Chương 3
Mộc Hề Nương
04/03/2023
A Tự ngồi ở bậc thềm trước nhà nhìn hai mảnh vườn cỏn con nằm song song cạnh nhau. Trước đó, Miên Viễn đã tốn một ngày đào xới lung tung, trộn lẫn đất tốt vào đất khô cằn, tưới nước làm ướt rồi rời núi mua mấy chậu hoa kiểng về trồng xuống. Tuy bây giờ cặp mắt của hắn đã được nhìn thêm chút màu sắc, nhưng hắn cứ thấy chỗ hoa này heo héo thế nào ấy, chắc là không sống nổi mấy ngày nữa. Hắn ngại nói thẳng ra làm Miên Viễn buồn, chỉ đành âm thầm thở dài trong lòng.
"Cứu mạng! Cứu mạng với!"
Từ xa có tiếng kêu cứu của nữ nhân đột ngột truyền tới cắt ngang tâm tình của A Tự. Hắn lật đật đứng dậy, định đi theo nơi phát ra tiếng này nhưng Miên Viễn thình lình xuất hiện và giữ cổ tay hắn ngăn lại. Miên Viễn tỉnh bơ hỏi hắn: "Ngươi muốn đi đâu?"
"Vừa nãy ta nghe có ai đó kêu cứu."
"Ngươi nghe lầm thôi, núi rừng heo hút thế này ngoài ta và ngươi thì chỉ còn đám ô uế kia gây loạn, làm gì có kẻ tử tế nào đi ngang kêu cứu?"
A Tự vểnh tai lên nghe lại, quả nhiên không nghe được âm thanh gì nữa. Hắn nảy sinh lo ngại: "Sao ta cứ cảm thấy đỉnh Thương Mang này quái lạ sao ấy?"
"Ngươi không thích chỗ này?"
A Tự nghiêm túc suy nghĩ. Có ai lại thích xây nhà ở một nơi đồng không mông quạnh, ngay cả một ngọn cỏ cũng chẳng sống nổi, đã vậy dưới đất lại toàn thi thể bầy nhầy?
"Có chút chút. A Viễn, vì sao ngươi lại muốn sống ở đây?"
Miên Viễn đáp không do dự: "Vì không cần phải tiếp xúc với bất cứ ai."
A Tự ôm bụng cười ngặt nghẽo trước câu trả lời ngộ nghĩnh này, khẳng định: "Thì ra A Viễn của chúng ta có bệnh sợ tiếp xúc nha. Nhưng mà, không thích tiếp xúc cũng có thể chọn một nơi nhiều hoa thơm cỏ lạ, chim hót bướm bay để sống mà. Sao cứ phải là chỗ khô cằn này?"
"A Tự à..." Miên Viễn có chút buồn bã không lý do. "Nơi càng đẹp lòng người càng độc ác. Chúng ta đã từng ở một nơi còn đẹp hơn cả tiên cảnh bồng lai, nhưng những người ở đó không ai chấp nhận chúng ta. Họ khinh thường vì chúng ta là yêu, đuổi cùng giết tận buộc chúng ta phải trốn đến đây."
"Nhưng vì sao yêu thì phải bị giết?" A Tự khó hiểu hỏi.
Miên Viễn đay nghiến đầy căm phẫn: "Bởi vì trong mắt họ, yêu chính là đáng chết, đơn giản thế thôi. Lý do này nọ cũng chỉ là những lời biện bạch nghe êm tai một chút, thực chất lại sáo rỗng, không có cũng chẳng sao."
A Tự trìu mến siết vào tay Miên Viễn, muốn làm dịu đi sát khí toát lên trong mắt y: "Bất luận người khác nhìn chúng ta thế nào, vẫn luôn có ta bên cạnh ngươi mà."
"A Tự à..." Miên Viễn dùng tay còn lại vuốt má hắn, đột nhiên lại nở nụ cười mãn nguyện tận tâm can. "Trên thế gian này vĩnh viễn chỉ có ngươi đối tốt với ta. Ta chưa từng e sợ ánh mắt người khác nhìn ta thế nào, khinh bỉ cũng được, gớm ghiếc cũng chả sao, miễn là ngươi đừng nhìn ta giống như họ, vậy thì ta hạnh phúc rồi."
