Chương 1: Sự bắt đầu xui xẻo
Lạc Vân Phi
24/05/2016
Đau quá! Đau cả cơ
thể lẫn tâm hồn. Máu tươi đang nhuộm đỏ cơ thể này…Không chỉ có cơ thể
nàng đang dần nguội lạnh mà cả trái tim của nàng cũng đã không còn nhịp
đập tuổi thanh xuân nữa rồi!
Ha ha… Mai Chiêu Lan… Đây là cái kết mà mày phải nhận. Là cái giá cho sự ngông cuồng, điên dại vì thứ tình yêu rẻ mạc mà người ta dẫm đạp dưới chân kia để phụ lòng những người thương mến ngươi.
Thiên công a… Con không biết Ngài có độ lượng, có thương người gặp nạn như con không nhưng nếu có thì xin cho con sống kiếp sau nhưng mang theo những ký ức kiếp này để không làm một người bị thiên hạ nguyền rủa với cái " mỹ danh " dâm phụ; để không làm một kẻ ngu ngốc, khổ đau cả đời vì tình như bây giờ !
Vận mệnh sắp bày. Cơ duyên đã định… Mong cho người con gái khờ dại ấy có được cơ hội làm lại từ đầu…
Đau quá ! Nhưng cái đau này lâu lắm rồi nàng mới phải chịu a ! Cái đau này như có cái gì to lớn của nam nhân đang xé toan cơ thể nhỏ bé của nàng ! Có trời mới biết nàng chỉ trao thân cho một người đàn ông duy nhất là Thượng Quan Nam Dương mà thôi… Nhưng thiên hạ lại nực cười treo cho nàng hai tiếng " dâm phụ " trên mặt… Nghĩ lại cũng thật vui tai nhỉ ?!
Nhưng… Sao cái nhịp thúc đẩy này… Không ! Phải nói chính xác là nàng đã sống lại, và sống lại trong hoàn cảnh mà cả đời nàng cũng đã dùng trái tim để ghi nhớ…
Người trên người nàng không phải ai khác mà chính là Thượng Quan Nam Dương, con trai Tả thừa tướng. Hay nói cách khác hắn chính là kế nhi của nàng lúc này !
Không ! Trời ơi ! Ông cho con sống lại nhưng sao không thể cho con sống lại sớm hơn một tý chứ ! Chỉ một chút thôi, trước khi con làm chuyện ngu ngốc là hạ xuân dược với con người vô lương tâm trước mặt này ! Chỉ một chút nữa thôi, con thề sẽ trọn đạo làm một quả phụ trẻ, tuyệt không vướng tư tình với nam tử mà chỉ trọn lòng trung trinh với lão gia đã mất… Chỉ một chút nữa thôi… Tại sao ?! Tại sao ?! Aaaaaaaaaaaaaaaaaa…….
Bao nhiêu tiếng kêu của nàng không thể nào thoát ra khỏi cửa miệng được vì hắn đã dùng chính tiết khố của nàng che đi đôi môi mọng đào.
Tên khốn !
Không biết do tức giận hay do hắn nhét vào nàng còn nhẹ mà Chiêu Lan một hơi đã phun thẳng vật trăng trắng ấy vào gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng vô cảm kia !
Chết ! Nàng có điên không ?! Sao lại chọc tức tên cầm thú đội lốt người lúc này cơ chứ ?! Hắn chắc sẽ giết nàng mất ! Dù sao thì đối với hắn nàng chỉ là một con đàn bà đê tiện mà thôi ! Nhưng … Đã đâm lao thì phải theo lao…
Chiêu Lan nhân lúc Nam Dương còn thơ thẩn do hành động chống đối của nàng mà bò nhẹ ra khỏi người hắn, dĩ nhiên cũng rời khỏi bộ vị đang vô cùng thân thiết kia làm tràn ra chất dịch màu trắng đục từ khe suối huyền bí.
Tên khốn ! Hắn không biết đã nghiền ép thế nào mà cơ thể lão nương đau muốn chết !
Và nếu thoát khỏi vị trí chết người dễ dàng bị áp đảo kia thì nàng đâu ngu mà quay trở lại. Tay nàng nhanh chóng cầm cho bằng được chuôi kiếm của thanh Ngọc Liên quen thuộc với nàng !
