Chương 100: Anh cút đi!
Tô Thanh Thanh
14/12/2022
"Hạ An, anh xin lỗi, anh xin lỗi em và các con nhiều lắm"
Anh thâm tình như thế nhưng Hạ An lại có một trận kinh sợ liền dùng sức đẩy mạnh anh ra.
Anh lại cứ dằn co mãi không chịu buông tay mà ngược lại còn ôm cô chặt hơn.
"Hạ An, em cho anh cơ hội, nghe anh nói có được không?"
Hạ An lại không có kiên nhẫn liền đưa cao đôi chân thon dài mang đôi giày cáo gót đạp thật mạnh lên chân anh.
"Ư..."
Đau đớn khiến Cố Chi Quân kêu lên, đôi tay kia cũng mất cảnh giác buông lỏng ra, Hạ An dùng tí lực đã đẩy được anh ra.
"Chát!!!"
Âm thanh thanh thúy lại lần nữa hung bạo vang lên, lần này hai má Cố Chi Quân đều thật đỏ.
Mà anh cũng không có tức giận chỉ có bộ dạng đau lòng đến đáng thương ngơ ngác nhìn cô.
Anh thật sự đau lắm, anh biết đây là anh đáng nhận nhưng suy cho cùng trái tim của anh vẫn đang từng hồi rỉ máu.
Ánh mắt anh vẫn thâm tình như vậy, hai bên má là hai mảnh đỏ chói, đôi môi mím chặt rồi run run muốn nói rồi lại thôi.
Hạ An thấy anh thế này thật có chút không quen, từ nhỏ đến lớn anh đều lạnh lùng đều ngang ngược, chưa bao giờ bày ra bộ dạng yếu đuối của mình.
Chỉ là cô tuyệt đối không bị anh lung lay, cô không dám ngốc nghếch mà tin anh lần nào nữa, không phải lần trước cô cũng đã tin tưởng anh sao? Tin rằng anh sẽ yêu thương cô cùng cô sinh ra hai tiểu bảo bảo.
Nhưng rồi cái cô đổi được là gì?
"Đợi cô ta sinh ra rồi anh liền bóp chết nó trước mặt cô ta"
Câu nói ngày ấy của anh đến mơ cô cũng thường hay mơ thấy.
Càng nghĩ cô càng giận dứt khoác đưa cao tay lên đẩy anh ra chỗ khác.
"Đủ rồi! Anh cút đi!"
Cố Chi Quân bị đẩy có chút chới với nhưng anh vẫn cố chấp muốn được giài bày với cô.
"Hạ An, anh..."
"Cho chú ba phút rời khỏi đây, bảo vệ của toà chung cư này đã được gọi rồi, chỉ cần chú không đi liền bị khép tội quấy rối"
Nhạc Nhạc lần nữa lạnh lùng mở miệng đuổi người, bé không biết chú rốt cuộc có quan hệ gì với mẹ bé nhưng chọc mẹ bé giận tuyệt đối không phải người tốt.
Áo Áo lại không có lạnh lùng như Nhạc Nhạc, đôi mắt thơ ngây cứ nhìn Cố Chi Quân.
Đây là chú hôm trước bé gặp ở sân bay mà, sao chú lại đến đây tìm mẹ, lại còn chọc mẹ cùng Nhạc Nhạc tức giận như vậy.
Nhạc Nhạc giận rồi rất đáng sợ đó, lần trước có bé bắt nạt Áo Áo bị Nhạc Nhạc nói vài câu đã khóc nháo chạy về nhà.
Cố Chi Quân nhìn Nhạc Nhạc có loại đau lòng đến không thở nổi.
Con của anh lại không nhận ra anh.
"Nhạc Nhạc, ta chính là..."
Hạ An tựa hồ biết anh sắp nói cái gì mặt cô nhanh chóng tái đi sau đó lain cao giọng cắt ngang lời anh.
"Cố Chi Quân! Anh mau cút cho tôi, cút ngay cho tôi, từ nay về sau cũng đừng đến gặp tôi nữa"
Nói rồi cô lại như sợ điều gì đó liền mở cửa nhà, kéo tay Nhạc Nhạc cùng Áo Áo đi vào, lúc đóng cửa cũng không có từ tốn như thường ngày.
Cánh cửa bị cô tàn nhẫn đẩy mạnh, "rầm" một tiếng như lời ghét bỏ với Cố Chi Quân.
Cố Chi Quân trơ mắt nhìn cánh cửa to lớn kia lại không khỏi thở dài, đôi mày kiếm nhíu lại đầy ưu sầu.
Trên môi treo lên nụ cười khổ, vuốt lên cái cửa gỗ rắn chắc kia một lần, bên môi anh chợt thủ thỉ.
"Hạ An anh xin lỗi, anh biết em không muốn gặp anh, nhưng anh không thể nào làm được, em giận anh cũng được, anh chỉ cần đứng phía sau bảo vệ em là anh mãn nguyện rồi"
Anh còn muốn đứng đó thêm hồi lâu nữa nhưng lúc này hai ba người bảo vệ lại chạy đến, anh liền biết họ là đến đuổi anh đi, anh cũng không có cố chấp, nhìn ngôi nhà nhỏ của cô thêm mấy lần luyến tiếc sau đó rất nhanh đã rời đi.
