Chương 110: Bảo bối của anh
Tô Thanh Thanh
14/12/2022
Ngồi trên xe Cố Chi Quân thơ thẫn đạp chân ga tâm trang quả thật rất tệ, anh cũng không biết nên đi đâu nữa.
Suy nghĩ anh lại nhớ đến một nơi mình có thể đi, không phải anh vẫn còn hai bảo bảo sao? Dù cho hai bảo bảo không nhận ra anh là ba nhưng cũng là chỗ dựa tinh thần cho anh.
Đến biệt thự của Minh Nguyệt anh chầm chậm tiến vào.
Nhìn thấy hình ảnh trước mắt tâm anh liền cảm thấy ấm áp. Áo Áo mặc lên mình bộ đồ siêu nhân mà Nhạc Nhạc cạnh bên cũng miễn cưỡng tham gia cùng.
Minh Nguyệt thì không cần phải nói, cô lại rất nguyện lòng đóng giả làm yêu quái đánh nhau với hai siêu nhân kia.
"Siêu nhân tiến công, chíu chíu chíu"
Áo Áo non nớt nói đến, tay chân múa loạn như dùng cây súng nhỏ bắn tới Minh Nguyệt mà cô tiếp nhận chiêu này liền ngã ra sau.
"Aaa yêu quái đầu hàng rồi"
Áo Áo liền phấn khích nhảy lên.
"Yeye"
Bé ăn mừng xong lại không quên hỏi thăm Nhạc Nhạc.
"Nhạc Nhạc thấy có vui không?"
Nhạc Nhạc tuy là lạnh nhạt nhưng đối với cậu em trai này chính là cưng chiều hết mực, lập tức gật đầu.
Áo Áo thích thú liền cười ra tiếng.
Thẳng cho đến khi...
"Aa, yêu quái kìa Nhạc Nhạc"
Bé quay sang bắt gặp bộ dạng của Cố Chi Quân liền hét lên.
Cố Chi Quân liền ngây người, đây là đang nói anh sao?
Có lẽ là vậy rồi, bộ dạng của anh khác gì yêu quái chứ.
Đầu bù tóc rối, trên trán máu vẫn đang chảy, hai bên má đỏ không chịu nổi.
Minh Nguyệt lúc này nhìn qua anh cũng bị doạ cho hết hồn.
Trời ạ! Anh trai của cô gặp cướp sao? Không đúng! Tên cướp thế nào có thể đánh anh cô thành ra như vậy, hoàn toàn không có khả năng.
Mà thôi đi trước tiên phải xử lý cái vết thương cho tên anh trai này cái đã.
...
Đóng lại hộp sơ cứu, Minh Nguyệt nhìn Cố Chi Quân khẽ thở dài.
"Ai lại làm anh thành ra như vậy?"
Cố Chi Quân cũng không có nghĩ nhiều liền thành thật nói.
"Là vì anh chọc giận Hạ An"
Minh Nguyệt kỳ thật cũng đoán ra được rồi không có bất ngờ lắm, anh bị người khác đánh cô sẽ khô máu với người đó, nhưng là Hạ An thì cô còn cầu cho anh bị đánh nhiều hơn một tí.
Áo Áo nghe đến tên của mẹ mình, bé lại bất ngờ mà mở lớn hai mắt quay sang nói nhỏ với Nhạc Nhạc.
"Nhạc Nhạc, mama khi nào lại đáng sợ như vậy vậy?"
Nhạc Nhạc cũng chỉ chẹp miệng.
Bé cũng thật muốn biết, mama có thể giận thế nào mới đánh người ta thành như vậy?
Cố Chi Quân từ lúc vào đây vẫn luôn để ý hai cục bột kia, đó là con của anh và Hạ An đó, anh thật muốn lại ôm hôn hai bé, mỗi bé mười cái, không, phải là hai mươi cái.
Nhưng mà anh dám như vậy sẽ doạ hai bé bỏ chạy đó, chỉ có thể từ từ mà dụ dỗ thôi.
Anh từ chỗ Minh Nguyệt lại lết lại chỗ của hai tiểu bảo bảo nhạt nhẽo bắt chuyện.
"Áo Áo cùng Nhạc Nhạc còn nhớ chú không? Chúng ta gặp nhau ở sân bay rồi đấy"
Áo Áo liền gật đầu.
"Nhớ ạ, cháu còn nhớ hôm trước chú đến chặn cửa mẹ con bị mẹ đánh nữa"
Cố Chi Quân có chút mất mặt, cái cục bột này miệng lưỡi đúng là ngây thơ đến làm người khác đau lòng.
Anh lập tức đổi chủ đề.
"Áo Áo cùng Nhạc Nhạc bao nhiêu tuổi rồi"
Áo Áo thấy Cố Chi Quân bị đánh có chút đáng thương liền trả lời anh.
"Con và Nhạc Nhạc 4 tuổi"
"Còn chú đã 32 tuổi rồi đó"
Áo Áo lại tròn mắt nhìn anh, ngây thơ nói.
"Qua chú thật lớn tuổi a"
Bé đây chính là khen đó nhưng mặt Cố Chi Quân lại nhanh chóng xụ xuống.
Trẻ con ngây thơ đúng là rất tốt nhưng đây chính là mũi tên sắc bén đâm vào trái tim cùa anh.
Không sao! Con của anh miệng lưỡi sắc bén một chút là tốt nhất, anh rất tự hào nha.
Minh Nguyệt nhìn anh lại chịu không được mà lắc đầu, rõ ràng chính là muốn làm thân với con trai của mình mà lại vụng về như vậy còn bị bé khinh thường, quá thất bại rồi.
Áo Áo xem như còn miễn cưỡng trả lời anh, còn Nhạc Nhạc từ đầu đến cuối vẫn lãnh đạm nhìn anh mà đánh giá.
Trong đầu bé từ lâu đã có đáp án rồi, có thể làm mẹ buồn có thể làm mẹ giận thân phận của người này nhất định không tầm thường, mà ngũ quan này lại giống Áo Áo như vậy, khả năng cái người này là chính là mầm móng sản xuất ra bé cùng Áo Áo.
Mấy năm nay Áo Áo cùng bé lớn lên vẫn không thấy mặt của cái người này, một là chú không cần hai bé hoặc có thể chính là mẹ không cần chú.
Mà cái vế sau xác suất đúng nhất định cao hơn.
Cố Chi Quân cười thật tươi, cố gắng thân thiện nhất có thể, dịu dàng mở lời.
"Áo Áo cùng Nhạc Nhạc có muốn đi cung thiếu nhi với chú không?"
Áo Áo nghe đến hai mắt liền phát sáng sau đó không ngừng gật đầu.
"Không được"
Nhạc Nhạc vẫn luôn im lặng lúc này lại lên tiếng.
"Mama dặn rồi, không được đi với người lạ"
Nghe Nhạc Nhạc nói sự phấn khởi vừa rồi của Áo Áo liền mất sạch.
Áo Áo rất thích đi cung thiếu nhi, rất rất lâu rồi mama bận việc không có đưa bé cùng Nhạc Nhạc đi.
Nhưng mà đi với người lạ thì hông được òi, mama sẽ tức giận đó.
Áo Áo nhìn Nhạc Nhạc sau đó lại nhìn Cố Chi Quân cái đầu nhỏ dứt khoác lắc.
"Mama không cho con đi với người lạ"
Suy nghĩ anh lại nhớ đến một nơi mình có thể đi, không phải anh vẫn còn hai bảo bảo sao? Dù cho hai bảo bảo không nhận ra anh là ba nhưng cũng là chỗ dựa tinh thần cho anh.
Đến biệt thự của Minh Nguyệt anh chầm chậm tiến vào.
Nhìn thấy hình ảnh trước mắt tâm anh liền cảm thấy ấm áp. Áo Áo mặc lên mình bộ đồ siêu nhân mà Nhạc Nhạc cạnh bên cũng miễn cưỡng tham gia cùng.
Minh Nguyệt thì không cần phải nói, cô lại rất nguyện lòng đóng giả làm yêu quái đánh nhau với hai siêu nhân kia.
"Siêu nhân tiến công, chíu chíu chíu"
Áo Áo non nớt nói đến, tay chân múa loạn như dùng cây súng nhỏ bắn tới Minh Nguyệt mà cô tiếp nhận chiêu này liền ngã ra sau.
"Aaa yêu quái đầu hàng rồi"
Áo Áo liền phấn khích nhảy lên.
"Yeye"
Bé ăn mừng xong lại không quên hỏi thăm Nhạc Nhạc.
"Nhạc Nhạc thấy có vui không?"
Nhạc Nhạc tuy là lạnh nhạt nhưng đối với cậu em trai này chính là cưng chiều hết mực, lập tức gật đầu.
Áo Áo thích thú liền cười ra tiếng.
Thẳng cho đến khi...
"Aa, yêu quái kìa Nhạc Nhạc"
Bé quay sang bắt gặp bộ dạng của Cố Chi Quân liền hét lên.
Cố Chi Quân liền ngây người, đây là đang nói anh sao?
Có lẽ là vậy rồi, bộ dạng của anh khác gì yêu quái chứ.
Đầu bù tóc rối, trên trán máu vẫn đang chảy, hai bên má đỏ không chịu nổi.
Minh Nguyệt lúc này nhìn qua anh cũng bị doạ cho hết hồn.
Trời ạ! Anh trai của cô gặp cướp sao? Không đúng! Tên cướp thế nào có thể đánh anh cô thành ra như vậy, hoàn toàn không có khả năng.
Mà thôi đi trước tiên phải xử lý cái vết thương cho tên anh trai này cái đã.
...
Đóng lại hộp sơ cứu, Minh Nguyệt nhìn Cố Chi Quân khẽ thở dài.
"Ai lại làm anh thành ra như vậy?"
Cố Chi Quân cũng không có nghĩ nhiều liền thành thật nói.
"Là vì anh chọc giận Hạ An"
Minh Nguyệt kỳ thật cũng đoán ra được rồi không có bất ngờ lắm, anh bị người khác đánh cô sẽ khô máu với người đó, nhưng là Hạ An thì cô còn cầu cho anh bị đánh nhiều hơn một tí.
Áo Áo nghe đến tên của mẹ mình, bé lại bất ngờ mà mở lớn hai mắt quay sang nói nhỏ với Nhạc Nhạc.
"Nhạc Nhạc, mama khi nào lại đáng sợ như vậy vậy?"
Nhạc Nhạc cũng chỉ chẹp miệng.
Bé cũng thật muốn biết, mama có thể giận thế nào mới đánh người ta thành như vậy?
Cố Chi Quân từ lúc vào đây vẫn luôn để ý hai cục bột kia, đó là con của anh và Hạ An đó, anh thật muốn lại ôm hôn hai bé, mỗi bé mười cái, không, phải là hai mươi cái.
Nhưng mà anh dám như vậy sẽ doạ hai bé bỏ chạy đó, chỉ có thể từ từ mà dụ dỗ thôi.
Anh từ chỗ Minh Nguyệt lại lết lại chỗ của hai tiểu bảo bảo nhạt nhẽo bắt chuyện.
"Áo Áo cùng Nhạc Nhạc còn nhớ chú không? Chúng ta gặp nhau ở sân bay rồi đấy"
Áo Áo liền gật đầu.
"Nhớ ạ, cháu còn nhớ hôm trước chú đến chặn cửa mẹ con bị mẹ đánh nữa"
Cố Chi Quân có chút mất mặt, cái cục bột này miệng lưỡi đúng là ngây thơ đến làm người khác đau lòng.
Anh lập tức đổi chủ đề.
"Áo Áo cùng Nhạc Nhạc bao nhiêu tuổi rồi"
Áo Áo thấy Cố Chi Quân bị đánh có chút đáng thương liền trả lời anh.
"Con và Nhạc Nhạc 4 tuổi"
"Còn chú đã 32 tuổi rồi đó"
Áo Áo lại tròn mắt nhìn anh, ngây thơ nói.
"Qua chú thật lớn tuổi a"
Bé đây chính là khen đó nhưng mặt Cố Chi Quân lại nhanh chóng xụ xuống.
Trẻ con ngây thơ đúng là rất tốt nhưng đây chính là mũi tên sắc bén đâm vào trái tim cùa anh.
Không sao! Con của anh miệng lưỡi sắc bén một chút là tốt nhất, anh rất tự hào nha.
Minh Nguyệt nhìn anh lại chịu không được mà lắc đầu, rõ ràng chính là muốn làm thân với con trai của mình mà lại vụng về như vậy còn bị bé khinh thường, quá thất bại rồi.
Áo Áo xem như còn miễn cưỡng trả lời anh, còn Nhạc Nhạc từ đầu đến cuối vẫn lãnh đạm nhìn anh mà đánh giá.
Trong đầu bé từ lâu đã có đáp án rồi, có thể làm mẹ buồn có thể làm mẹ giận thân phận của người này nhất định không tầm thường, mà ngũ quan này lại giống Áo Áo như vậy, khả năng cái người này là chính là mầm móng sản xuất ra bé cùng Áo Áo.
Mấy năm nay Áo Áo cùng bé lớn lên vẫn không thấy mặt của cái người này, một là chú không cần hai bé hoặc có thể chính là mẹ không cần chú.
Mà cái vế sau xác suất đúng nhất định cao hơn.
Cố Chi Quân cười thật tươi, cố gắng thân thiện nhất có thể, dịu dàng mở lời.
"Áo Áo cùng Nhạc Nhạc có muốn đi cung thiếu nhi với chú không?"
Áo Áo nghe đến hai mắt liền phát sáng sau đó không ngừng gật đầu.
"Không được"
Nhạc Nhạc vẫn luôn im lặng lúc này lại lên tiếng.
"Mama dặn rồi, không được đi với người lạ"
Nghe Nhạc Nhạc nói sự phấn khởi vừa rồi của Áo Áo liền mất sạch.
Áo Áo rất thích đi cung thiếu nhi, rất rất lâu rồi mama bận việc không có đưa bé cùng Nhạc Nhạc đi.
Nhưng mà đi với người lạ thì hông được òi, mama sẽ tức giận đó.
Áo Áo nhìn Nhạc Nhạc sau đó lại nhìn Cố Chi Quân cái đầu nhỏ dứt khoác lắc.
"Mama không cho con đi với người lạ"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.