Chương 15: Cha con hội ngộ
Trang Trang
18/04/2015
Lại đến tết Nguyên Tiêu, giờ này năm ngoái, chàng còn đoán câu đối cho người ta, cài lên tóc người ta cây trâm bạc, mỉm cười trước vẻ đẹp của người ta. Một mình em trên con đường dài, buồn bã nhìn về kinh thành. Hậu hoa viên tướng phủ chắc yên tĩnh đến nỗi nghe thấy cả tiếng tuyết rơi…
Sau quốc tang là cái Tết đầu tiên sau khi tân đế lên ngôi. Đến tết Nguyên Tiêu, kinh thành đã hoàn toàn lấy lại vẻ náo nhiệt vốn có. Tuyên Cảnh đế hạ lệnh vẫn tổ chức hội đèn như mọi năm.
Để lấy lòng tân đế, các bộ đều treo rất nhiều đèn hoa. Tết Nguyên Tiêu năm nay ở kinh thành phồn hoa náo nhiệt chưa từng có.
Có tiếng pháo nổ xa xa, cách một con phố, Đỗ Hân Ngôn mang rượu, đi vào tướng phủ.
Vầng trăng vằng vặc soi rõ mặt đất phủ đầy tuyết của hậu hoa viên. Từ khi Thẩm tướng qua đời, gia bộc cũng bỏ đi hết, chỉ còn lại một lão bộc không biết về đâu nên vẫn ở lại phủ trông coi.
Cách đó không xa có thể nhìn thấy quang cảnh đèn hoa lấp lánh, tiếng cười phía bên kia khi đến đây cũng đã bị gió thổi tan. Trên cửa lớn của tướng phủ đã hạ đèn tang xuống, thay bằng đèn lồng đỏ. Không có chủ nhân, một chiếc đèn lồng đã tắt, chiếc kia thì nến cháy gần hết, chỉ còn ánh sáng yếu ớt.
Đỗ Hân Ngôn đứng bên cửa lớn thở dài, gọi cửa.
Hồi lâu mới có tiếng bước chân. Lão bộc chỉ mở cửa ngách bên cạnh, thấy Đỗ Hân Ngôn thì vội quỳ xuống hành lễ: “Không biết hầu gia đến, tiểu nhân nặng tai, khiến hầu gia phải đợi lâu”.
Đỗ Hân Ngôn đỡ lão bộc lên, giọng ấm áp: “Hôm nay tết Nguyên Tiêu, ta muốn đến hậu hoa viên cúng tế tiểu thư, không biết có được không?”.
Lúc chạm tay vào người lão bộc mới thấy lão mặc áo mỏng, chàng thở dài, lấy ra một nén bạc nói: “Đưa ta cái đèn, ta tự đi, ông đi mua ít rượu thịt về đây”.
Lão bộc nhận bạc, đưa đèn lồng cho Đỗ Hân Ngôn rồi vội vàng bước đi.
Chiếc đèn lồng giấy trắng chỉ chiếu sáng trong vòng một trượng, nền đất phủ một lớp tuyết dày, ủng dầu giẫm lên phát ra tiếng động, khiến phủ đệ càng thêm hoang vắng.
Đẩy nguyệt môn ra, tòa lầu hai tầng vẫn im lìm trong hậu hoa viên. Đỗ Hân Ngôn nhìn về phía tiểu lâu, bỗng nhớ lại tình cảnh khi mình phóng hỏa đốt nơi này rồi khẽ thở dài, xách đèn lồng bước vào đình.
Chàng phủi đi lớp tuyết dày trên mặt bàn ghế đá, ngồi xuống, nhìn về tiểu lâu, rút cây tiêu ra khỏi thắt lưng.
Đêm tuyết tĩnh mịch, phủ đầy mặt đất cành cây, tiếng tiêu vang lên giữa không gian yên tĩnh, như bông mai đỏ tô điểm thêm chút sắc màu cho không gian thanh nhã của hậu hoa viên.
Chàng như quay lại buổi trưa đầy nắng, nhìn thấy cảnh Tiếu Phi lừa chàng giơ tay áo che nắng suốt hai canh giờ, tiếng tiêu cũng réo rắt vui tươi.
Không lâu sau lão bộc quay về, tay xách hộp đồ ăn, còn mang đến một chậu than. Lão bộc đang định quay đi, Đỗ Hân Ngôn ngăn lão lại, cười nói: “Lão bộc, hôm nay tết Nguyên Tiêu, ngồi xuống uống với ta chén rượu”.
Lão bộc xua tay không chịu, cuối cùng không từ chối được tấm thịnh tình của Đỗ Hân Ngôn nên nhận rượu uống mà rơi lệ nói: “Được uống một chén rượu của hầu gia vào tết Nguyên Tiêu, với tiểu nhân đã là quá đủ rồi. Ở đây quá lạnh lẽo, ai biết tin tướng gia phát điên, tiểu thư mưu phản, đều tránh xa tướng phủ. Hầu gia còn đến đây cúng tế tiểu thư, chắc tiểu thư vui lắm”.
Đỗ Hân Ngôn hơi nhếch mày nói: “Trước giờ không biết phu nhân nhà ông, chỉ nghe nói tướng gia yêu vợ tình sâu nghĩa nặng không chịu tục huyền. Ông ấy đau lòng khi nghe tin con gái mất, phát điên mà mất khiến ai cũng phải thở dài”.
“Đúng thế! Khi sinh tiểu thư, phu nhân vì sinh khó mà mất, một tay lão gia nuôi lớn tiểu thư, yêu chiều như ngọc quý, còn không nỡ gả tiểu thư cho người ta. Hậu hoa viên này trước giờ không có nam nhân nào được bước chân vào. Tiểu thư lúc nhỏ tính tình cũng hoạt bát, từ năm mười một tuổi thị nữ ốm chết thì mới ưu tư sầu muộn, chỉ đến khi Yên Nhiên cô nương đến, hậu hoa viên mới dần có lại sinh khí”.
Đỗ Hân Ngôn dò la: “Trước giờ tiểu thư nhà ông gần như không bước chân ra ngoài, nàng ở trong phủ làm gì để giết thời gian?”.
Lão bộc rượu vào, cũng nhiều lời hơn, lão chỉ Tú Lâu, nói: “Trên lầu trong khuê phòng của tiểu thư, nghe nói toàn là sách. Tướng gia thu thập thư tịch từ khắp nơi về cho tiểu thư. Tiểu thư nhìn qua là thuộc, ba tuổi đã biết ngâm thơ, năm tuổi có thể làm một bài từ. Haizz, thật là đáng tiếc!”.
Nghe chuyện, trong lòng Đỗ Hân Ngôn nảy ra một suy nghĩ, lão bộc xách đèn lồng, mang theo mấy ngọn nến dẫn lối cho chàng.
Chàng nhìn quanh một lượt thư phòng của Thẩm Tiếu Phi, nơi này gần như không có gì bài trí, ba mặt tường đều là sách. Các loại sách được phân loại, sắp xếp rất ngay ngắn. Đỗ Hân Ngôn đi một vòng xung quanh căn phòng, ánh mắt dừng lại ở chồng sách cao ngất trên bàn, mở ra xem, là loại sách chuyên về vu thuật.
Tại sao trước khi rời khỏi đây, Thẩm Tiếu Phi lại đọc những loại sách này? Trong lòng Đỗ Hân Ngôn thầm hỏi, chàng lật xem những quyển khác, Thần y bản thảo kinh, Bản thảo cương mục…, toàn là những sách liên quan đến y học.
“Lão ơi, ta có thể mượn những quyển này về phủ đọc không?”
“Haizz, đều là những vật vô chủ, hầu gia cứ tự nhiên”. Lão bộc thở dài.
Đỗ Hân Ngôn ôm chồng sách, không muốn uống rượu nữa, trước khi đi lại đưa thêm cho lão bộc một nén bạc, cảm ơn lão rồi về phủ. Chàng tin chắc phải có nguyên do gì đó nên Thẩm Tiếu Phi mới nghiên cứu những loại sách này.
Trong lòng chàng đầy hân hoan, chàng cảm thấy những quyển sách này sẽ giúp chàng tìm được nơi Thẩm Tiếu Phi đến.
“Thiếu gia, có Vệ công tử đến, đang đợi thiếu gia tại thư phòng!”. Vừa về đến phủ, quản gia đã bẩm báo với chàng.
Đỗ Hân Ngôn cười nhạt, đưa chồng sách cho quản gia rồi vào hậu viện.
