Chương 55: Tông chủ hôn mê
Hoa Liễm Ngọc
20/10/2022
U La Cốc !
Nhậm Tề Tề ném Diễm Lệ xuống đất...
Á á á...
- "Ngươi đưa ta về đây làm gì ?"
Nhậm Tề Tề mặt mày lạnh lùng vô cảm : "làm nô lệ !"
Diễm Lệ cố gắng gượng đứng lên "không đời nào, Lãnh Diễm Lệ ta có chết cũng không bao giờ làm nô lệ cho một tên ác ma như ngươi".
- "Cái đó không do cô quyết định".
"Ngươi..."
Nhậm Tề Tề quay lưng rời đi và ra lệnh cho quỷ sai "các ngươi nhốt cô ta vào u ngục, ta sẽ xử lý sau".
- Đã rõ thưa Ma Vương !
...****************...
Núi Thương Lăng !
"Khiếu sư thúc !"
Khụ khụ khụ...
- "Ta không sao !"
"Bạch sư điệt thấy thế nào rồi ?"
Bạch Túc Duật lắc đầu "ổn".
"Bạch Túc Duật bị thương khá nặng, nên sắc mặt vô cùng kém".
Khiếu Anh Thu nhíu mày "haiz, mặt mũi nhợt nhạt ra như thế...còn bảo là ổn !"
- Không biết tình hình ở Thánh Cung thế nào rồi, mắt Bạch Túc Duật thoáng buồn.
"Bạch sư điệt, đừng quá lo lắng...chuyện quan trọng trước mắt là chúng ta phải trị thương, đợi chúng ta khỏe lại sẽ lập tức trở về Linh Sơn.
Bạch Túc Duật im lặng không lên tiếng "xem ra thì chỉ có thể là như vậy !"
Khiếu Anh Thu đưa tay hái nắm cỏ phong trường, giã nát rồi đắp lên vết thương cho Bạch Túc Duật.
Đa tạ Khiếu sư thúc !
- "Sư điệt đừng quá khách sáo".
Bạch Túc Duật khẽ lên tiếng "giờ chúng ta phải bồi dưỡng thiên khí, đã tiêu hao không ít, thậm chí là đã sắp cạn kiệt".
Được...
...****************...
Thánh Cung !
Đệ tử Thiềm Tông môn đã thương vong đến mức đau lòng...
Vi Yến vừa phải tìm kiếm thuốc trị ôn dịch cho chúng đệ tử, vừa trị thương cho các sư huynh đệ đã bị thương sau trận huyết đấu với ma tộc !
- Tông chủ đã bị thương rất nghiêm trọng.
"Sư phụ"
Tông chủ nhìn Vi Yến nhưng không nói gì.
"Sư phụ, dậy uống thuốc !"
- Vi Yến đỡ Tông chủ ngồi dậy...
"Vất vả cho con rồi !"
- Sao sư phụ lại nói như thế ? Con nào có vất vả gì đâu.
"Lệ nhi bị tên Ma Vương đó bắt đi, người làm sư phụ như ta...không cứu được con bé, ta cảm thấy mình thật bất lực !"
Vi Yến cúi mặt "Thánh Cung hiện tại rất thê lương, đệ tử đã thương vong vô số".
Tông chủ thở dài "đây chính là kiếp nạn".
………
- Ha ha ha ha ha !
Lại là ngươi "tên ôn dịch".
Ôn Thần đưa tay vuốt loạn tóc rơi trên sườn mặt "ngươi xem đi, An Anh Thái...ngươi là Tông chủ của Thiềm Tông môn mà lại vô dụng như lũ thiểu năng !"
Vi Yến tức giận "Ôn Thần, người đừng có đứng đây mà châm chọc người khác".
Hừ..."ta nói sai gì rồi sao ?"
Tông chủ thoáng buồn "tên ôn dịch ngươi nói không sai, ta thật sự là rất vô dụng, liên luỵ đến các đệ tử bổn môn vì sự vô dụng của ta mà đã mất mạng !"
