Chương 179: Tìm đến Ma Cung
Hoa Liễm Ngọc
15/12/2022
Cổ Mộc Hi tụt xuống giường, bước ra mở cửa "gần đây cậu luôn qua đêm ở Thư Trai, cậu không muốn về Tẩm Cung".
Cổ Mộc Hi chợt ngơ ngác khi nhìn thấy Sở Vĩ Vĩ "Mẫu...Mẫu...Mẫu Hậu!"
Sở Vĩ Vĩ cười dịu dàng "gọi ta là mẹ được rồi".
Khóe mắt Cổ Mộc Hi bỗng nhiên thấy cay cay "Mẹ!"
Ừm..."con vẫn chưa ngủ?"
Dạ thưa mẹ, Tiểu Hi không ngủ được ạ!
Sở Vĩ Vĩ bế con trai lên, cô nhẹ nhàng hôn lên má con trai "Vậy để mẹ ru con ngủ nhé!"
Cổ Mộc Hi trợn tròn hai mắt "Mẹ sẽ ru Tiểu Hi ngủ thật sao ạ?"
Ừm...
Cổ Mộc Hi ngoan ngoãn nằm xuống giường, cậu sẽ được mẹ ru ngủ "đây là mơ ước lớn nhất của cậu từ trước đến nay!"
Sở Vĩ Vĩ nhẹ nhàng ngồi xuống giường ngủ của Cổ Mộc Hi, kề bên cạnh cậu...
Sở Vĩ Vĩ đặt chiếc cổ cầm trước mặt mình...và bắt đầu đặt tay lên vuốt nhẹ chiếc đàn "đã lâu lắm rồi mình chưa sờ vào nó", những ngón tay mảnh khảnh bắt đầu gảy đàn...âm điệu du dương mềm mại, miệng cô ngâm nga lời bài hát theo từng âm điệu đưa đến...
Cổ Mộc Hi cảm thấy khúc nhạc vừa hay vừa êm dịu, thật không ngờ mẹ đàn hay đến như vậy, còn hay hơn cả tiếng đàn của Thẩm Thanh Hà, giọng ngâm của mẹ lại vô cùng mềm mại và ngọt ngào. Cổ Mộc Hi lén liếc mắt qua trộm nhìn mẹ của mình "thật không thể nào ngờ mẹ lại xinh đẹp đến như vậy!"
Cậu đã thả hồn theo khúc hát ru của mẹ mình và đã ngủ thiếp đi từ bao giờ, khi cậu tỉnh dậy đã không còn sớm nữa. Cậu nhìn lại góc giường "Nơi mẹ ngồi ru mình tối qua...cậu nhìn đến xuất thần!"
"Mẹ, Tiểu Hi yêu mẹ..."
…………
Cổ Mộc Hi ngủ ngon đến bao nhiêu thì lại có hai người nào đó mất ngủ và trằn trọc ưu tư cả đêm dài!
Trước tiên là nói đến Thanh Hà...
Đêm qua, Thanh Hà đã nghe được tiếng đàn của Sở Vĩ Vĩ...Thanh Hà đã chắc chắn được đó là tiếng đàn của cô, bao nhiêu nỗi ưu tư và nhung nhớ chợt ùa về "Nương tử, trong lòng Thanh Hà...nàng mãi mãi là nương tử của ta!"
Lại nói đến Bạch Túc Duật, đêm qua Bạch Túc Duật rất muốn lập tức xuất hiện trước mặt Sở Vĩ Vĩ...nhưng phải đối mặt với nhau bằng thân phận gì đây? "Người tình cũ hay là tình nhân?"
"Sở nhi, chẳng lẽ giữa ta và nàng mãi mãi chỉ có thể nhìn nhau mà sống hay sao? Nhưng dù là như thế nào đi chăng nữa thì Bạch Túc Duật ta cũng Nguyện Nghìn Kiếp Vẫn Yêu Nàng, Sở nhi của ta!"
- ---------------
Thanh Uyển Cung!
Hoàng Thượng giá đáo...
Chúng nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng!
Cổ Mộc Hi lạnh lùng lên tiếng hỏi "Mẫu Hậu của trẫm đâu?"
Khởi bẩm Hoàng Thượng "Thái Hậu có việc cần phải giải quyết, nên người đã rời Cung từ sáng sớm rồi ạ!"
- Thế Mẫu Hậu của trẫm đã đi đâu "các ngươi có biết không?"
Một cung nữ khẽ lên tiếng, bẩm Hoàng Thượng "nô tỳ có nghe Thái Hậu nhắc đến cái gì đó mà...à...Ma Cung cái gì đó!"
Cổ Mộc Hi vô cùng tức giận, cậu đưa tay đạp nhẹ lên chiếc bàn...trong chớp mắt chiếc bàn gãy đổ...
Rầm...
Rắc...
Khay trà cũng theo đó mà rơi xuống và vỡ nát!
Choang...
Mấy cô cung nữ hoảng sợ nên lập tức dập đầu xuống xin tha...
Hoàng Thượng tha mạng!
Cổ Mộc Hi không lên tiếng và cũng không để tâm đến bọn cung nữ. Cậu mang vẻ mặt hầm hầm rời khỏi Thanh Uyển Cung!
……………
Khi trở về Thư Trai, cậu đã không ngừng suy nghĩ "Ma Cung, là nơi quỷ quái nào...mẹ đến đó để làm gì chứ?"
………
Quốc Lão đến...
Bạch Túc Duật đang khoan thai bước vào Thư Trai, mắt đã dán lên người Cổ Mộc Hi "Hi Hi, con sao vậy?"
Cổ Mộc Hi vô cảm lên tiếng hỏi "Cha nuôi, người biết Ma Cung là nơi nào không?"
Bạch Túc Duật nhíu mày "đó là nơi của Vô Thiên, nhưng sao bỗng dưng con lại hỏi đến?"
Vì mẹ của con đã đi đến đó từ sáng sớm hôm nay!
Bạch Túc Duật không đợi Cổ Mộc Hi nói thêm gì, đã lập tức quay lưng..."không xong rồi..."
- Cha nuôi định đi đâu?
Cha phải đến Ma Cung "Nơi đó rất nguy hiểm!"
- Cho con đi cùng với, có được không cha?
Bạch Túc Duật thở dài "được, nhưng con phải chú ý đến an toàn của bản thân!"
- Tiểu Hi biết rồi ạ, cha nuôi đừng lo lắng cho con.
Được rồi, vậy chúng ta đi thôi!
- Dạ!
- ---------------
Ma Cung!
Nơi của Vô Thiên...
Sở Vĩ Vĩ đã lục soát khắp nơi trong Ma Cung, nhưng lại rất tiếc là không thể tìm ra được Cổ Mộc Xuyên!
Một nơi bí mật nhất của lục giới...không ai có thể tìm ra được. Vô Thiên lạnh lùng lên tiếng "Ngươi nhìn thấy chưa Đế Thích! Ả đàn bà của ngươi đang cố gắng tìm kiếm ngươi kìa".
Cổ Mộc Xuyên nhìn qua chiếc kính mà Vô Thiên đang dùng để quan sát toàn bộ Ma Cung...hình bóng Sở Vĩ Vĩ chợt hiện ra trước mắt "Vĩ nhi, vất vả cho nàng rồi, đừng tìm kiếm ta nữa...trở về với con trai đi Vĩ nhi, ta không muốn nàng gặp bất kỳ một nguy hiểm nào".
Vô Thiên nhìn Cổ Mộc Xuyên "ngươi...nói cho ta biết, long hồn của Hoả Long ở đâu...nếu ngươi giao ra long hồn của Hoả Long thì ta sẽ tha mạng cho ả ta, nếu không thì ngươi hãy xem ta giết chết ả ta bằng cách nào!"
Ta thật sự không biết "năm xưa ta bị phạt xuống Cổ Tịch quốc, ta thật sự không mang theo long hồn của Hoả Long".
Cổ Mộc Hi chợt ngơ ngác khi nhìn thấy Sở Vĩ Vĩ "Mẫu...Mẫu...Mẫu Hậu!"
Sở Vĩ Vĩ cười dịu dàng "gọi ta là mẹ được rồi".
Khóe mắt Cổ Mộc Hi bỗng nhiên thấy cay cay "Mẹ!"
Ừm..."con vẫn chưa ngủ?"
Dạ thưa mẹ, Tiểu Hi không ngủ được ạ!
Sở Vĩ Vĩ bế con trai lên, cô nhẹ nhàng hôn lên má con trai "Vậy để mẹ ru con ngủ nhé!"
Cổ Mộc Hi trợn tròn hai mắt "Mẹ sẽ ru Tiểu Hi ngủ thật sao ạ?"
Ừm...
Cổ Mộc Hi ngoan ngoãn nằm xuống giường, cậu sẽ được mẹ ru ngủ "đây là mơ ước lớn nhất của cậu từ trước đến nay!"
Sở Vĩ Vĩ nhẹ nhàng ngồi xuống giường ngủ của Cổ Mộc Hi, kề bên cạnh cậu...
Sở Vĩ Vĩ đặt chiếc cổ cầm trước mặt mình...và bắt đầu đặt tay lên vuốt nhẹ chiếc đàn "đã lâu lắm rồi mình chưa sờ vào nó", những ngón tay mảnh khảnh bắt đầu gảy đàn...âm điệu du dương mềm mại, miệng cô ngâm nga lời bài hát theo từng âm điệu đưa đến...
Cổ Mộc Hi cảm thấy khúc nhạc vừa hay vừa êm dịu, thật không ngờ mẹ đàn hay đến như vậy, còn hay hơn cả tiếng đàn của Thẩm Thanh Hà, giọng ngâm của mẹ lại vô cùng mềm mại và ngọt ngào. Cổ Mộc Hi lén liếc mắt qua trộm nhìn mẹ của mình "thật không thể nào ngờ mẹ lại xinh đẹp đến như vậy!"
Cậu đã thả hồn theo khúc hát ru của mẹ mình và đã ngủ thiếp đi từ bao giờ, khi cậu tỉnh dậy đã không còn sớm nữa. Cậu nhìn lại góc giường "Nơi mẹ ngồi ru mình tối qua...cậu nhìn đến xuất thần!"
"Mẹ, Tiểu Hi yêu mẹ..."
…………
Cổ Mộc Hi ngủ ngon đến bao nhiêu thì lại có hai người nào đó mất ngủ và trằn trọc ưu tư cả đêm dài!
Trước tiên là nói đến Thanh Hà...
Đêm qua, Thanh Hà đã nghe được tiếng đàn của Sở Vĩ Vĩ...Thanh Hà đã chắc chắn được đó là tiếng đàn của cô, bao nhiêu nỗi ưu tư và nhung nhớ chợt ùa về "Nương tử, trong lòng Thanh Hà...nàng mãi mãi là nương tử của ta!"
Lại nói đến Bạch Túc Duật, đêm qua Bạch Túc Duật rất muốn lập tức xuất hiện trước mặt Sở Vĩ Vĩ...nhưng phải đối mặt với nhau bằng thân phận gì đây? "Người tình cũ hay là tình nhân?"
"Sở nhi, chẳng lẽ giữa ta và nàng mãi mãi chỉ có thể nhìn nhau mà sống hay sao? Nhưng dù là như thế nào đi chăng nữa thì Bạch Túc Duật ta cũng Nguyện Nghìn Kiếp Vẫn Yêu Nàng, Sở nhi của ta!"
- ---------------
Thanh Uyển Cung!
Hoàng Thượng giá đáo...
Chúng nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng!
Cổ Mộc Hi lạnh lùng lên tiếng hỏi "Mẫu Hậu của trẫm đâu?"
Khởi bẩm Hoàng Thượng "Thái Hậu có việc cần phải giải quyết, nên người đã rời Cung từ sáng sớm rồi ạ!"
- Thế Mẫu Hậu của trẫm đã đi đâu "các ngươi có biết không?"
Một cung nữ khẽ lên tiếng, bẩm Hoàng Thượng "nô tỳ có nghe Thái Hậu nhắc đến cái gì đó mà...à...Ma Cung cái gì đó!"
Cổ Mộc Hi vô cùng tức giận, cậu đưa tay đạp nhẹ lên chiếc bàn...trong chớp mắt chiếc bàn gãy đổ...
Rầm...
Rắc...
Khay trà cũng theo đó mà rơi xuống và vỡ nát!
Choang...
Mấy cô cung nữ hoảng sợ nên lập tức dập đầu xuống xin tha...
Hoàng Thượng tha mạng!
Cổ Mộc Hi không lên tiếng và cũng không để tâm đến bọn cung nữ. Cậu mang vẻ mặt hầm hầm rời khỏi Thanh Uyển Cung!
……………
Khi trở về Thư Trai, cậu đã không ngừng suy nghĩ "Ma Cung, là nơi quỷ quái nào...mẹ đến đó để làm gì chứ?"
………
Quốc Lão đến...
Bạch Túc Duật đang khoan thai bước vào Thư Trai, mắt đã dán lên người Cổ Mộc Hi "Hi Hi, con sao vậy?"
Cổ Mộc Hi vô cảm lên tiếng hỏi "Cha nuôi, người biết Ma Cung là nơi nào không?"
Bạch Túc Duật nhíu mày "đó là nơi của Vô Thiên, nhưng sao bỗng dưng con lại hỏi đến?"
Vì mẹ của con đã đi đến đó từ sáng sớm hôm nay!
Bạch Túc Duật không đợi Cổ Mộc Hi nói thêm gì, đã lập tức quay lưng..."không xong rồi..."
- Cha nuôi định đi đâu?
Cha phải đến Ma Cung "Nơi đó rất nguy hiểm!"
- Cho con đi cùng với, có được không cha?
Bạch Túc Duật thở dài "được, nhưng con phải chú ý đến an toàn của bản thân!"
- Tiểu Hi biết rồi ạ, cha nuôi đừng lo lắng cho con.
Được rồi, vậy chúng ta đi thôi!
- Dạ!
- ---------------
Ma Cung!
Nơi của Vô Thiên...
Sở Vĩ Vĩ đã lục soát khắp nơi trong Ma Cung, nhưng lại rất tiếc là không thể tìm ra được Cổ Mộc Xuyên!
Một nơi bí mật nhất của lục giới...không ai có thể tìm ra được. Vô Thiên lạnh lùng lên tiếng "Ngươi nhìn thấy chưa Đế Thích! Ả đàn bà của ngươi đang cố gắng tìm kiếm ngươi kìa".
Cổ Mộc Xuyên nhìn qua chiếc kính mà Vô Thiên đang dùng để quan sát toàn bộ Ma Cung...hình bóng Sở Vĩ Vĩ chợt hiện ra trước mắt "Vĩ nhi, vất vả cho nàng rồi, đừng tìm kiếm ta nữa...trở về với con trai đi Vĩ nhi, ta không muốn nàng gặp bất kỳ một nguy hiểm nào".
Vô Thiên nhìn Cổ Mộc Xuyên "ngươi...nói cho ta biết, long hồn của Hoả Long ở đâu...nếu ngươi giao ra long hồn của Hoả Long thì ta sẽ tha mạng cho ả ta, nếu không thì ngươi hãy xem ta giết chết ả ta bằng cách nào!"
Ta thật sự không biết "năm xưa ta bị phạt xuống Cổ Tịch quốc, ta thật sự không mang theo long hồn của Hoả Long".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.