Chương 16: Ai cao tay hơn ai?!
Lạc Vân Phi
13/07/2016
Không gian trong xe
tuy nhỏ nhưng không chật, tuy bé nhưng không gây ngột ngạt, màu tím được phối hợp cùng những loại hoa rất lạ mà nàng không hề biết tên, nhưng
nhìn vào có thể nhận ra đây là loài hoa rất quý vì hương thơm của nó
được treo lên bốn góc xe thật dễ ngửi.
Dường như hiểu tâm tư của cô gái ngồi đối diện nên người mặc trường bào nhẹ nói: “Đấy là hoa Dạ yến thảo, hoa này đặc điểm càng tím đậm càng thơm, càng quý. Nếu cô thích…”
Người đối diện với hắn như gỗ đá trơ trơ nên đôi mắt lơ đễnh làm cho tâm tình đang vui vẻ của hắn trầm xuống không ít. Hôm nay hắn ở tửu lầu ăn chút điểm tâm, chỉ mong bản thân có thể đến yến thọ thật trễ để tránh những ánh mắt cứ nhìn hắn chằm chằm. Nói thật từ ngày còn nghèo khó hắn đã ghét ánh mắt thăm dò của kẻ khác, nhưng nếu là đôi mắt trong veo, không chứa tý cặn danh vọng gì của cô nàng trước mặt thì hắn chấp nhận cho nàng nhìn cả đời. Ban sáng, thấy đám đông bu quanh hai chiếc kiệu lớn hắn chỉ cười khẩy mà nói đám quý tộc Trữ Tịch quốc này rảnh rỗi thật! Đường lớn thế cũng phải chen nhau đi! Nhưng nhìn rõ người ban dưới thì hắn đã không ngại ngần bay từ trên tửu lâu xuống, mặc kệ ánh mắt kẻ khác để gần nàng hơn, để giúp nàng không chịu bất cứ thiệt thòi gì…
Và kết quả làm hắn cảm thấy không tệ nhất chính là hắn và nàng đã ngồi chung kiệu như bây giờ, dù là hắn ép buộc nàng!
Hắn biết không phải nàng ngoan ngoãn gì mà nàng ngại dư luận dèm pha mà thôi, nhưng hắn đoán nàng sẽ không ngoan ngoãn lâu đâu!
89…91…99…100!
Xong! Xe ngựa đi sau khoảng sau một trăm tiếng đếm thì đã qua khỏi kinh thành mà bước vào vườn của Hoàng gia, vườn trúc này tuyệt đối an toàn. Tuyệt đối đủ để nàng thoát khỏi tên khốn đáng ghét này! Ánh mắt hắn từ ban nãy đến giờ cứ nhìn nàng chằm chằm, chẳng thấy có tí điểm gì là đứng đắn, đàng hoàng cả! Nàng không yên tâm ngồi cùng hắn cả chặng đường còn lại!
Vốn nghĩ gì làm nấy nàng nhấc chân định bước về phía cửa ai dè hắn nhanh hơn một bước nắm chặt lấy tay nàng rồi dùng cái giọng lạnh như bang hỏi: “Cô muốn đi đâu?!”
-Ta nhịn ngươi từ ban nãy đến giờ rồi! Còn tính bắt ta làm con rối bao lâu nữa hả?! Ngươi định giở trò mèo khóc chuột với ta giống ban nãy nữa à?! Xin lỗi nhé! Ta nói cho ngươi biết, rời khỏi ánh mắt của những kẻ nhiều chuyện kia, bước vào địa phận hoàng gia, ta không tin ngươi có thể một tay che trời! Ngươi ngay tại kinh thành, trước mặt Hoài Yên Mỹ, hôn thê tương lai của ngươi sỉ nhục ta “quả phụ” này kia, xong lại đá nát xe của ta, ý đồ dây dưa làm xấu tên tuổi ta trên phố, làm cha ta không được yên thân! Ngươi tưởng ta thèm ngồi chung xe với ngươi à?! Ta nói cho ngươi biết! Ta muốn tự mình đến hoàng cung! Muốn đi bằng hai chân mình đó! Ngươi nghe chưa?! Rõ chưa?!
Nói xong, gương mặt Chiêu Lan đã đỏ ửng! Nàng nhịn đã lâu rồi! Nhịn gần hai tháng sống lại rồi! Trong phủ Thần hầu nàng nhịn! Ra ngoài thì còn lâu đi nhé! Nàng cố tình phá cô công chúa điên đó đấy! Nếu nàng ta bực nàng quá biết đâu đến phủ ngày nào cũng đập phá, biết đâu còn được hòa ly sớm nữa à! Nhưng nàng không muốn không thể lập mái ấm của riêng mình, nên nàng sợ người khác nói nàng đi quyến rũ trai trẻ, nên nàng mới bị hắn ép lên kiệu đây này!
Nhìn nàng phùng má trợn má, thật sự hắn cảm thấy có chút … đáng yêu!
-Mệt chưa?! Nếu mệt ngồi lại uống tý trà được không?!
-Uống… Uống cái con khỉ!
Nói xong nàng hất cả ly trà thạch ngọc ra ngoài xe, một ít nước còn văng lên khuôn mặt của hắn! Nhưng hắn mặt một chút cũng không đổi sắc, nhưng đôi tay thì không hề buông lỏng một tý nào để nàng được tự do!!!
-Buông! Ngươi nghĩ rằng chỉ cần nắm tay ta thì giữ được ta sao?! Ta nói ngươi biết hôm nay dù có mất mạng ta cũng không ngồi trong chiếc kiệu của tên đê tiện nhà ngươi!
-Ta đê tiện! Ha ha… ha ha… ha ha…
Hai tiếng này vào gần mười sáu năm trước lão cha già của nàng cũng từng đuổi hai mẹ con hắn đi mà bảo là “Hai mẹ con đê tiện nhà ngươi hãy cút khỏi Mai gia!” sau khi đã chiếm đoạt mẹ hắn đến phát điên. Vì sợ mẹ mình sống không nổi, hắn đã liều mạng giật lấy liều thuốc phiện của lão cha khốn kiếp của hắn cho mẹ hắn hít. Để rồi bà chết cũng không thoát khỏi hơi thuốc ma quỷ ấy… Hắn hận, hắn hận hai chữ “đê tiện” kia!
Do nhớ về quá khứ đau khổ hay do gương mặt người con gái này là con gái của kẻ thù mà hắn thật sự buông tay nàng ra! Nhưng hắn nắm mái tóc dài của nàng thay thế, đè sát gương mặt của hắn vào nàng hắn mà gằn từng chữ:
-Ta đê tiện bằng Mai gia của cô sao?! Cha cô mới là kẻ đê tiện, cô cũng đê tiện mới chịu nằm dưới thân hai gã đàn ông nhà Thượng Quan! Ta để ý đến cô, cho cô bước chân lên chiếc kiệu này đã là coi trọng cô rồi! Nếu cô không biết quý trọng thì ta sẽ thực sự đê tiện cho cô xem! Nhé!!!
Nàng cảm thấy da đầu mình tê rần nhưng miệng vẫn cứng hơn sắt:
-Ngươi không có quyền sỉ nhục cha ta!!! Ông ấy là một người tốt, không phải kẻ… kẻ…
Nàng không sợ hắn giết nàng nhưng thật sự cảm giác da đầu đau đến điếng người kia làm nàng khó lòng nói trọn câu! Nhưng hai dòng lệ của nữ nhi thật sự không mạnh mẽ như cái miệng của nàng mà đã rơm rớm thi nhau ở đuôi mắt nàng.
Hắn là cái thá gì mà dám nói cả Mai gia nàng đê tiện chứ! Hắn mới là kẻ đê tiện! Nhưng sao… sao cơ thể nàng…
Nếu là bình thường chắc là Thẩm Nguyệt Thần đã sớm nhận ra nhưng giờ hắn không để ý nữa. Cô ta không hề có ý với hắn vì xa nhau một thời gian, hắn có thể hiểu! Nhưng cô lại chẳng hề muốn nhìn đến hắn cù chỉ là một cái liếc mắt! Cô gìn giữ ai coi chứ! Tên khốn Nam Dương kia có gì hơn hắn chứ! Về tướng mạo, hắn không thua! Về gia sản tuyệt đối hắn là người giàu nhất kinh thành lúc này! Và điều quan trọng là cả nhà nàng nợ hắn một người mẹ hiền lương, nợ hắn một cuộc đời bình dị, nợ hắn một bàn tay không nhuốm máu người... Nói chung nàng nợ hắn, cả Mai gia nhà nàng nợ hắn!!! Với khả năng hiện tại hắn hoàn toàn có thể cho cả Mai gia nợ máu trả bằng máu! Nhưng hắn vẫn không nỡ tổn thương nàng sâu đậm… Đáng buồn thay…Thì ra bao nhiêu chuyện hắn nhẫn nhục vì cô cũng là vô ích mà thôi! Thế hắn còn sợ cô tổn thương cái quái gì nữa?!
Hắn buông tóc cô ra! Nở một nụ cười đẹp như ma quỷ! Tuy buông ra nhưng Chiêu Lan cảm thấy toàn thân bủn rủn tự lúc nào nên mới để tên khốn này thô lỗ với mình như vậy!
-Thấy bủn rủn không?! Thấy cơ thể không thể chống trả lại được nữa à?! Sao?! Sao không lớn tiếng với ta như ban nãy đi, mà lại nằm yên đó rồi! Cửa đó, cô đi đi, đi đi cho ta xem! Chửi ta là đồ đê tiện nữa xem! Chửi đi chứ, Mai Chiêu Lan!
Dường như hiểu tâm tư của cô gái ngồi đối diện nên người mặc trường bào nhẹ nói: “Đấy là hoa Dạ yến thảo, hoa này đặc điểm càng tím đậm càng thơm, càng quý. Nếu cô thích…”
Người đối diện với hắn như gỗ đá trơ trơ nên đôi mắt lơ đễnh làm cho tâm tình đang vui vẻ của hắn trầm xuống không ít. Hôm nay hắn ở tửu lầu ăn chút điểm tâm, chỉ mong bản thân có thể đến yến thọ thật trễ để tránh những ánh mắt cứ nhìn hắn chằm chằm. Nói thật từ ngày còn nghèo khó hắn đã ghét ánh mắt thăm dò của kẻ khác, nhưng nếu là đôi mắt trong veo, không chứa tý cặn danh vọng gì của cô nàng trước mặt thì hắn chấp nhận cho nàng nhìn cả đời. Ban sáng, thấy đám đông bu quanh hai chiếc kiệu lớn hắn chỉ cười khẩy mà nói đám quý tộc Trữ Tịch quốc này rảnh rỗi thật! Đường lớn thế cũng phải chen nhau đi! Nhưng nhìn rõ người ban dưới thì hắn đã không ngại ngần bay từ trên tửu lâu xuống, mặc kệ ánh mắt kẻ khác để gần nàng hơn, để giúp nàng không chịu bất cứ thiệt thòi gì…
Và kết quả làm hắn cảm thấy không tệ nhất chính là hắn và nàng đã ngồi chung kiệu như bây giờ, dù là hắn ép buộc nàng!
Hắn biết không phải nàng ngoan ngoãn gì mà nàng ngại dư luận dèm pha mà thôi, nhưng hắn đoán nàng sẽ không ngoan ngoãn lâu đâu!
89…91…99…100!
Xong! Xe ngựa đi sau khoảng sau một trăm tiếng đếm thì đã qua khỏi kinh thành mà bước vào vườn của Hoàng gia, vườn trúc này tuyệt đối an toàn. Tuyệt đối đủ để nàng thoát khỏi tên khốn đáng ghét này! Ánh mắt hắn từ ban nãy đến giờ cứ nhìn nàng chằm chằm, chẳng thấy có tí điểm gì là đứng đắn, đàng hoàng cả! Nàng không yên tâm ngồi cùng hắn cả chặng đường còn lại!
Vốn nghĩ gì làm nấy nàng nhấc chân định bước về phía cửa ai dè hắn nhanh hơn một bước nắm chặt lấy tay nàng rồi dùng cái giọng lạnh như bang hỏi: “Cô muốn đi đâu?!”
-Ta nhịn ngươi từ ban nãy đến giờ rồi! Còn tính bắt ta làm con rối bao lâu nữa hả?! Ngươi định giở trò mèo khóc chuột với ta giống ban nãy nữa à?! Xin lỗi nhé! Ta nói cho ngươi biết, rời khỏi ánh mắt của những kẻ nhiều chuyện kia, bước vào địa phận hoàng gia, ta không tin ngươi có thể một tay che trời! Ngươi ngay tại kinh thành, trước mặt Hoài Yên Mỹ, hôn thê tương lai của ngươi sỉ nhục ta “quả phụ” này kia, xong lại đá nát xe của ta, ý đồ dây dưa làm xấu tên tuổi ta trên phố, làm cha ta không được yên thân! Ngươi tưởng ta thèm ngồi chung xe với ngươi à?! Ta nói cho ngươi biết! Ta muốn tự mình đến hoàng cung! Muốn đi bằng hai chân mình đó! Ngươi nghe chưa?! Rõ chưa?!
Nói xong, gương mặt Chiêu Lan đã đỏ ửng! Nàng nhịn đã lâu rồi! Nhịn gần hai tháng sống lại rồi! Trong phủ Thần hầu nàng nhịn! Ra ngoài thì còn lâu đi nhé! Nàng cố tình phá cô công chúa điên đó đấy! Nếu nàng ta bực nàng quá biết đâu đến phủ ngày nào cũng đập phá, biết đâu còn được hòa ly sớm nữa à! Nhưng nàng không muốn không thể lập mái ấm của riêng mình, nên nàng sợ người khác nói nàng đi quyến rũ trai trẻ, nên nàng mới bị hắn ép lên kiệu đây này!
Nhìn nàng phùng má trợn má, thật sự hắn cảm thấy có chút … đáng yêu!
-Mệt chưa?! Nếu mệt ngồi lại uống tý trà được không?!
