Chương 38: 37: Đùa bỡn
Lạc Vân Phi
16/08/2016
Bàn ăn vui vẻ, bốn người ai cũng trưng ra bộ mặt tươi cười nhưng chỉ Mai Chiêu Lan bỗng cảm thấy nặng người!
Chuyện quái quỷ gì thế này chẳng biết, bữa cơm gia đình của nàng cùng phụ thân lại thành xuất hiện hai kẻ dư thừa cơ chứ!?
Thượng Quan Nam Dương từ tốn dùng cơm, lâu lâu còn quan tâm gắp cho di nương là nàng đây vài miếng thịt, sau đó lại quay sang trò chuyện cùng hai người đối diện.
Còn kẻ khốn nạn ngồi trước mặt nàng, một tiếng cũng cười, hai tiếng cũng cười, bộ mặt đểu giả! Nhìn nụ cười của hắn, nếu là lúc trước nàng còn không để tâm nhiều, nhưng… từ cái đêm dự yến nơi hoàng cung, nàng vẫn chưa bao giờ dám nghĩ đến một ngày tái kiến hắn, chứ đừng nói đến một ngày nghĩ hắn sẽ ngồi chung cùng một bàn! Nàng thật sự rất muốn… Giết hắn!!! Nhưng… nàng biết là thần không thể phản chúa! Nên bao ngày qua nàng đã cố xem nó là cơn ác mộng!
Tại sao hắn cứ lởn vởn trước mắt nàng, làm cho con ác mộng đó cứ mãi không tan! Ban nãy hắn ôm nàng trong lòng, cũng may không có ai trông thấy! Bằng không nàng sợ, thật sự sợ!
“Chỉ cần ai nhìn thấy, nàng có tin ta cho kẻ đó không tồn sanh được không?! Lan Lan… cho dù kẻ đó là Hữu thừa tướng?! Hửm”. Câu nói cuồng loạn, gương mặt mang theo nét lạnh lẽo của ma quỷ, thật sự nàng sợ! Rất sợ, và rất tin! Ai trong kinh thành này không biết năm xưa hắn đã tắm cả kinh thành này bằng máu của cả một dòng họ lớn! Nhưng giờ thì sao?! Chẳng phải hắn vẫn là cửu ngũ chí tôn hay sao, vẫn là thiên tử nắm quyền trị nước chăn dân hay sao?!
Chỉ cần là kẻ có quyền có thế, có đủ tài lực vàng kim thì làm sao cơ chứ?! Đúng là oan nghiệt! Tại sao?! Hai người được xem là thanh mai trúc mã lại thành ra thế này?! Không phải như trước đây thì tốt lắm sao?! Giữ lại những kỷ niệm đẹp thời thơ bé, còn tương lai lễ quân thần trọn giữ, để ngày tháng dần trôi không phải là tốt sao?!
Cảm giác hắn đem đến cho nàng hoàn toàn khóc nhau! Lúc bé thơ, hắn là một tiểu hài tử ngây ngô lại xinh đẹp khả ái, thật sự làm nàng thích ức hiếp mãi không thôi! Nhưng lớn lên, hắn là ma vương, hắn là ác quỷ, hắn … Hắn đành tâm cưỡng đoạt nàng! Hắn dùng phương thức nguyên thủy nhất để làm tổn thương nàng!
Hắn thật sự không còn là Đào Văn Vũ, thanh mai trúc mã hiền lành, đáng mến nàng biết nữa rồi…
Tiếng nói trầm nhẹ nơi đầu cửa thu hút ánh mắt bốn người đang ngồi ăn, nhất là Mai thừa tướng:
-Thật là làm phiền mọi người, hoàng công tử, thần bất kính! Hầu gia, tại hạ vô phép! Mai lão gia, điệt nhi đắc tội, vì bận việc nên đến giờ mới đến thăm lão gia, thật sự cáo lỗi! Cáo lỗi!
Hắn không gọi đây là Hoàng thượng, vì vừa nhìn vào đã biết Đào Văn Vũ có ý đi du hành, nên mặc trên người là bộ thường phục, gọi hắn “hoàng thượng” chẳng những mất dạ, mà còn làm cho kẻ đi theo bảo hộ càng phải tăng cường đề phòng!
Quả nhiên lời nói khôn khéo như hồ ly, phong cách khiêm nhường làm cho Thượng Quan Nam Dương chỉ đứng lên cười nhẹ, thủ lễ lại: “Thẩm trạng nguyên khách sáo! Khách sáo rồi!”
Còn Đào Văn Vũ gương mặt yêu nghiệt chỉ nhếch môi, nhưng nửa bên mặt nạ bạc chẳng biết nghĩ gì, phất nhẹ tay áo chỉ ý bình thân!
Tư thế khom người vừa phải, làm thân thể cao to đủ khí phách nhưng cũng đủ khiêm nhường, làm cho người Mai Chiêu Lan bỗng không hề báo trước run lên nhè nhẹ!
Tên khốn này lại muốn giở trò gì đây?! Đêm hôm đó thỏa thuận đã giao, chẳng lẽ hắn còn muốn đến đây làm loạn?! Đôi mắt chưa ngẩn lên của Mai Chiêu Lan không khỏi hiện lên một tầng lo lắng!
Mai lão gia thì hoàn toàn trái ngược, ông cười vui vẻ vô cùng, còn không ngại mà nắm tay con gái bảo bối dựa để đứng dậy, kéo hắn vào ghế, ngồi vào chiếc ghế trống còn lại:
-Quý hóa quá! Ta trông con rất nhiều đó, Thẩm điệt nhi! Lan Lan, con vào giúp ta lấy thêm bộ bát đũa!
Tại sao không để bọn giai nhân lấy?! Tên khốn đó xứng ăn đồ con nấu sao?!
Phụ thân ơi, người có biết hắn là tên bỉ ổi, là tên vô liêm sỉ đến mức…
Hắn nhìn nàng với nụ cười hòa nhã như hỏi: “Đến mức nào, hửm?!”
Nàng phất tay áo xuống, đi nhanh vào bếp: “Dạ, sẵn con vào lấy ít măng xào ạ!” rồi biến mất sau ba tầm mắt sâu hút!
-Con gái lão thật là, nhà toàn quý khách… mà nó! Đúng là già này chiều hư nó rồi! Mong Hoàng công tử bỏ qua!
Dù sao ông cũng lâu năm sống trên quan trường, nên cũng học hỏi theo tác phong khôn khéo của Thẩm Nguyệt Thần.
