Chương 113: Cầu Y
Hoa Liễm Ngọc
29/10/2022
Cạch...
Quỷ Diệm đang ngồi luyện thư pháp, nghe giọng nói quen thuộc thì đặt bút xuống và ngước nhìn lên...
"Thực Thần sư huynh!"
Nhìn tay Thực Thần đang bế người trên tay, khiến Quỷ Diệm chợt nhíu mày "Sở cô nương...Thực Thần sư huynh..."
Sao Quỷ sư đệ có vẻ căng thẳng quá vậy?
Quỷ Diệm nhìn Sở Vĩ Vĩ "Cô ấy..."
À! Là ta ngang qua đường đã vô tình nhìn thấy cô ấy trong tình thế bị người khác sát hại...ta cũng chỉ tiện tay thôi.
Cảm ơn Thực Thần sư huynh!
Không có gì...ta đi trước đây...
Thực Thần sư huynh đi thong thả!
Ừm...
- ---------------
Quỷ Diệm kiểm tra vết thương trên người Sở Vĩ Vĩ xong thì kinh ngạc!
"Không ổn rồi, sao mạch tượng của Sở cô nương lại trở nên yếu ớt đến như vậy chứ!"
Không được rồi, nếu không giải được những loại độc còn sót lại thì cô ấy sẽ chết. Thậm chí còn chưa kể đến cô ấy đang bị nội thương vô cùng nghiêm trọng. Cuối cùng thì cô ấy là ai? Tại sao lại bị đuổi giết?
- ---------------
U Linh Cốc!
"Thực Thần sư huynh"
Có chuyện gì? Hiếm khi sư đệ đến tìm ta, là vì chuyện gì?
- "Là vì Sở cô nương!"
Hừ...ta biết ngay mà, sư đệ là vì cô ta...đệ nói xem "muốn ta làm gì?"
Cộp...
Quỷ Diệm quỳ xuống chân Thực Thần...
"Sư huynh, xin huynh hãy cứu cô ấy!"
Ha ha ha ha..."sư đệ, con người của đệ trước giờ rất cao ngạo...nay lại vì một người không liên can mà quỳ xuống xin ta sao?"
- Thực Thần sư huynh, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp!
Được rồi, nếu Quỷ sư đệ đã lên tiếng nhờ vả thì người làm sư huynh như ta sao có thể...
- Đa tạ Thực Thần sư huynh!
Đừng vội vui mừng, ta có một điều kiện.
Quỷ Diệm nhìn Thực Thần nhưng trầm tư không lên tiếng!
"Quỷ sư đệ..."
- Điều kiện là gì?
Ta muốn thống lĩnh lục giới!
- Không được...cho đến nay mà sư huynh vẫn chưa từ bỏ sao?
Đó là mơ ước của ta, ta sao có thể từ bỏ.
- Sư huynh, 3000 năm trước sư huynh đã hoàn toàn thất bại!
Nhưng bây giờ ta rất có lòng tin, ta tuyệt đối sẽ không lập lại lần nữa.
- Sư huynh, làm Ngọc Đế thì có cái gì tốt chứ? Huynh đệ chúng ta bây giờ sống rất an nhiên, có gì không tốt chứ?
Đây không phải là cuộc sống mà ta mong muốn. Sở dĩ bao nhiêu năm qua ta yên lặng là vì ta muốn âm thầm nâng cao thực lực.
- Vậy thì sao chứ? Sư huynh có thể nâng cao thực lực thì Ngọc Đế cũng có thể! Hơn nữa dưới trướng của Ngọc Đế còn có cả tam giới vì ngài ấy mà tận sức.
Ta khác với hắn, hắn được ngồi vào vị trí Ngọc Đế nên hắn ngày ngày chỉ biết hưởng thụ, hắn cũng quên đi mất Thực Thần ta.
- Sư huynh!
Sư đệ không cần khuyên ta nữa...
- Sư huynh...
Sư đệ trở về đi!
Quỷ Diệm rời đi, trong lòng thật sự rất buồn "tại sao, tại sao Thực Thần sư huynh lại nuôi lòng tham vọng đến hàng vạn năm mà không từ bỏ chứ?"
- ---------------
Quỷ Diệm nhìn Sở Vĩ Vĩ nằm trên giường mà lòng thấy thương xót vô bờ "Cô ấy còn quá trẻ, nếu như cô ấy cứ như như thế này mà chết đi thì...haiz..."
Quỷ Diệm đi đến bên giường bệnh và ngồi nhìn thật lâu..."Sở cô nương, tôi thật sự không đành lòng để cô cứ thế này mà ra đi, nhưng thật sự tôi đã hết cách. Thực Thần sư huynh có khả năng cứu được cô, nhưng thứ mà huynh ấy muốn trao đổi lại là ngôi Ngọc Đế...cô có biết không, trận chiến của tam giới sẽ gây chấn động cho nhân gian".
Quỷ Diệm tôi thật lòng không muốn nhân gian rơi vào cảnh máu chảy thành sông.
…………
Vài ngày tiếp theo...
Nguyên thần Sở Vĩ Vĩ càng ngày càng yếu dần đi...
- Không xong rồi!
"Sở cô nương"
"Sở cô nương"
…………
Quỷ Diệm đi đến bên kệ sách, đưa tay rút lấy một quyển sách, có phải là mình chưa đọc hết những quyển sách này không? Nếu đã đọc hết thì không thể nào lại không tìm ra được cách chữa trị cho Sở cô nương.
Quỷ Diệm nhìn thấy trên quyển sách có ghi chép về Tôn Lão phu tử...
- ---------------
Linh Dực Cốc!
Quỷ Diệm xin được cầu kiến Tôn Lão phu tử.
- Ngươi là ai?
Thưa Tôn Lão phu tử, tiểu bối là Quỷ Diệm đến từ vực Thương Lãnh.
- Ngươi xa xôi như vậy, đến tìm lão có việc gì?
Thưa Tôn Lão phu tử, tiểu bối có người bạn hữu đang trong tình trạng nguy kịch như "đèn treo trước gió!"
Hửm???
Mong Tôn Lão phu tử hãy rủ lòng thương mà ra tay cứu giúp.
Tôn Lão phu tử nhìn Sở Vĩ Vĩ đang nằm trên cổ xe, hừ...tên ngốc này, ngươi mang một người đã tắt thở đến đây nhờ ta cứu, như vậy là đang làm khó ta rồi. Tưởng ta là Bồ Tát sao?
Tôn Lão phu tử "xin hãy rủ lòng thương".
Ta cũng rất muốn giúp cô ấy...nhưng thật sự thì số kiếp cô ấy đã tận.
Quỷ Diệm thoáng buồn, cô ấy thật sự tận số rồi sao?
Tôn Lão phu tử nhìn Sở Vĩ Vĩ "người này cốt tiên sáng ngời, ấn đường rộng mở...rất xuất sắc, dẫu có mất cái mạng già này thì lão cũng sẽ cố gắng cứu cho bằng được".
- Ngươi hãy để cô ấy lại và rời đi.
Tôn Lão phu tử, người sẽ cứu cô ấy phải không?
- Ngươi hỏi thừa, nhưng cô ta có thể vượt qua được kiếp nạn này hay không thì lão không hứa chắc.
Quỷ Diệm đang ngồi luyện thư pháp, nghe giọng nói quen thuộc thì đặt bút xuống và ngước nhìn lên...
"Thực Thần sư huynh!"
Nhìn tay Thực Thần đang bế người trên tay, khiến Quỷ Diệm chợt nhíu mày "Sở cô nương...Thực Thần sư huynh..."
Sao Quỷ sư đệ có vẻ căng thẳng quá vậy?
Quỷ Diệm nhìn Sở Vĩ Vĩ "Cô ấy..."
À! Là ta ngang qua đường đã vô tình nhìn thấy cô ấy trong tình thế bị người khác sát hại...ta cũng chỉ tiện tay thôi.
Cảm ơn Thực Thần sư huynh!
Không có gì...ta đi trước đây...
Thực Thần sư huynh đi thong thả!
Ừm...
- ---------------
Quỷ Diệm kiểm tra vết thương trên người Sở Vĩ Vĩ xong thì kinh ngạc!
"Không ổn rồi, sao mạch tượng của Sở cô nương lại trở nên yếu ớt đến như vậy chứ!"
Không được rồi, nếu không giải được những loại độc còn sót lại thì cô ấy sẽ chết. Thậm chí còn chưa kể đến cô ấy đang bị nội thương vô cùng nghiêm trọng. Cuối cùng thì cô ấy là ai? Tại sao lại bị đuổi giết?
- ---------------
U Linh Cốc!
"Thực Thần sư huynh"
Có chuyện gì? Hiếm khi sư đệ đến tìm ta, là vì chuyện gì?
- "Là vì Sở cô nương!"
Hừ...ta biết ngay mà, sư đệ là vì cô ta...đệ nói xem "muốn ta làm gì?"
Cộp...
Quỷ Diệm quỳ xuống chân Thực Thần...
"Sư huynh, xin huynh hãy cứu cô ấy!"
Ha ha ha ha..."sư đệ, con người của đệ trước giờ rất cao ngạo...nay lại vì một người không liên can mà quỳ xuống xin ta sao?"
- Thực Thần sư huynh, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp!
Được rồi, nếu Quỷ sư đệ đã lên tiếng nhờ vả thì người làm sư huynh như ta sao có thể...
- Đa tạ Thực Thần sư huynh!
Đừng vội vui mừng, ta có một điều kiện.
Quỷ Diệm nhìn Thực Thần nhưng trầm tư không lên tiếng!
"Quỷ sư đệ..."
- Điều kiện là gì?
Ta muốn thống lĩnh lục giới!
- Không được...cho đến nay mà sư huynh vẫn chưa từ bỏ sao?
Đó là mơ ước của ta, ta sao có thể từ bỏ.
- Sư huynh, 3000 năm trước sư huynh đã hoàn toàn thất bại!
Nhưng bây giờ ta rất có lòng tin, ta tuyệt đối sẽ không lập lại lần nữa.
- Sư huynh, làm Ngọc Đế thì có cái gì tốt chứ? Huynh đệ chúng ta bây giờ sống rất an nhiên, có gì không tốt chứ?
Đây không phải là cuộc sống mà ta mong muốn. Sở dĩ bao nhiêu năm qua ta yên lặng là vì ta muốn âm thầm nâng cao thực lực.
- Vậy thì sao chứ? Sư huynh có thể nâng cao thực lực thì Ngọc Đế cũng có thể! Hơn nữa dưới trướng của Ngọc Đế còn có cả tam giới vì ngài ấy mà tận sức.
Ta khác với hắn, hắn được ngồi vào vị trí Ngọc Đế nên hắn ngày ngày chỉ biết hưởng thụ, hắn cũng quên đi mất Thực Thần ta.
- Sư huynh!
Sư đệ không cần khuyên ta nữa...
- Sư huynh...
Sư đệ trở về đi!
Quỷ Diệm rời đi, trong lòng thật sự rất buồn "tại sao, tại sao Thực Thần sư huynh lại nuôi lòng tham vọng đến hàng vạn năm mà không từ bỏ chứ?"
- ---------------
Quỷ Diệm nhìn Sở Vĩ Vĩ nằm trên giường mà lòng thấy thương xót vô bờ "Cô ấy còn quá trẻ, nếu như cô ấy cứ như như thế này mà chết đi thì...haiz..."
Quỷ Diệm đi đến bên giường bệnh và ngồi nhìn thật lâu..."Sở cô nương, tôi thật sự không đành lòng để cô cứ thế này mà ra đi, nhưng thật sự tôi đã hết cách. Thực Thần sư huynh có khả năng cứu được cô, nhưng thứ mà huynh ấy muốn trao đổi lại là ngôi Ngọc Đế...cô có biết không, trận chiến của tam giới sẽ gây chấn động cho nhân gian".
Quỷ Diệm tôi thật lòng không muốn nhân gian rơi vào cảnh máu chảy thành sông.
…………
Vài ngày tiếp theo...
Nguyên thần Sở Vĩ Vĩ càng ngày càng yếu dần đi...
- Không xong rồi!
"Sở cô nương"
"Sở cô nương"
…………
Quỷ Diệm đi đến bên kệ sách, đưa tay rút lấy một quyển sách, có phải là mình chưa đọc hết những quyển sách này không? Nếu đã đọc hết thì không thể nào lại không tìm ra được cách chữa trị cho Sở cô nương.
Quỷ Diệm nhìn thấy trên quyển sách có ghi chép về Tôn Lão phu tử...
- ---------------
Linh Dực Cốc!
Quỷ Diệm xin được cầu kiến Tôn Lão phu tử.
- Ngươi là ai?
Thưa Tôn Lão phu tử, tiểu bối là Quỷ Diệm đến từ vực Thương Lãnh.
- Ngươi xa xôi như vậy, đến tìm lão có việc gì?
Thưa Tôn Lão phu tử, tiểu bối có người bạn hữu đang trong tình trạng nguy kịch như "đèn treo trước gió!"
Hửm???
Mong Tôn Lão phu tử hãy rủ lòng thương mà ra tay cứu giúp.
Tôn Lão phu tử nhìn Sở Vĩ Vĩ đang nằm trên cổ xe, hừ...tên ngốc này, ngươi mang một người đã tắt thở đến đây nhờ ta cứu, như vậy là đang làm khó ta rồi. Tưởng ta là Bồ Tát sao?
Tôn Lão phu tử "xin hãy rủ lòng thương".
Ta cũng rất muốn giúp cô ấy...nhưng thật sự thì số kiếp cô ấy đã tận.
Quỷ Diệm thoáng buồn, cô ấy thật sự tận số rồi sao?
Tôn Lão phu tử nhìn Sở Vĩ Vĩ "người này cốt tiên sáng ngời, ấn đường rộng mở...rất xuất sắc, dẫu có mất cái mạng già này thì lão cũng sẽ cố gắng cứu cho bằng được".
- Ngươi hãy để cô ấy lại và rời đi.
Tôn Lão phu tử, người sẽ cứu cô ấy phải không?
- Ngươi hỏi thừa, nhưng cô ta có thể vượt qua được kiếp nạn này hay không thì lão không hứa chắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.