Chương 92: Bạch Túc Duật gặp Nguy hiểm
Hoa Liễm Ngọc
20/10/2022
Bạch Túc Duật gượng dậy "không được, nơi này quá nguy hiểm, mình không được sơ suất !"
Phình...
Từ đâu xuất hiện một con kình ngư to lớn tấn công Bạch Túc Duật !
Rào...rào...
Kình ngư không có ý định bỏ qua cho Bạch Túc Duật, điên cuồng tấn công.
Bạch Túc Duật đã dốc hết sức để chống trả ! Nhưng kình ngư là loài mạnh nhất Nam Hải.
Cả hai cùng phân cao thấp với nhau đến vài canh giờ. Bạch Túc Duật vì quá đuối sức mà đã bị kình ngư nuốt vào bụng. Một mình Bạch Túc Duật đối diện với hiểm nguy.
- Trong bụng kình ngư vừa tối vừa khó thở, Bạch Túc Duật dùng kiếm để mổ bụng kình ngư để thoát ra ngoài !
Keng...
- Thanh kiếm gãy đôi.
Ha ha ha ha...
"Ngươi đừng phí công, phí sức...vô ích thôi ! Da bụng ta dày lắm, ngươi đợi thêm một lúc nữa thì sẽ được ra ngoài từ phía dưới mông ta".
Bạch Túc Duật giương cung lên và bắn...
X...o...ạ...c...
Lập tức một trăm linh tám mũi tên bay ngược trở lại, sém chút thì đã làm Bạch Túc Duật bị thương.
"Ngươi không thể nào an phận được sao, cơ thể của ta đã đạt đến cảnh giới đao thương bất nhập. Mấy cái thứ vũ khí cùi của ngươi thì có thể làm gì được ta chứ ! Ngươi nên giữ lại chút hơi sức cuối cùng của mình đi.
Không thể nào..."Bạch Túc Duật ta phải chôn thân tại nơi này thật sao ? Ta không cam tâm..."
- Ngươi im lặng chút đi...
Bạch Túc Duật ngồi xuống và gảy đàn...thiên lý cầm của Bạch Túc Duật mỗi khi được gảy lên thì âm thanh sẽ vang xa vạn dặm !
...----------------...
Bách Hoa Sơn !
"Sở Cung Chủ"
- Tiểu Đồng "ta muốn gặp Túc Duật"
Bẩm Sở Cung Chủ ! Vương Thượng đến Nam Hải mấy hôm rồi.
- Chàng ấy đến Nam Hải làm gì ?
Bẩm Sở Cung Chủ, Tiểu Đồng cũng không rõ lắm. Nhưng mấy ngày trước, Tông Chủ đã gửi thư đến triệu hồi Vương Thượng trở về. Sau đó, thì Tiểu Đồng nghe được tin Vương Thượng đã đến Nam Hải ! Không biết có nguy hiểm hay không.
- Sở Cung Chủ "mời người dùng trà".
Được rồi Tiểu đồng ! Ta không có tâm trạng để uống đâu. Ta sẽ đi tìm Túc Duật.
"Sở Cung Chủ..."
Sở Vĩ Vĩ không trả lời, chỉ nhanh chóng rời đi.
...----------------...
Không Linh Sơn !
Sở Vĩ Vĩ đang ngồi trầm tư giữa điện, trong lòng mình sao lại cảm thấy bồn chồn như vậy chứ ? Cuối cùng thì Túc Duật đến Nam Hải là có việc gì ?"
Mọi thứ đều trở nên yên tĩnh ! Lúc này, Sở Vĩ Vĩ mới nghe được tiếng đàn. "Là tiếng đàn sao ? Đây là khúc nhạc mà Túc Duật thường đàn khi chàng ấy có tâm sự".
- Không được, mình phải đến Nam Hải một chuyến.
Thấy Sở Vĩ Vĩ đang vội vã bước ra ngoài, Tiểu Tình liền lên tiếng hỏi :
"Cung Chủ, người định đi đâu ?"
- Tiểu Tình, ta phải đến Nam Hải có chút việc. Ở đây giao lại cho cô.
"Nhưng mà Cung Chủ đến Nam Hải có việc gì ?"
- Ta đi cứu người ! Không nói với cô nữa...ta phải đi ngay đây.
……
- Bạch Hạc ca ca...
"Cung Chủ !"
- Bạch Hạc ca ca, chúng ta đến Nam Hải một chuyến. Muội có việc rất quan trọng cần phải đến Nam Hải.
Ngay lập tức, Bạch Hạc đã hoá thành chim hạc và đến bên cạnh Sở Vĩ Vĩ.
Tiểu Tình ấp úng "nhưng mà Cung Chủ à ! Thẩm..."
Sở Vĩ Vĩ đã an vị trên lưng hạc và nhanh chóng biến mất trong đám mây !
………
"Cung Chủ"
Bạch Hạc ca ca "huynh muốn nói gì với muội ?"
"Cung Chủ, lần này đến Nam Hải là có việc gì ?"
- Muội nghĩ là Túc Duật đang gặp nguy hiểm, nên muội muốn đến đó để cứu chàng ấy !
Haiz...hai người đều rất nặng tình với nhau, nhưng không đến được với nhau, Bạch Hạc tôi cũng thấy tiếc cho hai người.
Bạch Hạc ca ca "yêu một người, chỉ cần thấy người ấy bình an và hạnh phúc là đủ rồi !"
"Cung Chủ, cô thật hiền lành".
- Sắp đến Nam Hải chưa Bạch Hạc ca ca ?
Sắp rồi Cung Chủ !
- Vất vả cho huynh rồi Bạch Hạc.
Cô đừng nói như vậy ! Bạch Hạc không cảm thấy vất vả chút nào. Được đồng hành cùng Cung Chủ thì Bạch Hạc đã thấy vô cùng mãn nguyện rồi.
- Huynh thật là...
...----------------...
Sở Vĩ Vĩ được Bạch Hạc đưa đến Nam Hải rất nhanh sau đó.
Bạch Hạc ca ca "chủ nhân của nơi này là ai vậy ạ ?"
Nơi này được Na Bà Thánh Mẫu cai quản hàng vạn năm qua.
- Chúng ta vào trong thôi Bạch Hạc ca ca !
Được...
………
- Đập vào mắt Sở Vĩ Vĩ là một người phụ nữ dung mạo đoan chính, đôn hậu, mái tóc bạc và dài chạm gót chân.
Na Bà Thánh Mẫu nhìn Sở Vĩ Vĩ đang song bước bên cạnh Bạch Hạc !
"Các ngươi là ai ? Đến Nam Hải của ta có việc gì ?"
- Bạch Hạc xin bái kiến Na Bà Thánh Mẫu !
- Sở Vĩ Vĩ bái kiến Thánh Mẫu !
Hai ngươi đến đây có việc gì ?
Bẩm Thánh Mẫu nương nương, Sở Vĩ Vĩ đến Nam Hải của nương nương là để tìm Bạch Túc Duật !
Hửm ?
"Cô đến Nam Hải của ta là để tìm Bạch Túc Duật sao ?"
Dạ phải, thưa nương nương !
Hắn có còn sống sót hay không thì ta cũng không chắc chắn lắm đâu.
- Nương nương, chàng ấy đang ở đâu ?
Cánh cửa rộng lớn từ từ mở ra...
"Bạch Túc Duật đang ở phía sau cánh cửa đó, các người muốn tìm hắn thì hãy vào đấy mà tìm. Nhưng ta nói trước : bên trong đấy trùng trùng hiểm nguy !"
- Sở Vĩ Vĩ xin đa tạ Thánh Mẫu nương nương đã chỉ đường.
Bạch Hạc cùng Sở Vĩ Vĩ nhảy vào vòng xoáy sau cánh cửa !
Phình...
Từ đâu xuất hiện một con kình ngư to lớn tấn công Bạch Túc Duật !
Rào...rào...
Kình ngư không có ý định bỏ qua cho Bạch Túc Duật, điên cuồng tấn công.
Bạch Túc Duật đã dốc hết sức để chống trả ! Nhưng kình ngư là loài mạnh nhất Nam Hải.
Cả hai cùng phân cao thấp với nhau đến vài canh giờ. Bạch Túc Duật vì quá đuối sức mà đã bị kình ngư nuốt vào bụng. Một mình Bạch Túc Duật đối diện với hiểm nguy.
- Trong bụng kình ngư vừa tối vừa khó thở, Bạch Túc Duật dùng kiếm để mổ bụng kình ngư để thoát ra ngoài !
Keng...
- Thanh kiếm gãy đôi.
Ha ha ha ha...
"Ngươi đừng phí công, phí sức...vô ích thôi ! Da bụng ta dày lắm, ngươi đợi thêm một lúc nữa thì sẽ được ra ngoài từ phía dưới mông ta".
Bạch Túc Duật giương cung lên và bắn...
X...o...ạ...c...
Lập tức một trăm linh tám mũi tên bay ngược trở lại, sém chút thì đã làm Bạch Túc Duật bị thương.
"Ngươi không thể nào an phận được sao, cơ thể của ta đã đạt đến cảnh giới đao thương bất nhập. Mấy cái thứ vũ khí cùi của ngươi thì có thể làm gì được ta chứ ! Ngươi nên giữ lại chút hơi sức cuối cùng của mình đi.
Không thể nào..."Bạch Túc Duật ta phải chôn thân tại nơi này thật sao ? Ta không cam tâm..."
- Ngươi im lặng chút đi...
Bạch Túc Duật ngồi xuống và gảy đàn...thiên lý cầm của Bạch Túc Duật mỗi khi được gảy lên thì âm thanh sẽ vang xa vạn dặm !
...----------------...
Bách Hoa Sơn !
"Sở Cung Chủ"
- Tiểu Đồng "ta muốn gặp Túc Duật"
Bẩm Sở Cung Chủ ! Vương Thượng đến Nam Hải mấy hôm rồi.
- Chàng ấy đến Nam Hải làm gì ?
Bẩm Sở Cung Chủ, Tiểu Đồng cũng không rõ lắm. Nhưng mấy ngày trước, Tông Chủ đã gửi thư đến triệu hồi Vương Thượng trở về. Sau đó, thì Tiểu Đồng nghe được tin Vương Thượng đã đến Nam Hải ! Không biết có nguy hiểm hay không.
- Sở Cung Chủ "mời người dùng trà".
Được rồi Tiểu đồng ! Ta không có tâm trạng để uống đâu. Ta sẽ đi tìm Túc Duật.
"Sở Cung Chủ..."
Sở Vĩ Vĩ không trả lời, chỉ nhanh chóng rời đi.
...----------------...
Không Linh Sơn !
Sở Vĩ Vĩ đang ngồi trầm tư giữa điện, trong lòng mình sao lại cảm thấy bồn chồn như vậy chứ ? Cuối cùng thì Túc Duật đến Nam Hải là có việc gì ?"
Mọi thứ đều trở nên yên tĩnh ! Lúc này, Sở Vĩ Vĩ mới nghe được tiếng đàn. "Là tiếng đàn sao ? Đây là khúc nhạc mà Túc Duật thường đàn khi chàng ấy có tâm sự".
- Không được, mình phải đến Nam Hải một chuyến.
Thấy Sở Vĩ Vĩ đang vội vã bước ra ngoài, Tiểu Tình liền lên tiếng hỏi :
"Cung Chủ, người định đi đâu ?"
- Tiểu Tình, ta phải đến Nam Hải có chút việc. Ở đây giao lại cho cô.
"Nhưng mà Cung Chủ đến Nam Hải có việc gì ?"
- Ta đi cứu người ! Không nói với cô nữa...ta phải đi ngay đây.
……
- Bạch Hạc ca ca...
"Cung Chủ !"
- Bạch Hạc ca ca, chúng ta đến Nam Hải một chuyến. Muội có việc rất quan trọng cần phải đến Nam Hải.
Ngay lập tức, Bạch Hạc đã hoá thành chim hạc và đến bên cạnh Sở Vĩ Vĩ.
Tiểu Tình ấp úng "nhưng mà Cung Chủ à ! Thẩm..."
Sở Vĩ Vĩ đã an vị trên lưng hạc và nhanh chóng biến mất trong đám mây !
………
"Cung Chủ"
Bạch Hạc ca ca "huynh muốn nói gì với muội ?"
"Cung Chủ, lần này đến Nam Hải là có việc gì ?"
- Muội nghĩ là Túc Duật đang gặp nguy hiểm, nên muội muốn đến đó để cứu chàng ấy !
Haiz...hai người đều rất nặng tình với nhau, nhưng không đến được với nhau, Bạch Hạc tôi cũng thấy tiếc cho hai người.
Bạch Hạc ca ca "yêu một người, chỉ cần thấy người ấy bình an và hạnh phúc là đủ rồi !"
"Cung Chủ, cô thật hiền lành".
- Sắp đến Nam Hải chưa Bạch Hạc ca ca ?
Sắp rồi Cung Chủ !
- Vất vả cho huynh rồi Bạch Hạc.
Cô đừng nói như vậy ! Bạch Hạc không cảm thấy vất vả chút nào. Được đồng hành cùng Cung Chủ thì Bạch Hạc đã thấy vô cùng mãn nguyện rồi.
- Huynh thật là...
...----------------...
Sở Vĩ Vĩ được Bạch Hạc đưa đến Nam Hải rất nhanh sau đó.
Bạch Hạc ca ca "chủ nhân của nơi này là ai vậy ạ ?"
Nơi này được Na Bà Thánh Mẫu cai quản hàng vạn năm qua.
- Chúng ta vào trong thôi Bạch Hạc ca ca !
Được...
………
- Đập vào mắt Sở Vĩ Vĩ là một người phụ nữ dung mạo đoan chính, đôn hậu, mái tóc bạc và dài chạm gót chân.
Na Bà Thánh Mẫu nhìn Sở Vĩ Vĩ đang song bước bên cạnh Bạch Hạc !
"Các ngươi là ai ? Đến Nam Hải của ta có việc gì ?"
- Bạch Hạc xin bái kiến Na Bà Thánh Mẫu !
- Sở Vĩ Vĩ bái kiến Thánh Mẫu !
Hai ngươi đến đây có việc gì ?
Bẩm Thánh Mẫu nương nương, Sở Vĩ Vĩ đến Nam Hải của nương nương là để tìm Bạch Túc Duật !
Hửm ?
"Cô đến Nam Hải của ta là để tìm Bạch Túc Duật sao ?"
Dạ phải, thưa nương nương !
Hắn có còn sống sót hay không thì ta cũng không chắc chắn lắm đâu.
- Nương nương, chàng ấy đang ở đâu ?
Cánh cửa rộng lớn từ từ mở ra...
"Bạch Túc Duật đang ở phía sau cánh cửa đó, các người muốn tìm hắn thì hãy vào đấy mà tìm. Nhưng ta nói trước : bên trong đấy trùng trùng hiểm nguy !"
- Sở Vĩ Vĩ xin đa tạ Thánh Mẫu nương nương đã chỉ đường.
Bạch Hạc cùng Sở Vĩ Vĩ nhảy vào vòng xoáy sau cánh cửa !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.