Hôm sau anh lại đến tìm cô nhận lỗi.
Hạ An vừa đóng lại cửa nhà cô liền không ngừng thở dốc, đôi mắt to tròn cũng hiện lên làn nước trong suốt.
Cố Chi Quân! Anh vì cái gì lại không tha cho cô? Cả thanh xuân của cô đều chôn vùi tại Cố gia, hiện tại cô chỉ muốn có cuộc sống an nhàn cùng hai bảo bảo của cô thôi.
Anh lại đến tìm cô nói lời xin lỗi, nếu nỗi giận với cô có lẽ cô sẽ không đau lòng như bây giờ, cớ gì anh lại là bộ dạng hối hận đó.
Đây chính là kế sách của anh sao? Rốt cuộc anh muốn gì nữa đây?
"Mẹ ơi..."
Áo Áo đứng dưới phía dưới chân cô đôi tay bé nhỏ không ngừng giật lấy váy áo của cô.
Hạ An hít sâu một hơi cố gắng trấn an bản thân mình sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống đối mặt với Áo Áo.
"Hửm? Áo Áo muốn nói với mẹ gì sao?"
Áo Áo hơi chu môi, đôi tay bé nhỏ đặt trên mặt cô nhẹ xoa.
"Mẹ buồn ạ?"
Hạ An nhìn bé trong lòng có dòng nước ấm róc rách chảy qua, cô khẽ cười dịu dàng đặt tay mình lên tay bé.
"Chỉ một chút xíu thôi, có Áo Áo cùng Nhạc Nhạc mẹ hết buồn rồi"
Áo Áo lại hôn lên chóp mũi của cô.
"Mẹ đừng buồn nha, Áo Áo hôn mẹ, buồn bay bay nha"
"Ừm ừm, buồn của mẹ bay mất rồi"
Hạ An đưa tay ôm trọn lấy bé vào lòng gương mặt thanh tú dựa lên vai bé.
Nhạc Nhạc cũng không đành nhìn mẹ buồn liền chầm chậm đi đến cạnh mẹ, chủ động hôn lên má mẹ.
"Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ mẹ"
Lần này trái tim của Hạ An đã thật sự được chữa lành rất nhiều rồi, tay cô lại đưa ra ôm cả Nhạc Nhạc vào lòng.
Hai bé chính là tâm can của cô, là tất cả của cô, chỉ cần có hai bé cô nhất định sẽ thật mạnh mẽ.
Anh thâm tình như thế nhưng Hạ An lại có một trận kinh sợ liền dùng sức đẩy mạnh anh ra.
Anh lại cứ dằn co mãi không chịu buông tay mà ngược lại còn ôm cô chặt hơn.
"Hạ An, em cho anh cơ hội, nghe anh nói có được không?"
Hạ An lại không có kiên nhẫn liền đưa cao đôi chân thon dài mang đôi giày cáo gót đạp thật mạnh lên chân anh.
"Ư..."
Đau đớn khiến Cố Chi Quân kêu lên, đôi tay kia cũng mất cảnh giác buông lỏng ra, Hạ An dùng tí lực đã đẩy được anh ra.
"Chát!!!"
Âm thanh thanh thúy lại lần nữa hung bạo vang lên, lần này hai má Cố Chi Quân đều thật đỏ.
Mà anh cũng không có tức giận chỉ có bộ dạng đau lòng đến đáng thương ngơ ngác nhìn cô.
Anh thật sự đau lắm, anh biết đây là anh đáng nhận nhưng suy cho cùng trái tim của anh vẫn đang từng hồi rỉ máu.
Ánh mắt anh vẫn thâm tình như vậy, hai bên má là hai mảnh đỏ chói, đôi môi mím chặt rồi run run muốn nói rồi lại thôi.
Hạ An thấy anh thế này thật có chút không quen, từ nhỏ đến lớn anh đều lạnh lùng đều ngang ngược, chưa bao giờ bày ra bộ dạng yếu đuối của mình.
Chỉ là cô tuyệt đối không bị anh lung lay, cô không dám ngốc nghếch mà tin anh lần nào nữa, không phải lần trước cô cũng đã tin tưởng anh sao? Tin rằng anh sẽ yêu thương cô cùng cô sinh ra hai tiểu bảo bảo.
Nhưng rồi cái cô đổi được là gì?
"Đợi cô ta sinh ra rồi anh liền bóp chết nó trước mặt cô ta"
Câu nói ngày ấy của anh đến mơ cô cũng thường hay mơ thấy.
Càng nghĩ cô càng giận dứt khoác đưa cao tay lên đẩy anh ra chỗ khác.
"Đủ rồi! Anh cút đi!"
Cố Chi Quân bị đẩy có chút chới với nhưng anh vẫn cố chấp muốn được giài bày với cô.
"Hạ An, anh..."
