Nghốc Nghếch Nữ Nhân Hành Phiến Ký
Chương 12
Mê Lộ Thu Thiên
24/01/2016
Nhưng Mộ Vân Long cười không nổi, trong lòng đè nặng nhiều nỗi băn khoăn, tâm sự trầm trọng.
“Ca, chúng ta đang ở đâu!” lại thanh âm vừa sắc nhọn vừa chói tai từ miệng Mộ Vân Thường vang lên.
“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi đang ở địa bàn của tỷ tỷ.” – Đàm Tiểu Hâm giống con chó nhỏ đang như quỳ gối nhìn chằm chằm vào đỉnh hang bóng nhẵn, ầm ỹ không rõ nguyên nhân, còn tưởng rằng đang ngủ ở nhà trên giường Mộ đại tiểu thư.
Quay mặt lại thấy toàn bộ tầm mắt bị chắn, nhìn kỹ lại, là cô gái đanh đá gặp ở trong phủ. Mộ Vân Thường lập tức ngồi dậy, động tác rất mạnh, vừa vặn va vào mặt Đàm Tiểu Hâm.
“Ôi “, hai người đều ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của chính mình, sờ sờ cái mũi, vẫn còn.
“Ngươi muốn chết sao,” – mắt thấy hai người chuẩn bị đánh nhau.
Một bên Mộ Vân Long lần này thật sự phát hỏa ,
” Mộ Vân Thường, muội còn muốn ầm ỹ tới khi nào!”
Bị chính ca ca giáo huấn nghiêm khắc, từ lúc chào đời tới nay là lần đầu tiên, Mộ Vân Thường lập tức đứng dậy, đi ra một góc lặng lẽ ngồi nức nở.
Không thèm nhìn đến muội muội cố tình gây sự, Mộ Vân Long đi đến bên cạnh Đàm Tiểu Hâm vẫn đang ngồi như cũ dưới đất, nhẹ nhàng kéo nàng đứng lên.
” Đàm cô nương, thực xin lỗi, muội muội ta bình thường được chiều quá nên hư, mong cô nương thông cảm.”
Một bàn tay bị Mộ Vân Long nắm, mặt Đàm Tiểu Hâm không hiểu sao bắt đầu nóng đến.
Gạt tay hắn ra.
“Nói cái gì vậy, ta cũng không phải người hay so đo như vậy. Đừng nói nữa, vào bên trong nghỉ ngơi đi.”
Vừa nói vừa đi vào trong, Mộ Vân Long cùng Tiểu Liên theo sát sau đó, Mộ Vân Thường mất mặt lau khô nước mắt, cũng đi theo, miệng thì thầm tức giận.
“Cái gì mà phá động , yêu nghiệt mới ở nơi này.”
Cũng may, người nào đó không nghe thấy, bằng không lại có một trận ác đấu.
Đàm Tiểu Hâm mở cơ quan thạch môn, chỉ nghe ” rầm rầm oanh “, hai phiến đá tảng căn bản nhìn không ra manh mối mở ra.
Đi vào trong động, một phong cảnh hoàn toàn khác, không cần ánh nến, lại có ánh sáng, gió từ từ thổi vào qua những lỗ nhỏ xung quanh, trong động có cây, có suối, còn…còn…còn có một con rùa già đang bơi.
Đàm Tiểu Hâm này là loại người nào, Mộ Vân Thường quan sát xung quanh, miệng không ngừng phát ra những âm thanh kinh ngạc.
Vật dụng sinh hoạt đầy đủ mọi thứ, có vài đồ dùng thậm chí ngay cả Mộ Vân Long cũng chưa từng thấy qua. (ta nghi sư phụ tỷ này xuyên không quá.)
“Thế nào, Tiểu Kim Môn của ta là bảo bối động danh phù kỳ thực nha.” – Đàm Tiểu Hâm vừa lòng thu hoạch vẻ mặt mọi người, đắc ý vạn phần.
“Nàng tìm thấy động này như thế nào.” – Mộ Vân Long càng ngày càng cảm thấy Đàm Tiểu Hâm không thể coi thường.
“Ta cũng không có khả năng này, động này, là sư phụ ta truyền cho ta, ngươi có biết sư phụ ta là ai không?”
Nói ra, có khi hù chết các ngươi, tsư phụ ta là danh môn nổi tiếng nha. Đàm Tiểu Hâm càng ngày càng đắc ý.
“Ngươi không nói, chúng ta làm sao biết.” – ghét nhất vẻ mặt của nàng, có gì đặc biệt hơn người , không phải là cái phá động sao, chẳng qua có chút vàng bạc châu báu mà thôi, không thể nào so sánh với Phong Vân Bảo được. Mộ Vân Thường chỉ cảm thấy rất hứng thú đối với lão ô quy kia, không biết vì sao đại ca cùng tiểu đệ lại không thích mấy động vật nhỏ, hại nàng ngay cả con mèo nhỏ cũng không được nuôi.
” Kim Thủ Chỉ. ” (bàn tay vàng) – tuy rằng sư phụ đã tạ thế vài năm, nhưng tên của người trên giang hồ tin tưởng rất nhiều người biết.
“Ah, là Thiên Thủ Thần Thâu.” – thì ra nàng là đồ đệ của hắn, khó trách nơi này có nhiều bảo bối như vậy, cũng khó trách nàng tinh quái như vậy.
” Thì ra một tên đạo tặc.” – Mộ Vân Thường châm biếm.
“Cho dù là tặc, sư phụ ta cũng là vua của đạo tặc, là hiệp đạo.”
Sư phụ tuy rằng trộm vô số bảo bối, được rất nhiều thứ được người bán đi, đổi lấy bạc, chia cho người nghèo . Hơn nữa chỉ trộm đều tiền tài bất nghĩa của tham quan.
“Cướp chính là cướp, còn hiệp đạo cái gì.” – Mộ Vân Thường một bên vỗ về lưng lão ô quy, một bên châm chọc khiêu khích.
” Ngươi……” – Đàm Tiểu Hâm ngày thường nhanh mồm nhanh miệng bị lời nói của Mộ Vân Thường làm cho chán nản.
“Được rồi! Mộ Vân Thường, muội không cảm kích ân tình cứu mạng của người ta, lại còn bôi nhọ người khác, đây là thứ muội hàng ngày vẫn học từ thày sao?!”
Không quen nhìn bộ dáng muội muội kiêu ngạo ương ngạnh, Mộ Vân Long kéo Mộ Vân Thường đang ngồi chơi nhiệt tình dậy.
“Đúng rồi, chúng ta đang ở Phong Vân Bảo, Tiểu Liên, ngươi nói xem là chuyện gì xảy ra.” – nàng đã quên mất chuyện này .
“Các ngươi ngồi xuống trước đi, ta sẽ từ từ nói cho các ngươi nghe.”
Đàm Tiểu Hâm nghiêm mặt, đưa mỗi người một ly Ngân Hoa Lộ, ý bảo Tiểu Liên cũng ngồi xuống. Mộ Vân Thường đang muốn kháng nghị, lại bị ánh mắt ca ca nghiêm khắc nhắc nhở mà im lặng.
Qua một nén hương.
“Nói như vậy, nàng cũng không biết tung tích Vân Phi.” – không biết tiểu đệ an nguy như thế nào, Mộ Vân Long rất lo lắng.
“Khi nào thì chúng ta quay về Phong Vân Bảo vậy?” – nàng cũng không muốn ở chỗ này lâu dài.
” Bây giờ chúng ta trở về, tương đương chui đầu vào lưới. Sau lưng Lâm Kiếm Lan kia nhất định có người bày mưu. Chuyện này không phải đơn giản như vậy. Có khả năng là triều đình đã nhúng tay vào.” – Mộ Vân Long đứng dậy, chậm rãi đi đến cửa động.
“Nếu nói như vậy, võ lâm sẽ gặp kiếp nạn rồi.”
Có thể lần này các bang phái tham gia đại hội võ lâm đã tử thương vô số. Nghĩ vậy, càng thêm lo lắng việc sống chết của đệ đệ.
Nghỉ ngơi hồi phục mấy ngày, cải trang một chút, Mộ Vân Long cùng Đàm Tiểu Hâm xuống núi .
Cây đổ khỉ rã đám, Phong Vân Bảo trước mắt người không nhà trống, cảnh tượng lộ vẻ sầu thảm.
Mà trên giang hồ lại đồn đãi, Phong Vân Bảo cùng Tây Vực tà giáo cấu kết, bị Lâm Kiếm Lan Bang Hổ Chưởng phát hiện quỷ kế, để thanh lọc cặn bã trong chốn võ lâm, mà dàn dựng ra kế hoạch lần này. Nay Mộ gia huynh muội đã được tà giáo cứu đi, các nhân sĩ võ lâm nên đoàn kết lại, loại bỏ người này, vân vân.
Tóm lại, hết thảy lời đồn đãi bất lợi đối với Phong Vân Bảo. Thực rõ ràng , đây đều là gian kế của Lâm Kiếm Lan cùng Vương Hoài Nhân làm ra. Đều vì ích lợi cá nhân, gieo rắc chướng khí mù mịt trên giang hồ, Lâm Kiếm Lan cũng nguyện lên làm võ lâm minh chủ, Vương Hoài Nhân cũng đang lợi dụng nghiệp lớn này của hắn.
Sau khi Mộ Vân Long cùng Đàm Tiểu Hâm nghe được mấy tin tức này, lại hỏi thăm xung quanh tung tích Mộ Vân Phi.
“Ca, chúng ta đang ở đâu!” lại thanh âm vừa sắc nhọn vừa chói tai từ miệng Mộ Vân Thường vang lên.
“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi đang ở địa bàn của tỷ tỷ.” – Đàm Tiểu Hâm giống con chó nhỏ đang như quỳ gối nhìn chằm chằm vào đỉnh hang bóng nhẵn, ầm ỹ không rõ nguyên nhân, còn tưởng rằng đang ngủ ở nhà trên giường Mộ đại tiểu thư.
Quay mặt lại thấy toàn bộ tầm mắt bị chắn, nhìn kỹ lại, là cô gái đanh đá gặp ở trong phủ. Mộ Vân Thường lập tức ngồi dậy, động tác rất mạnh, vừa vặn va vào mặt Đàm Tiểu Hâm.
“Ôi “, hai người đều ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của chính mình, sờ sờ cái mũi, vẫn còn.
“Ngươi muốn chết sao,” – mắt thấy hai người chuẩn bị đánh nhau.
Một bên Mộ Vân Long lần này thật sự phát hỏa ,
” Mộ Vân Thường, muội còn muốn ầm ỹ tới khi nào!”
Bị chính ca ca giáo huấn nghiêm khắc, từ lúc chào đời tới nay là lần đầu tiên, Mộ Vân Thường lập tức đứng dậy, đi ra một góc lặng lẽ ngồi nức nở.
Không thèm nhìn đến muội muội cố tình gây sự, Mộ Vân Long đi đến bên cạnh Đàm Tiểu Hâm vẫn đang ngồi như cũ dưới đất, nhẹ nhàng kéo nàng đứng lên.
” Đàm cô nương, thực xin lỗi, muội muội ta bình thường được chiều quá nên hư, mong cô nương thông cảm.”
Một bàn tay bị Mộ Vân Long nắm, mặt Đàm Tiểu Hâm không hiểu sao bắt đầu nóng đến.
Gạt tay hắn ra.
“Nói cái gì vậy, ta cũng không phải người hay so đo như vậy. Đừng nói nữa, vào bên trong nghỉ ngơi đi.”
Vừa nói vừa đi vào trong, Mộ Vân Long cùng Tiểu Liên theo sát sau đó, Mộ Vân Thường mất mặt lau khô nước mắt, cũng đi theo, miệng thì thầm tức giận.
“Cái gì mà phá động , yêu nghiệt mới ở nơi này.”
Cũng may, người nào đó không nghe thấy, bằng không lại có một trận ác đấu.
Đàm Tiểu Hâm mở cơ quan thạch môn, chỉ nghe ” rầm rầm oanh “, hai phiến đá tảng căn bản nhìn không ra manh mối mở ra.
Đi vào trong động, một phong cảnh hoàn toàn khác, không cần ánh nến, lại có ánh sáng, gió từ từ thổi vào qua những lỗ nhỏ xung quanh, trong động có cây, có suối, còn…còn…còn có một con rùa già đang bơi.
Đàm Tiểu Hâm này là loại người nào, Mộ Vân Thường quan sát xung quanh, miệng không ngừng phát ra những âm thanh kinh ngạc.
Vật dụng sinh hoạt đầy đủ mọi thứ, có vài đồ dùng thậm chí ngay cả Mộ Vân Long cũng chưa từng thấy qua. (ta nghi sư phụ tỷ này xuyên không quá.)
“Thế nào, Tiểu Kim Môn của ta là bảo bối động danh phù kỳ thực nha.” – Đàm Tiểu Hâm vừa lòng thu hoạch vẻ mặt mọi người, đắc ý vạn phần.
“Nàng tìm thấy động này như thế nào.” – Mộ Vân Long càng ngày càng cảm thấy Đàm Tiểu Hâm không thể coi thường.
“Ta cũng không có khả năng này, động này, là sư phụ ta truyền cho ta, ngươi có biết sư phụ ta là ai không?”
Nói ra, có khi hù chết các ngươi, tsư phụ ta là danh môn nổi tiếng nha. Đàm Tiểu Hâm càng ngày càng đắc ý.
“Ngươi không nói, chúng ta làm sao biết.” – ghét nhất vẻ mặt của nàng, có gì đặc biệt hơn người , không phải là cái phá động sao, chẳng qua có chút vàng bạc châu báu mà thôi, không thể nào so sánh với Phong Vân Bảo được. Mộ Vân Thường chỉ cảm thấy rất hứng thú đối với lão ô quy kia, không biết vì sao đại ca cùng tiểu đệ lại không thích mấy động vật nhỏ, hại nàng ngay cả con mèo nhỏ cũng không được nuôi.
” Kim Thủ Chỉ. ” (bàn tay vàng) – tuy rằng sư phụ đã tạ thế vài năm, nhưng tên của người trên giang hồ tin tưởng rất nhiều người biết.
“Ah, là Thiên Thủ Thần Thâu.” – thì ra nàng là đồ đệ của hắn, khó trách nơi này có nhiều bảo bối như vậy, cũng khó trách nàng tinh quái như vậy.
” Thì ra một tên đạo tặc.” – Mộ Vân Thường châm biếm.
“Cho dù là tặc, sư phụ ta cũng là vua của đạo tặc, là hiệp đạo.”
Sư phụ tuy rằng trộm vô số bảo bối, được rất nhiều thứ được người bán đi, đổi lấy bạc, chia cho người nghèo . Hơn nữa chỉ trộm đều tiền tài bất nghĩa của tham quan.
“Cướp chính là cướp, còn hiệp đạo cái gì.” – Mộ Vân Thường một bên vỗ về lưng lão ô quy, một bên châm chọc khiêu khích.
” Ngươi……” – Đàm Tiểu Hâm ngày thường nhanh mồm nhanh miệng bị lời nói của Mộ Vân Thường làm cho chán nản.
“Được rồi! Mộ Vân Thường, muội không cảm kích ân tình cứu mạng của người ta, lại còn bôi nhọ người khác, đây là thứ muội hàng ngày vẫn học từ thày sao?!”
Không quen nhìn bộ dáng muội muội kiêu ngạo ương ngạnh, Mộ Vân Long kéo Mộ Vân Thường đang ngồi chơi nhiệt tình dậy.
“Đúng rồi, chúng ta đang ở Phong Vân Bảo, Tiểu Liên, ngươi nói xem là chuyện gì xảy ra.” – nàng đã quên mất chuyện này .
“Các ngươi ngồi xuống trước đi, ta sẽ từ từ nói cho các ngươi nghe.”
Đàm Tiểu Hâm nghiêm mặt, đưa mỗi người một ly Ngân Hoa Lộ, ý bảo Tiểu Liên cũng ngồi xuống. Mộ Vân Thường đang muốn kháng nghị, lại bị ánh mắt ca ca nghiêm khắc nhắc nhở mà im lặng.
Qua một nén hương.
“Nói như vậy, nàng cũng không biết tung tích Vân Phi.” – không biết tiểu đệ an nguy như thế nào, Mộ Vân Long rất lo lắng.
“Khi nào thì chúng ta quay về Phong Vân Bảo vậy?” – nàng cũng không muốn ở chỗ này lâu dài.
” Bây giờ chúng ta trở về, tương đương chui đầu vào lưới. Sau lưng Lâm Kiếm Lan kia nhất định có người bày mưu. Chuyện này không phải đơn giản như vậy. Có khả năng là triều đình đã nhúng tay vào.” – Mộ Vân Long đứng dậy, chậm rãi đi đến cửa động.
“Nếu nói như vậy, võ lâm sẽ gặp kiếp nạn rồi.”
Có thể lần này các bang phái tham gia đại hội võ lâm đã tử thương vô số. Nghĩ vậy, càng thêm lo lắng việc sống chết của đệ đệ.
Nghỉ ngơi hồi phục mấy ngày, cải trang một chút, Mộ Vân Long cùng Đàm Tiểu Hâm xuống núi .
Cây đổ khỉ rã đám, Phong Vân Bảo trước mắt người không nhà trống, cảnh tượng lộ vẻ sầu thảm.
Mà trên giang hồ lại đồn đãi, Phong Vân Bảo cùng Tây Vực tà giáo cấu kết, bị Lâm Kiếm Lan Bang Hổ Chưởng phát hiện quỷ kế, để thanh lọc cặn bã trong chốn võ lâm, mà dàn dựng ra kế hoạch lần này. Nay Mộ gia huynh muội đã được tà giáo cứu đi, các nhân sĩ võ lâm nên đoàn kết lại, loại bỏ người này, vân vân.
Tóm lại, hết thảy lời đồn đãi bất lợi đối với Phong Vân Bảo. Thực rõ ràng , đây đều là gian kế của Lâm Kiếm Lan cùng Vương Hoài Nhân làm ra. Đều vì ích lợi cá nhân, gieo rắc chướng khí mù mịt trên giang hồ, Lâm Kiếm Lan cũng nguyện lên làm võ lâm minh chủ, Vương Hoài Nhân cũng đang lợi dụng nghiệp lớn này của hắn.
Sau khi Mộ Vân Long cùng Đàm Tiểu Hâm nghe được mấy tin tức này, lại hỏi thăm xung quanh tung tích Mộ Vân Phi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.