Chương 108: Tôi chỉ cần bình yên thôi!
Tô Thanh Thanh
14/12/2022
Cố Chi Quân bị cô làm cho bất ngờ đến không biết phản ứng làm sao, từ bao giờ cô lại bạo như vậy? Anh cứ tưởng cô sẽ không dám xem cái nốt rùi trên ngực của anh, là anh khinh thường cô rồi.
Mà lộ rồi thì làm sao đây, anh thật sợ, sợ rằng cô sẽ tức giận với anh.
Anh sợ chính là đúng rồi, Hạ An bị anh chọc tức đến nổi tay chân đều run rẩy.
Anh lại lừa cô rồi, còn dám tiếp cận cô, anh vì cái gì lại không buông tha cho cô vậy? Anh cho rằng cô còn vô dụng như lúc trước hay là sự hận thù trong anh vẫn luôn tồn tại.
"Anh cút khỏi đây ngay, đừng xuất hiện trước mắt tôi"
Cô lớn tiếng nói với anh tay vẫn chỉ ra ra cửa tỏ rõ ý đuổi người.
Cố Chi Quân vẫn không thôi hy vọng liền giải thích với cô.
"Hạ An, anh không có ý xấu, anh chỉ là nhớ em thật sự rất nhớ em, anh chỉ muốn..."
"Bịch" anh còn chưa nói hết câu một sắp hồ sơ đã bay đến chỗ anh, không chút lưu tình đập trúng đầu anh lực đạo không nhỏ kết quả làm máu trên đầu anh chảy ròng ròng.
Mà anh cũng không quan tâm đến, dịu dàng nói hết câu.
"Muốn gần em"
Hạ An lại cực độ lạnh lùng.
"Tôi thì không có muốn gần anh, anh cút đi cho tôi, anh không đi tôi liền gọi bảo vệ đến"
Mà mấy lời này của cô vào tai Cố Chi Quân cũng không đâm thủng được sự cố chấp của anh ngược lại anh càng gấp gáp hơn.
Cô ở ngay trước mắt anh mấy ngày nay, hôm nào anh vẫn luôn muốn nói rõ cho cô biết chuyện năm xưa, nhưng dưới thân phận là Phong Dạ anh không làm được gì.
Nay đã lộ rồi anh cũng không còn bất kỳ điều gì vướng bận.
Tiến đến gần cô, anh lại nhìn cô thật thâm tình.
Chẳng qua Hạ An lúc này ngoài cái giận dữ ra thì không còn gì cả.
"Cút, anh mau cút, tôi..."
Cố Chi Quân bất lực rồi, cô cứ thế này thì làm sao anh nói đây, anh đành dùng chiêu cuối cùng thôi.
"Ưm...." Hạ An còn muốn mắng thêm nhưng lời nói chưa thoát ra khỏi miệng đã bị Cố Chi Quân dùng môi mình chặn lại.
Tay anh đặt ra sau đầu cô không ngừng siết lấy cưỡng ép không cho cô giãy giụa.
Hạ An cực lực phản kháng, tức đến nổi cả cơ thể cũng nóng lên, bắt được đầu lưỡi của anh cô liền cắn xuống, máu tươi rất nhanh đã lan tràn, vị tanh tưởi dậy khắp khoang miệng của cả hai, nhưng Cố Chi Quân vẫn một mực kiên định hôn đến khi nào Hạ An không còn sức hét nữa thì thôi.
"Hừ..."
Sau một hồi cố gắng của Cố Chi Quân cuối cùng dưỡng khí của Hạ An cũng bị anh rút gần hết, khi buông ra việc đầu tiên cô làm là tham lam hít thở, chữi không nổi nữa.
Sau đó...
"Chát" một tiếng, Cố Chi Quân lại bị đánh đến chảy máu môi.
Cố Chi Quân cũng không thấy đau, anh dang hai tay ra dịu dàng ôm lấy cô vào lòng.
"Hạ An, nghe anh nói, anh nhớ ra rồi, anh biết cô gái năm xưa là em rồi, anh cũng nhớ lại lời hứa của mình rồi, anh biết sai rồi, em đừng ghét bỏ anh như vậy nữa có được không?"
Hạ An nghe thấy lời thâm tình của anh cô liền đơ ra, khuôn mặt tức giận trong chốc lát cũng không biết nên có biểu cảm làm sao, cô bây giờ là bất ngờ là đau lòng cũng là tức giận.
Thứ cô dùng cả thanh xuân để đợi chờ cuối cùng cũng đến rồi, anh rốt cuộc cũng nhớ ra rồi, như vậy thật tốt! Nhưng mà...muộn rồi!
Nếu anh nhớ ra sớm hơn một tí có lẽ cô sẽ thật vui vẻ mà tiếp nhận chẳng qua cái nếu chính là thứ vô dụng nhất trên đời này, hiện tại đau thương đang rõ rành rành ở trước mắt cô, cô làm sao chấp nhận được anh đây.
Anh đã giết chết trái tim của người con gái yêu anh từ lâu rồi.
Cô dùng tay mạnh mẽ đẩy anh ra, đôi mắt ẩn ẩn đỏ nhìn anh hiện đầy đau đớn.
"Chi Quân, muộn rồi, bây giờ anh nhớ ra rồi thì có ích gì? Những năm tôi bị anh hành hạ, những năm tôi rơi vào tuyệt vòng thì nên tính thế nào đây? Suy cho cùng cái tình yêu ngốc nghếch kia bị anh dẫm đến nát rồi. Cố Chi Quân! Anh buông tay đi, tôi sẽ không tính toán với anh, nhưng chúng ta đã không thể quay lại nữa rồi, từ nay ta cứ xem nhau như người lạ đừng can thiệp vào cuộc sống nhau nữa, anh trở về làm tổng tài cao cao tại thượng, còn tôi làm một nhà thiết kế không danh phận, như vậy mới là tốt nhất"
Cố Chi Quân nghe mấy lời cô nói tim anh từng hồi đau thắt, anh nhìn cô đôi môi khẽ mấp mấy, máu trên trán đổ xuống thấm vào môi anh làm anh cảm nhận được sự tanh tưởi mà vô thức anh còn cảm nhận được vị mặn đắng của nước mắt.
Anh vậy mà...lại khóc rồi! Dù chỉ là một giọt nước mắt duy nhất, nhưng anh khóc rồi!
"Hạ An, anh xin lỗi, anh biết anh sai, rất sai nhưng em có thể cho anh một cơ hội được không? Chỉ cần được bù đắp cho em thôi, anh không cần em thương anh hay tội nghiệp anh, anh chỉ cần được yêu em được bù đắp cho em thôi"
Hạ An lại cười khổ, đôi mắt ngập tràn tầng nước sóng sánh.
"Đừng nói nữa, tôi cái gì cũng không cần, tôi chỉ cần bình yên thôi, Cố Chi Quân buông tay đi"
Nói rồi cô quay lưng lại với anh bước chân hướng ra cửa.
"Anh không đi, vậy tôi đi"
Mà lộ rồi thì làm sao đây, anh thật sợ, sợ rằng cô sẽ tức giận với anh.
Anh sợ chính là đúng rồi, Hạ An bị anh chọc tức đến nổi tay chân đều run rẩy.
Anh lại lừa cô rồi, còn dám tiếp cận cô, anh vì cái gì lại không buông tha cho cô vậy? Anh cho rằng cô còn vô dụng như lúc trước hay là sự hận thù trong anh vẫn luôn tồn tại.
"Anh cút khỏi đây ngay, đừng xuất hiện trước mắt tôi"
Cô lớn tiếng nói với anh tay vẫn chỉ ra ra cửa tỏ rõ ý đuổi người.
Cố Chi Quân vẫn không thôi hy vọng liền giải thích với cô.
"Hạ An, anh không có ý xấu, anh chỉ là nhớ em thật sự rất nhớ em, anh chỉ muốn..."
"Bịch" anh còn chưa nói hết câu một sắp hồ sơ đã bay đến chỗ anh, không chút lưu tình đập trúng đầu anh lực đạo không nhỏ kết quả làm máu trên đầu anh chảy ròng ròng.
Mà anh cũng không quan tâm đến, dịu dàng nói hết câu.
"Muốn gần em"
Hạ An lại cực độ lạnh lùng.
"Tôi thì không có muốn gần anh, anh cút đi cho tôi, anh không đi tôi liền gọi bảo vệ đến"
Mà mấy lời này của cô vào tai Cố Chi Quân cũng không đâm thủng được sự cố chấp của anh ngược lại anh càng gấp gáp hơn.
Cô ở ngay trước mắt anh mấy ngày nay, hôm nào anh vẫn luôn muốn nói rõ cho cô biết chuyện năm xưa, nhưng dưới thân phận là Phong Dạ anh không làm được gì.
Nay đã lộ rồi anh cũng không còn bất kỳ điều gì vướng bận.
Tiến đến gần cô, anh lại nhìn cô thật thâm tình.
Chẳng qua Hạ An lúc này ngoài cái giận dữ ra thì không còn gì cả.