"Cho chú ba phút rời khỏi đây, bảo vệ của toà chung cư này đã được gọi rồi, chỉ cần chú không đi liền bị khép tội quấy rối"
Nhạc Nhạc lần nữa lạnh lùng mở miệng đuổi người, bé không biết chú rốt cuộc có quan hệ gì với mẹ bé nhưng chọc mẹ bé giận tuyệt đối không phải người tốt.
Áo Áo lại không có lạnh lùng như Nhạc Nhạc, đôi mắt thơ ngây cứ nhìn Cố Chi Quân.
Đây là chú hôm trước bé gặp ở sân bay mà, sao chú lại đến đây tìm mẹ, lại còn chọc mẹ cùng Nhạc Nhạc tức giận như vậy.
Nhạc Nhạc giận rồi rất đáng sợ đó, lần trước có bé bắt nạt Áo Áo bị Nhạc Nhạc nói vài câu đã khóc nháo chạy về nhà.
Cố Chi Quân nhìn Nhạc Nhạc có loại đau lòng đến không thở nổi.
Con của anh lại không nhận ra anh.
"Nhạc Nhạc, ta chính là..."
Hạ An tựa hồ biết anh sắp nói cái gì mặt cô nhanh chóng tái đi sau đó lain cao giọng cắt ngang lời anh.
"Cố Chi Quân! Anh mau cút cho tôi, cút ngay cho tôi, từ nay về sau cũng đừng đến gặp tôi nữa"
Nói rồi cô lại như sợ điều gì đó liền mở cửa nhà, kéo tay Nhạc Nhạc cùng Áo Áo đi vào, lúc đóng cửa cũng không có từ tốn như thường ngày.
Cánh cửa bị cô tàn nhẫn đẩy mạnh, "rầm" một tiếng như lời ghét bỏ với Cố Chi Quân.
Cố Chi Quân trơ mắt nhìn cánh cửa to lớn kia lại không khỏi thở dài, đôi mày kiếm nhíu lại đầy ưu sầu.
Trên môi treo lên nụ cười khổ, vuốt lên cái cửa gỗ rắn chắc kia một lần, bên môi anh chợt thủ thỉ.
"Hạ An anh xin lỗi, anh biết em không muốn gặp anh, nhưng anh không thể nào làm được, em giận anh cũng được, anh chỉ cần đứng phía sau bảo vệ em là anh mãn nguyện rồi"
Anh còn muốn đứng đó thêm hồi lâu nữa nhưng lúc này hai ba người bảo vệ lại chạy đến, anh liền biết họ là đến đuổi anh đi, anh cũng không có cố chấp, nhìn ngôi nhà nhỏ của cô thêm mấy lần luyến tiếc sau đó rất nhanh đã rời đi.
Hôm sau anh lại đến tìm cô nhận lỗi.
Hạ An vừa đóng lại cửa nhà cô liền không ngừng thở dốc, đôi mắt to tròn cũng hiện lên làn nước trong suốt.
Cố Chi Quân! Anh vì cái gì lại không tha cho cô? Cả thanh xuân của cô đều chôn vùi tại Cố gia, hiện tại cô chỉ muốn có cuộc sống an nhàn cùng hai bảo bảo của cô thôi.
Anh lại đến tìm cô nói lời xin lỗi, nếu nỗi giận với cô có lẽ cô sẽ không đau lòng như bây giờ, cớ gì anh lại là bộ dạng hối hận đó.
Đây chính là kế sách của anh sao? Rốt cuộc anh muốn gì nữa đây?
"Mẹ ơi..."
Áo Áo đứng dưới phía dưới chân cô đôi tay bé nhỏ không ngừng giật lấy váy áo của cô.
Hạ An hít sâu một hơi cố gắng trấn an bản thân mình sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống đối mặt với Áo Áo.
"Hửm? Áo Áo muốn nói với mẹ gì sao?"
Áo Áo hơi chu môi, đôi tay bé nhỏ đặt trên mặt cô nhẹ xoa.
"Mẹ buồn ạ?"
Hạ An nhìn bé trong lòng có dòng nước ấm róc rách chảy qua, cô khẽ cười dịu dàng đặt tay mình lên tay bé.
"Chỉ một chút xíu thôi, có Áo Áo cùng Nhạc Nhạc mẹ hết buồn rồi"
Áo Áo lại hôn lên chóp mũi của cô.
"Mẹ đừng buồn nha, Áo Áo hôn mẹ, buồn bay bay nha"
"Ừm ừm, buồn của mẹ bay mất rồi"
Hạ An đưa tay ôm trọn lấy bé vào lòng gương mặt thanh tú dựa lên vai bé.
Nhạc Nhạc cũng không đành nhìn mẹ buồn liền chầm chậm đi đến cạnh mẹ, chủ động hôn lên má mẹ.
"Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ mẹ"
Lần này trái tim của Hạ An đã thật sự được chữa lành rất nhiều rồi, tay cô lại đưa ra ôm cả Nhạc Nhạc vào lòng.
Hai bé chính là tâm can của cô, là tất cả của cô, chỉ cần có hai bé cô nhất định sẽ thật mạnh mẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.