"Sư phụ"
- Người đừng nghe những lời xàm ngôn của tên ôn dịch đó !
Ngươi nói ta xàm ngôn...vậy thì ngươi nói xem, ta xàm ở chỗ nào ?
Phù...
Tông chủ liền rơi vào hôn mê !
- Tên quạ đen Ôn Thần kia, ngươi đã làm gì sư phụ ta ?
Ha ha..."ta chỉ là tặng cho An Anh Thái một món quà ý nghĩa mà thôi !"
- Vi Yến nheo mắt "ngươi đúng thật là một tên xấu xa".
Haiz..."ngươi là Vi Yến đúng không ?"
- Phải thì đã sao ? Liên quan đến tên ôn dịch ngươi chắc !
Ôn Thần cười khẩy "ta nghe nói là Vi Yến ngươi rất giỏi y thuật, vừa rồi ta cho sư phụ An Anh Thái của ngươi một chút bệnh tật vào người...nửa tuần trăng sau mà hắn không được trị khỏi thì da thịt trên hắn sẽ từ từ bị thối rữa.
- Ngươi...
Vụt...!!!
Ôn Thần bỏ đi vội vã !
Vi Yến lại phải đau đầu, vất vả tìm ra nguồn cơ mầm bệnh của Tông chủ. Nhưng đã qua nhiều ngày, vẫn chưa tìm được loại bệnh mà Tông chủ mắc phải là gì. Hiện tại thì Tông chủ đang hôn mê sâu.
…………
Vi sư huynh !
"Tam sư đệ, đệ đã trở về !"
- Vừa rồi, đệ có nghe chúng đệ tử kể lại "sư phụ của chúng ta đang mắc phải bệnh lạ..."
Vi Yến cắt ngang lời nói của Bạch Túc Duật "bệnh tình của sư phụ là do tên Ôn Thần gây ra, ta đã tìm hiểu mấy ngày qua rồi, mà vẫn chưa tìm ra được đó là bệnh gì !"
- Tình trạng của sư phụ sao rồi sư huynh ?
"Sư phụ đã hôn mê mấy ngày rồi, tình trạng là đang rất nguy hiểm !"
Vi Yến lại khẽ lên tiếng "Diễm Lệ đã bị Ma Vương bắt đi".
Bạch Túc Duật trầm tư một lúc "đệ biết rồi, đệ sẽ đi cứu sư muội".
Nhưng chuyện của sư phụ thì sư huynh đã tìm ra được cách gì chưa ?
- "Tam sư đệ, ta vẫn chưa biết được sư phụ mắc phải bệnh gì thì làm sao có thể trị".
"Hay là chúng ta tìm Phúc Thần, xin ngài ấy cứu giúp vậy".
Bạch Túc Duật ngạc nhiên "Phúc Thần sao ?"
Ừm...
Đệ trước giờ chưa nghe qua, nên không biết có sự tồn tại của Phúc Thần !
- À ! Trong trời đất, có một vị thần xấu xa...chuyên mang mầm bệnh gieo xuống thế gian, khiến nhân gian phải u sầu đau khổ với bệnh tật đó là Ôn Thần. Đối nghịch với tên Ôn Thần khốn kiếp đó là vị thần luôn mang niềm vui hạnh phúc và bình an đến cho thế gian, và vị đó chính là Phúc Thần.
- Vậy sư huynh nói xem ngài ấy là ai và phải đến nơi nào để tìm ?
Ngài ấy là Huyền Thiên Thượng Đế. Muốn tìm ngài ấy thì chúng ta phải đến Bắc Đẩu để tìm.
Vậy đệ sẽ đi ngay đây ! Chuyện cứu sư phụ không nên chậm trễ.
Được, vậy sư đệ đi cẩn thận !
Đệ biết rồi, đệ sẽ hết sức cẩn thận, sư huynh hãy yên tâm.
Nhậm Tề Tề ném Diễm Lệ xuống đất...
Á á á...
- "Ngươi đưa ta về đây làm gì ?"
Nhậm Tề Tề mặt mày lạnh lùng vô cảm : "làm nô lệ !"
Diễm Lệ cố gắng gượng đứng lên "không đời nào, Lãnh Diễm Lệ ta có chết cũng không bao giờ làm nô lệ cho một tên ác ma như ngươi".
- "Cái đó không do cô quyết định".
"Ngươi..."
Nhậm Tề Tề quay lưng rời đi và ra lệnh cho quỷ sai "các ngươi nhốt cô ta vào u ngục, ta sẽ xử lý sau".
- Đã rõ thưa Ma Vương !
...****************...
Núi Thương Lăng !
"Khiếu sư thúc !"
Khụ khụ khụ...
- "Ta không sao !"
"Bạch sư điệt thấy thế nào rồi ?"
Bạch Túc Duật lắc đầu "ổn".
"Bạch Túc Duật bị thương khá nặng, nên sắc mặt vô cùng kém".
Khiếu Anh Thu nhíu mày "haiz, mặt mũi nhợt nhạt ra như thế...còn bảo là ổn !"
- Không biết tình hình ở Thánh Cung thế nào rồi, mắt Bạch Túc Duật thoáng buồn.
"Bạch sư điệt, đừng quá lo lắng...chuyện quan trọng trước mắt là chúng ta phải trị thương, đợi chúng ta khỏe lại sẽ lập tức trở về Linh Sơn.
Bạch Túc Duật im lặng không lên tiếng "xem ra thì chỉ có thể là như vậy !"
Khiếu Anh Thu đưa tay hái nắm cỏ phong trường, giã nát rồi đắp lên vết thương cho Bạch Túc Duật.
Đa tạ Khiếu sư thúc !
- "Sư điệt đừng quá khách sáo".
Bạch Túc Duật khẽ lên tiếng "giờ chúng ta phải bồi dưỡng thiên khí, đã tiêu hao không ít, thậm chí là đã sắp cạn kiệt".
Được...
...****************...
Thánh Cung !
Đệ tử Thiềm Tông môn đã thương vong đến mức đau lòng...
Vi Yến vừa phải tìm kiếm thuốc trị ôn dịch cho chúng đệ tử, vừa trị thương cho các sư huynh đệ đã bị thương sau trận huyết đấu với ma tộc !
- Tông chủ đã bị thương rất nghiêm trọng.
"Sư phụ"
Tông chủ nhìn Vi Yến nhưng không nói gì.
"Sư phụ, dậy uống thuốc !"
- Vi Yến đỡ Tông chủ ngồi dậy...
"Vất vả cho con rồi !"
- Sao sư phụ lại nói như thế ? Con nào có vất vả gì đâu.
"Lệ nhi bị tên Ma Vương đó bắt đi, người làm sư phụ như ta...không cứu được con bé, ta cảm thấy mình thật bất lực !"
Vi Yến cúi mặt "Thánh Cung hiện tại rất thê lương, đệ tử đã thương vong vô số".
Tông chủ thở dài "đây chính là kiếp nạn".
………
- Ha ha ha ha ha !
Lại là ngươi "tên ôn dịch".
Ôn Thần đưa tay vuốt loạn tóc rơi trên sườn mặt "ngươi xem đi, An Anh Thái...ngươi là Tông chủ của Thiềm Tông môn mà lại vô dụng như lũ thiểu năng !"
Vi Yến tức giận "Ôn Thần, người đừng có đứng đây mà châm chọc người khác".
Hừ..."ta nói sai gì rồi sao ?"
Tông chủ thoáng buồn "tên ôn dịch ngươi nói không sai, ta thật sự là rất vô dụng, liên luỵ đến các đệ tử bổn môn vì sự vô dụng của ta mà đã mất mạng !"
"Sư phụ"
- Người đừng nghe những lời xàm ngôn của tên ôn dịch đó !
Ngươi nói ta xàm ngôn...vậy thì ngươi nói xem, ta xàm ở chỗ nào ?
Phù...
Tông chủ liền rơi vào hôn mê !
- Tên quạ đen Ôn Thần kia, ngươi đã làm gì sư phụ ta ?
Ha ha..."ta chỉ là tặng cho An Anh Thái một món quà ý nghĩa mà thôi !"
- Vi Yến nheo mắt "ngươi đúng thật là một tên xấu xa".
Haiz..."ngươi là Vi Yến đúng không ?"
- Phải thì đã sao ? Liên quan đến tên ôn dịch ngươi chắc !
Ôn Thần cười khẩy "ta nghe nói là Vi Yến ngươi rất giỏi y thuật, vừa rồi ta cho sư phụ An Anh Thái của ngươi một chút bệnh tật vào người...nửa tuần trăng sau mà hắn không được trị khỏi thì da thịt trên hắn sẽ từ từ bị thối rữa.
- Ngươi...
Vụt...!!!
Ôn Thần bỏ đi vội vã !
Vi Yến lại phải đau đầu, vất vả tìm ra nguồn cơ mầm bệnh của Tông chủ. Nhưng đã qua nhiều ngày, vẫn chưa tìm được loại bệnh mà Tông chủ mắc phải là gì. Hiện tại thì Tông chủ đang hôn mê sâu.
…………
Vi sư huynh !
"Tam sư đệ, đệ đã trở về !"
- Vừa rồi, đệ có nghe chúng đệ tử kể lại "sư phụ của chúng ta đang mắc phải bệnh lạ..."
Vi Yến cắt ngang lời nói của Bạch Túc Duật "bệnh tình của sư phụ là do tên Ôn Thần gây ra, ta đã tìm hiểu mấy ngày qua rồi, mà vẫn chưa tìm ra được đó là bệnh gì !"
- Tình trạng của sư phụ sao rồi sư huynh ?
"Sư phụ đã hôn mê mấy ngày rồi, tình trạng là đang rất nguy hiểm !"
Vi Yến lại khẽ lên tiếng "Diễm Lệ đã bị Ma Vương bắt đi".
Bạch Túc Duật trầm tư một lúc "đệ biết rồi, đệ sẽ đi cứu sư muội".
Nhưng chuyện của sư phụ thì sư huynh đã tìm ra được cách gì chưa ?
- "Tam sư đệ, ta vẫn chưa biết được sư phụ mắc phải bệnh gì thì làm sao có thể trị".
"Hay là chúng ta tìm Phúc Thần, xin ngài ấy cứu giúp vậy".
Bạch Túc Duật ngạc nhiên "Phúc Thần sao ?"
Ừm...
Đệ trước giờ chưa nghe qua, nên không biết có sự tồn tại của Phúc Thần !
- À ! Trong trời đất, có một vị thần xấu xa...chuyên mang mầm bệnh gieo xuống thế gian, khiến nhân gian phải u sầu đau khổ với bệnh tật đó là Ôn Thần. Đối nghịch với tên Ôn Thần khốn kiếp đó là vị thần luôn mang niềm vui hạnh phúc và bình an đến cho thế gian, và vị đó chính là Phúc Thần.
- Vậy sư huynh nói xem ngài ấy là ai và phải đến nơi nào để tìm ?
Ngài ấy là Huyền Thiên Thượng Đế. Muốn tìm ngài ấy thì chúng ta phải đến Bắc Đẩu để tìm.
Vậy đệ sẽ đi ngay đây ! Chuyện cứu sư phụ không nên chậm trễ.
Được, vậy sư đệ đi cẩn thận !
Đệ biết rồi, đệ sẽ hết sức cẩn thận, sư huynh hãy yên tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.