Chương 18: Bị ép hòa thân
Trang Trang
21/04/2015
[1] Chỉ hai dân tộc, đất nước liên hôn với nhau để giữ hòa bình.
Từ thiên kim tướng phủ trở thành kẻ không cha không mẹ. Dẫu là như vậy, vẫn muốn bảo vệ chàng thêm lần nữa. Màn kịch đã đến lúc hạ màn, em nên diễn nốt thế nào?
Vô Song thẫn thờ ngồi bên cửa sổ, nghe thấy tiếng bước chân, cũng không quay lại, nói: “Đại ca đúng không? Muội đã nói rồi, muội không sao, không cần mời đại phu đâu”.
“Vô Song!”. Vệ Tử Hạo nhìn em gái, ánh mắt ngổn ngang bao suy nghĩ.
Vô Song đã thay áo, mặc lại chiếc áo đen ngày trước, trông không có gì khác trước, nhưng Vệ Tử Hạo cảm nhận rõ ràng nàng đã không còn như trước nữa.
Tóc nàng cột đơn giản sau gáy, trên trán buộc một cái đai lụa trắng, chính là miếng lụa nàng đã xé áo bịt mắt lúc trước. Nàng vẫn lãnh đạm, lãnh đạm một cách bi thương.
“Đại ca, muội đã không còn như trước đây nữa, muội, lúc đầu đã lập huyết thề!”. Hình như nàng đang nói một việc chẳng liên quan gì đến mình.
Vệ Tử Hạo lòng đau như dao cắt, ôm chầm lấy nàng, “Tại đại ca không tốt, tại đại ca bắt muội đến bên Cao Duệ”.
Vô Song ngẩng mặt lên, khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mắt: “Là muội tự nguyện. Muội không trách đại ca, không hối hận”.
“Vô Song, Đỗ đại ca có lỗi với muội”. Đỗ Hân Ngôn lặng lẽ đứng ở cửa phòng.
Vô Song đẩy Vệ Tử Hạo ra, nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, tháng hai mùa xuân, cây cối nảy lộc đâm chồi, mùa xuân đã đến, còn nàng thì không thể tìm lại mùa xuân của mình nữa.
“Định Bắc vương lui về Đăng Châu Ích Châu, Đỗ đại ca, đại ca nên làm tiếp sứ mệnh của mình. Vô Song đã làm hết chức trách của mình, Vô Song muốn đi khỏi đây”.
Vệ Tử Hạo chau mày, nói: “Vô Song, đợi đánh xong trận này hãy đi”.
“Không! Muội muốn đi, muội mệt rồi”. Vô Song thở dài, phi thân khẽ ngắt chồi non trên cành cây ngoài cửa sổ, rồi lại quay về phòng, khóe miệng thoáng nét cười: “Công lực của muội vẫn còn, không cần lo cho muội, chỉ là muội cảm thấy mệt, muốn tìm một nơi sống yên ổn một thời gian”.
Vệ Tử Hạo đang định tiếp tục khuyên nhủ, Đỗ Hân Ngôn đã nói: “Được rồi, muội nghỉ ngơi cho khỏe rồi quay lại”.
Đêm đầy trăng sao, núi Phục Long vẫn âm ỉ cháy, chiến trường bên ngoài phủ Đông Bình còn bao nhiêu thi thể chưa kịp thu liệm, những con quạ bay lượn trên không trung, cất tiếng kêu thê lương.
Vô Song một người một ngựa rời khỏi phủ Đông Bình.
Đỗ Hân Ngôn và Vệ Tử Hạo đứng trên thành lầu nhìn theo Vô Song rời đi.
“Tử Hạo, Vô Song đang buồn, muội ấy có võ công, nếu huynh sai người đi theo muội ấy, muội ấy sẽ không vui. Đợi đến khi bình tĩnh lại, muội ấy sẽ tự quay về”. Đỗ Hân Ngôn hiểu rõ tâm tư của Vệ Tử Hạo, hạ giọng khuyên giải.
Vệ Tử Hạo nghiến răng nói: “Đại quân còn phải nghỉ ngơi mấy ngày? Ta nhất định phải tự tay giết chết Cao Duệ!”.
“Hai ngày nữa sẽ xuất phát! Huynh có muốn biết tại sao ta lại phá được kế hoạch của Cao Duệ không?”.
“Đệ muốn nói thì nói, đệ không muốn nói, ta có hỏi, đệ cũng không nói”.
Đỗ Hân Ngôn tươi cười nhìn Vệ Tử Hạo, ý nhị nói, “Huynh dẫn Yên Nhiên đến tìm ta mà không đoán ra sao? Hiện giờ ta đang bận đối phó với Cao Duệ, không có thời gian tìm người. Đến khi ta rỗi rãi, nàng đừng hòng tránh được”.
Vệ Tử Hạo giật mình, khuôn mặt lộ vẻ bối rối, “Khi trở về ta cũng mới biết, diệt Cao Duệ quan trọng”. Vệ Tử Hạo vừa cười vừa đi xuống thành lầu.
Đỗ Hân Ngôn nhìn theo hướng Vô Song rời đi, khẽ hỏi: “Tạ Lâm, ta có thể tin ngươi không? Ngươi là hộ vệ do phái Đàm Nguyệt huấn luyện, Vệ Tử Hạo là giáo chủ của ngươi”.
Tạ Lâm sợ toát mồ hôi, trong lòng nghi ngờ, không lẽ Đỗ Hân Ngôn đã phát hiện ra sự việc hai thi thể đó? Tạ Lâm quỳ xuống trước mặt Đỗ Hân Ngôn, nói: “Hộ vệ phái Đàm Nguyệt, ngoài việc tận trung với chủ nhân, thì chỉ có giáo chủ phái Đàm Nguyệt có thể sai khiến người đó làm một việc, từ đó trở đi hộ vệ và giáo phái không còn quan hệ gì, giờ công tử muốn Tạ Lâm tự vẫn, Tạ Lâm tuyệt đối không chau mày”.
“Ha ha, ta không cần ngươi tự vẫn, nghe ngươi nói thì ngươi đã làm một việc cho Vệ Tử Hạo rồi. Ta muốn ngươi đi theo Vô Song. Muội ấy đi đến đâu, ngươi theo đến đó, nhưng không được ra tay, trong bất cứ tình huống nào cũng không được can thiệp, ngươi phải biến thành đôi mắt của ta, thay ta nhìn Vô Song”. Đỗ Hân Ngôn nhìn Tạ Lâm, thấy ánh mắt Tạ Lâm lộ vẻ nghi hoặc thì khẽ cười nói: “Tuy Vô Song bị Cao Duệ giam giữ, nhưng lúc ta gặp muội ấy, muội ấy mặc lụa trầm hương mười vàng một tấc, muội ấy vội vã rời khỏi đây, nhất định không chịu mời đại phu, muội ấy đang lo sợ điều gì? Là Cao Duệ hạ độc? Hay còn có ẩn tình nào khác? Tại sao Cao Duệ lại thả muội ấy?”.
Tạ Lâm suy nghĩ rồi nói: “Công tử nghi ngờ Vô Song và Định Bắc vương có tư tình?”.
“Tạ Lâm, đi theo muội ấy, khắc biết”.
“Vâng!”.
Ánh mắt Đỗ Hân Ngôn lạnh như băng, Tạ Lâm đi rồi, chàng tự lẩm bẩm: “Vô Song, hy vọng là muội không yêu hắn”.
Yên Nhiên sốt ruột đợi ở cổng vương phủ, ở đây đã bố trí thành hành dinh chủ soái, binh sĩ ngăn không cho Yên Nhiên vào, nghĩ đến việc không có tin tức gì của Vạn Hổ, Yên Nhiên chửi thầm Đỗ Hân Ngôn trở mặt không nhận người.
Nghe tiếng vó ngựa, từ góc phố một hàng người ngựa đi qua, Yên Nhiên sốt ruột, nhảy tới chắn ngay giữa đường.
Đỗ Hân Ngôn ghìm ngựa, cười híp cả mắt: “Đây không phải là hộ vệ tùy tùng của Tử Hạo sao? Dám hỏi chặn bản hầu giữa đường là có ý gì?”.
Yên Nhiên đang định lên tiếng thì Đỗ Hân Ngôn đã đổi giọng quát: “Vô duyên vô cớ chặn đường đi của bản hầu, làm lỡ việc quân, bắt lại!”.
Một đám binh sĩ từ đằng sau xông lên bao vây Yên Nhiên.
Yên Nhiên tức giận, cắn răng tuốt kiếm.
“Yên Nhiên!”. Vệ Tử Hạo từ đầu kia cưỡi ngựa đến ngăn Yên Nhiên lại.
Yên Nhiên nhìn Vệ Tử Hạo, lạnh lùng nói: “Ta và phái Đàm Nguyệt đã không còn liên hệ, nên không cần nghe lệnh của Vệ giáo chủ, Đỗ hầu gia muốn bắt ta? Hầu gia từ trước đến giờ vẫn là kẻ tiểu nhân lấy oán báo ân, hầu gia đã làm gì Vạn Hổ rồi?”.
Hai mắt Đỗ Hân Ngôn nheo lại, nhìn Vệ Tử Hạo nói: “Tử Hạo, ta hạ lệnh bắt người, nhưng tùy tùng của huynh võ nghệ cao cường, huynh tự giải quyết đi”. Nói xong thúc ngựa về phủ, chả buồn nhìn Yên Nhiên.
“Đỗ Hân Ngôn, ngươi dám động đến nửa sợi tóc của Vạn Hổ, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận! Đồ vô ơn!”. Yên Nhiên trừng mắt nhìn Đỗ Hân Ngôn tiến vào vương phủ, tức quá chửi mắng.
Đến khi mắng xong thì mới phát hiện ra, binh sĩ vây quanh mình càng lúc càng nhiều, ai nấy đều nhìn nàng bằng ánh mắt phẫn nộ.
“Nhìn cái gì? Đừng tưởng đánh thắng được Cao Duệ thì là anh hùng, hắn ta là đồ vô ơn”. Yên Nhiên mặc kệ, tiếp tục mắng, Vệ Tử Hạo kéo nàng lại.
Vệ Tử Hạo khẽ nói vào tai Yên Nhiên: “Chẳng lẽ muội không biết Đỗ Hân Ngôn muốn tìm tiểu thư nhà muội sao? Nói cho ta biết, tại sao Thẩm tiểu thư muốn muội lên phía Bắc trợ giúp Đỗ Hân Ngôn?”.
Yên Nhiên há miệng, rồi lại ngậm chặt lại. Nàng chỉ muốn ở trong quân cùng Vạn Hổ, nếu Đỗ Hân Ngôn thắng, bắt được Cao Duệ, tiểu thư mới có cơ hội giải được độc, nàng mới có cơ hội ở bên cạnh Vạn Hổ.
“Đỗ Hân Ngôn giữ Vạn Hổ lại, chẳng lẽ muội còn không rõ mục đích? Muội thật ngốc, thôi vậy, nể tình muội xuất thân phái Đàm Nguyệt, ta sẽ giúp muội lần này”. Vệ Tử Hạo hạ giọng trách mắng Yên Nhiên, rồi nghiêm mặt lớn tiếng nói với đám binh sĩ: “Bất kính với chủ soái, giờ ta sẽ dẫn người này đến đền tội với hầu gia”.
Nói đoạn thì lôi Yên Nhiên vào vương phủ, quay lại thấy binh sĩ đã đi chỗ khác, mới cười nói: “Còn không vào đi? Tiểu Đỗ sẽ không làm gì Vạn Hổ đâu, đệ ấy chỉ muốn biết tung tích tiểu thư nhà muội thôi”.
Yên Nhiên suy nghĩ, rồi nói: “Giáo chủ, tiểu thư nhà muội có tình cảm với Đỗ Hân Ngôn, nên mới sai muội lên phía Bắc trợ giúp”.
Có thật là vì tình sâu nghĩa nặng không? Vệ Tử Hạo không tin, nhưng vẫn cố tỏ ra vẻ thoải mái mà cảm thán: “Thẩm tiểu thư thông minh tuyệt đỉnh, kế hoạch của tiểu thư đã giúp quân ta đại thắng, Đỗ Hân Ngôn cảm kích sẽ càng thêm ngưỡng mộ, tiểu thư hà tất phải e dè như thế?”.
