Chương 6: Bao nhiêu năm qua
Thập Tứ Khuyết
09/02/2015
Lời dẫn
Ta theo ngọn đèn lồng ấy suốt một thời gian dài.
Một người xách đèn lồng trên tay, y mặc áo bào trắng, tóc dài chấm eo, trên ngón trỏ thon dài có đeo một chiếc nhẫn vàng. Ta không hiểu tại sao mình lại đi theo y, hoặc là, không hiểu tại sao lần đầu tiên thấy ngọn đèn lồng ấy, giống như bị thứ gì đó dính chặt, cứ bất giác bay về phía nó.
Trên bình nguyên vắng vẻ, một màu xanh xám đập vào mắt, bao gồm cả dòng sông phía trước, dưới sắc trời xẩm tối đang ánh lên vệt xám mờ mờ.
Tiếng vi vu vọng lại từ nơi rất xa, như tiếng ma khóc quỷ hờn. Có một chiếc thuyền nhỏ đang từ đầu kia của dòng sông chậm rãi chèo tới, có một nữ nhân áo đen đang thổi tiêu ở mũi thuyền. Nữ nhân đứng thẳng; mái tóc dài màu trắng buông xõa giống như chùm ánh sáng chiếu thẳng xuống, không có gió nên mái tóc không lay động; dung nhan nhìn không rõ, dường như là một thiếu nữ thanh xuân, nhưng cũng giống như một phụ nữ trung niên.
Người áo trắng dừng lại bên bờ sông, quay lại nhìn ta, đôi mắt như bầu trời mưa giông bão tố sắp ập tới, đen như màu mực, nhưng vẫn ẩn hiện thứ ánh sáng nhàn nhạt.
Bỗng nhiên ta cảm thấy sợ hãi.
Thuyền tựa sát vào bờ sông, nữ nhân áo đen đặt cây tiêu trong tay xuống, giọng nói như bay bổng tận chân trời: “Chính là nàng ta sao?”.
Người áo trắng gật đầu.
Nữ nhân lạnh lùng nhìn về phía ta: “ Ba hồn bảy phách đã mất hết chín phần, cho dù ngươi dùng đèn Linh Tề dụ một phách cuối cùng tới đây, e rằng muốn luân hồi cũng không dễ”.
Người áo trắng trầm mặc một hồi, đáp: “Đây là phách thuần khiết nhất”. Giọng nói trầm ấm, vui tai, có tiết tấu rung động lòng người, dường như là sự dung hòa của phật âm và ma nhạc.
Nữ nhân áo đen dường như đã hiểu, vẫy tay về phía ta: “Lại đây”.
Thân ta bay về phía ấy một cách không tự chủ, người đó đưa ta một bát nước trong ánh lên màu xanh nhạt, trong bát nước phản chiếu bộ dạng của ta, một cái bóng mờ ảo như khói, nhạt nhòa, vụn vỡ.
Tại sao lại như thế này?
Ta kinh hãi nhìn bát nước, rồi quay đầu nhìn người áo trắng, những lời mơ hồ không hiểu trước đó chợt trở nên rõ ràng. Ta chết rồi sao? Lẽ nào đây là Minh giới? Người này dùng đèn lồng dụ ta tới đây là muốn dẫn ta đi đầu thai sao? Nhưng ta là ai? Ta là người thế nào, tại sao lại chết, trước khi chết đã xảy ra những chuyện gì, ta không hề nhớ một chút nào cả!
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
“Uống xong, ta sẽ dùng pháp lực đưa nàng vào luân hồi. Có thành công hay không còn phải xem tạo hóa của nàng.”
Ta bưng bát nước, suy nghĩ hỗn độn, đang phân vân nên uống hay không thì chợt có một luồng sáng xé trời bay tới, bát nước vỡ tan, thứ nước xanh trong bát biến thành khói trắng.
Chân trời xuất hiện một luồng sáng đỏ, trong đó một nữ tử cưỡi một con chim lớn lông màu xanh tức tốc bay tới, nói: “Không được để nàng ta vào luân hồi”.
Người áo trắng vung tay áo, trong không trung bỗng chốc bày ra một kết giới vô hình, chặn nữ tử ở bên ngoài.
Nữ tử nhảy từ trên lưng chim xuống, tức giận nói: “Thập Nhị Quý, ngươi điên rồi!”.
Người áo trắng vờ như không nghe thấy, đưa mắt ra hiệu với nữ nhân áo đen. Nữ nhân áo đen hiểu ý, vung tay xuống mặt đất, chiếc bát vỡ tự động liền lại bay về tay nàng, lúc đưa tới trước mặt ta bên trong đã chứa đầy nước.
“Không được uống!”. Nữ tử áo đỏ đứng bên ngoài kết giới hét lên: “ Nhất Tịch, tỷ không được uống!”.
Ta sững sờ nhìn nàng ta, không hiểu gì cả. Nàng ta là ai? Đang gọi ta sao ? Ta tên là Nhất Tịch? Tại sao ta chẳng nhớ gì? Tại sao?
“Thập Nhị Quý, tại sao ngươi muốn làm trái ý trời? Ngươi biết sẽ có hậu quả thế nào không?”.
Người áo trắng điềm tĩnh nói: “Sự việc cũng nên có kết thúc”.
“Tỷ ấy đã hồn bay phách tán, lẽ nào vẫn chưa kết thúc?”.
“Đương nhiên là không”. Ngón tay đeo nhẫn vàng của Thập Nhị Quý khẽ cử động, trong không trung lập tức hiện lên một tấm gương, trong gương hoa đào bay bay, cảnh sắc vốn tuyệt đẹp, nhưng bỗng nhiên, những cánh đào đang bay bỗng biến thành bích huyết, bay lả tả khắp trời khắp đất… Thập Nhị Quý vung tay, tấm gương biến mất, nhưng mùi máu tanh vẫn quẩn quanh bên mũi, hồi lâu vẫn chưa tan đi.
Nữ tử áo đỏ cũng kinh ngạc trước cảnh tượng này, hồi lâu mới run rẩy hỏi: “Tại sao lại như thế?”.
“Oán hận không ngừng, tội nghiệt không dứt. Vì thế, mười sáu năm sau khi hoa đào tái hiện, máu nhuộm chúng sinh, vẫn cần nàng ấy”. Y chỉ về phía ta: “Để hóa giải kiếp số”.
Ánh mắt của nữ tử áo đỏ nhìn ta rồi nhìn Thập Nhị Quý, lẩm bẩm: “Lẽ nào nàng ta và Giản Linh Khê…”.
Thập Nhị Quý gật đầu, trên khuôn mặt khó phân rõ vui buồn đó biểu lộ sự bất lực vì thấu hiểu thế sự.
Nữ tử áo đỏ im lặng một hồi, buồn bã nói: “Uống đi”.
Ta rất muốn hỏi xem đây rốt cuộc là chuyện gì, nhưng không thể phát ra âm thanh. Đèn lồng đang chiếu ánh sáng màu vàng như thúc giục, thế nên ta từ từ uống hết bát nước.
“Nhất Tịch…”.
“Nhất Tịch…”.
Trong cơn run rẩy dường như có rất nhiều giọng nói đang gọi cái tên này, nhiều gương mặt nhanh chóng vụt qua trong đầu, khi ta muốn giữ lấy thứ gì đó, thì một vòng sáng hiện lên, vạn vật trời đất bỗng chốc hóa thành hư không, không tồn tại nữa.
Ta theo ngọn đèn lồng ấy suốt một thời gian dài.
Một người xách đèn lồng trên tay, y mặc áo bào trắng, tóc dài chấm eo, trên ngón trỏ thon dài có đeo một chiếc nhẫn vàng. Ta không hiểu tại sao mình lại đi theo y, hoặc là, không hiểu tại sao lần đầu tiên thấy ngọn đèn lồng ấy, giống như bị thứ gì đó dính chặt, cứ bất giác bay về phía nó.
Trên bình nguyên vắng vẻ, một màu xanh xám đập vào mắt, bao gồm cả dòng sông phía trước, dưới sắc trời xẩm tối đang ánh lên vệt xám mờ mờ.
Tiếng vi vu vọng lại từ nơi rất xa, như tiếng ma khóc quỷ hờn. Có một chiếc thuyền nhỏ đang từ đầu kia của dòng sông chậm rãi chèo tới, có một nữ nhân áo đen đang thổi tiêu ở mũi thuyền. Nữ nhân đứng thẳng; mái tóc dài màu trắng buông xõa giống như chùm ánh sáng chiếu thẳng xuống, không có gió nên mái tóc không lay động; dung nhan nhìn không rõ, dường như là một thiếu nữ thanh xuân, nhưng cũng giống như một phụ nữ trung niên.
Người áo trắng dừng lại bên bờ sông, quay lại nhìn ta, đôi mắt như bầu trời mưa giông bão tố sắp ập tới, đen như màu mực, nhưng vẫn ẩn hiện thứ ánh sáng nhàn nhạt.
Bỗng nhiên ta cảm thấy sợ hãi.
Thuyền tựa sát vào bờ sông, nữ nhân áo đen đặt cây tiêu trong tay xuống, giọng nói như bay bổng tận chân trời: “Chính là nàng ta sao?”.
Người áo trắng gật đầu.
Nữ nhân lạnh lùng nhìn về phía ta: “ Ba hồn bảy phách đã mất hết chín phần, cho dù ngươi dùng đèn Linh Tề dụ một phách cuối cùng tới đây, e rằng muốn luân hồi cũng không dễ”.
Người áo trắng trầm mặc một hồi, đáp: “Đây là phách thuần khiết nhất”. Giọng nói trầm ấm, vui tai, có tiết tấu rung động lòng người, dường như là sự dung hòa của phật âm và ma nhạc.
Nữ nhân áo đen dường như đã hiểu, vẫy tay về phía ta: “Lại đây”.
Thân ta bay về phía ấy một cách không tự chủ, người đó đưa ta một bát nước trong ánh lên màu xanh nhạt, trong bát nước phản chiếu bộ dạng của ta, một cái bóng mờ ảo như khói, nhạt nhòa, vụn vỡ.
Tại sao lại như thế này?
Ta kinh hãi nhìn bát nước, rồi quay đầu nhìn người áo trắng, những lời mơ hồ không hiểu trước đó chợt trở nên rõ ràng. Ta chết rồi sao? Lẽ nào đây là Minh giới? Người này dùng đèn lồng dụ ta tới đây là muốn dẫn ta đi đầu thai sao? Nhưng ta là ai? Ta là người thế nào, tại sao lại chết, trước khi chết đã xảy ra những chuyện gì, ta không hề nhớ một chút nào cả!
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
“Uống xong, ta sẽ dùng pháp lực đưa nàng vào luân hồi. Có thành công hay không còn phải xem tạo hóa của nàng.”
Ta bưng bát nước, suy nghĩ hỗn độn, đang phân vân nên uống hay không thì chợt có một luồng sáng xé trời bay tới, bát nước vỡ tan, thứ nước xanh trong bát biến thành khói trắng.
Chân trời xuất hiện một luồng sáng đỏ, trong đó một nữ tử cưỡi một con chim lớn lông màu xanh tức tốc bay tới, nói: “Không được để nàng ta vào luân hồi”.
Người áo trắng vung tay áo, trong không trung bỗng chốc bày ra một kết giới vô hình, chặn nữ tử ở bên ngoài.
Nữ tử nhảy từ trên lưng chim xuống, tức giận nói: “Thập Nhị Quý, ngươi điên rồi!”.
Người áo trắng vờ như không nghe thấy, đưa mắt ra hiệu với nữ nhân áo đen. Nữ nhân áo đen hiểu ý, vung tay xuống mặt đất, chiếc bát vỡ tự động liền lại bay về tay nàng, lúc đưa tới trước mặt ta bên trong đã chứa đầy nước.
“Không được uống!”. Nữ tử áo đỏ đứng bên ngoài kết giới hét lên: “ Nhất Tịch, tỷ không được uống!”.
Ta sững sờ nhìn nàng ta, không hiểu gì cả. Nàng ta là ai? Đang gọi ta sao ? Ta tên là Nhất Tịch? Tại sao ta chẳng nhớ gì? Tại sao?
“Thập Nhị Quý, tại sao ngươi muốn làm trái ý trời? Ngươi biết sẽ có hậu quả thế nào không?”.
Người áo trắng điềm tĩnh nói: “Sự việc cũng nên có kết thúc”.
“Tỷ ấy đã hồn bay phách tán, lẽ nào vẫn chưa kết thúc?”.
“Đương nhiên là không”. Ngón tay đeo nhẫn vàng của Thập Nhị Quý khẽ cử động, trong không trung lập tức hiện lên một tấm gương, trong gương hoa đào bay bay, cảnh sắc vốn tuyệt đẹp, nhưng bỗng nhiên, những cánh đào đang bay bỗng biến thành bích huyết, bay lả tả khắp trời khắp đất… Thập Nhị Quý vung tay, tấm gương biến mất, nhưng mùi máu tanh vẫn quẩn quanh bên mũi, hồi lâu vẫn chưa tan đi.
Nữ tử áo đỏ cũng kinh ngạc trước cảnh tượng này, hồi lâu mới run rẩy hỏi: “Tại sao lại như thế?”.
“Oán hận không ngừng, tội nghiệt không dứt. Vì thế, mười sáu năm sau khi hoa đào tái hiện, máu nhuộm chúng sinh, vẫn cần nàng ấy”. Y chỉ về phía ta: “Để hóa giải kiếp số”.
Ánh mắt của nữ tử áo đỏ nhìn ta rồi nhìn Thập Nhị Quý, lẩm bẩm: “Lẽ nào nàng ta và Giản Linh Khê…”.
Thập Nhị Quý gật đầu, trên khuôn mặt khó phân rõ vui buồn đó biểu lộ sự bất lực vì thấu hiểu thế sự.
Nữ tử áo đỏ im lặng một hồi, buồn bã nói: “Uống đi”.
Ta rất muốn hỏi xem đây rốt cuộc là chuyện gì, nhưng không thể phát ra âm thanh. Đèn lồng đang chiếu ánh sáng màu vàng như thúc giục, thế nên ta từ từ uống hết bát nước.
“Nhất Tịch…”.
“Nhất Tịch…”.
Trong cơn run rẩy dường như có rất nhiều giọng nói đang gọi cái tên này, nhiều gương mặt nhanh chóng vụt qua trong đầu, khi ta muốn giữ lấy thứ gì đó, thì một vòng sáng hiện lên, vạn vật trời đất bỗng chốc hóa thành hư không, không tồn tại nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.