-Hữu Thừa tướng quá lời! Ngài cứ tự nhiên ngồi xuống tiếp tục dùng bữa đi! Hôm nay, ta mới là khách không mời mà đến!
-Để thần đi vào tiếp Thừa tướng phu nhân!
Bốn tiếng “Thừa tướng phu nhân” vừa lễ nghĩa, vừa khẳng định sự trong sạch của hai người, hắn mới nối gót theo sau! Ánh mắt hai nam nhân còn lại trên bàn không hẹn mà gặp nhau ở một điểm chung.
Nhưng hắn cũng biết bốn từ này cũng nhắc nhở hai nam nhân còn lại! Thật sự, hắn cảm thấy cả hai kẻ này đều có ánh mắt khó hiểu khi nhìn vào Mai Chiêu Lan! Và mỗi khi nhìn thấy như thế hắn chỉ muốn giết người! Cũng chẳng biết giết Mai Chiêu Lan, người con gái lẳng lơ kia, hay giết chết hai người đàn ông kia, dù cho Đào Văn Vũ có là hoàng thượng hắn cũng không trọng lễ quân thần, vì đơn giản hắn không phải con dân Trữ Tịch Quốc, nên đối với hắn hai chữ “trung quân” chỉ vứt sau đầu mà thôi! Hoặc nếu không ra tay được biết đâu hắn sẽ giết chính mình…
___
Trong bếp Mai phủ…
-Ta nghiền chết ngươi! Ta băm chết ngươi! Ta ăn luôn ngươi! Đồ khốn!
Bỗng một vòng ôm đầy mùi thảo mộc quấn quanh chóp mũi kẻ đang mắng chửi kia!
Bàn tay to còn cầm cánh tay nhỏ mềm của nàng đảo qua đảo lại đám măng trong chảo!
-Bỏ ta ra! Thẩm Nguyệt Thần! Tên khốn này!
Hắn cười, đôi môi mỏng tìm đến cái cổ nhỏ của nàng, hôn nhẹ rồi căn cắn sau đó mới thỏa mãn bỏ ra, hỏi:
-Sao biết ta, hửm?! Không lẽ nhớ mùi bản trạng sao?!
Nàng đỏ lự mặt, vùng vẫy mạnh nhất cũng không thoát khỏi vòng ôm khít chặt của hắn, bàn tay bị nắm đến phát đau. Nhưng Chiêu Lan nàng không dám một câu lớn tiếng, vì ở đây vẫn còn hạ nhân bên ngoài, không khéo tiếng xấu thật sự đồn xa.
Nàng đành nhỏ giọng xuống:
-Thả tay ta ra, không sẽ không tốt cho tương lai ngươi đâu!!!
Nghe cái giọng nghiến răng nghiến lợi của nàng, hắn nhịn không được, mà ép nàng xoay người lại đối diện cùng mình:
-Ta không sợ, nàng sợ sao?!
Ánh mắt hắn xanh biên biếc, sâu thăm thẳm, trong đó có chứa điều gì nàng thật sự không biết, cũng không muốn biết!
-Đúng, ta sợ! Nên ngươi hãy buông…
Chưa dứt câu, hai đôi môi đã cảm nhận được nhịp thở của đối phương! Nụ hôn nồng nàn, ướt át! Hắn bất chấp người đối diện phản kháng ra sao?! Vùng vẫy ra sao, cái lưỡi chỉ nhanh chóng tìm sâu vào trong, hút hết tất cả mật dịch ngọt ngào, rồi chờ nàng thở dốc từng nhịp, buông cả đôi tay đang làm loạn kia, hắn mới lưu luyến buông tha đôi môi mọng đào!
Lực đạo vừa đủ, không sưng không tấy! Chỉ không biết nhiễm nước bọt của ai mà bờ môi Mai Chiêu Lan như thêm mọng, thêm đỏ dưới ánh nến! Làm cho yết hầu nam tử không tự chủ mà lên xuống!
Vừa buông nàng ra, nàng đẩy mạnh hắn ra, gầm gừ:
-Ngươi… Tên vô sỉ này! Ngươi …
Thẩm Nguyệt Thần lại áp sát vào tai nàng, cắn mạnh một cái, hơi thở càng ngày càng dồn dập. Bàn tay nhanh nhẹn men theo chiếc váy dài kéo cao lên, bàn tay sờ loạn vào trong bắp đùi mịn màng, rồi mạnh mẽ bỏ mặc bàn tay đang ngăn cản ý định bò đến gò đất mịn màng kia, đâm mạnh vào tiểu huyệt sau lớp tiết khố làm nàng không khỏi “ưm” lên một tiếng!
Tên điên! Tên này điên rồi!
Nàng phải dùng một tay bịt miệng mình lại để tránh phát ra những âm thanh xấu hổ!!!
Ai ngờ kẻ này còn lời lẽ vô sỉ vô cùng:
-Ta muốn đâm nát tiểu huyệt này! Đêm qua, ta chơi chưa đã!!! Ta muốn chơi rách cô, đồ lẳng lơ! Không có ta ở đây, có phải cô định quyến rũ hai tên kia không?! Một tên là hoàng đế đương triều, một tên là Thần hầu! Chỗ dựa nào cũng vững chắc hả?! Ta sẽ chơi nát cô, cho bọn chúng có muốn cũng không được!!!
Nói rồi, hạ thân thô to của hắn đội lớp vải cọ sát vào vùng bụng của nàng! Sau lớp vải vóc che đậy, cô còn cảm nhận được sự mãnh liệt của nó! Nhớ lại hình ảnh cây gậy tím than của hắn, gân nổi lên cuồn cuộn, thứ đó thật sự … làm chết nữ nhân a!
Nghe ý định điên cuồng này của nam nhân trước mắt, nàng không khỏi hoảng loạn, tên này có thể lắm chứ?! Xem hắn đang làm việc tốt gì đây này?!
Một tay hắn bóp chặt bên ngực của nàng, một bên thì vén cao chiếc váy xanh lên đến gần tận đùi sau đó điên cuồng tìm cách vén vạt áo cho vật thô to kia vào!
Không!!!! Không!!!! Hắn điên rồi!!!! Hắn không thể làm nhục nàng ở tại nơi này được!!!
Hành động nhanh hơn ý nghĩ, Mai Chiêu Lan đành nhanh tay đập mạnh chiếc bát gần đó gây ra âm thanh vang dội thu hút mọi người!
