Chương 23: Cảm ơn đã nể mặt
Hoa Liễm Ngọc
20/10/2022
Tính tình Sở Vĩ Vĩ rất ham học hỏi "có được phổ nhạc trong tay, cô ngày đêm chăm chỉ tập luyện, chỉ sau một tháng đã luyện xong tầng thứ mười huyền tiêu ngọc phổ".
Sở Vĩ Vĩ cũng luyện vô số đan dược, cô mang đến phố Thanh Hà buôn bán.
Ai đi ngang qua cũng không thể nào rời mắt, vì Sở Vĩ Vĩ đã trở thành tâm điểm của phố Thanh Hà "một bóng dáng diễm lệ đứng bán đan dược".
Ngọc Thụ đi từ xa đã nhìn thấy Sở Vĩ Vĩ thì mỉm cười "mỹ nhân trước mắt còn không phải là tiểu cô nương hôm trước sao ? Tuy che kín mặt nhưng mình cảm giác cô ấy rất đẹp".
"tiểu cô nương, đan dược này ta mua hết".
Sở Vĩ Vĩ gói lại cẩn thận rồi đưa đến cho Ngọc Thụ ! "cảm ơn đại gia đã ủng hộ".
Thu ngân lượng xong, Sở Vĩ Vĩ rời đi...
Ngọc Thụ lại chặn cô lại "có thể nào nể mặt ta mà ghé quán trà bên đường cùng ngồi uống tách trà không ?"
Được...
Ngọc Thụ cười cười "cảm ơn đã nể mặt !"
Cả hai cùng ghé vào quán trà...
Vừa vào quán đã nghe được âm điệu du dương.
Thanh Hà ngồi gảy đàn say sưa !
Sở Vĩ Vĩ nhìn người ngồi gảy đàn đến si mê "quả nhiên là Thanh Hà, ngồi đàn thôi cũng tỏa ra nét cao quý khiến người ta đau cả mắt".
Khụ...khụ...khụ !
Ngọc Thụ ho vài tiếng để nhắc nhở Sở Vĩ Vĩ rằng Ngọc Thụ ta vẫn đang có mặt ở đây chứ không phải tàng hình...nhưng rất tiếc !
Sở Vĩ Vĩ đưa ngọc tiêu lên môi nhẹ nhàng thổi...cùng hòa nhập với tiếng đàn của Thanh Hà, khiến cả quán trà không ai mà không thể ngỡ ngàng, ngay cả người qua qua lại lại trên phố cũng phải dừng chân để thưởng thức âm điệu có một không hai này !
Thanh Hà nhíu mày nhìn Sở Vĩ Vĩ "nương tử !"
Vụt...!!!
Sở Vĩ Vĩ lúc đầu vì nghe Thanh Hà đàn hay quá nên cô không kiềm chế được mà cùng hòa nhạc, giờ chợt tỉnh nên vụt bay...
Thanh Hà ngỡ ngàng trong một khắc rồi ôm đàn bay theo !
Ngọc Thụ tức giận lên tiếng "còn ta...!"
Thanh Hà đuổi theo nhiệt tình nhưng vẫn không thể theo kịp Sở Vĩ Vĩ "nương tử, chỉ hơn một năm thôi mà nàng đã hoàn toàn thay đổi, quả nhiên đồ đệ của Diệp Trúc Bạch thì không hề tầm thường, biến thái hệt như hắn ta !"
Sở Vĩ Vĩ cố tình bỏ chạy "nên Thanh Hà làm sao mà đuổi theo kịp !"
Thanh Hà bị mất dấu nên đứng lại thở dài "nương tử nghịch ngợm của ta, ta biết nàng đang ở đây...nàng xuất hiện đi, ta có chuyện quan trọng muốn nói với nàng !"
Sở Vĩ Vĩ bĩu môi "ta đâu có ngốc mà xuất hiện, nếu không phải vì sư phụ muốn ta xuống núi thì ta chả thèm rời khỏi thiên sơn".
Ầm...
Á á á...
Nương tử !
Chết tiệt...Sở Vĩ Vĩ tức giận "không biết vừa nãy là kẻ nào phá đổ cây cổ thụ kia, khiến cô phải rơi ra ngoài ! Ta mà biết được kẻ chết tiệt nào thì hắn chết chắc".
Thanh Hà đỡ cô dậy, đưa tay tháo mặt nạ cô xuống "nương tử, là nàng thật rồi".
Thanh Hà ôm chặt Sở Vĩ Vĩ vào lòng "ta tìm nàng thật vất vả !"
Sở Vĩ Vĩ thầm nguyền rủa tên chết tiệt nào đã ra tay với cô...
Ở một góc khuất cách đó không xa, Trúc Bạch mỉm cười "giao tình giữa ta và ngươi trong nghìn năm qua, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi Thanh Hà...chuyện còn lại thì phải dựa vào bản lĩnh đàn ông của ngươi, ngươi có bản lĩnh thì chinh phục trái tim của đồ đệ ta".
Vèo...!!!
Sở Vĩ Vĩ đẩy Thanh Hà ra "ngài ôm đủ chưa ?"
