Chương 46: Đừng hòng mơ đến Sở nhi của ta
Hoa Liễm Ngọc
20/10/2022
Vòng ba của vòng luận kiếm !
- " 30 môn sinh lần lượt ra sân, chờ gọi tên lên võ đài".
* Mọi người đều đang rất căng thẳng "không biết ai sẽ dừng lại và ai sẽ được đi tiếp !"
- "Dưới võ đài đang giao đấu quyết liệt, trên kháng đài thì các bậc tôn sư đang ngồi quan sát, bầu không khí đầy căng thẳng".
Sở Vĩ Vĩ đã trải qua hai trận vô cùng mệt mỏi "giờ phải đấu cùng Lục Cảnh Thần".
Bạch Túc Duật bất bình lên tiếng "tổng giáo tập, ông không công bằng với đồ đệ của ta !"
- Giáo tập ôn tồn lên tiếng "ý của Vương thượng là sao ?"
Bạch Túc Duật lạnh lùng hỏi tổng giáo tập một câu sắc lạnh "tại sao đồ đệ của ta phải đấu ba trận mới vào chung kết ? Trong khi các đệ tử khác thì chỉ cần hai trận ? Còn nữa, Lục sư điệt đây nãy giờ chỉ mới tham gia một trận ?"
- Tổng giáo tập cũng thấy khó để trả lời "thế này Vương thượng...chúng ta đều bốc thăm trúng tên người giao đấu. Vòng một chúng ta có 30 thí sinh, 1 vs 1 thì còn lại 15, vòng hai 1vs 1 còn lại 7 và thừa 1 người, Lục Cảnh Thần là không ai bốc trúng nên không có trận hai" .
"Vương thượng thông cảm, tôi chỉ là làm đúng theo quy tắc xưa nay !"
- Tông chủ An Anh Thái nhìn Bạch Túc Duật "Duật nhi, ông ấy chỉ làm theo quy tắc, con đừng khiến cho ông ấy khó xử".
" Túc Duật hiểu rồi thưa sư phụ !"
" Được rồi Duật nhi, con đừng quá lo lắng...đồ đệ này của con tuy là nhi nữ nhưng khá lắm".
- Thưa sư phụ "đệ tử lo lắng cho Sở nhi của đệ tử là do trên người cô ấy bị trúng độc...còn chưa hoàn toàn được giải".
Tông chủ nhíu mày "đã xảy ra chuyện gì ?"
- Thưa sư phụ "đêm qua có kẻ nào đó dám giả dạng con, mang túi thơm có tẩm độc đến tặng cho Sở nhi, cô ấy cả đêm mang bên người...sáng nay Túc Duật phát hiện ra thì độc trên người cô ấy đã lan rộng !"
……
To gan...
- Kẻ nào tại Thánh Cung của ta mà dám ra tay, việc này ta sẽ tra rõ trả lại công bằng cho đồ nhi của con, bất luận là kẻ nào thì ta cũng sẽ không bao giờ nương tay. Tại Thánh Cung của ta mà dám làm điều xằng bậy !
"Mặt Diễm Lệ biến sắc !"
Tông chủ quét mắt qua thì thấy sắc mặt Diễm Lệ không ổn "nếu thật sự là con thì ta cũng sẽ không tha cho con đâu Lệ nhi".
...****************...
Dưới võ đài !
- Sở sư muội, thiệt thòi cho muội rồi...
Ta không sao, sư huynh không cần để ý, cứ dốc hết sức để giao đấu là được.
Được..."sư muội đã nói như vậy, Lục Cảnh Thần ta sẽ cố gắng hết sức để đấu với muội !"
- Keng keng...
"Hai bên giao đấu rất nhiệt tình, những màn kiếm pháp vô cùng đẹp mắt".
Lục Cảnh Thần sử dụng kiếm pháp "lôi tinh vũ thần phong kiếm, tầng cao nhất !"
Ầm...
- Kiếm này, ai trúng phải thì sẽ thịt nát xương tan, uy lực của nó vô cùng hùng mạnh "vừa có mưa, vừa có gió...còn mang theo sấm sét vang trời !"
- Mọi người đều được mở mang tầm mắt "đệ tử chân truyền của Vi Yến nào tầm thường".
Sở Vĩ Vĩ né kịp, và ngay lập tức cô sử dụng "bách hoa kiếm pháp tầng cao nhất".
- Một kiếm này của cô không có gì to tác, hay phô trương..."nó nhẹ nhàng như tính cách và con người của cô, vạn đóa hoa đang đua nhau nở rộ giữa bầu trời !"
- Những đóa hoa ấy, che chắn cô như một mái nhà được lợp bằng muôn cánh hoa tươi, bao bọc lấy cô, gió mưa hay sấm sét cũng không thể làm tổn thương đến cô.
- Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng và nhìn đến si mê "cô, cô ta sử dụng loại kiếm pháp gì kỳ lạ vậy ?"
"Tông chủ hài lòng gật đầu"
Khiếu Anh Thu gật đầu "khá lắm !"
- Bạch Túc Duật xám mặt "hừ, đừng hòng mơ đến Sở nhi của ta".
………
Lục Cảnh Thần ngã quỵ xuống !
Khụ...khụ...khụ...
Sở Vĩ Vĩ ném đến cho Lục Cảnh Thần viên thuốc "Lục sư huynh, Vĩ Vĩ đắc tội rồi !"
- Lục Cảnh Thần đưa tay cầm lấy, rồi đi vào hôn mê !
Vi Yến lo lắng cho đệ tử của mình nên rời khỏi kháng đài, bước xuống võ đài...
Sở Vĩ Vĩ cũng ngất đi một khắc sau đó...
- Bạch Túc Duật bay thẳng xuống võ đài bế Sở Vĩ Vĩ rồi biến mất !
...----------------...
"Sở nhi"
- Mở mắt ra nhìn sư phụ đi Sở nhi, đừng làm sư phụ sợ !
Sở Vĩ Vĩ mơ màng nhìn Bạch Túc Duật, cô đưa tay lên đặt nhẹ nhàng vào sườn mặt Bạch Túc Duật "sư phụ, Vĩ Vĩ sợ rằng sẽ không còn được ở bên cạnh sư phụ nữa ! Người nhớ phải chăm sóc tốt cho bản thân, không được thức đêm quá muộn".
- Không..."Sở nhi sẽ không sao, sư phụ sẽ không để Sở nhi có chuyện gì đâu. Vì sư phụ không thể sống mà thiếu đi Sở nhi !"
Sở Vĩ Vĩ mệt mỏi quá, tay cô trượt khỏi mặt Bạch Túc Duật...
"Sở nhi phải cố lên, đừng bỏ lại một mình sư phụ ".
- Bạch Túc Duật đang tiến hành giải độc cho Sở Vĩ Vĩ, cần phải ngâm cô trong 99 vị thuốc hiếm.
Những ngày này Bạch Túc Duật không hề rời xa cô nửa bước !
"Sở Vĩ Vĩ được ngâm xuyên suốt trong lò thuốc, Bạch Túc Duật luôn canh lửa ngày đêm, luôn giữ cho lò thuốc ở mức vừa đủ ấm".
- Ngoài ra, còn phải truyền thụ chân khí cho cô đều đặn.
- " 30 môn sinh lần lượt ra sân, chờ gọi tên lên võ đài".
* Mọi người đều đang rất căng thẳng "không biết ai sẽ dừng lại và ai sẽ được đi tiếp !"
- "Dưới võ đài đang giao đấu quyết liệt, trên kháng đài thì các bậc tôn sư đang ngồi quan sát, bầu không khí đầy căng thẳng".
Sở Vĩ Vĩ đã trải qua hai trận vô cùng mệt mỏi "giờ phải đấu cùng Lục Cảnh Thần".
Bạch Túc Duật bất bình lên tiếng "tổng giáo tập, ông không công bằng với đồ đệ của ta !"
- Giáo tập ôn tồn lên tiếng "ý của Vương thượng là sao ?"
Bạch Túc Duật lạnh lùng hỏi tổng giáo tập một câu sắc lạnh "tại sao đồ đệ của ta phải đấu ba trận mới vào chung kết ? Trong khi các đệ tử khác thì chỉ cần hai trận ? Còn nữa, Lục sư điệt đây nãy giờ chỉ mới tham gia một trận ?"
- Tổng giáo tập cũng thấy khó để trả lời "thế này Vương thượng...chúng ta đều bốc thăm trúng tên người giao đấu. Vòng một chúng ta có 30 thí sinh, 1 vs 1 thì còn lại 15, vòng hai 1vs 1 còn lại 7 và thừa 1 người, Lục Cảnh Thần là không ai bốc trúng nên không có trận hai" .
"Vương thượng thông cảm, tôi chỉ là làm đúng theo quy tắc xưa nay !"
- Tông chủ An Anh Thái nhìn Bạch Túc Duật "Duật nhi, ông ấy chỉ làm theo quy tắc, con đừng khiến cho ông ấy khó xử".
" Túc Duật hiểu rồi thưa sư phụ !"
" Được rồi Duật nhi, con đừng quá lo lắng...đồ đệ này của con tuy là nhi nữ nhưng khá lắm".
- Thưa sư phụ "đệ tử lo lắng cho Sở nhi của đệ tử là do trên người cô ấy bị trúng độc...còn chưa hoàn toàn được giải".
Tông chủ nhíu mày "đã xảy ra chuyện gì ?"
- Thưa sư phụ "đêm qua có kẻ nào đó dám giả dạng con, mang túi thơm có tẩm độc đến tặng cho Sở nhi, cô ấy cả đêm mang bên người...sáng nay Túc Duật phát hiện ra thì độc trên người cô ấy đã lan rộng !"
……
To gan...
- Kẻ nào tại Thánh Cung của ta mà dám ra tay, việc này ta sẽ tra rõ trả lại công bằng cho đồ nhi của con, bất luận là kẻ nào thì ta cũng sẽ không bao giờ nương tay. Tại Thánh Cung của ta mà dám làm điều xằng bậy !
"Mặt Diễm Lệ biến sắc !"
Tông chủ quét mắt qua thì thấy sắc mặt Diễm Lệ không ổn "nếu thật sự là con thì ta cũng sẽ không tha cho con đâu Lệ nhi".
...****************...
Dưới võ đài !
- Sở sư muội, thiệt thòi cho muội rồi...
Ta không sao, sư huynh không cần để ý, cứ dốc hết sức để giao đấu là được.
Được..."sư muội đã nói như vậy, Lục Cảnh Thần ta sẽ cố gắng hết sức để đấu với muội !"
- Keng keng...
"Hai bên giao đấu rất nhiệt tình, những màn kiếm pháp vô cùng đẹp mắt".
Lục Cảnh Thần sử dụng kiếm pháp "lôi tinh vũ thần phong kiếm, tầng cao nhất !"
Ầm...
- Kiếm này, ai trúng phải thì sẽ thịt nát xương tan, uy lực của nó vô cùng hùng mạnh "vừa có mưa, vừa có gió...còn mang theo sấm sét vang trời !"
- Mọi người đều được mở mang tầm mắt "đệ tử chân truyền của Vi Yến nào tầm thường".
Sở Vĩ Vĩ né kịp, và ngay lập tức cô sử dụng "bách hoa kiếm pháp tầng cao nhất".
- Một kiếm này của cô không có gì to tác, hay phô trương..."nó nhẹ nhàng như tính cách và con người của cô, vạn đóa hoa đang đua nhau nở rộ giữa bầu trời !"
- Những đóa hoa ấy, che chắn cô như một mái nhà được lợp bằng muôn cánh hoa tươi, bao bọc lấy cô, gió mưa hay sấm sét cũng không thể làm tổn thương đến cô.
- Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng và nhìn đến si mê "cô, cô ta sử dụng loại kiếm pháp gì kỳ lạ vậy ?"
"Tông chủ hài lòng gật đầu"
Khiếu Anh Thu gật đầu "khá lắm !"
- Bạch Túc Duật xám mặt "hừ, đừng hòng mơ đến Sở nhi của ta".
………
Lục Cảnh Thần ngã quỵ xuống !
Khụ...khụ...khụ...
Sở Vĩ Vĩ ném đến cho Lục Cảnh Thần viên thuốc "Lục sư huynh, Vĩ Vĩ đắc tội rồi !"
- Lục Cảnh Thần đưa tay cầm lấy, rồi đi vào hôn mê !
Vi Yến lo lắng cho đệ tử của mình nên rời khỏi kháng đài, bước xuống võ đài...
Sở Vĩ Vĩ cũng ngất đi một khắc sau đó...
- Bạch Túc Duật bay thẳng xuống võ đài bế Sở Vĩ Vĩ rồi biến mất !
...----------------...
"Sở nhi"
- Mở mắt ra nhìn sư phụ đi Sở nhi, đừng làm sư phụ sợ !
Sở Vĩ Vĩ mơ màng nhìn Bạch Túc Duật, cô đưa tay lên đặt nhẹ nhàng vào sườn mặt Bạch Túc Duật "sư phụ, Vĩ Vĩ sợ rằng sẽ không còn được ở bên cạnh sư phụ nữa ! Người nhớ phải chăm sóc tốt cho bản thân, không được thức đêm quá muộn".
- Không..."Sở nhi sẽ không sao, sư phụ sẽ không để Sở nhi có chuyện gì đâu. Vì sư phụ không thể sống mà thiếu đi Sở nhi !"
Sở Vĩ Vĩ mệt mỏi quá, tay cô trượt khỏi mặt Bạch Túc Duật...
"Sở nhi phải cố lên, đừng bỏ lại một mình sư phụ ".
- Bạch Túc Duật đang tiến hành giải độc cho Sở Vĩ Vĩ, cần phải ngâm cô trong 99 vị thuốc hiếm.
Những ngày này Bạch Túc Duật không hề rời xa cô nửa bước !
"Sở Vĩ Vĩ được ngâm xuyên suốt trong lò thuốc, Bạch Túc Duật luôn canh lửa ngày đêm, luôn giữ cho lò thuốc ở mức vừa đủ ấm".
- Ngoài ra, còn phải truyền thụ chân khí cho cô đều đặn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.