Chương 29: 28: Cho cô rời đi!!!
Lạc Vân Phi
31/07/2016
Đặt nàng xuống ghế xong, thấy Chiêu Lan vẫn bất động thanh sắc, hắn khẽ chau mày mà nhìn về phía chén cháo mình đem đến.
-Sao… Sao ngươi không đi đi! Ta có thể tự mình ăn mà! _ Giọng nói Chiêu Lan vẫn còn vẻ e sợ không hiểu vì ban nãy hay vì lý do gì khác.
-Phải thấy di nương ăn thì con mới yên tâm đi được.
-Ta … Ta …
Không hiểu kiên nhẫn từ đâu mà hắn lôi chiếc ghế gần đó đến rồi cầm chén cháo lên. Điều ngạc nhiên hơn nữa là không phải đưa cho nàng, mà là hắn múc từng muỗng cháo đưa lên miệng thổi rồi đưa đến bên môi ai. Nàng vẫn mặt lạnh như bưng, nhìn hắn một cái cũng chẳng buồn nhìn.
Nhưng nói thật trong tâm thật sự có phần xúc động. Hắn là người đã cứu nàng thoát tử khỏi bọn sơn tặc, nên nàng yêu hắn, yêu hắn đến rồ dại, yêu đến điên rồ giành được vị trí phu nhân thừa tướng này. Nhưng đổi lại một ánh mắt, một cử chỉ quan tâm hắn cũng không bố thí cho nàng. Nếu lúc trước hắn chỉ cần quan tâm nàng như hôm nay thôi, thì nàng tin rằng mạng mình sẽ đặt cả vào tay hắn!
Nhưng… Nay đã khác, nàng đã trải qua một kiếp, trải qua sinh tử biệt ly, trải qua ánh nhìn khinh bỉ của thế gian, trải qua cảnh người thân từng người từng người rời đi … Nàng không thể vì tình riêng, vì một lần cứu tử mà bỏ qua cả thể diện và hạnh phúc nửa đời sau của mình. Dù cho nàng đã bị làm nhục hai lần thì sao chứ?! Nàng chỉ cần sau này tìm một người đàn ông nông thôn mộc mạc, yêu nàng chân thành, không toan tính thì chắc chắn nàng sẽ quên, sẽ có được hạnh phúc gia đình thật sự bên cha và chồng mà thôi!
Nhìn nàng mở to đôi mắt nai nhìn hắn, hắn cũng biết nàng đang nghĩ gì. Thật sự, chính hắn cũng không hiểu bản thân đang làm gì. Tại sao khi nhìn thấy nàng buồn bã, u sầu tâm hắn cũng quặn đau không thôi?! Tại sao khi nhìn thấy nàng không màng ăn uống hắn lại khó chịu đến nỗi phải tận tay đút nàng từng muỗng?! Và tại sao trong lòng hắn mấy ngày nay cứ lẩn quẩn hình ảnh nàng bước xuống từ xe ngựa tên họ Thẩm kia?!
Nghĩ đến chuyện đó, muỗng cháo kia đưa đến môi nàng dừng giữa không trung, mặt lạnh xuống hai, ba phần không mặn không nhạt hỏi:
-Không lẽ di mẫu định quay lại với hôn phu cũ hay sao?
Câu nói này đã phá tan không khí bình tĩnh của cả hai người, nàng chầm chậm ngước mắt lên nhìn hắn, đôi môi chưa kịp nuốt ngụm cháo cũng phì cười khinh bỉ:
-Không lẽ Hầu gia muốn quản cả di nương ta sao?! Nếu ta có thật sự muốn quay lại với hôn phu cũ, ngươi quản được sao?!
…
Dường như sợ chưa đủ chọc giận hắn, nàng còn đứng lên, đi vòng sau lưng hắn, kê môi nói sát vào tai hắn nói rõ từng chữ rằng:
-… Chỉ cần ta cầu được Thái hậu hòa thư, thì ta nói cho ngươi biết, có thể không chỉ là Thẩm trạng phu nhân, mà ngay cả quý nhân ta muốn làm cũng không đến phiên Hầu gia ngươi quản!
