Ngô Gia Kiều Thê

Chương 132

Mạt Trà Khúc Kỳ

11/02/2021

Lục Bảo Yên dẫn Minh Nhạn đi gặp Phan trắc phi.

Tuy bây giờ Phan Trắc phi mới mang thai một tháng, nhưng đứa nhỏ này rất quý giá, tất nhiên nàng đặc biệt cẩn thận từng li từng tí một, chỉ lo có sơ sót. Lúc này nàng đang nhàn nhã ngồi trên ghế thêu trước cửa sổ, cúi đầu thêu cái yếm cho hài tử. Minh Nhạn đi vào, nhìn dì mới mang thai đã làm những thứ này, nhất thời cảm thấy hơi buồn cười. Trên mặt nàng hàm chứa nụ cười, thân thiết kêu: "Dì."

Phan Trắc phi thả tay đang làm việc xuống, nhìn nữ nhi cùng ngoại sinh nữ đi vào. Thấy nàng dáng ngọc yêu kiều, dung mạo xinh đẹp, chính là nữ tử tuổi trẻ kiều mị. Phan Trắc phi nhiều năm rồi chưa nhìn qua ngoại sinh nữ này, nhưng khi còn bé đã gặp qua, đôi mắt trong veo, lớn rồi, đúng là càng ngày càng xinh đẹp. Dung mạo ngoại sinh nữ giống trưởng tỷ của nàng, nhưng lại hơn trưởng tỷ nàng.

Phan Trắc phi cười cười vẫy tay nàng.

Minh Nhạn thân mật đến bên cạnh Phan Trắc phi, nói: "Dì không thay đổi chút nào, vẫn trẻ tuổi xinh đẹp như vậy."

Cô nương dẻo miệng dễ được người ta yêu thích, Phan Trắc phi nghe xong, hai gò má nhiễm nụ cười, giơ tay sờ mặt Minh Nhạn, nói: "Nhìn xem, lớn lên xinh đẹp lung linh, miệng cũng ngọt. Trước đó dì đã sớm nhắc đến con, bây giờ đến rồi, con hãy ở lại vương phủ một thời gian bồi dì đi."

Minh Nhạn là người thông minh, hiểu rằng lúc này nương cho nàng đến Tấn thành chơi là vì cái gì.

Nàng nói: "A Nhạn cũng nhớ dì, chỉ cần dì không chê A Nhạn là tốt rồi."

Trước khi lấy chồng tình cảm giữa Phan Trắc phi và trưởng tỷ rất tốt, bây giờ nhìn thấy ngoại sinh nữ, yêu ai thì yêu cả đường đi, huống hồ tiểu cô nương xinh đẹp như thế, có thể không thích sao? Nàng thấy đôi mắt Minh Nhạn trong suốt, linh khí bức người, biết con bé là một người vừa học liền hiểu.

Phan Trắc phi đem ngoại sinh nữ Minh Nhạn này vào phủ, thứ nhất là vì nhớ nàng, thứ hai là có dự định khác trong lòng —— lúc trước Lục Tông không gần nữ sắc, nhưng bây giờ đã cưới Thế tử phu nhân, đã khai trai, tất nhiên sẽ không có sức chống cự với nữ nhân. Nói thật, với cháu gái ngoại này, tuy không xinh đẹp bằng Khương Lệnh Uyển, nhưng bên trong những nữ tử cùng lứa cũng rất nổi bật. Có điều chuyện này nàng chỉ để trong lòng. Không thể gấp gáp nhất thời, dù sao Lục Tông mới thành thân không lâu.

Phan Trắc phi nói chuyện với Minh Nhạn một lúc, liền để Lục Bảo Yên dẫn Minh Nhạn đến Quy Nhạn cư.

Hôm nay Lục Bảo Yên rất vui, dẫn Minh Nhạn đến Quy Nhạn cư, tiểu cô nương thường ngày rất yên tĩnh hôm nay hiếm khi lại nói nhiều thêm vài lời: "Nhạn biểu tỷ, tỷ yên tâm, Vinh Vương phủ không có nhiều quy củ như vậy, tỷ cứ xem đây như nhà mình. Hôm nay tỷ vừa đến thì cứ nghỉ ngơi, ngày mai để muội nói với nương một chút, để muội dẫn tỷ dạo Tấn thành chơi, tỷ thấy sao?"

Lục Bảo Yên có lòng, nha hoàn bên người cũng rất tốt, huống hồ nàng chỉ là biểu tỷ từ xa đến. Minh Nhạn nghe xong gật đầu: "ừm."

Lúc này Khương Lệnh Uyển cùng Lục Tông trở về phủ. Khương Lệnh Uyển là một người tinh mắt, từ xa đã nhìn thấy Lục Bảo Yên đi cùng một vị nữ tử trẻ tuổi thanh xuân tràn trề. Nàng thấy hai người vừa nói vừa cười, cũng nhận ra vị này ắt hẳn là ngoại sinh nữ của Phan Trắc phi - Minh Nhạn.

Quả thật rất xinh đẹp.

Có điều ở thời điểm mấu chốt này, Phan Trắc phi đưa ngoại sinh nữ này đến phủ, không thể không khiến nàng có suy nghĩ khác. Nàng nghiêng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lục Tông.

Lục Tông đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của nàng, nghi ngờ hỏi: "Sao thế?"

Sao?

Khương Lệnh Uyển biết Lục Tông tuy không thích nói cười, nhưng thực sự quá tuấn mỹ a, ong bướm giống như một làn sóng vọt tới. Nàng thích Lục Tông, cho rằng Lục Tông là người rất rất tốt, tự nhiên cũng cảm thấy ánh mắt của những người ngoài kia giống nàng, yêu thích nam tử tuấn mỹ vô song như Lục Tông. Dù sao phu quân này, lớn lên tuấn mỹ, mang ra ngoài cũng rất có mặt mũi. Nàng cúi đầu xuống đáp: "Không có gì."

Lục Tông cũng không nói gì, chỉ dẫn nàng một đường đi đến Ngọc Long viện. Vào phòng, mới đóng cửa phòng lại.

Nhóm nha hoàn ma ma của Long Ngọc viện, tất nhiên rất thức thời rời khỏi viện tử, không quấy rầy chuyện phu thê ân ái.

Khương Lệnh Uyển đỏ mặt, ảo não nói: "Ban ngày đóng cửa làm gì?" Hôm qua nháo với hắn, hôm nay nàng mới không cho hắn bắt nạt nàng.

Lục Tông giơ tay vuốt ve mặt nàng, hôn lên chóp mũi nàng một cái. Lúc này Khương Lệnh Uyển mới giương mắt nhìn hắn, nhìn mặt hắn, cũng không nhịn được nhéo vài cái, con mắt này, cái mũi này đều rất tốt a. Nàng vuốt nhẹ bờ môi mỏng của hắn, bờ môi rất tốt, sờ lên, thật mềm mại ấm áp. Khương Lệnh Uyển hỏi: "Cô nương kia chàng có thấy không?"

Lục Tông "ừ" một tiếng.



Quá thành thật.

Khương Lệnh Uyển bất mãn, duỗi hai ngón tay đâm lên khóe môi Lục Tông, thoáng dùng sức kéo môi hắn xuống. Nhìn vẻ mặt buồn cười của Lục Tông, trong lòng Khương Lệnh Uyển thoáng vẻ sung sướng.

Nàng nói: "Không cho nhìn."

Lục Tông mỉm cười, nói được. Thật ra hắn cũng không nhìn kĩ, chỉ là xưa nay Lục Tông rất cảnh giác, tất nhiên sẽ chú ý nhất cử nhất động của những người xung quanh, có điều đó chỉ là thói quen. Ở trong mắt Lục Tông, không quan tâm cô nương xinh đẹp hay xấu xí, đều như nhau cả.

Khương Lệnh Uyển nghiêm túc nói: "Ta cũng đã sớm nói với chàng rồi, nếu sau này chàng dám lật lọng, muốn nữ nhân khác, cả đời ta không bao giờ để ý đến chàng nữa..." Thật ra trong lòng nàng rõ ràng, nếu Lục Tông thực sự dám, như vậy khi đó trong lòng khẳng định đã không để ý đến nàng rồi, cả đời không để ý đến hắn, nói vậy chứ chẳng có gì. Muốn một nam nhân cả đời chỉ có một nữ nhân, quá khó khăn. Nếu không phải có kiếp trước năm năm sớm chiều ở cùng Lục Tông, nàng cũng không dám yêu cầu hắn như thế. Nhưng hôm nay, nàng lại như một người được chăm sóc kĩ càng, nếu cho nàng quay đầu lại ăn cơm canh đạm bạc, thật sự là không thể nào nhịn được.

Ở phương diện quản gia, nàng có thể nỗ lực cần kiệm, nhưng ở phương diện này, nàng tuyệt đối không có cách nào khoan dung —— nam nhân của mình ngủ với nữ nhân khác, nàng còn giả rộng lượng làm gì a.

Lục Tông ôm người vào lòng, vỗ về sống lưng nàng, cảm thụ đường nét duyên dáng lả lướt của nữ tử, thanh âm mát lạnh nói: "Từ nhỏ ta theo cậu, hiểu được thế nào là nam nhân nhất ngôn cửu đỉnh. Xán Xán, quân mệnh như núi, thê mệnh cũng như thế."

Lần này quả thực dỗ Khương Lệnh Uyển vui đến nở hoa. Một khi nữ nhân đã được dỗ vui vẻ, tất nhiên trở nên đặc biệt ngoan ngoãn. Nàng dựa vào lòng Lục Tông, mặt mày vui mừng. Kiếp trước nàng đối với tình cảm của Lục Tông, có lẽ nàng cũng không biết có tình yêu nam nữ không, nhưng đại thể là ý muốn sở hữu cùng ỷ lại quấy phá hắn. Bây giờ cũng vậy, nàng muốn độc chiếm hắn, muốn trong mắt và trong lòng hắn cũng chỉ có nàng. Nàng không hy vọng xa vời nam nhân chất phác này có thể nói lời ngon tiếng ngọt gì với nàng, chỉ hy vọng hắn có thể chung thủy với thê tử của mình mà thôi.

Nam nhân của Khương Lệnh Uyển nàng, không cho phép tam thê tứ thiếp.

Không phải vậy nàng không muốn.

"... Tông biểu ca, chàng yên tâm, ở bên ngoài ta sẽ để ý mặt mũi của chàng." Nàng ngước đầu, khen thưởng hôn lên mặt hắn một cái. Nam nhân để ý nhất là mặt mũi, điểm này nàng vẫn làm được. Dù sao nàng cũng sống lại một lần, tóm lại vẫn hiểu chuyện hơn chút. Sẽ không để cho Lục Tông vì bất cứ phương diện nào mà trả giá vì nàng. Hắn đối xử tốt với nàng, nàng đều ghi nhớ trong lòng.



Phan Trắc phi có thai, chuyện lớn nhỏ trong phủ cũng được Khương Lệnh Uyển chính thức tiếp quản, chìa khóa kho hàng cũng đều giao cho nàng.

Minh Nhạn là người hiểu lễ nghĩa, biết vị Thế tử phu nhân trẻ măng này là chủ nhà vương phủ, tất nhiên dựa theo lễ nghi mà đi đến thăm trước.

Khương Lệnh Uyển thấy vị Minh tiểu thư này, dung mạo đoan chính, cử chỉ khéo léo không thua bất cứ danh môn khuê tú nào ở Tấn thành. Nàng dịu dàng nở nụ cười, tiện đường hỏi thăm tuổi Minh Nhạn.

Minh Nhạn dung nhan tuyệt sắc, tuổi còn nhỏ, đã ra dáng chủ mẫu, là người không thể khinh thường. Nàng giương mắt nhìn một chút, lúc này mới khéo léo trả lời: "Trước đó vài ngày, mới qua sinh nhật tuổi mười sáu."

Còn lớn hơn Khương Lệnh Uyển nàng một tuổi a.

Khương Lệnh Uyển nhìn nhiều mấy lần, sai người đưa một ít thứ tốt qua Quy Nhạn cư. Dù sao người tới là khách, nàng cũng không thể thất lễ.

Minh Nhạn phúc thân cảm ơn.

Lúc này Lục Tông mới từ quân doanh luyện binh trở về, thấy trong phòng có người ngoài, tự nhiên không giống ngày thường vừa thấy thê tử liền nhào tới gặm.

Minh Nhạn thấy nam tử vừa tiến vào, vóc dáng cao to tuấn mỹ, giữa đôi lông mày có thể thấy được cái bóng của Vinh Vương, liền biết người đến là ai, liền vội vàng quy củ hành lễ.

Khương Lệnh Uyển vốn không muốn vị Minh tiểu thư này gặp mặt Lục Tông, nhưng hôm nay nhìn thấy, lại làm nàng có chút ngạc nhiên. Nàng đánh giá ánh mắt Minh Nhạn, chỉ thấy trong mắt nàng thoáng qua vẻ kinh diễm, nhưng không giống một nữ tử thấy người ái mộ, không khỏi nhíu mày lại. Nàng vẫn lo lắng, sợ vị cháu gái ngoại của Phan Trắc phi có chủ ý với Lục Tông, nên rất để tâm, nhưng hôm nay thấy nàng ấy không có hứng thú với Lục Tông, trong lòng lại có chút bất mãn... Lục Tông tốt như vậy, vị Minh tiểu thư này cũng thật là không có mắt a.

Xưa nay tính tình nữ nhân rất mâu thuẫn, Khương Lệnh Uyển cũng vậy. Phiền muộn một lúc, liền để Đào ma ma tiễn vị Minh tiểu thư này ra ngoài.

Lục Tông thấy nàng nhíu mày, liền hỏi: "Sao thế?"

Khương Lệnh Uyển nhìn hắn thật lâu, sau đó mới hỏi: "Suy nghĩ chút chuyện thôi. Chàng mau đi tắm đi."



Lục Tông nghe lời, theo thói quen cúi người hôn lên mặt nàng một cái, liền đi vào trong tắm.

Lông mày Khương Lệnh Uyển cau lại, gọi Kim Kết và Sơn Trà đến. hai người Kim Kết, Sơn Trà thấy vẻ mặt phu nhân không được tốt, còn tưởng nàng không thích vị Minh tiểu thư kia, sau đó lại thấy Khương Lệnh Uyển trừng mắt nhìn, hỏi: "Các ngươi có thấy... Thế tử đẹp không?"

Chẳng lẽ là nàng "Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi", mới cảm thấy Lục Tông là nam tử tuấn mỹ nhất Tấn thành, nhưng trên thực tế cũng không phải.

Kim Kết và Sơn Trà nghe xong, liếc mắt nhìn nhau, sau đó ngay lập tức quỳ xuống, hoang mang hoảng loạn nói: "Phu nhân, nô tỳ trung thành tuyệt đối với người, không hề có bất cứ ý đồ nào không an phận với Thế tử gia."

Biết hai nha hoàn đang hiểu lầm, nhất thời cái trán Khương Lệnh Uyển như muốn nhảy lên, lúc nào mới vội vàng nâng hai người lên, bất đắc dĩ nói: "Nghĩ gì thế? Sao ta sẽ hoài nghi các ngươi." Hai nha hoàn này theo nàng lớn lên, nàng gần như đã xem hai người là tỷ muội ruột thịt.

Khương Lệnh Uyển nói: "Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút, các ngươi nói thật cho ta —— Thế tử có đẹp không a?"

Kim Kết cũng hiểu tính tình phu nhân nhà mình, thấy nàng không có ý tứ gì khác, mới suy nghĩ một chút, đánh bạo nói: "Thế tử gia lớn lên tuấn mỹ vô song, còn đẹp hơn thần tiên, cũng là nam nhân xứng đôi nhất với phu nhân mà nô tỳ từng gặp qua."

Đúng là có thể nói. Vừa nói thật, lại vừa khen nàng.

Khương Lệnh Uyển cười hài lòng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra thẩm mỹ của nàng cũng không có vấn đề a.



Minh Nhạn rời Long Ngọc viện, liền đến Trầm Hương viện của Phan Trắc phi. Bên người Minh Nhạn mang theo một ma ma, chính là Phương ma ma mà Minh gia đưa theo để chăm sóc Minh Nhạn.

Gò má Phương ma ma mang theo ý cười, không nhịn được nói: "Tuy Thế tử phi phu nhân còn nhỏ nhưng cách làm người không tệ." Tuy tiểu thư nhà mình là ngoại sinh nữ của Phan Trắc phi nhưng chủ mẫu Vương phủ cũng chính là vị Thế tử phu nhân này lại rất rộng lượng, dễ ở chung, tiểu thư của bà cũng có thể trải qua những ngày thoải mái a.

Minh Nhạn cũng tán thành gật đầu.

Nữ nhân Quốc Công phủ, nói cho cùng không giống nhau. Có điều điểm mấu chốt của nữ nhân chính là nam nhân của mình, nếu nàng có ý đồ với Vinh Thế tử, vị Thế tử phu nhân này chắc sẽ không đối xử khách khí với nàng như vậy. Minh Nhạn rũ mắt, đôi hàng mi dày đặc cụp xuống, tăng thêm phần kiều mị, nàng tinh tế nhớ lại, cảm thấy Vinh Thế tử quả thực quấn mỹ, đứng một nơi với Thế tử phu nhân thật xứng lứa vừa đôi, nàng nhìn cũng cảm thấy thoải mái. Hơn nữa từ lúc Thế tử đi vào, trong lòng chỉ dừng lại trên người Thế tử phu nhân, nửa khắc cũng không rời đi.

Một đôi ân ái như thế, nàng bị choáng váng mới dính líu vào.

Minh Nhạn tiến vào viện của Phan Trắc phi, Phan Trắc phi biết nàng mới đến Long Ngọc viện, liền thân thiết dò hỏi một phen.

Minh Nhạn hào phóng lại khéo léo trả lời, nói: "Tuy Thế tử phu nhân còn nhỏ tuổi, nhưng lại đối xử với A Nhạn không tệ. Thế tử gia cũng không tồi."

Lúc này Phan Trắc phi mới ngớ ra, nhìn khuôn mặt nhỏ của Minh Nhạn, nói: "Con nói—— con thấy Thế tử gia?"

Minh Nhạn gật đầu: "Đúng nha. Lúc vừa muốn rời đi, thì gặp Thế tử gia trở về."

Trong lòng Phan Trắc phi suy nghĩ một phen, lúc này đôi mắt sẫm lại, nhỏ giọng hỏi: "A Nhạn, con cảm thấy... Thế tử gia như thế nào?"

Minh Nhạn cũng không ngốc, biết Phan Trắc phi sẽ hỏi như vậy, không đơn thuần là hỏi ấn tượng của nàng với Vinh Thế tử, mà còn có ý tứ khác ở bên trong. Nàng thoáng giương mắt, nhìn về phía Phan Trắc phi, thấy sắc mặt nàng hồng hào, khí sắc rất tốt. Chỉ là rốt cuộc năm tháng không tha cho người, bây giờ dung mạo này không còn xinh đẹp như hồi còn trẻ.

Minh Nhạn bỗng hiểu ra, hai tay trong áo không nhịn được nắm chặt lại.

Tốt, uổng phí cho mẫu thân tin tưởng nàng, bảo nàng đến tìm dì, muốn dì thay mẫu thân nàng chọn con rể cho mình. Mẫu thân đem hạnh phúc của nữ nhi giao cho muội muội của mình, mà Phan Trắc phi lại có tâm tư muốn Minh Nhạn nàng làm thiếp của Vinh Thế tử!

Tốt xấu nàng cũng là đích nữ Minh gia, là người có cốt khí, làm sao có thể làm thiếp? Phải làm thiếp, bản thân nàng ta làm là được rồi, tội gì còn kéo thêm nàng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngô Gia Kiều Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook