Chương 32
Yoon Mi Rae (Cordelia Hanabusa)
27/05/2017
Mà thôi, việc quan trọng nhất lúc này là trốn khỏi đây.
Tôi chỉ nhớ trước đó, đầu óc tự dưng trống rỗng rồi tôi ngất xỉu. Chả nhẽ có người cho tôi uống thuốc mê?! Không phải, tôi chưa uống một thứ gì từ khi bước vào nhà Vi Quỳnh. Chỉ có mùi lư hương mà Quỳnh bảo để chống muỗi.
Lẽ nào đó là mê hương?!
Có thể lắm...
Cạch.
Tiếng mở cửa. Tôi hơi giật mình, nhìn ra cửa.
- Anh Thư...
Thư đang cầm một cái khay gỗ được sơn son thếp vàng, trên đó đặt một bộ trang phục màu đỏ. Thư nhìn tôi đầy thiện cảm, nó đặt nhẹ nhàng cái khay xuống, dịu dàng mỉm cười nhìn tôi:
- Nghi lễ sẽ diễn ra lúc tám giờ tối. Lúc đó cô ngoan ngoãn mặc bộ này vào rồi im lặng theo tôi.
Nói xong Thư đi ra, ném cho tôi một cái nhìn khinh bỉ.
- Lại cái gì nữa đây?!
Khi nãy con bé mang thuốc vào thì nhìn mặt nó hầm hầm như kiểu vừa đối mặt với kẻ thù vậy; còn vừa rồi mang bộ quần áo đỏ vào thì mặt nó tươi rói, cái nhìn đầy thiện cảm. Nhưng tôi lại không cảm thấy như vậy, cử chỉ, hành động của con bé rất đáng ngờ, nhất là khi nãy nó đi ra, tặng tôi một cái nhìn khinh bỉ.
Thật kì lạ?!
Rồi lại còn ?! Chả hiểu cái đệt gì sất.
Tôi nhăn mày suy nghĩ. Lẽ nào Anh Thư định cho tôi làm vật tế lễ? Có thể lắm, nó có nói "nghi lễ"; nghi lễ gì tôi không cần biết. Có thể đoán sơ sơ: một là Anh Thư giết tôi làm vật tế lễ, hai là cho tôi kết hôn với người chết, vì con bé có lỡ mồm nói về ca ca của nó.
Tôi đã từng đọc một vài tài liệu trên mạng, tuy chúng rất hư cấu nhưng cũng có một vài thứ có thể tin. Theo như những tài liệu đó thì: bị giết theo nghi lễ thì oan hồn sẽ không thể siêu thoát, sẽ mang theo oán niệm từng ngày rồi ngày này qua ngày khác oán khí sẽ tích tụ, rồi linh hồn đó sẽ tu vi hóa quỷ. Còn kết hôn với người chết là không thể chấp nhận nổi. Thực chất là cũng như nghi thức bình thường nhưng có điều chú rể/ cô dâu là hình nhân. Èo, nghe đã phát tởm rồi, không thể để yên được.
Chả nhẽ cứ ngồi đây chờ cái chết tới sao? Ngu gì. Tốt nhất là trốn khỏi đây.
Chắc chắn cửa chính đã bị khóa rồi. Nhưng cánh cửa trong cũ kĩ và mục nát thế kia, dùng sức là phá được ngay.
Nhưng không dễ như tôi nghĩ. Cố được bao nhiêu thì đau bấy nhiêu. Vết thương trên khuỷu tay há miệng, xuất hiện một vết loang lổ đỏ trên phần gạc màu trắng.
Bỗng tôi thấy qua khe cửa có dán một tờ giấy nhỏ màu vàng. Ánh sang le lói từ ngoài cửa hắt vào, tôi thấy được trên tờ giấy có màu mực đỏ.
Là bùa. Anh Thư cố tình dùng bùa để ngăn chặn tôi. Vậy tôi không phá được cửa là do lá bùa này?!