"Ngốc tử, ta sao có thể nhìn ngươi giống như họ? Tuy hiện tại ta không nhớ gì cả, nhưng ngươi chắc chắn là đặc biệt nhất và quan trọng nhất trong mắt ta. Ta vẫn cảm nhận được như vậy."
A Tự cúi đầu nhìn ngón tay hai người đan kết vào nhau. Ký ức có thể không còn, nhưng cảm giác nơi trái tim sẽ không đánh lừa hắn. Ngay cả việc tiếp xúc thân mật thế này cũng không khiến hắn thấy khó chịu gì, ngược lại còn muốn có thêm.
Miên Viễn choàng tay qua người A Tự ôm chặt hắn lại, cái ôm đầy nâng niu và trân trọng như ôm tất cả châu báu của thiên hạ vào lòng. Y vui mừng chưa lâu lại sinh ra hổ thẹn, vuốt những sợi tóc mềm mại của A Tự níu lại thành lọn, vô thức khiến cho da đầu hắn đau buốt.
"A...A Viễn à..." A Tự kêu khẽ nhắc nhở.
Miên Viễn bừng tỉnh buông tay ra, lúng túng nói: "Ta xin...lỗi. Ta chợt nhớ trong bếp còn thiếu chút đồ chưa mua, ta phải xuống núi một chuyến."
A Tự cười y vụng về, búng nhẹ ngón tay lên trán y giễu: "Sao lại lãng trí thế này?"
Miên Viễn ngây ra trước cái búng tay của hắn. Hắn tưởng bản thân làm đau y nên ngỡ ngàng hỏi: "Ta làm đau ngươi hả?"
Miên Viễn xoa nhẹ trán lắc đầu, vành tai phiếm đỏ, mặt ngượng ngùng đáp: "Không...chỉ là...rất lâu rồi mới bị ngươi búng trán lại như thế, ta có chút hoài niệm."
A Tự dở khóc dở cười, sao mà người trước mắt lại đáng yêu đến thế nhỉ? Miên Viễn bỗng bế sốc cả người hắn lên đi vào trong nhà. A Tự không phản kháng, chỉ cười nhỏ: "Ta không phải trẻ con mà."
Sau khi đặt A Tự xuống giường, Miên Viễn nhẹ nhàng kéo chăn đắp qua người hắn: "Ngươi không phải trẻ con, nhưng hãy cứ để ta chăm sóc ngươi. Trong lúc ta ra ngoài, ngươi ngủ thêm chút đi, lát dậy sẽ có thức ăn. Và nhớ thật kỹ, đừng bao giờ rời khỏi kết giới quanh nhà, dù có nghe được tiếng lạ gì thì cũng ở yên chờ ta về biết chưa?"
A Tự cười khúc khích trong chăn: "Biết rồi, lần nào đi ngươi cũng dặn mãi câu này, ta nghe đến lỗ tai mọc rêu luôn đây này."
Miên Viễn mỉm cười quay đi. A Tự ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ. Không hiểu sao từ ngày tỉnh dậy, cơ thể hắn luôn thèm ngủ lạ thường. Không đau không mỏi, chỉ là thèm ngủ đến mức thành cơn nghiện. Trong khi ngủ, thi thoảng hắn sẽ nhìn thấy một vài hình ảnh, nhưng sau khi thức dậy, những hình ảnh này đều như bị gió cuốn trôi, một chút cũng không thể nhớ ra. Mỗi lần hắn kể với Miên Viễn, Miên Viễn chỉ thừ người không nói gì. Hắn liền nhận ra Miên Viễn hình như không hề muốn hắn khôi phục trí nhớ. Bất quá, nếu hắn hỏi ra miệng sẽ gây khó xử cho cả hai, vậy nên chỉ đành mắt lấp tai ngơ cho qua chuyện.
Miên Viễn không xuống núi liền mà đi đến một chỗ vắng vẻ nằm sau những tán cây um tùm ở phía Tây núi. Nơi đó có đám người đeo mặt nạ sắt, mặc y phục đen đang xích chặt một cô gái bị bịt kín miệng ép quỳ trên mặt đất. Đám người này thấy Miên Viễn tới đồng loạt hành lễ gọi: "Chủ thượng!"
Một người đại diện đứng ra bẩm báo: "Chủ thượng, dưới núi vẫn còn vài kẻ nữa đang tiến lên."
Miên Viễn lườm mắt đến chỗ cô gái, cất giọng lạnh lẽo tàn nhẫn: "Y vừa mới tỉnh lại, tên khốn đó liền đánh hơi ra nhanh vậy sao? Bản tọa không thích nói nhiều. Ngươi về truyền lời với hắn. Bản tọa sẵn sàng đợi hắn đến bất cứ lúc nào, có gan thì tự mình hiên ngang đến, đừng thí mạng đám thuộc hạ vô tội nữa."
Miên Viễn quay bước, chỉ để lại một câu sau cuối: "Thả nàng ta về truyền tin, còn những kẻ khác đem đi nuôi Huyết Thù Dung cả đi."
Nói xong, Miên Viễn đi xuống núi thực sự muốn mua một chút đồ. Trước khi mất trí nhớ, A Tự rất thích uống rượu, nhưng tửu lượng luôn kém đến nỗi một ly là say. Hễ say lại có thói quen ôm thân cây nói chuyện một mình. Mỗi lần như vậy, Miên Viễn phải vất vả lắm mới gỡ được hắn ra khỏi thân cây, có khi còn bị hắn đánh đấm túi bụi một trận. Về sau, A Tự cũng tự hiểu thói hư tật xấu của hắn khi uống rượu, cho nên không bao giờ đụng đến rượu nữa. Bộ dạng hắn nhìn người ta uống rượu mà phát thèm nhưng không dám uống rất buồn cười. Miên Viễn bèn nghĩ ra một món ăn để hắn được ngửi hương rượu thỏa thích, đó là gà hấp rượu. Chỉ cần canh lượng rượu vừa phải, hắn cũng sẽ không bị say.
Miên Viễn vác mấy túi đồ trên vai thong thả về lại núi thì thấy A Tự đang đứng ngơ ra trước cây tử đằng trắng. Y bước qua kết giới, chưa kịp lên tiếng đã nghe A Tự hoang mang hỏi: "Nơi này có trận pháp gì đó, phải không?"
Miên Viễn chấn động, các khớp ngón tay gượng gạo siết lại: "Sao A Tự lại nghĩ vậy?"
A Tự thẳng thừng nói ra suy đoán của bản thân: "Ta cảm thấy yêu khí thập phương đều bị quy tụ về nơi này, chắc chắn ở đây có mắt trận thượng cổ, vậy nên cây cỏ mới không thể sống nổi. Cây tử đằng này có thể sống vì ở dưới gốc của nó là mắt trận đúng không? Một trận pháp được lập ở nơi hoang vu thế này thì sức ảnh hưởng của nó khẳng định rất lớn."
"A Tự à...ngươi vẫn luôn tinh tế như vậy. Ta phải làm sao đây?" Miên Viễn thở dài buông mấy túi đồ xuống đất, nhất thời không còn tâm trạng nấu nướng gì nữa.
A Tự có chút xấu hổ nói: "Thật ra là ta đang ngủ nhưng trong giấc ngủ nằm mơ thấy dị tượng, giật mình tỉnh dậy liền nhận ra xung quanh có yêu khí xoay chuyển cực đại, bởi lẽ đó mới phát hiện được trận này. Chắc là do yêu khí khiến ta nằm mơ."
"Đúng là...có người đột nhập vào trận, cho nên trận pháp chịu chút tác động." Miên Viễn không mặn mà đáp lại. "Ngươi mơ thấy dị tượng gì?"
"Không nhớ được. Một số hình ảnh đẫm máu gì đó xẹt qua trong đầu rồi biến mất, tỉnh dậy không còn ấn tượng nữa. A Viễn, đó là sự thật hay chỉ là ảo ảnh?" A Tự rối loạn hỏi.
Miên Viễn hít sâu: "Ảo ảnh cả thôi."
"Vậy thì trận này gọi là gì?"
Miên Viễn ậm ừ trả lời qua loa: "Không biết nữa, từ lúc chúng ta đến ở thì đã có trận rồi. Nó ngăn không cho người ngoài đột nhập, lại không ảnh hưởng gì đến chúng ta, kể ra cũng không có gì xấu. Ta cứ vậy mà không quan tâm nữa."
A Tự sửng sốt: "Vậy ban đầu vì sao chúng ta vào trận được?"
Miên Viễn đột nhiên thấy mệt mỏi. Để bào chữa cho một lời nói dối thì cần đến vô số lời nói dối khác.
"Tu vi của ta cũng không tệ, tự phá trận mà vào thôi."
