Chương 3: Oan Hồn Chôn Nơi Đáy Vực Tán Hồn
Trường Lê
25/08/2022
Editor: Khanhsnhi
Khói độc màu vàng không ngừng tràn ra từ trong các hang cốc lớn. Đoàn người đến nơi, trên mặt đều là vẻ cẩn thận cảnh giác, mở ra các kết giới sáng lóa bao bọc cả người từ trên xuống dưới. Còn những tên chưởng hình giả kéo Phượng Khuynh Vũ đến đây hiện giờ lại không chịu tiến thêm bước nào về phía trước.
“Ra tay đi! Nhanh đem nàng ta ném vào bên trong rồi chúng ta trở về!”, Phượng Khuynh Thành che miệng mũi dựa vào lòng ngực của Lạc Vân Khê.
Tuy tu vi của nàng ta đã tới cảnh giới thiên tiên cửu chuyển, nhưng so với Kim Tiên cũng chỉ là con kiến mà thôi. Nếu như không có hai con rồng kéo liễn tự mang theo phòng hộ thì sợ rằng nàng ta cũng sẽ giống những tên chưởng hình giả kia, giậm chân tại chỗ.
“Khuynh Thành tiểu thư, khói độc này quá mức lợi hạ, tu vi của thuộc hạ nông cạn, sợ là ngăn cản không được!”, chưởng hình giả có tu vi cao nhất mặt đầy khó xử trả lời.
Mà những vị chưởng hình giả khác tu vi không bằng hắn trên mặt cũng đầy nét khổ sở. Tuy rằng bọn họ đã mở kết giới nguyên khí ở trạng thái mạnh nhất nhưng vẫn không ngăn cản được khí độc ăn mòn. Nếu tùy tiện tiến lên, e rằng chỉ trong một chốc ngắn ngủi thôi khói độc nơi này đã công phá được kết giới nguyên khí rồi. Đến lúc đó bọn họ sợ đến kiên trì bảo hộ bản thân cũng không làm được.
Khói độc này rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại thì nhìn sang người bị dịch tiên cốt như Phượng Khuynh Vũ là biết được ngay. Không có tiên nguyên kết giới bảo hộ, làn da quanh thân nàng đã bắt đầu bị thối rữa hòa tan. Không cần bao lâu nữa, cả thân huyết nhục này của nàng sẽ bị khói độc ăn màn đến không còn lại gì.
“Đồ vô dụng!”
Quát đám người kia một câu, đôi mắt tròn xoe như mang nước bên trong của Phượng Khuynh Thành lại rơi trên người Lạc Vân Khê. Không đợi nàng mở miệng nhờ vả, một luồng nguyên khí đã từ lòng bàn tay của Lạc Văn Khê nổ ra, đánh thẳng vào người của Phượng Khuynh Vũ và vài tên chưởng hình giả, đẩy tất cả bọn họ xuống táng hồn uyên!
“Khuynh Thành tiểu thư cứu ta!”
“Đại tiểu thư cứu mạng!!”
Vài tên chưởng hình giả liều mạng giãy giụa nhưng lại như cũ, không cách nào chống được lực hút nơi đáy vực, thân thể rơi thẳng xuống! Khói độc ở táng hồn uyên có thể ăn mòn tiên nguyên, bằng chút ít tu vi của bọn họ lúc này duy trì nguyên khí kết giới còn gian nan, đừng nói đến việc chống cự lại lực hút! Đường cùng bọn họ cũng chỉ có thể ký thác hy vọng cuối cùng trên người Phượng Khuynh Thành, kỳ vọng nàng có thể niệm tình cùng là người tộc thiên Phượng mà cứu bọn họ một lần.
Chỉ tiếc là, hy vọng nhiều bao nhiêu thì thất vọng cũng lớn bấy nhiêu.
Người vẫn luôn lấy dịu dàng thiện lương đối đã người khác như Phượng Khuynh Thành còn không liếc mắt nhìn bọn họ một cái đã cùng theo Lạc Vân Khê rời đi rồi. Chỉ còn dư lại thanh âm mắng chửi bi thảm quanh quẩn mãi nơi miệng cốc.