Nghĩ đến cảnh người phụ nữ này cười hạnh phúc sánh đôi cùng tên con lai kia, không hiểu sao tâm can hắn nóng như lửa đốt, nghĩ đến cảnh hai thân thể quấn lấy nhau sau tấm màn nhung, hắn không kiềm chế được bản thân mà xoay người sang nắm chặt bả vai của Chiêu Lan:
-Ta nói cho cô biết, Mai Chiêu Lan! Cô đã bước vào cửa Thần hầu thì đừng hòng bước ra! Cha ta đã chết nhưng ta vẫn còn sống!!! Ta sẽ không để cô đến với bất kỳ gã đàn ông nào! Cô đừng mơ được hạnh phúc này! Cả đời này cũng đừng mong hạnh phúc!
Rõ ràng hai tay đau đến mức nước mắt khó kiềm nhưng Chiêu Lan vẫn cứng rắn đáp trả:
-Đa tạ Hầu gia chúc phúc, cả đời này ta sẽ không lẩn vẩn trước mắt ngài đâu! Nhưng ta chắc rằng ta sẽ hạnh phúc! Sẽ sinh con dưỡng tử cho phu quân của ta! Sẽ …
Rầm!
Nàng cảm thấy đầu óc như quay cuồng một vòng, cái lưng như muốn gãy đôi, còn bàn tay siết chặt hai vai nàng ban nãy giờ đã thoát đi cái đai lưng lỏng lẻo của nàng.
-Không … Ưm…
Nàng chưa kịp nói thì cảm giác một bàn tay đầy vết chai sạn đã đè chặt lên khóe môi. Lúc này nàng mới giật mình phát hiện hắn đã đá chiếc ghế làm cho cánh của khép lại tự lúc nào!
-Mai Chiêu Lan, ta nhịn cô đủ rồi! Cô muốn ra khỏi Thần hầu phủ phải không?! Hôm nay ta đáp ứng cô! Chúng ta chỉ cần xảy ra mối quan hệ luân thường cấm đoán này ta đảm bảo cô cả đời cũng không ai thèm lấy! Cô cứ rời khỏi đây đi! Rời khỏi đi rồi ta xem mọi người sẽ nguyền rủa cả họ nhà cô ra sao?!
Bàn tay Chiêu Lan cố gắng mở cái tay đang đè chặt miệng mình nhưng dường như mọi cố gắng chỉ là vô ích! Lúc này nàng mới hiểu sức hắn thật kinh người!!!
Trong đôi mắt to ngập nước của nàng của Chiêu Lan toát lên vẻ đầy nghi vấn! Tên này điên rồi sao?! Hắn không cần danh dự sao?! Nếu dùng cách này không chỉ nàng mà hắn cũng thân bại danh liệt! Hắn điên rồi sao?!
-Đừng lo cho ta! Ta dù sao công trạng cũng đếm không xuể. Vả lại, người trong thiên hạ ai không biết cô mê luyến ta. Chỉ cần ta nói cô động tình quyến rũ, thì cùng lắm ta chỉ bị tội danh là “bị quyến rũ”, tội mà muôn người đàn ông đều sẽ bị …
Nhìn đôi mắt oán hận của Chiêu Lan không hiểu sao, hắn càng hưng phấn, càng nói ra những lời cay nghiệt:
-Còn cô, chuẩn bị rời khỏi đây đi! Nhanh lắm sẽ qua thôi! Cô sẽ không cần tìm đủ mọi cách quyến rũ tên Trạng nguyên kia! Cũng không cần cầu xin Thái hậu hòa thê đâu! Ta sẽ khiến cô thân bại danh liệt rời khỏi Thần hầu phủ!
Hắn gằn từng chữ như lấy dao rạch nát tim nàng. Thì ra kiếp trước nàng đã lầm, hắn là tên vô sỉ, là kẻ đê tiện, những lời dơ bẩn như vậy cũng có thể nói với nàng! Đúng là không bằng cầm thú!
Gương mặt mà nàng yêu say đắm lúc trướcbây giờ thật sự là ác mộng của nàng! Trước khi hắn áp người xuống, nàng còn nghĩ hắn hù dọa vì tội dám cãi lại hắn, nhưng khi hắn áp nửa thân người xuống, nàng biết, hắn không đùa! Hắn định cưỡng bức nàng vì nàng cảm nhận được cây côn thịt to lớn đang cạ qua cạ lại trên đùi nàng qua lớp quần áo mỏng manh!
Đã hai lần thân mật cá nước cùng người khác giới, nàng không thể không hiểu đó là cái gì?! Hắn đang động tình, hắn chuẩn bị nhét thứ dơ bẩn đó vào người nàng! Nàng không muốn! Nàng không muốn!
Nàng giãy đạp lung tung, làm cho Thượng Quan Nam Dương cũng có phần bối rối! Nhưng nhanh chóng bản năng nam nhân đã đè chặt Chiêu Lan. Hai chân của nàng hắn ngồi lên chặn lại, còn hai tay thì dường như vô lực khi bị hai đầu gối hắn chặn lại. Cái miệng nhỏ bị bịt chặt làm khuôn mặt nàng đỏ lự, nhưng không đỏ bằng ánh mắt khát máu của hắn lúc này!
Ổn định nàng xong, bàn tay hắn mò xuống dưới lớp trung y tiếp tục việc bóp nắn bỏ dở ban nãy. Lần này hắn chân chính cảm nhận được bộ ngực nàng rất mềm, rất đáng yêu! Cả bầu ngực tròn rất vừa tay hắn, không thô to nhưng đủ làm hắn điếng cả người! Cả bầu ngực mát lạnh chi hai đầu núm là ấm áp do vừa thức dậy, xoa nắn, kéo nhẹ là chúng đã đứng thẳng dậy như hùa theo hành động của hắn!
Say mê với hai khối thịt trước ngực nàng, hắn đã bỏ tay bịt miệng nàng ra từ lúc nào để mà tập trung “chăm sóc” chúng!
Còn Mai Chiêu Lan có dám hét toáng lên như nàng tưởng! Nàng không dám, nàng không dám cược thanh danh của nàng cùng Hầu gia hắn! Hắn mười sáu tuổi đã lập công lớn, còn nàng chỗ dựa là phụ thân giờ cũng đang nằm thoi thóp!
Nhưng nàng không muốn! Tại sao lúc trước nàng van xin hắn muốn nàng hắn lại khinh bỉ chạm vào nàng?! Còn nay, hắn lại định dùng cách thô bỉ này để nhốt nàng cả đời ở Thần hầu phủ!? Tại sao?! Tại sao nàng sống hai kiếp người vẫn không nắm được tâm tư tên nam nhân này?! Tại sao ông trời lại trêu ngươi như vậy?! Nàng có lỗi lầm gì mà vừa bị tên thanh mai khi xưa làm nhục nay lại đến đứa con chồng này kia chứ?!
-Sao?! La lên đi!! Ta muốn nghe di nương kêu lên vô cùng!
Như thách thức nàng, bàn tay hắn mò xuống tiết khố, đẩy nhẹ vào hạt châu trước cửa động làm nàng giật bắn cả người nhưng không dám hét lên nửa lời!
-Sao… Sao ngươi không đi đi! Ta có thể tự mình ăn mà! _ Giọng nói Chiêu Lan vẫn còn vẻ e sợ không hiểu vì ban nãy hay vì lý do gì khác.
-Phải thấy di nương ăn thì con mới yên tâm đi được.
-Ta … Ta …
Không hiểu kiên nhẫn từ đâu mà hắn lôi chiếc ghế gần đó đến rồi cầm chén cháo lên. Điều ngạc nhiên hơn nữa là không phải đưa cho nàng, mà là hắn múc từng muỗng cháo đưa lên miệng thổi rồi đưa đến bên môi ai. Nàng vẫn mặt lạnh như bưng, nhìn hắn một cái cũng chẳng buồn nhìn.
Nhưng nói thật trong tâm thật sự có phần xúc động. Hắn là người đã cứu nàng thoát tử khỏi bọn sơn tặc, nên nàng yêu hắn, yêu hắn đến rồ dại, yêu đến điên rồ giành được vị trí phu nhân thừa tướng này. Nhưng đổi lại một ánh mắt, một cử chỉ quan tâm hắn cũng không bố thí cho nàng. Nếu lúc trước hắn chỉ cần quan tâm nàng như hôm nay thôi, thì nàng tin rằng mạng mình sẽ đặt cả vào tay hắn!
Nhưng… Nay đã khác, nàng đã trải qua một kiếp, trải qua sinh tử biệt ly, trải qua ánh nhìn khinh bỉ của thế gian, trải qua cảnh người thân từng người từng người rời đi … Nàng không thể vì tình riêng, vì một lần cứu tử mà bỏ qua cả thể diện và hạnh phúc nửa đời sau của mình. Dù cho nàng đã bị làm nhục hai lần thì sao chứ?! Nàng chỉ cần sau này tìm một người đàn ông nông thôn mộc mạc, yêu nàng chân thành, không toan tính thì chắc chắn nàng sẽ quên, sẽ có được hạnh phúc gia đình thật sự bên cha và chồng mà thôi!
Nhìn nàng mở to đôi mắt nai nhìn hắn, hắn cũng biết nàng đang nghĩ gì. Thật sự, chính hắn cũng không hiểu bản thân đang làm gì. Tại sao khi nhìn thấy nàng buồn bã, u sầu tâm hắn cũng quặn đau không thôi?! Tại sao khi nhìn thấy nàng không màng ăn uống hắn lại khó chịu đến nỗi phải tận tay đút nàng từng muỗng?! Và tại sao trong lòng hắn mấy ngày nay cứ lẩn quẩn hình ảnh nàng bước xuống từ xe ngựa tên họ Thẩm kia?!
Nghĩ đến chuyện đó, muỗng cháo kia đưa đến môi nàng dừng giữa không trung, mặt lạnh xuống hai, ba phần không mặn không nhạt hỏi:
-Không lẽ di mẫu định quay lại với hôn phu cũ hay sao?
Câu nói này đã phá tan không khí bình tĩnh của cả hai người, nàng chầm chậm ngước mắt lên nhìn hắn, đôi môi chưa kịp nuốt ngụm cháo cũng phì cười khinh bỉ:
-Không lẽ Hầu gia muốn quản cả di nương ta sao?! Nếu ta có thật sự muốn quay lại với hôn phu cũ, ngươi quản được sao?!
…
Dường như sợ chưa đủ chọc giận hắn, nàng còn đứng lên, đi vòng sau lưng hắn, kê môi nói sát vào tai hắn nói rõ từng chữ rằng:
-… Chỉ cần ta cầu được Thái hậu hòa thư, thì ta nói cho ngươi biết, có thể không chỉ là Thẩm trạng phu nhân, mà ngay cả quý nhân ta muốn làm cũng không đến phiên Hầu gia ngươi quản!
Nghĩ đến cảnh người phụ nữ này cười hạnh phúc sánh đôi cùng tên con lai kia, không hiểu sao tâm can hắn nóng như lửa đốt, nghĩ đến cảnh hai thân thể quấn lấy nhau sau tấm màn nhung, hắn không kiềm chế được bản thân mà xoay người sang nắm chặt bả vai của Chiêu Lan:
-Ta nói cho cô biết, Mai Chiêu Lan! Cô đã bước vào cửa Thần hầu thì đừng hòng bước ra! Cha ta đã chết nhưng ta vẫn còn sống!!! Ta sẽ không để cô đến với bất kỳ gã đàn ông nào! Cô đừng mơ được hạnh phúc này! Cả đời này cũng đừng mong hạnh phúc!
Rõ ràng hai tay đau đến mức nước mắt khó kiềm nhưng Chiêu Lan vẫn cứng rắn đáp trả:
-Đa tạ Hầu gia chúc phúc, cả đời này ta sẽ không lẩn vẩn trước mắt ngài đâu! Nhưng ta chắc rằng ta sẽ hạnh phúc! Sẽ sinh con dưỡng tử cho phu quân của ta! Sẽ …
Rầm!
Nàng cảm thấy đầu óc như quay cuồng một vòng, cái lưng như muốn gãy đôi, còn bàn tay siết chặt hai vai nàng ban nãy giờ đã thoát đi cái đai lưng lỏng lẻo của nàng.
-Không … Ưm…
Nàng chưa kịp nói thì cảm giác một bàn tay đầy vết chai sạn đã đè chặt lên khóe môi. Lúc này nàng mới giật mình phát hiện hắn đã đá chiếc ghế làm cho cánh của khép lại tự lúc nào!
-Mai Chiêu Lan, ta nhịn cô đủ rồi! Cô muốn ra khỏi Thần hầu phủ phải không?! Hôm nay ta đáp ứng cô! Chúng ta chỉ cần xảy ra mối quan hệ luân thường cấm đoán này ta đảm bảo cô cả đời cũng không ai thèm lấy! Cô cứ rời khỏi đây đi! Rời khỏi đi rồi ta xem mọi người sẽ nguyền rủa cả họ nhà cô ra sao?!
Bàn tay Chiêu Lan cố gắng mở cái tay đang đè chặt miệng mình nhưng dường như mọi cố gắng chỉ là vô ích! Lúc này nàng mới hiểu sức hắn thật kinh người!!!
Trong đôi mắt to ngập nước của nàng của Chiêu Lan toát lên vẻ đầy nghi vấn! Tên này điên rồi sao?! Hắn không cần danh dự sao?! Nếu dùng cách này không chỉ nàng mà hắn cũng thân bại danh liệt! Hắn điên rồi sao?!
-Đừng lo cho ta! Ta dù sao công trạng cũng đếm không xuể. Vả lại, người trong thiên hạ ai không biết cô mê luyến ta. Chỉ cần ta nói cô động tình quyến rũ, thì cùng lắm ta chỉ bị tội danh là “bị quyến rũ”, tội mà muôn người đàn ông đều sẽ bị …
Nhìn đôi mắt oán hận của Chiêu Lan không hiểu sao, hắn càng hưng phấn, càng nói ra những lời cay nghiệt:
-Còn cô, chuẩn bị rời khỏi đây đi! Nhanh lắm sẽ qua thôi! Cô sẽ không cần tìm đủ mọi cách quyến rũ tên Trạng nguyên kia! Cũng không cần cầu xin Thái hậu hòa thê đâu! Ta sẽ khiến cô thân bại danh liệt rời khỏi Thần hầu phủ!
Hắn gằn từng chữ như lấy dao rạch nát tim nàng. Thì ra kiếp trước nàng đã lầm, hắn là tên vô sỉ, là kẻ đê tiện, những lời dơ bẩn như vậy cũng có thể nói với nàng! Đúng là không bằng cầm thú!
Gương mặt mà nàng yêu say đắm lúc trướcbây giờ thật sự là ác mộng của nàng! Trước khi hắn áp người xuống, nàng còn nghĩ hắn hù dọa vì tội dám cãi lại hắn, nhưng khi hắn áp nửa thân người xuống, nàng biết, hắn không đùa! Hắn định cưỡng bức nàng vì nàng cảm nhận được cây côn thịt to lớn đang cạ qua cạ lại trên đùi nàng qua lớp quần áo mỏng manh!
Đã hai lần thân mật cá nước cùng người khác giới, nàng không thể không hiểu đó là cái gì?! Hắn đang động tình, hắn chuẩn bị nhét thứ dơ bẩn đó vào người nàng! Nàng không muốn! Nàng không muốn!
Nàng giãy đạp lung tung, làm cho Thượng Quan Nam Dương cũng có phần bối rối! Nhưng nhanh chóng bản năng nam nhân đã đè chặt Chiêu Lan. Hai chân của nàng hắn ngồi lên chặn lại, còn hai tay thì dường như vô lực khi bị hai đầu gối hắn chặn lại. Cái miệng nhỏ bị bịt chặt làm khuôn mặt nàng đỏ lự, nhưng không đỏ bằng ánh mắt khát máu của hắn lúc này!
Ổn định nàng xong, bàn tay hắn mò xuống dưới lớp trung y tiếp tục việc bóp nắn bỏ dở ban nãy. Lần này hắn chân chính cảm nhận được bộ ngực nàng rất mềm, rất đáng yêu! Cả bầu ngực tròn rất vừa tay hắn, không thô to nhưng đủ làm hắn điếng cả người! Cả bầu ngực mát lạnh chi hai đầu núm là ấm áp do vừa thức dậy, xoa nắn, kéo nhẹ là chúng đã đứng thẳng dậy như hùa theo hành động của hắn!
Say mê với hai khối thịt trước ngực nàng, hắn đã bỏ tay bịt miệng nàng ra từ lúc nào để mà tập trung “chăm sóc” chúng!
Còn Mai Chiêu Lan có dám hét toáng lên như nàng tưởng! Nàng không dám, nàng không dám cược thanh danh của nàng cùng Hầu gia hắn! Hắn mười sáu tuổi đã lập công lớn, còn nàng chỗ dựa là phụ thân giờ cũng đang nằm thoi thóp!
Nhưng nàng không muốn! Tại sao lúc trước nàng van xin hắn muốn nàng hắn lại khinh bỉ chạm vào nàng?! Còn nay, hắn lại định dùng cách thô bỉ này để nhốt nàng cả đời ở Thần hầu phủ!? Tại sao?! Tại sao nàng sống hai kiếp người vẫn không nắm được tâm tư tên nam nhân này?! Tại sao ông trời lại trêu ngươi như vậy?! Nàng có lỗi lầm gì mà vừa bị tên thanh mai khi xưa làm nhục nay lại đến đứa con chồng này kia chứ?!
-Sao?! La lên đi!! Ta muốn nghe di nương kêu lên vô cùng!
Như thách thức nàng, bàn tay hắn mò xuống tiết khố, đẩy nhẹ vào hạt châu trước cửa động làm nàng giật bắn cả người nhưng không dám hét lên nửa lời!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.