Chương 1:
Hoa Nhật Phi
25/01/2023
Đường An Phù được gả cho Bùi tứ lang Bùi Cảnh mà mình hằng ao ước, lấy thân phận Bùi phu nhân cùng hắn vào sinh ra tử ở trên chiến trường.
Bùi phu nhân Đường An Phù này đã tập võ từ nhỏ nên bộc lộ tài năng ở trong quân doanh rất nhanh chóng, trở thành hộ vệ thân cận nhất ở bên người Bùi soái, tướng sĩ giỏi nhất dưới tay hắn.
Nhưng đánh lâu thì sẽ bị thương, trong một lần bị tập kích, Đường An Phù không chỉ bị bụi gai phá đi khuôn mặt mà còn bị kẹt trong vùng băng tuyết tám ngày tám đêm vì quân cứu viện không đến kịp. Cái lạnh khiến cho chân nàng bị thương, ngay cả đứa con đầu tiên của nàng và Bùi Cảnh cũng không thể giữ được, mà vết thương này lại khiến cho Đường An Phù không bao giờ sinh con được nữa.
Trận chiến ấy, Bùi Cảnh được ban ấn và phong soái, chiến sự thắng lợi nhưng Đường An Phù lại trở thành tội nhân của Bùi gia chỉ trong một đêm, Bùi mẫu ghét bỏ và chửi bới nàng, Bùi Cảnh cũng bắt đầu dùng ánh mắt thất vọng để đối diện với nàng, tất cả điều này giống như có cái gì đó chặn lại ở cổ họng Đường An Phù.
Sau khi hồi kinh, Bùi Cảnh thăng quan và trở thành võ hầu trẻ tuổi nhất Đại Tề.
Bùi gia phất lên như diều gặp gió mà nhà mẫu thân thân sinh của Đường An Phù bá phủ Thừa Ân lại là nơi bị người ta chèn ép, phụ thân nửa đêm trên đường đi uống rượu trở về thì trượt chân ngã xuống sông bảo vệ thành mà mất mạng. Ca ca ăn chơi trác táng lại vội vàng thừa kế tước vị của phụ thân.
Trận biến cố này khiến cho Đường gia vốn dĩ sắp trở mình vì sinh ra "nữ nhi có công bảo vệ phu quân" trở nên xuống dốc không phanh.
Bùi mẫu hy vọng Bùi Cảnh tìm lý do hưu thê để lấy người khác, bởi vì một Hầu phủ to lớn như thế thì phải có nhi tử của chính thất kế thừa hương khói.
Nhưng chuyện Bùi phu nhân bị thương trên chiến trường khiến cho nàng không thể mang thai là điều mà ai cũng biết, nếu như hưu thê thì nhất định sẽ có ảnh hưởng đến cái danh vọng võ hầu này của Bùi Cảnh, cho nên Bùi Cảnh từ chối yêu cầu của Bùi mẫu.
Hơn nữa Bùi Cảnh còn thỉnh cầu cáo mệnh cho Đường An Phù, vì nàng mà đuổi những phi tần và cung nữ tràn vào hậu trạch như nước. Thế nhân đều nói Bùi hầu gia tình thâm nghĩa trọng với phu nhân, mặc dù dung mạo của Bùi phu nhân bị hủy hoại, chân tàn tật phải chống quải trượng, dưới gối không có hài tử nhưng Bùi hầu gia không ghét bỏ, thật là một quân tử trọng tình trọng nghĩa.
Cho đến một ngày, khi ngày tết đang đến gần, tuyết trong đại trạch bay tán loạn, vẻ mặt Bùi Cảnh vui mừng bung dù, mang một nữ tử xinh đẹp bụng lớn và dắt hai đứa bé song sinh quay về nhà.
Đó chính là thứ muội Đường Bích Như của Đường An Phù, năm thứ hai sau khi Đường An Phù gả cho Bùi Cảnh, Đường Bích Như cũng được gả cho người khác, đáng tiếc người kia chết sớm, để lại thê tử và hài tử còn nhỏ cùng với một đống chuyện trong nhà rồi rời khỏi thế gian.
Đường Bích Như trở thành góa phụ không nơi nương tựa, nhà mẫu thân thân sinh bị xuống dốc, bị thúc thúc và tẩu tử ức hiếp, thật sự nàng ta không còn cách nào, chỉ đành phải cầu cứu tỷ phu quyền cao chức trọng.
Bùi Cảnh không hổ danh là quân tử trọng tình trọng nghĩa, là phu quân tốt, lấy chức danh quan nhất phẩm dễ dàng giải quyết những chuyện trong nhà của thê muội, sau đó tự mình đón thê muội và ngoại tôn tử, sắp xếp ở trong Hầu phủ, mời Đường An Phù cho bọn họ một vị trí nhỏ ở hậu trạch Hầu phủ.
Đường An Phù chống quải trượng, đứng ở dưới hành lang, nàng nhìn vẻ đẹp phong tình không giảm của Đường Bích Như đang dẫn theo nam hài và nữ hài đứng dưới trời tuyết khóc lóc. Thứ muội của nàng đang mang thai, đứng trong gió thổi lung lay như sắp ngã, nhu nhu nhược nhược khiến cho Bùi Cảnh rất nôn nóng, cuối cùng không đợi Đường An Phù lên tiếng đã tự mình bế người lên rồi ôm đến hậu viện.
Sau đó Đường An Phù mới biết được tâm ý thật sự của Bùi Cảnh.
Thì ra từ lúc bắt đầu, người hắn muốn cưới không phải là đích nữ Đường An Phù võ công cao cường, xinh đẹp diễm lệ của Đường gia mà là thứ nữ Đường Bích Như nhu nhược phong tình như mai kia.
Chẳng qua lúc trước Bùi mẫu chê bai thân phận thứ nữ nhị phòng thấp hèn của Đường Bích Như nên mới bảo Bùi Cảnh cưới Đường An Phù.
Khi tình yêu tuổi trẻ nảy sinh thì sẽ vô tình cắt đứt các nhân tố khác, đó là sự tiếc nuối cả cuộc đời. Chờ đến khi đã có đủ năng lực bồi thường cho khoảng thời gian tiếc nuối này thì cho dù có mười con ngựa cũng không kéo lại được.
Sau khi Đường Bích Như và hai hài tử của nàng ta đến thì hậu viện Bùi phủ có thêm một vị trắc phu nhân. Bùi Cảnh nói, địa vị của trắc phu nhân cũng ngang bằng với phu nhân nên trên dưới trong phủ không ai dám không nghe lời.
Nửa năm sau, Đường Bích Như hạ sinh cho Bùi Cảnh một nhi tử.
Bùi Cảnh mang hài tử gửi đến chỗ Đường An Phù và nuôi dưới danh nghĩa của nàng, vì nó là nhi tử con chính thất cho nên được Đường An Phù nuôi nấng.
Bùi phu nhân Đường An Phù này đã tập võ từ nhỏ nên bộc lộ tài năng ở trong quân doanh rất nhanh chóng, trở thành hộ vệ thân cận nhất ở bên người Bùi soái, tướng sĩ giỏi nhất dưới tay hắn.
Nhưng đánh lâu thì sẽ bị thương, trong một lần bị tập kích, Đường An Phù không chỉ bị bụi gai phá đi khuôn mặt mà còn bị kẹt trong vùng băng tuyết tám ngày tám đêm vì quân cứu viện không đến kịp. Cái lạnh khiến cho chân nàng bị thương, ngay cả đứa con đầu tiên của nàng và Bùi Cảnh cũng không thể giữ được, mà vết thương này lại khiến cho Đường An Phù không bao giờ sinh con được nữa.
Trận chiến ấy, Bùi Cảnh được ban ấn và phong soái, chiến sự thắng lợi nhưng Đường An Phù lại trở thành tội nhân của Bùi gia chỉ trong một đêm, Bùi mẫu ghét bỏ và chửi bới nàng, Bùi Cảnh cũng bắt đầu dùng ánh mắt thất vọng để đối diện với nàng, tất cả điều này giống như có cái gì đó chặn lại ở cổ họng Đường An Phù.
Sau khi hồi kinh, Bùi Cảnh thăng quan và trở thành võ hầu trẻ tuổi nhất Đại Tề.
Bùi gia phất lên như diều gặp gió mà nhà mẫu thân thân sinh của Đường An Phù bá phủ Thừa Ân lại là nơi bị người ta chèn ép, phụ thân nửa đêm trên đường đi uống rượu trở về thì trượt chân ngã xuống sông bảo vệ thành mà mất mạng. Ca ca ăn chơi trác táng lại vội vàng thừa kế tước vị của phụ thân.
Trận biến cố này khiến cho Đường gia vốn dĩ sắp trở mình vì sinh ra "nữ nhi có công bảo vệ phu quân" trở nên xuống dốc không phanh.
Bùi mẫu hy vọng Bùi Cảnh tìm lý do hưu thê để lấy người khác, bởi vì một Hầu phủ to lớn như thế thì phải có nhi tử của chính thất kế thừa hương khói.
Nhưng chuyện Bùi phu nhân bị thương trên chiến trường khiến cho nàng không thể mang thai là điều mà ai cũng biết, nếu như hưu thê thì nhất định sẽ có ảnh hưởng đến cái danh vọng võ hầu này của Bùi Cảnh, cho nên Bùi Cảnh từ chối yêu cầu của Bùi mẫu.
Hơn nữa Bùi Cảnh còn thỉnh cầu cáo mệnh cho Đường An Phù, vì nàng mà đuổi những phi tần và cung nữ tràn vào hậu trạch như nước. Thế nhân đều nói Bùi hầu gia tình thâm nghĩa trọng với phu nhân, mặc dù dung mạo của Bùi phu nhân bị hủy hoại, chân tàn tật phải chống quải trượng, dưới gối không có hài tử nhưng Bùi hầu gia không ghét bỏ, thật là một quân tử trọng tình trọng nghĩa.
Cho đến một ngày, khi ngày tết đang đến gần, tuyết trong đại trạch bay tán loạn, vẻ mặt Bùi Cảnh vui mừng bung dù, mang một nữ tử xinh đẹp bụng lớn và dắt hai đứa bé song sinh quay về nhà.
Đó chính là thứ muội Đường Bích Như của Đường An Phù, năm thứ hai sau khi Đường An Phù gả cho Bùi Cảnh, Đường Bích Như cũng được gả cho người khác, đáng tiếc người kia chết sớm, để lại thê tử và hài tử còn nhỏ cùng với một đống chuyện trong nhà rồi rời khỏi thế gian.
Đường Bích Như trở thành góa phụ không nơi nương tựa, nhà mẫu thân thân sinh bị xuống dốc, bị thúc thúc và tẩu tử ức hiếp, thật sự nàng ta không còn cách nào, chỉ đành phải cầu cứu tỷ phu quyền cao chức trọng.
Bùi Cảnh không hổ danh là quân tử trọng tình trọng nghĩa, là phu quân tốt, lấy chức danh quan nhất phẩm dễ dàng giải quyết những chuyện trong nhà của thê muội, sau đó tự mình đón thê muội và ngoại tôn tử, sắp xếp ở trong Hầu phủ, mời Đường An Phù cho bọn họ một vị trí nhỏ ở hậu trạch Hầu phủ.
Đường An Phù chống quải trượng, đứng ở dưới hành lang, nàng nhìn vẻ đẹp phong tình không giảm của Đường Bích Như đang dẫn theo nam hài và nữ hài đứng dưới trời tuyết khóc lóc. Thứ muội của nàng đang mang thai, đứng trong gió thổi lung lay như sắp ngã, nhu nhu nhược nhược khiến cho Bùi Cảnh rất nôn nóng, cuối cùng không đợi Đường An Phù lên tiếng đã tự mình bế người lên rồi ôm đến hậu viện.
Sau đó Đường An Phù mới biết được tâm ý thật sự của Bùi Cảnh.
Thì ra từ lúc bắt đầu, người hắn muốn cưới không phải là đích nữ Đường An Phù võ công cao cường, xinh đẹp diễm lệ của Đường gia mà là thứ nữ Đường Bích Như nhu nhược phong tình như mai kia.
Chẳng qua lúc trước Bùi mẫu chê bai thân phận thứ nữ nhị phòng thấp hèn của Đường Bích Như nên mới bảo Bùi Cảnh cưới Đường An Phù.
Khi tình yêu tuổi trẻ nảy sinh thì sẽ vô tình cắt đứt các nhân tố khác, đó là sự tiếc nuối cả cuộc đời. Chờ đến khi đã có đủ năng lực bồi thường cho khoảng thời gian tiếc nuối này thì cho dù có mười con ngựa cũng không kéo lại được.
Sau khi Đường Bích Như và hai hài tử của nàng ta đến thì hậu viện Bùi phủ có thêm một vị trắc phu nhân. Bùi Cảnh nói, địa vị của trắc phu nhân cũng ngang bằng với phu nhân nên trên dưới trong phủ không ai dám không nghe lời.
Nửa năm sau, Đường Bích Như hạ sinh cho Bùi Cảnh một nhi tử.
Bùi Cảnh mang hài tử gửi đến chỗ Đường An Phù và nuôi dưới danh nghĩa của nàng, vì nó là nhi tử con chính thất cho nên được Đường An Phù nuôi nấng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.