Chương 28: Bạch hổ ma trành.2
Vupha
13/01/2024
Công chúa không thấy nó là bạch hổ sao? Nó phải ăn bao nhiêu mới như vậy. Chúng ta không có cửa đánh thắng đâu."
Mặt nàng nhăn lên, sự khó chịu dâng trào. Không để nàng suy nghĩ gì thêm. Bạch Tiếu nắm lấy tay nàng kéo đi.
Con hổ ma trành kia khi thấy nàng đi cũng không có động thái gì.
Nàng lấy ra hai lá bùa dán lên trán Bạch Tiếu rồi dán lên người nói.
"Đây là bùa dẫn đường. Nó xua đuổi những con ma dẫn đường, tránh việc bị ma che mắt."
Họ đi xuống con dốc rất thuận lợi, thuận lợi đến mức bất thường. Nàng nghi vực nói. "Quá bất thường."
Nàng lấy một lá bùa khác dán lên thanh kiếm.
Từ trong bóng tối có một đôi mắt đỏ gàu đang dõi theo hai người.
Con hổ ma trành lao ra từ bụi cỏ định vồ lấy nàng. Nàng định tránh ra thì nàng vấp phải cục đá.
Bạch Tiếu nhìn thấy tình thế không ổn liền đẩy Uyển Như ra xa lấy thân mình làm bia đỡ đạn.
Bạch Tiếu đẩy nàng rất mạnh nên khiến nàng lăn trên đất một đường dài.
Nhưng không ngờ đến rằng là con hổ lại vồ trượt Bạch Tiếu. Ông trời đã độ hắn một cái mạng nhỏ.
Nàng nhanh chóng chạy đến chỗ con hổ. Thanh kiếm đào trên tay đã chạy dọc một luồng năng lượng sấm sét kinh khủng. Nàng giơ kiếm lên cao hét to.
"Thiên lôi quyết."
Chỉ chờ nàng vung kiếm xuống, một tia sấm sét đánh xuống con hổ trắng.
Bạch Tiếu cứ ngồi đờ đẫn ra đó nhìn con hổ ngay trước mặt bị sét đánh.
Nàng đi chỗ Bạch Tiếu xách hắn lên nói. "Nhanh đi thôi."
Nàng và hắn chạy thoát khỏi ngọn đồi đó, chạy đến căn nhà của Trang.
Đứng trước sân nhà của thiếu nữ ấy mà lại không dám bước vào trong. Uyển Như nói.
"Tu vi của ta mới tu có năm năm sợ không địch nổi con hổ ma trành đó."
"Công chúa thử chiêu mộ thêm pháp sư hỗ trợ người. Còn ta còn ta..."
Bạch Tiếu đột nhiên im lặng không nói nữa. Nàng cười xòa nói.
"Không cần, ta chuẩn bị thêm chút đồ nữa là được."
Nàng lấy ra một xấp bùa để vẽ rồi nói.
"Người vào trong ngủ đi. Ta sẽ ở đâu chuẩn bị ít thứ."
Bạch Tiếu định nói gì đó, nàng liền mở cửa cản lại đạp hắn vào trong nhà rồi đóng cửa.
Sáng ngày mai.
Bạch Tiếu ra khỏi nhà đã không thấy nàng đâu. Hắn ta đêm qua đã canh trừng cái cửa xem nàng có vào trong ngủ không.
Nhưng không ngờ đợi rất lâu gần đến giờ gà gáy cũng không thấy nàng vào.
Thấy nàng không vào ngủ thì mới chợp mắt.
Đến lúc Trang Vân dậy thì Bạch Tiếu cũng thức giấc. Trang Vân thắc mắc hỏi hắn.
"Nương tử của người đâu? Không vào trong đây ngủ sao?"
Bạch Tiếu lắc lắc đầu nói. "Hôm qua ta định kêu Hạ Lan vào trong ngủ nhưng cô ấy nhất quyết ở ngoài làm bùa."
Trang Vân thở dài, mở cửa nhìn ra ngoài sân không thấy Uyển Như đâu nói. "Không thấy nàng ấy đâu cả."
Bạch Tiếu hoảng hốt chạy ra ngoài sân không thấy nàng đâu nói.
"Không lẽ hôm qua nàng ấy bị bạch hổ ma trành bắt đi rồi."
Một chất giọng lanh lảnh nói. "Bắt gì mà bắt."
Là Uyển Như từ cổng đi vào trên tay là hoa quả, thịt thà, gạo nếp và vài cây nhang.
"Tại hạ đi mua đồ chút thôi, cô nương Trang Vân đừng lo."
Nàng đặt đống đồ đó lên cái bàn gỗ ở ngoài sân. Bạch Tiếu nói.
"Hôm qua nương tử không đi ngủ sao?"
Nàng đang nhìn ngắm cái cây gần nhà Trang Vân nói.
"Không thức đêm thì ta không làm kịp đâu."
Uyển Như trèo lên cái cây rồi nhảy lên nóc nhà.
Trang Vân chạy đến chỗ mái hiên nói.
"Cô nương đang làm gì vậy?"
Nàng nhặt một lá bùa trên mái nhà nói. "Ta lấy bùa thôi, yên tâm ta không làm sập nhà cô được đâu."
Nàng lấy hết lá bùa rồi tiếp xuống đất.
"Vẫn còn sớm. La Hán, ta và chàng lên chỗ đồi đó hái nấm làm ăn trưa đi. Tiện thể xem lại địa hình."
"Mà nương tử đã ăn sáng chưa?"
"Ta ăn rồi. À ta quên mất."
Nàng ra chỗ bàn để đồ ăn lấy vài quả chuối đưa cho Bạch Tiếu.
"Ăn đi, rồi còn lên đồi."
Bạch Tiếu cầm giỏ và phải mang theo đồ Uyển Như vừa mua. Nàng cầm một túi nải lần này túi còn nhiều thứ và to hơn lần trước. Họ lại lên ngọn đồi đó, địa bàng của con hổ ma trành.
Lần trước Bạch Tiếu vật vã với con dốc giờ đã thành thạo leo lên con dốc đó hơn dù vậy vẫn bị ngã một lần.
Uyển Như vừa cười vừa nói.
"Vẫn còn ngã đó à? Haha."
Leo dốc xong cả hai người nghỉ mệt dưới gốc cây bồ đề nọ.
Uyển Như lấy lại đồ nàng vừa mua rồi đưa cho Bạch Tiếu hai lá bùa đưa cho Bạch Tiếu nói.
"Ngươi đi hái nấm đi."
Ánh mắt của nàng sắc lẹm, lời vừa nói của nàng có ẩn ý.
Bạch Tiếu nhận lấy lá bùa, cầm giỏ rồi rời đi theo hướng Đông.
Khi thấy Bạch Tiếu đã rời đi xa, nàng lấy bày đồ ăn ra. Lấy ba cây nhang đốt lên. Khói nhang bay lên nghi ngút cùng lúc đó nàng lẩm bẩm.
"Con đến để tạ lỗi. Con đến để tạ lỗi."
Nói xong nàng lại cầm đồ nghề đi về phía Tây.
Phía Đông hướng bên Bạch Tiếu. Hắn đi dạo xung quanh, xem xét mọi ngóc ngách.
Đi được một đoạn đường thì Bạch Tiếu tìm ra được một cái miếu.
Cái miếu được xây giữa rừng, rong rêu đóng chặt, cây cối xung quanh um tùm.
"Ở đây không có mấy người cúng bái."
Bạch Tiếu quay người quay trở lại cây bồ đề.
Bên Uyển Như đi thăm dò bên rừng phía Tây không có gì đáng ngờ liền quay lại chỗ cây bồ đề.
Nàng quay lại thì đã thấy Bạch Tiếu ngồi chờ ở gốc cây bồ đề.
Nàng chạy xồng xộc đến nói.
"Có thấy không?"
Bạch Tiếu gật gật đầu và dẫn nàng đi đến cái miếu. Nàng chạy đến gần trong nói bóng gió.
"Trời ơi ta kêu người đi tìm nấm chứ có đi tìm miếu đâu."
Nói thế nhưng nàng vẫn đi vào trong miếu dò xét. Thấy trong miếu có hai tượng con hổ bé đặt ở hai bên cạnh bàn.
Nàng quay ra hỏi Bạch Tiếu. "Vẫn còn chứ?"
Bạch Tiếu lấy ra hai lá bùa cất trong áo. Một điều quỷ dị là một lá bùa đã đen thui, còn lá còn lại vẫn nguyên vẹn. "Đây."
Nàng lấy lại hai lá bùa cất đi. Lôi ra ba lá bùa khác trong đó hai cái có màu tím cái còn lại là màu trắng.
"Này cầm lấy lá bùa màu trắng."
Bạch Tiếu lấy lá màu trắng rồi nàng ghé sát tai thì thầm với Bạch Tiếu. Bạch Tiếu gật gật hiểu ý nàng. Còn hai lá bùa còn lại nàng đi đến chỗ hai tượng hổ. Đè hai lá bùa xuống dưới tượng hổ rồi nói.
"Trở về thôi."
"Mà khoan đã. Tôi có để giỏ nấm ở gốc cây bồ đề. Công chúa cứ về trước đi."
Nàng đang định bảo rằng đi cùng với hắn nhưng Bạch Tiếu đã nhanh chân chạy vù đi.
Nàng đành phải về một mình.
Bạch Tiếu đi đến gốc cây bồ đề lấy giỏ nấm. Một tiếng vù nhảy xuống cái cây đó. Hắn hằm giọng nói.
"Tìm cách diệt được con hổ đó chưa?"
Một người cao to vạm vỡ toàn thân phủ kín đồ đen nói.
"Con hổ ma trành đó thật sự lợi hại, thuộc hạ đã tìm vài pháp sư nhưng ai nghe nói đến hổ bạch ma trành đều sợ hãi mà từ chối."
Bạch Tiếu đang mân mê cây nấm nghe tin dữ vậy liền bẻ đôi cây nấm tội nghiệp. Hắn lạnh giọng nói.
"Vậy còn trong cung?"
"Đã có bước phát triển của kế hoạch đầu tiên."
"Được, giờ ngươi lui đi."
END
Mặt nàng nhăn lên, sự khó chịu dâng trào. Không để nàng suy nghĩ gì thêm. Bạch Tiếu nắm lấy tay nàng kéo đi.
Con hổ ma trành kia khi thấy nàng đi cũng không có động thái gì.
Nàng lấy ra hai lá bùa dán lên trán Bạch Tiếu rồi dán lên người nói.
"Đây là bùa dẫn đường. Nó xua đuổi những con ma dẫn đường, tránh việc bị ma che mắt."
Họ đi xuống con dốc rất thuận lợi, thuận lợi đến mức bất thường. Nàng nghi vực nói. "Quá bất thường."
Nàng lấy một lá bùa khác dán lên thanh kiếm.
Từ trong bóng tối có một đôi mắt đỏ gàu đang dõi theo hai người.
Con hổ ma trành lao ra từ bụi cỏ định vồ lấy nàng. Nàng định tránh ra thì nàng vấp phải cục đá.
Bạch Tiếu nhìn thấy tình thế không ổn liền đẩy Uyển Như ra xa lấy thân mình làm bia đỡ đạn.
Bạch Tiếu đẩy nàng rất mạnh nên khiến nàng lăn trên đất một đường dài.
Nhưng không ngờ đến rằng là con hổ lại vồ trượt Bạch Tiếu. Ông trời đã độ hắn một cái mạng nhỏ.
Nàng nhanh chóng chạy đến chỗ con hổ. Thanh kiếm đào trên tay đã chạy dọc một luồng năng lượng sấm sét kinh khủng. Nàng giơ kiếm lên cao hét to.
"Thiên lôi quyết."
Chỉ chờ nàng vung kiếm xuống, một tia sấm sét đánh xuống con hổ trắng.
Bạch Tiếu cứ ngồi đờ đẫn ra đó nhìn con hổ ngay trước mặt bị sét đánh.
Nàng đi chỗ Bạch Tiếu xách hắn lên nói. "Nhanh đi thôi."
Nàng và hắn chạy thoát khỏi ngọn đồi đó, chạy đến căn nhà của Trang.
Đứng trước sân nhà của thiếu nữ ấy mà lại không dám bước vào trong. Uyển Như nói.
"Tu vi của ta mới tu có năm năm sợ không địch nổi con hổ ma trành đó."
"Công chúa thử chiêu mộ thêm pháp sư hỗ trợ người. Còn ta còn ta..."
Bạch Tiếu đột nhiên im lặng không nói nữa. Nàng cười xòa nói.
"Không cần, ta chuẩn bị thêm chút đồ nữa là được."
Nàng lấy ra một xấp bùa để vẽ rồi nói.
"Người vào trong ngủ đi. Ta sẽ ở đâu chuẩn bị ít thứ."
Bạch Tiếu định nói gì đó, nàng liền mở cửa cản lại đạp hắn vào trong nhà rồi đóng cửa.
Sáng ngày mai.
Bạch Tiếu ra khỏi nhà đã không thấy nàng đâu. Hắn ta đêm qua đã canh trừng cái cửa xem nàng có vào trong ngủ không.
Nhưng không ngờ đợi rất lâu gần đến giờ gà gáy cũng không thấy nàng vào.
Thấy nàng không vào ngủ thì mới chợp mắt.
Đến lúc Trang Vân dậy thì Bạch Tiếu cũng thức giấc. Trang Vân thắc mắc hỏi hắn.
"Nương tử của người đâu? Không vào trong đây ngủ sao?"
Bạch Tiếu lắc lắc đầu nói. "Hôm qua ta định kêu Hạ Lan vào trong ngủ nhưng cô ấy nhất quyết ở ngoài làm bùa."
Trang Vân thở dài, mở cửa nhìn ra ngoài sân không thấy Uyển Như đâu nói. "Không thấy nàng ấy đâu cả."
Bạch Tiếu hoảng hốt chạy ra ngoài sân không thấy nàng đâu nói.
"Không lẽ hôm qua nàng ấy bị bạch hổ ma trành bắt đi rồi."
Một chất giọng lanh lảnh nói. "Bắt gì mà bắt."
Là Uyển Như từ cổng đi vào trên tay là hoa quả, thịt thà, gạo nếp và vài cây nhang.
"Tại hạ đi mua đồ chút thôi, cô nương Trang Vân đừng lo."
Nàng đặt đống đồ đó lên cái bàn gỗ ở ngoài sân. Bạch Tiếu nói.
"Hôm qua nương tử không đi ngủ sao?"
Nàng đang nhìn ngắm cái cây gần nhà Trang Vân nói.
"Không thức đêm thì ta không làm kịp đâu."
Uyển Như trèo lên cái cây rồi nhảy lên nóc nhà.
Trang Vân chạy đến chỗ mái hiên nói.
"Cô nương đang làm gì vậy?"
Nàng nhặt một lá bùa trên mái nhà nói. "Ta lấy bùa thôi, yên tâm ta không làm sập nhà cô được đâu."
Nàng lấy hết lá bùa rồi tiếp xuống đất.
"Vẫn còn sớm. La Hán, ta và chàng lên chỗ đồi đó hái nấm làm ăn trưa đi. Tiện thể xem lại địa hình."
"Mà nương tử đã ăn sáng chưa?"
"Ta ăn rồi. À ta quên mất."
Nàng ra chỗ bàn để đồ ăn lấy vài quả chuối đưa cho Bạch Tiếu.
"Ăn đi, rồi còn lên đồi."
Bạch Tiếu cầm giỏ và phải mang theo đồ Uyển Như vừa mua. Nàng cầm một túi nải lần này túi còn nhiều thứ và to hơn lần trước. Họ lại lên ngọn đồi đó, địa bàng của con hổ ma trành.
Lần trước Bạch Tiếu vật vã với con dốc giờ đã thành thạo leo lên con dốc đó hơn dù vậy vẫn bị ngã một lần.
Uyển Như vừa cười vừa nói.
"Vẫn còn ngã đó à? Haha."