Không hề có một tia do dự, nàng nhanh chóng rút kiếm khỏi vỏ mà chĩa thẳng vào kẻ đang còn nhìn nàng với ánh mắt mờ trong biển tình dục nhưng đã phần nào tỉnh táo do không tin được vào sự thật trước mắt mình.
Sự thật đó là nàng chống đối hắn ! Nàng dám chống đối hắn đã đành còn lấy cả kiếm chĩa vào hắn với ánh mắt thù địch. Không phải đây là cái kết quả mà nàng thèm khát sao ?! Không phải tất cả là do nàng bày trò sao ?!
Đừng vội ngạc nhiên, Nam Dương ! Vì ta còn cho ngươi ngạc nhiên dài dài…Ta không phải là Mai Chiêu Lan ngu si năm xưa vì một lần cứu tử mà hy sinh cả tấm thân con gái về làm phu nhân thừa tướng đáng tuổi làm cha để được gần gũi con trai ông ấy là ngươi ! Nhưng nay đã hết rồi ! Tình ta trao cho ngươi đã cạn ! Ngươi đừng hòng có được gì từ ta !!!!
-Con trai ngoan, mau về phòng của con đi ! Câu chuyện hôm nay con hãy quên đi nhé !
-Ha ha…
Hắn đã quần áo chỉnh tề tự lúc nào rồi. Đúng là nàng không phải là hạng phụ nữ mà hắn mong chờ rồi ! Dù lửa hỏa dục đang dâng cao hắn cũng chán chê nàng từ trong tâm cho đến ánh mắt lạnh lùng sắc nhọn. Sao kiếp trước nàng lại ngu ngốc đến không nhận ra kia chứ ?!
" Ngươi thật là loại phụ nữ mặt dày ! Đã dày công sắp xếp để được bản hầu nhỏ phước nay còn giả vờ trinh tiết ! Đừng hòng trói chân ta bằng chiêu lạt mềm buộc chặt… Vô ích thôi… Ha ha !! " _ Tiếng nói như ma chú quanh quẩn suốt bên tai người con gái vừa mất đời trinh trắng, làm nước mắt đau lòng của nàng lã chã rơi.
Ha ha… Mai Chiêu Lan… Đây là cái kết mà mày phải nhận. Là cái giá cho sự ngông cuồng, điên dại vì thứ tình yêu rẻ mạc mà người ta dẫm đạp dưới chân kia để phụ lòng những người thương mến ngươi.
Thiên công a… Con không biết Ngài có độ lượng, có thương người gặp nạn như con không nhưng nếu có thì xin cho con sống kiếp sau nhưng mang theo những ký ức kiếp này để không làm một người bị thiên hạ nguyền rủa với cái " mỹ danh " dâm phụ; để không làm một kẻ ngu ngốc, khổ đau cả đời vì tình như bây giờ !
Vận mệnh sắp bày. Cơ duyên đã định… Mong cho người con gái khờ dại ấy có được cơ hội làm lại từ đầu…
Đau quá ! Nhưng cái đau này lâu lắm rồi nàng mới phải chịu a ! Cái đau này như có cái gì to lớn của nam nhân đang xé toan cơ thể nhỏ bé của nàng ! Có trời mới biết nàng chỉ trao thân cho một người đàn ông duy nhất là Thượng Quan Nam Dương mà thôi… Nhưng thiên hạ lại nực cười treo cho nàng hai tiếng " dâm phụ " trên mặt… Nghĩ lại cũng thật vui tai nhỉ ?!
Nhưng… Sao cái nhịp thúc đẩy này… Không ! Phải nói chính xác là nàng đã sống lại, và sống lại trong hoàn cảnh mà cả đời nàng cũng đã dùng trái tim để ghi nhớ…
Người trên người nàng không phải ai khác mà chính là Thượng Quan Nam Dương, con trai Tả thừa tướng. Hay nói cách khác hắn chính là kế nhi của nàng lúc này !
