Nghiệt Duyên

Chương 13: Tâm sự cả bốn người

Lạc Vân Phi

10/06/2016

-Tiểu thư, tiểu thư !!!

Tiếng ai ?! Không lẽ là hắc bạch vô thường kêu nàng đòi mạng rồi sao ?! Nhưng… tiếng này quen lắm nga ! Sao giọng quỷ vương lại giống tiếng phụ nữ thế, mà nói đúng hơn là giống A Hạnh quá vậy !

Cố gượng dậy, mở thật to hai chiếc rèm đang phủ bóng đêm che đi ánh sáng của nàng lúc này, thì gương mặt A Hạnh hiện rõ ra trước mắt !

-Em… Em… sao lại ở đây ?!

Sao cổ nàng bỏng rát thế này, cất tiếng nói thì đau như cắt vậy… Tay Chiêu Lan bất giác sờ lên cổ mình thì rõ ràng cảm nhận được đau đớn hơn nữa!

Tay nàng chưa kịp cảm nhận cái đau lần thứ hai thì A Hạnh vội kéo tay nàng xuống, giọng lập tức vụt cao lên:

-Tiểu thư, tỷ điên rồi sao?! Tỷ không biết đau à?! Mà ban nãy tỷ làm gì để tên Thượng Quan Nam Dương kia đá thiếu điều bay cả cửa phòng bước ra vậy?! Em liền xông vào thì thấy tỷ nằm bất tỉnh nhân sự ở cửa ! Thêm vào đó là cổ tỷ nguyên một dấu lằn đỏ lự hà !

Không nói thì thôi, nói xong bây giờ nàng cảm thấy đau hơn à nha. Mà không biết ban nãy nàng có điên không mà dám mạnh miệng chửi hắn là " cầm thú ", là " chó điên " ! Chắc hẳn kỳ này hắn giận điên lắm đây ! Xem như cái cổ nàng vẫn còn ngự trị trên đầu đúng là kỳ tích !

Ha ha ! Nếu không phải nàng cất tiếng cũng đã như xé họng thì thật sự nàng muốn cười cho thỏa thích ! Kiếp trước nàng luôn sống yếu hèn, một chữ cũng không dám nói, một việc cũng sợ làm ! Nhưng không phải cũng có kết quả là chết không toàn thây sao ?! Đã vậy, nàng cũng không còn ngại sống thêm một lần mạnh mẽ, thêm một lần làm Mai Chiêu Lan đầu đội trời chân đạp đất như thuở còn ở với cha già ! Nếu có chết thì nàng cũng không tiếc là trời cao đã cho nàng một lần sống lại !!!

___

-Phu quân ! Phu quân !

Không hiểu hôm nay ai chọc gì mà phu quân của nàng, cũng là chủ nhân Thần hầu phủ này, Thượng Quan Nam Dương gương mặt thật sự đáng sợ vô cùng ! Mà hôm nay chàng ấy lại đến đây, nên đây cơ hội lớn cho nàng, chỉ cần nàng có trong người giọt máu của chàng thì hiển nhiên nàng có thể trở thành chính thất trước hai mụ đàn bà ngu ngốc kia !!! Nhưng… quan trọng là hôm nay… tâm trạng hắn nhìn thôi đã biết rất tệ !!

-Ưm…

Đang suy nghĩ vẩn vơ thì hắn đã ghì chặt lấy Thi Phi ! Hắn dùng răng cắn xé như điên đôi môi đỏ mọng của tam phòng. Bàn tay thì hắn chỉ việc gỡ bỏ những nút thắt cố tình được nới lỏng ra từ trước mà thôi ! Rất nhanh đôi tay hắn đã chạm được lớp thịt da non mịn kích thích dục vọng đàn ông kia !



Nhưng sao tự dưng lúc này mà hắn vẫn nhớ mùi hương bạc hà thoang thoảng của ai, nhớ cả lúc đỏ mặt lên vì tức giận của ai, nhớ cả làn da mịn màng trắng hồng luôn được giữ trong lớp nội y tinh tế trong suốt tế nhị của ai… Chỉ bao nhiêu đó thôi thì hạ phúc của hắn đã đội lên thành một quả núi nhỏ !

Sự nhung nhớ ấy làm cho bàn tay ấy xoa nắn mạnh mẽ hơn hai chiếc núi nhỏ, làm cho người dưới thân đau đến độ chảy cả nước mắt nên giọng nói nũng nịu mà than rằng :

-Chàng ơi… Nhẹ hơn… Thiếp đau… !

Không hiểu sao tiếng nói ngọt như mật kia lại làm hắn cảm thấy mất hết cả hứng thú, vật đang căng cứng dưới thân cũng mềm nhũn…

___

-Tha cho tôi, tha cho tôi đi, tôi van ngài!

-Mỹ nhân Tây Dương, nàng đừng chạy mà, chồng nàng nợ ta nên hôm nay hắn đưa nàng đến đây cho ta, ngoan đi nào ! Chỉ một đêm thôi rồi ta sẽ xóa nợ cho cả hai !!!

-Không ! Không ! Van ông tha cho mẹ cháu !

-Cút ra ! Thằng oắt !!!