Ngay sau đó, tiếng nói của gia nhân lập tức vang lên:
-Có chuyện gì không ạ?! Có cần chúng nô tài giúp gì không ạ?!
-Không sao! Ta không sao! Chỉ vô ý làm rơi một cái bát thôi! Các ngươi đừng lo!
Nàng bất chấp!!! Nàng không thể để hắn làm dơ bẩn Mai gia! Nàng không phải là con búp bê vải tùy nam nhân đùa bỡn!!!
Quả nhiên, tên nam nhân điên loạn trên người nàng bỏ nàng, hơi thở dồn dập dần dần bình tĩnh lại! Đôi mắt xanh đậm dần dần tĩnh lặng lại như mặt nước hồ thu!
Hắn chỉnh sửa quần áo lại đàng hoàng rồi mới liếc mắt nhìn sang người con gái quần áo xộc xệch kia! Khóe miệng không tự chủ nhếch lên khinh thường, lời nói thốt ra cũng cay nghiệt không kém:
-Thủ tiết à?! Không phải hôm qua còn nằm dưới người ta thở dốc rên rỉ sao, đồ tao hóa?!
-Đồ khốn!!! Ngươi không phải là người!!!
Nàng giơ mạnh tay lên, nhưng bị hắn bắt giữa không gian! Hắn gằn mạnh cái tay nàng, bẻ quặt ra phía sau, hắn gằn từng tiếng từng tiếng:
-Đúng! Ta không phải là người! Cả Mai gia của cô cũng đâu phải là người!!! Ta như hôm nay là các người ép ta!
-Ngươi… Ngươi… Ý ngươi là gì?! Ngươi lợi dụng phụ thân ta!?
-Ha ha!!! Đúng! Ta tiếp cận lão là có âm mưu khác! Cô hãy liệu mà đề phòng! Ta cho cô Thiên tằm băng được thì cũng có cách làm cho nó từ thảo dược biến thành độc dược! Nhưng… Lần này … Ta không muốn chơi cái lỗ kia nữa! Ta muốn chơi cúc huyệt của cô kia! Ta nghĩ…
-…
Không bận tâm gương mặt đang trắng tát của Mai Chiêu Lan, hắn nói tiếp:
-… Nó chặt lắm a!!! Ha ha!!!
Nói rồi hắn đẩy mạnh Mai Chiêu Lan ra, làm cho nàng đau điếng cả người!
Tên điên!!! Hắn đúng là tên tự cuồng tự đại!!!! Tên tiểu nhân, miệng lưỡi dơ bẩn tiểu nhân…
Nàng lo sợ phụ thân nghi ngờ, vội vàng ngồi dậy gượng đau, cũng lẹ làng cầm chén bát ra ngoài!
Trở lại bàn ăn, ánh mắt ba nam nhân kia không ai nhìn nàng một cái, làm cho Mai Chiêu Lan nàng cũng thầm thở ra nhẹ nhõm! Cầu mong bữa ăn này trôi qua yên bình vậy đi!
Trong nguyên bữa ăn, nàng chẳng nói lấy một câu, chỉ ậm ừ nghe dạ, thế là hết!
Còn tên kế nhi “ngoan” của nàng dường như sợ thiên hạ không loạn hay sao, luôn tay gắp thức ăn cho nàng, còn luôn miệng nhắc nhở nội tổ trông nàng vô cùng!
Còn phụ thân nàng thì vui vẻ trò chuyện cùng Thẩm Nguyệt Thần, lời nói của ông chứng tỏ ông rất quý mến hắn! Một lòng tin tưởng hắn như vậy! Một lòng tin tưởng con người lòng lang dạ thú! Phụ thân nàng tin lầm rồi! Tin lầm một con hồ ly tinh! Nhưng phận làm con, thấy người cao hứng, nàng nỡ tâm sao?! Thật sự không nỡ, dù sao phụ thân cũng lâu lắm rồi mới có một bữa cơm đúng nghĩa như thế này…
Cuối cùng bữa cơm nuốt không vô của nàng cũng đến giờ kết thúc rồi! Phụ thân dặn dò nàng tiễn khách, còn ông thì ngồi bàn quốc sự cùng với Đào Văn Vũ! Nghe nói hắn có một số chuyện hắn cần hỏi ý kiến ông!
Cũng may con hồ ly kia nghe nói có chuyện gấp nên phải đi về trước rồi! Nên giờ nàng chỉ phải đối diện với Thượng Quan Nam Dương mà thôi! Chí ít đối với nàng thì tên này cũng có chút ký ức, ít nhất hắn cũng không gian xảo tâm tư khó lường! Vả lại kiến thức kiếp trước bảo với nàng rằng chỉ cần không yêu hắn, không dây dưa hắn tự nhiên sẽ không gây phiền phức với hắn!
Nói tự trấn an bản thân đã thế, nhưng không lẽ nàng không cảm nhận được sự thay đổi từ trong cách cư xử lẫn thái độ với mình! Hắn chuyển từ thờ ơ sang quan tâm, từ lãnh cảm sang dịu dàng chân thật!
Ví như lúc này đây, hắn vẫn nhẹ nhàng dặn dò nàng:
-Ở lại hãy cố gắng chăm sóc tốt bản thân! Phụ thân hồi phục hãy sớm quay về Hầu phủ! Có … người vẫn rất trông nhớ cô!
Thấy ánh mắt cúi gằm xuống, cảm giác lòng hắn khó an vô cùng, như thể cô không cần nhìn đến mình, không hiểu sao hắn… Khó chịu!
Bàn tay thô to không tự chủ kéo chiếc cằm nhỏ lên, miệng hỏi lại:
-Nghe ta nói gì không?! Đừng quên thân phận của cô! Và cũng đừng quên những gì cô đã hứa với ta!
“Hãy cùng nhau sống an an ổn ổn nhé!”_ Câu nói này bỗng nhiên theo lời nói của hắn mà lẩn vẩn trong đầu cô! Cảnh trong câu nói đó cũng vô cùng … vô cùng gượng ép nha! Rõ ràng hắn ép buộc cô! Nếu cô chậm miệng một tý hứa càn thì chắc hẳn cũng đã xảy ra chuyện động trời! Thế mà bây giờ ai kia còn mặt dày nhắc nàng cơ đấy!
Nàng dùng tay gạt bàn tay đang chế trụ cằm mình, nói:
-Di nương biết rồi! Con hãy về bình an! Bảo trọng! Sớm ngày gặp lại!
“Tốt nhất không cần gặp lại!” _ Đây mới thật sự là câu cô muốn nói!