Không còn cách nào khác, tôi chạy khắp phòng, cố mở tất cả các cửa sổ nhưng không được. Hình như chúng đã bị ghim đinh từ bên ngoài. Tôi đã thử dùng mấy lọ hoa bằng đồng để đập nhưng chúng đều không nhúc nhích.
Như một con dao sắc. Người cầm chuôi dao là Anh Thư, nó sẽ kéo tôi cùng nó chết.
Tôi đâu có gây thù oán cho ai?! Mà sao có nhiều người ghét, hận tôi vậy? Hết ma nữ đeo hài đỏ lại đến con bé tên Anh Thư lạ mặt này.
Hết cách. Vậy thì đành lặng im và nghe theo lời con bé Thư thôi.
Tôi sực nhớ mình có mang điện thoại, vội lúc túi mở đèn ra soi, mới mở lên xem thì điện thoại báo hết pin xong sập nguồn luôn. Trời ơi, số con rệp cũng không xui như thế này.
Vậy là tôi bị cắt đứt liên lạc hoàn toàn với mọi người. Chỉ còn cách nghĩ kế trốn khỏi đây rồi về hỏi Vi Quỳnh thôi. Nhưng chỉ sợ cái mạng bé bỏng này còn không giữ được nói gì là về hỏi Quỳnh.
Tôi ngồi phịch xuống ghế, giở bộ quần áo đỏ trên khay son ra. Trang phục cưới của phụ nữ Trung Quốc thời xưa. Áo được thêu đôi chim phượng, quần thêu hoa mẫu đơn, trùm đầu cô dâu là tấm vải đỏ trơn, sờ rất mịn tay. Nếu nhìn kĩ thì phía dưới của áo có một mảng màu đỏ, tuy đã được ai đó cố tình chà mạnh để bay màu đi nhưng dấu vết mờ đỏ thắm vẫn in trên đó, là máu. Chúng hơi cũ, hình như đã được qua sử dụng.
Nhỡ bộ này của người chết thì sao?! Giả dụ như cô dâu bị giết, được đưa đến nhà xác, xong mấy người làm việc trong nhà xác lại lột quần áo của người chết ra rồi bán lại cho các chủ tiệm may mặc. Ách, mới nghĩ đã thấy kinh khủng rồi.
Tốt nhất là không nên mặc. Nhỡ oan hồn của cô dâu từng mặc bộ này hiện về rồi bóp cổ tôi chết thì sao?!
Hàng loạt giả dụ hiện lên trong đầu tôi.
Hiện tại tôi rất rối, hầu như không tập trung suy nghĩ được.
- Hừm...
Tôi đi vòng quanh phòng, bắt gặp một bức tranh phong cảnh rất lớn bằng lụa. Nhưng người ta trang trí thế này để làm gì?! Bức tranh thật không cân xứng với căn phòng. Dù căn phòng to nhưng nếu treo một bức tranh lớn gần bằng tường thì có chấp nhận nổi không?! Nhìn lại nội thất trong gian phòng thì chủ của nó rất có thẩm mĩ. Có thể ở đây che dấu một lối đi bí mật.
Tôi nghĩ vậy, liền đi chứng minh suy luận của tôi là đúng bằng cách bắc ghế để gỡ toàn bộ bốn khung tranh ra.
Sau khi cái đinh cuối cùng bị cạy ra, bức tranh rơi cộp xuống sàn, một tiếng rất mạnh.
Nhưng đâu so là gì với thứ kinh hoàng bám trên tường kia...
Tôi kinh hãi bụm miệng để không hét lên.
Một vệt máu dài ước chừng năm mét vương trên tường, quanh vệt máu lớn là những tia máu li ti. Vết máu rất cũ. Bức tranh cũng rất cũ. Tức là người ta đã đóng bức tranh này vào đây để che đi vết này.
Nơi kì lạ... Rốt cục đây là đâu?! Không phải là nhà của Vi Quỳnh, chắc chắn rồi.
Tám giờ tối nay, Anh Thư sẽ bắt đầu nghi lễ. Tôi phải trốn khỏi đây.
Nhưng không thoát được ra khỏi đây. Phải nghĩ... phải nghĩ đã... giữ bình tĩnh... phải giữ bình tĩnh... Lúc này cần bình tĩnh để giữ cái đầu thông suốt và nghĩ.
Tôi chỉ nhớ trước đó, đầu óc tự dưng trống rỗng rồi tôi ngất xỉu. Chả nhẽ có người cho tôi uống thuốc mê?! Không phải, tôi chưa uống một thứ gì từ khi bước vào nhà Vi Quỳnh. Chỉ có mùi lư hương mà Quỳnh bảo để chống muỗi.
Lẽ nào đó là mê hương?!
Có thể lắm...
Cạch.
Tiếng mở cửa. Tôi hơi giật mình, nhìn ra cửa.
- Anh Thư...
Thư đang cầm một cái khay gỗ được sơn son thếp vàng, trên đó đặt một bộ trang phục màu đỏ. Thư nhìn tôi đầy thiện cảm, nó đặt nhẹ nhàng cái khay xuống, dịu dàng mỉm cười nhìn tôi:
- Nghi lễ sẽ diễn ra lúc tám giờ tối. Lúc đó cô ngoan ngoãn mặc bộ này vào rồi im lặng theo tôi.
Nói xong Thư đi ra, ném cho tôi một cái nhìn khinh bỉ.
- Lại cái gì nữa đây?!
Khi nãy con bé mang thuốc vào thì nhìn mặt nó hầm hầm như kiểu vừa đối mặt với kẻ thù vậy; còn vừa rồi mang bộ quần áo đỏ vào thì mặt nó tươi rói, cái nhìn đầy thiện cảm. Nhưng tôi lại không cảm thấy như vậy, cử chỉ, hành động của con bé rất đáng ngờ, nhất là khi nãy nó đi ra, tặng tôi một cái nhìn khinh bỉ.
Thật kì lạ?!
Rồi lại còn ?! Chả hiểu cái đệt gì sất.
Tôi nhăn mày suy nghĩ. Lẽ nào Anh Thư định cho tôi làm vật tế lễ? Có thể lắm, nó có nói "nghi lễ"; nghi lễ gì tôi không cần biết. Có thể đoán sơ sơ: một là Anh Thư giết tôi làm vật tế lễ, hai là cho tôi kết hôn với người chết, vì con bé có lỡ mồm nói về ca ca của nó.
Tôi đã từng đọc một vài tài liệu trên mạng, tuy chúng rất hư cấu nhưng cũng có một vài thứ có thể tin. Theo như những tài liệu đó thì: bị giết theo nghi lễ thì oan hồn sẽ không thể siêu thoát, sẽ mang theo oán niệm từng ngày rồi ngày này qua ngày khác oán khí sẽ tích tụ, rồi linh hồn đó sẽ tu vi hóa quỷ. Còn kết hôn với người chết là không thể chấp nhận nổi. Thực chất là cũng như nghi thức bình thường nhưng có điều chú rể/ cô dâu là hình nhân. Èo, nghe đã phát tởm rồi, không thể để yên được.
Chả nhẽ cứ ngồi đây chờ cái chết tới sao? Ngu gì. Tốt nhất là trốn khỏi đây.
Chắc chắn cửa chính đã bị khóa rồi. Nhưng cánh cửa trong cũ kĩ và mục nát thế kia, dùng sức là phá được ngay.
Nhưng không dễ như tôi nghĩ. Cố được bao nhiêu thì đau bấy nhiêu. Vết thương trên khuỷu tay há miệng, xuất hiện một vết loang lổ đỏ trên phần gạc màu trắng.
Bỗng tôi thấy qua khe cửa có dán một tờ giấy nhỏ màu vàng. Ánh sang le lói từ ngoài cửa hắt vào, tôi thấy được trên tờ giấy có màu mực đỏ.
Là bùa. Anh Thư cố tình dùng bùa để ngăn chặn tôi. Vậy tôi không phá được cửa là do lá bùa này?!
Không còn cách nào khác, tôi chạy khắp phòng, cố mở tất cả các cửa sổ nhưng không được. Hình như chúng đã bị ghim đinh từ bên ngoài. Tôi đã thử dùng mấy lọ hoa bằng đồng để đập nhưng chúng đều không nhúc nhích.
Như một con dao sắc. Người cầm chuôi dao là Anh Thư, nó sẽ kéo tôi cùng nó chết.
Tôi đâu có gây thù oán cho ai?! Mà sao có nhiều người ghét, hận tôi vậy? Hết ma nữ đeo hài đỏ lại đến con bé tên Anh Thư lạ mặt này.
Hết cách. Vậy thì đành lặng im và nghe theo lời con bé Thư thôi.
Tôi sực nhớ mình có mang điện thoại, vội lúc túi mở đèn ra soi, mới mở lên xem thì điện thoại báo hết pin xong sập nguồn luôn. Trời ơi, số con rệp cũng không xui như thế này.
Vậy là tôi bị cắt đứt liên lạc hoàn toàn với mọi người. Chỉ còn cách nghĩ kế trốn khỏi đây rồi về hỏi Vi Quỳnh thôi. Nhưng chỉ sợ cái mạng bé bỏng này còn không giữ được nói gì là về hỏi Quỳnh.
Tôi ngồi phịch xuống ghế, giở bộ quần áo đỏ trên khay son ra. Trang phục cưới của phụ nữ Trung Quốc thời xưa. Áo được thêu đôi chim phượng, quần thêu hoa mẫu đơn, trùm đầu cô dâu là tấm vải đỏ trơn, sờ rất mịn tay. Nếu nhìn kĩ thì phía dưới của áo có một mảng màu đỏ, tuy đã được ai đó cố tình chà mạnh để bay màu đi nhưng dấu vết mờ đỏ thắm vẫn in trên đó, là máu. Chúng hơi cũ, hình như đã được qua sử dụng.
Nhỡ bộ này của người chết thì sao?! Giả dụ như cô dâu bị giết, được đưa đến nhà xác, xong mấy người làm việc trong nhà xác lại lột quần áo của người chết ra rồi bán lại cho các chủ tiệm may mặc. Ách, mới nghĩ đã thấy kinh khủng rồi.
Tốt nhất là không nên mặc. Nhỡ oan hồn của cô dâu từng mặc bộ này hiện về rồi bóp cổ tôi chết thì sao?!
Hàng loạt giả dụ hiện lên trong đầu tôi.
Hiện tại tôi rất rối, hầu như không tập trung suy nghĩ được.
- Hừm...
Tôi đi vòng quanh phòng, bắt gặp một bức tranh phong cảnh rất lớn bằng lụa. Nhưng người ta trang trí thế này để làm gì?! Bức tranh thật không cân xứng với căn phòng. Dù căn phòng to nhưng nếu treo một bức tranh lớn gần bằng tường thì có chấp nhận nổi không?! Nhìn lại nội thất trong gian phòng thì chủ của nó rất có thẩm mĩ. Có thể ở đây che dấu một lối đi bí mật.
Tôi nghĩ vậy, liền đi chứng minh suy luận của tôi là đúng bằng cách bắc ghế để gỡ toàn bộ bốn khung tranh ra.
Sau khi cái đinh cuối cùng bị cạy ra, bức tranh rơi cộp xuống sàn, một tiếng rất mạnh.
Nhưng đâu so là gì với thứ kinh hoàng bám trên tường kia...
Tôi kinh hãi bụm miệng để không hét lên.
Một vệt máu dài ước chừng năm mét vương trên tường, quanh vệt máu lớn là những tia máu li ti. Vết máu rất cũ. Bức tranh cũng rất cũ. Tức là người ta đã đóng bức tranh này vào đây để che đi vết này.
Nơi kì lạ... Rốt cục đây là đâu?! Không phải là nhà của Vi Quỳnh, chắc chắn rồi.
Tám giờ tối nay, Anh Thư sẽ bắt đầu nghi lễ. Tôi phải trốn khỏi đây.
Nhưng không thoát được ra khỏi đây. Phải nghĩ... phải nghĩ đã... giữ bình tĩnh... phải giữ bình tĩnh... Lúc này cần bình tĩnh để giữ cái đầu thông suốt và nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.