"Ra là vậy." A Tự mỉm cười không hỏi nữa. Hắn biết Miên Viễn có điều che giấu hắn. Hắn hỏi sao thì y đáp vậy, rõ ràng không muốn giải thích thêm nhiều. Tuy nhiên, chỉ cần là việc Miên Viễn không thích hắn biết, hắn tình nguyện không biết nữa. Từ sau khi hắn tỉnh lại cho đến nay, chỉ có người nam nhân này đối tốt với hắn và thật lòng thật dạ quan tâm hắn. Hắn đương nhiên sẽ chọn lựa tin tưởng y vô điều kiện.
Miên Viễn thở phào cầm lại mấy túi đồ vừa đi vào gian bếp vừa đổi chủ đề: "Hôm nay làm một món đặc biệt cho ngươi. Ngươi nghỉ ngơi một lát chờ ăn đi."
Nửa canh giờ sau, Miên Viễn làm xong món gà hấp rượu bưng ra, A Tự vẫn còn đứng suy ngẫm gì đó bên cạnh cây tử đằng trắng. Miên Viễn chột dạ hối thúc hắn: "A Tự, mau vào ăn kẻo nguội."
A Tự gật đầu rồi đi theo y.
Miên Viễn bày thức ăn ra bàn rồi tự tay xé một cái đùi lớn đưa cho A Tự. A Tự đón lấy, ngửi được hương rượu thơm phảng phất, tâm tình vui vẻ hẳn lên, cười tươi hệt như đứa trẻ. Miên Viễn tạm quên đi phiền muộn tìm lại chút an ủi. Quả nhiên A Tự vẫn thích rượu như lúc xưa.
"Đây là món...gà hấp rượu?"
"Ừ, A Tự của chúng ta vẫn luôn thích món này nhất."
"Hèn gì mà ta vừa nhìn đã thấy thèm, rất muốn ăn ngay."
A Tự hào hứng cắn vào đùi gà, thịt mềm vừa phải lại ngon ngọt, hương rượu nhàn nhạt, thật sự là mỹ vị nhân gian. Ăn được một lúc, hắn mới xấu hổ nhớ tới Miên Viễn vẫn đang ngồi cười: "Ngươi lại không ăn sao?"
"Ta thật sự không cần ăn. Ta chỉ nấu vì A Tự thôi."
A Tự hơi ngại ngùng nói: "Ngươi cứ chăm sóc ta chu đáo như thế, cái gì cũng chiều theo ta thì ta sẽ sinh hư đó."
Miên Viễn cười híp cả mắt lại: "Ta thích nhìn ngươi sinh hư mà, càng hư hỏng càng tốt."
"..."
"Cứu mạng! Cứu mạng với!"
Từ xa có tiếng kêu cứu của nữ nhân đột ngột truyền tới cắt ngang tâm tình của A Tự. Hắn lật đật đứng dậy, định đi theo nơi phát ra tiếng này nhưng Miên Viễn thình lình xuất hiện và giữ cổ tay hắn ngăn lại. Miên Viễn tỉnh bơ hỏi hắn: "Ngươi muốn đi đâu?"
"Vừa nãy ta nghe có ai đó kêu cứu."
"Ngươi nghe lầm thôi, núi rừng heo hút thế này ngoài ta và ngươi thì chỉ còn đám ô uế kia gây loạn, làm gì có kẻ tử tế nào đi ngang kêu cứu?"
A Tự vểnh tai lên nghe lại, quả nhiên không nghe được âm thanh gì nữa. Hắn nảy sinh lo ngại: "Sao ta cứ cảm thấy đỉnh Thương Mang này quái lạ sao ấy?"
"Ngươi không thích chỗ này?"
A Tự nghiêm túc suy nghĩ. Có ai lại thích xây nhà ở một nơi đồng không mông quạnh, ngay cả một ngọn cỏ cũng chẳng sống nổi, đã vậy dưới đất lại toàn thi thể bầy nhầy?
"Có chút chút. A Viễn, vì sao ngươi lại muốn sống ở đây?"
Miên Viễn đáp không do dự: "Vì không cần phải tiếp xúc với bất cứ ai."
A Tự ôm bụng cười ngặt nghẽo trước câu trả lời ngộ nghĩnh này, khẳng định: "Thì ra A Viễn của chúng ta có bệnh sợ tiếp xúc nha. Nhưng mà, không thích tiếp xúc cũng có thể chọn một nơi nhiều hoa thơm cỏ lạ, chim hót bướm bay để sống mà. Sao cứ phải là chỗ khô cằn này?"
"A Tự à..." Miên Viễn có chút buồn bã không lý do. "Nơi càng đẹp lòng người càng độc ác. Chúng ta đã từng ở một nơi còn đẹp hơn cả tiên cảnh bồng lai, nhưng những người ở đó không ai chấp nhận chúng ta. Họ khinh thường vì chúng ta là yêu, đuổi cùng giết tận buộc chúng ta phải trốn đến đây."
"Nhưng vì sao yêu thì phải bị giết?" A Tự khó hiểu hỏi.
Miên Viễn đay nghiến đầy căm phẫn: "Bởi vì trong mắt họ, yêu chính là đáng chết, đơn giản thế thôi. Lý do này nọ cũng chỉ là những lời biện bạch nghe êm tai một chút, thực chất lại sáo rỗng, không có cũng chẳng sao."
A Tự trìu mến siết vào tay Miên Viễn, muốn làm dịu đi sát khí toát lên trong mắt y: "Bất luận người khác nhìn chúng ta thế nào, vẫn luôn có ta bên cạnh ngươi mà."
"A Tự à..." Miên Viễn dùng tay còn lại vuốt má hắn, đột nhiên lại nở nụ cười mãn nguyện tận tâm can. "Trên thế gian này vĩnh viễn chỉ có ngươi đối tốt với ta. Ta chưa từng e sợ ánh mắt người khác nhìn ta thế nào, khinh bỉ cũng được, gớm ghiếc cũng chả sao, miễn là ngươi đừng nhìn ta giống như họ, vậy thì ta hạnh phúc rồi."
"Ngốc tử, ta sao có thể nhìn ngươi giống như họ? Tuy hiện tại ta không nhớ gì cả, nhưng ngươi chắc chắn là đặc biệt nhất và quan trọng nhất trong mắt ta. Ta vẫn cảm nhận được như vậy."
A Tự cúi đầu nhìn ngón tay hai người đan kết vào nhau. Ký ức có thể không còn, nhưng cảm giác nơi trái tim sẽ không đánh lừa hắn. Ngay cả việc tiếp xúc thân mật thế này cũng không khiến hắn thấy khó chịu gì, ngược lại còn muốn có thêm.
Miên Viễn choàng tay qua người A Tự ôm chặt hắn lại, cái ôm đầy nâng niu và trân trọng như ôm tất cả châu báu của thiên hạ vào lòng. Y vui mừng chưa lâu lại sinh ra hổ thẹn, vuốt những sợi tóc mềm mại của A Tự níu lại thành lọn, vô thức khiến cho da đầu hắn đau buốt.
"A...A Viễn à..." A Tự kêu khẽ nhắc nhở.
Miên Viễn bừng tỉnh buông tay ra, lúng túng nói: "Ta xin...lỗi. Ta chợt nhớ trong bếp còn thiếu chút đồ chưa mua, ta phải xuống núi một chuyến."
A Tự cười y vụng về, búng nhẹ ngón tay lên trán y giễu: "Sao lại lãng trí thế này?"
Miên Viễn ngây ra trước cái búng tay của hắn. Hắn tưởng bản thân làm đau y nên ngỡ ngàng hỏi: "Ta làm đau ngươi hả?"
Miên Viễn xoa nhẹ trán lắc đầu, vành tai phiếm đỏ, mặt ngượng ngùng đáp: "Không...chỉ là...rất lâu rồi mới bị ngươi búng trán lại như thế, ta có chút hoài niệm."
A Tự dở khóc dở cười, sao mà người trước mắt lại đáng yêu đến thế nhỉ? Miên Viễn bỗng bế sốc cả người hắn lên đi vào trong nhà. A Tự không phản kháng, chỉ cười nhỏ: "Ta không phải trẻ con mà."
Sau khi đặt A Tự xuống giường, Miên Viễn nhẹ nhàng kéo chăn đắp qua người hắn: "Ngươi không phải trẻ con, nhưng hãy cứ để ta chăm sóc ngươi. Trong lúc ta ra ngoài, ngươi ngủ thêm chút đi, lát dậy sẽ có thức ăn. Và nhớ thật kỹ, đừng bao giờ rời khỏi kết giới quanh nhà, dù có nghe được tiếng lạ gì thì cũng ở yên chờ ta về biết chưa?"
A Tự cười khúc khích trong chăn: "Biết rồi, lần nào đi ngươi cũng dặn mãi câu này, ta nghe đến lỗ tai mọc rêu luôn đây này."
Miên Viễn mỉm cười quay đi. A Tự ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ. Không hiểu sao từ ngày tỉnh dậy, cơ thể hắn luôn thèm ngủ lạ thường. Không đau không mỏi, chỉ là thèm ngủ đến mức thành cơn nghiện. Trong khi ngủ, thi thoảng hắn sẽ nhìn thấy một vài hình ảnh, nhưng sau khi thức dậy, những hình ảnh này đều như bị gió cuốn trôi, một chút cũng không thể nhớ ra. Mỗi lần hắn kể với Miên Viễn, Miên Viễn chỉ thừ người không nói gì. Hắn liền nhận ra Miên Viễn hình như không hề muốn hắn khôi phục trí nhớ. Bất quá, nếu hắn hỏi ra miệng sẽ gây khó xử cho cả hai, vậy nên chỉ đành mắt lấp tai ngơ cho qua chuyện.
Miên Viễn không xuống núi liền mà đi đến một chỗ vắng vẻ nằm sau những tán cây um tùm ở phía Tây núi. Nơi đó có đám người đeo mặt nạ sắt, mặc y phục đen đang xích chặt một cô gái bị bịt kín miệng ép quỳ trên mặt đất. Đám người này thấy Miên Viễn tới đồng loạt hành lễ gọi: "Chủ thượng!"
Một người đại diện đứng ra bẩm báo: "Chủ thượng, dưới núi vẫn còn vài kẻ nữa đang tiến lên."
Miên Viễn lườm mắt đến chỗ cô gái, cất giọng lạnh lẽo tàn nhẫn: "Y vừa mới tỉnh lại, tên khốn đó liền đánh hơi ra nhanh vậy sao? Bản tọa không thích nói nhiều. Ngươi về truyền lời với hắn. Bản tọa sẵn sàng đợi hắn đến bất cứ lúc nào, có gan thì tự mình hiên ngang đến, đừng thí mạng đám thuộc hạ vô tội nữa."
Miên Viễn quay bước, chỉ để lại một câu sau cuối: "Thả nàng ta về truyền tin, còn những kẻ khác đem đi nuôi Huyết Thù Dung cả đi."
Nói xong, Miên Viễn đi xuống núi thực sự muốn mua một chút đồ. Trước khi mất trí nhớ, A Tự rất thích uống rượu, nhưng tửu lượng luôn kém đến nỗi một ly là say. Hễ say lại có thói quen ôm thân cây nói chuyện một mình. Mỗi lần như vậy, Miên Viễn phải vất vả lắm mới gỡ được hắn ra khỏi thân cây, có khi còn bị hắn đánh đấm túi bụi một trận. Về sau, A Tự cũng tự hiểu thói hư tật xấu của hắn khi uống rượu, cho nên không bao giờ đụng đến rượu nữa. Bộ dạng hắn nhìn người ta uống rượu mà phát thèm nhưng không dám uống rất buồn cười. Miên Viễn bèn nghĩ ra một món ăn để hắn được ngửi hương rượu thỏa thích, đó là gà hấp rượu. Chỉ cần canh lượng rượu vừa phải, hắn cũng sẽ không bị say.
Miên Viễn vác mấy túi đồ trên vai thong thả về lại núi thì thấy A Tự đang đứng ngơ ra trước cây tử đằng trắng. Y bước qua kết giới, chưa kịp lên tiếng đã nghe A Tự hoang mang hỏi: "Nơi này có trận pháp gì đó, phải không?"
Miên Viễn chấn động, các khớp ngón tay gượng gạo siết lại: "Sao A Tự lại nghĩ vậy?"
A Tự thẳng thừng nói ra suy đoán của bản thân: "Ta cảm thấy yêu khí thập phương đều bị quy tụ về nơi này, chắc chắn ở đây có mắt trận thượng cổ, vậy nên cây cỏ mới không thể sống nổi. Cây tử đằng này có thể sống vì ở dưới gốc của nó là mắt trận đúng không? Một trận pháp được lập ở nơi hoang vu thế này thì sức ảnh hưởng của nó khẳng định rất lớn."
"A Tự à...ngươi vẫn luôn tinh tế như vậy. Ta phải làm sao đây?" Miên Viễn thở dài buông mấy túi đồ xuống đất, nhất thời không còn tâm trạng nấu nướng gì nữa.
A Tự có chút xấu hổ nói: "Thật ra là ta đang ngủ nhưng trong giấc ngủ nằm mơ thấy dị tượng, giật mình tỉnh dậy liền nhận ra xung quanh có yêu khí xoay chuyển cực đại, bởi lẽ đó mới phát hiện được trận này. Chắc là do yêu khí khiến ta nằm mơ."
"Đúng là...có người đột nhập vào trận, cho nên trận pháp chịu chút tác động." Miên Viễn không mặn mà đáp lại. "Ngươi mơ thấy dị tượng gì?"
"Không nhớ được. Một số hình ảnh đẫm máu gì đó xẹt qua trong đầu rồi biến mất, tỉnh dậy không còn ấn tượng nữa. A Viễn, đó là sự thật hay chỉ là ảo ảnh?" A Tự rối loạn hỏi.
Miên Viễn hít sâu: "Ảo ảnh cả thôi."
"Vậy thì trận này gọi là gì?"
Miên Viễn ậm ừ trả lời qua loa: "Không biết nữa, từ lúc chúng ta đến ở thì đã có trận rồi. Nó ngăn không cho người ngoài đột nhập, lại không ảnh hưởng gì đến chúng ta, kể ra cũng không có gì xấu. Ta cứ vậy mà không quan tâm nữa."
A Tự sửng sốt: "Vậy ban đầu vì sao chúng ta vào trận được?"
Miên Viễn đột nhiên thấy mệt mỏi. Để bào chữa cho một lời nói dối thì cần đến vô số lời nói dối khác.
"Tu vi của ta cũng không tệ, tự phá trận mà vào thôi."
"Ra là vậy." A Tự mỉm cười không hỏi nữa. Hắn biết Miên Viễn có điều che giấu hắn. Hắn hỏi sao thì y đáp vậy, rõ ràng không muốn giải thích thêm nhiều. Tuy nhiên, chỉ cần là việc Miên Viễn không thích hắn biết, hắn tình nguyện không biết nữa. Từ sau khi hắn tỉnh lại cho đến nay, chỉ có người nam nhân này đối tốt với hắn và thật lòng thật dạ quan tâm hắn. Hắn đương nhiên sẽ chọn lựa tin tưởng y vô điều kiện.
Miên Viễn thở phào cầm lại mấy túi đồ vừa đi vào gian bếp vừa đổi chủ đề: "Hôm nay làm một món đặc biệt cho ngươi. Ngươi nghỉ ngơi một lát chờ ăn đi."
Nửa canh giờ sau, Miên Viễn làm xong món gà hấp rượu bưng ra, A Tự vẫn còn đứng suy ngẫm gì đó bên cạnh cây tử đằng trắng. Miên Viễn chột dạ hối thúc hắn: "A Tự, mau vào ăn kẻo nguội."
A Tự gật đầu rồi đi theo y.
Miên Viễn bày thức ăn ra bàn rồi tự tay xé một cái đùi lớn đưa cho A Tự. A Tự đón lấy, ngửi được hương rượu thơm phảng phất, tâm tình vui vẻ hẳn lên, cười tươi hệt như đứa trẻ. Miên Viễn tạm quên đi phiền muộn tìm lại chút an ủi. Quả nhiên A Tự vẫn thích rượu như lúc xưa.
"Đây là món...gà hấp rượu?"
"Ừ, A Tự của chúng ta vẫn luôn thích món này nhất."
"Hèn gì mà ta vừa nhìn đã thấy thèm, rất muốn ăn ngay."
A Tự hào hứng cắn vào đùi gà, thịt mềm vừa phải lại ngon ngọt, hương rượu nhàn nhạt, thật sự là mỹ vị nhân gian. Ăn được một lúc, hắn mới xấu hổ nhớ tới Miên Viễn vẫn đang ngồi cười: "Ngươi lại không ăn sao?"
"Ta thật sự không cần ăn. Ta chỉ nấu vì A Tự thôi."
A Tự hơi ngại ngùng nói: "Ngươi cứ chăm sóc ta chu đáo như thế, cái gì cũng chiều theo ta thì ta sẽ sinh hư đó."
Miên Viễn cười híp cả mắt lại: "Ta thích nhìn ngươi sinh hư mà, càng hư hỏng càng tốt."
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.