Chương 19: Vĩ thanh: Bao nhiêu năm ấy
Thập Tứ Khuyết
09/02/2015
Cơ thể của Tiểu Khê tan thành ngàn vạn mảnh giống như ma kính, sau đó theo gió bay đi hết.
Bỗng có một giọt nước trong suốt như thủy tinh lấp lánh từ trên không trung rơi xuống, nhỏ lên ngón giữa trên bàn tay phải của Giản Linh Khê. Giọt nước lạnh buốt, dù mang hình dạng của giọt nước nhưng lại lạnh hơn băng. Trên đời này chỉ có một nơi có thứ nước như vậy, đó chính là hồ Kính Tịch. Đây là ngụm nước hồ mà năm xưa Nhất Tịch uống nhầm, sau đó đã trả lại cho chàng bằng nước mắt của Tiểu Khê. Nghiệt duyên hai mươi ba năm, đến nay cuối cùng đã thực sự kết thúc. Sẽ không có Tiểu Khê nữa, cũng sẽ không có Nhất Tịch nữa.
Giữa nơi hoang dã tĩnh mịch chợt vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ. Một người chậm rãi đi về phía chàng, trường bào trắng muốt, tóc đen buông dài, khuôn mặt trầm tĩnh. Nàng quỳ xuống, tay giữ chặt vai chàng, gục đầu vào tấm lưng chàng, khóc thút thít: “Xin lỗi… ca ca, muội xin lỗi…”.
Giản Linh Khê như không nghe thấy, vẫn nhìn giọt nước kia, gương mặt không chút biểu cảm.
Linh Miêu ngừng khóc, di chuyển tới trước mặt chàng: “Muội không ngờ lại thành ra cơ sự này, muội chỉ một lòng muốn Nhất Tịch sống lại, huynh biết đấy, muội sùng bái nàng ấy, nàng ấy là thần tượng của muội từ nhỏ, nhưng, nhưng…”.
Giản Linh Khê từ từ thu tay lại, giọt nước tan vào đầu ngón tay chàng, biến mất không dấu vết.
“A m”.
Linh Miêu vui mừng nói: “Ca ca, huynh chịu tha thứ cho muội rồi?”.
“Giúp ta một việc cuối cùng được không?”.
“Huynh nói đi”.
“Đưa ta về Nguyên thành, được không?”. Giản Linh Khê đứng dậy, nói chậm rãi từng tiếng một: “Ta muốn quay về, quay về Lãnh Hương trà quán”.
Linh Miêu đứng sững, do dự lúc lâu, cuối cùng mím môi đáp: “Vâng”.
Cùng với tiếng “Vâng” ấy, tay áo nàng phất lên mềm mại như nước, vụt qua cả ngàn dặm chỉ trong nháy mắt, xa bên ngoài ngàn dặm, hoa thơm chim hót, đào nở đầy cành.
~**~**~
Tiếng chim hót thánh thót, từng tiếng từng tiếng xuyên qua làn sương mờ dày đặc trong đầu. Ý thức đang chìm đắm trong màn đêm tăm tối, từ từ bay lên trên…
Giản Linh Khê mở choàng mắt.
Tua rua màu tím rủ xuống trên đầu giường, phất phơ bay trong gió nhẹ, đung đưa khe khẽ đã trôi qua thiên lão địa hoang.
Chàng vén chăn ngồi dậy, đẩy cửa ra ngoài, thấy Tiểu Sơn đang cầm ấm trà hớt hải chạy ngoài hành lang, miệng kêu to: “Mau lên, mau lên, khách khứa đang đợi đấy!”.
Xuyên qua góc sân nhỏ, men theo hành lang dài đi tới cuối cùng, tận cùng có treo một mảnh rèm vải bông. Chàng vén rèm lên, âm thanh huyên náo bỗng nhiên ùa tới. Trong đại sảnh quán trà, khách khứa đã ngồi kín chỗ, vô cùng náo nhiệt, trên sân khấu là một tiểu nha đầu áo xanh đang hát, bên dưới ồn ã.
Quả nhiên đã trở về rồi… đã trở về Lãnh Hương trà quán.
Tiểu Thủy bưng khăn mặt và hạt dưa bước tới: “Tiên sinh, người tỉnh rồi! Lát nữa tới lượt người lên diễn đấy”.
“Tam Nương đâu?”. Chàng lên tiếng, cảm giác mình vẫn trong cơn mơ.
“Tam Nương đi chợ mua rau rồi, dặn con nói với tiên sinh, trưa nay sẽ làm món cá trắm đen hoa cúc người thích ăn nhất”.
Đúng lúc đó không biết ai trong đại sảnh hét lên một tiếng, chàng bất giác quay đầu ra nhìn, thấy một cỗ xe ngựa quý chầm chậm tiến quan, hai bên phố đầy người hiếu kỳ xúm xít đứng xem. Một cơn gió thổi tới, rèm cửa bị cuốn lên, một gương mặt xinh đẹp lộ ra, rồi lại bị rèm che khuất. Tim chàng thắt lại, mắt mở to nhìn theo cỗ xe ngựa ấy, đứng im bất động. Bên tai vang lên tiếng Tiểu Thủy đang cực kỳ ngưỡng mộ: “Oa, là xe ngựa của thành chủ đấy, cô nương ngồi trong xe chính là vị hôn thê Cửu Triêu của ngài thì phải? Quả nhiên là đại mỹ nhân”.
Người trên phố cũng xì xầm bàn tán: “Đây là lần đầu tiên thành chủ để hôn thê của mình lộ diện đấy, bình thường cất kỹ như bảo bối, chắc chắn là rất yêu nàng ta…”.
Người chàng khẽ lảo đảo, đưa tay chống lên quầy hàng.
Cửu Triêu – Nhất Tịch, từ cửu tới nhất, tròn trĩnh về không. Cô nương tên Cửu Triêu kia tại sao lại có gương mặt giống hệt Nhất Tịch?
Rèm xe lại bị gió cuốn lên, dường như số trời đã định từ lâu, Cửu Triêu quay lại nhìn chàng một cái, sau đó khẽ mỉm cười.
Nụ cười ấy như minh châu rực rỡ, một vẻ đẹp không thuộc về nhân gian.
Rèm buông xuống, xe ngựa cũng xa dần.
Chàng không nén được bèn đuổi theo, nhưng đuổi được mấy bước liền dừng lại, cứ giương mắt nhìn theo xe ngựa khuất cuối phố dài, cho đến khi không thấy nữa.
Không biết bao lâu sau, chàng chậm rãi quay người, thấy tấm bảng sơn vàng treo trên cửa, bỗng chốc như bị sét đánh ngang tai. Ánh nắng rực rỡ chiếu lên tấm biển, từng chữ trên đó lấp lánh ánh sáng vàng: “Di Vong trà quán”. Di Vong trà quán! Lại không phải là Lãnh Hương trà quán.
Quầng sáng ấy dần dần tản đi, điểm xuyẴ đôi mắt chàng, cảnh tượng đầu tiên hiện ra trước mắt.
Nữ tử thò tay xuống hồ, vốc một ngụm nước, quay lại nhìn chàng, mỉm cười nói: “Đây là nơi ngươi ở?”.
Gương mặt của nàng cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt sáng long lanh, nụ cười ưu nhã, viên ngọc sáng giữa ấn đường càng khiến nàng quyến rũ bội phần.
Chàng biết nàng là Nhất Tịch, chàng bày trận này vì muốn dụ Nhất Tịch tới, nhưng chàng không ngờ rằng, công chúa ma cung Nhất Tịch – người bị hai giới tiên – nhân coi là hiểm họa lớn nhất – lại có khuôn mặt ngây thơ như một đứa trẻ.
Chàng nhìn nàng đứng dậy, chuẩn bị rời đi, cũng nhìn nàng ngã xuống đất, co quắp người lại.
Nàng chìa tay về phía chàng, muốn chàng cứu mạng, giọng nói trong trẻo ấy, ánh mắt tuyệt vọng ấy, bỗng chốc khiến chàng mềm lòng.
Đáng sợ biết bao, chàng lại mềm lòng vào lúc quan trọng nhất.
Và sự thực sau này đã chứng minh, đó là một sai lầm, một sai lầm tày trời.
Nhất Tịch.
Một Nhất Tịch kiêu ngạo, ương bướng, ngang ngạnh nhưng ngây thơ như một đứa trẻ.
Nàng là điều bất ngờ duy nhất mà chàng gặp, kết quả trở thành lần rung động duy nhất trong cuộc đời chàng.
Chàng đã nói dối Tiểu Khê, đã nói dối Nhất Tịch, thậm chí cũng nói dối chính bản thân mình. Làm sao chàng lại không thích nàng được chứ? Làm sao lại không thích được chứ? Làm sao có thể không thích được chứ? Nếu không phải là thứ tình cảm đã lên tới đỉnh điểm thì làm gì có chuyện chàng phá vỡ nguyên tắc của mình để cứu người vốn không nên cứu là nàng? Làm sao chàng có thể ích kỷ nhốt nàng trong kiếm để nàng ở bên mình được? Làm sao chàng có thể tự đày đọa bản thân làm người bình thường sau khi nàng hồn bay phách tán? Làm sao chàng có thể chăm sóc yêu thương Tiểu Khê – là hồn phách của nàng chuyển thế – trong suốt mười sáu năm qua?
Nhất Tịch.
~**~**~
Bỗng nhiên, có thứ gì đó rơi ra từ tay áo chàng. Chàng cúi người nhặt lên, hóa ra là một lá bài xương, vốn là lá bài cuối cùng không có chữ mà Linh Miêu đã bốc cho chàng ở điện thứ tư, và bây giờ trên mặt lá bài đó lại hiện lên chữ. Bốn chữ, quấn quýt bên nhau, vốn rất rõ ràng nhưng lại mơ hồ, giống như có khoảng cách cả đời.
“Bao nhiêu năm rồi”.
Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai chàng từ phía sau, gương mặt tươi cười của Tần Tam Nương xuất hiện trước mặt: “Đang nhìn gì mà ngây người ra thế?”.
Thấy chàng không đáp, Tam Nương giơ hai con cá trắm đen lên lắc lắc: “Bữa trưa làm món cá trắm đen hoa cúc, thích không?”.
Đây là một khuôn mặt thật thà, tràn đầy hạnh phúc.
Chàng nhìn Tam Nương hồi lâu rồi mỉm cười.
Truyền kỳ cuối cùng đã qua đi, trở lại cuộc sống chân thực. Vậy thì, vì sao Cửu Triêu lại giống Nhất Tịch như vậy, vì sao quán trà lại đổi tên, tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Không còn quan trọng nữa.
Cái cây bên ngoài cửa sổ, cành lá sum suê, bao nhiêu năm trôi qua rồi, vẫn xanh biếc như ngày nào.
~**~**~
Trên xe ngựa xa xa, tiểu a hoàn búi tóc hai bên hỏi Cửu Triêu: “Tiểu thư, ban nãy sao người lại mỉm cười với bá bá đứng ở cửa quán trà thế?”.
Cửu Triêu mím môi, chớp chớp mắt: “Ngươi không thấy người ấy rất kỳ quái sao? Mặc áo đơn đứng ở ngõ phố, cúc chưa cài hẳn hoi, đúng là già mà không đứng đắn”.
Hai người cùng đồng thanh bật cười thành tiếng.
Xe ngựa khẽ chòng chành, đi về nơi xa.
Bao nhiêu năm đã trôi qua rồi.
Bỗng có một giọt nước trong suốt như thủy tinh lấp lánh từ trên không trung rơi xuống, nhỏ lên ngón giữa trên bàn tay phải của Giản Linh Khê. Giọt nước lạnh buốt, dù mang hình dạng của giọt nước nhưng lại lạnh hơn băng. Trên đời này chỉ có một nơi có thứ nước như vậy, đó chính là hồ Kính Tịch. Đây là ngụm nước hồ mà năm xưa Nhất Tịch uống nhầm, sau đó đã trả lại cho chàng bằng nước mắt của Tiểu Khê. Nghiệt duyên hai mươi ba năm, đến nay cuối cùng đã thực sự kết thúc. Sẽ không có Tiểu Khê nữa, cũng sẽ không có Nhất Tịch nữa.
Giữa nơi hoang dã tĩnh mịch chợt vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ. Một người chậm rãi đi về phía chàng, trường bào trắng muốt, tóc đen buông dài, khuôn mặt trầm tĩnh. Nàng quỳ xuống, tay giữ chặt vai chàng, gục đầu vào tấm lưng chàng, khóc thút thít: “Xin lỗi… ca ca, muội xin lỗi…”.
Giản Linh Khê như không nghe thấy, vẫn nhìn giọt nước kia, gương mặt không chút biểu cảm.
Linh Miêu ngừng khóc, di chuyển tới trước mặt chàng: “Muội không ngờ lại thành ra cơ sự này, muội chỉ một lòng muốn Nhất Tịch sống lại, huynh biết đấy, muội sùng bái nàng ấy, nàng ấy là thần tượng của muội từ nhỏ, nhưng, nhưng…”.
Giản Linh Khê từ từ thu tay lại, giọt nước tan vào đầu ngón tay chàng, biến mất không dấu vết.
“A m”.
Linh Miêu vui mừng nói: “Ca ca, huynh chịu tha thứ cho muội rồi?”.
“Giúp ta một việc cuối cùng được không?”.
“Huynh nói đi”.
“Đưa ta về Nguyên thành, được không?”. Giản Linh Khê đứng dậy, nói chậm rãi từng tiếng một: “Ta muốn quay về, quay về Lãnh Hương trà quán”.
Linh Miêu đứng sững, do dự lúc lâu, cuối cùng mím môi đáp: “Vâng”.
Cùng với tiếng “Vâng” ấy, tay áo nàng phất lên mềm mại như nước, vụt qua cả ngàn dặm chỉ trong nháy mắt, xa bên ngoài ngàn dặm, hoa thơm chim hót, đào nở đầy cành.
~**~**~
Tiếng chim hót thánh thót, từng tiếng từng tiếng xuyên qua làn sương mờ dày đặc trong đầu. Ý thức đang chìm đắm trong màn đêm tăm tối, từ từ bay lên trên…
Giản Linh Khê mở choàng mắt.
Tua rua màu tím rủ xuống trên đầu giường, phất phơ bay trong gió nhẹ, đung đưa khe khẽ đã trôi qua thiên lão địa hoang.
Chàng vén chăn ngồi dậy, đẩy cửa ra ngoài, thấy Tiểu Sơn đang cầm ấm trà hớt hải chạy ngoài hành lang, miệng kêu to: “Mau lên, mau lên, khách khứa đang đợi đấy!”.
Xuyên qua góc sân nhỏ, men theo hành lang dài đi tới cuối cùng, tận cùng có treo một mảnh rèm vải bông. Chàng vén rèm lên, âm thanh huyên náo bỗng nhiên ùa tới. Trong đại sảnh quán trà, khách khứa đã ngồi kín chỗ, vô cùng náo nhiệt, trên sân khấu là một tiểu nha đầu áo xanh đang hát, bên dưới ồn ã.
Quả nhiên đã trở về rồi… đã trở về Lãnh Hương trà quán.
Tiểu Thủy bưng khăn mặt và hạt dưa bước tới: “Tiên sinh, người tỉnh rồi! Lát nữa tới lượt người lên diễn đấy”.
“Tam Nương đâu?”. Chàng lên tiếng, cảm giác mình vẫn trong cơn mơ.
“Tam Nương đi chợ mua rau rồi, dặn con nói với tiên sinh, trưa nay sẽ làm món cá trắm đen hoa cúc người thích ăn nhất”.
Đúng lúc đó không biết ai trong đại sảnh hét lên một tiếng, chàng bất giác quay đầu ra nhìn, thấy một cỗ xe ngựa quý chầm chậm tiến quan, hai bên phố đầy người hiếu kỳ xúm xít đứng xem. Một cơn gió thổi tới, rèm cửa bị cuốn lên, một gương mặt xinh đẹp lộ ra, rồi lại bị rèm che khuất. Tim chàng thắt lại, mắt mở to nhìn theo cỗ xe ngựa ấy, đứng im bất động. Bên tai vang lên tiếng Tiểu Thủy đang cực kỳ ngưỡng mộ: “Oa, là xe ngựa của thành chủ đấy, cô nương ngồi trong xe chính là vị hôn thê Cửu Triêu của ngài thì phải? Quả nhiên là đại mỹ nhân”.
Người trên phố cũng xì xầm bàn tán: “Đây là lần đầu tiên thành chủ để hôn thê của mình lộ diện đấy, bình thường cất kỹ như bảo bối, chắc chắn là rất yêu nàng ta…”.
Người chàng khẽ lảo đảo, đưa tay chống lên quầy hàng.
Cửu Triêu – Nhất Tịch, từ cửu tới nhất, tròn trĩnh về không. Cô nương tên Cửu Triêu kia tại sao lại có gương mặt giống hệt Nhất Tịch?
Rèm xe lại bị gió cuốn lên, dường như số trời đã định từ lâu, Cửu Triêu quay lại nhìn chàng một cái, sau đó khẽ mỉm cười.
Nụ cười ấy như minh châu rực rỡ, một vẻ đẹp không thuộc về nhân gian.
Rèm buông xuống, xe ngựa cũng xa dần.
Chàng không nén được bèn đuổi theo, nhưng đuổi được mấy bước liền dừng lại, cứ giương mắt nhìn theo xe ngựa khuất cuối phố dài, cho đến khi không thấy nữa.
Không biết bao lâu sau, chàng chậm rãi quay người, thấy tấm bảng sơn vàng treo trên cửa, bỗng chốc như bị sét đánh ngang tai. Ánh nắng rực rỡ chiếu lên tấm biển, từng chữ trên đó lấp lánh ánh sáng vàng: “Di Vong trà quán”. Di Vong trà quán! Lại không phải là Lãnh Hương trà quán.
Quầng sáng ấy dần dần tản đi, điểm xuyẴ đôi mắt chàng, cảnh tượng đầu tiên hiện ra trước mắt.
Nữ tử thò tay xuống hồ, vốc một ngụm nước, quay lại nhìn chàng, mỉm cười nói: “Đây là nơi ngươi ở?”.
Gương mặt của nàng cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt sáng long lanh, nụ cười ưu nhã, viên ngọc sáng giữa ấn đường càng khiến nàng quyến rũ bội phần.
Chàng biết nàng là Nhất Tịch, chàng bày trận này vì muốn dụ Nhất Tịch tới, nhưng chàng không ngờ rằng, công chúa ma cung Nhất Tịch – người bị hai giới tiên – nhân coi là hiểm họa lớn nhất – lại có khuôn mặt ngây thơ như một đứa trẻ.
Chàng nhìn nàng đứng dậy, chuẩn bị rời đi, cũng nhìn nàng ngã xuống đất, co quắp người lại.
Nàng chìa tay về phía chàng, muốn chàng cứu mạng, giọng nói trong trẻo ấy, ánh mắt tuyệt vọng ấy, bỗng chốc khiến chàng mềm lòng.
Đáng sợ biết bao, chàng lại mềm lòng vào lúc quan trọng nhất.
Và sự thực sau này đã chứng minh, đó là một sai lầm, một sai lầm tày trời.
Nhất Tịch.
Một Nhất Tịch kiêu ngạo, ương bướng, ngang ngạnh nhưng ngây thơ như một đứa trẻ.
Nàng là điều bất ngờ duy nhất mà chàng gặp, kết quả trở thành lần rung động duy nhất trong cuộc đời chàng.
Chàng đã nói dối Tiểu Khê, đã nói dối Nhất Tịch, thậm chí cũng nói dối chính bản thân mình. Làm sao chàng lại không thích nàng được chứ? Làm sao lại không thích được chứ? Làm sao có thể không thích được chứ? Nếu không phải là thứ tình cảm đã lên tới đỉnh điểm thì làm gì có chuyện chàng phá vỡ nguyên tắc của mình để cứu người vốn không nên cứu là nàng? Làm sao chàng có thể ích kỷ nhốt nàng trong kiếm để nàng ở bên mình được? Làm sao chàng có thể tự đày đọa bản thân làm người bình thường sau khi nàng hồn bay phách tán? Làm sao chàng có thể chăm sóc yêu thương Tiểu Khê – là hồn phách của nàng chuyển thế – trong suốt mười sáu năm qua?
Nhất Tịch.
~**~**~
Bỗng nhiên, có thứ gì đó rơi ra từ tay áo chàng. Chàng cúi người nhặt lên, hóa ra là một lá bài xương, vốn là lá bài cuối cùng không có chữ mà Linh Miêu đã bốc cho chàng ở điện thứ tư, và bây giờ trên mặt lá bài đó lại hiện lên chữ. Bốn chữ, quấn quýt bên nhau, vốn rất rõ ràng nhưng lại mơ hồ, giống như có khoảng cách cả đời.
“Bao nhiêu năm rồi”.
Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai chàng từ phía sau, gương mặt tươi cười của Tần Tam Nương xuất hiện trước mặt: “Đang nhìn gì mà ngây người ra thế?”.
Thấy chàng không đáp, Tam Nương giơ hai con cá trắm đen lên lắc lắc: “Bữa trưa làm món cá trắm đen hoa cúc, thích không?”.
Đây là một khuôn mặt thật thà, tràn đầy hạnh phúc.
Chàng nhìn Tam Nương hồi lâu rồi mỉm cười.
Truyền kỳ cuối cùng đã qua đi, trở lại cuộc sống chân thực. Vậy thì, vì sao Cửu Triêu lại giống Nhất Tịch như vậy, vì sao quán trà lại đổi tên, tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Không còn quan trọng nữa.
Cái cây bên ngoài cửa sổ, cành lá sum suê, bao nhiêu năm trôi qua rồi, vẫn xanh biếc như ngày nào.
~**~**~
Trên xe ngựa xa xa, tiểu a hoàn búi tóc hai bên hỏi Cửu Triêu: “Tiểu thư, ban nãy sao người lại mỉm cười với bá bá đứng ở cửa quán trà thế?”.
Cửu Triêu mím môi, chớp chớp mắt: “Ngươi không thấy người ấy rất kỳ quái sao? Mặc áo đơn đứng ở ngõ phố, cúc chưa cài hẳn hoi, đúng là già mà không đứng đắn”.
Hai người cùng đồng thanh bật cười thành tiếng.
Xe ngựa khẽ chòng chành, đi về nơi xa.
Bao nhiêu năm đã trôi qua rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.