Hắn không nói gì trước thái độ cay nghiệt của nàng, chỉ nhẹ nhàng xoay người lên ngựa, nói: “Bảo trọng!”
Trước khi đi còn nhẹ nhàng ôm nàng một cái cho thỏa lòng nhớ mong thật lâu của mình! Thượng Quan Nam Dương hắn cũng không ngờ bản thân cũng có một ngày tồi tệ như hôm nay, sẽ thương sẽ nhớ tiểu cô nương trong ngực này đến thổn thức cả trái tim! Dường như chỉ là hai ngày mà hắn tưởng như hai tháng trôi qua!
Thiếu bóng dáng của nàng ra vào Thần hầu phủ, thiếu nàng nhìn thấy hắn chạy đi nơi khác, thiếu nàng nhìn hắn rồi cự cãi lung tung, chuyện gì cũng được…
-Buông… Buông… Đây là Mai phủ! Ngươi chớ làm loạn!
Dùng đôi tay nhỏ bé của mình Mai Chiêu Lan mong gạt phắt hai cánh tay đang vòng phía sau eo mình, nhưng dường như chỉ là vô ích! Hắn khẽ thì thầm:
-Ta không làm loạn! Cho ta ôm tý đi, được không, di nương… Ta…
“Ta rất nhớ người!” hắn nuốt lại trong nơi đáy lòng! Hắn biết tình cảm này là sai! Là sai! Nhưng ai có thể giúp hắn không!!! Chính hắn cũng tưởng thời gian nàng rời khỏi Thần hầu phủ là thời gian tốt nhất để bản thân bình ổn lại! Nhưng… Sự thật thì không phải như vậy! Càng gần gũi với ba vị mỹ thê nơi loan phòng, hắn lại càng nhớ mùi hương bạc hà man mát này, càng nhớ cái đỏ mặt thẹn thùng vùng vẫy như trẻ con này, và càng nhớ hơn làn môi luôn thoăn thoắt cười đùa còn mắng người không tha này!! Nghĩ đến nàng hắn cũng chỉ giữ được chiếc ngọc trâm kia, còn lại… Hắn không có gì cả!
Nhưng không sao, hắn tự an ủi bản thân là nàng đã là di nương của hắn rồi! Chỉ cần nàng vẫn ở Thần hầu phủ thì nàng cũng là cả đời cô đơn! Dù sống dưới lớp bóng mẹ kế con chồng hắn cũng chấp nhận! Cả đời nàng sẽ không xa hắn, sẽ không rời bỏ hắn mà đi …
Nhưng chẳng hiểu sao hôm nay hắn nhìn thấy ở Mai phủ, ánh mắt của Thẩm Nguyệt Thần cùng hoàng thượng đều không bình thường! Mỗi lần hắn gắp thức ăn cho Mai Chiêu Lan bọn họ đều ra vẻ không quan tâm, nhưng lực tay trên đũa dường như tăng thêm vài phần, ánh mắt đôi khi còn không hẹn mà giao nhau trên cơ thể cô gái này! Hắn thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra! Nhưng… Chẳng phải bây giờ nàng đã là quả phụ rồi sao, dù cho lúc trước có cùng hoàng thượng là thanh mai trúc mã cũng đã phủi trôi rồi, còn tân trạng nguyên là hoàn toàn không can dự gì đi!!! Nàng chỉ thầm mến mình hắn thôi mà!!! Điều này ai trong kinh thành không biết!
Nhưng hôm nay kẻ trong cuộc như hắn lại không chắc chắn!!! Mẹ kiếp, hắn không chắc chắn!!!
___
Sau khi vấn an phụ thân xong thì nàng liền quay lại phòng mình, nói A Hạnh chuẩn bị ít nước ấm, xem như tự thưởng cho bản thân sau cả ngày bận bịu đi!
-Thoải mái quá! A… Ở Mai phủ vẫn là tuyệt nhất!
Nằm trong bồn tắm rải nhiều cánh lá bạc hà, mùi hương nàng thích nhất!
-Tiểu thư! Hoàng… Hoàng công tử bảo có thứ muốn đưa cho người!
-Đưa cái quái gì?! Em cứ quẳng trên bàn đi, tắm xong ta ra xem!
Nàng vô tư nghịch nước cái đã… thoải mái cái đã…
Tắm xong, Mai Chiêu Lan khoác áo trung y hồng phấn bước ra, nhìn lên bàn chỉ thấy một một cuộn gì … trông hơi giống cuộn tranh nhỉ?!
Nhanh tay tóm cuộn tranh xổ ra, gương mặt Chiêu Lan không khỏi trắng bệch!
Khốn nạn!!! Tên biến thái!!! Đồ hôn quân hoang dâm vô độ!!!
Trong bức tranh nàng cầm trên tay là hình ảnh nữ nhân toàn thân loã lồ trên người toàn dấu hôn đỏ lự, dưới chiếc eo mảnh khảnh thì toàn là thâm tím, còn tàn tạ nhất vẫn là hạ thể sưng đỏ, lông mao đen mướt thấm đẫm màu trăng trắng từ vật nam tính của đàn ông! Nhìn đủ biết là nữ nhân sau khi bị người ta chà đạp xong rồi!
Mà điều đáng nói là người nữ nhân trong tranh đó là nàng!!! Là nàng!!! Nàng dám khẳng định như vậy vì… chiếc áo đỏ nửa khép nửa hở kia … ít ai dám mặc màu sặc sỡ như vậy, trên tóc cũng là chiếc trâm cài bướm đỏ đó!!! Hôm đó là ngày mừng thọ thái hậu, bộ quần áo này cùng điệu múa kia dường như đã vang danh khắp cả kinh thành! Và điều quan trọng là chiếc vòng cô đang đeo kia đỏ rực chói mắt người nhìn!
Dưới bức tranh dâm ô đó còn có hàng chữ nho nhỏ: “Trong vòng ba ngày không vào cung thì ta không ngại gởi thêm vài bức nữa cho Mai thừa tướng biết con gái của lão dâm đãng đến mức nào.”
Đọc xong dòng chữ này, tay nàng mạnh bạo xé tan bức tranh ô nhục!!!
Đào Văn Vũ!!! Ngươi là hôn quân!!! Tên hôn quân vô đạo, khốn nạn!!!
Tại sao?! Tại sao ngươi không để ta yên chứ?!
Nước mắt nàng chưa kịp rớt đã bị nàng dùng tay chặn lại!
Vào cung thì vào cung! Lần này ta xem ngươi muốn cùng ta chơi trò gì đây!!! Đừng để ta và ngươi ngọc đá cùng tan!!!!
Chuyện quái quỷ gì thế này chẳng biết, bữa cơm gia đình của nàng cùng phụ thân lại thành xuất hiện hai kẻ dư thừa cơ chứ!?
Thượng Quan Nam Dương từ tốn dùng cơm, lâu lâu còn quan tâm gắp cho di nương là nàng đây vài miếng thịt, sau đó lại quay sang trò chuyện cùng hai người đối diện.
Còn kẻ khốn nạn ngồi trước mặt nàng, một tiếng cũng cười, hai tiếng cũng cười, bộ mặt đểu giả! Nhìn nụ cười của hắn, nếu là lúc trước nàng còn không để tâm nhiều, nhưng… từ cái đêm dự yến nơi hoàng cung, nàng vẫn chưa bao giờ dám nghĩ đến một ngày tái kiến hắn, chứ đừng nói đến một ngày nghĩ hắn sẽ ngồi chung cùng một bàn! Nàng thật sự rất muốn… Giết hắn!!! Nhưng… nàng biết là thần không thể phản chúa! Nên bao ngày qua nàng đã cố xem nó là cơn ác mộng!
Tại sao hắn cứ lởn vởn trước mắt nàng, làm cho con ác mộng đó cứ mãi không tan! Ban nãy hắn ôm nàng trong lòng, cũng may không có ai trông thấy! Bằng không nàng sợ, thật sự sợ!
“Chỉ cần ai nhìn thấy, nàng có tin ta cho kẻ đó không tồn sanh được không?! Lan Lan… cho dù kẻ đó là Hữu thừa tướng?! Hửm”. Câu nói cuồng loạn, gương mặt mang theo nét lạnh lẽo của ma quỷ, thật sự nàng sợ! Rất sợ, và rất tin! Ai trong kinh thành này không biết năm xưa hắn đã tắm cả kinh thành này bằng máu của cả một dòng họ lớn! Nhưng giờ thì sao?! Chẳng phải hắn vẫn là cửu ngũ chí tôn hay sao, vẫn là thiên tử nắm quyền trị nước chăn dân hay sao?!
Chỉ cần là kẻ có quyền có thế, có đủ tài lực vàng kim thì làm sao cơ chứ?! Đúng là oan nghiệt! Tại sao?! Hai người được xem là thanh mai trúc mã lại thành ra thế này?! Không phải như trước đây thì tốt lắm sao?! Giữ lại những kỷ niệm đẹp thời thơ bé, còn tương lai lễ quân thần trọn giữ, để ngày tháng dần trôi không phải là tốt sao?!
Cảm giác hắn đem đến cho nàng hoàn toàn khóc nhau! Lúc bé thơ, hắn là một tiểu hài tử ngây ngô lại xinh đẹp khả ái, thật sự làm nàng thích ức hiếp mãi không thôi! Nhưng lớn lên, hắn là ma vương, hắn là ác quỷ, hắn … Hắn đành tâm cưỡng đoạt nàng! Hắn dùng phương thức nguyên thủy nhất để làm tổn thương nàng!
Hắn thật sự không còn là Đào Văn Vũ, thanh mai trúc mã hiền lành, đáng mến nàng biết nữa rồi…
Tiếng nói trầm nhẹ nơi đầu cửa thu hút ánh mắt bốn người đang ngồi ăn, nhất là Mai thừa tướng:
-Thật là làm phiền mọi người, hoàng công tử, thần bất kính! Hầu gia, tại hạ vô phép! Mai lão gia, điệt nhi đắc tội, vì bận việc nên đến giờ mới đến thăm lão gia, thật sự cáo lỗi! Cáo lỗi!
Hắn không gọi đây là Hoàng thượng, vì vừa nhìn vào đã biết Đào Văn Vũ có ý đi du hành, nên mặc trên người là bộ thường phục, gọi hắn “hoàng thượng” chẳng những mất dạ, mà còn làm cho kẻ đi theo bảo hộ càng phải tăng cường đề phòng!
Quả nhiên lời nói khôn khéo như hồ ly, phong cách khiêm nhường làm cho Thượng Quan Nam Dương chỉ đứng lên cười nhẹ, thủ lễ lại: “Thẩm trạng nguyên khách sáo! Khách sáo rồi!”
Còn Đào Văn Vũ gương mặt yêu nghiệt chỉ nhếch môi, nhưng nửa bên mặt nạ bạc chẳng biết nghĩ gì, phất nhẹ tay áo chỉ ý bình thân!
Tư thế khom người vừa phải, làm thân thể cao to đủ khí phách nhưng cũng đủ khiêm nhường, làm cho người Mai Chiêu Lan bỗng không hề báo trước run lên nhè nhẹ!
Tên khốn này lại muốn giở trò gì đây?! Đêm hôm đó thỏa thuận đã giao, chẳng lẽ hắn còn muốn đến đây làm loạn?! Đôi mắt chưa ngẩn lên của Mai Chiêu Lan không khỏi hiện lên một tầng lo lắng!
Mai lão gia thì hoàn toàn trái ngược, ông cười vui vẻ vô cùng, còn không ngại mà nắm tay con gái bảo bối dựa để đứng dậy, kéo hắn vào ghế, ngồi vào chiếc ghế trống còn lại:
-Quý hóa quá! Ta trông con rất nhiều đó, Thẩm điệt nhi! Lan Lan, con vào giúp ta lấy thêm bộ bát đũa!
Tại sao không để bọn giai nhân lấy?! Tên khốn đó xứng ăn đồ con nấu sao?!
Phụ thân ơi, người có biết hắn là tên bỉ ổi, là tên vô liêm sỉ đến mức…
Hắn nhìn nàng với nụ cười hòa nhã như hỏi: “Đến mức nào, hửm?!”
Nàng phất tay áo xuống, đi nhanh vào bếp: “Dạ, sẵn con vào lấy ít măng xào ạ!” rồi biến mất sau ba tầm mắt sâu hút!
-Con gái lão thật là, nhà toàn quý khách… mà nó! Đúng là già này chiều hư nó rồi! Mong Hoàng công tử bỏ qua!
Dù sao ông cũng lâu năm sống trên quan trường, nên cũng học hỏi theo tác phong khôn khéo của Thẩm Nguyệt Thần.
-Hữu Thừa tướng quá lời! Ngài cứ tự nhiên ngồi xuống tiếp tục dùng bữa đi! Hôm nay, ta mới là khách không mời mà đến!
-Để thần đi vào tiếp Thừa tướng phu nhân!
Bốn tiếng “Thừa tướng phu nhân” vừa lễ nghĩa, vừa khẳng định sự trong sạch của hai người, hắn mới nối gót theo sau! Ánh mắt hai nam nhân còn lại trên bàn không hẹn mà gặp nhau ở một điểm chung.
Nhưng hắn cũng biết bốn từ này cũng nhắc nhở hai nam nhân còn lại! Thật sự, hắn cảm thấy cả hai kẻ này đều có ánh mắt khó hiểu khi nhìn vào Mai Chiêu Lan! Và mỗi khi nhìn thấy như thế hắn chỉ muốn giết người! Cũng chẳng biết giết Mai Chiêu Lan, người con gái lẳng lơ kia, hay giết chết hai người đàn ông kia, dù cho Đào Văn Vũ có là hoàng thượng hắn cũng không trọng lễ quân thần, vì đơn giản hắn không phải con dân Trữ Tịch Quốc, nên đối với hắn hai chữ “trung quân” chỉ vứt sau đầu mà thôi! Hoặc nếu không ra tay được biết đâu hắn sẽ giết chính mình…
___
Trong bếp Mai phủ…
-Ta nghiền chết ngươi! Ta băm chết ngươi! Ta ăn luôn ngươi! Đồ khốn!
Bỗng một vòng ôm đầy mùi thảo mộc quấn quanh chóp mũi kẻ đang mắng chửi kia!
Bàn tay to còn cầm cánh tay nhỏ mềm của nàng đảo qua đảo lại đám măng trong chảo!
-Bỏ ta ra! Thẩm Nguyệt Thần! Tên khốn này!
Hắn cười, đôi môi mỏng tìm đến cái cổ nhỏ của nàng, hôn nhẹ rồi căn cắn sau đó mới thỏa mãn bỏ ra, hỏi:
-Sao biết ta, hửm?! Không lẽ nhớ mùi bản trạng sao?!
Nàng đỏ lự mặt, vùng vẫy mạnh nhất cũng không thoát khỏi vòng ôm khít chặt của hắn, bàn tay bị nắm đến phát đau. Nhưng Chiêu Lan nàng không dám một câu lớn tiếng, vì ở đây vẫn còn hạ nhân bên ngoài, không khéo tiếng xấu thật sự đồn xa.
Nàng đành nhỏ giọng xuống:
-Thả tay ta ra, không sẽ không tốt cho tương lai ngươi đâu!!!
Nghe cái giọng nghiến răng nghiến lợi của nàng, hắn nhịn không được, mà ép nàng xoay người lại đối diện cùng mình:
-Ta không sợ, nàng sợ sao?!
Ánh mắt hắn xanh biên biếc, sâu thăm thẳm, trong đó có chứa điều gì nàng thật sự không biết, cũng không muốn biết!
-Đúng, ta sợ! Nên ngươi hãy buông…
Chưa dứt câu, hai đôi môi đã cảm nhận được nhịp thở của đối phương! Nụ hôn nồng nàn, ướt át! Hắn bất chấp người đối diện phản kháng ra sao?! Vùng vẫy ra sao, cái lưỡi chỉ nhanh chóng tìm sâu vào trong, hút hết tất cả mật dịch ngọt ngào, rồi chờ nàng thở dốc từng nhịp, buông cả đôi tay đang làm loạn kia, hắn mới lưu luyến buông tha đôi môi mọng đào!
Lực đạo vừa đủ, không sưng không tấy! Chỉ không biết nhiễm nước bọt của ai mà bờ môi Mai Chiêu Lan như thêm mọng, thêm đỏ dưới ánh nến! Làm cho yết hầu nam tử không tự chủ mà lên xuống!
Vừa buông nàng ra, nàng đẩy mạnh hắn ra, gầm gừ:
-Ngươi… Tên vô sỉ này! Ngươi …
Thẩm Nguyệt Thần lại áp sát vào tai nàng, cắn mạnh một cái, hơi thở càng ngày càng dồn dập. Bàn tay nhanh nhẹn men theo chiếc váy dài kéo cao lên, bàn tay sờ loạn vào trong bắp đùi mịn màng, rồi mạnh mẽ bỏ mặc bàn tay đang ngăn cản ý định bò đến gò đất mịn màng kia, đâm mạnh vào tiểu huyệt sau lớp tiết khố làm nàng không khỏi “ưm” lên một tiếng!
Tên điên! Tên này điên rồi!
Nàng phải dùng một tay bịt miệng mình lại để tránh phát ra những âm thanh xấu hổ!!!
Ai ngờ kẻ này còn lời lẽ vô sỉ vô cùng:
-Ta muốn đâm nát tiểu huyệt này! Đêm qua, ta chơi chưa đã!!! Ta muốn chơi rách cô, đồ lẳng lơ! Không có ta ở đây, có phải cô định quyến rũ hai tên kia không?! Một tên là hoàng đế đương triều, một tên là Thần hầu! Chỗ dựa nào cũng vững chắc hả?! Ta sẽ chơi nát cô, cho bọn chúng có muốn cũng không được!!!
Nói rồi, hạ thân thô to của hắn đội lớp vải cọ sát vào vùng bụng của nàng! Sau lớp vải vóc che đậy, cô còn cảm nhận được sự mãnh liệt của nó! Nhớ lại hình ảnh cây gậy tím than của hắn, gân nổi lên cuồn cuộn, thứ đó thật sự … làm chết nữ nhân a!
Nghe ý định điên cuồng này của nam nhân trước mắt, nàng không khỏi hoảng loạn, tên này có thể lắm chứ?! Xem hắn đang làm việc tốt gì đây này?!
Một tay hắn bóp chặt bên ngực của nàng, một bên thì vén cao chiếc váy xanh lên đến gần tận đùi sau đó điên cuồng tìm cách vén vạt áo cho vật thô to kia vào!
Không!!!! Không!!!! Hắn điên rồi!!!! Hắn không thể làm nhục nàng ở tại nơi này được!!!
Hành động nhanh hơn ý nghĩ, Mai Chiêu Lan đành nhanh tay đập mạnh chiếc bát gần đó gây ra âm thanh vang dội thu hút mọi người!
Ngay sau đó, tiếng nói của gia nhân lập tức vang lên:
-Có chuyện gì không ạ?! Có cần chúng nô tài giúp gì không ạ?!
-Không sao! Ta không sao! Chỉ vô ý làm rơi một cái bát thôi! Các ngươi đừng lo!
Nàng bất chấp!!! Nàng không thể để hắn làm dơ bẩn Mai gia! Nàng không phải là con búp bê vải tùy nam nhân đùa bỡn!!!
Quả nhiên, tên nam nhân điên loạn trên người nàng bỏ nàng, hơi thở dồn dập dần dần bình tĩnh lại! Đôi mắt xanh đậm dần dần tĩnh lặng lại như mặt nước hồ thu!
Hắn chỉnh sửa quần áo lại đàng hoàng rồi mới liếc mắt nhìn sang người con gái quần áo xộc xệch kia! Khóe miệng không tự chủ nhếch lên khinh thường, lời nói thốt ra cũng cay nghiệt không kém:
-Thủ tiết à?! Không phải hôm qua còn nằm dưới người ta thở dốc rên rỉ sao, đồ tao hóa?!
-Đồ khốn!!! Ngươi không phải là người!!!
Nàng giơ mạnh tay lên, nhưng bị hắn bắt giữa không gian! Hắn gằn mạnh cái tay nàng, bẻ quặt ra phía sau, hắn gằn từng tiếng từng tiếng:
-Đúng! Ta không phải là người! Cả Mai gia của cô cũng đâu phải là người!!! Ta như hôm nay là các người ép ta!
-Ngươi… Ngươi… Ý ngươi là gì?! Ngươi lợi dụng phụ thân ta!?
-Ha ha!!! Đúng! Ta tiếp cận lão là có âm mưu khác! Cô hãy liệu mà đề phòng! Ta cho cô Thiên tằm băng được thì cũng có cách làm cho nó từ thảo dược biến thành độc dược! Nhưng… Lần này … Ta không muốn chơi cái lỗ kia nữa! Ta muốn chơi cúc huyệt của cô kia! Ta nghĩ…
-…
Không bận tâm gương mặt đang trắng tát của Mai Chiêu Lan, hắn nói tiếp:
-… Nó chặt lắm a!!! Ha ha!!!
Nói rồi hắn đẩy mạnh Mai Chiêu Lan ra, làm cho nàng đau điếng cả người!
Tên điên!!! Hắn đúng là tên tự cuồng tự đại!!!! Tên tiểu nhân, miệng lưỡi dơ bẩn tiểu nhân…
Nàng lo sợ phụ thân nghi ngờ, vội vàng ngồi dậy gượng đau, cũng lẹ làng cầm chén bát ra ngoài!
Trở lại bàn ăn, ánh mắt ba nam nhân kia không ai nhìn nàng một cái, làm cho Mai Chiêu Lan nàng cũng thầm thở ra nhẹ nhõm! Cầu mong bữa ăn này trôi qua yên bình vậy đi!
Trong nguyên bữa ăn, nàng chẳng nói lấy một câu, chỉ ậm ừ nghe dạ, thế là hết!
Còn tên kế nhi “ngoan” của nàng dường như sợ thiên hạ không loạn hay sao, luôn tay gắp thức ăn cho nàng, còn luôn miệng nhắc nhở nội tổ trông nàng vô cùng!
Còn phụ thân nàng thì vui vẻ trò chuyện cùng Thẩm Nguyệt Thần, lời nói của ông chứng tỏ ông rất quý mến hắn! Một lòng tin tưởng hắn như vậy! Một lòng tin tưởng con người lòng lang dạ thú! Phụ thân nàng tin lầm rồi! Tin lầm một con hồ ly tinh! Nhưng phận làm con, thấy người cao hứng, nàng nỡ tâm sao?! Thật sự không nỡ, dù sao phụ thân cũng lâu lắm rồi mới có một bữa cơm đúng nghĩa như thế này…
Cuối cùng bữa cơm nuốt không vô của nàng cũng đến giờ kết thúc rồi! Phụ thân dặn dò nàng tiễn khách, còn ông thì ngồi bàn quốc sự cùng với Đào Văn Vũ! Nghe nói hắn có một số chuyện hắn cần hỏi ý kiến ông!
Cũng may con hồ ly kia nghe nói có chuyện gấp nên phải đi về trước rồi! Nên giờ nàng chỉ phải đối diện với Thượng Quan Nam Dương mà thôi! Chí ít đối với nàng thì tên này cũng có chút ký ức, ít nhất hắn cũng không gian xảo tâm tư khó lường! Vả lại kiến thức kiếp trước bảo với nàng rằng chỉ cần không yêu hắn, không dây dưa hắn tự nhiên sẽ không gây phiền phức với hắn!
Nói tự trấn an bản thân đã thế, nhưng không lẽ nàng không cảm nhận được sự thay đổi từ trong cách cư xử lẫn thái độ với mình! Hắn chuyển từ thờ ơ sang quan tâm, từ lãnh cảm sang dịu dàng chân thật!
Ví như lúc này đây, hắn vẫn nhẹ nhàng dặn dò nàng:
-Ở lại hãy cố gắng chăm sóc tốt bản thân! Phụ thân hồi phục hãy sớm quay về Hầu phủ! Có … người vẫn rất trông nhớ cô!
Thấy ánh mắt cúi gằm xuống, cảm giác lòng hắn khó an vô cùng, như thể cô không cần nhìn đến mình, không hiểu sao hắn… Khó chịu!
Bàn tay thô to không tự chủ kéo chiếc cằm nhỏ lên, miệng hỏi lại:
-Nghe ta nói gì không?! Đừng quên thân phận của cô! Và cũng đừng quên những gì cô đã hứa với ta!
“Hãy cùng nhau sống an an ổn ổn nhé!”_ Câu nói này bỗng nhiên theo lời nói của hắn mà lẩn vẩn trong đầu cô! Cảnh trong câu nói đó cũng vô cùng … vô cùng gượng ép nha! Rõ ràng hắn ép buộc cô! Nếu cô chậm miệng một tý hứa càn thì chắc hẳn cũng đã xảy ra chuyện động trời! Thế mà bây giờ ai kia còn mặt dày nhắc nàng cơ đấy!
Nàng dùng tay gạt bàn tay đang chế trụ cằm mình, nói:
-Di nương biết rồi! Con hãy về bình an! Bảo trọng! Sớm ngày gặp lại!
“Tốt nhất không cần gặp lại!” _ Đây mới thật sự là câu cô muốn nói!
Hắn không nói gì trước thái độ cay nghiệt của nàng, chỉ nhẹ nhàng xoay người lên ngựa, nói: “Bảo trọng!”
Trước khi đi còn nhẹ nhàng ôm nàng một cái cho thỏa lòng nhớ mong thật lâu của mình! Thượng Quan Nam Dương hắn cũng không ngờ bản thân cũng có một ngày tồi tệ như hôm nay, sẽ thương sẽ nhớ tiểu cô nương trong ngực này đến thổn thức cả trái tim! Dường như chỉ là hai ngày mà hắn tưởng như hai tháng trôi qua!
Thiếu bóng dáng của nàng ra vào Thần hầu phủ, thiếu nàng nhìn thấy hắn chạy đi nơi khác, thiếu nàng nhìn hắn rồi cự cãi lung tung, chuyện gì cũng được…
-Buông… Buông… Đây là Mai phủ! Ngươi chớ làm loạn!
Dùng đôi tay nhỏ bé của mình Mai Chiêu Lan mong gạt phắt hai cánh tay đang vòng phía sau eo mình, nhưng dường như chỉ là vô ích! Hắn khẽ thì thầm:
-Ta không làm loạn! Cho ta ôm tý đi, được không, di nương… Ta…
“Ta rất nhớ người!” hắn nuốt lại trong nơi đáy lòng! Hắn biết tình cảm này là sai! Là sai! Nhưng ai có thể giúp hắn không!!! Chính hắn cũng tưởng thời gian nàng rời khỏi Thần hầu phủ là thời gian tốt nhất để bản thân bình ổn lại! Nhưng… Sự thật thì không phải như vậy! Càng gần gũi với ba vị mỹ thê nơi loan phòng, hắn lại càng nhớ mùi hương bạc hà man mát này, càng nhớ cái đỏ mặt thẹn thùng vùng vẫy như trẻ con này, và càng nhớ hơn làn môi luôn thoăn thoắt cười đùa còn mắng người không tha này!! Nghĩ đến nàng hắn cũng chỉ giữ được chiếc ngọc trâm kia, còn lại… Hắn không có gì cả!
Nhưng không sao, hắn tự an ủi bản thân là nàng đã là di nương của hắn rồi! Chỉ cần nàng vẫn ở Thần hầu phủ thì nàng cũng là cả đời cô đơn! Dù sống dưới lớp bóng mẹ kế con chồng hắn cũng chấp nhận! Cả đời nàng sẽ không xa hắn, sẽ không rời bỏ hắn mà đi …
Nhưng chẳng hiểu sao hôm nay hắn nhìn thấy ở Mai phủ, ánh mắt của Thẩm Nguyệt Thần cùng hoàng thượng đều không bình thường! Mỗi lần hắn gắp thức ăn cho Mai Chiêu Lan bọn họ đều ra vẻ không quan tâm, nhưng lực tay trên đũa dường như tăng thêm vài phần, ánh mắt đôi khi còn không hẹn mà giao nhau trên cơ thể cô gái này! Hắn thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra! Nhưng… Chẳng phải bây giờ nàng đã là quả phụ rồi sao, dù cho lúc trước có cùng hoàng thượng là thanh mai trúc mã cũng đã phủi trôi rồi, còn tân trạng nguyên là hoàn toàn không can dự gì đi!!! Nàng chỉ thầm mến mình hắn thôi mà!!! Điều này ai trong kinh thành không biết!
Nhưng hôm nay kẻ trong cuộc như hắn lại không chắc chắn!!! Mẹ kiếp, hắn không chắc chắn!!!
___
Sau khi vấn an phụ thân xong thì nàng liền quay lại phòng mình, nói A Hạnh chuẩn bị ít nước ấm, xem như tự thưởng cho bản thân sau cả ngày bận bịu đi!
-Thoải mái quá! A… Ở Mai phủ vẫn là tuyệt nhất!
Nằm trong bồn tắm rải nhiều cánh lá bạc hà, mùi hương nàng thích nhất!
-Tiểu thư! Hoàng… Hoàng công tử bảo có thứ muốn đưa cho người!
-Đưa cái quái gì?! Em cứ quẳng trên bàn đi, tắm xong ta ra xem!
Nàng vô tư nghịch nước cái đã… thoải mái cái đã…
Tắm xong, Mai Chiêu Lan khoác áo trung y hồng phấn bước ra, nhìn lên bàn chỉ thấy một một cuộn gì … trông hơi giống cuộn tranh nhỉ?!
Nhanh tay tóm cuộn tranh xổ ra, gương mặt Chiêu Lan không khỏi trắng bệch!
Khốn nạn!!! Tên biến thái!!! Đồ hôn quân hoang dâm vô độ!!!
Trong bức tranh nàng cầm trên tay là hình ảnh nữ nhân toàn thân loã lồ trên người toàn dấu hôn đỏ lự, dưới chiếc eo mảnh khảnh thì toàn là thâm tím, còn tàn tạ nhất vẫn là hạ thể sưng đỏ, lông mao đen mướt thấm đẫm màu trăng trắng từ vật nam tính của đàn ông! Nhìn đủ biết là nữ nhân sau khi bị người ta chà đạp xong rồi!
Mà điều đáng nói là người nữ nhân trong tranh đó là nàng!!! Là nàng!!! Nàng dám khẳng định như vậy vì… chiếc áo đỏ nửa khép nửa hở kia … ít ai dám mặc màu sặc sỡ như vậy, trên tóc cũng là chiếc trâm cài bướm đỏ đó!!! Hôm đó là ngày mừng thọ thái hậu, bộ quần áo này cùng điệu múa kia dường như đã vang danh khắp cả kinh thành! Và điều quan trọng là chiếc vòng cô đang đeo kia đỏ rực chói mắt người nhìn!
Dưới bức tranh dâm ô đó còn có hàng chữ nho nhỏ: “Trong vòng ba ngày không vào cung thì ta không ngại gởi thêm vài bức nữa cho Mai thừa tướng biết con gái của lão dâm đãng đến mức nào.”
Đọc xong dòng chữ này, tay nàng mạnh bạo xé tan bức tranh ô nhục!!!
Đào Văn Vũ!!! Ngươi là hôn quân!!! Tên hôn quân vô đạo, khốn nạn!!!
Tại sao?! Tại sao ngươi không để ta yên chứ?!
Nước mắt nàng chưa kịp rớt đã bị nàng dùng tay chặn lại!
Vào cung thì vào cung! Lần này ta xem ngươi muốn cùng ta chơi trò gì đây!!! Đừng để ta và ngươi ngọc đá cùng tan!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.