“Trong lòng hầu gia không có tiểu thư, tiểu thư kiêu ngạo, nên sẽ không xuất hiện đâu”.
Nghe có vẻ là lời giải thích hợp lý nhất, nhưng Vệ Tử Hạo vẫn cảm thấy có ẩn tình, Thẩm Tiếu Phi biết được những biến đổi khôn lường trên chiến trường, chắc chắn cách đại doanh không xa, Thẩm Tiếu Phi đang ở đâu? Nàng đã dùng cách gì để liên lạc với Yên Nhiên và Vạn Hổ?
Vệ Tử Hạo nhìn Yên Nhiên như nghĩ ngợi điều gì, rồi bỗng chuyển đề tài: “Muội nghe xem, Đỗ Hân Ngôn đang thổi tiêu, muội đi gặp Đỗ Hân Ngôn đi, nói cho khéo là được”.
“Giáo chủ, giáo chủ đừng nói với Đỗ hầu gia, tiểu thư nhà muội…”.
“Ta hiểu, đi đi!”.
Tiếng tiêu trầm bổng nhẹ nhàng, như chứa đựng bao nhiêu tâm sự, nhưng Yên Nhiên còn tâm tư nào mà thưởng thức, nàng đi theo tiếng tiêu, có điều muốn hỏi trực tiếp Đỗ Hân Ngôn.
Vào đến nội viện, thấy Đỗ Hân Ngôn đang thổi tiêu ở nhà đình, bên cạnh là Vạn Hổ đang ngồi uống rượu, thấy Yên Nhiên đi vào, khuôn mặt Vạn Hổ rạng rỡ hẳn.
Mình lo cho hắn, hắn lại ngồi đây uống rượu? Yên Nhiên tức điên, nàng đi đến lạnh lùng nói: “Vạn Hổ, ta biết mà, huynh đã bán đứng chúng ta”.
“Đâu có, ta chỉ đánh cuộc với Đỗ hầu gia, nàng sẽ đến thăm ta”. Vạn Hổ cười đắc ý.
Đỗ Hân Ngôn ngừng thổi tiêu, nhìn Yên Nhiên, tán tụng: “Thẩm tiểu thư thật thông minh, tuy ngoại hình bình thường, nhưng hai người bên cạnh thì chim sa cá lặn, một người kiều diễm dịu dàng, một người lạnh lùng diễm lệ, còn mình thì lúc nào cũng mang mạng che mặt, người khác nhìn vào cứ tưởng nàng ta nghiêng nước nghiêng thành”.
“Đỗ hầu gia sai rồi, Thẩm tiểu thư là cô gái có phong tư đẹp nhất mà tại hạ từng gặp, chỉ có điều, trái tim tại hạ chỉ có một mình Yên Nhiên mà thôi”.
Yên Nhiên đỏ mặt lườm Vạn Hổ, nói: “Trước khi đi, tiểu thư dặn Yên Nhiên, nếu Đỗ hầu gia tìm tiểu thư thì ta sẽ chuyển lời”.
“Cuối cùng cũng chịu thừa nhận là nàng ta chưa chết?”. Đỗ Hân Ngôn cười to, “Ta sớm biết nàng ta tâm kế hơn người, nói đi!”.
Yên Nhiên kiêu ngạo nói: “Tiểu thư muốn biết, tiểu thư cứu Lão Đỗ đại nhân, lại lập công lớn giúp hoàng thượng lên ngôi, lần này hiến kế giúp hầu gia đại thắng phủ Đông Bình, hầu gia lấy gì để báo đáp?”.
Đỗ Hân Ngôn mắt lộ ý cười, chậm rãi nói: “Tiểu thư nhà ngươi muốn ta báo đáp thế nào?”.
Yên Nhiên nói ngay: “Tiểu thư hận Định Bắc vương hãm hại Lão Đỗ đại nhân rồi đổ cho tiểu thư, nên muốn dùng một bát máu tim của Cao Duệ để rửa hận, không biết hầu gia có thể làm được việc này không?”.
Nếu Cao Duệ thất bại, chắc chắn chỉ có một con đường chết. Yêu cầu này nghe qua thì không có vẻ gì là quá đáng, nhưng Đỗ Hân Ngôn thấy nghi hoặc, không lẽ Thẩm Tiếu Phi lại hận Cao Duệ đến mức ấy sao? “Được, bản hầu đồng ý, có điều, bản hầu sẽ tự tay giao cho Thẩm tiểu thư”.
Dù có thế nào, chỉ cần có là được, Yên Nhiên lập tức đồng ý.
Đỗ Hân Ngôn nhìn Vạn Hổ cười nói: “Yên Nhiên cô nương lo lắng như vậy làm gì, nhìn xem, bản hầu có động đến một sợi tóc của hắn không”.
Chàng chắp tay sau lưng thư thả rời đi, Yên Nhiên trừng mắt nhìn Vạn Hổ, hạ giọng hỏi: “Huynh chưa để người ta moi ra điều gì đấy chứ?”.
Vạn Hổ nháy mắt, cười rạng rỡ: “Nếu ta có nói, chắc nàng chẳng thèm để ý đến ta. Chỉ cần có máu của Cao Duệ, thì cho dù Đỗ hầu gia tự tay đưa đến cũng không sao. Yên Nhiên, nàng lo cho ta như thế, có phải vì đã thích ta không?”.
Yên Nhiên hừ một tiếng, nói: “Ta chẳng qua là sợ huynh bán đứng tiểu thư”.
Tuy nói như thế, nhưng mặt đã đỏ bừng.
Nàng từ nhỏ không cha không mẹ, vào phái Đàm Nguyệt luyện tập võ công chịu đựng không biết bao nhiêu khổ cực, Tiếu Phi như người thân, nhưng Vạn Hổ là người đầu tiên cưng chiều nàng như vậy. Nàng hạ giọng nói: “Vạn Hổ, tiểu thư mệnh khổ, tất cả nhờ vào huynh đấy”.
Gương mặt xinh đẹp thoáng buồn, lại càng thêm vẻ kiều diễm, Vạn Hổ thương xót nhìn nàng, nắm chặt tay nàng nói: “Ta biết nàng từ nhỏ không nhà, không có ai thân thích, nhưng từ nay trở đi nàng đã có ta”.
“Tại sao bỗng nhiên huynh lại…”.
“Ta không biết, hôm giao đấu với nàng ở trong rừng, khi nàng lộ phận nữ nhi, ta đã nghĩ, sao thế gian có người đẹp đến nhường này!”. Vạn Hổ không ngại khen nàng xinh đẹp khiến Yên Nhiên cúi đầu cười trộm.
Từ lầu xa, Đỗ Hân Ngôn nhìn hai người ngồi sánh vai ở đó, không biết tại sao lại nghĩ tới Thẩm Tiếu Phi.
Sau khi tấn công Đăng Châu Ích Châu, phương Bắc truyền tin về, triều đình đã đạt được thỏa hiệp với Khiết Đan.
Tin tức này đối với Cao Duệ không khác nào ngày tuyết thêm sương. Sau trận chiến ở phủ Đông Bình, hai mươi vạn đại quân đã tan tác. Nay Khiết Đan ký thỏa hiệp ngừng chiến, triều đình bớt được nỗi lo giặc ngoài, tập trung đối phó với Cao Duệ, khí thế càng tăng.
Đại quân của Đỗ Hân Ngôn bao vây Đăng Châu đã gần hai tháng, trong thành không còn lương thực, trong binh sĩ đã có người làm loạn, giết ngựa ăn thịt.
Bên ngoài thành Đăng Châu lều trại của quân triều đình dày đặc, số lần tấn công cũng tăng dần, chưa đầy ba ngày nữa, thành Đăng Châu sẽ bị phá.
Cao Duệ ngồi trong thành cẩn thận lau bảo kiếm, Trương tiên sinh đứng bên cạnh nhìn Cao Duệ rất lâu, cuối cùng lên tiếng: “Vương gia, vương gia định chết trên chiến trường?”.
“Ngươi cảm thấy để Đỗ Hân Ngôn bắt ta về kinh rồi bêu đầu thì hơn sao?”.
“Thuyền đã chuẩn bị sẵn, vương gia có thể rời đi, tích lũy lực lượng ngày sau khởi binh”.
Cao Duệ ngẩng lên nhìn Trương tiên sinh, cười, đứng lên, nói: “Tiên sinh, thắng làm vua thua làm giặc, trước giờ bản vương không hề cảm thấy có gì bất công”. Nói đoạn đâm kiếm xuyên qua người Trương tiên sinh.
Thấy ánh mắt kinh ngạc của Trương tiên sinh, Cao Duệ khinh miệt nói: “Dù thất bại, bản vương cũng sẽ không bỏ chạy, ở đây cũng không cần người hiến mưu lược nữa rồi, ngươi không thể mang kiếm ra chiến trường, chi bằng chết luôn cho thoải mái”.
Cao Duệ rút kiếm ra, bước ra cửa ra lệnh: “Thu gom tất cả lương thực, để binh sĩ được ăn một bữa no, ngày mai giờ Thìn, mở cổng thành quyết chiến”.
Đây là một trận chiến không đáng để nhắc lại, trong bốn tháng từ lúc Định Bắc vương Cao Duệ khởi binh đến khi bị tiêu diệt hoàn toàn, trong sử thiên triều chỉ ghi vỏn vẹn mấy câu: “Tháng một năm Tuyên Cảnh thứ nhất, An Quốc hầu và Định Bắc vương Duệ giao chiến ở phủ Đông Bình, quân triều đình thắng. Tháng tư, bao vây Định Bắc vương ở Đăng Châu, đại thắng, Duệ chết nơi chiến trường”.
Áo giáp trắng bạc nhuộm máu, thân trúng ba nhát kiếm, hơn mười nhát đao, trong đó một đao từ mặt chém xuống, thân thể bị ngựa giẫm đạp. Chiến trường tĩnh lặng, bạch long mã của Cao Duệ yên lặng quỳ chết bên thi thể chủ mình.
Đỗ Hân Ngôn và các tướng đứng quanh Định Bắc vương Cao Duệ buồn bã không nói lời nào, chiến trường vô tình, Cao Duệ chết thảm, không cần một bát máu tim chắc cũng có thể rửa hận cho nàng.
Chàng hạ lệnh liệm thi thể, cùng đại quân ca khúc khải hoàn.
Về đại doanh, Yên Nhiên và Vạn Hổ thấy chàng trở về, cùng đồng thanh hỏi: “Định Bắc vương đâu?”.
Đỗ Hân Ngôn cười đáp: “Hắn chết rồi, ta nghĩ, chắc tiểu thư nhà cô nương đã có thể giải hận rồi?”.
Chết rồi? Yên Nhiên lẩm bẩm nhắc lại lời của Đỗ Hân Ngôn, cảm thấy trời đất tối sầm rồi ngất đi.
Vạn Hổ bế nàng lên, lạnh lùng nhìn Đỗ Hân Ngôn nói: “Đỗ hầu gia, cáo từ”.
“Khoan đã, Thẩm Tiếu Phi đâu?”.
Vạn Hổ cười nhạt đáp: “Chết rồi!”.
Đỗ Hân Ngôn vội ngăn hai người lại: “Bản hầu cũng muốn bắt sống Cao Duệ, nhưng trên chiến trường đao kiếm vô tình”.
“Đỗ hầu gia, ta không biết tại sao hầu gia muốn gặp Thẩm tiểu thư, có điều, hiện giờ ta có thể nói với hầu gia, Thẩm tiểu thư trúng song tâm cổ độc của Cao Duệ, ngoài máu của Cao Duệ, không thứ gì có thể giải được. Định Bắc vương chết, Thẩm tiểu thư cũng chết, hầu gia đã hiểu rõ chưa?”. Vạn Hổ cúi xuống nhìn Yên Nhiên, ôm chặt lấy nàng, thương xót nghĩ, thế là từ nay, nàng chỉ có một mình.
Vạn Hổ bước qua Đỗ Hân Ngôn đang đứng ngây như tượng gỗ, ra khỏi quân doanh.