Thư phòng sáng đèn, bên cửa sổ thấp thoáng một bóng người. Chàng cảnh giác nhìn ra xung quanh, đúng là Vệ Tử Hạo đến đây một mình, biết rõ đang bị chàng truy bắt còn dám đến đây? Vệ Tử Hạo tự chui đầu vào rọ là có ý gì? Hoàng thượng? Phái Đàm Nguyệt? Vệ Tử Hạo đến là để nói gì với chàng? Đỗ Hân Ngôn suy nghĩ mãi, rồi mỉm cười đẩy cửa bước vào phòng.
“Hầu gia đi xem hội đèn à? Bắt ta đợi bao lâu. May mà có rượu bầu bạn, nên cũng không cảm thấy quá cô đơn”. Vệ Tử Hạo ngẩng lên tươi cười chào chàng.
Vệ Tử Hạo mặc áo đen, áo khoác gió trong đen ngoài trắng, nhìn qua là biết dùng ngụy trang trong tuyết. Thắt lưng đeo một chiếc túi thơm, Đỗ Hân Ngôn bất giác nheo mắt. Đây là túi thơm của Đinh Thiển Hà, nói chính xác hơn, là quà chàng mua cho Thiển Hà trong chuyến đi Giang Nam.
Chẳng trách chàng không tìm được tung tích hai mẹ con Thiển Hà. Người trong Đinh phủ nói, hôm đó, có mấy người áo đen bịt mặt vào phủ đưa mẹ con họ đi. Chàng đoán không sai.
“Thiển Hà khỏe không?”.
“Đệ yên tâm. Ta không để nàng ấy có cơ hội gặp lại Cao Duệ đâu”. Vệ Tử Hạo thẳng thắn thừa nhận đã đưa mẹ con Thiển Hà đi.
“Cho dù huynh là giáo chủ vừa mới nhậm chức của phái Đàm Nguyệt, cũng đừng coi chỗ này của ta như hậu hoa viên nhà huynh, muốn đến lúc nào thì đến. Hôm đó ở bên hồ, ta đã nhìn thấy huynh. Nếu huynh không cứu Cao Duệ, thì huynh phải tìm được cho ta người cứu Cao Duệ hôm đó về đây, nếu không, ta chỉ có thể nghi ngờ huynh”.
Vệ Tử Hạo cười gian: “Ta cũng rất muốn tìm ra người đó!”.
“Nói chắc rồi đấy!”.
Vệ Tử Hạo nâng cốc cười nói: “Nhất định rồi. Hôm nay ta đến tìm Tiểu Đỗ uống rượu. Còn bao nhiêu loại rượu ngon hơn Túy Xuân Phong, sao dạo này chỗ đệ chỉ mỗi một loại này?”.
“Tiểu Đỗ Kinh Thành, uống rượu, ngâm thơ, múa kiếm, thổi tiêu món nào cũng tài, phải mời uống Túy Xuân Phong”. Giọng nói uyển chuyển của Tiếu Phi như vang lên bên tai. Mắt Đỗ Hân Ngôn lại nheo lại, chàng ngồi xuống nâng cốc rượu lên nói: “Tử Hạo hình như không hề ngạc nhiên khi ta biết thân phận của huynh”.
Tử Hạo cười vang: “Tiểu Đỗ ơi là Tiểu Đỗ, từ lâu đệ đã biết ta là giáo chủ phái Đàm Nguyệt, nếu không, sao đệ lại chịu tình cờ gặp ta đến mấy lần, còn kết giao với ta? Có điều, bằng hữu là thật, chúng ta giúp đỡ nhau cũng là thật. Đệ muốn giúp hoàng thượng lên ngôi nên mới tiếp cận ta. Phái Đàm Nguyệt ta đào tạo ra hộ vệ, tài lực hùng hậu, nhưng không có thế lực. Ta muốn báo thù nhà, không chỉ đơn thuần là giết sạch nhà họ Tạ. Ta muốn làm cho Tạ Thị sau này không bao giờ có thể ngóc đầu lên được nữa. Đương nhiên là ta đầu quân cho đương kim hoàng thượng. Ngay cả Vô Song cũng không biết ta là giáo chủ, thế mà đệ lại biết từ lâu. Tại sao ta lại kinh ngạc chứ? Nếu Tiểu Đỗ hồ đồ đến thế, thì sao có thể là Tiểu Đỗ Kinh Thành”.
Đỗ Hân Ngôn thong thả nghe Vệ Tử Hạo nói cho hết, cũng phì cười: “Đúng thế, đúng là ta đã biết từ lâu. Mục đích chính của huynh là…”, chàng dừng lại.
Chàng hiểu rõ, Vệ Tử Hạo muốn hoàng thượng thu nhận phái Đàm Nguyệt, để phái Đàm Nguyệt trở thành tổ chức bí mật của hoàng thượng. Nếu như vậy, phái Đàm Nguyệt sẽ không phải huấn luyện hộ vệ cho người khác nữa, cũng có thể, Vệ Tử Hạo đã thỏa thuận xong với hoàng thượng từ lâu.
Có những chuyện không nên nói rõ ràng, không nên quá thẳng thắn. Dù là công thần trợ giúp Cao Hy lên ngôi, cũng phải hiểu rõ quân thần khác biệt, phải biết mình biết ta, không được công cao át chủ. Lòng vua khó đoán, không hiểu tại sao Đỗ Hân Ngôn lại nghĩ tới câu nói này.
Ánh mắt chàng nhìn chăm chú vào khuôn mặt Vệ Tử Hạo, Vệ Tử Hạo cười ha ha, uống thêm một cốc rượu: “Cho dù thế nào, chúng ta cũng có thể gọi là thành công. Đến nay, hiệp ước đồng minh giữa ta và Tiếu Phi đã hoàn thành, việc cần làm bây giờ là tìm được Vô Song, giết Cao Duệ”.
“Hiệp ước gì? Giúp nàng rời khỏi đây? Mai danh ẩn tích? Ta biết nàng chưa chết, huynh chính là người giúp nàng, đúng không?”
“Đúng. Chính ta đã lấy hai thi thể đó để lừa Tạ Lâm. Hôm đó cũng chính ta đã giúp Thẩm Tiếu Phi chạy khỏi tướng phủ. Còn về nguyên nhân, Tiểu Đỗ đã đích thân đến đại lao thăm Thẩm tướng, chắc cũng không cần ta giải thích thêm”.
Đỗ Hân Ngôn mỉm cười nói: “Được, vậy hãy nói cho ta biết hiện giờ nàng ở đâu?”.
“Ra khỏi kinh thành là không có tin tức gì. Ta cũng không biết”.
Đỗ Hân Ngôn liếc nhìn Vệ Tử Hạo nghĩ, tại sao Vệ Tử Hạo lại coi trọng Thẩm Tiếu Phi như vậy? Chỉ vì nàng là điểm yếu của thừa tướng sao? Vệ Tử Hạo dùng điều gì để thuyết phục Thẩm Tiếu Phi? Đỗ Hân Ngôn bóc dần từng lớp sương mù, bỗng hiểu ra.
“Không lẽ Yên Nhiên là người của huynh? Yên Nhiên ở bên cạnh Tiếu Phi năm năm. Ta nhớ áng văn Thập cẩm sách chấn động kinh thành của Thẩm tướng cũng viết khoảng năm năm về trước? Huynh ký hiệp ước đồng minh với Thẩm Tiếu Phi từ khi nào?”.
“Ba năm trước. Sau khi Yên Nhiên thu thập tất cả tin tức, ta cảm thấy kế hoạch có thể thực hiện được”. Vệ Tử Hạo vô cùng khâm phục chàng, chỉ trong một thời gian ngắn có thể liên kết một chuỗi sự việc như thế, Đỗ Hân Ngôn thật không đơn giản.
Yên Nhiên cũng như Vô Song, đều là hộ vệ của phái Đàm Nguyệt. Thảo nào, Thẩm Tiếu Phi không hề để lại dấu vết gì. Đỗ Hân Ngôn sa sầm nét mặt nói: “Thẩm Tiếu Phi liên minh với huynh bán đứng Cao Duệ, lập được công lớn, huynh tưởng rằng như thế ta có thể quên rằng chính nàng ta đã hãm hại phụ thân ta bị ban tội chết?”.
Vệ Tử Hạo nháy mắt, đắc ý như đã tóm được điểm yếu của Đỗ Hân Ngôn: “Tiểu Đỗ, cha đệ chưa chết! Hôm nay ta đến đây là muốn dẫn đệ đi gặp ông ấy”.
