Chương 5:
Hoa Nhật Phi
25/01/2023
Nguyên Nhụy Nương vội vã kéo Đường An Phù từ trên giường dậy, có lẽ đầu óc Đường An Phù có chút mơ hồ, cảm thấy Nhụy Nương lôi kéo mình vẫn là ảo giác.
Là do nàng rất hoài niệm quãng thời gian này sao? Cho nên sau khi chết cũng không kìm được phải quay về để nhìn lại.
“Nhụy Nương…” Hai mắt Đường An Phù nóng lên, mũi cay cay, hai giọt nước mắt rất nhanh rơi xuống, đọng lại trên mu bàn tay Đường An Phù.
Có nhiệt độ.
Đường An Phù lấy tay sờ lên nước mắt trên mu bàn tay, lại sờ sờ hai má, xúc cảm chân thật khiến nàng khó có thể tin được.
“A Phù, sao muội lại khóc vậy? Đừng khóc đừng khóc, chúng ta đi giáo huấn hắn!”
Nguyên Nhụy Nương vụng về dùng ống tay áo lau nước mắt cho Đường An Phù, kéo Đường An Phù xuống giường. Trước khi chết chân của nàng bị liệt nhưng cảm giác hai chân chạm đất hiện tại lại rất chân thật.
Đường An Phù thử dùng sức hai chân, nhảy vài bước ở chân giường, phát hiện chân thật sự đã khỏi, lập tức vui vẻ ra mặt, nhảy xuống giậm giậm chân, rồi lại chạy nhảy khắp phòng.
Nguyên Nhụy Nương thấy Đường An Phù như vậy, không khỏi hướng ra ngoài hô:
“Tú Chi, mau vào đây. Tiểu thư nhà ngươi điên rồi!”
Một nha hoàn mặt tròn trĩnh từ ngoài cửa ló đầu vào, liếc nhìn bọn họ một cái rồi lại lắc đầu rời đi, hiển nhiên không xem lời của Nguyên Nhụy Nương là thật.
Nguyên Nhụy Nương vốn dĩ đúng thật là nói đùa, vẫn tiếc nuối không lừa nha hoàn Tú Chi bên cạnh Đường An Phù bước vào được.
“Được rồi được rồi, muội đừng nhảy nữa, sao tự dưng phát điên lên vậy.” Nguyên Nhụy Nương bước đến kéo Đường An Phù đang dồi dào sức sống lại.
Đường An Phù vui vẻ muốn bay lên, dứt khoát kéo Nguyên Nhụy Nương xoay vòng vòng: “Nhụy Nương, ta trở về rồi! Thật tốt quá, giống như mơ vậy!”
Nguyên Nhụy Nương khó khăn lắm mới ấn người nọ xuống được, hỏi: “Cái gì mà đã trở lại? Mơ cái gì? Muội nằm mơ? Là giấc mơ đẹp sao?”
Đường An Phù lắc đầu buồn bã: “Không đẹp chút nào.”
“Không đẹp thì quên đi. Muội mau thay y phục, chúng ta phải ra ngoài ngay.” Nguyên Nhụy Nương đẩy Đường An Phù đến sau bình phong.
Đầu óc Đường An Phù có chút rối: “Đi đâu?”
“Cầu Thanh Tước đó. Không phải muội hẹn Bùi tứ lang gặp mặt ở chỗ đấy sao?”
Đột nhiên nghe thấy ba chữ ‘Bùi tứ lang’, Đường An Phù có chút hoảng hốt:
“Vì sao ta phải hẹn hắn tới gặp mặt?”
“Muội hỏi vì sao? Muội viết thư cho hắn, hắn không nhận thì thôi đi, còn xé nát thư của muội, hôm qua muội trở về không phải tức muốn chết, phái người truyền lời cho hắn, nói hôm nay ở cầu Thanh Tước muốn cùng hắn dùng đao nói chuyện sao?”
Hình như là có chuyện như vậy.
Thời kỳ thiếu nữ Đường An Phù chính là loại tính cách này, bảo dễ nghe là phóng khoáng hiệp nghĩa, bảo khó nghe là dã man tự đại.
Nói thế nào nhỉ.
Đường An Phù lớn lên trong sự khen ngợi của người khác, bởi vì nàng trong những người cùng lứa ở nhà quả thật là đứa trẻ xinh đẹp nhất, thông minh nhất, có học thức nhất, võ công tốt nhất. Nàng học cái gì cũng đều phải thập toàn thập mỹ, nếu sinh ra là nam tử ở trong gia đình giàu có, chắc chắn sẽ là đối tượng bồi dưỡng để trở thành người thừa kế.
Nhưng thật ra chỉ có nàng biết, cái gọi là thập toàn thập mỹ này đều liên quan đến lòng tham hư vinh, nàng hưởng thụ cảm giác vĩ đại hơn người khác về mọi thứ, nàng có thể dùng bản lĩnh thật sự dẫn đầu người khác, chưa bao giờ biết cái gì gọi là nhường nhịn hay ẩn nhẫn, dù là chống lại nam tử nhà khác cũng không hề luống cuống, muốn so văn thì so văn, muốn luận võ thì luận võ, chẳng chút sợ hãi.
Chính vì loại tính cách mạnh mẽ này mới khiến Đường An Phù sinh ra một chút tâm tư không nên có.
Nàng mưu toan dùng thực lực bản thân thay đổi ấn tượng của người ngoài đối với Đường gia, muốn cho một gia tộc đã có nhiều thế hệ bám váy, dựa vào sắc đẹp sinh tồn trở thành dòng dõi có thành tựu.
Mà nguồn cơn của tất cả chuyện này, chính là dựa vào việc nàng thích Bùi Cảnh Bùi tứ lang mà bắt đầu nảy sinh.
Cuối cùng thực tiễn chứng minh ý tưởng của nàng thất bại, nàng không chỉ không làm cho người ta thay đổi thái độ cùng cách nhìn của người ta đối với gia tộc, ngược lại còn khiến cuộc sống của mình xáo trộn, rơi vào kết cục như vậy.
Đường An Phù từ nhỏ chưa từng nếm qua tư vị bị cự tuyệt, bởi vì Bùi tứ lang xé thư của nàng nên nàng ngược lại đã chú ý tới hắn, cảm thấy hắn không giống với người khác. Ngay sau đó lại càng theo đuổi sát sao, đến tận khi tất cả mọi người đều biết Đường An Phù thích Bùi tứ lang.
Khi đó Đường An Phù nhiệt tình phóng khoáng, sau khi đọc trong sách bảo nữ tử không nên bị lễ giáo trói buộc quá mức, nếu thích thì không có gì cần giấu diếm.
Cho nên nàng đối với việc bản thân theo đuổi Bùi tứ lang không hề cảm thấy sai, mà người bên cạnh hoặc là giúp đỡ hoặc là đợi nàng bị chê cười, cũng chẳng có ai từng thật sự khuyên can nàng, đương nhiên, khi đó Đường An Phù một lòng một dạ, cho dù có người khuyên nàng cũng chưa chắc đã nghe lọt tai.
Là do nàng rất hoài niệm quãng thời gian này sao? Cho nên sau khi chết cũng không kìm được phải quay về để nhìn lại.
“Nhụy Nương…” Hai mắt Đường An Phù nóng lên, mũi cay cay, hai giọt nước mắt rất nhanh rơi xuống, đọng lại trên mu bàn tay Đường An Phù.
Có nhiệt độ.
Đường An Phù lấy tay sờ lên nước mắt trên mu bàn tay, lại sờ sờ hai má, xúc cảm chân thật khiến nàng khó có thể tin được.
“A Phù, sao muội lại khóc vậy? Đừng khóc đừng khóc, chúng ta đi giáo huấn hắn!”
Nguyên Nhụy Nương vụng về dùng ống tay áo lau nước mắt cho Đường An Phù, kéo Đường An Phù xuống giường. Trước khi chết chân của nàng bị liệt nhưng cảm giác hai chân chạm đất hiện tại lại rất chân thật.
Đường An Phù thử dùng sức hai chân, nhảy vài bước ở chân giường, phát hiện chân thật sự đã khỏi, lập tức vui vẻ ra mặt, nhảy xuống giậm giậm chân, rồi lại chạy nhảy khắp phòng.
Nguyên Nhụy Nương thấy Đường An Phù như vậy, không khỏi hướng ra ngoài hô:
“Tú Chi, mau vào đây. Tiểu thư nhà ngươi điên rồi!”
Một nha hoàn mặt tròn trĩnh từ ngoài cửa ló đầu vào, liếc nhìn bọn họ một cái rồi lại lắc đầu rời đi, hiển nhiên không xem lời của Nguyên Nhụy Nương là thật.
Nguyên Nhụy Nương vốn dĩ đúng thật là nói đùa, vẫn tiếc nuối không lừa nha hoàn Tú Chi bên cạnh Đường An Phù bước vào được.
“Được rồi được rồi, muội đừng nhảy nữa, sao tự dưng phát điên lên vậy.” Nguyên Nhụy Nương bước đến kéo Đường An Phù đang dồi dào sức sống lại.
Đường An Phù vui vẻ muốn bay lên, dứt khoát kéo Nguyên Nhụy Nương xoay vòng vòng: “Nhụy Nương, ta trở về rồi! Thật tốt quá, giống như mơ vậy!”
Nguyên Nhụy Nương khó khăn lắm mới ấn người nọ xuống được, hỏi: “Cái gì mà đã trở lại? Mơ cái gì? Muội nằm mơ? Là giấc mơ đẹp sao?”
Đường An Phù lắc đầu buồn bã: “Không đẹp chút nào.”
“Không đẹp thì quên đi. Muội mau thay y phục, chúng ta phải ra ngoài ngay.” Nguyên Nhụy Nương đẩy Đường An Phù đến sau bình phong.
Đầu óc Đường An Phù có chút rối: “Đi đâu?”
“Cầu Thanh Tước đó. Không phải muội hẹn Bùi tứ lang gặp mặt ở chỗ đấy sao?”
Đột nhiên nghe thấy ba chữ ‘Bùi tứ lang’, Đường An Phù có chút hoảng hốt:
“Vì sao ta phải hẹn hắn tới gặp mặt?”
“Muội hỏi vì sao? Muội viết thư cho hắn, hắn không nhận thì thôi đi, còn xé nát thư của muội, hôm qua muội trở về không phải tức muốn chết, phái người truyền lời cho hắn, nói hôm nay ở cầu Thanh Tước muốn cùng hắn dùng đao nói chuyện sao?”
Hình như là có chuyện như vậy.
Thời kỳ thiếu nữ Đường An Phù chính là loại tính cách này, bảo dễ nghe là phóng khoáng hiệp nghĩa, bảo khó nghe là dã man tự đại.
Nói thế nào nhỉ.
Đường An Phù lớn lên trong sự khen ngợi của người khác, bởi vì nàng trong những người cùng lứa ở nhà quả thật là đứa trẻ xinh đẹp nhất, thông minh nhất, có học thức nhất, võ công tốt nhất. Nàng học cái gì cũng đều phải thập toàn thập mỹ, nếu sinh ra là nam tử ở trong gia đình giàu có, chắc chắn sẽ là đối tượng bồi dưỡng để trở thành người thừa kế.
Nhưng thật ra chỉ có nàng biết, cái gọi là thập toàn thập mỹ này đều liên quan đến lòng tham hư vinh, nàng hưởng thụ cảm giác vĩ đại hơn người khác về mọi thứ, nàng có thể dùng bản lĩnh thật sự dẫn đầu người khác, chưa bao giờ biết cái gì gọi là nhường nhịn hay ẩn nhẫn, dù là chống lại nam tử nhà khác cũng không hề luống cuống, muốn so văn thì so văn, muốn luận võ thì luận võ, chẳng chút sợ hãi.
Chính vì loại tính cách mạnh mẽ này mới khiến Đường An Phù sinh ra một chút tâm tư không nên có.
Nàng mưu toan dùng thực lực bản thân thay đổi ấn tượng của người ngoài đối với Đường gia, muốn cho một gia tộc đã có nhiều thế hệ bám váy, dựa vào sắc đẹp sinh tồn trở thành dòng dõi có thành tựu.
Mà nguồn cơn của tất cả chuyện này, chính là dựa vào việc nàng thích Bùi Cảnh Bùi tứ lang mà bắt đầu nảy sinh.
Cuối cùng thực tiễn chứng minh ý tưởng của nàng thất bại, nàng không chỉ không làm cho người ta thay đổi thái độ cùng cách nhìn của người ta đối với gia tộc, ngược lại còn khiến cuộc sống của mình xáo trộn, rơi vào kết cục như vậy.
Đường An Phù từ nhỏ chưa từng nếm qua tư vị bị cự tuyệt, bởi vì Bùi tứ lang xé thư của nàng nên nàng ngược lại đã chú ý tới hắn, cảm thấy hắn không giống với người khác. Ngay sau đó lại càng theo đuổi sát sao, đến tận khi tất cả mọi người đều biết Đường An Phù thích Bùi tứ lang.
Khi đó Đường An Phù nhiệt tình phóng khoáng, sau khi đọc trong sách bảo nữ tử không nên bị lễ giáo trói buộc quá mức, nếu thích thì không có gì cần giấu diếm.
Cho nên nàng đối với việc bản thân theo đuổi Bùi tứ lang không hề cảm thấy sai, mà người bên cạnh hoặc là giúp đỡ hoặc là đợi nàng bị chê cười, cũng chẳng có ai từng thật sự khuyên can nàng, đương nhiên, khi đó Đường An Phù một lòng một dạ, cho dù có người khuyên nàng cũng chưa chắc đã nghe lọt tai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.