không cam tâm. Nếu như ta mạnh mẽ thêm một chút nữa thì có lẽ đã có thể thành công. Xem ra năng lực hiện tại của ta vẫn còn yếu lắm. Thật là uổng cho người đời không ngớt lời ca tụng! Lần này trở về chắc chắn sẽ rất thê thảm…
Xe ngựa chạy rất nhanh, thoáng một cái đã về đến Hoàng Cung. Huyền Mặc đỡ ta xuống, nhẹ giọng nói :
“ Bộ dạng của muội bây giờ rất không tốt, nếu cứ thế này trở về thì chắc chắn Trục Nguyệt vương phi cũng sẽ nặng lời giáo huấn, vì thế ta mới đưa muội về Đông Cung chuẩn bị một chút. Muội sẽ không trách ta chưa nói qua với muội đã tự ý quyết định chứ?”
Ta lắc lắc đầu, bĩu môi đáp :
“ Nếu mà trở về vương phủ trong tình trạng bê bết này thì kiểu gì chẳng bị đánh, vẫn là theo ý huynh đi”
Vì thế, ta đi theo huynh ấy về Đông Cung. Bởi vì từ trước đến nay ta vẫn luôn được sự ưu ái của Hoàng thượng nên được đặc cách muốn tiến cung lúc nào đều được, thấy ta đám nô tỳ thái giám cũng không có bàn luận gì nhiều, giống như đã quen với việc này rồi. Thấy ta một thân bẩn thỉu, cung nữ vô cùng hiểu ý, không đợi ra lệnh đã đưa ta thẳng vào phòng tắm.
Tắm rửa sạch sẽ xong, họ lại thuần thục bày ra trước mặt ta rất nhiều loại y phục với đủ kiểu dáng, màu sắc hết sức phong phú. Ta vốn không có để ý nhiều đến những thứ này nên tùy ý chọn đại một bộ màu tím nhạt viền những hình lượn sóng được thêu bằng chỉ vàng, còn về phần trang điểm chải tóc thì hoàn toàn phụ thuộc vào bọn họ.
Nhưng ta hoàn toàn không nghĩ đến, họ lại trang điểm cho ta thành một đại mỹ nhân hại nước hại dân…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.