-Uống… Uống cái con khỉ!
Nói xong nàng hất cả ly trà thạch ngọc ra ngoài xe, một ít nước còn văng lên khuôn mặt của hắn! Nhưng hắn mặt một chút cũng không đổi sắc, nhưng đôi tay thì không hề buông lỏng một tý nào để nàng được tự do!!!
-Buông! Ngươi nghĩ rằng chỉ cần nắm tay ta thì giữ được ta sao?! Ta nói ngươi biết hôm nay dù có mất mạng ta cũng không ngồi trong chiếc kiệu của tên đê tiện nhà ngươi!
-Ta đê tiện! Ha ha… ha ha… ha ha…
Hai tiếng này vào gần mười sáu năm trước lão cha già của nàng cũng từng đuổi hai mẹ con hắn đi mà bảo là “Hai mẹ con đê tiện nhà ngươi hãy cút khỏi Mai gia!” sau khi đã chiếm đoạt mẹ hắn đến phát điên. Vì sợ mẹ mình sống không nổi, hắn đã liều mạng giật lấy liều thuốc phiện của lão cha khốn kiếp của hắn cho mẹ hắn hít. Để rồi bà chết cũng không thoát khỏi hơi thuốc ma quỷ ấy… Hắn hận, hắn hận hai chữ “đê tiện” kia!
Do nhớ về quá khứ đau khổ hay do gương mặt người con gái này là con gái của kẻ thù mà hắn thật sự buông tay nàng ra! Nhưng hắn nắm mái tóc dài của nàng thay thế, đè sát gương mặt của hắn vào nàng hắn mà gằn từng chữ:
-Ta đê tiện bằng Mai gia của cô sao?! Cha cô mới là kẻ đê tiện, cô cũng đê tiện mới chịu nằm dưới thân hai gã đàn ông nhà Thượng Quan! Ta để ý đến cô, cho cô bước chân lên chiếc kiệu này đã là coi trọng cô rồi! Nếu cô không biết quý trọng thì ta sẽ thực sự đê tiện cho cô xem! Nhé!!!
Nàng cảm thấy da đầu mình tê rần nhưng miệng vẫn cứng hơn sắt:
-Ngươi không có quyền sỉ nhục cha ta!!! Ông ấy là một người tốt, không phải kẻ… kẻ…
Nàng không sợ hắn giết nàng nhưng thật sự cảm giác da đầu đau đến điếng người kia làm nàng khó lòng nói trọn câu! Nhưng hai dòng lệ của nữ nhi thật sự không mạnh mẽ như cái miệng của nàng mà đã rơm rớm thi nhau ở đuôi mắt nàng.
Hắn là cái thá gì mà dám nói cả Mai gia nàng đê tiện chứ! Hắn mới là kẻ đê tiện! Nhưng sao… sao cơ thể nàng…
Nếu là bình thường chắc là Thẩm Nguyệt Thần đã sớm nhận ra nhưng giờ hắn không để ý nữa. Cô ta không hề có ý với hắn vì xa nhau một thời gian, hắn có thể hiểu! Nhưng cô lại chẳng hề muốn nhìn đến hắn cù chỉ là một cái liếc mắt! Cô gìn giữ ai coi chứ! Tên khốn Nam Dương kia có gì hơn hắn chứ! Về tướng mạo, hắn không thua! Về gia sản tuyệt đối hắn là người giàu nhất kinh thành lúc này! Và điều quan trọng là cả nhà nàng nợ hắn một người mẹ hiền lương, nợ hắn một cuộc đời bình dị, nợ hắn một bàn tay không nhuốm máu người... Nói chung nàng nợ hắn, cả Mai gia nhà nàng nợ hắn!!! Với khả năng hiện tại hắn hoàn toàn có thể cho cả Mai gia nợ máu trả bằng máu! Nhưng hắn vẫn không nỡ tổn thương nàng sâu đậm… Đáng buồn thay…Thì ra bao nhiêu chuyện hắn nhẫn nhục vì cô cũng là vô ích mà thôi! Thế hắn còn sợ cô tổn thương cái quái gì nữa?!
Hắn buông tóc cô ra! Nở một nụ cười đẹp như ma quỷ! Tuy buông ra nhưng Chiêu Lan cảm thấy toàn thân bủn rủn tự lúc nào nên mới để tên khốn này thô lỗ với mình như vậy!
-Thấy bủn rủn không?! Thấy cơ thể không thể chống trả lại được nữa à?! Sao?! Sao không lớn tiếng với ta như ban nãy đi, mà lại nằm yên đó rồi! Cửa đó, cô đi đi, đi đi cho ta xem! Chửi ta là đồ đê tiện nữa xem! Chửi đi chứ, Mai Chiêu Lan!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.