Thanh Hà lắc đầu !
Khốn kiếp...ta mệt rồi "ngài còn không buông ra, ta đánh !"
Nàng có đánh chết ta, ta cũng sẽ không buông...
Ầm...
Thanh Hà lăn ra đất !
Sở Vĩ Vĩ nhìn một lần rồi...
Vèo...
Thanh Hà mỉm cười "nương tử của ta cũng biết xù lông rồi !"
......................
Sở Vĩ Vĩ bay lên cành cây cao nhất rừng, cô nhìn xung quanh "nơi này yêu khí nặng quá ! Không biết là bờ cõi của ai ?"
Khụ khụ khụ !
Chết tiệt "ta đã sơ suất rồi, hít phải mê hương... "
Ngọc Thụ cười đắc ý "lần này thì tiểu cô nương không thoát khỏi tay ta rồi !"
......................
Công tử đã trở về !
Ngọc Thụ bế Sở Vĩ Vĩ tiến thẳng vào trong yêu động !
Công tử trở về rồi...
Ngọc Thụ lạnh nhạt hỏi "có chuyện gì ?"
Dạ bẩm công tử "quỷ mẫu đang tìm ngài".
Ta biết rồi "ngươi lui ra đi !"
Dạ công tử !
Ngọc Thụ đặt Sở Vĩ Vĩ lên giường "nàng đợi ta trở lại nhé mỹ nhân". Ngọc Thụ quay bước rời đi...
Hừ "ta ngốc mới đợi ngươi đó, chút mê hương ghẻ tiền đó của ngươi mà cũng muốn làm gì được ta sao ? Nãy giờ ta im lặng là để giải độc thôi !"
Sở Vĩ Vĩ đứng lên rời đi, yêu động này rộng lớn quá ! Muốn ra khỏi đây thật không dễ dàng gì đâu nhỉ ?
Quỷ mẫu tìm con có việc gì ?
Hừ...ta tìm con cũng cần phải có lý do chính đáng sao ?
Dạ con trai không có ý đó ạ !
"nói cho ta biết, gần đây con đã làm việc xấu gì rồi ?"
Quỷ mẫu sao lại nghĩ con như vậy chứ ?
Ta sinh con ra "còn không hiểu được con sao ?"
Quỷ mẫu !
Hửm ?
"con muốn thành thân".
Hửm ???
"con muốn thành thân sao ?"
Dạ !
"Được rồi, vậy con muốn cô nương nào ? Chỗ chúng ta cũng không ít mỹ nhân".
Dạ ! Quỷ mẫu "con đã đưa về một mỹ nhân, con muốn thành thân với cô ấy !"
Được..."vậy con đưa cô ấy đến đây để ta xem thế nào".
Dạ quỷ mẫu !
Sở Vĩ Vĩ cũng luyện vô số đan dược, cô mang đến phố Thanh Hà buôn bán.
Ai đi ngang qua cũng không thể nào rời mắt, vì Sở Vĩ Vĩ đã trở thành tâm điểm của phố Thanh Hà "một bóng dáng diễm lệ đứng bán đan dược".
Ngọc Thụ đi từ xa đã nhìn thấy Sở Vĩ Vĩ thì mỉm cười "mỹ nhân trước mắt còn không phải là tiểu cô nương hôm trước sao ? Tuy che kín mặt nhưng mình cảm giác cô ấy rất đẹp".
"tiểu cô nương, đan dược này ta mua hết".
Sở Vĩ Vĩ gói lại cẩn thận rồi đưa đến cho Ngọc Thụ ! "cảm ơn đại gia đã ủng hộ".
Thu ngân lượng xong, Sở Vĩ Vĩ rời đi...
Ngọc Thụ lại chặn cô lại "có thể nào nể mặt ta mà ghé quán trà bên đường cùng ngồi uống tách trà không ?"
Được...
Ngọc Thụ cười cười "cảm ơn đã nể mặt !"
Cả hai cùng ghé vào quán trà...
Vừa vào quán đã nghe được âm điệu du dương.
Thanh Hà ngồi gảy đàn say sưa !
Sở Vĩ Vĩ nhìn người ngồi gảy đàn đến si mê "quả nhiên là Thanh Hà, ngồi đàn thôi cũng tỏa ra nét cao quý khiến người ta đau cả mắt".
Khụ...khụ...khụ !
Ngọc Thụ ho vài tiếng để nhắc nhở Sở Vĩ Vĩ rằng Ngọc Thụ ta vẫn đang có mặt ở đây chứ không phải tàng hình...nhưng rất tiếc !
Sở Vĩ Vĩ đưa ngọc tiêu lên môi nhẹ nhàng thổi...cùng hòa nhập với tiếng đàn của Thanh Hà, khiến cả quán trà không ai mà không thể ngỡ ngàng, ngay cả người qua qua lại lại trên phố cũng phải dừng chân để thưởng thức âm điệu có một không hai này !
Thanh Hà nhíu mày nhìn Sở Vĩ Vĩ "nương tử !"
Vụt...!!!
Sở Vĩ Vĩ lúc đầu vì nghe Thanh Hà đàn hay quá nên cô không kiềm chế được mà cùng hòa nhạc, giờ chợt tỉnh nên vụt bay...
Thanh Hà ngỡ ngàng trong một khắc rồi ôm đàn bay theo !
Ngọc Thụ tức giận lên tiếng "còn ta...!"
Thanh Hà đuổi theo nhiệt tình nhưng vẫn không thể theo kịp Sở Vĩ Vĩ "nương tử, chỉ hơn một năm thôi mà nàng đã hoàn toàn thay đổi, quả nhiên đồ đệ của Diệp Trúc Bạch thì không hề tầm thường, biến thái hệt như hắn ta !"
Sở Vĩ Vĩ cố tình bỏ chạy "nên Thanh Hà làm sao mà đuổi theo kịp !"
Thanh Hà bị mất dấu nên đứng lại thở dài "nương tử nghịch ngợm của ta, ta biết nàng đang ở đây...nàng xuất hiện đi, ta có chuyện quan trọng muốn nói với nàng !"
Sở Vĩ Vĩ bĩu môi "ta đâu có ngốc mà xuất hiện, nếu không phải vì sư phụ muốn ta xuống núi thì ta chả thèm rời khỏi thiên sơn".
Ầm...
Á á á...
Nương tử !
Chết tiệt...Sở Vĩ Vĩ tức giận "không biết vừa nãy là kẻ nào phá đổ cây cổ thụ kia, khiến cô phải rơi ra ngoài ! Ta mà biết được kẻ chết tiệt nào thì hắn chết chắc".
Thanh Hà đỡ cô dậy, đưa tay tháo mặt nạ cô xuống "nương tử, là nàng thật rồi".
Thanh Hà ôm chặt Sở Vĩ Vĩ vào lòng "ta tìm nàng thật vất vả !"
Sở Vĩ Vĩ thầm nguyền rủa tên chết tiệt nào đã ra tay với cô...
Ở một góc khuất cách đó không xa, Trúc Bạch mỉm cười "giao tình giữa ta và ngươi trong nghìn năm qua, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi Thanh Hà...chuyện còn lại thì phải dựa vào bản lĩnh đàn ông của ngươi, ngươi có bản lĩnh thì chinh phục trái tim của đồ đệ ta".
Vèo...!!!
Sở Vĩ Vĩ đẩy Thanh Hà ra "ngài ôm đủ chưa ?"
Thanh Hà lắc đầu !
Khốn kiếp...ta mệt rồi "ngài còn không buông ra, ta đánh !"
Nàng có đánh chết ta, ta cũng sẽ không buông...
Ầm...
Thanh Hà lăn ra đất !
Sở Vĩ Vĩ nhìn một lần rồi...
Vèo...
Thanh Hà mỉm cười "nương tử của ta cũng biết xù lông rồi !"
......................
Sở Vĩ Vĩ bay lên cành cây cao nhất rừng, cô nhìn xung quanh "nơi này yêu khí nặng quá ! Không biết là bờ cõi của ai ?"
Khụ khụ khụ !
Chết tiệt "ta đã sơ suất rồi, hít phải mê hương... "
Ngọc Thụ cười đắc ý "lần này thì tiểu cô nương không thoát khỏi tay ta rồi !"
......................
Công tử đã trở về !
Ngọc Thụ bế Sở Vĩ Vĩ tiến thẳng vào trong yêu động !
Công tử trở về rồi...
Ngọc Thụ lạnh nhạt hỏi "có chuyện gì ?"
Dạ bẩm công tử "quỷ mẫu đang tìm ngài".
Ta biết rồi "ngươi lui ra đi !"
Dạ công tử !
Ngọc Thụ đặt Sở Vĩ Vĩ lên giường "nàng đợi ta trở lại nhé mỹ nhân". Ngọc Thụ quay bước rời đi...
Hừ "ta ngốc mới đợi ngươi đó, chút mê hương ghẻ tiền đó của ngươi mà cũng muốn làm gì được ta sao ? Nãy giờ ta im lặng là để giải độc thôi !"
Sở Vĩ Vĩ đứng lên rời đi, yêu động này rộng lớn quá ! Muốn ra khỏi đây thật không dễ dàng gì đâu nhỉ ?
Quỷ mẫu tìm con có việc gì ?
Hừ...ta tìm con cũng cần phải có lý do chính đáng sao ?
Dạ con trai không có ý đó ạ !
"nói cho ta biết, gần đây con đã làm việc xấu gì rồi ?"
Quỷ mẫu sao lại nghĩ con như vậy chứ ?
Ta sinh con ra "còn không hiểu được con sao ?"
Quỷ mẫu !
Hửm ?
"con muốn thành thân".
Hửm ???
"con muốn thành thân sao ?"
Dạ !
"Được rồi, vậy con muốn cô nương nào ? Chỗ chúng ta cũng không ít mỹ nhân".
Dạ ! Quỷ mẫu "con đã đưa về một mỹ nhân, con muốn thành thân với cô ấy !"
Được..."vậy con đưa cô ấy đến đây để ta xem thế nào".
Dạ quỷ mẫu !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.