Leo dốc xong cả hai người nghỉ mệt dưới gốc cây bồ đề nọ.
Uyển Như lấy lại đồ nàng vừa mua rồi đưa cho Bạch Tiếu hai lá bùa đưa cho Bạch Tiếu nói.
"Ngươi đi hái nấm đi."
Ánh mắt của nàng sắc lẹm, lời vừa nói của nàng có ẩn ý.
Bạch Tiếu nhận lấy lá bùa, cầm giỏ rồi rời đi theo hướng Đông.
Khi thấy Bạch Tiếu đã rời đi xa, nàng lấy bày đồ ăn ra. Lấy ba cây nhang đốt lên. Khói nhang bay lên nghi ngút cùng lúc đó nàng lẩm bẩm.
"Con đến để tạ lỗi. Con đến để tạ lỗi."
Nói xong nàng lại cầm đồ nghề đi về phía Tây.
Phía Đông hướng bên Bạch Tiếu. Hắn đi dạo xung quanh, xem xét mọi ngóc ngách.
Đi được một đoạn đường thì Bạch Tiếu tìm ra được một cái miếu.
Cái miếu được xây giữa rừng, rong rêu đóng chặt, cây cối xung quanh um tùm.
"Ở đây không có mấy người cúng bái."
Bạch Tiếu quay người quay trở lại cây bồ đề.
Bên Uyển Như đi thăm dò bên rừng phía Tây không có gì đáng ngờ liền quay lại chỗ cây bồ đề.
Nàng quay lại thì đã thấy Bạch Tiếu ngồi chờ ở gốc cây bồ đề.
Nàng chạy xồng xộc đến nói.
"Có thấy không?"
Bạch Tiếu gật gật đầu và dẫn nàng đi đến cái miếu. Nàng chạy đến gần trong nói bóng gió.
"Trời ơi ta kêu người đi tìm nấm chứ có đi tìm miếu đâu."
Nói thế nhưng nàng vẫn đi vào trong miếu dò xét. Thấy trong miếu có hai tượng con hổ bé đặt ở hai bên cạnh bàn.
Nàng quay ra hỏi Bạch Tiếu. "Vẫn còn chứ?"
Bạch Tiếu lấy ra hai lá bùa cất trong áo. Một điều quỷ dị là một lá bùa đã đen thui, còn lá còn lại vẫn nguyên vẹn. "Đây."
Nàng lấy lại hai lá bùa cất đi. Lôi ra ba lá bùa khác trong đó hai cái có màu tím cái còn lại là màu trắng.
"Này cầm lấy lá bùa màu trắng."
Bạch Tiếu lấy lá màu trắng rồi nàng ghé sát tai thì thầm với Bạch Tiếu. Bạch Tiếu gật gật hiểu ý nàng. Còn hai lá bùa còn lại nàng đi đến chỗ hai tượng hổ. Đè hai lá bùa xuống dưới tượng hổ rồi nói.
"Trở về thôi."
"Mà khoan đã. Tôi có để giỏ nấm ở gốc cây bồ đề. Công chúa cứ về trước đi."
Nàng đang định bảo rằng đi cùng với hắn nhưng Bạch Tiếu đã nhanh chân chạy vù đi.
Nàng đành phải về một mình.
Bạch Tiếu đi đến gốc cây bồ đề lấy giỏ nấm. Một tiếng vù nhảy xuống cái cây đó. Hắn hằm giọng nói.
"Tìm cách diệt được con hổ đó chưa?"
Một người cao to vạm vỡ toàn thân phủ kín đồ đen nói.
"Con hổ ma trành đó thật sự lợi hại, thuộc hạ đã tìm vài pháp sư nhưng ai nghe nói đến hổ bạch ma trành đều sợ hãi mà từ chối."
Bạch Tiếu đang mân mê cây nấm nghe tin dữ vậy liền bẻ đôi cây nấm tội nghiệp. Hắn lạnh giọng nói.
"Vậy còn trong cung?"
"Đã có bước phát triển của kế hoạch đầu tiên."
"Được, giờ ngươi lui đi."
END
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.