Nghìn Năm

Chương 15: Câu hỏi của Thất Khuyết

Thập Tứ Khuyết

09/02/2015

Thất Khuyết, Thất Khuyết độc nhất vô nhị!

Vị hôn thê của Giản Linh Khê trong truyền thuyết – U Các thánh nữ Thất Khuyết.

Hèn chi khi nói tới nàng ta, ai ai cũng có ánh mắt mê say, đẹp như thế này… đẹp tới cực điểm như thế này… ai có thể kháng cự? Ta nhìn Trần Phi, sắc mặt tiên sinh trắng bệch, không còn giọt máu, nhưng gương mặt vẫn rất tĩnh lặng, một vẻ tĩnh lặng sâu thăm thẳm.

Một tiếng cười lạnh lùng vang lên: “Giản Linh Khê, ta tới tiễn mạng ngươi!”. Giọng nói này nghe rất quen, là Thuyết Nhất! Ả đã trị lành vết thương rồi sao?

Mấy cây kim lóe lên trong bóng đêm, nhưng bị hoa đào phủ kín, mất tăm mất tích.

“Ngươi không giết chàng được”. Thất Khuyết lạnh nhạt nói: “Không ai có thể giết chàng trước mặt ta”.

“Ồ, dù sao cũng là tình nhân cũ, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng”. Thuyết Nhất cười hô hố, tiếng cười rất ngông cuồng. Cùng với tiếng cười của ả là những cánh đào vụn nát, kim bạc tiếp tục bay vun vút về phía Trần Phi.

Thất Khuyết vung nhẹ tay áo, tư thế tao nhã khôn tả, ung dung thảnh thơi. Những mũi kim lập tức rơi xuống đất. Sự hận thù ánh lên trong mắt Thuyết Nhất, ả lướt qua người ta như cơn gió, dừng lại trước mặt Trần Phi một chút, khóe môi cười nhạt như đang chiêm ngưỡng vẻ thất thần của tiên sinh, sau đó nhanh chóng biến mất sau bức tường.

Trong tiếng gió vọng lại câu cuối cùng của ả: “Nếu ngươi cứ khăng khăng muốn bảo vệ hắn, chút thời gian quý báu này ta để cho hai ngươi ôn lại mộng uyên ương, dù sao ngươi cũng không bảo vệ hắn được bao lâu nữa, ha ha ha…”.

Lời của ả có ý gì? Thế nào là không bảo vệ được bao lâu nữa? Lẽ nào ả biết chắc tiên sinh sắp chết sao? Đúng lúc ta đang đau đầu suy đoán thì ánh mắt Thất Khuyết đảo đi đảo lại trên mặt ta, cứ như vậy một hồi, dường như muốn lấy mất hồn phách ta. Ta sững người nhìn nàng ta, thầm nghĩ: Sao lại có người đẹp đến thế này? Sao lại có thể đẹp đến thế? Người đẹp như thế tại sao tiên sinh nỡ nhường cho người khác? Trong lòng nàng ta vẫn còn hận tiên sinh sao? Mặc dù không biểu lộ ra ngoài nhưng ta cảm nhận được, khi bị coi là lễ vật nhường đi nhường lại không có nữ nhân nào có thể cảm thấy vui vẻ. Huống hồ dung nhan tuyệt thế lại chẳng bằng tình huynh đệ, thật là không cam tâm.

“Ngươi chính là Tiểu Khê?”. Nàng ta bước về phía ta, ánh mắt điềm tĩnh tột độ, giống như một thứ ảo giác xuất hiện trong đầu, chỉ cần ta đưa tay ra, nàng ta sẽ biến mất.

Ta bất giác gật đầu.

“Quả nhiên… rất giống Nhất Tịch…”.

Hả? Suốt dọc đường tới đây tất cả mọi người, bao gồm cả tiên sinh đều nói ta không giống Nhất Tịch, duy chỉ có nàng ta nói giống, khiến ta cảm thấy mơ hồ: “Giống ở điểm nào?”.

Thất Khuyết cụp mắt, hồi lâu mới đáp: “Cảm giác khi ngươi đứng cạnh Giản Linh Khê, rất giống”.

Ta sững người, Trần Phi bên cạnh lên tiếng: “Nàng muốn ngăn cản ta?”.

Cuối cùng Thất Khuyết đưa mắt nhìn sang tiên sinh, lắc đầu: “Ta không phải đối thủ của chàng, cũng không muốn chết trong tay chàng”.

“Vậy điều kiện qua cửa này là gì?”.

“Trả lời xong câu hỏi của ta, ta sẽ để chàng đi”.

Trần Phi im lặng hồi lâu, lâu tới mức ta tưởng tiên sinh sẽ không trả lời, rồi người nói một tiếng: “Được”.

Thất Khuyết lấy ra một chiếc kéo nhỏ, vừa chỉnh lại bấc nến vừa nói: “Câu hỏi đầu tiên, chàng nhất định phải gặp Nhất Tịch, đúng không? Bất luận nàng ta trở thành thế nào cũng phải gặp?”.

Trần Phi không do dự đáp: “Phải”.

Ngọn nến đầu tiên tắt. Nàng ta bước tới trước ngọn nến thứ hai: “Câu hỏi thứ hai, sau khi gặp nàng ta, chàng sẽ giết hay cứu nàng ta? Nếu chàng cứu nàng ta, Tiểu Khê nhất định sẽ chết”.

Ánh nến chiếu rọi vào gương mặt Trần Phi, ta thấy khóe mắt tiên sinh giật giật, sau đó trầm giọng đáp: “Giết nàng ta”.

Tiên sinh vẫn lựa chọn… bảo vệ ta… nhưng tại sao khi nghe thấy đáp án này ta lại thấy xót xa muốn khóc? Giống như một sự chờ đợi nào đó đột nhiên tan thành mây khói.

Thất Khuyết tắt ngọn nến thứ hai. Nếu ta không nhầm, trong mắt nàng ta có vẻ cười nhạo, không biết đang cười nhạo tiên sinh hay cười nhạo Nhất Tịch, hoặc là cười nhạo chính bản thân mình?

“Câu hỏi thứ ba, chàng sẽ giết nàng ta như thế nào?”.

“Hết sức của ta”.



“Nếu không giết được?”.

“Trừ phi ta chết”.

Hai ngọn nến lụi tắt. Thất Khuyết nhìn năm ngọn nến, thần sắc có phần hoảng hốt: “Câu hỏi thứ năm, là ta hỏi thay Nhất Tịch. Nếu nàng ta sống lại, nàng ta chấp nhận tha thứ cho chàng và vứt bỏ mọi thứ để ở bên chàng, sẽ không làm công chúa ma cung nữa, cũng không thù địch với nhân loại nữa, nếu như vậy… chàng vẫn sẽ giết nàng ta sao?”.

Ta giật mình, nhưng cảm thấy vui mừng, Nhất Tịch nghĩ thông suốt rồi? Nàng ta chịu nhượng bộ rồi? Nói như vậy nghĩa là mâu thuẫn giữa nàng ta và tiên sinh đã không còn, hai người có thể mãi mãi ở bên nhau, người có tình cuối cùng kết thành đôi lứa, kết thúc đại đoàn viên rồi!

Nhưng, Trần Phi chỉ mấp máy môi cười, đây là lần đầu tiên sinh cười sau khi đi qua bảy cửa điện, nụ cười còn nhẹ hơn gió, còn nhạt hơn mây, nhưng lại đè nặng trái tim ta.

Ta nghe thấy tiên sinh đáp: “Điều này không thể xảy ra. Tuyệt đối không thể”.

“Tại sao?”. Ta và Thất Khuyết đồng thanh nói.

“Nếu thực sự là Nhất Tịch nói, thì nàng ấy tuyệt đối không phải là Nhất Tịch”. Trần Phi cụp mắt, nói chắc nịch: “Nhất Tịch sẽ không nói những câu thế này, nàng ấy giống ta, sẽ không vứt bỏ trách nhiệm của bản thân. Chết cũng không”.

Ta lặng lẽ nghiền ngẫm ý nghĩa của câu nói này, cảm thấy trong đó bao hàm quá nhiều, quá nhiều điều chua xót. Đúng thế, Nhất Tịch sẽ không bao giờ làm vậy, càng không hỏi như vậy… Mười sáu năm trước, nàng ta không vứt bỏ trách nhiệm công chúa ma cung của mình, mười sáu năm sau cũng vậy. Nàng ta cũng không bao giờ chịu khuất phục trước bất cứ thứ gì, cho dù là số mệnh, cho dù là tình yêu, cho dù là… Giản Linh Khê! Chính bởi vì nàng ta là người như vậy nên mới khiến ma tộc sùng bái, kính phục, cho dù nàng ta đã chết mười sáu năm nhưng ma tộc vẫn không chịu từ bỏ bất cứ hi vọng nào để nàng ta sống lại.

Bỗng chốc, ta không biết mình nên tôn kính nàng ta, thương tiếc nàng ta, hoặc là có cả hai cảm xúc đó.

Lúc này Thất Khuyết đã hỏi câu thứ bảy: “Chàng đã giành lại Thanh Tuyệt kiếm cũng có nghĩa là chàng đã trở lại làm Giản Linh Khê, chàng không về được Lãnh Hương trà quán nữa. Nếu chàng giết chết Nhất Tịch, đập tan hi vọng của ma cung, chàng cũng không thể nào làm Trần Phi được nữa, điều này cũng không vấn đề gì sao?”.

Ta giật mình sững sờ, cuối cùng đã hiểu sự lỗ mãng trước đây của mình đã gây ra hậu quả khó lường đến nhường nào! Ta trúng kế của Bất Nhị, ta khiến tiên sinh phải cẩm Thanh Tuyệt kiếm, ta hại tiên sinh không thể quay về trà quán, cũng không được gặp lại Tam Nương. Là như thế sao? Sẽ là kết cục như thế sao?

Nhưng ta không hiểu, tại sao nếu là Giản Linh Khê thì không làm được Trần Phi, tại sao không thể quay lại?

Trần Phi nhìn ta một cái, rồi lại nhìn thanh kiếm trong tay, hạ giọng nói: “Tại cả đời ta đã phụ bạc quá nhiều người”.

“Phụ bạc?”. Thất Khuyết mỉm cười, lạnh lùng nói: “Đúng thế Giản Linh Khê, cả đời này của chàng quả thực đã phụ quá nhiều người, nhưng chàng có bao giờ nghĩ tại sao chàng lại phụ bọn họ không?”.

Ánh nến trong căn phòng đồng loạt run lên, Thất Khuyết đứng sau ngọn nến, chiếc bóng càng làm tôn lên tấm áo choàng của nàng ta, lộ vẻ cô đơn vô hạn: “Chàng và ta được hứa hôn từ trong bụng mẹ, từ nhỏ ta đã quan tâm tới chàng, nhìn chàng thành tài nổi danh, ngắm chàng coi thường thiên hạ. Mấy tỷ tỷ của ta ghen tỵ ta tốt số, phu quân tương lai là một nhân vật kỳ tài xuất chúng, nhưng trong lòng ta rõ hơn ai hết, chàng không biết yêu, không hiểu tình yêu, càng không thèm yêu người khác. Ta lấy chàng chỉ có bất hạnh, vì thế ta cứ kéo dài hôn kỳ, cho đến năm chàng ba mươi tuổi, chán ghét hồng trần, quy ẩn Nam Minh”.

Cái gì? Là Thất Khuyết không chịu lấy Giản Linh Khê! Hóa ra ta đã đoán sai, ta luôn tưởng rằng là tiên sinh không chịu lấy nàng ta. Có điều lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã lờ mờ cảm thấy, trong thiên hạ làm gì có ai từ chối được vẻ đẹp như thế này?

“Giữa chàng và ta có hôn ước nhưng chẳng có tư tình, đã khiến các thiếu nữ ấp ủ không ít hi vọng, A U cũng vì thế mà đợi mãi đợi mãi, cả đời không lấy chồng, đó là người đầu tiên chàng phụ”.

Trần Phi loạng choạng lùi về sau một bước.

Bích Lạc tỳ bà, nữ tử ngay cả trong cơn mưa cũng không lộ mặt, chắc giờ người ấy cũng hơn bốn mươi tuổi rồi? Hồng nhan lỡ thì, buồn đau tóc bạc, quả thực khiến người ta thổn thức không nguôi.

Khuôn mặt Thất Khuyết không chút biểu cảm, nói tiếp: “Chàng thấy Liễu Thứ có tình cảm với ta bèn chủ động nhường, liên tục tạo cơ hội để ta và Liễu Thứ ở bên nhau, nhưng chàng không biết sự khẳng khái của chàng thực sự khiến bằng hữu tốt xấu hổ thế nào! Liễu Thứ cả đời phải nợ ân tình này của chàng, mãi mãi thấp hơn chàng một phân, không thể bình đẳng. Vì thế người thứ hai chàng phụ, chính là Liễu Thứ!”.

Trần Phi lại loạng choạng lùi về sau một bước.

Thanh sam ôn nhuận, nam nhân ấy bất hạnh nhường nào mới làm bạn với thiên hạ đệ nhất. Khi ở bên cạnh tiên sinh, người đầu tiên người khác nhìn thấy vĩnh viễn là Giản Linh Khê, chứ không phải ông ta. Trong mắt người khác, ông ta tồn tại dưới danh nghĩa “Bằng hữu của Giản Linh Khê”, chứ không phải tồn tại với cá thể độc lập “Liễu Thứ”. Quả, điều đó khiến người khác vô cùng cảm khái.

“Chàng là huynh trưởng nhưng không yêu thương muội muội, khiến A m cuối cùng đã bước vào ma đạo, trở thành Linh Miêu; chàng là sư phụ nhưng không dạy dỗ đệ tử, khiến Mặc Ly phạm sai lầm lớn, rơi xuống tuyệt cốc. Người thứ ba và người thứ tư chàng phụ, chính là hai người họ!”.

“Không, không đúng!”, ta không thể khoanh tay được nữa, không nhịn được lên tiếng phản bác: “Những chuyện đó liên quan gì tới tiên sinh! Là bản thân bọn họ trở nên xấu xa, tại sao lại đẩy hết tội lỗi lên người tiên sinh…”.

“Tiểu Khê!”. Trần Phi ngăn cản ta. Nhưng ta không để tâm, tiếp tục nói: “Tiên sinh không bắt A U đợi người, từ đầu tới cuối tiên sinh chỉ coi cô ấy là bằng hữu, là bản thân A U nghĩ không thông, lẽ nào tiên sinh phải ép cô ấy đi lấy người khác? Ngươi nói tiên sinh chần chừ không chịu lấy ngươi, mới khiến A U hi vọng và ảo tưởng, vậy khi tiên sinh và Tam Nương cùng quy ẩn về trà quán, A U phải hiểu rõ rồi chứ!”.

Lần này tới lượt Thất Khuyết lùi lại một bước, tỏ vẻ kinh ngạc.

“Còn Liễu Thứ, lẽ nào người có thể giương mắt nhìn bạn mình khổ vì tình sao? Lẽ nào không muốn giúp bạn? Ngươi và Liễu Thứ chẳng phải đã ở bên nhau rồi sao? Đây chẳng phải người có tình cuối cùng cũng thành đôi lứa hay sao? Liễu Thứ có được người vợ xinh đẹp như ngươi, ông ta còn oán trách gì nữa? Năm xưa chính là ông ta có lỗi với tiên sinh, ông ta đã yêu nhầm hôn thê của bạn!”. Ta giãy giụa thoát khỏi bàn tay đang giữ lấy ta của tiên sinh, xông tới trước mặt Thất Khuyết: “Linh Miêu sùng bái Nhất Tịch, lại có khúc mắc với Thập Nhị Quý, tự nguyện bước vào ma cung, đó là quyết định của nàng ấy, đâu phải do tiên sinh ép buộc. Dù tiên sinh là huynh trưởng nhưng không có quyền can thiệp vào lựa chọn của nàng ấy! Còn Mặc Ly, hắn phạm sai lầm là do ích kỷ, nếu đã sai phải chấp nhận bị trừng phạt, lẽ nào vì một câu “Sư phụ không dạy ta” là có thể trốn tránh trách nhiệm? Vì thế, ngươi không công bằng, những điều ngươi nói không công bằng”.

Ta nói liền một tràng dài, không chỉ Thất Khuyết sững sờ mà tiên sinh cũng đờ ra. Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có ánh nến nhảy nhót không ngừng, trên mặt đất và trên tường đều in bóng hình loang lổ. Sự kết hợp đặc biệt của ánh sáng và bóng tối giống như đang giấu giếm điều gì đó.



Hồi lâu sau Thất Khuyết đột nhiên bật cười, nét cười từ chân mày tới khóe mắt, cuối cùng nở rộ trên môi: “Ta đã nói ngươi và Nhất Tịch rất giống nhau, quả nhiên là như vậy. Ánh mắt kiên định, khí thế bừng bừng không chịu nhận thua của ngươi thực sự giống nàng ta như đúc”.

“Cái… Cái gì?”. Ta bắt đầu lắp bắp.

“Nhưng e rằng ngươi không biết? Cho dù tất cả những người trên đây thực sự không liên quan tới Giản Linh Khê, nhưng Nhất Tịch…”, nàng ta cố ý ngừng lại một chút, tim ta cũng theo đấy mà thắt lại: “Quả thực vì chàng mà bị hủy diệt”.

Ngón tay thon dài chỉ thẳng về phía Trần Phi. Tiên sinh nhìn ta, đôi mắt đen, sâu thăm thẳm, hình như mười sáu năm trước tiên sinh cũng nhìn ta như vậy.

Khi ta ra sức giãy giụa nhìn Giản Linh Khê cầu cứu;

Khi ta bị kết giới ngăn cản cầu xin Giản Linh Khê quay đầu nhìn ta một cái;

Khi ta trúng hai kiếm của A U và Thất Khuyết, ngã xuống;

Khi ta bị phong ấn trong Thanh Tuyệt kiếm;

Khi ta trốn khỏi kiếm và bị Giản Linh Khê bắt gặp;

Khi ta hồn xiêu phách tán nguyền rủa nước hồ khô cạn…

Đúng thế, ta nhớ ra rồi, khi đó, cũng ánh mắt này, ta không thấy xa lạ.

Nhất Tịch, Nhất Tịch, kiếp trước của ta, công chúa ma cung cao ngạo, quật cường, bướng bỉnh, thiệt thòi ấy, nàng đã yêu một nam tử loài người, cuối cùng đã bị hủy diệt.

Nhưng, ta không trách tiên sinh, đây không phải lỗi của người. Người từ nhỏ lớn lên trong ma cung như Nhất Tịch sẽ không hiểu nổi nỗi bi ai của loài người, nhưng còn ta, từ nhỏ lớn lên ở nhân gian, ta có thể hiểu được. Thế nào là sức người có hạn, thế nào là mệnh trời khó tránh, thế nào là có duyên không phận… Tất cả những gì kiếp trước không thể lý giải được, kiếp này ta đã có câu trả lời và thấu hiểu. Vì thế, ta không hận tiên sinh! Mãi mãi không hận!

“Cho dù tiên sinh thực sự đã phụ Nhất Tịch, đó cũng là chuyện của Nhất Tịch, không liên quan đến ngươi! Ngươi không có quyền thay nàng ta chỉ trích tiên sinh!”. Ta chậm rãi nói câu này, quả nhiên, sắc mặt Thất Khuyết thay đổi, trong mắt nàng ta thoáng hiện vẻ giận dữ nhưng cuối cùng lại lắc đầu cười chua chát: “Ngươi nói đúng, quả thực ta không có tư cách nói những lời vớ vẩn đó. Ta rút lại, xin lỗi”.

Nàng ta nói như vậy, khiến ta cảm thấy ngại ngùng, tay xoắn tóc xấu hổ.

Thất Khuyết bước tới ngọn nến thứ bảy, hạ giọng hỏi: “Câu hỏi cuối cùng, trả lời xong chàng có thể qua cửa…”.

Trần Phi đột nhiên nói: “Xin lỗi, câu hỏi cuối cùng… ta không thể trả lời”.

“Chàng chưa nghe ta hỏi sao đã từ chối?”.

“Ta biết nàng muốn hỏi gì”.

Thất Khuyết im lặng, lúc lâu sau nói: “Thật kỳ lạ, ta biết rõ rằng chàng sẽ không trả lời câu hỏi của ta, nhưng vẫn muốn hỏi. Nhưng nếu ta thực sự nói ra lời, e rằng cả đời này ta sẽ tự coi thường bản thân”. Nàng ta hít sâu một hơi, đầu ngón tay khẽ xoay, lật ra một cánh hoa đào: “Thôi, hai người có thể đi”.

Cuối cùng Trần Phi ngẩng đầu lên nhìn nàng ta, đáp: “Đa tạ”.

“Ta không cần chàng đa tạ, cũng không bán ân tình cho chàng. Chàng trả lời câu hỏi của ta là có thể qua cửa, đây là quy tắc của ta, chàng đã hoàn thành quy tắc, có thể qua điện rồi”. Giọng nói của nàng ta đã khôi phục vẻ lạnh lùng như băng tuyết như lúc mới gặp, nàng ta đứng sau ngọn nến cuối cùng, nhìn cô độc vô cùng.

Khi ta quay người chuẩn bị bước đi, dường như nghe thấy một tiếng thở dài, quay đầu lại nhìn, một nụ cười nở bên khóe môi Thất Khuyết, nhưng mau chóng biến mất.

Như tiếng thở dài.

Ta dường như đã hiểu câu hỏi cuối cùng, chắc chắn nàng ta sẽ hỏi tiên sinh: “Chàng nhường ta cho bằng hữu tốt, chàng có bao giờ hối hận không?”. Còn tiên sinh nói không thể trả lời, có nghĩa nếu mọi việc lặp lại lần nữa, tiên sinh vẫn làm như vậy.

Bảy ngọn nến tắt ngấm, bóng tối bao trùm căn phòng, cũng bao trùm Thất Khuyết giữa những cánh hoa đào.

Điện thứ tám phía trước cửa lại sáng bừng lên. Rộng rãi như thế, sáng rực như thế, khiến ta vừa đặt chân vào trong là cảm thấy giống như bước vào một thế giới khác. Điện thứ tám trong chín điện, lại ở ngoài trời. Một tòa cung điện xa xa, trắng sáng mà nguy nga. Trước điện cỏ xanh biếc như trải thảm. Một người đang cầm chổi quét lá rụng trước bậc thang.

Lẽ nào hắn chính là người giữ điện thứ tám?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nghìn Năm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook