Chương 7: Nội gián Vô Song
Trang Trang
18/04/2015
Ánh trăng mờ tỏ, em nhìn thấy trên khuôn mặt của Tam hoàng tử sự hung ác của loài sói, sự gian xảo của loài cáo và dã tâm của loài sư tử. Em những mong có được trái tim của chàng, chỉ có thanh gươm của chàng mới đem đến cho em sự thông tuệ của loài sói, sự cẩn thận của loài cáo và sức chiến đấu của loài sư tử…
Sông Bạch Thủy chỉ nhộn nhịp vào ban đêm, quanh co uốn lượn từ kinh thành, chảy qua hạ lưu Liễu Cảng bỗng ngột ngạt toàn phấn son hương sắc.
Những câu chuyện của đèn nến và đàn sáo đều lung linh kỳ ảo. Đêm cuối xuân tháng tư, một công tử áo gấm bước vào Xuân Phong Các ở Liễu Cảng, ném xuống một cọc đủ mười hai lạng bạc để lấy một phòng đẹp cạnh hồ.
Mụ tú bà nhìn những đường vân hoa của cọc bạc biết ngay đây chính là một mỏ bạc, mặt mũi hớn hở đang định mở lời thì công tử áo gấm lại vứt ra một cọc bạc nữa, vẻ mặt đờ đẫn nói: “Một bình trà Vân Sương thượng hạng. Ta đợi người, đừng gọi làm phiền ta”.
Công tử chỉ cần yên tĩnh, có bạc thì muốn gì mà mụ tú chẳng đồng ý.
Công tử áo gấm khép cửa phòng, mở toang cửa sổ, vầng trăng bạc ùa vào, dòng sông lấp lánh ánh bạc, yên tĩnh đến lạnh người.
Văng vẳng bên tai tiếng ca hát cười đùa của các công tử và ca nương, thấp thoáng nghe từ kế bên vọng lại: “Tam công tử hư quá…”, rồi lại một trận cười rộ lên.
Công tử áo gấm chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ mà tưởng như đang đứng tận bờ bên kia xa lắc tối om, cô đơn nhìn bờ bên này đèn đóm rực rỡ. Chiếc áo gấm thêu hoa trên người chàng rực rỡ, lấp lánh như pháo hoa trong đêm tối nhưng lại khiến người ta có cảm giác cô đơn trong đêm.
Cửa lại cót két.
Công tử áo gấm quay lại, nhìn người vừa đến qua tấm rèm châu trong hàng nghìn tia sáng của ánh nến.
Áo gấm đai ngọc, dáng như cây ngọc trước gió, chính là Tam hoàng tử Cao Duệ. Tam hoàng tử tiến về phía trước mấy bước, rồi dừng chân trước tấm rèm châu, nhìn về Thẩm Tiếu Phi giả trai phía sau tấm rèm, khẽ nói: “Rượu đêm say càng tỉnh, dáng ngọc sáng ánh trăng. Phi Nhi, nàng mặc áo gấm giả trai khiến ta suýt nữa thì không nhận ra, sắc mặt nàng trông khá hơn nhiều so với khi mặc trang phục trắng”.
Thẩm Tiếu Phi cong môi: “Tam công tử hư quá…”, giọng nói ngọt ngào, mềm mượt vô cùng, nhưng khuôn mặt vẫn ngây ra như tượng gỗ.
Cao Duệ bật cười tiến lại gần, ngửi thấy mùi thơm của trà Vân Sương, khẽ than: “Vẫn thích uống loại trà này sao? Khi trở về ta sẽ sai người mang trà Vân Sương của năm nay đưa đến chỗ nàng. Sao vẫn còn mang mặt nạ thế? Bỏ ra đi, mang mãi trên mặt thế cũng khó chịu. Mà nghe nói lần trước ở Lạc Dương nàng phơi nắng nên lại bị sốt và dị ứng đúng không? Chẳng lẽ còn chưa khỏi?”.
Chàng hỏi liên tiếp mấy câu liền, giọng nói đầy vẻ quan tâm, nhưng Tiếu Phi vẫn chẳng hề xúc động, cười đáp: “Tam điện hạ không có nhiều thời gian, chỉ nói vài câu rồi đi, gỡ ra rồi lại phải mang vào”.
Cao Duệ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng chân tình: “Có vội thế nào cũng phải nhìn thấy mặt nàng mới đi. Hai hôm nữa ta sẽ khởi hành. Chưa biết trận đánh này khi nào mới bắt đầu, khi nào mới kết thúc. Phi Nhi nhớ chăm sóc bản thân, đợi ta trở về”.
Ngón tay trắng ngần của Tiếu Phi vẽ một vòng trên tách trà, nàng ngẩng đầu nhìn Cao Duệ, khuôn mặt gầy, đôi mắt đen thâm trầm, ai bảo không thể nhìn thấu được đôi mắt của Tam hoàng tử? Hình như từ trước tới giờ nàng chỉ nhìn thấy một tấm chân tình trong đôi mắt ấy, chỉ là, Tiếu Phi vẫn không tin, vì nàng cảm thấy rằng chưa bao giờ nàng có thể nhìn thấu con người này.
Nàng chuyển đề tài sang việc Cao Duệ sắp đi đốc quân. “Là Tiếu Phi thả Gia Luật Tòng Phi. Thắng trận này, tự nhiên danh tiếng của Tam hoàng tử trong quân đội sẽ tăng cao. Một ngày còn sự uy hiếp của Khiết Đan, ngày đó hoàng thượng còn chưa thể truyền ngôi thái tử cho Cao Hy. Nếu thất bại, Gia Luật Tòng Phi đã hứa sẽ tạo cơ hội để chàng cứu được Đinh Phụng Niên, Tam điện hạ sẽ có được sự ủng hộ của hai mươi vạn đại quân trong tay ông ta”.
Ánh mắt Cao Duệ lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng, chàng đưa tay nắm lấy bàn tay Tiếu Phi khẽ nói: “Thẩm tướng vẫn luôn ở bên cạnh hoàng thượng giữ vị trí trung lập, Phi Nhi lại không ngại ngần tương trợ, sao Duệ ta có thể không yêu nàng?”.
“Nếu hai năm trước Tiếu Phi không đi xem đèn, thì sao giúp được Tam hoàng tử?”. Tiếu Phi khẽ cười.
Cao Duệ cúi đầu, nâng hai bàn tay trắng nõn mềm mượt của Tiếu Phi đặt lên môi, chạm nhẹ. “Đáng tiếc, năm đó nàng đi hội đèn…”.
Tiếu Phi cảm thấy như có một lớp lông vũ cọ qua cọ lại trên tay, hơi nóng ẩm ướt từ môi Cao Duệ khiến nàng cảm giác gai gai. Trong lòng nàng giãy giụa như muốn thoát ra, nhưng lại bị đôi mắt âm u của Cao Duệ yểm bùa. Dường như là rất lâu sau đó, Tiếu Phi đã chịu đựng đến mức cơ thể nàng không thể chịu đựng thêm mà phát run lên, nàng mới rút tay ra.
Nhìn Tiếu Phi dựa vào bàn thở dốc, Cao Duệ cảm thấy hơi tiếc nuối: “Hiếm khi thấy nàng luống cuống thế này, tiếc là không biết sắc mặt nàng thế nào?”.
Tiếu Phi biết Cao Duệ đang nói tới chiếc mặt nạ trên mặt mình, nàng quay đi giấu kín sát khí trong đôi mắt, nói: “Tam điện hạ về đi, chiến sự đang căng thẳng, để người khác phát hiện Tam điện hạ đến chốn trăng hoa này không hay đâu”.
Nàng bỗng cảm thấy khuôn mặt lành lạnh, Cao Duệ đã đưa tay lột tấm mặt nạ của nàng. Chàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoảng hốt của nàng khẽ thở dài: “Tam điện hạ? Quen nàng hai năm, nàng chỉ gọi ta là Tam điện hạ. Nàng chẳng qua cũng chỉ là muốn lợi dụng ta, trong lòng Phi Nhi không hề có ta, đúng không?”.
Tiếu Phi bỗng cảm thấy dũng khí trào dâng, nàng ngẩng lên, ánh mắt như có ngọn lửa: “Đúng thế, trong lòng Tiếu Phi không có Tam điện hạ. Không phải là Tam điện hạ cũng đang lợi dụng Tiếu Phi sao? Chúng ta chẳng qua chỉ là trao đổi mà thôi”.
Thần sắc và ngữ khí của nàng khiến Cao Duệ phì cười. Đáy mắt chàng lại mờ mịt sương khói, ánh nhìn mênh mang bất định. Nhưng chàng biết rằng, chàng không bỏ sót một thay đổi nhỏ nào trên khuôn mặt của Tiếu Phi.
“Đúng là trong lòng nàng không có ta. Tết đèn năm đó cũng không phải ta tình cờ gặp nàng. Đúng là ta cố ý đi xem xem người có thể viết ra những áng văn hay hơn cả Thập cẩm sách là người như thế nào”. Cao Duệ cười nói: “Nhưng từ khi gặp nàng, Duệ ta đã sinh lòng thương nhớ”.
Ánh mắt của Tiếu Phi thoáng một tia hoảng hốt. Kinh thành một thời coi áng văn này của Thẩm tướng là viên ngọc quý, là áng văn hay khuông phò xã tắc. Có ai biết vì bồng bột viết ra áng văn đó mà nàng mất tự do. Tiếu Phi vẫn nhớ năm đó nàng mười ba tuổi, hớn hở vui mừng mang Thập cẩm sách đi gặp phụ thân, đổi lại là một trận giáo huấn nghiêm khắc. Cha nàng ân cần dạy dỗ, nữ nhi bất tài là đức. Cha nàng còn làm ra vẻ đạo mạo đĩnh đạc, giam nàng trong bốn bức tường của gác tía lầu son, không cho nàng gặp gỡ mọi người, không có việc thì không được ra khỏi hậu hoa viên tướng phủ nửa bước, chỉ một câu hậu hoa viên cảnh đẹp của Đỗ Hân Ngôn cũng khiến cha nàng xây tường cao thêm ba thước.
Cả năm ấy, nàng gần như không đi ra khỏi phủ, mỗi khi ra khỏi cửa đều mang mạng che mặt, được hoàng hậu và hoàng quý phi gọi là thục nữ danh môn tiểu thư khuê các.
Một người vinh quang cả họ được nhờ. Nàng không thể nói cha nàng lấy Thập cẩm sách của nàng dâng lên hoàng thượng, có được danh tiếng. Nhưng nàng cũng không cam tâm giam mình trong hậu hoa viên của tướng phủ, để cha nàng sắp đặt. Nàng muốn tự do, muốn quyền thế, muốn nắm giữ số mệnh của chính mình.
Tiếu Phi hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng thoáng cười: “Là Tiếu Phi bảo Yên Nhiên đi kết thân với a đầu trong phủ của điện hạ, nói rằng tiểu thư nhà tướng phủ bụng đầy kinh thư, có thể viết ra những áng văn hay hơn cả Thập cẩm sách. Cũng chính Tiếu Phi bảo Yên Nhiên loan tin mình sẽ đi hội đèn. Nếu Tam điện hạ không để tâm, tất sẽ không có cuộc gặp tình cờ năm đó. Tiếu Phi và điện hạ ai cũng có thứ mình cần, có vậy mà thôi”.
“Ồ? Thế sao Tiếu Phi không bảo Yên Nhiên đi kết thân với a đầu của phủ đại ca?”.
“Tiếu Phi thỉnh thoảng vào cung đã gặp Đại điện hạ. Đại điện hạ tính tình ôn hòa, làm việc chắc chắn, quả xứng đáng ở ngôi minh chủ. Điều quan trọng nhất là, cậu của Đại điện hạ chính là chỉ huy sứ Đỗ Thành Phong, Đại điện hạ còn có em họ là Đỗ Hân Ngôn văn võ song toàn, thi đỗ bảng nhãn. Chỉ cần cha của Tiếu Phi không đứng về phía Tam điện hạ, Đại điện hạ cũng đủ bằng lòng rồi. Đại điện hạ không cần Tiếu Phi, cũng không có những thứ Tiếu Phi cần. Tam điện hạ thì rất cần sự ủng hộ của tể tướng, Tiếu Phi là con gái tể tướng. Cha Tiếu Phi không muốn đứng về phe nào, nhưng lại thương con gái nhất. Tiếu Phi giúp Tam điện hạ, phụ thân biết làm thế nào?”.
“Nàng bán đứng cả cha mình sao?”.
Tiếu Phi cười vang: “Không giúp Tam điện hạ tìm được nhược điểm để khống chế cha, sao có thể hợp tác cùng điện hạ?”.
Chàng ung dung bình tĩnh, nàng trấn tĩnh thản nhiên. Mắt chàng sáng trong, ẩn chứa niềm vui và sự khen ngợi. Mắt nàng trong veo, đầy tự tin.
Chỉ một lát sau, ánh mắt Cao Duệ lại chuyển thành thờ ơ, Tiếu Phi cũng thả lỏng, thảnh thơi đứng bên cửa sổ. Chàng không tin nàng, việc gì nàng phải tin chàng? Chẳng qua cũng chỉ là lợi dụng nhau thôi.
“Vì thế, Tam điện hạ không cần phải đem tình cảm ra để lay động lòng người”. Tiếu Phi chế giễu.
Cao Duệ thở dài: “Nàng không tin ta thì ta cũng chẳng có cách nào? Dù là người có tâm kế đến mức nào đi chăng nữa thì trái tim ta cũng là máu thịt chứ đâu phải sắt đá vô tình. Xét về dung nhan Phi Nhi còn không bằng a hoàn bên cạnh, nhưng phong tư tài mạo thì ít ai bì kịp. Tất nhiên Duệ phải động lòng”.
Tiếu Phi thấy sởn da gà.
Đồng mưu với Cao Duệ, chàng liền tặng nàng hộ vệ Vô Song võ nghệ cao cường trung thành hết mực, mượn cớ nói rằng để cha nàng bớt lo ngại mà cho nàng tự do ra ngoài phủ. Bạc vàng của chàng nàng mặc sức chi dùng, để phát triển thế lực và vây cánh bên ngoài. Nàng cần có Cao Duệ.
Nếu Cao Duệ không có ý với nàng, nhưng vẫn có thể tiếp tục đóng kịch, nàng nghi ngờ bản thân đang mưu đồ lột da hổ, còn nếu chàng có ý với nàng? Nghĩ đến đây, nàng đã chán nản không muốn nghĩ tiếp. Chàng có ý với nàng hay không cũng thế cả thôi, trong lòng nàng đã có một người.
“Sông Cừ Phù một bát cháo ba đậu. Núi Lạc Phong pha ấm trà hoàng liên. Tích Thúy Viên rót ly rượu độc. Phi Nhi, từ khi nào mà nàng lại để tâm đến người khác như vậy? Nàng thích hắn ta đúng không?”. Trong khi nàng còn đang ngẩn ngơ, Cao Duệ đột nhiên hỏi.
Theo bản năng Tiếu Phi trở nên cảnh giác, liếc mắt nhìn Cao Duệ. Chỉ một cái nhìn đó thôi, Cao Duệ đã hiểu rõ ràng, sắc mặt bỗng rất khó coi: “Nàng thích hắn ta đúng không?”.
Nghe Cao Duệ nói vậy, dũng khí trong lòng Tiếu Phi lại trào dâng. Nàng ngẩng lên, ánh mắt cháy lên ngọn lửa: “Vốn dĩ vì nghe chàng ta đề thơ nên tức giận mà muốn trêu chọc, rồi ngày nào cũng suy nghĩ nên làm thế nào để chàng ta mắc lừa. Sau đó, chỉ muốn đầu độc cho chàng ta chết luôn để không phải ngày nào cũng vướng bận nhớ nhung!”.
“Vì thế nàng giúp đại ca phá vụ án tượng Phật sắt?”.
Từ lâu nàng đã biết đến bản tính đa nghi của Cao Duệ, Tiếu Phi cong môi nũng nịu: “Đỗ Hân Ngôn biết Tiếu Phi thả Gia Luật Tòng Phi, Tiếu Phi chỉ dùng chuyện này để trao đổi thôi”.
Chàng cười rất thoải mái, dịu dàng nói: “Nàng không phải lo, ta không bận tâm đến việc này đâu. Phi Nhi đã vì ta mà mạo hiểm tính toán, lần này dù thắng hay bại, ta cũng sẽ thu nạp Đinh Phụng Niên. Nhưng nếu Đinh Phụng Niên muốn ta lấy Đinh Thiển Hà, nàng nói xem ta nên làm thế nào? Đường đường một thiên kim tướng phủ, không thể làm em của ta, đúng không?”.
Khi tâm tư của một người bị người khác bóc trần hết lớp này đến lớp khác, hẳn sẽ không vui vẻ gì. Giống như đứa trẻ làm một cái bẫy, hí hửng chờ người qua đường vướng vào. Kết quả là có người qua đường, không những nhìn thấy bẫy, mà còn phá nó trước mặt đứa trẻ ấy. Những người đó tuy có thông minh nhưng vẫn thật đáng ghét.
Tiếu Phi cười khan nói: “Muốn thành đại sự thì đừng chú ý đến tiểu tiết. Sau này Tam điện hạ có được ngôi báu, còn lo gì không có mỹ nhân? Tiếu Phi chẳng qua cũng chỉ là thân bồ liễu, Tam điện hạ không cần phải bận tâm”.
“Phi Nhi, sao nàng không nghĩ rằng, nếu ta có được thiên hạ, thì càng phải cần nàng? Nàng thông minh như thế, sức mạnh bằng cả một đội quân, ta thực không muốn nhường nàng cho người đàn ông khác. Huống hồ người đó lại là Tiểu Đỗ, một kẻ vì giúp đại ca mà từ nhỏ đã chống lại ta!”.
Tiếu Phi chớp mắt nói: “Biết làm thế nào đây? Tiếu Phi đã thích chàng ta mất rồi. Tam điện hạ giết luôn chàng ta đi càng tốt, để Tiếu Phi đỡ phải ngày ngày vương vấn nhớ thương”.
“Được, để ta bảo Vô Song đi giết hắn ta”.
“Mà Tiếu Phi cảm thấy lạ thật đấy. Vô Song ở ngay bên cạnh mà Tiếu Phi còn thích người đàn ông khác, đáng lẽ phải bị băm vằm thành trăm mảnh. Lần này sao Tam điện hạ lại mềm lòng dùng tiếp một thị vệ vô dụng như vậy?”.
Cao Duệ vẫn tiếp tục làm ra vẻ tình sâu nghĩa nặng thì nàng cũng có thể diễn tiếp vai của mình.
Cao Duệ mỉm cười: “Nghe nói đại ca của Vô Song và Tiểu Đỗ là bằng hữu. Bảo Vô Song đi giết Đỗ Hân Ngôn sẽ có hai kết quả: một là Vệ Tử Hạo sẽ giúp, hai là Vệ Tử Hạo sẽ ngăn cản. Một bên là đại ca, một bên là người mình đã thề sẽ tận trung, ta rất muốn biết Vô Song có ra tay với đại ca không? Nếu Vô Song không chịu ra tay, ta đành phải nghi ngờ luật lệ mấy trăm năm nay của phái Đàm Nguyệt, và tất có người của phái này thay ta xử lý việc này. Còn nếu Vô Song ra tay, khuôn mặt băng giá đó sẽ thế nào? Không phải là nàng cũng rất muốn biết đó sao? Chắc chắn thú vị hơn đánh mấy chục roi nhiều. Ai bảo Vô Song không làm hết trách nhiệm hộ vệ nàng, xử phạt như thế, Phi Nhi đã vừa ý chưa?”.
Quả nhiên là chẳng có gì giấu nổi Cao Duệ! Vậy thì việc nàng sai Vô Song moi tin tức của Đỗ Hân Ngôn từ Vệ Tử Hạo chắc Cao Duệ cũng đã biết từ lâu. Tiếu Phi cũng không ngạc nhiên gì. Trong lòng nàng mừng thầm vì không dùng người của Cao Duệ đi giết đám thủy khấu Giang Nam, nếu không, chắc chắn Cao Duệ sẽ biết nàng câu kết với Khiết Đan.
Nàng khẽ xuýt xoa, nhìn Cao Duệ như không dám tin: “Tam điện hạ thật ác độc, Tiếu Phi cũng không thể nghĩ ra chiêu ác độc thế này”.
Cao Duệ bật cười, dịu dàng nói: “Thế mà đã sợ rồi sao? Phi Nhi, nàng đừng sợ. Để ta đoán xem nàng thực sự mong muốn điều gì…”. Cao Duệ nhìn Tiếu Phi chăm chú hồi lâu, ánh mắt bỗng sáng lên: “Hy vọng là nàng không thích Tiểu Đỗ thật. Dám nghĩ cách đẩy người con gái người ta yêu quý vào tay kẻ khác, người ta không hận nàng mới lạ. Không có gì đau khổ hơn là thích một người đàn ông hận mình”.
“Hận bao nhiêu, ấn tượng sẽ sâu đậm bấy nhiêu. Tiếu Phi sẽ dùng nỗi hận ấy để xóa đi dấu vết của Đinh Thiển Hà. Xóa sạch sành sanh”. Tiếu Phi xua tay, mỉm cười, đôi mắt trong veo không gợn chút âm u. Nhưng trong lòng đang thầm mắng Cao Duệ nghìn vạn lần, ngay cả việc này mà Cao Duệ cũng đoán ra.
“Đánh cuộc đi. Nếu sau cùng Tiểu Đỗ vẫn động lòng với kẻ thù của mình, ta sẽ tha cho hắn, còn nàng phải vào cung với ta. Còn nếu Tiểu Đỗ không hề động lòng với nàng, ta sẽ giết hắn, để nàng từ bỏ hy vọng mà một lòng theo ta”.
Tiếu Phi cười châm biếm: “Nếu Tam điện hạ thất bại thì không có tư cách nói đến ván cược này”.
Cao Duệ cũng cười: “Phi Nhi, ta yêu nhất sự thông minh và cả sự tàn nhẫn của nàng. Nàng cũng hiểu rằng, chỉ có ta mới có thể đem lại tự do, quyền thế và phú quý nàng cần. Tốt nhất là nàng hãy mong ta thắng, như thế sẽ có lợi cho nàng hơn. Ván cược này chính là tính mạng của Đỗ Hân Ngôn, đợi đến khi nào ta đủ tư cách để nói chuyện này, nàng hãy xem có cược hay không”.
“Thế còn tấm chân tình của Tam điện hạ dành cho Tiếu Phi? Không lẽ điện hạ lại để người con gái mà mình yêu quý tơ vương người khác?”.
Cao Duệ quay lại nở nụ cười tà mị: “Nàng cũng nói rồi, nếu ta có giang sơn, thì thiếu gì mỹ nhân. Có được nàng, là ta mãn nguyện rồi”. Cao Duệ mở cửa rời đi, không lâu sau, kế bên lại rộ lên tiếng cười đùa.
Tiếu Phi lặng lẽ đứng đó, nghĩ về khung cảnh đùa vui dưới nắng của Đỗ Hân Ngôn và Đinh Thiển Hà ở thành Lạc Dương, nghĩ đến khung cảnh lưu luyến ở bãi Đá Đen, nàng khẽ cắn môi, giọng kiên quyết: “Ta nhất định phải làm cho chàng yêu mình”.
Ánh trăng mát dịu. Một bóng đen yên lặng lẻn vào Đỗ phủ.
Vô Song ẩn mình trong bóng tối, ánh mắt ngổn ngang suy nghĩ nhìn về phía thư phòng vẫn đang sáng đèn. Cửa sổ mở, trên bàn là vò rượu rỗng không nằm lăn lóc, Đỗ Hân Ngôn gục trên bàn, như đã say mềm. Nàng khẽ cắn môi, phi thân vụt tới, ánh kiếm sáng loáng, dứt khoát một đường hiểm hóc.
Đúng vào lúc thanh kiếm chạm vào người, Đỗ Hân Ngôn lăn sang một bên, tay vung lên, căn phòng tối om, cửa sổ đóng sập lại.
Trước mắt Vô Song tối om, cổ tay mềm nhũn, thanh kiếm rơi keng một cái xuống nền nhà. Một lực ôn hòa đẩy nàng xuống ghế.
“Vô Song, ta thật không tưởng tượng nổi lại là muội”. Trong đêm tối, ánh mắt Đỗ Hân Ngôn dịu dàng và thương xót, giọng nói không giấu nổi xót xa.
“Đại ca nói muội là người thích hợp nhất”. Cuối cùng Vô Song cũng vứt bỏ được vẻ lạnh lùng, nụ cười đã nở trên môi.
Nàng chính là người thích hợp nhất để Cao Duệ ra tay cứu, vẻ đẹp của nàng, võ công của nàng đều có ích cho Cao Duệ. Ba năm trước, khi cử người làm nội gián trong phủ Tam hoàng tử, nằm vùng bên cạnh Cao Duệ, đại ca Vệ Tử Hạo đã nói với nàng câu nói này. Đại ca đã sắp xếp cho Vô Song vào phủ Tam hoàng tử.
Phái Đàm Nguyệt là kiếm phái chuyên đào tạo hộ vệ, mấy trăm năm nay, hộ vệ phái Đàm Nguyệt đã lập huyết thề thì không bao giờ thay đổi. Cho dù người phải tận trung muốn lấy cả tính mạng cũng không hề do dự. Vô Song là kiếm khách phái Đàm Nguyệt, nàng lập huyết thề với Cao Duệ, Cao Duệ sẽ không nghi ngờ nàng.
Ánh trăng thấp thoáng xuyên qua chấn song cửa sổ soi sáng khuôn mặt Vô Song, khiến Đỗ Hân Ngôn nghĩ tới những bông tuyết đầu xuân, thanh tân vô cùng, lại tán tụng: “Ba năm không gặp, tiểu a đầu đã thành cô nương xinh đẹp rồi. Muội ở bên cạnh Thẩm Tiếu Phi khiến suýt chút nữa Đỗ đại ca không nhận ra”.
Vô Song cảm thấy mặt mình bỏng rát, tim đập thình thịch, bất giác, nàng giữ lấy trái tim mình, như sợ chàng nghe thấy.
Đỗ Hân Ngôn đứng trước mặt nàng, nắm hai vai nàng cười hì hì, nhìn nàng chăm chú: “Đúng là đại cô nương rồi, Đỗ đại ca vừa khen một câu mà mặt đã đỏ cả lên!”.
Vô Song đột nhiên cảm thấy bí từ. Chàng đang đứng đây, trước mặt nàng, đầy vẻ nam tính, có cả hơi rượu thoảng qua, tim nàng rộn rã nàng thấy mình như sắp ngất. Nhưng sự huấn luyện bao nhiêu năm của phái Đàm Nguyệt khiến bề ngoài nàng chỉ hơi xấu hổ, Đỗ Hân Ngôn hoàn toàn không nhận ra giông bão đang dội lên trong lòng nàng.
Khó khăn lắm Vô Song mới có dũng khí ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt đen sáng của Đỗ Hân Ngôn, nàng bỗng chốc lại bị hút vào ánh mắt ấy, không thể nhìn sang nơi khác. Nàng lại nhớ lúc được ngắm chàng ở bãi Đá Đen, nghĩ về sự dịu dàng của chàng khi đưa chim con lạc mẹ về tổ, cảm thấy được mãi ở bên cạnh chàng như thế thật hạnh phúc.
“Cô gái chèo thuyền ở bãi Đá Đen là Vô Song phải không? Muội không chịu nói, nhưng đôi mắt của muội thì không lẫn vào đâu được. Hơn nữa, muội vờ vịt giả câm giả điếc, không nghe được tiếng nói của ta, sao lại nghe được tiếng chim kêu? Ta biết Thẩm Tiếu Phi sẽ đến bãi Đá Đen, đã chú tâm thì sao có thể không nhận ra?”. Đỗ Hân Ngôn nói giọng trêu chọc.
Vô Song mừng thầm vì lúc đó Đỗ Hân Ngôn đã bị trúng thuốc mê, nếu không chàng sẽ biết nàng nhìn trộm chàng. Nàng ngạc nhiên: “Thế sao huynh vẫn bị trúng thuốc mê? Đỗ đại ca không sợ bị Thẩm tiểu thư giết sao?”.
Nói xong câu này, Vô Song chỉ muốn đâm đầu vào tường. Nàng đã mong chờ biết bao nhiêu ngày, mong cho mình lớn lên, mong cho Đỗ Hân Ngôn nhận ra vẻ đẹp của mình, mong chờ đến một ngày nào đó, có thể nói với chàng rằng nàng thích chàng. Giờ đây cơ hội đến, nàng lại nói những chuyện chẳng liên quan gì. Khung cảnh ở bãi Đá Đen lúc Thẩm Tiếu Phi ngồi bên cạnh chàng lại hiện lên trước mắt nàng, lúc đó, Vô Song chỉ mong sao Thẩm Tiếu Phi đừng đến, để nàng có thể ngồi bên chàng thêm một lúc.
Vẻ trầm mặc xen lẫn xấu hổ của Vô Song lúc này thật đáng yêu, khác hoàn toàn với mỹ nữ lạnh lùng khi ở bên cạnh Thẩm Tiếu Phi. Thấy thế, Đỗ Hân Ngôn lại muốn trêu nàng, nháy mắt nói: “Đỗ đại ca đâu có ngốc, Thẩm tiểu thư đã uống thuốc giải rồi, còn ta lại đúng là đã uống rượu độc”.
Vô Song không kìm được nắm chặt tay lại, cảm thấy mười đầu ngón tay bấm sâu vào da thịt. Nàng cúi xuống, thuận thế nhặt kiếm lên, cố che giấu vẻ lúng túng trong đôi mắt: “Đỗ đại ca dám cười muội! Lúc đó… Lúc đó… muội cảm thấy huynh thật ngốc!”.
Đỗ Hân Ngôn cười càng to: “Đúng là ta muốn mắc lừa Thẩm Tiếu Phi. Ta mà không mắc lừa, sao ở bãi Đá Đen Thẩm Tiếu Phi dám to gan lấy lệnh bài của ta! Hơn nữa, đã nhận ra muội ta lẽ nào còn sợ Thẩm Tiếu Phi ra tay giết mình?”.
Đôi mắt của Vô Song càng lúc càng mở to, nàng không hiểu được ý tứ trong câu nói của Đỗ Hân Ngôn.
“Nếu Thẩm Tiếu Phi đã ra lệnh cho muội đóng giả cô gái chèo thuyền để lừa ta, đương nhiên ta cũng muốn chờ xem nàng ta muốn chơi trò gì. Có điều, chính ta cũng không ngờ nàng ta to gan như thế, dám dùng lệnh bài để mạo danh giết thủy khấu, còn giết không sót một ai! Vô Song, muội có phát hiện gì chưa?”. Nói đến đây, giọng của Đỗ Hân Ngôn lạnh lẽo như những ngọn gió đêm bên ngoài. Rốt cuộc, chàng đã đánh giá quá thấp người con gái ấy.
Lúc đó, Thẩm Tiếu Phi không hề nói gì với nàng và Yên Nhiên nàng ta đã lấy lệnh bài ngự sử giám sát ty Giang Nam của Đỗ Hân Ngôn, lại còn tự điều động mật sứ của Giám Sát Viện ty Giang Nam giết sạch đám thủy khấu. Vô Song lặng lẽ ghi nhớ chuyện này. Nàng nhớ lại mục đích của tối nay. Thời gian không còn nhiều, nàng không thể ở lại đây quá lâu. “Tam điện hạ bảo muội đến giết huynh”.
Đỗ Hân Ngôn chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng, trầm tư suy nghĩ. Để Vô Song vào làm nội gián trong phủ của Tam hoàng tử mà lại để Cao Duệ biết được quan hệ của nàng và Vệ Tử Hạo là một nước cờ hiểm. Một nữ kiếm khách lai lịch không rõ ràng sẽ càng khiến Cao Duệ nghi ngờ. Công khai quan hệ giữa Vô Song và Vệ Tử Hạo, Cao Duệ yên tâm cứu Vô Song cũng là một bất ngờ.
Vì thế sau khi Cao Duệ cứu Vô Song, Vệ Tử Hạo đã đến phủ cảm tạ và đề nghị được đưa Vô Song đi. Nhưng Vô Song đã lập huyết thề tận trung với Cao Duệ, Tử Hạo đương nhiên không thể phá vỡ môn quy của phái Đàm Nguyệt. Huynh muội tình sâu nghĩa nặng, cứ khoảng hai tháng Vệ Tử Hạo lại đến thăm Vô Song, mỗi lần gặp mặt cũng không tránh tai mắt của Cao Duệ.
Đỗ Hân Ngôn thầm tính, Cao Duệ biết rõ chàng và Vệ Tử Hạo là bằng hữu, chắc chắn không làm hại Vô Song, tại sao còn bắt Vô Song làm việc vô ích này? Vô Song chưa từng một lần đến Đỗ phủ, cũng chưa bao giờ đến tìm chàng, tại sao Cao Duệ vẫn nghi ngờ Vô Song? Rốt cuộc vấn đề là ở chỗ nào?
“Nghe Yên Nhiên nói, hình như Thẩm Tiếu Phi thích huynh”. Vô Song khẽ cắn môi nói ra câu này, rồi hồi hộp nhìn Đỗ Hân Ngôn.
“Ha ha, chuyện này cũng tin được sao?”. Đỗ Hân Ngôn cười thoải mái, nhưng trong lòng cực kỳ chấn động. Từng lần gặp gỡ với Thẩm Tiếu Phi lại lần lượt hiện lên trong đầu chàng. Người con gái lắm mưu nhiều kế đó lại thích chàng? Thích đến nỗi không từ thủ đoạn nào để hại chàng? Nếu không có chuyến đi Giang Nam, nếu nàng ta không thả Gia Luật Tòng Phi… Cũng có thể, chàng còn tin rằng nàng ta cũng là một trong những tiểu thư khuê các của kinh thành say mê chàng, chỉ đơn thuần vì lòng kiêu ngạo bị tổn thương mà hết lần này đến lần khác báo thù chàng. “Vậy rốt cuộc quan hệ giữa Thẩm Tiếu Phi và Cao Duệ là gì?”.
Nụ cười của chàng khiến Vô Song thở phào nhẹ nhõm. Nàng nghĩ một lát rồi đáp: “Hình như Tam điện hạ rất yêu thương Thẩm tiểu thư, lệnh cho muội phải bảo vệ nàng ta bằng cả tính mạng mình, nàng ta chỉ đứt một sợi tóc cũng phạt muội. Nhưng Thẩm tiểu thư lại không tin, hết lần này đến lần khác đem Vô Song ra thử Tam điện hạ, để Tam điện hạ phạt muội”.
Giọng nói của nàng chứa đựng ít nhiều ấm ức. Từ nhỏ đã chịu sự rèn giũa của phái Đàm Nguyệt khiến nàng trầm mặc ít lời, tính tình điềm đạm. Trước người ngoài, nàng luôn lạnh lùng băng giá, nhưng vỏ bọc ấy đã vỡ tan khi đứng trước Đỗ Hân Ngôn.
Nghe những lời này, Đỗ Hân Ngôn càng lúc càng cau mày. Không lẽ vì ghen tuông? Không, chắc chắn không phải vì điều này. Một ý nghĩ thoáng qua khiến chàng bật cười. Thẩm Tiếu Phi mấy lần lợi dụng Vô Song moi tin từ Vệ Tử Hạo, còn chàng thì hết lần này đến lần khác mắc lừa khiến Cao Duệ sinh nghi.
Lần nào cũng là chàng thảm bại trong tay của Thẩm Tiếu Phi. Thẩm Tiếu Phi không hiểu chàng, nhưng Cao Duệ thì khác. Bọn họ từ nhỏ đã học cùng nhau, trong mắt Cao Duệ, chàng chưa bao giờ là người dễ bị lừa như vậy. Sơ hở lớn như vậy, khó tránh Vô Song đã lập huyết thề, Cao Duệ vẫn không tin nàng.
“Vô Song, muội vào phủ Tam hoàng tử làm nội gián phải làm cho Cao Duệ tin rằng muội thực lòng tận trung với hắn. Cao Duệ rất đa nghi, chưa đến lúc cần thiết, tuyệt đối không được liên hệ với chúng ta. Nội gián trước tiên phải biết bảo vệ mình, biết chưa?”. Đỗ Hân Ngôn ôn tồn nói. Chàng hơi lo cho Vô Song, tuy Vô Song khống chế tâm trạng rất tốt, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, Vô Song đâu phải loại người máu lạnh vô tình.
Vô Song chăm chú nhìn chàng. Dáng điệu chau mày của chàng cũng vô cùng đẹp, chàng đang lo lắng cho mình sao? Ở bên cạnh chàng, nàng cảm thấy ấm áp và yên ổn, nàng nghĩ lại lúc đại ca Tử Hạo dẫn chàng về, áo xanh phấp phới, nụ cười như gió mùa xuân, nàng thầm nói trong lòng: “Vì chàng, thế nào cũng được”.
“Vô Song, hứa với huynh, nếu gặp nguy hiểm, nhớ bảo vệ bản thân. Lời nói gió bay, ba năm nay, muội đã làm rất tốt. Ta luôn nói với Tử Hạo cho muội trở về…”.
Vô Song vui vẻ hẳn lên, nàng cười ngượng nghịu cắt lời chàng: “Ở bên cạnh Thẩm Tiếu Phi còn có được nhiều tin tức hơn, Vô Song không thể đi được”.
Trước mặt chàng là một Vô Song rực rỡ đến xán lạn, đẹp đến mức chàng không dám ngắm nhìn. Đỗ Hân Ngôn cảm thấy hơi hổ thẹn trong lòng, nghe thấy bên ngoài tiếng trống canh đã điểm, tự biết Vô Song không thể ở lại lâu. Chàng nghĩ đến việc nếu như Đại hoàng tử thất bại, Cao Duệ lòng dạ thâm hiểm ác độc, e là cả họ Đỗ thị, Đại hoàng tử, rồi cả Đức phi cũng không giữ nổi mạng, thì lòng sắt lại. “Quay về nói với hắn ta, ta nể tình Vệ Tử Hạo nên không đả thương muội. Đây là kết quả hắn ta đã dự tính từ trước, chắc sẽ không làm khó muội đâu”.
Vô Song không nỡ rời đi. Ánh mắt quét qua chiếc bàn sách, ống tiêu bằng tre đằng ngà kia vẫn nguyên chiếc tua nàng kết năm nào, nàng cảm thấy trong lòng ấm áp, nhẹ nhàng lướt đi như một con chim yến.
Đỗ Hân Ngôn bước ra khỏi thư phòng, dưới trăng sao, vẻ dịu dàng tươi cười trên khuôn mặt dần dần biến mất. Chàng lạnh lùng nói: “Nếu Vô Song gặp nguy hiểm, người làm đại ca như huynh định thế nào?”.
Vệ Tử Hạo bước ra khỏi bóng tối, nhìn chăm chăm về phía Vô Song vừa rời đi, lẩm bẩm: “Tiểu Đỗ, ta chỉ có mình Vô Song là muội muội, đệ tưởng ta không xót sao? Muội muội là nội gián, là hộ vệ máu lạnh của phái Đàm Nguyệt, muội ấy sẽ biết cách đối diện với những chuyện đó như thế nào”.
“Tử Hạo, huynh nên nhanh chóng sắp xếp để Vô Song rời khỏi đó. Cao Duệ rất đa nghi, Vô Song ở đó không an toàn”.
“Muội muội không thể rời khỏi đó được. Ba năm nay, những nội gián chúng ta cài vào phủ Tam hoàng tử chỉ còn lại một mình muội muội. Muội muội không thể rời khỏi đó, bởi vì Đại hoàng tử đã hứa trả lại cho ta sự công bằng”.
“Tạ Lưu Nguyệt vinh hoa phú quý trở thành hoàng quý phi, nhưng bà ta không hề tham dự vào việc năm xưa”. Đỗ Hân Ngôn nhắc nhở.
Tạ Thị, Liễu Thị đều là danh gia vọng tộc của Giang Nam, lũng đoạn thị trường tơ lụa trong vùng. Mười năm trước trong dịp mừng thọ Minh đế, hoàng bào của Liễu Thị thêu thiếu một cái móng vuốt. Chỉ trong một đêm Liễu Thị bị khám xét tịch thu gia sản, giết sạch cả họ, chỉ có hai anh em Vệ Tử Hạo chạy thoát, thay tên đổi họ, đến phái Đàm Nguyệt học nghệ, điều tra mười năm mọi nghi ngờ đều hướng tới Tạ Thị còn Tạ Thị, chính là nhà ngoại của đương kim hoàng quý phi Tạ Lưu Nguyệt, mẹ đẻ của Tam hoàng tử Cao Duệ.
Hận thù chồng chất kết thành một lớp băng dầy trong đáy mắt Vệ Tử Hạo. “Nếu Tam hoàng tử có được giang sơn, Liễu Thị nhà ta không bao giờ rửa sạch được nỗi oan này”.
Đỗ Hân Ngôn thở dài, quay lại thư phòng.
Vệ Tử Hạo bỗng nhiên không nén nổi tò mò: “Tiểu Đỗ, đệ quan tâm đến Vô Song như thế, hay là đệ…”.
Một ánh sáng xanh thoáng qua chói mắt, Đỗ Hân Ngôn không nói gì, rút Thanh Thủy kiếm, đâm thẳng về phía Vệ Tử Hạo.
Hai mắt sáng trưng, Vệ Tử Hạo lập tức rút kiếm phản kích, chỉ nghe mấy tiếng keng keng, trong tay Vệ Tử Hạo chỉ còn lại chuôi kiếm. Vệ Tử Hạo thở dốc nói: “Đúng là một thanh bảo kiếm!”.
“Huynh muốn xem thì đệ cho huynh xem. Huynh và Vô Song giấu đệ để đệ bị Thẩm Tiếu Phi tóm gọn, mất một vạn lạng bạc. Ba nghìn lạng cho Vô Song làm của hồi môn, sau này nhớ tìm chỗ tốt để gả muội ấy, đừng lãng phí bao nhiêu năm tích lũy của đệ”. Đỗ Hân Ngôn chậm rãi thu lại kiếm.
Vệ Tử Hạo giận lắm. Đỗ Hân Ngôn lưng mang Thanh Thủy bảo kiếm chém vàng cắt ngọc, có thể dễ dàng vào tròng của Thẩm Tiếu Phi thế hay sao? Rõ ràng là Đỗ Hân Ngôn cố ý để Thẩm Tiếu Phi đùa bỡn! Tử Hạo nghi ngờ nhìn Đỗ Hân Ngôn vẻ tức giận, nói: “Tiểu Đỗ phong lưu khắp kinh thành này ai chẳng biết, đệ không có ý gì với Vô Song, nhưng ta lại sợ Vô Song bị đệ bắt nạt đấy. Đệ là người sâu xa, lòng mang cả thiên hạ, sợ là chẳng có ai xứng lọt vào mắt đệ”.
“Ai bảo là không có? Đệ đang định nhờ Đức phi nương nương khẩn cầu hoàng thượng ban hôn với Thiển Hà”.
Vệ Tử Hạo há hốc miệng, nghĩ tới người con gái hoạt bát đáng yêu đó, bỗng nhiên nổi giận nói: “Đệ sao có thể lấy Đinh Thiển Hà?! Nàng ấy… Đệ coi nàng ấy là muội muội!”.
Đỗ Hân Ngôn quay lại, khuôn mặt như trăng sáng vén mây, trong mắt lấp lánh ánh trăng rằm: “Tử Hạo, ai bảo là đệ không có ý trung nhân? Ai bảo đệ chỉ coi Thiển Hà như muội muội? Tất cả mọi người đều biết đệ chỉ chung tình với Đinh Thiển Hà!”.
Ánh mắt lãnh đạm lướt qua, nhưng giọng nói lại dịu dàng vô bờ bến. Vệ Tử Hạo cảm thấy hơi lạnh bủa vây toàn thân, bất giác hỏi: “Nàng ấy và đệ thanh mai trúc mã… Rốt cuộc là đệ có tình hay vô tình? Có ý hay vô ý?”.
“Huynh nói xem?”. Đỗ Hân Ngôn thờ ơ trả lời, lững thững quay lại phòng.
Vệ Tử Hạo cảm thấy miệng đắng nghét, chàng phát hiện, mấy năm qua lại, mình vẫn không nhìn thấu được con người này.
Vô Song quay trở về phủ Tam hoàng tử, bình ổn tâm tư, cẩn thận thu lại vẻ kích động trong mắt, bình tĩnh thuật lại việc mưu sát không thành.
Nàng quỳ trên đất, thấy vạt áo bào trắng bạc của Cao Duệ di chuyển đến trước mặt, phía dưới tà áo thêu hàng vân long, không có gió mà vẫn đưa qua đưa lại, khiến con rồng trông như thật, dữ tợn vô cùng. Vô Song hết lần này đến lần khác tự nói với mình, đây đâu phải lần đầu tiên, nhất định phải trấn tĩnh. Vừa được gặp Đỗ Hân Ngôn, nàng cảm thấy không gì có thể làm khó mình.
Quả nhiên, Tam hoàng tử lại dùng ngón tay nâng cằm nàng lên, đôi mắt sâu như biển nhìn chằm chằm vào mắt nàng. Cao Duệ vô cùng tuấn tú, lần nào đối mặt chàng ta, Vô Song cũng cảm thấy khí thế bức người toát ra từ con người này. Ánh mắt của Tam hoàng tử có một ma lực quỷ quái, như nhìn xuyên thấu cả lớp vỏ băng giá mà nàng đang cố tình tạo ra. Nàng vừa mới nhắm mắt, cằm lại căng lên, Tam hoàng tử không vừa ý nàng giấu đi ánh mắt, Vô Song lại phải lần nữa bình tĩnh đối diện với ánh mắt của Cao Duệ.
“Vô Song, giang hồ đều biết hộ vệ phái Đàm Nguyệt đã lập huyết thề thì không bao giờ được bội ước. Mấy trăm năm nay chưa từng có ngoại lệ. Nhưng, ta không tin nàng. Nàng nói xem tại sao?”. Cao Duệ khẽ gằn từng tiếng.
Tim Vô Song đập thình thịch. Nàng cố khống chế tâm trạng, cố gắng để giọng nói, để biểu hiện vẫn lạnh lùng băng giá như bao lâu nay. “Đỗ Hân Ngôn võ nghệ cao cường, Vô Song không phải đối thủ. May mà người ta nể tình đại ca mà không giết Vô Song. Điện hạ dùng việc này để thử thách Vô Song thật là vô vị”.
Cao Duệ không nén được bật cười, buông tay, nhìn xuống Vô Song: “Đây là việc nằm trong dự định của ta. Ta không trách nàng. Có điều, Phi Nhi nói, có nàng bên cạnh mà nàng ấy vẫn thích Tiểu Đỗ, với tính cách của ta, đáng lẽ phải chặt nàng thành trăm mảnh mới phải. Còn nữa, ở Lạc Dương, nàng ấy đã dùng khổ nhục kế, tại sao nàng không ngăn cản? Nàng không giữ được trái tim nàng ấy, không giữ được con người nàng ấy, nàng đã không làm tròn chức trách của mình”.
“Lỗi của Vô Song, xin điện hạ cứ trách phạt”. Vô Song không do dự đáp.
“Phạt? Hai năm nay, phạt nàng còn ít sao? Câu nói này từ cửa miệng nàng nói ra đã thành chuyện cơm bữa rồi. Nàng có quỳ một lúc cũng coi như đang luyện công mà thôi?”. Cao Duệ nói, mặt sa sầm, rồi gọi hai thị vệ đến, treo Vô Song lên cột nhà.
Nàng không giãy giụa phản kháng. Đây đâu phải lần đầu tiên nàng trải qua cảnh này. Vô Song nhớ lại lần đầu tiên bị Cao Duệ phạt, vì nàng lấy lý do chỉ hộ vệ cho người mình tận trung, không chịu sang chỗ Thẩm Tiếu Phi Cao Duệ đã treo nàng lên, cho người đánh nàng hai mươi roi.
Người dùng hình ở phủ Tam hoàng tử tay nghề rất giỏi, chỉ cảm thấy đau mà trên người chẳng hề có dấu vết gì. Hôm đó Cao Duệ nhìn nàng rất ngạc nhiên, lau đi những giọt mồ hôi trên trán nàng rồi hỏi: “Nếu không có những giọt mồ hôi này, ta sẽ tưởng rằng nàng không hề có cảm giác gì. Phái Đàm Nguyệt thật là một môn phái kỳ quặc, ai ai cũng lạnh tựa núi băng”.
Vô Song chẳng qua cũng chỉ là gửi tâm tư đến một nơi khác mà thôi. Chỉ mình nàng mới biết, nàng đã cắn nát môi mình mới không kêu lên tiếng nào rồi lặng lẽ nuốt hết ngụm máu này đến ngụm máu khác.
“Vô Song, nàng lại thế rồi, cứ như không phải là đang bị ta treo lên xà, mà là đang đứng ngắm cảnh giữa gió xuân”. Cao Duệ đứng bên cạnh chậm rãi nói. “Có biết tại sao ta không thể tin nàng không? Bởi vì, nàng không có trái tim”.
Tay Cao Duệ lướt qua ngực Vô Song, Cao Duệ nói chắc nịch: “Nàng không có trái tim, không để tâm đến hình phạt. Loại người nào mới không có trái tim, không có tâm tình? Ta chỉ có thể nghĩ ra một đáp án, đó là: nhịn nhục để gánh vác việc lớn”.
Vô Song vẫn lạnh lùng trả lời: “Hộ vệ Đàm Nguyệt đã lập huyết thề, điện hạ muốn Vô Song chết, Vô Song cũng tuyệt đối không do dự. Tam điện hạ và Thẩm tiểu thư thăm dò lẫn nhau, mang Vô Song ra làm dao thử, điện hạ đã phạt Vô Song đâu có ít? Điện hạ muốn Vô Song phải thế nào? La hét ầm ĩ hay vật nài xin tha tội?”.
Giọng nói của nàng trống rỗng khô cằn như sa mạc, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ. Mỗi lần bị phạt, nàng lại dùng cách này để che giấu bản thân mình, dường như linh hồn nàng đã không còn ở trong hình hài xinh đẹp này. Đây có phải chiêu thuật tự bảo vệ mình của phái Đàm Nguyệt? Cho dù có đau đớn, khó chịu đến mức nào, nàng cũng chưa từng có biểu hiện nào khác.
Từ đầu Cao Duệ đã thấy rằng, mỗi roi quất lên nàng đều không khác gì quất lên bao cát, chẳng có phản ứng gì, khiến Cao Duệ cảm thấy cực kỳ vô vị.
“Nàng tưởng rằng ta lại cho quật nàng một trận sao?”. Ánh mắt Cao Duệ lộ vẻ ác tà, bàn tay đưa qua mặt Vô Song, da thịt mềm mại này, đôi mắt sáng long lanh này, lại cả đôi môi mọng đỏ. “Vô Song, ta rất muốn biết huyết thề tận trung của phái Đàm Nguyệt có thể tới cỡ nào!”.
Cao Duệ thuận tay cầm lấy kiếm của Vô Song rạch một đường dọc theo vạt áo của nàng. Dây áo, khuy áo, thắt lưng đứt đôi, vạt áo mở ra, để lộ một cái yếm màu xanh nhạt, bên trên thêu một khóm u lan, cành lá thanh thoát cực kỳ tinh xảo. Làn da trắng nõn phập phồng sau làn yếm mỏng, Cao Duệ phát hiện ra đôi mắt của mình đã dán chặt vào tấm thân ngọc ngà của nàng.
Ánh mắt Vô Song đầy vẻ châm chọc: “Hóa ra điện hạ muốn Vô Song hầu hạ. Hà tất phải vòng vo như vậy. Năm đó điện hạ cứu Vô Song, biết Vô Song là người của môn phái Đàm Nguyệt, điện hạ vì hiếu kỳ về huyết thề hộ vệ phái Đàm Nguyệt này mà muốn Vô Song báo đáp ơn cứu mạng của điện hạ. Nhưng điện hạ cũng đừng quên, Vô Song lấy tấm thân trinh nữ của mình ra để lập huyết thề, nếu điện hạ đã hưởng thụ thân thể này, thì lời thề cũng bị phá, Vô Song cũng không cần ở lại”.
Những lời lạnh lùng ra khỏi miệng nàng như những việc ấy chẳng hề liên quan gì đến nàng. Nhưng rõ ràng là Cao Duệ đã nghe thấy sự mừng vui trong câu nói ấy, niềm vui khi được rũ bỏ lời thề để thoát khỏi chàng, niềm vui khi đền đáp được ơn cứu mạng của chàng. Cao Duệ nhìn Vô Song chằm chằm, từ cánh tay bị treo ngược đến khuôn mặt và thân thể của nàng.
Bỗng Cao Duệ đặt tay lên ngực Vô Song. Cảm giác mềm mượt tròn đầy trong lòng bàn tay, cảm nhận tim nàng đang đập nhanh hơn trong tay mình. Cao Duệ cười to: “Vô Song, chút nữa thì nàng đã lừa được ta. Nàng rất sợ ta chiếm đoạt nàng phải không?”.
Vô Song thở dài trong lòng, hai cổ tay giãy dây trói, lộn ngược người vòng qua xà nhà hạ xuống đất. Nàng muốn giật đứt sợi dây đang trói hai cổ tay, bỗng nghe thấy tiếng gió ngay sau gáy. Vô Song cúi đầu tránh, cố hết sức đá mạnh ra sau.
Trong nháy mắt lưng nàng đã ở trong lòng Cao Duệ. Cao Duệ giữ chặt lấy nàng, chặt tới nỗi dường như xương nàng đâm cả vào người chàng. Một tay chàng bóp chặt cổ nàng, nàng thấy khó thở. Hai tay nàng thả lỏng, dây trói vẫn không đứt.
Khoảnh khắc ấy, nàng nghĩ tới ánh mắt lấp lánh và giọng nói quan tâm của Đỗ Hân Ngôn. Chàng nói với nàng không cần để ý đến lời thề. Chàng nói với nàng gặp nguy hiểm phải tự bảo vệ mình. Nàng vào phủ Tam hoàng tử làm nội gián đã ba năm, nhịn nhục vì trọng trách, chưa đến thời khắc cuối cùng, nàng đâu có thể dễ dàng bỏ cuộc.
Cánh tay của Cao Duệ đã vòng ra phía trước, nhẹ nhàng mân mê hai cổ tay bị trói, mỉm cười nói: “Nàng có cố sức đến đâu cũng không làm đứt được sợi dây thừng bện từ vàng này đâu. Vô Song, ta đã nói rồi, đâu chỉ đơn giản là đánh cho nàng một trận”.
Cao Duệ đã thả lỏng bàn tay đang bóp chặt yết hầu của nàng, ôm nàng vào lòng. Cánh tay giữ chặt, khiến nàng không thể động đậy. Vô Song nhìn thấy mình đang dần lại gần chiếc giường, cố ngăn lại tiếng kêu chực trào qua cổ họng, tự nói với mình phải bình tĩnh hết lần này đến lần khác. Nàng lo lắng nghĩ, nếu Cao Duệ chiếm đoạt nàng, phá huyết thề, nàng sẽ phải lấy lý do gì để ở lại đây?
Cao Duệ trói tay nàng ở đầu giường, nâng mặt nàng lên gằn từng tiếng: “Phi Nhi luôn muốn nhìn thấy nàng bị kích động mà suy sụp, thực ra, cả ta cũng muốn thế”.
Vô Song trừng mắt nhìn Cao Duệ, lòng vô cùng tuyệt vọng. Khuôn mặt xinh đẹp căng ra, cố che đi vẻ thê thảm kinh hoàng.
Nàng luôn như vậy! Là núi băng sáng lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, phô diễn vẻ đẹp long lanh kỳ ảo, thu hút người khác lại gần, để rồi phát hiện ra đó là núi băng lạnh lẽo đến rợn người. Trong lòng Cao Duệ như đang bị thiêu đốt đến khô rát cả miệng lưỡi.
Cao Duệ cười nhạt, cúi đầu bên tai nàng, ngậm cả vành tai bạch ngọc, giọng nói không còn rõ ràng: “Nàng vẫn luôn lạnh lùng thế này sao?”.
Vô Song không hiểu. Nhưng rồi nàng ngay lập tức đã hiểu ra rằng sự khêu gợi của Cao Duệ đáng sợ đến thế nào. Cái hôn bỏng rẫy và ướt át đến đâu khiến nàng run rẩy đến đấy, bàn tay dịu dàng sờ mó những chỗ nhạy cảm nhất trên da thịt nàng, toàn thân nàng nóng hầm hập như trên lò lửa. Cao Duệ đã dùng chính sự tà ác của mình để đánh thức những cảm giác vừa lạ lẫm vừa sợ hãi trong cơ thể nàng, như thủy triều cuộn trào, miên man không dứt.
Trước nay bị Cao Duệ phạt, nàng lại nghĩ đến Đỗ Hân Ngôn mà thu vào vỏ ốc của mình. Nhưng giờ khi nghĩ đến Đỗ Hân Ngôn, nghĩ đến sự vui mừng khi nhìn thấy nàng, nhớ đến dáng vẻ khoáng đạt của chàng, lời nói thân thiết và quan tâm. Cơ thể nàng nóng bừng, mềm nhũn…, cảm giác không thể diễn đạt thành lời từ từng đầu ngón chân lan tỏa ra khắp toàn thân, cả người nàng cong như một cây cung, toàn thân nổi da gà. Mắt nàng ầng ậng nước, tuôn trào như dòng suối, rơi lã chã. Hình như nàng không còn biết gì, cứ trợn mắt nhìn Cao Duệ, mặc cho dòng nước mắt cứ thế trào ra. Nàng cắn chặt môi, không để lọt ra một tiếng nức nở.
Ánh đèn chiếu lên người Vô Song. Tập võ lâu năm khiến da nàng căng bóng, mềm mịn như tơ lụa. Mồ hôi làm ướt tóc nàng, lông mày nàng cau lại, gò má đỏ bừng, môi đỏ như cánh đào, hai hàng mi ướt đẫm nước mắt, đen nhánh. Nàng chưa bao giờ nhìn Cao Duệ bằng ánh mắt rực lửa như thế. Sự giãy giụa tuyệt đẹp của nàng khiến Cao Duệ chấn động.
Cao Duệ đưa tay gạt nước mắt nàng, ngón tay ướt đẫm nước mắt. Ba năm nay, đây là lần đầu tiên Cao Duệ khiến Vô Song rơi lệ. Đáng lẽ Cao Duệ phải cảm thấy vừa ý mới phải, tại sao trong lòng lại có cảm giác trống rỗng thế này? Cao Duệ chậm rãi ngồi dậy, tháo sợi dây thừng đang trói Vô Song, lạnh lùng nói: “Ta không cần lấy máu trinh của nàng, ta cũng đã thấy những điều ta muốn thấy”.
Cánh tay của Vô Song vừa được tự do vội vàng ôm chặt lấy người nàng, nuốt vội những ngụm máu tanh trong miệng, cảm giác tủi nhục trào dâng. Cơ thể nàng sao có thể bán đứng nàng như vậy! Tại sao nàng có thể để Cao Duệ nhìn thấy nước mắt của mình.
Vô Song vơ lấy áo khoác lên người, nuốt một ngụm máu tanh nữa, rồi lại dùng một giọng bình tĩnh nhất lạnh lùng nhất nói: “Điện hạ vừa ý rồi chứ? Vô Song có thể đi được chưa?”.
Chiếc áo xanh vẫn chưa thắt đai, khoác hờ trên người nàng. Mái tóc đen bóng xõa tung, dài đến thắt lưng, khuôn mặt thanh tú tĩnh lặng như chưa từng xảy ra việc gì, đôi mắt băng giá kia cũng như chưa từng có căm hờn nhục nhã và nước mắt.
Sự phẫn nộ lại bùng lên trong lòng Cao Duệ, chàng nhào tới như một con báo giữ chặt lấy cổ tay nàng, một tay giữ chặt gáy nàng tức tối hôn ghì xuống.
Cao Duệ bỗng ngửi thấy mùi tanh nồng mà giật mình, giữ chặt hàm dưới ép nàng mở miệng, bên trong đã bị cắn nát đến máu thịt lẫn lộn. Cao Duệ thả tay ra cười thật to: “Hóa ra là thế! Không phải nàng không biết hét, không phải nàng không muốn hét, chỉ là cố sức chịu đựng mà thôi. Tình dục cũng là một cách hưởng thụ, không nên cố ép bản thân mình làm gì. Về tướng phủ đi, ba ngày nữa lại đến phòng ta. Vô Song, ta rất chờ đợi phản ứng lần sau của nàng”.
Cao Duệ cười như vừa ý thỏa lòng. Chiếc áo gấm rộng vẫn mở toang, để lộ vòm ngực vạm vỡ, tóc đen xõa xuống hai vai, trông Cao Duệ uể oải như vừa được thưởng thức một bữa điểm tâm ngon lành.
Vô Song căm phẫn nhắm mắt lại, trong đầu thoáng qua khuôn mặt của Đỗ Hân Ngôn, bàn tay bỗng như đao nhằm thẳng vào yết hầu của Cao Duệ. Nàng không muốn ba ngày sau lại đến, nàng không muốn thêm một lần nào nữa. Chỉ có giết người này, giết người này. Ý nghĩ đó vừa lóe lên, lòng hận thù của Vô Song lại bùng cháy mạnh mẽ.
Nàng lạnh lùng ra đòn với Cao Duệ, đòn nào tung ra cũng nhằm vào chỗ chí mạng. Cách đánh kéo theo cả hai cùng chết khiến Cao Duệ phải kinh ngạc nhướng mày, bất đắc dĩ tránh cơn cuồng phong đang nhằm thẳng vào mình, tránh cho Vô Song không bị thương.
Nhưng Vô Song đã không còn coi trọng chuyện sinh tử. Giết Cao Duệ cũng là tội chết, không giết cũng là tội chết, chi bằng chọn cách cả hai cùng chết. Tiếng gió vù vù trong căn phòng mang theo sát khí lẫn lòng hận thù, Vô Song coi như không thấy đòn phản kích của Cao Duệ.
“Vô Song, nàng muốn phá vỡ quy củ mấy trăm năm nay của phái Đàm Nguyệt hay sao? Giết người mà mình đã thề tận trung sẽ có hậu quả thế nào?”. Cao Duệ hét lên, tránh đòn tấn công của Vô Song.
Vô Song không trả lời, vớ một chiếc bình hoa ném qua rồi bay người lên, rút một thanh kiếm trên tường, tấn công càng dữ dội.
Nộ khí của Cao Duệ trào lên, nàng tưởng rằng Cao Duệ không đánh lại được sao? Cao Duệ tránh đường kiếm của Vô Song, chiếc áo dài bị đường kiếm chém đứt một đoạn. Cao Duệ không còn mềm lòng, quay người vượt qua mũi kiếm, mặc cho thân kiếm cứa vào cánh tay mình, đưa tay bóp chặt yết hầu của Vô Song.
Vô Song buông tay, thanh kiếm rơi xuống đất. Nàng nhắm mắt nói: “Điện hạ động thủ đi”.
Chiếc cổ mảnh mai đã nằm gọn trong tay Cao Duệ, chỉ một động tác cũng đủ khiến Vô Song ngừng thở. Cao Duệ có thể bóp chết một con thiên nga cao ngạo như thế này sao? Cao Duệ buông tay, nở nụ cười tà ác: “Không, Vô Song, ta còn chưa nhìn thấy đủ sự nhiệt tình dưới mặt nạ lạnh lùng của nàng. Ta sẽ không giết nàng đâu”.
Vô Song nhắm mắt lại, máu từ cánh tay Cao Duệ đã thấm đỏ chiếc áo bào, nhưng Cao Duệ không để tâm. Trên gương mặt Cao Duệ là sự đắc thắng và vô liêm sỉ không hề kiêng dè, khiến nàng chỉ muốn giẫm nát khuôn mặt ấy. Nhưng, nàng lại càng cao ngạo mà ưỡn thẳng lưng, bình thản nhặt kiếm lên.
“Điện hạ vẫn chưa sỉ nhục đủ, đúng không?”. Vô Song thầm nói với bản thân mình, phải sống vì mối thù gia tộc, cũng là vì Đỗ Hân Ngôn. Nàng là nội gián, không thể tự làm mất bao công sức trước nay của mình. Nàng lạnh lùng nhìn Cao Duệ rồi nói: “Ba ngày nữa, Vô Song sẽ không đến. Vĩnh viễn không có lần thứ hai. Điện hạ không giết, Vô Song có thể tự giết mình”.
Nàng mở cửa, cứ thế đi ra.
Tại sao Cao Duệ không ngăn nàng lại? Nàng dùng chính mạng sống của mình để uy hiếp Cao Duệ! Còn Cao Duệ thì lại không muốn giết nàng. Cao Duệ nhìn theo Vô Song đi xa dần, nộ khí ngưng đọng trong lòng bàn tay, chiếc bàn bên cạnh lập tức bị đập vỡ tan tành.
Sông Bạch Thủy chỉ nhộn nhịp vào ban đêm, quanh co uốn lượn từ kinh thành, chảy qua hạ lưu Liễu Cảng bỗng ngột ngạt toàn phấn son hương sắc.
Những câu chuyện của đèn nến và đàn sáo đều lung linh kỳ ảo. Đêm cuối xuân tháng tư, một công tử áo gấm bước vào Xuân Phong Các ở Liễu Cảng, ném xuống một cọc đủ mười hai lạng bạc để lấy một phòng đẹp cạnh hồ.
Mụ tú bà nhìn những đường vân hoa của cọc bạc biết ngay đây chính là một mỏ bạc, mặt mũi hớn hở đang định mở lời thì công tử áo gấm lại vứt ra một cọc bạc nữa, vẻ mặt đờ đẫn nói: “Một bình trà Vân Sương thượng hạng. Ta đợi người, đừng gọi làm phiền ta”.
Công tử chỉ cần yên tĩnh, có bạc thì muốn gì mà mụ tú chẳng đồng ý.
Công tử áo gấm khép cửa phòng, mở toang cửa sổ, vầng trăng bạc ùa vào, dòng sông lấp lánh ánh bạc, yên tĩnh đến lạnh người.
Văng vẳng bên tai tiếng ca hát cười đùa của các công tử và ca nương, thấp thoáng nghe từ kế bên vọng lại: “Tam công tử hư quá…”, rồi lại một trận cười rộ lên.
Công tử áo gấm chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ mà tưởng như đang đứng tận bờ bên kia xa lắc tối om, cô đơn nhìn bờ bên này đèn đóm rực rỡ. Chiếc áo gấm thêu hoa trên người chàng rực rỡ, lấp lánh như pháo hoa trong đêm tối nhưng lại khiến người ta có cảm giác cô đơn trong đêm.
Cửa lại cót két.
Công tử áo gấm quay lại, nhìn người vừa đến qua tấm rèm châu trong hàng nghìn tia sáng của ánh nến.
Áo gấm đai ngọc, dáng như cây ngọc trước gió, chính là Tam hoàng tử Cao Duệ. Tam hoàng tử tiến về phía trước mấy bước, rồi dừng chân trước tấm rèm châu, nhìn về Thẩm Tiếu Phi giả trai phía sau tấm rèm, khẽ nói: “Rượu đêm say càng tỉnh, dáng ngọc sáng ánh trăng. Phi Nhi, nàng mặc áo gấm giả trai khiến ta suýt nữa thì không nhận ra, sắc mặt nàng trông khá hơn nhiều so với khi mặc trang phục trắng”.
Thẩm Tiếu Phi cong môi: “Tam công tử hư quá…”, giọng nói ngọt ngào, mềm mượt vô cùng, nhưng khuôn mặt vẫn ngây ra như tượng gỗ.
Cao Duệ bật cười tiến lại gần, ngửi thấy mùi thơm của trà Vân Sương, khẽ than: “Vẫn thích uống loại trà này sao? Khi trở về ta sẽ sai người mang trà Vân Sương của năm nay đưa đến chỗ nàng. Sao vẫn còn mang mặt nạ thế? Bỏ ra đi, mang mãi trên mặt thế cũng khó chịu. Mà nghe nói lần trước ở Lạc Dương nàng phơi nắng nên lại bị sốt và dị ứng đúng không? Chẳng lẽ còn chưa khỏi?”.
Chàng hỏi liên tiếp mấy câu liền, giọng nói đầy vẻ quan tâm, nhưng Tiếu Phi vẫn chẳng hề xúc động, cười đáp: “Tam điện hạ không có nhiều thời gian, chỉ nói vài câu rồi đi, gỡ ra rồi lại phải mang vào”.
Cao Duệ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng chân tình: “Có vội thế nào cũng phải nhìn thấy mặt nàng mới đi. Hai hôm nữa ta sẽ khởi hành. Chưa biết trận đánh này khi nào mới bắt đầu, khi nào mới kết thúc. Phi Nhi nhớ chăm sóc bản thân, đợi ta trở về”.
Ngón tay trắng ngần của Tiếu Phi vẽ một vòng trên tách trà, nàng ngẩng đầu nhìn Cao Duệ, khuôn mặt gầy, đôi mắt đen thâm trầm, ai bảo không thể nhìn thấu được đôi mắt của Tam hoàng tử? Hình như từ trước tới giờ nàng chỉ nhìn thấy một tấm chân tình trong đôi mắt ấy, chỉ là, Tiếu Phi vẫn không tin, vì nàng cảm thấy rằng chưa bao giờ nàng có thể nhìn thấu con người này.
Nàng chuyển đề tài sang việc Cao Duệ sắp đi đốc quân. “Là Tiếu Phi thả Gia Luật Tòng Phi. Thắng trận này, tự nhiên danh tiếng của Tam hoàng tử trong quân đội sẽ tăng cao. Một ngày còn sự uy hiếp của Khiết Đan, ngày đó hoàng thượng còn chưa thể truyền ngôi thái tử cho Cao Hy. Nếu thất bại, Gia Luật Tòng Phi đã hứa sẽ tạo cơ hội để chàng cứu được Đinh Phụng Niên, Tam điện hạ sẽ có được sự ủng hộ của hai mươi vạn đại quân trong tay ông ta”.
Ánh mắt Cao Duệ lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng, chàng đưa tay nắm lấy bàn tay Tiếu Phi khẽ nói: “Thẩm tướng vẫn luôn ở bên cạnh hoàng thượng giữ vị trí trung lập, Phi Nhi lại không ngại ngần tương trợ, sao Duệ ta có thể không yêu nàng?”.
“Nếu hai năm trước Tiếu Phi không đi xem đèn, thì sao giúp được Tam hoàng tử?”. Tiếu Phi khẽ cười.
Cao Duệ cúi đầu, nâng hai bàn tay trắng nõn mềm mượt của Tiếu Phi đặt lên môi, chạm nhẹ. “Đáng tiếc, năm đó nàng đi hội đèn…”.
Tiếu Phi cảm thấy như có một lớp lông vũ cọ qua cọ lại trên tay, hơi nóng ẩm ướt từ môi Cao Duệ khiến nàng cảm giác gai gai. Trong lòng nàng giãy giụa như muốn thoát ra, nhưng lại bị đôi mắt âm u của Cao Duệ yểm bùa. Dường như là rất lâu sau đó, Tiếu Phi đã chịu đựng đến mức cơ thể nàng không thể chịu đựng thêm mà phát run lên, nàng mới rút tay ra.
Nhìn Tiếu Phi dựa vào bàn thở dốc, Cao Duệ cảm thấy hơi tiếc nuối: “Hiếm khi thấy nàng luống cuống thế này, tiếc là không biết sắc mặt nàng thế nào?”.
Tiếu Phi biết Cao Duệ đang nói tới chiếc mặt nạ trên mặt mình, nàng quay đi giấu kín sát khí trong đôi mắt, nói: “Tam điện hạ về đi, chiến sự đang căng thẳng, để người khác phát hiện Tam điện hạ đến chốn trăng hoa này không hay đâu”.
Nàng bỗng cảm thấy khuôn mặt lành lạnh, Cao Duệ đã đưa tay lột tấm mặt nạ của nàng. Chàng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoảng hốt của nàng khẽ thở dài: “Tam điện hạ? Quen nàng hai năm, nàng chỉ gọi ta là Tam điện hạ. Nàng chẳng qua cũng chỉ là muốn lợi dụng ta, trong lòng Phi Nhi không hề có ta, đúng không?”.
Tiếu Phi bỗng cảm thấy dũng khí trào dâng, nàng ngẩng lên, ánh mắt như có ngọn lửa: “Đúng thế, trong lòng Tiếu Phi không có Tam điện hạ. Không phải là Tam điện hạ cũng đang lợi dụng Tiếu Phi sao? Chúng ta chẳng qua chỉ là trao đổi mà thôi”.
Thần sắc và ngữ khí của nàng khiến Cao Duệ phì cười. Đáy mắt chàng lại mờ mịt sương khói, ánh nhìn mênh mang bất định. Nhưng chàng biết rằng, chàng không bỏ sót một thay đổi nhỏ nào trên khuôn mặt của Tiếu Phi.
“Đúng là trong lòng nàng không có ta. Tết đèn năm đó cũng không phải ta tình cờ gặp nàng. Đúng là ta cố ý đi xem xem người có thể viết ra những áng văn hay hơn cả Thập cẩm sách là người như thế nào”. Cao Duệ cười nói: “Nhưng từ khi gặp nàng, Duệ ta đã sinh lòng thương nhớ”.
Ánh mắt của Tiếu Phi thoáng một tia hoảng hốt. Kinh thành một thời coi áng văn này của Thẩm tướng là viên ngọc quý, là áng văn hay khuông phò xã tắc. Có ai biết vì bồng bột viết ra áng văn đó mà nàng mất tự do. Tiếu Phi vẫn nhớ năm đó nàng mười ba tuổi, hớn hở vui mừng mang Thập cẩm sách đi gặp phụ thân, đổi lại là một trận giáo huấn nghiêm khắc. Cha nàng ân cần dạy dỗ, nữ nhi bất tài là đức. Cha nàng còn làm ra vẻ đạo mạo đĩnh đạc, giam nàng trong bốn bức tường của gác tía lầu son, không cho nàng gặp gỡ mọi người, không có việc thì không được ra khỏi hậu hoa viên tướng phủ nửa bước, chỉ một câu hậu hoa viên cảnh đẹp của Đỗ Hân Ngôn cũng khiến cha nàng xây tường cao thêm ba thước.
Cả năm ấy, nàng gần như không đi ra khỏi phủ, mỗi khi ra khỏi cửa đều mang mạng che mặt, được hoàng hậu và hoàng quý phi gọi là thục nữ danh môn tiểu thư khuê các.
Một người vinh quang cả họ được nhờ. Nàng không thể nói cha nàng lấy Thập cẩm sách của nàng dâng lên hoàng thượng, có được danh tiếng. Nhưng nàng cũng không cam tâm giam mình trong hậu hoa viên của tướng phủ, để cha nàng sắp đặt. Nàng muốn tự do, muốn quyền thế, muốn nắm giữ số mệnh của chính mình.
Tiếu Phi hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng thoáng cười: “Là Tiếu Phi bảo Yên Nhiên đi kết thân với a đầu trong phủ của điện hạ, nói rằng tiểu thư nhà tướng phủ bụng đầy kinh thư, có thể viết ra những áng văn hay hơn cả Thập cẩm sách. Cũng chính Tiếu Phi bảo Yên Nhiên loan tin mình sẽ đi hội đèn. Nếu Tam điện hạ không để tâm, tất sẽ không có cuộc gặp tình cờ năm đó. Tiếu Phi và điện hạ ai cũng có thứ mình cần, có vậy mà thôi”.
“Ồ? Thế sao Tiếu Phi không bảo Yên Nhiên đi kết thân với a đầu của phủ đại ca?”.
“Tiếu Phi thỉnh thoảng vào cung đã gặp Đại điện hạ. Đại điện hạ tính tình ôn hòa, làm việc chắc chắn, quả xứng đáng ở ngôi minh chủ. Điều quan trọng nhất là, cậu của Đại điện hạ chính là chỉ huy sứ Đỗ Thành Phong, Đại điện hạ còn có em họ là Đỗ Hân Ngôn văn võ song toàn, thi đỗ bảng nhãn. Chỉ cần cha của Tiếu Phi không đứng về phía Tam điện hạ, Đại điện hạ cũng đủ bằng lòng rồi. Đại điện hạ không cần Tiếu Phi, cũng không có những thứ Tiếu Phi cần. Tam điện hạ thì rất cần sự ủng hộ của tể tướng, Tiếu Phi là con gái tể tướng. Cha Tiếu Phi không muốn đứng về phe nào, nhưng lại thương con gái nhất. Tiếu Phi giúp Tam điện hạ, phụ thân biết làm thế nào?”.
“Nàng bán đứng cả cha mình sao?”.
Tiếu Phi cười vang: “Không giúp Tam điện hạ tìm được nhược điểm để khống chế cha, sao có thể hợp tác cùng điện hạ?”.
Chàng ung dung bình tĩnh, nàng trấn tĩnh thản nhiên. Mắt chàng sáng trong, ẩn chứa niềm vui và sự khen ngợi. Mắt nàng trong veo, đầy tự tin.
Chỉ một lát sau, ánh mắt Cao Duệ lại chuyển thành thờ ơ, Tiếu Phi cũng thả lỏng, thảnh thơi đứng bên cửa sổ. Chàng không tin nàng, việc gì nàng phải tin chàng? Chẳng qua cũng chỉ là lợi dụng nhau thôi.
“Vì thế, Tam điện hạ không cần phải đem tình cảm ra để lay động lòng người”. Tiếu Phi chế giễu.
Cao Duệ thở dài: “Nàng không tin ta thì ta cũng chẳng có cách nào? Dù là người có tâm kế đến mức nào đi chăng nữa thì trái tim ta cũng là máu thịt chứ đâu phải sắt đá vô tình. Xét về dung nhan Phi Nhi còn không bằng a hoàn bên cạnh, nhưng phong tư tài mạo thì ít ai bì kịp. Tất nhiên Duệ phải động lòng”.
Tiếu Phi thấy sởn da gà.
Đồng mưu với Cao Duệ, chàng liền tặng nàng hộ vệ Vô Song võ nghệ cao cường trung thành hết mực, mượn cớ nói rằng để cha nàng bớt lo ngại mà cho nàng tự do ra ngoài phủ. Bạc vàng của chàng nàng mặc sức chi dùng, để phát triển thế lực và vây cánh bên ngoài. Nàng cần có Cao Duệ.
Nếu Cao Duệ không có ý với nàng, nhưng vẫn có thể tiếp tục đóng kịch, nàng nghi ngờ bản thân đang mưu đồ lột da hổ, còn nếu chàng có ý với nàng? Nghĩ đến đây, nàng đã chán nản không muốn nghĩ tiếp. Chàng có ý với nàng hay không cũng thế cả thôi, trong lòng nàng đã có một người.
“Sông Cừ Phù một bát cháo ba đậu. Núi Lạc Phong pha ấm trà hoàng liên. Tích Thúy Viên rót ly rượu độc. Phi Nhi, từ khi nào mà nàng lại để tâm đến người khác như vậy? Nàng thích hắn ta đúng không?”. Trong khi nàng còn đang ngẩn ngơ, Cao Duệ đột nhiên hỏi.
Theo bản năng Tiếu Phi trở nên cảnh giác, liếc mắt nhìn Cao Duệ. Chỉ một cái nhìn đó thôi, Cao Duệ đã hiểu rõ ràng, sắc mặt bỗng rất khó coi: “Nàng thích hắn ta đúng không?”.
Nghe Cao Duệ nói vậy, dũng khí trong lòng Tiếu Phi lại trào dâng. Nàng ngẩng lên, ánh mắt cháy lên ngọn lửa: “Vốn dĩ vì nghe chàng ta đề thơ nên tức giận mà muốn trêu chọc, rồi ngày nào cũng suy nghĩ nên làm thế nào để chàng ta mắc lừa. Sau đó, chỉ muốn đầu độc cho chàng ta chết luôn để không phải ngày nào cũng vướng bận nhớ nhung!”.
“Vì thế nàng giúp đại ca phá vụ án tượng Phật sắt?”.
Từ lâu nàng đã biết đến bản tính đa nghi của Cao Duệ, Tiếu Phi cong môi nũng nịu: “Đỗ Hân Ngôn biết Tiếu Phi thả Gia Luật Tòng Phi, Tiếu Phi chỉ dùng chuyện này để trao đổi thôi”.
Chàng cười rất thoải mái, dịu dàng nói: “Nàng không phải lo, ta không bận tâm đến việc này đâu. Phi Nhi đã vì ta mà mạo hiểm tính toán, lần này dù thắng hay bại, ta cũng sẽ thu nạp Đinh Phụng Niên. Nhưng nếu Đinh Phụng Niên muốn ta lấy Đinh Thiển Hà, nàng nói xem ta nên làm thế nào? Đường đường một thiên kim tướng phủ, không thể làm em của ta, đúng không?”.
Khi tâm tư của một người bị người khác bóc trần hết lớp này đến lớp khác, hẳn sẽ không vui vẻ gì. Giống như đứa trẻ làm một cái bẫy, hí hửng chờ người qua đường vướng vào. Kết quả là có người qua đường, không những nhìn thấy bẫy, mà còn phá nó trước mặt đứa trẻ ấy. Những người đó tuy có thông minh nhưng vẫn thật đáng ghét.
Tiếu Phi cười khan nói: “Muốn thành đại sự thì đừng chú ý đến tiểu tiết. Sau này Tam điện hạ có được ngôi báu, còn lo gì không có mỹ nhân? Tiếu Phi chẳng qua cũng chỉ là thân bồ liễu, Tam điện hạ không cần phải bận tâm”.
“Phi Nhi, sao nàng không nghĩ rằng, nếu ta có được thiên hạ, thì càng phải cần nàng? Nàng thông minh như thế, sức mạnh bằng cả một đội quân, ta thực không muốn nhường nàng cho người đàn ông khác. Huống hồ người đó lại là Tiểu Đỗ, một kẻ vì giúp đại ca mà từ nhỏ đã chống lại ta!”.
Tiếu Phi chớp mắt nói: “Biết làm thế nào đây? Tiếu Phi đã thích chàng ta mất rồi. Tam điện hạ giết luôn chàng ta đi càng tốt, để Tiếu Phi đỡ phải ngày ngày vương vấn nhớ thương”.
“Được, để ta bảo Vô Song đi giết hắn ta”.
“Mà Tiếu Phi cảm thấy lạ thật đấy. Vô Song ở ngay bên cạnh mà Tiếu Phi còn thích người đàn ông khác, đáng lẽ phải bị băm vằm thành trăm mảnh. Lần này sao Tam điện hạ lại mềm lòng dùng tiếp một thị vệ vô dụng như vậy?”.
Cao Duệ vẫn tiếp tục làm ra vẻ tình sâu nghĩa nặng thì nàng cũng có thể diễn tiếp vai của mình.
Cao Duệ mỉm cười: “Nghe nói đại ca của Vô Song và Tiểu Đỗ là bằng hữu. Bảo Vô Song đi giết Đỗ Hân Ngôn sẽ có hai kết quả: một là Vệ Tử Hạo sẽ giúp, hai là Vệ Tử Hạo sẽ ngăn cản. Một bên là đại ca, một bên là người mình đã thề sẽ tận trung, ta rất muốn biết Vô Song có ra tay với đại ca không? Nếu Vô Song không chịu ra tay, ta đành phải nghi ngờ luật lệ mấy trăm năm nay của phái Đàm Nguyệt, và tất có người của phái này thay ta xử lý việc này. Còn nếu Vô Song ra tay, khuôn mặt băng giá đó sẽ thế nào? Không phải là nàng cũng rất muốn biết đó sao? Chắc chắn thú vị hơn đánh mấy chục roi nhiều. Ai bảo Vô Song không làm hết trách nhiệm hộ vệ nàng, xử phạt như thế, Phi Nhi đã vừa ý chưa?”.
Quả nhiên là chẳng có gì giấu nổi Cao Duệ! Vậy thì việc nàng sai Vô Song moi tin tức của Đỗ Hân Ngôn từ Vệ Tử Hạo chắc Cao Duệ cũng đã biết từ lâu. Tiếu Phi cũng không ngạc nhiên gì. Trong lòng nàng mừng thầm vì không dùng người của Cao Duệ đi giết đám thủy khấu Giang Nam, nếu không, chắc chắn Cao Duệ sẽ biết nàng câu kết với Khiết Đan.
Nàng khẽ xuýt xoa, nhìn Cao Duệ như không dám tin: “Tam điện hạ thật ác độc, Tiếu Phi cũng không thể nghĩ ra chiêu ác độc thế này”.
Cao Duệ bật cười, dịu dàng nói: “Thế mà đã sợ rồi sao? Phi Nhi, nàng đừng sợ. Để ta đoán xem nàng thực sự mong muốn điều gì…”. Cao Duệ nhìn Tiếu Phi chăm chú hồi lâu, ánh mắt bỗng sáng lên: “Hy vọng là nàng không thích Tiểu Đỗ thật. Dám nghĩ cách đẩy người con gái người ta yêu quý vào tay kẻ khác, người ta không hận nàng mới lạ. Không có gì đau khổ hơn là thích một người đàn ông hận mình”.
“Hận bao nhiêu, ấn tượng sẽ sâu đậm bấy nhiêu. Tiếu Phi sẽ dùng nỗi hận ấy để xóa đi dấu vết của Đinh Thiển Hà. Xóa sạch sành sanh”. Tiếu Phi xua tay, mỉm cười, đôi mắt trong veo không gợn chút âm u. Nhưng trong lòng đang thầm mắng Cao Duệ nghìn vạn lần, ngay cả việc này mà Cao Duệ cũng đoán ra.
“Đánh cuộc đi. Nếu sau cùng Tiểu Đỗ vẫn động lòng với kẻ thù của mình, ta sẽ tha cho hắn, còn nàng phải vào cung với ta. Còn nếu Tiểu Đỗ không hề động lòng với nàng, ta sẽ giết hắn, để nàng từ bỏ hy vọng mà một lòng theo ta”.
Tiếu Phi cười châm biếm: “Nếu Tam điện hạ thất bại thì không có tư cách nói đến ván cược này”.
Cao Duệ cũng cười: “Phi Nhi, ta yêu nhất sự thông minh và cả sự tàn nhẫn của nàng. Nàng cũng hiểu rằng, chỉ có ta mới có thể đem lại tự do, quyền thế và phú quý nàng cần. Tốt nhất là nàng hãy mong ta thắng, như thế sẽ có lợi cho nàng hơn. Ván cược này chính là tính mạng của Đỗ Hân Ngôn, đợi đến khi nào ta đủ tư cách để nói chuyện này, nàng hãy xem có cược hay không”.
“Thế còn tấm chân tình của Tam điện hạ dành cho Tiếu Phi? Không lẽ điện hạ lại để người con gái mà mình yêu quý tơ vương người khác?”.
Cao Duệ quay lại nở nụ cười tà mị: “Nàng cũng nói rồi, nếu ta có giang sơn, thì thiếu gì mỹ nhân. Có được nàng, là ta mãn nguyện rồi”. Cao Duệ mở cửa rời đi, không lâu sau, kế bên lại rộ lên tiếng cười đùa.
Tiếu Phi lặng lẽ đứng đó, nghĩ về khung cảnh đùa vui dưới nắng của Đỗ Hân Ngôn và Đinh Thiển Hà ở thành Lạc Dương, nghĩ đến khung cảnh lưu luyến ở bãi Đá Đen, nàng khẽ cắn môi, giọng kiên quyết: “Ta nhất định phải làm cho chàng yêu mình”.
Ánh trăng mát dịu. Một bóng đen yên lặng lẻn vào Đỗ phủ.
Vô Song ẩn mình trong bóng tối, ánh mắt ngổn ngang suy nghĩ nhìn về phía thư phòng vẫn đang sáng đèn. Cửa sổ mở, trên bàn là vò rượu rỗng không nằm lăn lóc, Đỗ Hân Ngôn gục trên bàn, như đã say mềm. Nàng khẽ cắn môi, phi thân vụt tới, ánh kiếm sáng loáng, dứt khoát một đường hiểm hóc.
Đúng vào lúc thanh kiếm chạm vào người, Đỗ Hân Ngôn lăn sang một bên, tay vung lên, căn phòng tối om, cửa sổ đóng sập lại.
Trước mắt Vô Song tối om, cổ tay mềm nhũn, thanh kiếm rơi keng một cái xuống nền nhà. Một lực ôn hòa đẩy nàng xuống ghế.
“Vô Song, ta thật không tưởng tượng nổi lại là muội”. Trong đêm tối, ánh mắt Đỗ Hân Ngôn dịu dàng và thương xót, giọng nói không giấu nổi xót xa.
“Đại ca nói muội là người thích hợp nhất”. Cuối cùng Vô Song cũng vứt bỏ được vẻ lạnh lùng, nụ cười đã nở trên môi.
Nàng chính là người thích hợp nhất để Cao Duệ ra tay cứu, vẻ đẹp của nàng, võ công của nàng đều có ích cho Cao Duệ. Ba năm trước, khi cử người làm nội gián trong phủ Tam hoàng tử, nằm vùng bên cạnh Cao Duệ, đại ca Vệ Tử Hạo đã nói với nàng câu nói này. Đại ca đã sắp xếp cho Vô Song vào phủ Tam hoàng tử.
Phái Đàm Nguyệt là kiếm phái chuyên đào tạo hộ vệ, mấy trăm năm nay, hộ vệ phái Đàm Nguyệt đã lập huyết thề thì không bao giờ thay đổi. Cho dù người phải tận trung muốn lấy cả tính mạng cũng không hề do dự. Vô Song là kiếm khách phái Đàm Nguyệt, nàng lập huyết thề với Cao Duệ, Cao Duệ sẽ không nghi ngờ nàng.
Ánh trăng thấp thoáng xuyên qua chấn song cửa sổ soi sáng khuôn mặt Vô Song, khiến Đỗ Hân Ngôn nghĩ tới những bông tuyết đầu xuân, thanh tân vô cùng, lại tán tụng: “Ba năm không gặp, tiểu a đầu đã thành cô nương xinh đẹp rồi. Muội ở bên cạnh Thẩm Tiếu Phi khiến suýt chút nữa Đỗ đại ca không nhận ra”.
Vô Song cảm thấy mặt mình bỏng rát, tim đập thình thịch, bất giác, nàng giữ lấy trái tim mình, như sợ chàng nghe thấy.
Đỗ Hân Ngôn đứng trước mặt nàng, nắm hai vai nàng cười hì hì, nhìn nàng chăm chú: “Đúng là đại cô nương rồi, Đỗ đại ca vừa khen một câu mà mặt đã đỏ cả lên!”.
Vô Song đột nhiên cảm thấy bí từ. Chàng đang đứng đây, trước mặt nàng, đầy vẻ nam tính, có cả hơi rượu thoảng qua, tim nàng rộn rã nàng thấy mình như sắp ngất. Nhưng sự huấn luyện bao nhiêu năm của phái Đàm Nguyệt khiến bề ngoài nàng chỉ hơi xấu hổ, Đỗ Hân Ngôn hoàn toàn không nhận ra giông bão đang dội lên trong lòng nàng.
Khó khăn lắm Vô Song mới có dũng khí ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt đen sáng của Đỗ Hân Ngôn, nàng bỗng chốc lại bị hút vào ánh mắt ấy, không thể nhìn sang nơi khác. Nàng lại nhớ lúc được ngắm chàng ở bãi Đá Đen, nghĩ về sự dịu dàng của chàng khi đưa chim con lạc mẹ về tổ, cảm thấy được mãi ở bên cạnh chàng như thế thật hạnh phúc.
“Cô gái chèo thuyền ở bãi Đá Đen là Vô Song phải không? Muội không chịu nói, nhưng đôi mắt của muội thì không lẫn vào đâu được. Hơn nữa, muội vờ vịt giả câm giả điếc, không nghe được tiếng nói của ta, sao lại nghe được tiếng chim kêu? Ta biết Thẩm Tiếu Phi sẽ đến bãi Đá Đen, đã chú tâm thì sao có thể không nhận ra?”. Đỗ Hân Ngôn nói giọng trêu chọc.
Vô Song mừng thầm vì lúc đó Đỗ Hân Ngôn đã bị trúng thuốc mê, nếu không chàng sẽ biết nàng nhìn trộm chàng. Nàng ngạc nhiên: “Thế sao huynh vẫn bị trúng thuốc mê? Đỗ đại ca không sợ bị Thẩm tiểu thư giết sao?”.
Nói xong câu này, Vô Song chỉ muốn đâm đầu vào tường. Nàng đã mong chờ biết bao nhiêu ngày, mong cho mình lớn lên, mong cho Đỗ Hân Ngôn nhận ra vẻ đẹp của mình, mong chờ đến một ngày nào đó, có thể nói với chàng rằng nàng thích chàng. Giờ đây cơ hội đến, nàng lại nói những chuyện chẳng liên quan gì. Khung cảnh ở bãi Đá Đen lúc Thẩm Tiếu Phi ngồi bên cạnh chàng lại hiện lên trước mắt nàng, lúc đó, Vô Song chỉ mong sao Thẩm Tiếu Phi đừng đến, để nàng có thể ngồi bên chàng thêm một lúc.
Vẻ trầm mặc xen lẫn xấu hổ của Vô Song lúc này thật đáng yêu, khác hoàn toàn với mỹ nữ lạnh lùng khi ở bên cạnh Thẩm Tiếu Phi. Thấy thế, Đỗ Hân Ngôn lại muốn trêu nàng, nháy mắt nói: “Đỗ đại ca đâu có ngốc, Thẩm tiểu thư đã uống thuốc giải rồi, còn ta lại đúng là đã uống rượu độc”.
Vô Song không kìm được nắm chặt tay lại, cảm thấy mười đầu ngón tay bấm sâu vào da thịt. Nàng cúi xuống, thuận thế nhặt kiếm lên, cố che giấu vẻ lúng túng trong đôi mắt: “Đỗ đại ca dám cười muội! Lúc đó… Lúc đó… muội cảm thấy huynh thật ngốc!”.
Đỗ Hân Ngôn cười càng to: “Đúng là ta muốn mắc lừa Thẩm Tiếu Phi. Ta mà không mắc lừa, sao ở bãi Đá Đen Thẩm Tiếu Phi dám to gan lấy lệnh bài của ta! Hơn nữa, đã nhận ra muội ta lẽ nào còn sợ Thẩm Tiếu Phi ra tay giết mình?”.
Đôi mắt của Vô Song càng lúc càng mở to, nàng không hiểu được ý tứ trong câu nói của Đỗ Hân Ngôn.
“Nếu Thẩm Tiếu Phi đã ra lệnh cho muội đóng giả cô gái chèo thuyền để lừa ta, đương nhiên ta cũng muốn chờ xem nàng ta muốn chơi trò gì. Có điều, chính ta cũng không ngờ nàng ta to gan như thế, dám dùng lệnh bài để mạo danh giết thủy khấu, còn giết không sót một ai! Vô Song, muội có phát hiện gì chưa?”. Nói đến đây, giọng của Đỗ Hân Ngôn lạnh lẽo như những ngọn gió đêm bên ngoài. Rốt cuộc, chàng đã đánh giá quá thấp người con gái ấy.
Lúc đó, Thẩm Tiếu Phi không hề nói gì với nàng và Yên Nhiên nàng ta đã lấy lệnh bài ngự sử giám sát ty Giang Nam của Đỗ Hân Ngôn, lại còn tự điều động mật sứ của Giám Sát Viện ty Giang Nam giết sạch đám thủy khấu. Vô Song lặng lẽ ghi nhớ chuyện này. Nàng nhớ lại mục đích của tối nay. Thời gian không còn nhiều, nàng không thể ở lại đây quá lâu. “Tam điện hạ bảo muội đến giết huynh”.
Đỗ Hân Ngôn chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng, trầm tư suy nghĩ. Để Vô Song vào làm nội gián trong phủ của Tam hoàng tử mà lại để Cao Duệ biết được quan hệ của nàng và Vệ Tử Hạo là một nước cờ hiểm. Một nữ kiếm khách lai lịch không rõ ràng sẽ càng khiến Cao Duệ nghi ngờ. Công khai quan hệ giữa Vô Song và Vệ Tử Hạo, Cao Duệ yên tâm cứu Vô Song cũng là một bất ngờ.
Vì thế sau khi Cao Duệ cứu Vô Song, Vệ Tử Hạo đã đến phủ cảm tạ và đề nghị được đưa Vô Song đi. Nhưng Vô Song đã lập huyết thề tận trung với Cao Duệ, Tử Hạo đương nhiên không thể phá vỡ môn quy của phái Đàm Nguyệt. Huynh muội tình sâu nghĩa nặng, cứ khoảng hai tháng Vệ Tử Hạo lại đến thăm Vô Song, mỗi lần gặp mặt cũng không tránh tai mắt của Cao Duệ.
Đỗ Hân Ngôn thầm tính, Cao Duệ biết rõ chàng và Vệ Tử Hạo là bằng hữu, chắc chắn không làm hại Vô Song, tại sao còn bắt Vô Song làm việc vô ích này? Vô Song chưa từng một lần đến Đỗ phủ, cũng chưa bao giờ đến tìm chàng, tại sao Cao Duệ vẫn nghi ngờ Vô Song? Rốt cuộc vấn đề là ở chỗ nào?
“Nghe Yên Nhiên nói, hình như Thẩm Tiếu Phi thích huynh”. Vô Song khẽ cắn môi nói ra câu này, rồi hồi hộp nhìn Đỗ Hân Ngôn.
“Ha ha, chuyện này cũng tin được sao?”. Đỗ Hân Ngôn cười thoải mái, nhưng trong lòng cực kỳ chấn động. Từng lần gặp gỡ với Thẩm Tiếu Phi lại lần lượt hiện lên trong đầu chàng. Người con gái lắm mưu nhiều kế đó lại thích chàng? Thích đến nỗi không từ thủ đoạn nào để hại chàng? Nếu không có chuyến đi Giang Nam, nếu nàng ta không thả Gia Luật Tòng Phi… Cũng có thể, chàng còn tin rằng nàng ta cũng là một trong những tiểu thư khuê các của kinh thành say mê chàng, chỉ đơn thuần vì lòng kiêu ngạo bị tổn thương mà hết lần này đến lần khác báo thù chàng. “Vậy rốt cuộc quan hệ giữa Thẩm Tiếu Phi và Cao Duệ là gì?”.
Nụ cười của chàng khiến Vô Song thở phào nhẹ nhõm. Nàng nghĩ một lát rồi đáp: “Hình như Tam điện hạ rất yêu thương Thẩm tiểu thư, lệnh cho muội phải bảo vệ nàng ta bằng cả tính mạng mình, nàng ta chỉ đứt một sợi tóc cũng phạt muội. Nhưng Thẩm tiểu thư lại không tin, hết lần này đến lần khác đem Vô Song ra thử Tam điện hạ, để Tam điện hạ phạt muội”.
Giọng nói của nàng chứa đựng ít nhiều ấm ức. Từ nhỏ đã chịu sự rèn giũa của phái Đàm Nguyệt khiến nàng trầm mặc ít lời, tính tình điềm đạm. Trước người ngoài, nàng luôn lạnh lùng băng giá, nhưng vỏ bọc ấy đã vỡ tan khi đứng trước Đỗ Hân Ngôn.
Nghe những lời này, Đỗ Hân Ngôn càng lúc càng cau mày. Không lẽ vì ghen tuông? Không, chắc chắn không phải vì điều này. Một ý nghĩ thoáng qua khiến chàng bật cười. Thẩm Tiếu Phi mấy lần lợi dụng Vô Song moi tin từ Vệ Tử Hạo, còn chàng thì hết lần này đến lần khác mắc lừa khiến Cao Duệ sinh nghi.
Lần nào cũng là chàng thảm bại trong tay của Thẩm Tiếu Phi. Thẩm Tiếu Phi không hiểu chàng, nhưng Cao Duệ thì khác. Bọn họ từ nhỏ đã học cùng nhau, trong mắt Cao Duệ, chàng chưa bao giờ là người dễ bị lừa như vậy. Sơ hở lớn như vậy, khó tránh Vô Song đã lập huyết thề, Cao Duệ vẫn không tin nàng.
“Vô Song, muội vào phủ Tam hoàng tử làm nội gián phải làm cho Cao Duệ tin rằng muội thực lòng tận trung với hắn. Cao Duệ rất đa nghi, chưa đến lúc cần thiết, tuyệt đối không được liên hệ với chúng ta. Nội gián trước tiên phải biết bảo vệ mình, biết chưa?”. Đỗ Hân Ngôn ôn tồn nói. Chàng hơi lo cho Vô Song, tuy Vô Song khống chế tâm trạng rất tốt, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, Vô Song đâu phải loại người máu lạnh vô tình.
Vô Song chăm chú nhìn chàng. Dáng điệu chau mày của chàng cũng vô cùng đẹp, chàng đang lo lắng cho mình sao? Ở bên cạnh chàng, nàng cảm thấy ấm áp và yên ổn, nàng nghĩ lại lúc đại ca Tử Hạo dẫn chàng về, áo xanh phấp phới, nụ cười như gió mùa xuân, nàng thầm nói trong lòng: “Vì chàng, thế nào cũng được”.
“Vô Song, hứa với huynh, nếu gặp nguy hiểm, nhớ bảo vệ bản thân. Lời nói gió bay, ba năm nay, muội đã làm rất tốt. Ta luôn nói với Tử Hạo cho muội trở về…”.
Vô Song vui vẻ hẳn lên, nàng cười ngượng nghịu cắt lời chàng: “Ở bên cạnh Thẩm Tiếu Phi còn có được nhiều tin tức hơn, Vô Song không thể đi được”.
Trước mặt chàng là một Vô Song rực rỡ đến xán lạn, đẹp đến mức chàng không dám ngắm nhìn. Đỗ Hân Ngôn cảm thấy hơi hổ thẹn trong lòng, nghe thấy bên ngoài tiếng trống canh đã điểm, tự biết Vô Song không thể ở lại lâu. Chàng nghĩ đến việc nếu như Đại hoàng tử thất bại, Cao Duệ lòng dạ thâm hiểm ác độc, e là cả họ Đỗ thị, Đại hoàng tử, rồi cả Đức phi cũng không giữ nổi mạng, thì lòng sắt lại. “Quay về nói với hắn ta, ta nể tình Vệ Tử Hạo nên không đả thương muội. Đây là kết quả hắn ta đã dự tính từ trước, chắc sẽ không làm khó muội đâu”.
Vô Song không nỡ rời đi. Ánh mắt quét qua chiếc bàn sách, ống tiêu bằng tre đằng ngà kia vẫn nguyên chiếc tua nàng kết năm nào, nàng cảm thấy trong lòng ấm áp, nhẹ nhàng lướt đi như một con chim yến.
Đỗ Hân Ngôn bước ra khỏi thư phòng, dưới trăng sao, vẻ dịu dàng tươi cười trên khuôn mặt dần dần biến mất. Chàng lạnh lùng nói: “Nếu Vô Song gặp nguy hiểm, người làm đại ca như huynh định thế nào?”.
Vệ Tử Hạo bước ra khỏi bóng tối, nhìn chăm chăm về phía Vô Song vừa rời đi, lẩm bẩm: “Tiểu Đỗ, ta chỉ có mình Vô Song là muội muội, đệ tưởng ta không xót sao? Muội muội là nội gián, là hộ vệ máu lạnh của phái Đàm Nguyệt, muội ấy sẽ biết cách đối diện với những chuyện đó như thế nào”.
“Tử Hạo, huynh nên nhanh chóng sắp xếp để Vô Song rời khỏi đó. Cao Duệ rất đa nghi, Vô Song ở đó không an toàn”.
“Muội muội không thể rời khỏi đó được. Ba năm nay, những nội gián chúng ta cài vào phủ Tam hoàng tử chỉ còn lại một mình muội muội. Muội muội không thể rời khỏi đó, bởi vì Đại hoàng tử đã hứa trả lại cho ta sự công bằng”.
“Tạ Lưu Nguyệt vinh hoa phú quý trở thành hoàng quý phi, nhưng bà ta không hề tham dự vào việc năm xưa”. Đỗ Hân Ngôn nhắc nhở.
Tạ Thị, Liễu Thị đều là danh gia vọng tộc của Giang Nam, lũng đoạn thị trường tơ lụa trong vùng. Mười năm trước trong dịp mừng thọ Minh đế, hoàng bào của Liễu Thị thêu thiếu một cái móng vuốt. Chỉ trong một đêm Liễu Thị bị khám xét tịch thu gia sản, giết sạch cả họ, chỉ có hai anh em Vệ Tử Hạo chạy thoát, thay tên đổi họ, đến phái Đàm Nguyệt học nghệ, điều tra mười năm mọi nghi ngờ đều hướng tới Tạ Thị còn Tạ Thị, chính là nhà ngoại của đương kim hoàng quý phi Tạ Lưu Nguyệt, mẹ đẻ của Tam hoàng tử Cao Duệ.
Hận thù chồng chất kết thành một lớp băng dầy trong đáy mắt Vệ Tử Hạo. “Nếu Tam hoàng tử có được giang sơn, Liễu Thị nhà ta không bao giờ rửa sạch được nỗi oan này”.
Đỗ Hân Ngôn thở dài, quay lại thư phòng.
Vệ Tử Hạo bỗng nhiên không nén nổi tò mò: “Tiểu Đỗ, đệ quan tâm đến Vô Song như thế, hay là đệ…”.
Một ánh sáng xanh thoáng qua chói mắt, Đỗ Hân Ngôn không nói gì, rút Thanh Thủy kiếm, đâm thẳng về phía Vệ Tử Hạo.
Hai mắt sáng trưng, Vệ Tử Hạo lập tức rút kiếm phản kích, chỉ nghe mấy tiếng keng keng, trong tay Vệ Tử Hạo chỉ còn lại chuôi kiếm. Vệ Tử Hạo thở dốc nói: “Đúng là một thanh bảo kiếm!”.
“Huynh muốn xem thì đệ cho huynh xem. Huynh và Vô Song giấu đệ để đệ bị Thẩm Tiếu Phi tóm gọn, mất một vạn lạng bạc. Ba nghìn lạng cho Vô Song làm của hồi môn, sau này nhớ tìm chỗ tốt để gả muội ấy, đừng lãng phí bao nhiêu năm tích lũy của đệ”. Đỗ Hân Ngôn chậm rãi thu lại kiếm.
Vệ Tử Hạo giận lắm. Đỗ Hân Ngôn lưng mang Thanh Thủy bảo kiếm chém vàng cắt ngọc, có thể dễ dàng vào tròng của Thẩm Tiếu Phi thế hay sao? Rõ ràng là Đỗ Hân Ngôn cố ý để Thẩm Tiếu Phi đùa bỡn! Tử Hạo nghi ngờ nhìn Đỗ Hân Ngôn vẻ tức giận, nói: “Tiểu Đỗ phong lưu khắp kinh thành này ai chẳng biết, đệ không có ý gì với Vô Song, nhưng ta lại sợ Vô Song bị đệ bắt nạt đấy. Đệ là người sâu xa, lòng mang cả thiên hạ, sợ là chẳng có ai xứng lọt vào mắt đệ”.
“Ai bảo là không có? Đệ đang định nhờ Đức phi nương nương khẩn cầu hoàng thượng ban hôn với Thiển Hà”.
Vệ Tử Hạo há hốc miệng, nghĩ tới người con gái hoạt bát đáng yêu đó, bỗng nhiên nổi giận nói: “Đệ sao có thể lấy Đinh Thiển Hà?! Nàng ấy… Đệ coi nàng ấy là muội muội!”.
Đỗ Hân Ngôn quay lại, khuôn mặt như trăng sáng vén mây, trong mắt lấp lánh ánh trăng rằm: “Tử Hạo, ai bảo là đệ không có ý trung nhân? Ai bảo đệ chỉ coi Thiển Hà như muội muội? Tất cả mọi người đều biết đệ chỉ chung tình với Đinh Thiển Hà!”.
Ánh mắt lãnh đạm lướt qua, nhưng giọng nói lại dịu dàng vô bờ bến. Vệ Tử Hạo cảm thấy hơi lạnh bủa vây toàn thân, bất giác hỏi: “Nàng ấy và đệ thanh mai trúc mã… Rốt cuộc là đệ có tình hay vô tình? Có ý hay vô ý?”.
“Huynh nói xem?”. Đỗ Hân Ngôn thờ ơ trả lời, lững thững quay lại phòng.
Vệ Tử Hạo cảm thấy miệng đắng nghét, chàng phát hiện, mấy năm qua lại, mình vẫn không nhìn thấu được con người này.
Vô Song quay trở về phủ Tam hoàng tử, bình ổn tâm tư, cẩn thận thu lại vẻ kích động trong mắt, bình tĩnh thuật lại việc mưu sát không thành.
Nàng quỳ trên đất, thấy vạt áo bào trắng bạc của Cao Duệ di chuyển đến trước mặt, phía dưới tà áo thêu hàng vân long, không có gió mà vẫn đưa qua đưa lại, khiến con rồng trông như thật, dữ tợn vô cùng. Vô Song hết lần này đến lần khác tự nói với mình, đây đâu phải lần đầu tiên, nhất định phải trấn tĩnh. Vừa được gặp Đỗ Hân Ngôn, nàng cảm thấy không gì có thể làm khó mình.
Quả nhiên, Tam hoàng tử lại dùng ngón tay nâng cằm nàng lên, đôi mắt sâu như biển nhìn chằm chằm vào mắt nàng. Cao Duệ vô cùng tuấn tú, lần nào đối mặt chàng ta, Vô Song cũng cảm thấy khí thế bức người toát ra từ con người này. Ánh mắt của Tam hoàng tử có một ma lực quỷ quái, như nhìn xuyên thấu cả lớp vỏ băng giá mà nàng đang cố tình tạo ra. Nàng vừa mới nhắm mắt, cằm lại căng lên, Tam hoàng tử không vừa ý nàng giấu đi ánh mắt, Vô Song lại phải lần nữa bình tĩnh đối diện với ánh mắt của Cao Duệ.
“Vô Song, giang hồ đều biết hộ vệ phái Đàm Nguyệt đã lập huyết thề thì không bao giờ được bội ước. Mấy trăm năm nay chưa từng có ngoại lệ. Nhưng, ta không tin nàng. Nàng nói xem tại sao?”. Cao Duệ khẽ gằn từng tiếng.
Tim Vô Song đập thình thịch. Nàng cố khống chế tâm trạng, cố gắng để giọng nói, để biểu hiện vẫn lạnh lùng băng giá như bao lâu nay. “Đỗ Hân Ngôn võ nghệ cao cường, Vô Song không phải đối thủ. May mà người ta nể tình đại ca mà không giết Vô Song. Điện hạ dùng việc này để thử thách Vô Song thật là vô vị”.
Cao Duệ không nén được bật cười, buông tay, nhìn xuống Vô Song: “Đây là việc nằm trong dự định của ta. Ta không trách nàng. Có điều, Phi Nhi nói, có nàng bên cạnh mà nàng ấy vẫn thích Tiểu Đỗ, với tính cách của ta, đáng lẽ phải chặt nàng thành trăm mảnh mới phải. Còn nữa, ở Lạc Dương, nàng ấy đã dùng khổ nhục kế, tại sao nàng không ngăn cản? Nàng không giữ được trái tim nàng ấy, không giữ được con người nàng ấy, nàng đã không làm tròn chức trách của mình”.
“Lỗi của Vô Song, xin điện hạ cứ trách phạt”. Vô Song không do dự đáp.
“Phạt? Hai năm nay, phạt nàng còn ít sao? Câu nói này từ cửa miệng nàng nói ra đã thành chuyện cơm bữa rồi. Nàng có quỳ một lúc cũng coi như đang luyện công mà thôi?”. Cao Duệ nói, mặt sa sầm, rồi gọi hai thị vệ đến, treo Vô Song lên cột nhà.
Nàng không giãy giụa phản kháng. Đây đâu phải lần đầu tiên nàng trải qua cảnh này. Vô Song nhớ lại lần đầu tiên bị Cao Duệ phạt, vì nàng lấy lý do chỉ hộ vệ cho người mình tận trung, không chịu sang chỗ Thẩm Tiếu Phi Cao Duệ đã treo nàng lên, cho người đánh nàng hai mươi roi.
Người dùng hình ở phủ Tam hoàng tử tay nghề rất giỏi, chỉ cảm thấy đau mà trên người chẳng hề có dấu vết gì. Hôm đó Cao Duệ nhìn nàng rất ngạc nhiên, lau đi những giọt mồ hôi trên trán nàng rồi hỏi: “Nếu không có những giọt mồ hôi này, ta sẽ tưởng rằng nàng không hề có cảm giác gì. Phái Đàm Nguyệt thật là một môn phái kỳ quặc, ai ai cũng lạnh tựa núi băng”.
Vô Song chẳng qua cũng chỉ là gửi tâm tư đến một nơi khác mà thôi. Chỉ mình nàng mới biết, nàng đã cắn nát môi mình mới không kêu lên tiếng nào rồi lặng lẽ nuốt hết ngụm máu này đến ngụm máu khác.
“Vô Song, nàng lại thế rồi, cứ như không phải là đang bị ta treo lên xà, mà là đang đứng ngắm cảnh giữa gió xuân”. Cao Duệ đứng bên cạnh chậm rãi nói. “Có biết tại sao ta không thể tin nàng không? Bởi vì, nàng không có trái tim”.
Tay Cao Duệ lướt qua ngực Vô Song, Cao Duệ nói chắc nịch: “Nàng không có trái tim, không để tâm đến hình phạt. Loại người nào mới không có trái tim, không có tâm tình? Ta chỉ có thể nghĩ ra một đáp án, đó là: nhịn nhục để gánh vác việc lớn”.
Vô Song vẫn lạnh lùng trả lời: “Hộ vệ Đàm Nguyệt đã lập huyết thề, điện hạ muốn Vô Song chết, Vô Song cũng tuyệt đối không do dự. Tam điện hạ và Thẩm tiểu thư thăm dò lẫn nhau, mang Vô Song ra làm dao thử, điện hạ đã phạt Vô Song đâu có ít? Điện hạ muốn Vô Song phải thế nào? La hét ầm ĩ hay vật nài xin tha tội?”.
Giọng nói của nàng trống rỗng khô cằn như sa mạc, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ. Mỗi lần bị phạt, nàng lại dùng cách này để che giấu bản thân mình, dường như linh hồn nàng đã không còn ở trong hình hài xinh đẹp này. Đây có phải chiêu thuật tự bảo vệ mình của phái Đàm Nguyệt? Cho dù có đau đớn, khó chịu đến mức nào, nàng cũng chưa từng có biểu hiện nào khác.
Từ đầu Cao Duệ đã thấy rằng, mỗi roi quất lên nàng đều không khác gì quất lên bao cát, chẳng có phản ứng gì, khiến Cao Duệ cảm thấy cực kỳ vô vị.
“Nàng tưởng rằng ta lại cho quật nàng một trận sao?”. Ánh mắt Cao Duệ lộ vẻ ác tà, bàn tay đưa qua mặt Vô Song, da thịt mềm mại này, đôi mắt sáng long lanh này, lại cả đôi môi mọng đỏ. “Vô Song, ta rất muốn biết huyết thề tận trung của phái Đàm Nguyệt có thể tới cỡ nào!”.
Cao Duệ thuận tay cầm lấy kiếm của Vô Song rạch một đường dọc theo vạt áo của nàng. Dây áo, khuy áo, thắt lưng đứt đôi, vạt áo mở ra, để lộ một cái yếm màu xanh nhạt, bên trên thêu một khóm u lan, cành lá thanh thoát cực kỳ tinh xảo. Làn da trắng nõn phập phồng sau làn yếm mỏng, Cao Duệ phát hiện ra đôi mắt của mình đã dán chặt vào tấm thân ngọc ngà của nàng.
Ánh mắt Vô Song đầy vẻ châm chọc: “Hóa ra điện hạ muốn Vô Song hầu hạ. Hà tất phải vòng vo như vậy. Năm đó điện hạ cứu Vô Song, biết Vô Song là người của môn phái Đàm Nguyệt, điện hạ vì hiếu kỳ về huyết thề hộ vệ phái Đàm Nguyệt này mà muốn Vô Song báo đáp ơn cứu mạng của điện hạ. Nhưng điện hạ cũng đừng quên, Vô Song lấy tấm thân trinh nữ của mình ra để lập huyết thề, nếu điện hạ đã hưởng thụ thân thể này, thì lời thề cũng bị phá, Vô Song cũng không cần ở lại”.
Những lời lạnh lùng ra khỏi miệng nàng như những việc ấy chẳng hề liên quan gì đến nàng. Nhưng rõ ràng là Cao Duệ đã nghe thấy sự mừng vui trong câu nói ấy, niềm vui khi được rũ bỏ lời thề để thoát khỏi chàng, niềm vui khi đền đáp được ơn cứu mạng của chàng. Cao Duệ nhìn Vô Song chằm chằm, từ cánh tay bị treo ngược đến khuôn mặt và thân thể của nàng.
Bỗng Cao Duệ đặt tay lên ngực Vô Song. Cảm giác mềm mượt tròn đầy trong lòng bàn tay, cảm nhận tim nàng đang đập nhanh hơn trong tay mình. Cao Duệ cười to: “Vô Song, chút nữa thì nàng đã lừa được ta. Nàng rất sợ ta chiếm đoạt nàng phải không?”.
Vô Song thở dài trong lòng, hai cổ tay giãy dây trói, lộn ngược người vòng qua xà nhà hạ xuống đất. Nàng muốn giật đứt sợi dây đang trói hai cổ tay, bỗng nghe thấy tiếng gió ngay sau gáy. Vô Song cúi đầu tránh, cố hết sức đá mạnh ra sau.
Trong nháy mắt lưng nàng đã ở trong lòng Cao Duệ. Cao Duệ giữ chặt lấy nàng, chặt tới nỗi dường như xương nàng đâm cả vào người chàng. Một tay chàng bóp chặt cổ nàng, nàng thấy khó thở. Hai tay nàng thả lỏng, dây trói vẫn không đứt.
Khoảnh khắc ấy, nàng nghĩ tới ánh mắt lấp lánh và giọng nói quan tâm của Đỗ Hân Ngôn. Chàng nói với nàng không cần để ý đến lời thề. Chàng nói với nàng gặp nguy hiểm phải tự bảo vệ mình. Nàng vào phủ Tam hoàng tử làm nội gián đã ba năm, nhịn nhục vì trọng trách, chưa đến thời khắc cuối cùng, nàng đâu có thể dễ dàng bỏ cuộc.
Cánh tay của Cao Duệ đã vòng ra phía trước, nhẹ nhàng mân mê hai cổ tay bị trói, mỉm cười nói: “Nàng có cố sức đến đâu cũng không làm đứt được sợi dây thừng bện từ vàng này đâu. Vô Song, ta đã nói rồi, đâu chỉ đơn giản là đánh cho nàng một trận”.
Cao Duệ đã thả lỏng bàn tay đang bóp chặt yết hầu của nàng, ôm nàng vào lòng. Cánh tay giữ chặt, khiến nàng không thể động đậy. Vô Song nhìn thấy mình đang dần lại gần chiếc giường, cố ngăn lại tiếng kêu chực trào qua cổ họng, tự nói với mình phải bình tĩnh hết lần này đến lần khác. Nàng lo lắng nghĩ, nếu Cao Duệ chiếm đoạt nàng, phá huyết thề, nàng sẽ phải lấy lý do gì để ở lại đây?
Cao Duệ trói tay nàng ở đầu giường, nâng mặt nàng lên gằn từng tiếng: “Phi Nhi luôn muốn nhìn thấy nàng bị kích động mà suy sụp, thực ra, cả ta cũng muốn thế”.
Vô Song trừng mắt nhìn Cao Duệ, lòng vô cùng tuyệt vọng. Khuôn mặt xinh đẹp căng ra, cố che đi vẻ thê thảm kinh hoàng.
Nàng luôn như vậy! Là núi băng sáng lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, phô diễn vẻ đẹp long lanh kỳ ảo, thu hút người khác lại gần, để rồi phát hiện ra đó là núi băng lạnh lẽo đến rợn người. Trong lòng Cao Duệ như đang bị thiêu đốt đến khô rát cả miệng lưỡi.
Cao Duệ cười nhạt, cúi đầu bên tai nàng, ngậm cả vành tai bạch ngọc, giọng nói không còn rõ ràng: “Nàng vẫn luôn lạnh lùng thế này sao?”.
Vô Song không hiểu. Nhưng rồi nàng ngay lập tức đã hiểu ra rằng sự khêu gợi của Cao Duệ đáng sợ đến thế nào. Cái hôn bỏng rẫy và ướt át đến đâu khiến nàng run rẩy đến đấy, bàn tay dịu dàng sờ mó những chỗ nhạy cảm nhất trên da thịt nàng, toàn thân nàng nóng hầm hập như trên lò lửa. Cao Duệ đã dùng chính sự tà ác của mình để đánh thức những cảm giác vừa lạ lẫm vừa sợ hãi trong cơ thể nàng, như thủy triều cuộn trào, miên man không dứt.
Trước nay bị Cao Duệ phạt, nàng lại nghĩ đến Đỗ Hân Ngôn mà thu vào vỏ ốc của mình. Nhưng giờ khi nghĩ đến Đỗ Hân Ngôn, nghĩ đến sự vui mừng khi nhìn thấy nàng, nhớ đến dáng vẻ khoáng đạt của chàng, lời nói thân thiết và quan tâm. Cơ thể nàng nóng bừng, mềm nhũn…, cảm giác không thể diễn đạt thành lời từ từng đầu ngón chân lan tỏa ra khắp toàn thân, cả người nàng cong như một cây cung, toàn thân nổi da gà. Mắt nàng ầng ậng nước, tuôn trào như dòng suối, rơi lã chã. Hình như nàng không còn biết gì, cứ trợn mắt nhìn Cao Duệ, mặc cho dòng nước mắt cứ thế trào ra. Nàng cắn chặt môi, không để lọt ra một tiếng nức nở.
Ánh đèn chiếu lên người Vô Song. Tập võ lâu năm khiến da nàng căng bóng, mềm mịn như tơ lụa. Mồ hôi làm ướt tóc nàng, lông mày nàng cau lại, gò má đỏ bừng, môi đỏ như cánh đào, hai hàng mi ướt đẫm nước mắt, đen nhánh. Nàng chưa bao giờ nhìn Cao Duệ bằng ánh mắt rực lửa như thế. Sự giãy giụa tuyệt đẹp của nàng khiến Cao Duệ chấn động.
Cao Duệ đưa tay gạt nước mắt nàng, ngón tay ướt đẫm nước mắt. Ba năm nay, đây là lần đầu tiên Cao Duệ khiến Vô Song rơi lệ. Đáng lẽ Cao Duệ phải cảm thấy vừa ý mới phải, tại sao trong lòng lại có cảm giác trống rỗng thế này? Cao Duệ chậm rãi ngồi dậy, tháo sợi dây thừng đang trói Vô Song, lạnh lùng nói: “Ta không cần lấy máu trinh của nàng, ta cũng đã thấy những điều ta muốn thấy”.
Cánh tay của Vô Song vừa được tự do vội vàng ôm chặt lấy người nàng, nuốt vội những ngụm máu tanh trong miệng, cảm giác tủi nhục trào dâng. Cơ thể nàng sao có thể bán đứng nàng như vậy! Tại sao nàng có thể để Cao Duệ nhìn thấy nước mắt của mình.
Vô Song vơ lấy áo khoác lên người, nuốt một ngụm máu tanh nữa, rồi lại dùng một giọng bình tĩnh nhất lạnh lùng nhất nói: “Điện hạ vừa ý rồi chứ? Vô Song có thể đi được chưa?”.
Chiếc áo xanh vẫn chưa thắt đai, khoác hờ trên người nàng. Mái tóc đen bóng xõa tung, dài đến thắt lưng, khuôn mặt thanh tú tĩnh lặng như chưa từng xảy ra việc gì, đôi mắt băng giá kia cũng như chưa từng có căm hờn nhục nhã và nước mắt.
Sự phẫn nộ lại bùng lên trong lòng Cao Duệ, chàng nhào tới như một con báo giữ chặt lấy cổ tay nàng, một tay giữ chặt gáy nàng tức tối hôn ghì xuống.
Cao Duệ bỗng ngửi thấy mùi tanh nồng mà giật mình, giữ chặt hàm dưới ép nàng mở miệng, bên trong đã bị cắn nát đến máu thịt lẫn lộn. Cao Duệ thả tay ra cười thật to: “Hóa ra là thế! Không phải nàng không biết hét, không phải nàng không muốn hét, chỉ là cố sức chịu đựng mà thôi. Tình dục cũng là một cách hưởng thụ, không nên cố ép bản thân mình làm gì. Về tướng phủ đi, ba ngày nữa lại đến phòng ta. Vô Song, ta rất chờ đợi phản ứng lần sau của nàng”.
Cao Duệ cười như vừa ý thỏa lòng. Chiếc áo gấm rộng vẫn mở toang, để lộ vòm ngực vạm vỡ, tóc đen xõa xuống hai vai, trông Cao Duệ uể oải như vừa được thưởng thức một bữa điểm tâm ngon lành.
Vô Song căm phẫn nhắm mắt lại, trong đầu thoáng qua khuôn mặt của Đỗ Hân Ngôn, bàn tay bỗng như đao nhằm thẳng vào yết hầu của Cao Duệ. Nàng không muốn ba ngày sau lại đến, nàng không muốn thêm một lần nào nữa. Chỉ có giết người này, giết người này. Ý nghĩ đó vừa lóe lên, lòng hận thù của Vô Song lại bùng cháy mạnh mẽ.
Nàng lạnh lùng ra đòn với Cao Duệ, đòn nào tung ra cũng nhằm vào chỗ chí mạng. Cách đánh kéo theo cả hai cùng chết khiến Cao Duệ phải kinh ngạc nhướng mày, bất đắc dĩ tránh cơn cuồng phong đang nhằm thẳng vào mình, tránh cho Vô Song không bị thương.
Nhưng Vô Song đã không còn coi trọng chuyện sinh tử. Giết Cao Duệ cũng là tội chết, không giết cũng là tội chết, chi bằng chọn cách cả hai cùng chết. Tiếng gió vù vù trong căn phòng mang theo sát khí lẫn lòng hận thù, Vô Song coi như không thấy đòn phản kích của Cao Duệ.
“Vô Song, nàng muốn phá vỡ quy củ mấy trăm năm nay của phái Đàm Nguyệt hay sao? Giết người mà mình đã thề tận trung sẽ có hậu quả thế nào?”. Cao Duệ hét lên, tránh đòn tấn công của Vô Song.
Vô Song không trả lời, vớ một chiếc bình hoa ném qua rồi bay người lên, rút một thanh kiếm trên tường, tấn công càng dữ dội.
Nộ khí của Cao Duệ trào lên, nàng tưởng rằng Cao Duệ không đánh lại được sao? Cao Duệ tránh đường kiếm của Vô Song, chiếc áo dài bị đường kiếm chém đứt một đoạn. Cao Duệ không còn mềm lòng, quay người vượt qua mũi kiếm, mặc cho thân kiếm cứa vào cánh tay mình, đưa tay bóp chặt yết hầu của Vô Song.
Vô Song buông tay, thanh kiếm rơi xuống đất. Nàng nhắm mắt nói: “Điện hạ động thủ đi”.
Chiếc cổ mảnh mai đã nằm gọn trong tay Cao Duệ, chỉ một động tác cũng đủ khiến Vô Song ngừng thở. Cao Duệ có thể bóp chết một con thiên nga cao ngạo như thế này sao? Cao Duệ buông tay, nở nụ cười tà ác: “Không, Vô Song, ta còn chưa nhìn thấy đủ sự nhiệt tình dưới mặt nạ lạnh lùng của nàng. Ta sẽ không giết nàng đâu”.
Vô Song nhắm mắt lại, máu từ cánh tay Cao Duệ đã thấm đỏ chiếc áo bào, nhưng Cao Duệ không để tâm. Trên gương mặt Cao Duệ là sự đắc thắng và vô liêm sỉ không hề kiêng dè, khiến nàng chỉ muốn giẫm nát khuôn mặt ấy. Nhưng, nàng lại càng cao ngạo mà ưỡn thẳng lưng, bình thản nhặt kiếm lên.
“Điện hạ vẫn chưa sỉ nhục đủ, đúng không?”. Vô Song thầm nói với bản thân mình, phải sống vì mối thù gia tộc, cũng là vì Đỗ Hân Ngôn. Nàng là nội gián, không thể tự làm mất bao công sức trước nay của mình. Nàng lạnh lùng nhìn Cao Duệ rồi nói: “Ba ngày nữa, Vô Song sẽ không đến. Vĩnh viễn không có lần thứ hai. Điện hạ không giết, Vô Song có thể tự giết mình”.
Nàng mở cửa, cứ thế đi ra.
Tại sao Cao Duệ không ngăn nàng lại? Nàng dùng chính mạng sống của mình để uy hiếp Cao Duệ! Còn Cao Duệ thì lại không muốn giết nàng. Cao Duệ nhìn theo Vô Song đi xa dần, nộ khí ngưng đọng trong lòng bàn tay, chiếc bàn bên cạnh lập tức bị đập vỡ tan tành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.