Không ! Trời ơi ! Ông cho con sống lại nhưng sao không thể cho con sống lại sớm hơn một tý chứ ! Chỉ một chút thôi, trước khi con làm chuyện ngu ngốc là hạ xuân dược với con người vô lương tâm trước mặt này ! Chỉ một chút nữa thôi, con thề sẽ trọn đạo làm một quả phụ trẻ, tuyệt không vướng tư tình với nam tử mà chỉ trọn lòng trung trinh với lão gia đã mất… Chỉ một chút nữa thôi… Tại sao ?! Tại sao ?! Aaaaaaaaaaaaaaaaaa…….
Bao nhiêu tiếng kêu của nàng không thể nào thoát ra khỏi cửa miệng được vì hắn đã dùng chính tiết khố của nàng che đi đôi môi mọng đào.
Tên khốn !
Không biết do tức giận hay do hắn nhét vào nàng còn nhẹ mà Chiêu Lan một hơi đã phun thẳng vật trăng trắng ấy vào gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng vô cảm kia !
Chết ! Nàng có điên không ?! Sao lại chọc tức tên cầm thú đội lốt người lúc này cơ chứ ?! Hắn chắc sẽ giết nàng mất ! Dù sao thì đối với hắn nàng chỉ là một con đàn bà đê tiện mà thôi ! Nhưng … Đã đâm lao thì phải theo lao…
Chiêu Lan nhân lúc Nam Dương còn thơ thẩn do hành động chống đối của nàng mà bò nhẹ ra khỏi người hắn, dĩ nhiên cũng rời khỏi bộ vị đang vô cùng thân thiết kia làm tràn ra chất dịch màu trắng đục từ khe suối huyền bí.
Tên khốn ! Hắn không biết đã nghiền ép thế nào mà cơ thể lão nương đau muốn chết !
Và nếu thoát khỏi vị trí chết người dễ dàng bị áp đảo kia thì nàng đâu ngu mà quay trở lại. Tay nàng nhanh chóng cầm cho bằng được chuôi kiếm của thanh Ngọc Liên quen thuộc với nàng !
Không hề có một tia do dự, nàng nhanh chóng rút kiếm khỏi vỏ mà chĩa thẳng vào kẻ đang còn nhìn nàng với ánh mắt mờ trong biển tình dục nhưng đã phần nào tỉnh táo do không tin được vào sự thật trước mắt mình.
Sự thật đó là nàng chống đối hắn ! Nàng dám chống đối hắn đã đành còn lấy cả kiếm chĩa vào hắn với ánh mắt thù địch. Không phải đây là cái kết quả mà nàng thèm khát sao ?! Không phải tất cả là do nàng bày trò sao ?!
Đừng vội ngạc nhiên, Nam Dương ! Vì ta còn cho ngươi ngạc nhiên dài dài…Ta không phải là Mai Chiêu Lan ngu si năm xưa vì một lần cứu tử mà hy sinh cả tấm thân con gái về làm phu nhân thừa tướng đáng tuổi làm cha để được gần gũi con trai ông ấy là ngươi ! Nhưng nay đã hết rồi ! Tình ta trao cho ngươi đã cạn ! Ngươi đừng hòng có được gì từ ta !!!!
-Con trai ngoan, mau về phòng của con đi ! Câu chuyện hôm nay con hãy quên đi nhé !
-Ha ha…
Hắn đã quần áo chỉnh tề tự lúc nào rồi. Đúng là nàng không phải là hạng phụ nữ mà hắn mong chờ rồi ! Dù lửa hỏa dục đang dâng cao hắn cũng chán chê nàng từ trong tâm cho đến ánh mắt lạnh lùng sắc nhọn. Sao kiếp trước nàng lại ngu ngốc đến không nhận ra kia chứ ?!
" Ngươi thật là loại phụ nữ mặt dày ! Đã dày công sắp xếp để được bản hầu nhỏ phước nay còn giả vờ trinh tiết ! Đừng hòng trói chân ta bằng chiêu lạt mềm buộc chặt… Vô ích thôi… Ha ha !! " _ Tiếng nói như ma chú quanh quẩn suốt bên tai người con gái vừa mất đời trinh trắng, làm nước mắt đau lòng của nàng lã chã rơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.