Nàng giả chết bỏ đi là để đến Miêu Trại tìm kiếm cao thủ giải cổ độc, những sách y, sách về cổ thuật trong phòng nàng đều có liên quan đến cổ độc, nàng gửi Yên Nhiên và Vạn Hổ đến trợ giúp chàng vì muốn bắt sống Cao Duệ.
“Chết thật rồi sao? Lần này là thật sao?”. Đỗ Hân Ngôn như người mất hồn.
Chính tay chàng đã đâm một nhát kiếm vào người Cao Duệ, một mũi tên bắn ra, chàng nhớ đến những lời mình đã nói với Thẩm Tiếu Phi ở hồ Tiểu Xuân, nghĩ đến nỗi đau khi nhìn thấy cha trong đại lao, nghĩ đến sự bất lực khi Thiển Hà yêu Cao Duệ. Chàng đã tận mắt nhìn thấy binh sĩ xông lên, binh khí sáng lóa đâm vào người Cao Duệ, chàng chỉ cảm thấy sảng khoái, tại sao chàng không nghĩ cho kỹ, Tiếu Phi đòi máu tim của Cao Duệ để làm gì?
Đỗ Hân Ngôn xông ra khỏi doanh trại, nhảy lên ngựa, hỏi hướng đi của Vạn Hổ và Yên Nhiên, phóng ngựa đuổi theo, cho dù nàng có chết, chàng cũng phải gặp nàng một lần.
Bên này đại doanh thoáng bóng Vệ Tử Hạo, tay cầm mật chỉ, cười gian xảo.
Tháng tư đầu mùa hạ, cây rừng sum suê, gần con suối Báo Đột ở phủ Tế Nam có một gian nhà gỗ thơm lừng hương trà.
Nhà gỗ sạch sẽ ngăn nắp, trong nhà có vài thứ đồ dùng bằng trúc.
Trên bàn trà bên cửa sổ, một ấm nước đang sôi sùng sục, những bông hoa nước nở đều như những hạt trân châu, bình trà cũng bốc khói nghi ngút, nước trà sóng sánh trong chiếc bát gốm trắng.
Ván cờ đã chơi được một nửa, quân đen quân trắng đang giằng co với nhau ở giữa bàn cờ.
Cổng mở, Yên Nhiên và Vạn Hổ nhìn thấy nước sôi sùng sục mà chẳng thấy Tiếu Phi đâu thì vô cùng lo lắng.
“Tiểu thư!”. Yên Nhiên quay ra ngoài gọi vang.
Trong rừng chim chóc véo von, nhưng không có tiếng trả lời.
“Vạn Hổ, tiểu thư đi đâu rồi? Định Bắc vương đã chết, chắc chắn tiểu thư cũng có cảm giác, chắc là tiểu thư, tiểu thư sẽ không buồn đến nỗi bỏ muội mà đi chứ?”. Yên Nhiên nói xong nước mắt đã lã chã.
Vạn Hổ quan sát những thứ trên bàn, lấy hộp gỗ trong người ra, đeo găng tay, lấy một con nhện hoa đặt ở cổng, “Nếu tiểu thư ra ngoài, nó có thể giúp chúng ta tìm thấy phương hướng của tiểu thư”.
Con nhện hoa xoay mấy vòng quanh cổng, rồi nhanh chóng bò ra ngoài, hai người đi theo nó, đi được một đoạn thì con nhện đứng yên không nhúc nhích.
Vạn Hổ nhìn quanh rồi nói: “Yên Nhiên, có người cưỡi ngựa đưa tiểu thư đi! Muội nhìn dấu chân ngựa mà xem, không chỉ có một người”.
Yên Nhiên lo lắng hỏi: “Có ai biết là tiểu thư ở đây đâu, là ai vậy nhỉ?”.
“Vệ Tử Hạo”. Giọng nói của Đỗ Hân Ngôn vang lên phía sau lưng họ.
Hai người quay lại, Đỗ Hân Ngôn lạnh lùng nhìn họ nói: “Hóa ra tiểu thư nhà cô nương vẫn chưa chết”.
Yên Nhiên đang lo lắng, nghe thấy Đỗ Hân Ngôn nói vậy thì phát khùng mà hét lên: “Ngươi thì hiểu cái gì, may mà có bảo dược của Vạn Hổ áp chế cổ độc, nay Định Bắc vương chết rồi, tiểu thư cũng không sống được nữa, giờ tiểu thư cũng chỉ sống được một năm rưỡi nữa thôi, giáo chủ còn đưa tiểu thư đi đâu chứ!”.
Nàng chỉ còn sống một năm rưỡi nữa, lần này là thật, khuôn mặt Đỗ Hân Ngôn trắng bệch, nghĩ tới mũi tên mình bắn Cao Duệ thì cảm thấy ruột gan thắt lại. Nếu chàng có thể bắt sống Cao Duệ thì sẽ giải được cổ độc cho nàng, tại sao chàng lại đứng đó mà nhìn Cao Duệ bị giết.
“Đỗ hầu gia, tại sao hầu gia lại biết Vệ Tử Hạo đưa tiểu thư đi?”. Vạn Hổ cất con nhện hoa, nghi hoặc hỏi.
Đỗ Hân Ngôn tỉnh lại, chàng nói khẽ: “Những quân đen trắng trên bàn cờ không theo một quy luật nào cả, nhìn kỹ thì thấy những quân cờ xếp thành một chữ Vệ, chỉ có Vệ Tử Hạo mới biết tiểu thư nhà cô nương chưa chết, còn biết tiểu thư hiến kế tấn công phủ Đông Bình. Với năng lực của Vệ Tử Hạo, huynh ấy có thể đoán biết tiểu thư ẩn thân ở đạo Sơn Đông, lại cách phủ Đông Bình không xa, khả năng phần nhiều là ở phủ Tế Nam. Ta nghĩ, chắc chắn là sau khi tấn công phủ Đông Bình, Vệ Tử Hạo đã bắt đầu dò la tin tức của tiểu thư rồi”.
Yên Nhiên gạt nước mắt nói: “Tiểu thư từng nói, tiểu thư nhìn thấy dã tâm trong mắt Vệ Tử Hạo. Đỗ hầu gia, hầu gia đoán xem Vệ Tử Hạo bắt cóc tiểu thư để làm gì?”.
Đỗ Hân Ngôn nhìn về phương Bắc, ánh mắt lạnh lẽo, nói: “Thiên triều và Khiết Đan đình chiến, Gia Luật Tòng Phi muốn Tứ công chúa Cao Vãn sang hòa thân”.
“Tứ công chúa thì có liên quan gì đến tiểu thư nhà ta chứ?”.
“Còn nhớ sự việc Gia Luật Tòng Phi trốn khỏi kinh thành không? Tiểu thư nhà cô nương lúc đó đã mạo nhận là Tứ công chúa Cao Vãn”.
Đương nhiên là Yên Nhiên nhớ, nàng quay lại nhìn Vạn Hổ, lại nhìn Đỗ Hân Ngôn, khẩn cầu: “Đỗ hầu gia, Yên Nhiên cầu xin Đỗ hầu gia đừng bắt tiểu thư đi hòa thân, tiểu thư chẳng còn sống được bao lâu nữa, đừng bắt tiểu thư đi. Nể tình tiểu thư đã giúp đỡ hầu gia bao nhiêu lần, hầu gia đi cầu xin hoàng thượng được không? Nếu ép tiểu thư đi hòa thân, tiểu thư sẽ chết mất”.
Nghĩ đến việc Tiếu Phi câu kết với Khiết Đan thả Gia Luật Tòng Phi để giờ xảy ra những chuyện thế này, Đỗ Hân Ngôn lại thấy giận, lạnh lùng buông một câu: “Tự tạo nghiệt, là nàng ta tự làm tự chịu”.
Nỗi tức giận của Yên Nhiên lập tức bùng lên, nàng đứng dậy mắng: “Thật uổng công tiểu thư tốt với hầu gia như vậy, tiểu thư trúng độc vẫn không quên báo tin cứu phụ thân của hầu gia, tiểu thư ngày đêm nhớ nhung hầu gia, hầu gia xé rách tay áo của tiểu thư, tiểu thư còn vui mừng cả nửa ngày, thế mà giờ hầu gia nói được câu ấy, đúng là đồ vô ơn!”.
Đỗ Hân Ngôn bị mắng thì ngây người ra, bỗng nhớ lại lần chàng nghe thấy tiếng đàn nên lẻn vào hậu hoa viên.
Nàng nói: “Thế thì tiểu nữ không giúp Tam điện hạ nữa, tiểu nữ nhận sai, từ bây giờ không dám trêu đùa Đỗ đại nhân nữa, cũng không bao giờ nghĩ kế hại đại nhân. Tiểu nữ giúp đại nhân, được không? Như thế liệu đại nhân có còn khiến tiểu nữ xúi quẩy?”. Tiếu Phi mắt chớp chớp, miệng cười tươi như hoa hỏi chàng.
Nàng nói: “Em thích chàng. Đỗ công tử, chàng có thích em không?”.
Nàng thích chàng, hóa ra người nàng thích chính là chàng! Trong trái tim của Đỗ Hân Ngôn giờ chỉ còn toàn ánh mắt và nụ cười của Thẩm Tiếu Phi.
Chàng quay đi.
“Này, đồ vô ơn ngươi bỏ chạy à?”.
“Trở về kinh thành tìm nàng!”. Đỗ Hân Ngôn buông một câu, nhảy lên ngựa bỏ đi.
Vạn Hổ cười đến bên Yên Nhiên, ôm lấy vai nàng: “Xem ra Đỗ hầu gia cũng không vô tình với Thẩm tiểu thư, Yên Nhiên, muội đừng lo lắng nữa, chúng ta cũng đi kinh thành thôi”.
Lần đầu tiên Tuyên Cảnh đế nhìn thấy Tiếu Phi không mang mạng che mặt.
Áo trắng bay bay trong gió như đóa sen trắng kiêu kỳ, khoảnh khắc Tiếu Phi ngẩng đầu lên, Cao Hy nhìn thấy bầu trời trong vắt trong đôi mắt của nàng.
Bất giác, giọng nói của Cao Hy cũng trở nên dịu dàng: “Thẩm tướng không còn nữa, trẫm muốn nhận muội làm nghĩa muội, thay Tứ công chúa đi Khiết Đan, không biết ý muội thế nào?”.
“Tiếu Phi và Tứ công chúa trước nay thân thiết như hai chị em, sao có thể để Tứ công chúa đến vùng đất lạnh lẽo ấy. Tiếu Phi cũng không còn sống được bao lâu nữa, bằng lòng sang Khiết Đan hòa thân, dốc sức vì hòa bình của thiên triều. Có điều, Tiếu Phi có một thỉnh cầu, xin bệ hạ thu hồi lệnh đã ban, không cần đối đãi với Tiếu Phi như công chúa, hôm đó vương tử Gia Luật Tòng Phi đến phương Nam, có duyên gặp gỡ với Tiếu Phi và Tứ công chúa ở chùa Trường Lô, nếu để Gia Luật Tòng Phi phát hiện ra thân phận của Tiếu Phi, Tiếu Phi sợ rằng Khiết Đan sẽ mượn cớ sinh sự, quý nữ của thiên triều cũng đủ xứng với bọn man di Khiết Đan rồi”.
Lối trả lời nhẹ nhàng của nàng càng khiến Cao Hy có cảm tình, Gia Luật Tòng Phi muốn có Tứ công chúa, Vệ Tử Hạo lại nói rằng, thực ra người Gia Luật Tòng Phi cần chính là Thẩm Tiếu Phi, Cao Hy liên hệ với sự việc ngày hôm đó, lập tức hiểu ra, chính Thẩm Tiếu Phi mạo nhận Cao Vãn để thả Gia Luật Tòng Phi, thì trong lòng không khỏi nghi hoặc, lúc đó Đỗ Hân Ngôn cũng đã đuổi đến tướng phủ, có lẽ nào tin tức của Đỗ Hân Ngôn lại chậm hơn cả Vệ Tử Hạo?