Bên ngoài kinh thành ba mươi dặm có một thôn tên là thôn Vương Gia.
Thôn Vương Gia nằm ở trên núi. Hai ngọn núi đứng đối diện nhau, ở giữa là một thung lũng, thôn làng rải rác bên trong thung lũng, dân cư sinh sống bằng nghề săn bắn và trồng lương thực dọc theo sườn núi.
Đêm tuyết có trăng, mặt đất trắng bạc.
Hai kỵ sĩ phi ngựa từ con đường nhỏ vào bên trong thung lũng, để lại trên nên tuyết những dấu chân ngựa dài.
Hai người đó chính là Đỗ Hân Ngôn và Vệ Tử Hạo.
Khi họ vào đến thung lũng, tiếng chó sủa rộ lên. Đêm yên tĩnh như bừng lên sự sống.
Vệ Tử Hạo chỉ về phía một ngọn đèn trên sườn núi nói: “Lão Đỗ đại nhân sống ở đằng kia”.
Đỗ Hân Ngôn nhìn về phía ánh đèn, trong lòng vô cùng cảm kích, cảm ơn ông trời đã cho chàng gặp lại cha. Chàng nhìn Vệ Tử Hạo, nói: “Đại ân đại đức không thể nói thành lời”.
“Tiểu Đỗ coi ta như người ngoài rồi, dẫu rằng ai cũng có mục đích riêng, nhưng chẳng lẽ ta và đệ không phải là bằng hữu?”.
Đỗ Hân Ngôn cười, vỗ vai Tử Hạo, thúc ngực đi vào con đường lên núi.
Đến bên ngoài hàng rào, Đỗ Hân Ngôn xuống ngựa. Nghe thấy Vệ Tử Hạo khẽ cười: “Đệ cảnh giác thật đấy. Đệ yên tâm đi, đây không phải là bẫy”. Rồi gọi luôn: “Lão Đỗ đại nhân có ở nhà không?”.
Giọng nói bỗng chốc vút cao, cửa khẽ mở, Đỗ Thành Phong bước ra, bên cạnh ông còn có một người vuốt râu mỉm cười.
“Thành đại nhân?!”. Đỗ Hân Ngôn quá ngạc nhiên, buột miệng kêu lên.
Mấy tháng không gặp, Đỗ Thành Phong béo lên nhiều, khuôn mặt trông càng hiền hậu. Ông mặc áo bông màu xám, giống hệt những lão nông khác, chẳng có chút khí thế nào của thiên hạ binh mã chỉ huy sứ.
Vệ Tử Hạo dắt ngựa của Đỗ Hân Ngôn, cười nói: “Ta đợi ở ngoài này. Đệ vào đi, họ đợi đệ lâu lắm rồi”.
Đỗ Hân Ngôn đẩy cửa rào, bước vào quỳ xuống trước mặt Đỗ Thành Phong, khuôn mặt anh tuấn cười rạng rỡ: “Phụ thân!”.
“Vào đi”. Hai mắt Đỗ Thành Phong hơi ướt, ông giơ tay đỡ con trai.
Thành Liễm cười vang: “Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, bánh Nguyên Tiêu[1] nấu xong rồi, Tiểu Đỗ cũng vào ăn đi”.
[1] Còn gọi là bánh trôi.
“Đúng rồi, đây là bánh Nguyên Tiêu do cha tự tay làm, Ngôn Nhi thử đi con”.
Bánh Nguyên Tiêu nóng hổi, chàng múc một cái, bột đậu xanh trắng mịn, có thể nhìn thấy cả nhân đỏ bên trong. Khẽ cắn một miếng, vị ngọt thơm lan tỏa trong miệng, “Tay nghề của cha giỏi thật đấy!”.
“Đâu chỉ là giỏi! Ăn chút thức ăn đi, tất cả đều do ta nấu đấy”. Đỗ Thành Phong rất đắc ý.
Đỗ Hân Ngôn ăn hết bánh Nguyên Tiêu, lau miệng, thong thả nói: “Việc này là do Vệ Tử Hạo nói với cha. Cha, tiên hoàng và Thành đại nhân bàn bạc, đẩy thuyền theo dòng, đúng không?”.
Thành Liễm cười vang, vỗ vai Đỗ Thành Phong nói: “Lão Đỗ, hổ phụ sinh hổ tử, ta đã nói Tiểu Đỗ gặp huynh là hiểu rõ mọi chuyện mà”.
Đỗ Hân Ngôn không vui một chút nào. Chàng lại nghĩ đến Tiếu Phi. Nghĩ đến những lời ác độc đã nói ở hồ Tiểu Xuân, khi chàng chưa gặp lại cha, nàng có sợ chàng sẽ giết nàng không? Niềm vui và nỗi buồn đan xen trong lòng khiến chàng có cảm giác hối lỗi. Chàng cảm thấy miệng đắng nghét, tại sao nàng không tin chàng? Chàng thầm hạ quyết tâm, nhất định sẽ tìm cho ra Thẩm Tiếu Phi.
Đỗ Hân Ngôn cười hỏi: “Phụ thân và Thành đại nhân tính việc Định Bắc vương thế nào?”.
Thành Liễm nói: “Phương Bắc liên tục báo tin thắng trận, nói rằng đại quân Hà Bắc Đông Tây Lộ đánh lui quân Khiết Đan tấn công thôn trấn biên cương. Theo bẩm báo của mật thám Giám Sát Viện, những trận này đều rất nhẹ nhàng. Định Bắc vương trốn khỏi kinh thành, Đinh Phụng Niên bị giết, cứ như là trong tay Cao Duệ không có quân quyền. Có điều, ta vẫn cảm thấy với một người có tâm kế như Định Bắc vương, mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy”.
“Thành đại nhân, lần này lão phu có thể gặp được Hân Ngôn cũng thỏa tâm nguyện rồi. Sống ở đây mấy tháng, lão phu thật muốn tiếp tục ở lại đây an hưởng tuổi già. Ông về bẩm báo với hoàng thượng, lão phu tuổi già sức yếu, không thể gánh vác trọng trách. Chức thiên hạ binh mã chỉ huy sứ, lão phu tiến cử nguyên Tây Bắc Quân đô sứ chỉ huy, Trương Tôn Lâm. Ta cũng muốn cầu xin một việc, lần này thằng con lão chắc phải dẫn quân giao chiến với Định Bắc vương, xin Thành đại nhân cử mật thám và tình báo hỗ trợ”.
Đỗ Thành Phong nói xong, Đỗ Hân Ngôn mới hiểu ra, Thành Liễm là thuyết khách do Cao Hy cử đến, muốn phụ thân phục chức, chỉ huy binh mã ứng phó Cao Duệ mưu phản. Chàng bỗng cảm thấy chột dạ, Cao Hy lên ngôi chưa được một tháng, biết rõ cha chàng chưa chết, cử Thành Liễm đến khuyên cha chàng quay về triều, nhưng không hề nói gì với chàng. Xem ra Cao Hy đã biết hôm nay Vệ Tử Hạo sẽ dẫn chàng đến gặp cha, Vệ Tử Hạo đã trở thành người của hoàng thượng rồi. Nghĩ lại trước kia chàng và Cao Hy thân thiết như huynh đệ, Đỗ Hân Ngôn ít nhiều cảm thấy đã đến lúc kéo dài khoảng cách giữa hai người rồi.
Thành Liễm thở dài nói: “Lão Đỗ đã nghĩ quá nhiều rồi, hoàng thượng là cháu ruột của ông…”.
“Ta nắm giữ thiên hạ binh mã, Hân Ngôn lại lập công giúp hoàng thượng lên ngôi. Cả hai cha con cùng làm quan trong triều, không tránh khỏi người ta ngờ vực họ ngoại nắm quyền. Ta nghĩ rồi, thiên hạ đã yên, hoàng thượng ban thưởng cho ta mấy mẫu ruộng để ta sống vui vẻ đã đủ lắm rồi. Thành đại nhân, ta và ông kết giao bao nhiêu năm nay, đây là những lời gan ruột của ta”. Đỗ Thành Phong chân thành nhìn Thành Liễm.
“Trời không còn sớm, ta và Tử Hạo về kinh thành trước. Hai cha con lâu ngày không gặp, cứ từ từ nói chuyện”. Thành Liễm thấy không thể khuyên giải, trong bụng thầm mắng Đỗ Thành Phong cáo già, suy nghĩ thật thấu đáo, ngoài mặt thì cười ha ha mà cáo từ.
Ra đến ngoài cổng, nhân lúc cha mình và Thành Liễm tạm biệt, Đỗ Hân Ngôn kéo Vệ Tử Hạo sang một bên hạ giọng hỏi: “Với thế lực của phái Đàm Nguyệt, chẳng lẽ không thể tìm ra tung tích của Thẩm Tiếu Phi sao?”.
“Ta không biết thật mà, nàng ta đi khỏi kinh thành cũng một thời gian rồi”.
“Đi về hướng nào?”.
Vệ Tử Hạo thầm nghĩ Thẩm Tiếu Phi đã đề phòng chàng, ra khỏi kinh thành là biệt vô âm tín không để lại dấu vết. Yên Nhiên xuất thân từ phái Đàm Nguyệt, tất nhiên sẽ biết cách tránh khỏi tầm mắt của chàng.
Đỗ Hân Ngôn dụ dỗ: “Không phải huynh muốn tìm thấy Vô Song sao? Người gần gũi nhất với Cao Duệ chính là Tiếu Phi. Nay muốn tìm được Định Bắc vương, chưa biết chừng nàng ta có thể đưa ra manh mối! Vô Song vẫn còn đang ở trong tay Cao Duệ, huynh tự nghĩ cách đi”.
Vệ Tử Hạo thở dài nói: “Đệ tưởng Cao Duệ là con lợn à? Hắn chỉ lợi dụng Thẩm Tiếu Phi, làm gì có chuyện nói cả đường thoát của mình”.
Đỗ Hân Ngôn không hỏi gì thêm. Chàng hối hận giờ mới hiểu rõ trái tim mình. Thời gian một năm, mấy lần đấu trí, hoặc là bị nàng lừa, hoặc là chàng cố tình chui đầu vào rọ, thật thật giả giả, chàng không thể nào phân định được. Cứ thế, cứ thế, người con gái lắm mưu nhiều kế ấy đã dần dần bắt được trái tim chàng.
Hôm nay gặp lại cha, chàng cảm thấy cảm kích nàng, cảm thấy hổ thẹn, và cảm thấy nhẹ lòng. Dẫu rằng trước đó, chàng đã cố nghĩ rằng nàng làm thế chỉ là bất đắc dĩ, nhưng khúc mắc trong lòng thì vẫn không thể giải tỏa. Phụ thân bình an đã khiến chàng cởi bỏ được khúc mắc ấy.
Chàng nhìn vào mắt Vệ Tử Hạo nói: “Nếu huynh tìm thấy Thẩm Tiếu Phi, hãy giúp ta chuyển lời, tốt nhất là nàng hãy đến tìm ta, nếu không, ta nhất định sẽ đến tìm nàng”.
Vệ Tử Hạo thấy Đỗ Hân Ngôn nói hết sức nghiêm chỉnh thì trong lòng thoáng một suy nghĩ: Nếu người cứu Cao Duệ hôm đó chính là Yên Nhiên thì sao? Tiểu Đỗ có tình cảm với Thẩm Tiếu Phi thì mình có lợi gì? Vệ Tử Hạo nhảy lên ngựa, cười lớn: “Nếu ta gặp người, nhất định sẽ giúp đệ chuyển lời”.
Đến khi hai cha con quay vào trong nhà, Đỗ Thành Phong mới nói với Đỗ Hân Ngôn: “Ngôn Nhi, có phải con cảm thấy cha từ quan vào lúc này là không thỏa?”.
Đỗ Hân Ngôn cười nói: “Không, cha làm rất đúng. Hai cha con ta đều nắm trọng quyền trong triều đình mới là không thỏa. Hoàng thượng không hề nói với con là cha còn sống, có thể thấy rõ ràng là đề phòng con”.
Đỗ Thành Phong vuốt râu gật đầu: “Ngôn Nhi nhìn nhận chính xác lắm. Chúng ta tuy là hoàng thân, có thể sống thoải mái cũng đã là tốt lắm rồi. Nếu ngày nào đó cha muốn con làm một vương hầu an nhàn, liệu con có bằng lòng?”.
“Con hiểu mà, cha không cần quá lo lắng. Sau khi diệt xong Định Bắc vương, con trai sẽ không tiếp tục nắm giữ quân quyền, làm một vương hầu không quan tâm đến triều chính cũng đủ lắm rồi. Còn nữa, trong lòng con có việc khó xử, mong cha hãy giúp con gỡ rối”. Thế rồi Đỗ Hân Ngôn nói hết với cha những vướng mắc với Thẩm Tiếu Phi.
Đỗ Thành Phong cười vang: “Thiển Hà và con thanh mai trúc mã, trước giờ đều là con bảo vệ nó, không nỡ làm nó tổn thương, nhưng con đã để Vệ Tử Hạo đưa nó đi. Thẩm Tiếu Phi đối đầu với con, con hận nó giúp Cao Duệ, giúp Gia Luật Tòng Phi. Nhưng nó chết con lại đau lòng. Chẳng lẽ con còn chưa hiểu rõ lòng mình? Nếu nó giúp con, ta thấy giả sử nó giết cha con thật, con cũng không nỡ lòng nào động đến nó!”.
Khuôn mặt Đỗ Hân Ngôn lộ rõ vẻ bối rối, chàng cười ngượng nghịu nói: “Không phải là phụ thân vẫn đang sống mạnh khỏe đấy sao?”.
“Thế nếu ta đã chết thật thì sao?”. Đỗ Thành Phong nhìn Đỗ Hân Ngôn hỏi.
“Chắc chắn không phải là nàng!”. Đỗ Hân Ngôn đáp, thấy sắc mặt cha không vui, chàng vội giải thích: “Lúc đó con vô cùng tức giận, nhưng nhìn thấy thi thể giả, thì con bỗng hiểu ra. Giết cha, sẽ khiến con và hoàng thượng tức giận đến mức muốn băm vằm nàng. Nàng đã tính đến chuyện mượn dịp thành loạn mà sắp xếp việc giả chết rồi trốn đi từ lâu. Nàng sợ chết! Một kẻ sợ chết lại dám nói trước mặt con là đã giết cha sao? Đó chẳng phải là tự tìm đến cái chết hay sao? Vương Nhất Hạc ở ngay bên cạnh, chắc là Cao Duệ giá họa cho nàng. Con chỉ không hiểu, hiện giờ Thẩm tướng đã chết, cha đã hiện thân, tại sao nàng vẫn phải giả chết?”.
“Tình hình lúc đó, nó giả chết mới có thể thoát khỏi lệnh truy nã của con. Thời cơ chưa đến, nó làm thế nào để nói với con chính nó báo tin cứu mạng cha? Thẩm tướng phát điên mà chết, nếu nó vẫn còn sống thì còn mặt mũi nào gặp lại mọi người? Dù có thế nào, cũng phải tìm ra nó”.
“Phụ thân, con lo chuyện khác. Nàng đã thả Gia Luật Tòng Phi, con sợ nàng tư thông với địch bán nước. Tìm thấy nàng, con phải làm thế nào?”.
Đỗ Thành Phong vỡ lẽ, cười nói: “Xe đến chân núi ắt có đường, có những việc hiện tại nghĩ mãi không ra, sau này lại hiểu tường tận. Thắc mắc của con, cứ giữ lại đấy, sẽ có ngày con có được câu trả lời”.
Ngày mùng hai tháng hai, rồng ngẩng đầu.
Đạo Hà Bắc đưa tin đến, mười vạn đại quân giương cao ngọn cờ của Định Bắc vương Cao Duệ phát động phản loạn, phát hịch văn nói đương kim Tuyên Cảnh đế giết cha đoạt vị.
Phản quân tiến về phía Nam theo đường sông Hoàng Hà, khi tin tức về tới kinh thành, phản quân đã chiếm được phủ Đại Danh, xâm phạm đạo Sơn Đông, chiếm cứ Sơn Đông, Đăng Châu và Ích Châu.
Đỗ Thành Phong không chịu xuống núi, Tuyên Cảnh đế đế theo ý ông tiến cử, lệnh cho chỉ huy sứ đạo Tây Bắc Trương Tôn Lâm nhậm chức thiên hạ binh mã chỉ huy sứ, điều đại quân đạo Tây Bắc, đạo Hoài Nam, đạo Giang Nam dẹp loạn.
Đồng thời phong Đỗ Hân Ngôn là nguyên soái, thống lĩnh ba quân xuất chinh.
Ngày mười bốn tháng hai, Đỗ Hân Ngôn đưa quân tiến về phương Bắc, đối đầu với phản quân ở phủ Đông Bình.
Sau quốc tang là cái Tết đầu tiên sau khi tân đế lên ngôi. Đến tết Nguyên Tiêu, kinh thành đã hoàn toàn lấy lại vẻ náo nhiệt vốn có. Tuyên Cảnh đế hạ lệnh vẫn tổ chức hội đèn như mọi năm.
Để lấy lòng tân đế, các bộ đều treo rất nhiều đèn hoa. Tết Nguyên Tiêu năm nay ở kinh thành phồn hoa náo nhiệt chưa từng có.
Có tiếng pháo nổ xa xa, cách một con phố, Đỗ Hân Ngôn mang rượu, đi vào tướng phủ.
Vầng trăng vằng vặc soi rõ mặt đất phủ đầy tuyết của hậu hoa viên. Từ khi Thẩm tướng qua đời, gia bộc cũng bỏ đi hết, chỉ còn lại một lão bộc không biết về đâu nên vẫn ở lại phủ trông coi.
Cách đó không xa có thể nhìn thấy quang cảnh đèn hoa lấp lánh, tiếng cười phía bên kia khi đến đây cũng đã bị gió thổi tan. Trên cửa lớn của tướng phủ đã hạ đèn tang xuống, thay bằng đèn lồng đỏ. Không có chủ nhân, một chiếc đèn lồng đã tắt, chiếc kia thì nến cháy gần hết, chỉ còn ánh sáng yếu ớt.
Đỗ Hân Ngôn đứng bên cửa lớn thở dài, gọi cửa.
Hồi lâu mới có tiếng bước chân. Lão bộc chỉ mở cửa ngách bên cạnh, thấy Đỗ Hân Ngôn thì vội quỳ xuống hành lễ: “Không biết hầu gia đến, tiểu nhân nặng tai, khiến hầu gia phải đợi lâu”.
Đỗ Hân Ngôn đỡ lão bộc lên, giọng ấm áp: “Hôm nay tết Nguyên Tiêu, ta muốn đến hậu hoa viên cúng tế tiểu thư, không biết có được không?”.
Lúc chạm tay vào người lão bộc mới thấy lão mặc áo mỏng, chàng thở dài, lấy ra một nén bạc nói: “Đưa ta cái đèn, ta tự đi, ông đi mua ít rượu thịt về đây”.
Lão bộc nhận bạc, đưa đèn lồng cho Đỗ Hân Ngôn rồi vội vàng bước đi.
Chiếc đèn lồng giấy trắng chỉ chiếu sáng trong vòng một trượng, nền đất phủ một lớp tuyết dày, ủng dầu giẫm lên phát ra tiếng động, khiến phủ đệ càng thêm hoang vắng.
Đẩy nguyệt môn ra, tòa lầu hai tầng vẫn im lìm trong hậu hoa viên. Đỗ Hân Ngôn nhìn về phía tiểu lâu, bỗng nhớ lại tình cảnh khi mình phóng hỏa đốt nơi này rồi khẽ thở dài, xách đèn lồng bước vào đình.
Chàng phủi đi lớp tuyết dày trên mặt bàn ghế đá, ngồi xuống, nhìn về tiểu lâu, rút cây tiêu ra khỏi thắt lưng.
Đêm tuyết tĩnh mịch, phủ đầy mặt đất cành cây, tiếng tiêu vang lên giữa không gian yên tĩnh, như bông mai đỏ tô điểm thêm chút sắc màu cho không gian thanh nhã của hậu hoa viên.
Chàng như quay lại buổi trưa đầy nắng, nhìn thấy cảnh Tiếu Phi lừa chàng giơ tay áo che nắng suốt hai canh giờ, tiếng tiêu cũng réo rắt vui tươi.
Không lâu sau lão bộc quay về, tay xách hộp đồ ăn, còn mang đến một chậu than. Lão bộc đang định quay đi, Đỗ Hân Ngôn ngăn lão lại, cười nói: “Lão bộc, hôm nay tết Nguyên Tiêu, ngồi xuống uống với ta chén rượu”.
Lão bộc xua tay không chịu, cuối cùng không từ chối được tấm thịnh tình của Đỗ Hân Ngôn nên nhận rượu uống mà rơi lệ nói: “Được uống một chén rượu của hầu gia vào tết Nguyên Tiêu, với tiểu nhân đã là quá đủ rồi. Ở đây quá lạnh lẽo, ai biết tin tướng gia phát điên, tiểu thư mưu phản, đều tránh xa tướng phủ. Hầu gia còn đến đây cúng tế tiểu thư, chắc tiểu thư vui lắm”.
Đỗ Hân Ngôn hơi nhếch mày nói: “Trước giờ không biết phu nhân nhà ông, chỉ nghe nói tướng gia yêu vợ tình sâu nghĩa nặng không chịu tục huyền. Ông ấy đau lòng khi nghe tin con gái mất, phát điên mà mất khiến ai cũng phải thở dài”.
“Đúng thế! Khi sinh tiểu thư, phu nhân vì sinh khó mà mất, một tay lão gia nuôi lớn tiểu thư, yêu chiều như ngọc quý, còn không nỡ gả tiểu thư cho người ta. Hậu hoa viên này trước giờ không có nam nhân nào được bước chân vào. Tiểu thư lúc nhỏ tính tình cũng hoạt bát, từ năm mười một tuổi thị nữ ốm chết thì mới ưu tư sầu muộn, chỉ đến khi Yên Nhiên cô nương đến, hậu hoa viên mới dần có lại sinh khí”.
Đỗ Hân Ngôn dò la: “Trước giờ tiểu thư nhà ông gần như không bước chân ra ngoài, nàng ở trong phủ làm gì để giết thời gian?”.
Lão bộc rượu vào, cũng nhiều lời hơn, lão chỉ Tú Lâu, nói: “Trên lầu trong khuê phòng của tiểu thư, nghe nói toàn là sách. Tướng gia thu thập thư tịch từ khắp nơi về cho tiểu thư. Tiểu thư nhìn qua là thuộc, ba tuổi đã biết ngâm thơ, năm tuổi có thể làm một bài từ. Haizz, thật là đáng tiếc!”.
Nghe chuyện, trong lòng Đỗ Hân Ngôn nảy ra một suy nghĩ, lão bộc xách đèn lồng, mang theo mấy ngọn nến dẫn lối cho chàng.
Chàng nhìn quanh một lượt thư phòng của Thẩm Tiếu Phi, nơi này gần như không có gì bài trí, ba mặt tường đều là sách. Các loại sách được phân loại, sắp xếp rất ngay ngắn. Đỗ Hân Ngôn đi một vòng xung quanh căn phòng, ánh mắt dừng lại ở chồng sách cao ngất trên bàn, mở ra xem, là loại sách chuyên về vu thuật.
Tại sao trước khi rời khỏi đây, Thẩm Tiếu Phi lại đọc những loại sách này? Trong lòng Đỗ Hân Ngôn thầm hỏi, chàng lật xem những quyển khác, Thần y bản thảo kinh, Bản thảo cương mục…, toàn là những sách liên quan đến y học.
“Lão ơi, ta có thể mượn những quyển này về phủ đọc không?”
“Haizz, đều là những vật vô chủ, hầu gia cứ tự nhiên”. Lão bộc thở dài.
Đỗ Hân Ngôn ôm chồng sách, không muốn uống rượu nữa, trước khi đi lại đưa thêm cho lão bộc một nén bạc, cảm ơn lão rồi về phủ. Chàng tin chắc phải có nguyên do gì đó nên Thẩm Tiếu Phi mới nghiên cứu những loại sách này.
Trong lòng chàng đầy hân hoan, chàng cảm thấy những quyển sách này sẽ giúp chàng tìm được nơi Thẩm Tiếu Phi đến.
“Thiếu gia, có Vệ công tử đến, đang đợi thiếu gia tại thư phòng!”. Vừa về đến phủ, quản gia đã bẩm báo với chàng.
Đỗ Hân Ngôn cười nhạt, đưa chồng sách cho quản gia rồi vào hậu viện.
Thư phòng sáng đèn, bên cửa sổ thấp thoáng một bóng người. Chàng cảnh giác nhìn ra xung quanh, đúng là Vệ Tử Hạo đến đây một mình, biết rõ đang bị chàng truy bắt còn dám đến đây? Vệ Tử Hạo tự chui đầu vào rọ là có ý gì? Hoàng thượng? Phái Đàm Nguyệt? Vệ Tử Hạo đến là để nói gì với chàng? Đỗ Hân Ngôn suy nghĩ mãi, rồi mỉm cười đẩy cửa bước vào phòng.
“Hầu gia đi xem hội đèn à? Bắt ta đợi bao lâu. May mà có rượu bầu bạn, nên cũng không cảm thấy quá cô đơn”. Vệ Tử Hạo ngẩng lên tươi cười chào chàng.
Vệ Tử Hạo mặc áo đen, áo khoác gió trong đen ngoài trắng, nhìn qua là biết dùng ngụy trang trong tuyết. Thắt lưng đeo một chiếc túi thơm, Đỗ Hân Ngôn bất giác nheo mắt. Đây là túi thơm của Đinh Thiển Hà, nói chính xác hơn, là quà chàng mua cho Thiển Hà trong chuyến đi Giang Nam.
Chẳng trách chàng không tìm được tung tích hai mẹ con Thiển Hà. Người trong Đinh phủ nói, hôm đó, có mấy người áo đen bịt mặt vào phủ đưa mẹ con họ đi. Chàng đoán không sai.
“Thiển Hà khỏe không?”.
“Đệ yên tâm. Ta không để nàng ấy có cơ hội gặp lại Cao Duệ đâu”. Vệ Tử Hạo thẳng thắn thừa nhận đã đưa mẹ con Thiển Hà đi.
“Cho dù huynh là giáo chủ vừa mới nhậm chức của phái Đàm Nguyệt, cũng đừng coi chỗ này của ta như hậu hoa viên nhà huynh, muốn đến lúc nào thì đến. Hôm đó ở bên hồ, ta đã nhìn thấy huynh. Nếu huynh không cứu Cao Duệ, thì huynh phải tìm được cho ta người cứu Cao Duệ hôm đó về đây, nếu không, ta chỉ có thể nghi ngờ huynh”.
Vệ Tử Hạo cười gian: “Ta cũng rất muốn tìm ra người đó!”.
“Nói chắc rồi đấy!”.
Vệ Tử Hạo nâng cốc cười nói: “Nhất định rồi. Hôm nay ta đến tìm Tiểu Đỗ uống rượu. Còn bao nhiêu loại rượu ngon hơn Túy Xuân Phong, sao dạo này chỗ đệ chỉ mỗi một loại này?”.
“Tiểu Đỗ Kinh Thành, uống rượu, ngâm thơ, múa kiếm, thổi tiêu món nào cũng tài, phải mời uống Túy Xuân Phong”. Giọng nói uyển chuyển của Tiếu Phi như vang lên bên tai. Mắt Đỗ Hân Ngôn lại nheo lại, chàng ngồi xuống nâng cốc rượu lên nói: “Tử Hạo hình như không hề ngạc nhiên khi ta biết thân phận của huynh”.
Tử Hạo cười vang: “Tiểu Đỗ ơi là Tiểu Đỗ, từ lâu đệ đã biết ta là giáo chủ phái Đàm Nguyệt, nếu không, sao đệ lại chịu tình cờ gặp ta đến mấy lần, còn kết giao với ta? Có điều, bằng hữu là thật, chúng ta giúp đỡ nhau cũng là thật. Đệ muốn giúp hoàng thượng lên ngôi nên mới tiếp cận ta. Phái Đàm Nguyệt ta đào tạo ra hộ vệ, tài lực hùng hậu, nhưng không có thế lực. Ta muốn báo thù nhà, không chỉ đơn thuần là giết sạch nhà họ Tạ. Ta muốn làm cho Tạ Thị sau này không bao giờ có thể ngóc đầu lên được nữa. Đương nhiên là ta đầu quân cho đương kim hoàng thượng. Ngay cả Vô Song cũng không biết ta là giáo chủ, thế mà đệ lại biết từ lâu. Tại sao ta lại kinh ngạc chứ? Nếu Tiểu Đỗ hồ đồ đến thế, thì sao có thể là Tiểu Đỗ Kinh Thành”.
Đỗ Hân Ngôn thong thả nghe Vệ Tử Hạo nói cho hết, cũng phì cười: “Đúng thế, đúng là ta đã biết từ lâu. Mục đích chính của huynh là…”, chàng dừng lại.
Chàng hiểu rõ, Vệ Tử Hạo muốn hoàng thượng thu nhận phái Đàm Nguyệt, để phái Đàm Nguyệt trở thành tổ chức bí mật của hoàng thượng. Nếu như vậy, phái Đàm Nguyệt sẽ không phải huấn luyện hộ vệ cho người khác nữa, cũng có thể, Vệ Tử Hạo đã thỏa thuận xong với hoàng thượng từ lâu.
Có những chuyện không nên nói rõ ràng, không nên quá thẳng thắn. Dù là công thần trợ giúp Cao Hy lên ngôi, cũng phải hiểu rõ quân thần khác biệt, phải biết mình biết ta, không được công cao át chủ. Lòng vua khó đoán, không hiểu tại sao Đỗ Hân Ngôn lại nghĩ tới câu nói này.
Ánh mắt chàng nhìn chăm chú vào khuôn mặt Vệ Tử Hạo, Vệ Tử Hạo cười ha ha, uống thêm một cốc rượu: “Cho dù thế nào, chúng ta cũng có thể gọi là thành công. Đến nay, hiệp ước đồng minh giữa ta và Tiếu Phi đã hoàn thành, việc cần làm bây giờ là tìm được Vô Song, giết Cao Duệ”.
“Hiệp ước gì? Giúp nàng rời khỏi đây? Mai danh ẩn tích? Ta biết nàng chưa chết, huynh chính là người giúp nàng, đúng không?”
“Đúng. Chính ta đã lấy hai thi thể đó để lừa Tạ Lâm. Hôm đó cũng chính ta đã giúp Thẩm Tiếu Phi chạy khỏi tướng phủ. Còn về nguyên nhân, Tiểu Đỗ đã đích thân đến đại lao thăm Thẩm tướng, chắc cũng không cần ta giải thích thêm”.
Đỗ Hân Ngôn mỉm cười nói: “Được, vậy hãy nói cho ta biết hiện giờ nàng ở đâu?”.
“Ra khỏi kinh thành là không có tin tức gì. Ta cũng không biết”.
Đỗ Hân Ngôn liếc nhìn Vệ Tử Hạo nghĩ, tại sao Vệ Tử Hạo lại coi trọng Thẩm Tiếu Phi như vậy? Chỉ vì nàng là điểm yếu của thừa tướng sao? Vệ Tử Hạo dùng điều gì để thuyết phục Thẩm Tiếu Phi? Đỗ Hân Ngôn bóc dần từng lớp sương mù, bỗng hiểu ra.
“Không lẽ Yên Nhiên là người của huynh? Yên Nhiên ở bên cạnh Tiếu Phi năm năm. Ta nhớ áng văn Thập cẩm sách chấn động kinh thành của Thẩm tướng cũng viết khoảng năm năm về trước? Huynh ký hiệp ước đồng minh với Thẩm Tiếu Phi từ khi nào?”.
“Ba năm trước. Sau khi Yên Nhiên thu thập tất cả tin tức, ta cảm thấy kế hoạch có thể thực hiện được”. Vệ Tử Hạo vô cùng khâm phục chàng, chỉ trong một thời gian ngắn có thể liên kết một chuỗi sự việc như thế, Đỗ Hân Ngôn thật không đơn giản.
Yên Nhiên cũng như Vô Song, đều là hộ vệ của phái Đàm Nguyệt. Thảo nào, Thẩm Tiếu Phi không hề để lại dấu vết gì. Đỗ Hân Ngôn sa sầm nét mặt nói: “Thẩm Tiếu Phi liên minh với huynh bán đứng Cao Duệ, lập được công lớn, huynh tưởng rằng như thế ta có thể quên rằng chính nàng ta đã hãm hại phụ thân ta bị ban tội chết?”.
Vệ Tử Hạo nháy mắt, đắc ý như đã tóm được điểm yếu của Đỗ Hân Ngôn: “Tiểu Đỗ, cha đệ chưa chết! Hôm nay ta đến đây là muốn dẫn đệ đi gặp ông ấy”.
Bên ngoài kinh thành ba mươi dặm có một thôn tên là thôn Vương Gia.
Thôn Vương Gia nằm ở trên núi. Hai ngọn núi đứng đối diện nhau, ở giữa là một thung lũng, thôn làng rải rác bên trong thung lũng, dân cư sinh sống bằng nghề săn bắn và trồng lương thực dọc theo sườn núi.
Đêm tuyết có trăng, mặt đất trắng bạc.
Hai kỵ sĩ phi ngựa từ con đường nhỏ vào bên trong thung lũng, để lại trên nên tuyết những dấu chân ngựa dài.
Hai người đó chính là Đỗ Hân Ngôn và Vệ Tử Hạo.
Khi họ vào đến thung lũng, tiếng chó sủa rộ lên. Đêm yên tĩnh như bừng lên sự sống.
Vệ Tử Hạo chỉ về phía một ngọn đèn trên sườn núi nói: “Lão Đỗ đại nhân sống ở đằng kia”.
Đỗ Hân Ngôn nhìn về phía ánh đèn, trong lòng vô cùng cảm kích, cảm ơn ông trời đã cho chàng gặp lại cha. Chàng nhìn Vệ Tử Hạo, nói: “Đại ân đại đức không thể nói thành lời”.
“Tiểu Đỗ coi ta như người ngoài rồi, dẫu rằng ai cũng có mục đích riêng, nhưng chẳng lẽ ta và đệ không phải là bằng hữu?”.
Đỗ Hân Ngôn cười, vỗ vai Tử Hạo, thúc ngực đi vào con đường lên núi.
Đến bên ngoài hàng rào, Đỗ Hân Ngôn xuống ngựa. Nghe thấy Vệ Tử Hạo khẽ cười: “Đệ cảnh giác thật đấy. Đệ yên tâm đi, đây không phải là bẫy”. Rồi gọi luôn: “Lão Đỗ đại nhân có ở nhà không?”.
Giọng nói bỗng chốc vút cao, cửa khẽ mở, Đỗ Thành Phong bước ra, bên cạnh ông còn có một người vuốt râu mỉm cười.
“Thành đại nhân?!”. Đỗ Hân Ngôn quá ngạc nhiên, buột miệng kêu lên.
Mấy tháng không gặp, Đỗ Thành Phong béo lên nhiều, khuôn mặt trông càng hiền hậu. Ông mặc áo bông màu xám, giống hệt những lão nông khác, chẳng có chút khí thế nào của thiên hạ binh mã chỉ huy sứ.
Vệ Tử Hạo dắt ngựa của Đỗ Hân Ngôn, cười nói: “Ta đợi ở ngoài này. Đệ vào đi, họ đợi đệ lâu lắm rồi”.
Đỗ Hân Ngôn đẩy cửa rào, bước vào quỳ xuống trước mặt Đỗ Thành Phong, khuôn mặt anh tuấn cười rạng rỡ: “Phụ thân!”.
“Vào đi”. Hai mắt Đỗ Thành Phong hơi ướt, ông giơ tay đỡ con trai.
Thành Liễm cười vang: “Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, bánh Nguyên Tiêu[1] nấu xong rồi, Tiểu Đỗ cũng vào ăn đi”.
[1] Còn gọi là bánh trôi.
“Đúng rồi, đây là bánh Nguyên Tiêu do cha tự tay làm, Ngôn Nhi thử đi con”.
Bánh Nguyên Tiêu nóng hổi, chàng múc một cái, bột đậu xanh trắng mịn, có thể nhìn thấy cả nhân đỏ bên trong. Khẽ cắn một miếng, vị ngọt thơm lan tỏa trong miệng, “Tay nghề của cha giỏi thật đấy!”.
“Đâu chỉ là giỏi! Ăn chút thức ăn đi, tất cả đều do ta nấu đấy”. Đỗ Thành Phong rất đắc ý.
Đỗ Hân Ngôn ăn hết bánh Nguyên Tiêu, lau miệng, thong thả nói: “Việc này là do Vệ Tử Hạo nói với cha. Cha, tiên hoàng và Thành đại nhân bàn bạc, đẩy thuyền theo dòng, đúng không?”.
Thành Liễm cười vang, vỗ vai Đỗ Thành Phong nói: “Lão Đỗ, hổ phụ sinh hổ tử, ta đã nói Tiểu Đỗ gặp huynh là hiểu rõ mọi chuyện mà”.
Đỗ Hân Ngôn không vui một chút nào. Chàng lại nghĩ đến Tiếu Phi. Nghĩ đến những lời ác độc đã nói ở hồ Tiểu Xuân, khi chàng chưa gặp lại cha, nàng có sợ chàng sẽ giết nàng không? Niềm vui và nỗi buồn đan xen trong lòng khiến chàng có cảm giác hối lỗi. Chàng cảm thấy miệng đắng nghét, tại sao nàng không tin chàng? Chàng thầm hạ quyết tâm, nhất định sẽ tìm cho ra Thẩm Tiếu Phi.
Đỗ Hân Ngôn cười hỏi: “Phụ thân và Thành đại nhân tính việc Định Bắc vương thế nào?”.
Thành Liễm nói: “Phương Bắc liên tục báo tin thắng trận, nói rằng đại quân Hà Bắc Đông Tây Lộ đánh lui quân Khiết Đan tấn công thôn trấn biên cương. Theo bẩm báo của mật thám Giám Sát Viện, những trận này đều rất nhẹ nhàng. Định Bắc vương trốn khỏi kinh thành, Đinh Phụng Niên bị giết, cứ như là trong tay Cao Duệ không có quân quyền. Có điều, ta vẫn cảm thấy với một người có tâm kế như Định Bắc vương, mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy”.
“Thành đại nhân, lần này lão phu có thể gặp được Hân Ngôn cũng thỏa tâm nguyện rồi. Sống ở đây mấy tháng, lão phu thật muốn tiếp tục ở lại đây an hưởng tuổi già. Ông về bẩm báo với hoàng thượng, lão phu tuổi già sức yếu, không thể gánh vác trọng trách. Chức thiên hạ binh mã chỉ huy sứ, lão phu tiến cử nguyên Tây Bắc Quân đô sứ chỉ huy, Trương Tôn Lâm. Ta cũng muốn cầu xin một việc, lần này thằng con lão chắc phải dẫn quân giao chiến với Định Bắc vương, xin Thành đại nhân cử mật thám và tình báo hỗ trợ”.
Đỗ Thành Phong nói xong, Đỗ Hân Ngôn mới hiểu ra, Thành Liễm là thuyết khách do Cao Hy cử đến, muốn phụ thân phục chức, chỉ huy binh mã ứng phó Cao Duệ mưu phản. Chàng bỗng cảm thấy chột dạ, Cao Hy lên ngôi chưa được một tháng, biết rõ cha chàng chưa chết, cử Thành Liễm đến khuyên cha chàng quay về triều, nhưng không hề nói gì với chàng. Xem ra Cao Hy đã biết hôm nay Vệ Tử Hạo sẽ dẫn chàng đến gặp cha, Vệ Tử Hạo đã trở thành người của hoàng thượng rồi. Nghĩ lại trước kia chàng và Cao Hy thân thiết như huynh đệ, Đỗ Hân Ngôn ít nhiều cảm thấy đã đến lúc kéo dài khoảng cách giữa hai người rồi.
Thành Liễm thở dài nói: “Lão Đỗ đã nghĩ quá nhiều rồi, hoàng thượng là cháu ruột của ông…”.
“Ta nắm giữ thiên hạ binh mã, Hân Ngôn lại lập công giúp hoàng thượng lên ngôi. Cả hai cha con cùng làm quan trong triều, không tránh khỏi người ta ngờ vực họ ngoại nắm quyền. Ta nghĩ rồi, thiên hạ đã yên, hoàng thượng ban thưởng cho ta mấy mẫu ruộng để ta sống vui vẻ đã đủ lắm rồi. Thành đại nhân, ta và ông kết giao bao nhiêu năm nay, đây là những lời gan ruột của ta”. Đỗ Thành Phong chân thành nhìn Thành Liễm.
“Trời không còn sớm, ta và Tử Hạo về kinh thành trước. Hai cha con lâu ngày không gặp, cứ từ từ nói chuyện”. Thành Liễm thấy không thể khuyên giải, trong bụng thầm mắng Đỗ Thành Phong cáo già, suy nghĩ thật thấu đáo, ngoài mặt thì cười ha ha mà cáo từ.
Ra đến ngoài cổng, nhân lúc cha mình và Thành Liễm tạm biệt, Đỗ Hân Ngôn kéo Vệ Tử Hạo sang một bên hạ giọng hỏi: “Với thế lực của phái Đàm Nguyệt, chẳng lẽ không thể tìm ra tung tích của Thẩm Tiếu Phi sao?”.
“Ta không biết thật mà, nàng ta đi khỏi kinh thành cũng một thời gian rồi”.
“Đi về hướng nào?”.
Vệ Tử Hạo thầm nghĩ Thẩm Tiếu Phi đã đề phòng chàng, ra khỏi kinh thành là biệt vô âm tín không để lại dấu vết. Yên Nhiên xuất thân từ phái Đàm Nguyệt, tất nhiên sẽ biết cách tránh khỏi tầm mắt của chàng.
Đỗ Hân Ngôn dụ dỗ: “Không phải huynh muốn tìm thấy Vô Song sao? Người gần gũi nhất với Cao Duệ chính là Tiếu Phi. Nay muốn tìm được Định Bắc vương, chưa biết chừng nàng ta có thể đưa ra manh mối! Vô Song vẫn còn đang ở trong tay Cao Duệ, huynh tự nghĩ cách đi”.
Vệ Tử Hạo thở dài nói: “Đệ tưởng Cao Duệ là con lợn à? Hắn chỉ lợi dụng Thẩm Tiếu Phi, làm gì có chuyện nói cả đường thoát của mình”.
Đỗ Hân Ngôn không hỏi gì thêm. Chàng hối hận giờ mới hiểu rõ trái tim mình. Thời gian một năm, mấy lần đấu trí, hoặc là bị nàng lừa, hoặc là chàng cố tình chui đầu vào rọ, thật thật giả giả, chàng không thể nào phân định được. Cứ thế, cứ thế, người con gái lắm mưu nhiều kế ấy đã dần dần bắt được trái tim chàng.
Hôm nay gặp lại cha, chàng cảm thấy cảm kích nàng, cảm thấy hổ thẹn, và cảm thấy nhẹ lòng. Dẫu rằng trước đó, chàng đã cố nghĩ rằng nàng làm thế chỉ là bất đắc dĩ, nhưng khúc mắc trong lòng thì vẫn không thể giải tỏa. Phụ thân bình an đã khiến chàng cởi bỏ được khúc mắc ấy.
Chàng nhìn vào mắt Vệ Tử Hạo nói: “Nếu huynh tìm thấy Thẩm Tiếu Phi, hãy giúp ta chuyển lời, tốt nhất là nàng hãy đến tìm ta, nếu không, ta nhất định sẽ đến tìm nàng”.
Vệ Tử Hạo thấy Đỗ Hân Ngôn nói hết sức nghiêm chỉnh thì trong lòng thoáng một suy nghĩ: Nếu người cứu Cao Duệ hôm đó chính là Yên Nhiên thì sao? Tiểu Đỗ có tình cảm với Thẩm Tiếu Phi thì mình có lợi gì? Vệ Tử Hạo nhảy lên ngựa, cười lớn: “Nếu ta gặp người, nhất định sẽ giúp đệ chuyển lời”.
Đến khi hai cha con quay vào trong nhà, Đỗ Thành Phong mới nói với Đỗ Hân Ngôn: “Ngôn Nhi, có phải con cảm thấy cha từ quan vào lúc này là không thỏa?”.
Đỗ Hân Ngôn cười nói: “Không, cha làm rất đúng. Hai cha con ta đều nắm trọng quyền trong triều đình mới là không thỏa. Hoàng thượng không hề nói với con là cha còn sống, có thể thấy rõ ràng là đề phòng con”.
Đỗ Thành Phong vuốt râu gật đầu: “Ngôn Nhi nhìn nhận chính xác lắm. Chúng ta tuy là hoàng thân, có thể sống thoải mái cũng đã là tốt lắm rồi. Nếu ngày nào đó cha muốn con làm một vương hầu an nhàn, liệu con có bằng lòng?”.
“Con hiểu mà, cha không cần quá lo lắng. Sau khi diệt xong Định Bắc vương, con trai sẽ không tiếp tục nắm giữ quân quyền, làm một vương hầu không quan tâm đến triều chính cũng đủ lắm rồi. Còn nữa, trong lòng con có việc khó xử, mong cha hãy giúp con gỡ rối”. Thế rồi Đỗ Hân Ngôn nói hết với cha những vướng mắc với Thẩm Tiếu Phi.
Đỗ Thành Phong cười vang: “Thiển Hà và con thanh mai trúc mã, trước giờ đều là con bảo vệ nó, không nỡ làm nó tổn thương, nhưng con đã để Vệ Tử Hạo đưa nó đi. Thẩm Tiếu Phi đối đầu với con, con hận nó giúp Cao Duệ, giúp Gia Luật Tòng Phi. Nhưng nó chết con lại đau lòng. Chẳng lẽ con còn chưa hiểu rõ lòng mình? Nếu nó giúp con, ta thấy giả sử nó giết cha con thật, con cũng không nỡ lòng nào động đến nó!”.
Khuôn mặt Đỗ Hân Ngôn lộ rõ vẻ bối rối, chàng cười ngượng nghịu nói: “Không phải là phụ thân vẫn đang sống mạnh khỏe đấy sao?”.
“Thế nếu ta đã chết thật thì sao?”. Đỗ Thành Phong nhìn Đỗ Hân Ngôn hỏi.
“Chắc chắn không phải là nàng!”. Đỗ Hân Ngôn đáp, thấy sắc mặt cha không vui, chàng vội giải thích: “Lúc đó con vô cùng tức giận, nhưng nhìn thấy thi thể giả, thì con bỗng hiểu ra. Giết cha, sẽ khiến con và hoàng thượng tức giận đến mức muốn băm vằm nàng. Nàng đã tính đến chuyện mượn dịp thành loạn mà sắp xếp việc giả chết rồi trốn đi từ lâu. Nàng sợ chết! Một kẻ sợ chết lại dám nói trước mặt con là đã giết cha sao? Đó chẳng phải là tự tìm đến cái chết hay sao? Vương Nhất Hạc ở ngay bên cạnh, chắc là Cao Duệ giá họa cho nàng. Con chỉ không hiểu, hiện giờ Thẩm tướng đã chết, cha đã hiện thân, tại sao nàng vẫn phải giả chết?”.
“Tình hình lúc đó, nó giả chết mới có thể thoát khỏi lệnh truy nã của con. Thời cơ chưa đến, nó làm thế nào để nói với con chính nó báo tin cứu mạng cha? Thẩm tướng phát điên mà chết, nếu nó vẫn còn sống thì còn mặt mũi nào gặp lại mọi người? Dù có thế nào, cũng phải tìm ra nó”.
“Phụ thân, con lo chuyện khác. Nàng đã thả Gia Luật Tòng Phi, con sợ nàng tư thông với địch bán nước. Tìm thấy nàng, con phải làm thế nào?”.
Đỗ Thành Phong vỡ lẽ, cười nói: “Xe đến chân núi ắt có đường, có những việc hiện tại nghĩ mãi không ra, sau này lại hiểu tường tận. Thắc mắc của con, cứ giữ lại đấy, sẽ có ngày con có được câu trả lời”.
Ngày mùng hai tháng hai, rồng ngẩng đầu.
Đạo Hà Bắc đưa tin đến, mười vạn đại quân giương cao ngọn cờ của Định Bắc vương Cao Duệ phát động phản loạn, phát hịch văn nói đương kim Tuyên Cảnh đế giết cha đoạt vị.
Phản quân tiến về phía Nam theo đường sông Hoàng Hà, khi tin tức về tới kinh thành, phản quân đã chiếm được phủ Đại Danh, xâm phạm đạo Sơn Đông, chiếm cứ Sơn Đông, Đăng Châu và Ích Châu.
Đỗ Thành Phong không chịu xuống núi, Tuyên Cảnh đế đế theo ý ông tiến cử, lệnh cho chỉ huy sứ đạo Tây Bắc Trương Tôn Lâm nhậm chức thiên hạ binh mã chỉ huy sứ, điều đại quân đạo Tây Bắc, đạo Hoài Nam, đạo Giang Nam dẹp loạn.
Đồng thời phong Đỗ Hân Ngôn là nguyên soái, thống lĩnh ba quân xuất chinh.
Ngày mười bốn tháng hai, Đỗ Hân Ngôn đưa quân tiến về phương Bắc, đối đầu với phản quân ở phủ Đông Bình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.