Vực sâu ngập tràn sương mù khói độc khiến cho Phượng Khuynh Vũ vốn dĩ đã rơi vào trạng thái hôn mê cũng bị khói độc đốt cháy da thịt làm cho tỉnh lại.
Đau, nỗi đau vô cùng vô tận…
Đây là ý niệm duy nhất của Phượng Khuynh Vũ sau khi tỉnh lại. Nhưng rất nhanh, nàng đã nhìn ra được tình cảnh của chính mình. Càng đi xuống, khói độc càng dày đặc, tốc độ ăn mòn cũng càng lúc càng cao. Phượng Khuynh Vũ toàn thân huyết nhục mơ hồ, đã không còn nhìn ra được nửa điểm bộ dạng của con người. Sợ rằng không đợi được đến lúc nàng gục xuống chết đi thì đã bị khói độc ăn mòn mà chết rồi.
Mất đi tiên cốt, bị chặt đứt tiên căn, nhưng Phượng Khuynh Vũ vẫn còn một con át chủ bài cuối cùng chưa từng sử dụng. Trước đây, khi lão tộc trưởng cho nàng tấm bảo mệnh phù này từng không ngừng dặn dò. Nếu không phải rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục thì tuyệt đối không cho nàng sử dụng.
Không còn thời gian cùng tinh lực để suy nghĩ quá nhiều. Giờ phút này Phượng Khuynh Vũ đem toàn bộ tinh lực truyền vào cấm chú kia, hy vọng trước khi ý thức của mình biến mất có thể thành công thi triển cấm chú này. Nhưng lưỡi nàng đã bị cắt đứt, không có ngôn ngữ chống đỡ, cấm thuật này của nàng làm sao thi triển được đây!
Vào lúc nguy cơ trập trùng, Phượng Khuynh Vũ đột nhiên nhớ tới khi còn nhỏ nàng từng buồn chán tới mức phải tập cả phúc ngữ chi thuật! Chỉ là quá lâu không sử dụng đến, nàng cũng không dám chắc có thể thi triển được hay không.
Ý niệm vừa mới hình thành, Phượng Khuynh Vũ đã bắt đầu thử sức. Con người lâm vào đường cùng thì mới thể hiện ra hết tiềm lực vô hạn, tiên cũng không khác biệt.
Sau nhiều lần thử sức, khi khói độc bắt đầu chốt cháy hai mắt của nàng, phúc ngữ chi thuật vừa tối nghĩa vừa khó hiểu kia rốt cuộc cũng đã được nàng thi triển thành công!
“Lấy… thần hồn… của ta… hiến tế. Mở ra… cánh cửa… viễn cổ thần ma. Triệu hồi… bất tử chi linh giáng xuống thân này…”
Theo bụng mấp máy, một chuỗi lại một chuỗi chú ngữ chấn động mở ra!
Vào lúc chú văn truyền ra, một cổ sức mạnh thần kỳ mạnh mẽ bao bọc lấy Phượng Khuynh Vũ đang ngã khụy bên dưới, đồng thời từng chút từng chút hấp thụ lại từng phần thân thể bị đốt cháy của nàng phát ra ánh sáng vàng lấp lánh. Một khắc trôi qua, khi dòng chú ngữ được niệm xong, tại nơi Phượng Khuynh Vũ đứng, không gian thời gian như thể bị đảo lộn. Thân hình bị tàn phá đến bất kham của nàng cứ như vậy mà lẳng lặng được huyền phù. Cho đến khi vài làn khói độc ăn mòn chỉ còn sót lại xương cốt nàng, lôi cuốn quần áo rách nát của Phượng Khuynh Vũ bên người rơi xuống.
Khi xương cốt của Phượng Khuynh Vũ rơi xuống, trạng thái kỳ dị này rốt cuộc cũng bị đánh vỡ.
Thân thể của Phượng Khuynh Vũ nâng lên rồi lại hạ xuống, sinh cơ trong thân thể cũng nhanh chóng trôi đi. Nhưng những vết thương bị khí độc ăn mòn mặt ngoài lại không tiếp tục chuyển biến xấu nữa.
Tiếng gió gào thét, khói độc như đao. Trước khi tia ý thức cuối cùng biến mất, giọng nói cổ xưa lộ ra vô tận tang thương từ hư vô đột ngột truyền đến, “Như… ngươi…mong…muốn…”
Khi điểm sáng cuối cùng trong mắt nàng tan đi, hai mắt Phượng Khuynh Vũ rốt cuộc cũng khép kín. Nhưng trên gương mặt huyết nhục mơ hồ kia lại lộ ra một nét tươi cười điềm tĩnh. Cùng thời khắc đó, những điểm ánh vàng phân tán đột nhiên tăng lên, tựa như đại hồng thủy ập đến, hóa thành một dòng nước lũ lấp lánh ánh kim, xuyên qua hàng rào không gian rồi biến mất giữa hư vô!
Linh hồn tinh hoa này vừa biến mất, một khối thiên thạch hừng hực thiêu đốt phát vỡ hư không, đột nhiên lao về hướng táng hồn uyên!
Biển sương mù nháy mắt sôi trào lên! Nhiệt độ quá cao. Ngọn lửa thiên thạch đi qua nơi nào thì nơi đó bỏng cháy tạo nên một luồng chân không dài đằng đẵng. Khi ngọn lửa thiên thạch chút nữa đã đốt thành tro bụi lại vì chạm vào nàng mà đột nhiên yên lặng. Sau đó chúng bắt đầu tan rã tán loạn. Cuối cùng chỉ còn dư lại một luồng ánh sáng, chui vào giữa hai chân mày nàng.
“Nơi này… Có chút thú vị…”, một sợi tinh thần dao động một vòng theo khói độc rồi lại thu hồi vào trong cơ thể Phượng Khuynh Vũ.
“Chính là người này đã thả bản thần ra từ khỏi nơi cầm tù sao?”
“Nhưng thân thể này vì sao lại tổn hại thành như vậy?”, trong thanh âm rõ ràng mang theo vài phần bất mãn cùng ghét bỏ.
“Còn có thần hồn này…”
Nói đến đây giọng nói đột nhiên ngừng lại, qua một hồi, âm thanh kia mới giật mình bật ra tiếng, “Hóa ra là hiến tế linh hồn!”
“Nha đầu này rốt cuộc là có địa vị gì?? Bằng chút năng lượng linh hồn này đã có thể phá vỡ phong ấn cầm tù, tạo ra khe hở!!”
Khiếp sợ qua đi, thanh âm này hồi lâu không nói nữa, tựa như đang do dự nên làm gì bây giờ.
“Dựa theo ta, xem như ngươi may mắn! Cũng may người chạy ra là bản thần ta, nếu đổi thành người khác lại đây, sợ là ngươi đến cái tư cách làm di cũng không có…”
Thân hình bị tàn phá không ngừng rơi xuống, mà âm thanh kia cũng không còn truyền đến nữa, như thể chưa bao giờ xuất hiện vậy. Chẳng qua tốc độ Phượng Khuynh Vũ rơi xuống rõ ràng giảm bớt rất nhiều. Mà miệng vết thương trên người trong lúc rơi xuống đang chậm rãi khép lại. Tầng da thịt mới sinh trưởng ra, đẩy những lớp huyết nhục bị ăn mòn ra bên ngoài, tạo thành một tầng huyết vảy xung quanh cơ thể.
Mà Phượng Khuynh Vũ hiện tại đã lâm vào hôn mê sâu, đối với những phát sinh trên cơ thể đều không hề hay biết.
Vực sâu vô tận, thời gian như thể ngừng trôi. Chỉ còn khối thân thể bị huyết vảy bao bọc này chậm rãi rơi xuống vực sâu đen nhánh, không có lấy một tia ánh sáng khói độc nào. Nàng cứ như vậy mà rơi xuống, lâu đến mức huyết vảy quanh thân cũng rơi ra, lâu đến mức tóc đen đã mọc ra từ da đầu, buông dài như một thác nước đen tuyền trong sương mù.
Những tên chưởng hình giả cùng nàng rơi xuống đây sớm đá hóa thành bụi bặm dung nhập với tầng tầng khí độc rồi. Mà Phượng Khuynh Vũ lại chữa trị thân thể giữa làn khói độc, cũng chậm rãi giảm tốc độ rơi. Lại không biết qua bao lâu, lâu đến mức tóc nàng đã dài quá mắt cá, vực sâu bên dưới mới bắt đầu xuất hiện những luồng ánh sáng yếu ớt.
Khói độc màu vàng không ngừng tràn ra từ trong các hang cốc lớn. Đoàn người đến nơi, trên mặt đều là vẻ cẩn thận cảnh giác, mở ra các kết giới sáng lóa bao bọc cả người từ trên xuống dưới. Còn những tên chưởng hình giả kéo Phượng Khuynh Vũ đến đây hiện giờ lại không chịu tiến thêm bước nào về phía trước.
“Ra tay đi! Nhanh đem nàng ta ném vào bên trong rồi chúng ta trở về!”, Phượng Khuynh Thành che miệng mũi dựa vào lòng ngực của Lạc Vân Khê.
Tuy tu vi của nàng ta đã tới cảnh giới thiên tiên cửu chuyển, nhưng so với Kim Tiên cũng chỉ là con kiến mà thôi. Nếu như không có hai con rồng kéo liễn tự mang theo phòng hộ thì sợ rằng nàng ta cũng sẽ giống những tên chưởng hình giả kia, giậm chân tại chỗ.
“Khuynh Thành tiểu thư, khói độc này quá mức lợi hạ, tu vi của thuộc hạ nông cạn, sợ là ngăn cản không được!”, chưởng hình giả có tu vi cao nhất mặt đầy khó xử trả lời.
Mà những vị chưởng hình giả khác tu vi không bằng hắn trên mặt cũng đầy nét khổ sở. Tuy rằng bọn họ đã mở kết giới nguyên khí ở trạng thái mạnh nhất nhưng vẫn không ngăn cản được khí độc ăn mòn. Nếu tùy tiện tiến lên, e rằng chỉ trong một chốc ngắn ngủi thôi khói độc nơi này đã công phá được kết giới nguyên khí rồi. Đến lúc đó bọn họ sợ đến kiên trì bảo hộ bản thân cũng không làm được.
Khói độc này rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại thì nhìn sang người bị dịch tiên cốt như Phượng Khuynh Vũ là biết được ngay. Không có tiên nguyên kết giới bảo hộ, làn da quanh thân nàng đã bắt đầu bị thối rữa hòa tan. Không cần bao lâu nữa, cả thân huyết nhục này của nàng sẽ bị khói độc ăn màn đến không còn lại gì.
“Đồ vô dụng!”
Quát đám người kia một câu, đôi mắt tròn xoe như mang nước bên trong của Phượng Khuynh Thành lại rơi trên người Lạc Vân Khê. Không đợi nàng mở miệng nhờ vả, một luồng nguyên khí đã từ lòng bàn tay của Lạc Văn Khê nổ ra, đánh thẳng vào người của Phượng Khuynh Vũ và vài tên chưởng hình giả, đẩy tất cả bọn họ xuống táng hồn uyên!
“Khuynh Thành tiểu thư cứu ta!”
“Đại tiểu thư cứu mạng!!”
Vài tên chưởng hình giả liều mạng giãy giụa nhưng lại như cũ, không cách nào chống được lực hút nơi đáy vực, thân thể rơi thẳng xuống! Khói độc ở táng hồn uyên có thể ăn mòn tiên nguyên, bằng chút ít tu vi của bọn họ lúc này duy trì nguyên khí kết giới còn gian nan, đừng nói đến việc chống cự lại lực hút! Đường cùng bọn họ cũng chỉ có thể ký thác hy vọng cuối cùng trên người Phượng Khuynh Thành, kỳ vọng nàng có thể niệm tình cùng là người tộc thiên Phượng mà cứu bọn họ một lần.
Chỉ tiếc là, hy vọng nhiều bao nhiêu thì thất vọng cũng lớn bấy nhiêu.
Người vẫn luôn lấy dịu dàng thiện lương đối đã người khác như Phượng Khuynh Thành còn không liếc mắt nhìn bọn họ một cái đã cùng theo Lạc Vân Khê rời đi rồi. Chỉ còn dư lại thanh âm mắng chửi bi thảm quanh quẩn mãi nơi miệng cốc.
Vực sâu ngập tràn sương mù khói độc khiến cho Phượng Khuynh Vũ vốn dĩ đã rơi vào trạng thái hôn mê cũng bị khói độc đốt cháy da thịt làm cho tỉnh lại.