"Cút, anh mau cút, tôi..."
Cố Chi Quân bất lực rồi, cô cứ thế này thì làm sao anh nói đây, anh đành dùng chiêu cuối cùng thôi.
"Ưm...." Hạ An còn muốn mắng thêm nhưng lời nói chưa thoát ra khỏi miệng đã bị Cố Chi Quân dùng môi mình chặn lại.
Tay anh đặt ra sau đầu cô không ngừng siết lấy cưỡng ép không cho cô giãy giụa.
Hạ An cực lực phản kháng, tức đến nổi cả cơ thể cũng nóng lên, bắt được đầu lưỡi của anh cô liền cắn xuống, máu tươi rất nhanh đã lan tràn, vị tanh tưởi dậy khắp khoang miệng của cả hai, nhưng Cố Chi Quân vẫn một mực kiên định hôn đến khi nào Hạ An không còn sức hét nữa thì thôi.
"Hừ..."
Sau một hồi cố gắng của Cố Chi Quân cuối cùng dưỡng khí của Hạ An cũng bị anh rút gần hết, khi buông ra việc đầu tiên cô làm là tham lam hít thở, chữi không nổi nữa.
Sau đó...
"Chát" một tiếng, Cố Chi Quân lại bị đánh đến chảy máu môi.
Cố Chi Quân cũng không thấy đau, anh dang hai tay ra dịu dàng ôm lấy cô vào lòng.
"Hạ An, nghe anh nói, anh nhớ ra rồi, anh biết cô gái năm xưa là em rồi, anh cũng nhớ lại lời hứa của mình rồi, anh biết sai rồi, em đừng ghét bỏ anh như vậy nữa có được không?"
Hạ An nghe thấy lời thâm tình của anh cô liền đơ ra, khuôn mặt tức giận trong chốc lát cũng không biết nên có biểu cảm làm sao, cô bây giờ là bất ngờ là đau lòng cũng là tức giận.
Thứ cô dùng cả thanh xuân để đợi chờ cuối cùng cũng đến rồi, anh rốt cuộc cũng nhớ ra rồi, như vậy thật tốt! Nhưng mà...muộn rồi!
Nếu anh nhớ ra sớm hơn một tí có lẽ cô sẽ thật vui vẻ mà tiếp nhận chẳng qua cái nếu chính là thứ vô dụng nhất trên đời này, hiện tại đau thương đang rõ rành rành ở trước mắt cô, cô làm sao chấp nhận được anh đây.
Anh đã giết chết trái tim của người con gái yêu anh từ lâu rồi.
Cô dùng tay mạnh mẽ đẩy anh ra, đôi mắt ẩn ẩn đỏ nhìn anh hiện đầy đau đớn.
"Chi Quân, muộn rồi, bây giờ anh nhớ ra rồi thì có ích gì? Những năm tôi bị anh hành hạ, những năm tôi rơi vào tuyệt vòng thì nên tính thế nào đây? Suy cho cùng cái tình yêu ngốc nghếch kia bị anh dẫm đến nát rồi. Cố Chi Quân! Anh buông tay đi, tôi sẽ không tính toán với anh, nhưng chúng ta đã không thể quay lại nữa rồi, từ nay ta cứ xem nhau như người lạ đừng can thiệp vào cuộc sống nhau nữa, anh trở về làm tổng tài cao cao tại thượng, còn tôi làm một nhà thiết kế không danh phận, như vậy mới là tốt nhất"
Cố Chi Quân nghe mấy lời cô nói tim anh từng hồi đau thắt, anh nhìn cô đôi môi khẽ mấp mấy, máu trên trán đổ xuống thấm vào môi anh làm anh cảm nhận được sự tanh tưởi mà vô thức anh còn cảm nhận được vị mặn đắng của nước mắt.
Anh vậy mà...lại khóc rồi! Dù chỉ là một giọt nước mắt duy nhất, nhưng anh khóc rồi!
"Hạ An, anh xin lỗi, anh biết anh sai, rất sai nhưng em có thể cho anh một cơ hội được không? Chỉ cần được bù đắp cho em thôi, anh không cần em thương anh hay tội nghiệp anh, anh chỉ cần được yêu em được bù đắp cho em thôi"
Hạ An lại cười khổ, đôi mắt ngập tràn tầng nước sóng sánh.
"Đừng nói nữa, tôi cái gì cũng không cần, tôi chỉ cần bình yên thôi, Cố Chi Quân buông tay đi"
Nói rồi cô quay lưng lại với anh bước chân hướng ra cửa.
"Anh không đi, vậy tôi đi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.