Chương 167: Tiểu ma đầu
Hoa Liễm Ngọc
01/12/2022
Phủ Quốc Lão!
Cốc...cốc...cốc...
Vào đi!
"Cha nuôi"
Sao con lại chạy đến đây?
Bạch Túc Duật vừa hỏi vừa bế Cổ Mộc Hi ngồi vào lòng mình...
Cổ Mộc Hi không để tâm đến câu hỏi của Bạch Túc Duật, chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào bức tranh mỹ nhân mà Bạch Túc Duật đã vẽ gần như hoàn chỉnh "người trong tranh là ai vậy cha nuôi?"
Bạch Túc Duật cười hiền hoà "đây là mẹ của con!"
Cổ Mộc Hi chớp nhẹ đôi mắt rồi tập trung nhìn chằm chằm vào bức tranh "Cậu phải chớp đi chớp lại đôi mắt của mình vài lần để ngắm mẹ mình rõ hơn".
- Cha nuôi nói con biết "bước tranh này giống mẹ của con bao nhiêu phần ạ?"
Bạch Túc Duật khẽ lắc đầu "không có điểm nào là không giống cả".
- Là giống hoàn toàn sao cha?
Ừm...
- Vậy mẹ của con là mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ rồi phải không ạ?
Bạch Túc Duật gật đầu "gần như vậy!"
Cổ Mộc Hi nhíu mày "vẫn còn có người đẹp như mẹ của con sao cha?"
Ừm...
- Là ai vậy ạ?
Người đó là Diêu Trì nương nương, cũng tức là Tây Mẫu nương nương!
- Vậy cha nói xem giữa mẹ của con và Tây Mẫu nương nương thì ai xinh đẹp hơn?
Cả hai đều đẹp!
- Không thể so sánh được sao ạ?
Đúng vậy!
- Cha nuôi tặng bức tranh này cho con có được không ạ?
Được "Hi Hi thích thì cứ cầm lấy!"
- Tiểu Hi cảm ơn cha nuôi nhiều lắm...
Ừm...
Mắt Cổ Mộc Hi lại dán lên món đồ khác "kia là gì ạ?"
Bạch Túc Duật nhìn chiếc ngọc tiêu trước mặt, lòng trở nên u buồn "đó là ngọc tiêu của mẹ con".
- Mẹ con biết thổi tiêu sao ạ?
Ừm...
- Mẹ con thổi tiêu có hay không ạ?
Có, mẹ cồ thổi tiêu hay nhất thiên hạ!
- Con cũng muốn được thổi tiêu...
Khụ khụ khụ...
Cái đó...
- Sao vậy cha nuôi?
À, cha không sao.
Thằng nhóc thối này lại muốn cướp kỹ vật trên tay mình sao "đây là kỹ vật Sở nhi tặng mình mà, mình còn chưa dám thổi!"
"Cha nuôi ơi!"
Âm thanh ngọt ngào, mềm mại đáng yêu vạn phần. Ai có thể từ chối!
Haiz...
Được rồi, con thích thì cứ lấy đi.
- Dạ con cảm ơn cha nuôi nhiều lắm ạ!
Bạch Túc Duật đưa cho Cổ Mộc Hi quyển thẻ tre.
- Đây là gì vậy ạ?
À! Là ngọc tiêu huyền phổ. Đây là quyển được mẹ của con chép lại.
- Tiểu Hi cảm ơn cha.
Ừm...
Cổ Mộc Hi ôm chặt những món đồ trong tay "đây là những thứ của mẹ mình, mình phải giữ gìn thật tốt!"
- Vậy Tiểu Hi không phiền cha nghỉ ngơi đâu ạ!
Ồ, con cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé!
- Dạ được ạ!
Bạch Túc Duật mếu máo "nhóc thối, tóm gọn hết đồ trong tay của cha rồi mà còn ra vẻ hồn nhiên vô tội vạ!"
Cổ Mộc Hi vừa trở về Cung đã lập tức lấy bức tranh treo lên tường, nơi dễ nhìn thấy nhất, đó là vị trí đối diện chiếc bàn cậu ngồi đọc sách "để bất cứ lúc nào cậu nhìn lên cũng thấy được mẹ của mình". Tiếp đến cậu lấy ngọc tiêu ra luyện tập! Cậu phải cố gắng luyện tập, đây là kỹ vật của mẹ cậu để lại.
………………………
Ngự Hoa Viên!
Một buổi sáng trời trong xanh, cây lá xanh non, lũ chim trên cành ca rối rít...
Cổ Mộc Hi nằm nhắm mắt trên ghế dựa!
Ôn Thần đang núp rất gần đó với ý đồ muốn hạ độc Cổ Mộc Hi. Nhắm thẳng phía tách trà mà ném viên thuốc cực độc vào.
Cốc...
Không trúng!
Cốc...
Không trúng!
Cốc...
Lại hụt...
Ôn Thần vô cùng bức xúc "Mẹ kiếp, ném hụt những ba lần!"
- Ngươi còn không mau bước ra cho ta "dựa vào tên gà mờ như ngươi mà cũng muốn hạ độc Cổ Mộc Hi ta sao?"
Ôn Thần nheo mắt "Tên tiểu tử ngươi có thể phát hiện ra ta sao?"
- Hừ! Ngươi hỏi thế có phải quá thừa không?
Không ngờ tên tiểu tử ngươi cũng có thể thừa hưởng được sự thông minh của mẹ ngươi đấy.
- Hừ!
Ngươi cũng đừng vội quá đắc ý!
Cổ Mộc Hi búng ngón tay giữa...
Bất chợt Ôn Thần bị trói chặt.
Tên tiểu tử "ngươi trói ta bằng thứ quỷ quái gì đây, sao ta lại không thể cử động được?"
- Hày! Không thể cử động được thì cứ nằm yên.
Ngươi "Tiểu tử ngươi nhớ lấy, ngày ta thoát khỏi nơi này cũng chính là ngày chết của ngươi đấy!"
- Hừ, ta rất mong đợi!
Ôn Thần cố gắng cựa quậy nhưng chỉ vô ích.
Cổ Mộc Hi cười khanh khách "vô ích thôi, vì đây là ma thiên võng, ngươi bị nhốt trong ma thiên võng mà muốn được thoát ra ngoài sao?"
Ôn Thần giật mình "ngươi nói gì? Đây là ma thiên thiên võng sao?
Ừm...
Ở đâu mà tên tiểu tử ngươi có được ma thiên võng?
- Hừ, là của mẹ để lại cho ta.
Biến...
Ôn Thần đang nằm gọn trong chiếc võng ma thiên.
Cổ Mộc Hi dùng chút phép thuật đã khiến cho ma thiên võng càng lúc càng xiết chặt! Cổ Mộc Hi lại tiếp tục biến Ôn Thần bé lại bằng cổ tay. Cậu nắm chân Ôn Thần lên xóc xóc vài cái, đã khiến cho Ôn Thần nôn thốc nôn tháo!
Khụ...khụ...
Tiểu ma đầu "ngươi mau dừng lại cho ta!"
Xóc...xóc...
Đủ rồi "Cổ Mộc Hi, ngươi mau dừng lại cho ta!"
Cổ Mộc Hi mồi lửa lên và đưa Ôn Thần hơ trên ngọn lửa!
Đủ rồi, ngươi mau dừng lại cho ta...
Cổ Mộc Hi vẫn mặc kệ tình hình của Ôn Thần, cậu cứ hơ Ôn Thần trên lửa!
A...a...a...
Tiểu ma đầu, người dừng lại đi....ta xin ngươi!
Cốc...cốc...cốc...
Vào đi!
"Cha nuôi"
Sao con lại chạy đến đây?
Bạch Túc Duật vừa hỏi vừa bế Cổ Mộc Hi ngồi vào lòng mình...
Cổ Mộc Hi không để tâm đến câu hỏi của Bạch Túc Duật, chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào bức tranh mỹ nhân mà Bạch Túc Duật đã vẽ gần như hoàn chỉnh "người trong tranh là ai vậy cha nuôi?"
Bạch Túc Duật cười hiền hoà "đây là mẹ của con!"
Cổ Mộc Hi chớp nhẹ đôi mắt rồi tập trung nhìn chằm chằm vào bức tranh "Cậu phải chớp đi chớp lại đôi mắt của mình vài lần để ngắm mẹ mình rõ hơn".
- Cha nuôi nói con biết "bước tranh này giống mẹ của con bao nhiêu phần ạ?"
Bạch Túc Duật khẽ lắc đầu "không có điểm nào là không giống cả".
- Là giống hoàn toàn sao cha?
Ừm...
- Vậy mẹ của con là mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ rồi phải không ạ?
Bạch Túc Duật gật đầu "gần như vậy!"
Cổ Mộc Hi nhíu mày "vẫn còn có người đẹp như mẹ của con sao cha?"
Ừm...
- Là ai vậy ạ?
Người đó là Diêu Trì nương nương, cũng tức là Tây Mẫu nương nương!
- Vậy cha nói xem giữa mẹ của con và Tây Mẫu nương nương thì ai xinh đẹp hơn?
Cả hai đều đẹp!
- Không thể so sánh được sao ạ?
Đúng vậy!
- Cha nuôi tặng bức tranh này cho con có được không ạ?
Được "Hi Hi thích thì cứ cầm lấy!"
- Tiểu Hi cảm ơn cha nuôi nhiều lắm...
Ừm...
Mắt Cổ Mộc Hi lại dán lên món đồ khác "kia là gì ạ?"
Bạch Túc Duật nhìn chiếc ngọc tiêu trước mặt, lòng trở nên u buồn "đó là ngọc tiêu của mẹ con".
- Mẹ con biết thổi tiêu sao ạ?
Ừm...
- Mẹ con thổi tiêu có hay không ạ?
Có, mẹ cồ thổi tiêu hay nhất thiên hạ!
- Con cũng muốn được thổi tiêu...
Khụ khụ khụ...
Cái đó...
- Sao vậy cha nuôi?
À, cha không sao.
Thằng nhóc thối này lại muốn cướp kỹ vật trên tay mình sao "đây là kỹ vật Sở nhi tặng mình mà, mình còn chưa dám thổi!"
"Cha nuôi ơi!"
Âm thanh ngọt ngào, mềm mại đáng yêu vạn phần. Ai có thể từ chối!
Haiz...
Được rồi, con thích thì cứ lấy đi.
- Dạ con cảm ơn cha nuôi nhiều lắm ạ!
Bạch Túc Duật đưa cho Cổ Mộc Hi quyển thẻ tre.
- Đây là gì vậy ạ?
À! Là ngọc tiêu huyền phổ. Đây là quyển được mẹ của con chép lại.
- Tiểu Hi cảm ơn cha.
Ừm...
Cổ Mộc Hi ôm chặt những món đồ trong tay "đây là những thứ của mẹ mình, mình phải giữ gìn thật tốt!"
- Vậy Tiểu Hi không phiền cha nghỉ ngơi đâu ạ!
Ồ, con cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé!
- Dạ được ạ!
Bạch Túc Duật mếu máo "nhóc thối, tóm gọn hết đồ trong tay của cha rồi mà còn ra vẻ hồn nhiên vô tội vạ!"
Cổ Mộc Hi vừa trở về Cung đã lập tức lấy bức tranh treo lên tường, nơi dễ nhìn thấy nhất, đó là vị trí đối diện chiếc bàn cậu ngồi đọc sách "để bất cứ lúc nào cậu nhìn lên cũng thấy được mẹ của mình". Tiếp đến cậu lấy ngọc tiêu ra luyện tập! Cậu phải cố gắng luyện tập, đây là kỹ vật của mẹ cậu để lại.
………………………
Ngự Hoa Viên!
Một buổi sáng trời trong xanh, cây lá xanh non, lũ chim trên cành ca rối rít...
Cổ Mộc Hi nằm nhắm mắt trên ghế dựa!
Ôn Thần đang núp rất gần đó với ý đồ muốn hạ độc Cổ Mộc Hi. Nhắm thẳng phía tách trà mà ném viên thuốc cực độc vào.
Cốc...
Không trúng!
Cốc...
Không trúng!
Cốc...
Lại hụt...
Ôn Thần vô cùng bức xúc "Mẹ kiếp, ném hụt những ba lần!"
- Ngươi còn không mau bước ra cho ta "dựa vào tên gà mờ như ngươi mà cũng muốn hạ độc Cổ Mộc Hi ta sao?"
Ôn Thần nheo mắt "Tên tiểu tử ngươi có thể phát hiện ra ta sao?"
- Hừ! Ngươi hỏi thế có phải quá thừa không?
Không ngờ tên tiểu tử ngươi cũng có thể thừa hưởng được sự thông minh của mẹ ngươi đấy.
- Hừ!
Ngươi cũng đừng vội quá đắc ý!
Cổ Mộc Hi búng ngón tay giữa...
Bất chợt Ôn Thần bị trói chặt.
Tên tiểu tử "ngươi trói ta bằng thứ quỷ quái gì đây, sao ta lại không thể cử động được?"
- Hày! Không thể cử động được thì cứ nằm yên.
Ngươi "Tiểu tử ngươi nhớ lấy, ngày ta thoát khỏi nơi này cũng chính là ngày chết của ngươi đấy!"
- Hừ, ta rất mong đợi!
Ôn Thần cố gắng cựa quậy nhưng chỉ vô ích.
Cổ Mộc Hi cười khanh khách "vô ích thôi, vì đây là ma thiên võng, ngươi bị nhốt trong ma thiên võng mà muốn được thoát ra ngoài sao?"
Ôn Thần giật mình "ngươi nói gì? Đây là ma thiên thiên võng sao?
Ừm...
Ở đâu mà tên tiểu tử ngươi có được ma thiên võng?
- Hừ, là của mẹ để lại cho ta.
Biến...
Ôn Thần đang nằm gọn trong chiếc võng ma thiên.
Cổ Mộc Hi dùng chút phép thuật đã khiến cho ma thiên võng càng lúc càng xiết chặt! Cổ Mộc Hi lại tiếp tục biến Ôn Thần bé lại bằng cổ tay. Cậu nắm chân Ôn Thần lên xóc xóc vài cái, đã khiến cho Ôn Thần nôn thốc nôn tháo!
Khụ...khụ...
Tiểu ma đầu "ngươi mau dừng lại cho ta!"
Xóc...xóc...
Đủ rồi "Cổ Mộc Hi, ngươi mau dừng lại cho ta!"
Cổ Mộc Hi mồi lửa lên và đưa Ôn Thần hơ trên ngọn lửa!
Đủ rồi, ngươi mau dừng lại cho ta...
Cổ Mộc Hi vẫn mặc kệ tình hình của Ôn Thần, cậu cứ hơ Ôn Thần trên lửa!
A...a...a...
Tiểu ma đầu, người dừng lại đi....ta xin ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.