Đau, nỗi đau vô cùng vô tận…
Đây là ý niệm duy nhất của Phượng Khuynh Vũ sau khi tỉnh lại. Nhưng rất nhanh, nàng đã nhìn ra được tình cảnh của chính mình. Càng đi xuống, khói độc càng dày đặc, tốc độ ăn mòn cũng càng lúc càng cao. Phượng Khuynh Vũ toàn thân huyết nhục mơ hồ, đã không còn nhìn ra được nửa điểm bộ dạng của con người. Sợ rằng không đợi được đến lúc nàng gục xuống chết đi thì đã bị khói độc ăn mòn mà chết rồi.
Mất đi tiên cốt, bị chặt đứt tiên căn, nhưng Phượng Khuynh Vũ vẫn còn một con át chủ bài cuối cùng chưa từng sử dụng. Trước đây, khi lão tộc trưởng cho nàng tấm bảo mệnh phù này từng không ngừng dặn dò. Nếu không phải rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục thì tuyệt đối không cho nàng sử dụng.
Không còn thời gian cùng tinh lực để suy nghĩ quá nhiều. Giờ phút này Phượng Khuynh Vũ đem toàn bộ tinh lực truyền vào cấm chú kia, hy vọng trước khi ý thức của mình biến mất có thể thành công thi triển cấm chú này. Nhưng lưỡi nàng đã bị cắt đứt, không có ngôn ngữ chống đỡ, cấm thuật này của nàng làm sao thi triển được đây!
Vào lúc nguy cơ trập trùng, Phượng Khuynh Vũ đột nhiên nhớ tới khi còn nhỏ nàng từng buồn chán tới mức phải tập cả phúc ngữ chi thuật! Chỉ là quá lâu không sử dụng đến, nàng cũng không dám chắc có thể thi triển được hay không.
Ý niệm vừa mới hình thành, Phượng Khuynh Vũ đã bắt đầu thử sức. Con người lâm vào đường cùng thì mới thể hiện ra hết tiềm lực vô hạn, tiên cũng không khác biệt.
Sau nhiều lần thử sức, khi khói độc bắt đầu chốt cháy hai mắt của nàng, phúc ngữ chi thuật vừa tối nghĩa vừa khó hiểu kia rốt cuộc cũng đã được nàng thi triển thành công!
“Lấy… thần hồn… của ta… hiến tế. Mở ra… cánh cửa… viễn cổ thần ma. Triệu hồi… bất tử chi linh giáng xuống thân này…”
Theo bụng mấp máy, một chuỗi lại một chuỗi chú ngữ chấn động mở ra!
Vào lúc chú văn truyền ra, một cổ sức mạnh thần kỳ mạnh mẽ bao bọc lấy Phượng Khuynh Vũ đang ngã khụy bên dưới, đồng thời từng chút từng chút hấp thụ lại từng phần thân thể bị đốt cháy của nàng phát ra ánh sáng vàng lấp lánh. Một khắc trôi qua, khi dòng chú ngữ được niệm xong, tại nơi Phượng Khuynh Vũ đứng, không gian thời gian như thể bị đảo lộn. Thân hình bị tàn phá đến bất kham của nàng cứ như vậy mà lẳng lặng được huyền phù. Cho đến khi vài làn khói độc ăn mòn chỉ còn sót lại xương cốt nàng, lôi cuốn quần áo rách nát của Phượng Khuynh Vũ bên người rơi xuống.
Khi xương cốt của Phượng Khuynh Vũ rơi xuống, trạng thái kỳ dị này rốt cuộc cũng bị đánh vỡ.
Thân thể của Phượng Khuynh Vũ nâng lên rồi lại hạ xuống, sinh cơ trong thân thể cũng nhanh chóng trôi đi. Nhưng những vết thương bị khí độc ăn mòn mặt ngoài lại không tiếp tục chuyển biến xấu nữa.
Tiếng gió gào thét, khói độc như đao. Trước khi tia ý thức cuối cùng biến mất, giọng nói cổ xưa lộ ra vô tận tang thương từ hư vô đột ngột truyền đến, “Như… ngươi…mong…muốn…”
Khi điểm sáng cuối cùng trong mắt nàng tan đi, hai mắt Phượng Khuynh Vũ rốt cuộc cũng khép kín. Nhưng trên gương mặt huyết nhục mơ hồ kia lại lộ ra một nét tươi cười điềm tĩnh. Cùng thời khắc đó, những điểm ánh vàng phân tán đột nhiên tăng lên, tựa như đại hồng thủy ập đến, hóa thành một dòng nước lũ lấp lánh ánh kim, xuyên qua hàng rào không gian rồi biến mất giữa hư vô!
Linh hồn tinh hoa này vừa biến mất, một khối thiên thạch hừng hực thiêu đốt phát vỡ hư không, đột nhiên lao về hướng táng hồn uyên!
Biển sương mù nháy mắt sôi trào lên! Nhiệt độ quá cao. Ngọn lửa thiên thạch đi qua nơi nào thì nơi đó bỏng cháy tạo nên một luồng chân không dài đằng đẵng. Khi ngọn lửa thiên thạch chút nữa đã đốt thành tro bụi lại vì chạm vào nàng mà đột nhiên yên lặng. Sau đó chúng bắt đầu tan rã tán loạn. Cuối cùng chỉ còn dư lại một luồng ánh sáng, chui vào giữa hai chân mày nàng.
“Nơi này… Có chút thú vị…”, một sợi tinh thần dao động một vòng theo khói độc rồi lại thu hồi vào trong cơ thể Phượng Khuynh Vũ.
“Chính là người này đã thả bản thần ra từ khỏi nơi cầm tù sao?”
“Nhưng thân thể này vì sao lại tổn hại thành như vậy?”, trong thanh âm rõ ràng mang theo vài phần bất mãn cùng ghét bỏ.
“Còn có thần hồn này…”
Nói đến đây giọng nói đột nhiên ngừng lại, qua một hồi, âm thanh kia mới giật mình bật ra tiếng, “Hóa ra là hiến tế linh hồn!”
“Nha đầu này rốt cuộc là có địa vị gì?? Bằng chút năng lượng linh hồn này đã có thể phá vỡ phong ấn cầm tù, tạo ra khe hở!!”
Khiếp sợ qua đi, thanh âm này hồi lâu không nói nữa, tựa như đang do dự nên làm gì bây giờ.
“Dựa theo ta, xem như ngươi may mắn! Cũng may người chạy ra là bản thần ta, nếu đổi thành người khác lại đây, sợ là ngươi đến cái tư cách làm di cũng không có…”
Thân hình bị tàn phá không ngừng rơi xuống, mà âm thanh kia cũng không còn truyền đến nữa, như thể chưa bao giờ xuất hiện vậy. Chẳng qua tốc độ Phượng Khuynh Vũ rơi xuống rõ ràng giảm bớt rất nhiều. Mà miệng vết thương trên người trong lúc rơi xuống đang chậm rãi khép lại. Tầng da thịt mới sinh trưởng ra, đẩy những lớp huyết nhục bị ăn mòn ra bên ngoài, tạo thành một tầng huyết vảy xung quanh cơ thể.
Mà Phượng Khuynh Vũ hiện tại đã lâm vào hôn mê sâu, đối với những phát sinh trên cơ thể đều không hề hay biết.
Vực sâu vô tận, thời gian như thể ngừng trôi. Chỉ còn khối thân thể bị huyết vảy bao bọc này chậm rãi rơi xuống vực sâu đen nhánh, không có lấy một tia ánh sáng khói độc nào. Nàng cứ như vậy mà rơi xuống, lâu đến mức huyết vảy quanh thân cũng rơi ra, lâu đến mức tóc đen đã mọc ra từ da đầu, buông dài như một thác nước đen tuyền trong sương mù.
Những tên chưởng hình giả cùng nàng rơi xuống đây sớm đá hóa thành bụi bặm dung nhập với tầng tầng khí độc rồi. Mà Phượng Khuynh Vũ lại chữa trị thân thể giữa làn khói độc, cũng chậm rãi giảm tốc độ rơi. Lại không biết qua bao lâu, lâu đến mức tóc nàng đã dài quá mắt cá, vực sâu bên dưới mới bắt đầu xuất hiện những luồng ánh sáng yếu ớt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.