Cao Hy cố nén lại sự nghi hoặc trong lòng, nghĩ tới việc Đỗ Hân Ngôn đã giúp mình phá vụ án tượng Phật sắt thì trong lòng mới nhẹ nhõm hơn. Đỗ Hân Ngôn đâu phải thần tiên, không thể việc gì cũng nắm được. Cũng có thể, lúc đó vì dốc hết tâm sức vào vụ án tượng Phật sắt mà bỏ qua Thẩm Tiếu Phi chăng? Cao Hy cảm thấy thoải mái hẳn, mỉm cười nói: “Muội có ơn với An Quốc hầu, trẫm và An Quốc hầu cùng lớn lên từ nhỏ, tình cảm vô cùng thân thiết, An Quốc hầu vẫn muốn tìm muội báo ân, trẫm sẽ bảo đệ ấy đến gặp muội”.
Tiếu Phi khẽ cười: “Hôm đó báo tin cứu Lão Đỗ đại nhân là việc Tiếu Phi nên làm, nay Tiếu Phi hòa thân cũng là để phương Bắc bình yên, xin bệ hạ hãy chuyển lời với An Quốc hầu, không nên nhắc đến việc báo ân, Tiếu Phi sẽ cảm thấy hổ thẹn”.
Mỗi từ mỗi câu đều khiến Cao Hy vừa ý, Cao Hy mỉm cười: “Tấm lòng này của muội, thật không hổ là con gái thừa tướng, thật đáng tiếc”.
Hai mắt Tiếu Phi ươn ướt, nàng sụt sùi: “Tiếu Phi bất hiếu, ham chơi ra ngoài mà làm liên lụy đến phụ thân, lần này có thể dốc sức vì đất nước, mong rằng phụ thân có thể mỉm cười nơi chín suối”.
Cao Hy nghĩ tới việc Thẩm tướng phát điên ăn thịt người mà buồn nôn, nhưng vẫn cố nói được vài câu cảm khái.
Tiếu Phi không muốn nói gì thêm, bèn khóc to hơn, Cao Hy đành dặn dò vài câu rồi di giá.
Điện Vu Nguyên trong hoàng cung đã yên tĩnh hơn, Tiếu Phi không khóc nữa, nàng lau nước mắt, cảm thấy trong lòng thật chua xót, từ lúc nào nàng lại lắm nước mắt thế này? Nàng chậm rãi đứng dậy, thấy đám thị tỳ đang theo dõi nhất cử nhất động của mình, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh miệt.
Nàng đã đến đây rồi, thì sao lại bỏ trốn chứ?
Hôm đó, trong căn nhà gỗ ở phủ Tế Nam, Vệ Tử Hạo tìm thấy nàng, nàng đã biết là sẽ có ngày hôm nay.
Hôm đó, Vệ Tử Hạo đẩy cửa đi vào, không khách khí ngồi xuống, rót một tách trà uống, khen trà thơm, rồi cười nói: “Định Bắc vương chết rồi, chắc là Thẩm tiểu thư đã sớm biết điều này”.
Cao Duệ chết, cổ độc trong người nàng cũng phát tác, nhưng nàng không hề cảm thấy điều gì bất thường? Lẽ nào Cao Duệ chỉ dọa nàng? Ngay lập tức Tiếu Phi loại bỏ suy đoán này, nàng đã cho Vạn Hổ ngửi máu mình, đúng là trúng song tâm cổ độc, nếu nàng không cảm thấy gì, thì chỉ có thể là Cao Duệ vẫn chưa chết.
Nàng vẫn ngồi đó, ánh mắt lộ vẻ bi ai: “Ta đã uống ba viên bảo dược để cố giữ mạng mình nên có thể sống thêm một năm rưỡi nữa. Tử Hạo lần này đến đây, chắc không phải chỉ để nói với ta chuyện này”.
Thật là một cô nương thông minh, Vệ Tử Hạo than thầm trong lòng, khẽ cười nói: “Thẩm tiểu thư vì giữ tính mạng của mình, ngày hôm đó ở kinh thành đã thả Định Bắc vương. Tiểu thư có biết, bốn tháng nay đã có bao nhiêu binh sĩ chết nơi sa trường. Một vạn binh sĩ đã bỏ mạng ở núi Phục Long, rồi trận chiến phủ Đông Bình, trận chiến Ích Châu, trận chiến bao vây Đăng Châu đã có bao nhiêu người chết? Tiểu thư sẽ phải trả giá cho những điều này!”.
“Ha ha!”. Tiếu Phi cười vang, nhìn Vệ Tử Hạo châm biếm hỏi: “Có chứng cứ gì không?”.
Vệ Tử Hạo chậm rãi nhả ra hai chữ, “Yên Nhiên!”.
“Vệ giáo chủ chẳng qua cũng chỉ đoán mò chứ không hề có chút chứng cứ nào, tại sao ta phải gánh lấy tội danh này? Những binh sĩ đã chết ấy không hề liên quan gì đến ta, oan hồn sẽ không đến tìm ta đâu”. Tiếu Phi nhìn thẳng vào mắt Vệ Tử Hạo.
Vệ Tử Hạo không nhìn thấy chút manh mối nào trong mắt nàng thì tự nhắc nhở bản thân mình, Thẩm Tiếu Phi chỉ đang giả ngốc mà thôi. “Thiên triều và Khiết Đan đã ký hòa ước, Gia Luật Tòng Phi muốn có Tứ công chúa Cao Vãn, ta đã bẩm báo rõ với hoàng thượng rồi, người Gia Luật Tòng Phi cần thực ra chính là tiểu thư, hoàng thượng đã hiểu ra hôm đó chính tiểu thư đã thả Gia Luật Tòng Phi thì vô cùng tức giận, hoàng thượng vốn không muốn gả Tứ công chúa đi nên đã ra mật chỉ để tiểu thư lập công chuộc tội. Việc này, tiểu thư không chối được đâu”.
Tiếu Phi đi một quân cờ, thở dài nói: “Nước cờ đi sai, tai vạ ập đến. Vệ Tử Hạo, huynh hà tất phải ép ta vào chỗ chết? Huynh nói với hoàng thượng là ta câu kết với Khiết Đan, không sợ ngày khác hoàng thượng cũng nghi ngờ huynh sao?”.
“Thẩm Tiếu Phi, ta còn biết nhiều hơn thế, ta còn biết, tiểu thư có tình cảm sâu đậm với Đỗ hầu gia, tiểu thư cứu Lão Đỗ đại nhân, chưa biết chừng là vì muốn Tiểu Đỗ vì báo ân mà kháng chỉ? Thánh chỉ đã ban, nếu tiểu thư kháng chỉ, thì chỉ có một con đường chết. Thẩm tiểu thư không còn sống được bao lâu nữa, không bận tâm đến cái tội này, nhưng chẳng lẽ tiểu thư nhẫn tâm để cả gia tộc Đỗ Thị bị liên lụy chỉ vì Tiểu Đỗ muốn báo ân với tiểu thư sao?”.
Tiếu Phi đi một quân cờ nữa, cố cười: “Đi nước này, bịt được một mắt”.
Nàng lại đi tiếp một nước cờ nữa, lẩm bẩm: “Một Yên Nhiên, một Đỗ Hân Ngôn, tự phá thế cục, không thể sống”.
Định đi thêm một nước, nhưng rồi lại vứt quân cờ đi, Tiếu Phi đứng dậy vẫy Vệ Tử Hạo nói: “Vệ Tử Hạo, lại đây xem này”.
Nàng chỉ về núi Thái Sơn ở phía xa nói: “Thái Sơn không phải là núi cao nhất ở Trung Nguyên, nhưng được mệnh danh là núi đẹp nhất. Đó là vì xung quanh nó không có ngọn núi nào khác. Vệ Tử Hạo muốn làm một người vượt trên muôn người, nhưng có rất nhiều đỉnh núi cao khác bên cạnh đứng so sánh với huynh, nếu ta đoán không nhầm, Đỗ Hân Ngôn chính là ngọn núi cao nhất mà Vệ Tử Hạo khó mà vượt qua được”.
Tiếu Phi quay lại, ánh mắt bỗng trở nên sắc sảo, châm biếm nói: “Luận xuất thân, Đỗ Hân Ngôn là hoàng thân, luận võ nghệ, Đỗ Hân Ngôn là người duy nhất huynh không thể đánh bại. À, còn Đinh Thiển Hà nữa, trong mắt Thiển Hà không hề có huynh, trước kia là thanh mai trúc mã của Đỗ Hân Ngôn, sau này lại yêu Định Bắc vương Cao Duệ. Huynh muốn trở thành thế lực ngầm của hoàng thượng, đấu với Đỗ Hân Ngôn ở chốn triều đình. Huynh đố kỵ Đỗ Hân Ngôn, ta nói có đúng không?”.
Ánh mắt đầy nộ khí, Vệ Tử Hạo cười nhạt nói: “Tiểu thư quá thông minh, vì thế ta nghĩ, tiểu thư có thể dựa vào bảo dược của người Miêu sống thêm một năm rưỡi nữa cũng là quá đủ rồi. Cuối cùng ta cũng biết tại sao Định Bắc vương lại hạ song tâm cổ độc với tiểu thư, Định Bắc vương nếu không có được sự giúp sức của tiểu thư, thì cũng quyết không để tiểu thư giúp người khác”.
“Đúng thế, Vệ huynh nói đúng rồi đó, quá thông minh cũng chẳng phải một việc hay. Giờ ta rơi vào kết cục này là bởi vì ta quá thông minh, ta muốn nói thêm về điều mà một người thông minh như ta đã nhìn thấu”. Tiếu Phi khẽ cười, hít một hơi không khí của rừng cây, thần thái vô cùng ung dung tự tại: “Thân làm giáo chủ phái Đàm Nguyệt, có thực là không thể diệt hết dòng họ Tạ Thị ở Giang Nam? Không, điều huynh muốn chính là vinh hoa phú quý ở bên cạnh hoàng thượng, huynh còn không tiếc đẩy Vô Song vào tay Cao Duệ, nếu Cao Duệ thắng, huynh sẽ trở thành quốc cữu, đúng không?”.
Khuôn mặt Vệ Tử Hạo đầy vẻ thán phục: “Không hổ danh là Thẩm Tiếu Phi đã viết raThập cẩm sách. Tiểu thư nói đúng rồi đó, hàng trăm năm nay phái Đàm Nguyệt đào tạo ra hộ vệ tử sĩ, một khi tận trung với người khác thì không còn liên quan gì đến phái Đàm Nguyệt nữa. Từ khi ta lên làm giáo chủ, ta chỉ có thể sai khiến hộ vệ làm một việc cho ta, sau đó hộ vệ đó sẽ không còn liên quan gì đến giáo phái. Nếu nay phái Đàm Nguyệt có thể trở thành thế lực ngầm của hoàng thượng, sau này tất cả hộ vệ đều sẽ chỉ tận trung với hoàng thượng, còn hoàng thượng thì giao quyền quản lý cho ta, không cần thay đổi giáo quy mà vẫn có được quyền lực, đó chính là mục đích của ta. Còn về Vô Song, đúng là nước cờ một mũi tên trúng hai đích của ta, vì tiền đồ, ta đành phải hy sinh em gái mình”.
Tiếu Phi nhìn Vệ Tử Hạo nói: “Nếu đã sắp xếp ổn thỏa, thì ta chỉ còn cách đi theo Vệ huynh, tác thành cho tiền đồ và đại nghĩa của Vệ giáo chủ. Tuy phái Đàm Nguyệt giờ đã về tay hoàng thượng, ta vẫn muốn giáo chủ thề độc, từ nay trở đi không được tìm Yên Nhiên gây chuyện”.
Tất nhiên là Vệ Tử Hạo đồng ý.
“Tiểu thư, Tứ công chúa đến thăm”.
Lời của thị nữ đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiếu Phi, nàng nở nụ cười đón Tứ công chúa.
Trong lòng đang có một giọng nói nói với nàng, người ở chốn thâm cung, cũng như cây cung trên dây, muốn lợi dụng Đỗ Hân Ngôn báo ân để thoát thân cũng không phải lúc này.
Nàng mỉm cười nghĩ, có thể, đây chính là việc cuối cùng nàng có thể làm được cho chàng.
Cao Duệ chưa chết, nhưng tìm được Cao Duệ, bắt sống hắn ta lại là một việc vô cùng khó khăn. Tiếu Phi nghĩ đến Vạn Hổ và Yên Nhiên, nụ cười càng tươi tắn, chỉ cần Cao Duệ còn sống, cũng hơn là hắn ta đã chết, không phải sao?
Từ thiên kim tướng phủ trở thành kẻ không cha không mẹ. Dẫu là như vậy, vẫn muốn bảo vệ chàng thêm lần nữa. Màn kịch đã đến lúc hạ màn, em nên diễn nốt thế nào?
Vô Song thẫn thờ ngồi bên cửa sổ, nghe thấy tiếng bước chân, cũng không quay lại, nói: “Đại ca đúng không? Muội đã nói rồi, muội không sao, không cần mời đại phu đâu”.
“Vô Song!”. Vệ Tử Hạo nhìn em gái, ánh mắt ngổn ngang bao suy nghĩ.
Vô Song đã thay áo, mặc lại chiếc áo đen ngày trước, trông không có gì khác trước, nhưng Vệ Tử Hạo cảm nhận rõ ràng nàng đã không còn như trước nữa.
Tóc nàng cột đơn giản sau gáy, trên trán buộc một cái đai lụa trắng, chính là miếng lụa nàng đã xé áo bịt mắt lúc trước. Nàng vẫn lãnh đạm, lãnh đạm một cách bi thương.
“Đại ca, muội đã không còn như trước đây nữa, muội, lúc đầu đã lập huyết thề!”. Hình như nàng đang nói một việc chẳng liên quan gì đến mình.
Vệ Tử Hạo lòng đau như dao cắt, ôm chầm lấy nàng, “Tại đại ca không tốt, tại đại ca bắt muội đến bên Cao Duệ”.
Vô Song ngẩng mặt lên, khuôn mặt xinh đẹp đẫm nước mắt: “Là muội tự nguyện. Muội không trách đại ca, không hối hận”.
“Vô Song, Đỗ đại ca có lỗi với muội”. Đỗ Hân Ngôn lặng lẽ đứng ở cửa phòng.
Vô Song đẩy Vệ Tử Hạo ra, nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, tháng hai mùa xuân, cây cối nảy lộc đâm chồi, mùa xuân đã đến, còn nàng thì không thể tìm lại mùa xuân của mình nữa.
“Định Bắc vương lui về Đăng Châu Ích Châu, Đỗ đại ca, đại ca nên làm tiếp sứ mệnh của mình. Vô Song đã làm hết chức trách của mình, Vô Song muốn đi khỏi đây”.
Vệ Tử Hạo chau mày, nói: “Vô Song, đợi đánh xong trận này hãy đi”.
“Không! Muội muốn đi, muội mệt rồi”. Vô Song thở dài, phi thân khẽ ngắt chồi non trên cành cây ngoài cửa sổ, rồi lại quay về phòng, khóe miệng thoáng nét cười: “Công lực của muội vẫn còn, không cần lo cho muội, chỉ là muội cảm thấy mệt, muốn tìm một nơi sống yên ổn một thời gian”.
Vệ Tử Hạo đang định tiếp tục khuyên nhủ, Đỗ Hân Ngôn đã nói: “Được rồi, muội nghỉ ngơi cho khỏe rồi quay lại”.
Đêm đầy trăng sao, núi Phục Long vẫn âm ỉ cháy, chiến trường bên ngoài phủ Đông Bình còn bao nhiêu thi thể chưa kịp thu liệm, những con quạ bay lượn trên không trung, cất tiếng kêu thê lương.
Vô Song một người một ngựa rời khỏi phủ Đông Bình.
Đỗ Hân Ngôn và Vệ Tử Hạo đứng trên thành lầu nhìn theo Vô Song rời đi.
“Tử Hạo, Vô Song đang buồn, muội ấy có võ công, nếu huynh sai người đi theo muội ấy, muội ấy sẽ không vui. Đợi đến khi bình tĩnh lại, muội ấy sẽ tự quay về”. Đỗ Hân Ngôn hiểu rõ tâm tư của Vệ Tử Hạo, hạ giọng khuyên giải.
Vệ Tử Hạo nghiến răng nói: “Đại quân còn phải nghỉ ngơi mấy ngày? Ta nhất định phải tự tay giết chết Cao Duệ!”.
“Hai ngày nữa sẽ xuất phát! Huynh có muốn biết tại sao ta lại phá được kế hoạch của Cao Duệ không?”.
“Đệ muốn nói thì nói, đệ không muốn nói, ta có hỏi, đệ cũng không nói”.
Đỗ Hân Ngôn tươi cười nhìn Vệ Tử Hạo, ý nhị nói, “Huynh dẫn Yên Nhiên đến tìm ta mà không đoán ra sao? Hiện giờ ta đang bận đối phó với Cao Duệ, không có thời gian tìm người. Đến khi ta rỗi rãi, nàng đừng hòng tránh được”.
Vệ Tử Hạo giật mình, khuôn mặt lộ vẻ bối rối, “Khi trở về ta cũng mới biết, diệt Cao Duệ quan trọng”. Vệ Tử Hạo vừa cười vừa đi xuống thành lầu.
Đỗ Hân Ngôn nhìn theo hướng Vô Song rời đi, khẽ hỏi: “Tạ Lâm, ta có thể tin ngươi không? Ngươi là hộ vệ do phái Đàm Nguyệt huấn luyện, Vệ Tử Hạo là giáo chủ của ngươi”.
Tạ Lâm sợ toát mồ hôi, trong lòng nghi ngờ, không lẽ Đỗ Hân Ngôn đã phát hiện ra sự việc hai thi thể đó? Tạ Lâm quỳ xuống trước mặt Đỗ Hân Ngôn, nói: “Hộ vệ phái Đàm Nguyệt, ngoài việc tận trung với chủ nhân, thì chỉ có giáo chủ phái Đàm Nguyệt có thể sai khiến người đó làm một việc, từ đó trở đi hộ vệ và giáo phái không còn quan hệ gì, giờ công tử muốn Tạ Lâm tự vẫn, Tạ Lâm tuyệt đối không chau mày”.
“Ha ha, ta không cần ngươi tự vẫn, nghe ngươi nói thì ngươi đã làm một việc cho Vệ Tử Hạo rồi. Ta muốn ngươi đi theo Vô Song. Muội ấy đi đến đâu, ngươi theo đến đó, nhưng không được ra tay, trong bất cứ tình huống nào cũng không được can thiệp, ngươi phải biến thành đôi mắt của ta, thay ta nhìn Vô Song”. Đỗ Hân Ngôn nhìn Tạ Lâm, thấy ánh mắt Tạ Lâm lộ vẻ nghi hoặc thì khẽ cười nói: “Tuy Vô Song bị Cao Duệ giam giữ, nhưng lúc ta gặp muội ấy, muội ấy mặc lụa trầm hương mười vàng một tấc, muội ấy vội vã rời khỏi đây, nhất định không chịu mời đại phu, muội ấy đang lo sợ điều gì? Là Cao Duệ hạ độc? Hay còn có ẩn tình nào khác? Tại sao Cao Duệ lại thả muội ấy?”.
Tạ Lâm suy nghĩ rồi nói: “Công tử nghi ngờ Vô Song và Định Bắc vương có tư tình?”.
“Tạ Lâm, đi theo muội ấy, khắc biết”.
“Vâng!”.
Ánh mắt Đỗ Hân Ngôn lạnh như băng, Tạ Lâm đi rồi, chàng tự lẩm bẩm: “Vô Song, hy vọng là muội không yêu hắn”.
Yên Nhiên sốt ruột đợi ở cổng vương phủ, ở đây đã bố trí thành hành dinh chủ soái, binh sĩ ngăn không cho Yên Nhiên vào, nghĩ đến việc không có tin tức gì của Vạn Hổ, Yên Nhiên chửi thầm Đỗ Hân Ngôn trở mặt không nhận người.
Nghe tiếng vó ngựa, từ góc phố một hàng người ngựa đi qua, Yên Nhiên sốt ruột, nhảy tới chắn ngay giữa đường.
Đỗ Hân Ngôn ghìm ngựa, cười híp cả mắt: “Đây không phải là hộ vệ tùy tùng của Tử Hạo sao? Dám hỏi chặn bản hầu giữa đường là có ý gì?”.
Yên Nhiên đang định lên tiếng thì Đỗ Hân Ngôn đã đổi giọng quát: “Vô duyên vô cớ chặn đường đi của bản hầu, làm lỡ việc quân, bắt lại!”.
Một đám binh sĩ từ đằng sau xông lên bao vây Yên Nhiên.
Yên Nhiên tức giận, cắn răng tuốt kiếm.
“Yên Nhiên!”. Vệ Tử Hạo từ đầu kia cưỡi ngựa đến ngăn Yên Nhiên lại.
Yên Nhiên nhìn Vệ Tử Hạo, lạnh lùng nói: “Ta và phái Đàm Nguyệt đã không còn liên hệ, nên không cần nghe lệnh của Vệ giáo chủ, Đỗ hầu gia muốn bắt ta? Hầu gia từ trước đến giờ vẫn là kẻ tiểu nhân lấy oán báo ân, hầu gia đã làm gì Vạn Hổ rồi?”.
Hai mắt Đỗ Hân Ngôn nheo lại, nhìn Vệ Tử Hạo nói: “Tử Hạo, ta hạ lệnh bắt người, nhưng tùy tùng của huynh võ nghệ cao cường, huynh tự giải quyết đi”. Nói xong thúc ngựa về phủ, chả buồn nhìn Yên Nhiên.
“Đỗ Hân Ngôn, ngươi dám động đến nửa sợi tóc của Vạn Hổ, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận! Đồ vô ơn!”. Yên Nhiên trừng mắt nhìn Đỗ Hân Ngôn tiến vào vương phủ, tức quá chửi mắng.
Đến khi mắng xong thì mới phát hiện ra, binh sĩ vây quanh mình càng lúc càng nhiều, ai nấy đều nhìn nàng bằng ánh mắt phẫn nộ.
“Nhìn cái gì? Đừng tưởng đánh thắng được Cao Duệ thì là anh hùng, hắn ta là đồ vô ơn”. Yên Nhiên mặc kệ, tiếp tục mắng, Vệ Tử Hạo kéo nàng lại.
Vệ Tử Hạo khẽ nói vào tai Yên Nhiên: “Chẳng lẽ muội không biết Đỗ Hân Ngôn muốn tìm tiểu thư nhà muội sao? Nói cho ta biết, tại sao Thẩm tiểu thư muốn muội lên phía Bắc trợ giúp Đỗ Hân Ngôn?”.
Yên Nhiên há miệng, rồi lại ngậm chặt lại. Nàng chỉ muốn ở trong quân cùng Vạn Hổ, nếu Đỗ Hân Ngôn thắng, bắt được Cao Duệ, tiểu thư mới có cơ hội giải được độc, nàng mới có cơ hội ở bên cạnh Vạn Hổ.
“Đỗ Hân Ngôn giữ Vạn Hổ lại, chẳng lẽ muội còn không rõ mục đích? Muội thật ngốc, thôi vậy, nể tình muội xuất thân phái Đàm Nguyệt, ta sẽ giúp muội lần này”. Vệ Tử Hạo hạ giọng trách mắng Yên Nhiên, rồi nghiêm mặt lớn tiếng nói với đám binh sĩ: “Bất kính với chủ soái, giờ ta sẽ dẫn người này đến đền tội với hầu gia”.
Nói đoạn thì lôi Yên Nhiên vào vương phủ, quay lại thấy binh sĩ đã đi chỗ khác, mới cười nói: “Còn không vào đi? Tiểu Đỗ sẽ không làm gì Vạn Hổ đâu, đệ ấy chỉ muốn biết tung tích tiểu thư nhà muội thôi”.
Yên Nhiên suy nghĩ, rồi nói: “Giáo chủ, tiểu thư nhà muội có tình cảm với Đỗ Hân Ngôn, nên mới sai muội lên phía Bắc trợ giúp”.
Có thật là vì tình sâu nghĩa nặng không? Vệ Tử Hạo không tin, nhưng vẫn cố tỏ ra vẻ thoải mái mà cảm thán: “Thẩm tiểu thư thông minh tuyệt đỉnh, kế hoạch của tiểu thư đã giúp quân ta đại thắng, Đỗ Hân Ngôn cảm kích sẽ càng thêm ngưỡng mộ, tiểu thư hà tất phải e dè như thế?”.
“Trong lòng hầu gia không có tiểu thư, tiểu thư kiêu ngạo, nên sẽ không xuất hiện đâu”.
Nghe có vẻ là lời giải thích hợp lý nhất, nhưng Vệ Tử Hạo vẫn cảm thấy có ẩn tình, Thẩm Tiếu Phi biết được những biến đổi khôn lường trên chiến trường, chắc chắn cách đại doanh không xa, Thẩm Tiếu Phi đang ở đâu? Nàng đã dùng cách gì để liên lạc với Yên Nhiên và Vạn Hổ?
Vệ Tử Hạo nhìn Yên Nhiên như nghĩ ngợi điều gì, rồi bỗng chuyển đề tài: “Muội nghe xem, Đỗ Hân Ngôn đang thổi tiêu, muội đi gặp Đỗ Hân Ngôn đi, nói cho khéo là được”.
“Giáo chủ, giáo chủ đừng nói với Đỗ hầu gia, tiểu thư nhà muội…”.
“Ta hiểu, đi đi!”.
Tiếng tiêu trầm bổng nhẹ nhàng, như chứa đựng bao nhiêu tâm sự, nhưng Yên Nhiên còn tâm tư nào mà thưởng thức, nàng đi theo tiếng tiêu, có điều muốn hỏi trực tiếp Đỗ Hân Ngôn.
Vào đến nội viện, thấy Đỗ Hân Ngôn đang thổi tiêu ở nhà đình, bên cạnh là Vạn Hổ đang ngồi uống rượu, thấy Yên Nhiên đi vào, khuôn mặt Vạn Hổ rạng rỡ hẳn.
Mình lo cho hắn, hắn lại ngồi đây uống rượu? Yên Nhiên tức điên, nàng đi đến lạnh lùng nói: “Vạn Hổ, ta biết mà, huynh đã bán đứng chúng ta”.
“Đâu có, ta chỉ đánh cuộc với Đỗ hầu gia, nàng sẽ đến thăm ta”. Vạn Hổ cười đắc ý.
Đỗ Hân Ngôn ngừng thổi tiêu, nhìn Yên Nhiên, tán tụng: “Thẩm tiểu thư thật thông minh, tuy ngoại hình bình thường, nhưng hai người bên cạnh thì chim sa cá lặn, một người kiều diễm dịu dàng, một người lạnh lùng diễm lệ, còn mình thì lúc nào cũng mang mạng che mặt, người khác nhìn vào cứ tưởng nàng ta nghiêng nước nghiêng thành”.
“Đỗ hầu gia sai rồi, Thẩm tiểu thư là cô gái có phong tư đẹp nhất mà tại hạ từng gặp, chỉ có điều, trái tim tại hạ chỉ có một mình Yên Nhiên mà thôi”.
Yên Nhiên đỏ mặt lườm Vạn Hổ, nói: “Trước khi đi, tiểu thư dặn Yên Nhiên, nếu Đỗ hầu gia tìm tiểu thư thì ta sẽ chuyển lời”.
“Cuối cùng cũng chịu thừa nhận là nàng ta chưa chết?”. Đỗ Hân Ngôn cười to, “Ta sớm biết nàng ta tâm kế hơn người, nói đi!”.
Yên Nhiên kiêu ngạo nói: “Tiểu thư muốn biết, tiểu thư cứu Lão Đỗ đại nhân, lại lập công lớn giúp hoàng thượng lên ngôi, lần này hiến kế giúp hầu gia đại thắng phủ Đông Bình, hầu gia lấy gì để báo đáp?”.
Đỗ Hân Ngôn mắt lộ ý cười, chậm rãi nói: “Tiểu thư nhà ngươi muốn ta báo đáp thế nào?”.
Yên Nhiên nói ngay: “Tiểu thư hận Định Bắc vương hãm hại Lão Đỗ đại nhân rồi đổ cho tiểu thư, nên muốn dùng một bát máu tim của Cao Duệ để rửa hận, không biết hầu gia có thể làm được việc này không?”.
Nếu Cao Duệ thất bại, chắc chắn chỉ có một con đường chết. Yêu cầu này nghe qua thì không có vẻ gì là quá đáng, nhưng Đỗ Hân Ngôn thấy nghi hoặc, không lẽ Thẩm Tiếu Phi lại hận Cao Duệ đến mức ấy sao? “Được, bản hầu đồng ý, có điều, bản hầu sẽ tự tay giao cho Thẩm tiểu thư”.
Dù có thế nào, chỉ cần có là được, Yên Nhiên lập tức đồng ý.
Đỗ Hân Ngôn nhìn Vạn Hổ cười nói: “Yên Nhiên cô nương lo lắng như vậy làm gì, nhìn xem, bản hầu có động đến một sợi tóc của hắn không”.
Chàng chắp tay sau lưng thư thả rời đi, Yên Nhiên trừng mắt nhìn Vạn Hổ, hạ giọng hỏi: “Huynh chưa để người ta moi ra điều gì đấy chứ?”.
Vạn Hổ nháy mắt, cười rạng rỡ: “Nếu ta có nói, chắc nàng chẳng thèm để ý đến ta. Chỉ cần có máu của Cao Duệ, thì cho dù Đỗ hầu gia tự tay đưa đến cũng không sao. Yên Nhiên, nàng lo cho ta như thế, có phải vì đã thích ta không?”.
Yên Nhiên hừ một tiếng, nói: “Ta chẳng qua là sợ huynh bán đứng tiểu thư”.
Tuy nói như thế, nhưng mặt đã đỏ bừng.
Nàng từ nhỏ không cha không mẹ, vào phái Đàm Nguyệt luyện tập võ công chịu đựng không biết bao nhiêu khổ cực, Tiếu Phi như người thân, nhưng Vạn Hổ là người đầu tiên cưng chiều nàng như vậy. Nàng hạ giọng nói: “Vạn Hổ, tiểu thư mệnh khổ, tất cả nhờ vào huynh đấy”.
Gương mặt xinh đẹp thoáng buồn, lại càng thêm vẻ kiều diễm, Vạn Hổ thương xót nhìn nàng, nắm chặt tay nàng nói: “Ta biết nàng từ nhỏ không nhà, không có ai thân thích, nhưng từ nay trở đi nàng đã có ta”.
“Tại sao bỗng nhiên huynh lại…”.
“Ta không biết, hôm giao đấu với nàng ở trong rừng, khi nàng lộ phận nữ nhi, ta đã nghĩ, sao thế gian có người đẹp đến nhường này!”. Vạn Hổ không ngại khen nàng xinh đẹp khiến Yên Nhiên cúi đầu cười trộm.
Từ lầu xa, Đỗ Hân Ngôn nhìn hai người ngồi sánh vai ở đó, không biết tại sao lại nghĩ tới Thẩm Tiếu Phi.
Sau khi tấn công Đăng Châu Ích Châu, phương Bắc truyền tin về, triều đình đã đạt được thỏa hiệp với Khiết Đan.
Tin tức này đối với Cao Duệ không khác nào ngày tuyết thêm sương. Sau trận chiến ở phủ Đông Bình, hai mươi vạn đại quân đã tan tác. Nay Khiết Đan ký thỏa hiệp ngừng chiến, triều đình bớt được nỗi lo giặc ngoài, tập trung đối phó với Cao Duệ, khí thế càng tăng.
Đại quân của Đỗ Hân Ngôn bao vây Đăng Châu đã gần hai tháng, trong thành không còn lương thực, trong binh sĩ đã có người làm loạn, giết ngựa ăn thịt.
Bên ngoài thành Đăng Châu lều trại của quân triều đình dày đặc, số lần tấn công cũng tăng dần, chưa đầy ba ngày nữa, thành Đăng Châu sẽ bị phá.
Cao Duệ ngồi trong thành cẩn thận lau bảo kiếm, Trương tiên sinh đứng bên cạnh nhìn Cao Duệ rất lâu, cuối cùng lên tiếng: “Vương gia, vương gia định chết trên chiến trường?”.
“Ngươi cảm thấy để Đỗ Hân Ngôn bắt ta về kinh rồi bêu đầu thì hơn sao?”.
“Thuyền đã chuẩn bị sẵn, vương gia có thể rời đi, tích lũy lực lượng ngày sau khởi binh”.
Cao Duệ ngẩng lên nhìn Trương tiên sinh, cười, đứng lên, nói: “Tiên sinh, thắng làm vua thua làm giặc, trước giờ bản vương không hề cảm thấy có gì bất công”. Nói đoạn đâm kiếm xuyên qua người Trương tiên sinh.
Thấy ánh mắt kinh ngạc của Trương tiên sinh, Cao Duệ khinh miệt nói: “Dù thất bại, bản vương cũng sẽ không bỏ chạy, ở đây cũng không cần người hiến mưu lược nữa rồi, ngươi không thể mang kiếm ra chiến trường, chi bằng chết luôn cho thoải mái”.
Cao Duệ rút kiếm ra, bước ra cửa ra lệnh: “Thu gom tất cả lương thực, để binh sĩ được ăn một bữa no, ngày mai giờ Thìn, mở cổng thành quyết chiến”.
Đây là một trận chiến không đáng để nhắc lại, trong bốn tháng từ lúc Định Bắc vương Cao Duệ khởi binh đến khi bị tiêu diệt hoàn toàn, trong sử thiên triều chỉ ghi vỏn vẹn mấy câu: “Tháng một năm Tuyên Cảnh thứ nhất, An Quốc hầu và Định Bắc vương Duệ giao chiến ở phủ Đông Bình, quân triều đình thắng. Tháng tư, bao vây Định Bắc vương ở Đăng Châu, đại thắng, Duệ chết nơi chiến trường”.
Áo giáp trắng bạc nhuộm máu, thân trúng ba nhát kiếm, hơn mười nhát đao, trong đó một đao từ mặt chém xuống, thân thể bị ngựa giẫm đạp. Chiến trường tĩnh lặng, bạch long mã của Cao Duệ yên lặng quỳ chết bên thi thể chủ mình.
Đỗ Hân Ngôn và các tướng đứng quanh Định Bắc vương Cao Duệ buồn bã không nói lời nào, chiến trường vô tình, Cao Duệ chết thảm, không cần một bát máu tim chắc cũng có thể rửa hận cho nàng.
Chàng hạ lệnh liệm thi thể, cùng đại quân ca khúc khải hoàn.
Về đại doanh, Yên Nhiên và Vạn Hổ thấy chàng trở về, cùng đồng thanh hỏi: “Định Bắc vương đâu?”.
Đỗ Hân Ngôn cười đáp: “Hắn chết rồi, ta nghĩ, chắc tiểu thư nhà cô nương đã có thể giải hận rồi?”.
Chết rồi? Yên Nhiên lẩm bẩm nhắc lại lời của Đỗ Hân Ngôn, cảm thấy trời đất tối sầm rồi ngất đi.
Vạn Hổ bế nàng lên, lạnh lùng nhìn Đỗ Hân Ngôn nói: “Đỗ hầu gia, cáo từ”.
“Khoan đã, Thẩm Tiếu Phi đâu?”.
Vạn Hổ cười nhạt đáp: “Chết rồi!”.
Đỗ Hân Ngôn vội ngăn hai người lại: “Bản hầu cũng muốn bắt sống Cao Duệ, nhưng trên chiến trường đao kiếm vô tình”.
“Đỗ hầu gia, ta không biết tại sao hầu gia muốn gặp Thẩm tiểu thư, có điều, hiện giờ ta có thể nói với hầu gia, Thẩm tiểu thư trúng song tâm cổ độc của Cao Duệ, ngoài máu của Cao Duệ, không thứ gì có thể giải được. Định Bắc vương chết, Thẩm tiểu thư cũng chết, hầu gia đã hiểu rõ chưa?”. Vạn Hổ cúi xuống nhìn Yên Nhiên, ôm chặt lấy nàng, thương xót nghĩ, thế là từ nay, nàng chỉ có một mình.
Vạn Hổ bước qua Đỗ Hân Ngôn đang đứng ngây như tượng gỗ, ra khỏi quân doanh.
Nàng giả chết bỏ đi là để đến Miêu Trại tìm kiếm cao thủ giải cổ độc, những sách y, sách về cổ thuật trong phòng nàng đều có liên quan đến cổ độc, nàng gửi Yên Nhiên và Vạn Hổ đến trợ giúp chàng vì muốn bắt sống Cao Duệ.
“Chết thật rồi sao? Lần này là thật sao?”. Đỗ Hân Ngôn như người mất hồn.
Chính tay chàng đã đâm một nhát kiếm vào người Cao Duệ, một mũi tên bắn ra, chàng nhớ đến những lời mình đã nói với Thẩm Tiếu Phi ở hồ Tiểu Xuân, nghĩ đến nỗi đau khi nhìn thấy cha trong đại lao, nghĩ đến sự bất lực khi Thiển Hà yêu Cao Duệ. Chàng đã tận mắt nhìn thấy binh sĩ xông lên, binh khí sáng lóa đâm vào người Cao Duệ, chàng chỉ cảm thấy sảng khoái, tại sao chàng không nghĩ cho kỹ, Tiếu Phi đòi máu tim của Cao Duệ để làm gì?
Đỗ Hân Ngôn xông ra khỏi doanh trại, nhảy lên ngựa, hỏi hướng đi của Vạn Hổ và Yên Nhiên, phóng ngựa đuổi theo, cho dù nàng có chết, chàng cũng phải gặp nàng một lần.
Bên này đại doanh thoáng bóng Vệ Tử Hạo, tay cầm mật chỉ, cười gian xảo.
Tháng tư đầu mùa hạ, cây rừng sum suê, gần con suối Báo Đột ở phủ Tế Nam có một gian nhà gỗ thơm lừng hương trà.
Nhà gỗ sạch sẽ ngăn nắp, trong nhà có vài thứ đồ dùng bằng trúc.
Trên bàn trà bên cửa sổ, một ấm nước đang sôi sùng sục, những bông hoa nước nở đều như những hạt trân châu, bình trà cũng bốc khói nghi ngút, nước trà sóng sánh trong chiếc bát gốm trắng.
Ván cờ đã chơi được một nửa, quân đen quân trắng đang giằng co với nhau ở giữa bàn cờ.
Cổng mở, Yên Nhiên và Vạn Hổ nhìn thấy nước sôi sùng sục mà chẳng thấy Tiếu Phi đâu thì vô cùng lo lắng.
“Tiểu thư!”. Yên Nhiên quay ra ngoài gọi vang.
Trong rừng chim chóc véo von, nhưng không có tiếng trả lời.
“Vạn Hổ, tiểu thư đi đâu rồi? Định Bắc vương đã chết, chắc chắn tiểu thư cũng có cảm giác, chắc là tiểu thư, tiểu thư sẽ không buồn đến nỗi bỏ muội mà đi chứ?”. Yên Nhiên nói xong nước mắt đã lã chã.
Vạn Hổ quan sát những thứ trên bàn, lấy hộp gỗ trong người ra, đeo găng tay, lấy một con nhện hoa đặt ở cổng, “Nếu tiểu thư ra ngoài, nó có thể giúp chúng ta tìm thấy phương hướng của tiểu thư”.
Con nhện hoa xoay mấy vòng quanh cổng, rồi nhanh chóng bò ra ngoài, hai người đi theo nó, đi được một đoạn thì con nhện đứng yên không nhúc nhích.
Vạn Hổ nhìn quanh rồi nói: “Yên Nhiên, có người cưỡi ngựa đưa tiểu thư đi! Muội nhìn dấu chân ngựa mà xem, không chỉ có một người”.
Yên Nhiên lo lắng hỏi: “Có ai biết là tiểu thư ở đây đâu, là ai vậy nhỉ?”.
“Vệ Tử Hạo”. Giọng nói của Đỗ Hân Ngôn vang lên phía sau lưng họ.
Hai người quay lại, Đỗ Hân Ngôn lạnh lùng nhìn họ nói: “Hóa ra tiểu thư nhà cô nương vẫn chưa chết”.
Yên Nhiên đang lo lắng, nghe thấy Đỗ Hân Ngôn nói vậy thì phát khùng mà hét lên: “Ngươi thì hiểu cái gì, may mà có bảo dược của Vạn Hổ áp chế cổ độc, nay Định Bắc vương chết rồi, tiểu thư cũng không sống được nữa, giờ tiểu thư cũng chỉ sống được một năm rưỡi nữa thôi, giáo chủ còn đưa tiểu thư đi đâu chứ!”.
Nàng chỉ còn sống một năm rưỡi nữa, lần này là thật, khuôn mặt Đỗ Hân Ngôn trắng bệch, nghĩ tới mũi tên mình bắn Cao Duệ thì cảm thấy ruột gan thắt lại. Nếu chàng có thể bắt sống Cao Duệ thì sẽ giải được cổ độc cho nàng, tại sao chàng lại đứng đó mà nhìn Cao Duệ bị giết.
“Đỗ hầu gia, tại sao hầu gia lại biết Vệ Tử Hạo đưa tiểu thư đi?”. Vạn Hổ cất con nhện hoa, nghi hoặc hỏi.
Đỗ Hân Ngôn tỉnh lại, chàng nói khẽ: “Những quân đen trắng trên bàn cờ không theo một quy luật nào cả, nhìn kỹ thì thấy những quân cờ xếp thành một chữ Vệ, chỉ có Vệ Tử Hạo mới biết tiểu thư nhà cô nương chưa chết, còn biết tiểu thư hiến kế tấn công phủ Đông Bình. Với năng lực của Vệ Tử Hạo, huynh ấy có thể đoán biết tiểu thư ẩn thân ở đạo Sơn Đông, lại cách phủ Đông Bình không xa, khả năng phần nhiều là ở phủ Tế Nam. Ta nghĩ, chắc chắn là sau khi tấn công phủ Đông Bình, Vệ Tử Hạo đã bắt đầu dò la tin tức của tiểu thư rồi”.
Yên Nhiên gạt nước mắt nói: “Tiểu thư từng nói, tiểu thư nhìn thấy dã tâm trong mắt Vệ Tử Hạo. Đỗ hầu gia, hầu gia đoán xem Vệ Tử Hạo bắt cóc tiểu thư để làm gì?”.
Đỗ Hân Ngôn nhìn về phương Bắc, ánh mắt lạnh lẽo, nói: “Thiên triều và Khiết Đan đình chiến, Gia Luật Tòng Phi muốn Tứ công chúa Cao Vãn sang hòa thân”.
“Tứ công chúa thì có liên quan gì đến tiểu thư nhà ta chứ?”.
“Còn nhớ sự việc Gia Luật Tòng Phi trốn khỏi kinh thành không? Tiểu thư nhà cô nương lúc đó đã mạo nhận là Tứ công chúa Cao Vãn”.
Đương nhiên là Yên Nhiên nhớ, nàng quay lại nhìn Vạn Hổ, lại nhìn Đỗ Hân Ngôn, khẩn cầu: “Đỗ hầu gia, Yên Nhiên cầu xin Đỗ hầu gia đừng bắt tiểu thư đi hòa thân, tiểu thư chẳng còn sống được bao lâu nữa, đừng bắt tiểu thư đi. Nể tình tiểu thư đã giúp đỡ hầu gia bao nhiêu lần, hầu gia đi cầu xin hoàng thượng được không? Nếu ép tiểu thư đi hòa thân, tiểu thư sẽ chết mất”.
Nghĩ đến việc Tiếu Phi câu kết với Khiết Đan thả Gia Luật Tòng Phi để giờ xảy ra những chuyện thế này, Đỗ Hân Ngôn lại thấy giận, lạnh lùng buông một câu: “Tự tạo nghiệt, là nàng ta tự làm tự chịu”.
Nỗi tức giận của Yên Nhiên lập tức bùng lên, nàng đứng dậy mắng: “Thật uổng công tiểu thư tốt với hầu gia như vậy, tiểu thư trúng độc vẫn không quên báo tin cứu phụ thân của hầu gia, tiểu thư ngày đêm nhớ nhung hầu gia, hầu gia xé rách tay áo của tiểu thư, tiểu thư còn vui mừng cả nửa ngày, thế mà giờ hầu gia nói được câu ấy, đúng là đồ vô ơn!”.
Đỗ Hân Ngôn bị mắng thì ngây người ra, bỗng nhớ lại lần chàng nghe thấy tiếng đàn nên lẻn vào hậu hoa viên.
Nàng nói: “Thế thì tiểu nữ không giúp Tam điện hạ nữa, tiểu nữ nhận sai, từ bây giờ không dám trêu đùa Đỗ đại nhân nữa, cũng không bao giờ nghĩ kế hại đại nhân. Tiểu nữ giúp đại nhân, được không? Như thế liệu đại nhân có còn khiến tiểu nữ xúi quẩy?”. Tiếu Phi mắt chớp chớp, miệng cười tươi như hoa hỏi chàng.
Nàng nói: “Em thích chàng. Đỗ công tử, chàng có thích em không?”.
Nàng thích chàng, hóa ra người nàng thích chính là chàng! Trong trái tim của Đỗ Hân Ngôn giờ chỉ còn toàn ánh mắt và nụ cười của Thẩm Tiếu Phi.
Chàng quay đi.
“Này, đồ vô ơn ngươi bỏ chạy à?”.
“Trở về kinh thành tìm nàng!”. Đỗ Hân Ngôn buông một câu, nhảy lên ngựa bỏ đi.
Vạn Hổ cười đến bên Yên Nhiên, ôm lấy vai nàng: “Xem ra Đỗ hầu gia cũng không vô tình với Thẩm tiểu thư, Yên Nhiên, muội đừng lo lắng nữa, chúng ta cũng đi kinh thành thôi”.
Lần đầu tiên Tuyên Cảnh đế nhìn thấy Tiếu Phi không mang mạng che mặt.
Áo trắng bay bay trong gió như đóa sen trắng kiêu kỳ, khoảnh khắc Tiếu Phi ngẩng đầu lên, Cao Hy nhìn thấy bầu trời trong vắt trong đôi mắt của nàng.
Bất giác, giọng nói của Cao Hy cũng trở nên dịu dàng: “Thẩm tướng không còn nữa, trẫm muốn nhận muội làm nghĩa muội, thay Tứ công chúa đi Khiết Đan, không biết ý muội thế nào?”.
“Tiếu Phi và Tứ công chúa trước nay thân thiết như hai chị em, sao có thể để Tứ công chúa đến vùng đất lạnh lẽo ấy. Tiếu Phi cũng không còn sống được bao lâu nữa, bằng lòng sang Khiết Đan hòa thân, dốc sức vì hòa bình của thiên triều. Có điều, Tiếu Phi có một thỉnh cầu, xin bệ hạ thu hồi lệnh đã ban, không cần đối đãi với Tiếu Phi như công chúa, hôm đó vương tử Gia Luật Tòng Phi đến phương Nam, có duyên gặp gỡ với Tiếu Phi và Tứ công chúa ở chùa Trường Lô, nếu để Gia Luật Tòng Phi phát hiện ra thân phận của Tiếu Phi, Tiếu Phi sợ rằng Khiết Đan sẽ mượn cớ sinh sự, quý nữ của thiên triều cũng đủ xứng với bọn man di Khiết Đan rồi”.
Lối trả lời nhẹ nhàng của nàng càng khiến Cao Hy có cảm tình, Gia Luật Tòng Phi muốn có Tứ công chúa, Vệ Tử Hạo lại nói rằng, thực ra người Gia Luật Tòng Phi cần chính là Thẩm Tiếu Phi, Cao Hy liên hệ với sự việc ngày hôm đó, lập tức hiểu ra, chính Thẩm Tiếu Phi mạo nhận Cao Vãn để thả Gia Luật Tòng Phi, thì trong lòng không khỏi nghi hoặc, lúc đó Đỗ Hân Ngôn cũng đã đuổi đến tướng phủ, có lẽ nào tin tức của Đỗ Hân Ngôn lại chậm hơn cả Vệ Tử Hạo?
Cao Hy cố nén lại sự nghi hoặc trong lòng, nghĩ tới việc Đỗ Hân Ngôn đã giúp mình phá vụ án tượng Phật sắt thì trong lòng mới nhẹ nhõm hơn. Đỗ Hân Ngôn đâu phải thần tiên, không thể việc gì cũng nắm được. Cũng có thể, lúc đó vì dốc hết tâm sức vào vụ án tượng Phật sắt mà bỏ qua Thẩm Tiếu Phi chăng? Cao Hy cảm thấy thoải mái hẳn, mỉm cười nói: “Muội có ơn với An Quốc hầu, trẫm và An Quốc hầu cùng lớn lên từ nhỏ, tình cảm vô cùng thân thiết, An Quốc hầu vẫn muốn tìm muội báo ân, trẫm sẽ bảo đệ ấy đến gặp muội”.
Tiếu Phi khẽ cười: “Hôm đó báo tin cứu Lão Đỗ đại nhân là việc Tiếu Phi nên làm, nay Tiếu Phi hòa thân cũng là để phương Bắc bình yên, xin bệ hạ hãy chuyển lời với An Quốc hầu, không nên nhắc đến việc báo ân, Tiếu Phi sẽ cảm thấy hổ thẹn”.
Mỗi từ mỗi câu đều khiến Cao Hy vừa ý, Cao Hy mỉm cười: “Tấm lòng này của muội, thật không hổ là con gái thừa tướng, thật đáng tiếc”.
Hai mắt Tiếu Phi ươn ướt, nàng sụt sùi: “Tiếu Phi bất hiếu, ham chơi ra ngoài mà làm liên lụy đến phụ thân, lần này có thể dốc sức vì đất nước, mong rằng phụ thân có thể mỉm cười nơi chín suối”.
Cao Hy nghĩ tới việc Thẩm tướng phát điên ăn thịt người mà buồn nôn, nhưng vẫn cố nói được vài câu cảm khái.
Tiếu Phi không muốn nói gì thêm, bèn khóc to hơn, Cao Hy đành dặn dò vài câu rồi di giá.
Điện Vu Nguyên trong hoàng cung đã yên tĩnh hơn, Tiếu Phi không khóc nữa, nàng lau nước mắt, cảm thấy trong lòng thật chua xót, từ lúc nào nàng lại lắm nước mắt thế này? Nàng chậm rãi đứng dậy, thấy đám thị tỳ đang theo dõi nhất cử nhất động của mình, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh miệt.
Nàng đã đến đây rồi, thì sao lại bỏ trốn chứ?
Hôm đó, trong căn nhà gỗ ở phủ Tế Nam, Vệ Tử Hạo tìm thấy nàng, nàng đã biết là sẽ có ngày hôm nay.
Hôm đó, Vệ Tử Hạo đẩy cửa đi vào, không khách khí ngồi xuống, rót một tách trà uống, khen trà thơm, rồi cười nói: “Định Bắc vương chết rồi, chắc là Thẩm tiểu thư đã sớm biết điều này”.
Cao Duệ chết, cổ độc trong người nàng cũng phát tác, nhưng nàng không hề cảm thấy điều gì bất thường? Lẽ nào Cao Duệ chỉ dọa nàng? Ngay lập tức Tiếu Phi loại bỏ suy đoán này, nàng đã cho Vạn Hổ ngửi máu mình, đúng là trúng song tâm cổ độc, nếu nàng không cảm thấy gì, thì chỉ có thể là Cao Duệ vẫn chưa chết.
Nàng vẫn ngồi đó, ánh mắt lộ vẻ bi ai: “Ta đã uống ba viên bảo dược để cố giữ mạng mình nên có thể sống thêm một năm rưỡi nữa. Tử Hạo lần này đến đây, chắc không phải chỉ để nói với ta chuyện này”.
Thật là một cô nương thông minh, Vệ Tử Hạo than thầm trong lòng, khẽ cười nói: “Thẩm tiểu thư vì giữ tính mạng của mình, ngày hôm đó ở kinh thành đã thả Định Bắc vương. Tiểu thư có biết, bốn tháng nay đã có bao nhiêu binh sĩ chết nơi sa trường. Một vạn binh sĩ đã bỏ mạng ở núi Phục Long, rồi trận chiến phủ Đông Bình, trận chiến Ích Châu, trận chiến bao vây Đăng Châu đã có bao nhiêu người chết? Tiểu thư sẽ phải trả giá cho những điều này!”.
“Ha ha!”. Tiếu Phi cười vang, nhìn Vệ Tử Hạo châm biếm hỏi: “Có chứng cứ gì không?”.
Vệ Tử Hạo chậm rãi nhả ra hai chữ, “Yên Nhiên!”.
“Vệ giáo chủ chẳng qua cũng chỉ đoán mò chứ không hề có chút chứng cứ nào, tại sao ta phải gánh lấy tội danh này? Những binh sĩ đã chết ấy không hề liên quan gì đến ta, oan hồn sẽ không đến tìm ta đâu”. Tiếu Phi nhìn thẳng vào mắt Vệ Tử Hạo.
Vệ Tử Hạo không nhìn thấy chút manh mối nào trong mắt nàng thì tự nhắc nhở bản thân mình, Thẩm Tiếu Phi chỉ đang giả ngốc mà thôi. “Thiên triều và Khiết Đan đã ký hòa ước, Gia Luật Tòng Phi muốn có Tứ công chúa Cao Vãn, ta đã bẩm báo rõ với hoàng thượng rồi, người Gia Luật Tòng Phi cần thực ra chính là tiểu thư, hoàng thượng đã hiểu ra hôm đó chính tiểu thư đã thả Gia Luật Tòng Phi thì vô cùng tức giận, hoàng thượng vốn không muốn gả Tứ công chúa đi nên đã ra mật chỉ để tiểu thư lập công chuộc tội. Việc này, tiểu thư không chối được đâu”.
Tiếu Phi đi một quân cờ, thở dài nói: “Nước cờ đi sai, tai vạ ập đến. Vệ Tử Hạo, huynh hà tất phải ép ta vào chỗ chết? Huynh nói với hoàng thượng là ta câu kết với Khiết Đan, không sợ ngày khác hoàng thượng cũng nghi ngờ huynh sao?”.
“Thẩm Tiếu Phi, ta còn biết nhiều hơn thế, ta còn biết, tiểu thư có tình cảm sâu đậm với Đỗ hầu gia, tiểu thư cứu Lão Đỗ đại nhân, chưa biết chừng là vì muốn Tiểu Đỗ vì báo ân mà kháng chỉ? Thánh chỉ đã ban, nếu tiểu thư kháng chỉ, thì chỉ có một con đường chết. Thẩm tiểu thư không còn sống được bao lâu nữa, không bận tâm đến cái tội này, nhưng chẳng lẽ tiểu thư nhẫn tâm để cả gia tộc Đỗ Thị bị liên lụy chỉ vì Tiểu Đỗ muốn báo ân với tiểu thư sao?”.
Tiếu Phi đi một quân cờ nữa, cố cười: “Đi nước này, bịt được một mắt”.
Nàng lại đi tiếp một nước cờ nữa, lẩm bẩm: “Một Yên Nhiên, một Đỗ Hân Ngôn, tự phá thế cục, không thể sống”.
Định đi thêm một nước, nhưng rồi lại vứt quân cờ đi, Tiếu Phi đứng dậy vẫy Vệ Tử Hạo nói: “Vệ Tử Hạo, lại đây xem này”.
Nàng chỉ về núi Thái Sơn ở phía xa nói: “Thái Sơn không phải là núi cao nhất ở Trung Nguyên, nhưng được mệnh danh là núi đẹp nhất. Đó là vì xung quanh nó không có ngọn núi nào khác. Vệ Tử Hạo muốn làm một người vượt trên muôn người, nhưng có rất nhiều đỉnh núi cao khác bên cạnh đứng so sánh với huynh, nếu ta đoán không nhầm, Đỗ Hân Ngôn chính là ngọn núi cao nhất mà Vệ Tử Hạo khó mà vượt qua được”.
Tiếu Phi quay lại, ánh mắt bỗng trở nên sắc sảo, châm biếm nói: “Luận xuất thân, Đỗ Hân Ngôn là hoàng thân, luận võ nghệ, Đỗ Hân Ngôn là người duy nhất huynh không thể đánh bại. À, còn Đinh Thiển Hà nữa, trong mắt Thiển Hà không hề có huynh, trước kia là thanh mai trúc mã của Đỗ Hân Ngôn, sau này lại yêu Định Bắc vương Cao Duệ. Huynh muốn trở thành thế lực ngầm của hoàng thượng, đấu với Đỗ Hân Ngôn ở chốn triều đình. Huynh đố kỵ Đỗ Hân Ngôn, ta nói có đúng không?”.
Ánh mắt đầy nộ khí, Vệ Tử Hạo cười nhạt nói: “Tiểu thư quá thông minh, vì thế ta nghĩ, tiểu thư có thể dựa vào bảo dược của người Miêu sống thêm một năm rưỡi nữa cũng là quá đủ rồi. Cuối cùng ta cũng biết tại sao Định Bắc vương lại hạ song tâm cổ độc với tiểu thư, Định Bắc vương nếu không có được sự giúp sức của tiểu thư, thì cũng quyết không để tiểu thư giúp người khác”.
“Đúng thế, Vệ huynh nói đúng rồi đó, quá thông minh cũng chẳng phải một việc hay. Giờ ta rơi vào kết cục này là bởi vì ta quá thông minh, ta muốn nói thêm về điều mà một người thông minh như ta đã nhìn thấu”. Tiếu Phi khẽ cười, hít một hơi không khí của rừng cây, thần thái vô cùng ung dung tự tại: “Thân làm giáo chủ phái Đàm Nguyệt, có thực là không thể diệt hết dòng họ Tạ Thị ở Giang Nam? Không, điều huynh muốn chính là vinh hoa phú quý ở bên cạnh hoàng thượng, huynh còn không tiếc đẩy Vô Song vào tay Cao Duệ, nếu Cao Duệ thắng, huynh sẽ trở thành quốc cữu, đúng không?”.
Khuôn mặt Vệ Tử Hạo đầy vẻ thán phục: “Không hổ danh là Thẩm Tiếu Phi đã viết raThập cẩm sách. Tiểu thư nói đúng rồi đó, hàng trăm năm nay phái Đàm Nguyệt đào tạo ra hộ vệ tử sĩ, một khi tận trung với người khác thì không còn liên quan gì đến phái Đàm Nguyệt nữa. Từ khi ta lên làm giáo chủ, ta chỉ có thể sai khiến hộ vệ làm một việc cho ta, sau đó hộ vệ đó sẽ không còn liên quan gì đến giáo phái. Nếu nay phái Đàm Nguyệt có thể trở thành thế lực ngầm của hoàng thượng, sau này tất cả hộ vệ đều sẽ chỉ tận trung với hoàng thượng, còn hoàng thượng thì giao quyền quản lý cho ta, không cần thay đổi giáo quy mà vẫn có được quyền lực, đó chính là mục đích của ta. Còn về Vô Song, đúng là nước cờ một mũi tên trúng hai đích của ta, vì tiền đồ, ta đành phải hy sinh em gái mình”.
Tiếu Phi nhìn Vệ Tử Hạo nói: “Nếu đã sắp xếp ổn thỏa, thì ta chỉ còn cách đi theo Vệ huynh, tác thành cho tiền đồ và đại nghĩa của Vệ giáo chủ. Tuy phái Đàm Nguyệt giờ đã về tay hoàng thượng, ta vẫn muốn giáo chủ thề độc, từ nay trở đi không được tìm Yên Nhiên gây chuyện”.
Tất nhiên là Vệ Tử Hạo đồng ý.
“Tiểu thư, Tứ công chúa đến thăm”.
Lời của thị nữ đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiếu Phi, nàng nở nụ cười đón Tứ công chúa.
Trong lòng đang có một giọng nói nói với nàng, người ở chốn thâm cung, cũng như cây cung trên dây, muốn lợi dụng Đỗ Hân Ngôn báo ân để thoát thân cũng không phải lúc này.
Nàng mỉm cười nghĩ, có thể, đây chính là việc cuối cùng nàng có thể làm được cho chàng.
Cao Duệ chưa chết, nhưng tìm được Cao Duệ, bắt sống hắn ta lại là một việc vô cùng khó khăn. Tiếu Phi nghĩ đến Vạn Hổ và Yên Nhiên, nụ cười càng tươi tắn, chỉ cần Cao Duệ còn sống, cũng hơn là hắn ta đã chết, không phải sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.