Cậu khóc ! Khóc rất nhiều ! La khan cả cổ họng ! Nhưng bọn họ, bọn người của Mai phủ vẫn đóng cánh cửa oan nghiệt kia lại ! Họ vẫn để mặc hắn miệng la kêu gọi trời xanh không thấu !!!



Cảnh mùa đông năm đó, màu trắng xóa bao phủ cả một vùng trời… Trời lạnh, rất lạnh, nhưng cả người hắn thì chỉ có một lớp áo cũ rách che không được bao nhiêu… Lúc ấy, hắn tưởng bản thân đã chết lâu rồi… Đôi chân lê đi trên đường… Hắn nhớ… Nhớ mẫu thân vô cùng, nhưng bà đã đi rồi, bà không cần hắn nữa…

-Huynh ơi, huynh ơi ! Tỉnh lại đi !

Giọng của ai đó thỏ thẻ bên tai, hắn cố gắng mở thật to đôi mắt nhưng không thể nào mở nổi ! Nó nặng trịch ! Hắn… không chịu nổi nữa rồi !!!



… Hiện trước mắt hắn là tiểu cô nương với đôi mắt to đen lay láy, tay đang cầm chén cháo và những chiếc bánh màn thầu đem đến cho hắn hàng ngày. Nhưng việc tốt ấy, chỉ sau một tháng thì cô bé ấy chuyển nhà ! Và cũng không còn ai lo lắng cho sống chết, đói rách cho hắn nữa… Hắn nhớ như in khuôn mặt tiểu cô nương luôn miệng kêu " Vô danh ca ca ! Vô danh ca ca ! Ra đây chơi cùng Lan Lan đi !!! "

Nhớ lại, hắn quả thật khen phần số trêu ngươi, kẻ hắn yêu cũng là kẻ hắn phải nên hận ! Cha nàng cưỡng bức mẹ hắn, dẫn dụ cha hắn, một tên bợm nhậu nghiện cả thuốc phiện đến nỗi mất hết nhân tính bán cả vợ con ! Còn hắn ?! Đói khổ có ai lo ?! Nên cơ ngơi hôm nay hắn đạt được là dẫm lên xác người mà có ! Là dùng cả mạng sống của hắn đổi được ! Đúng ra hắn định thẳng tay trừng trị Mai phủ, nhưng… mỗi đêm, hình ảnh khổ sầu năm đó lại hiện lên rồi lại là hình ảnh cô bé mặc chiếc váy xanh thẫm kia luôn tươi cười quan tâm lúc hắn tưởng chừng bỏ mạng nơi quỷ môn quan. Nên nói ra một câu thật lòng, hắn không nỡ !!!!

Nhưng nếu nàng thật sự từ chối hắn thì lý do mà hắn buông tha cho nàng và cả Mai gia cũng coi như tan theo khói mây…

___

-Hoàng thượng, hoàng thượng, nhẹ… á … á… á… sướng quá !

-Hừm… Hừm…

Tiếng rên yêu kiều phát ra từ cung Ngọc Bích thật sự làm cho người ngoài tim đập nhanh thêm vài phần không kém ! Nhưng, nếu ai có mặt ở tẩm cung lúc này thật sự đều cảm thấy lạ kỳ. Vì hai cơ thể giao nhau là tượng trưng cho tình yêu say đắm, cho dục vọng cao trào. Nhưng chỉ có duy nhất nữ nhân là rên rỉ say mê, chìm đắm trong hơi men tình dục, còn người mặc long bào dường như chỉ như đang thực hiện một việc ép buộc. Áo bào màu vàng chói mắt của hắn được thêu một con rồng đang uốn khúc đã thể hiện rõ thân phận của hắn, Đào Văn Vũ, kẻ đang ngồi trên ngôi cửu ngũ chí tôn.

Tuy đang làm tình cùng với mỹ nhân nhan sắc tuyệt mỹ nhưng gương mặt của hắn chỉ như khúc gỗ không cảm xúc. Áo bào chưa hề có một tý gì nhăn nhúm trừ vạt áo được kéo ra thuận tiện cho việc chính của buổi tối hôm nay !

Mỹ nhân gần như sắp lên được cao trào, nên lắc lư thân thể càng ngày càng dữ làm cho hai khối thịt no đủ phía trước đẩy đưa thật nhiều ! Nhưng bàn tay thô to chỉ chăm chú xoa nắn vòng eo cho việc ra vào huyệt thịt thuận tiện hơn mà thôi !

-Á… Thiếp sắp đến rồi !!! A … a… a…..

Tiếng kêu lên đầy thống khoái của người phụ nữ thì người đàn ông chỉ gầm nhẹ một tiếng mà thôi!!!

Trong cơn mê loạn, nàng quơ tay vô tình cũng hất cả chiếc mặt nạ bạc của hắn. Tức thì một ánh sáng loáng ra và dòng máu tươi cũng bắn ra cả cửa phòng! Giọng nói như trầm thấp của hắn vang lên, tay cũng nhẹ nhàng đem chiếc mặt nạ kia che lấp nửa mặt lại mà truyền lệnh:

-Người đâu! Truyền lệnh trẫm đến Hoàng phủ, Hoàng quý nhân hầu hạ không tốt nên đã sợ tội tự sát!

Bóng đêm tịch mịch, ai sẽ hiểu được tận tường câu chuyện sau cái chết của một quý nhân vừa vào cung ít hôm!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghiệt Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook