Chương 1: Thiên Phượng Thánh Nữ - Kẻ Bị Tộc Nhân Chán Ghét
Trường Lê
19/08/2022
Editor: Khanhsnhi
Tiên giới, quá hoàng thiên đông hư. Nắng sớm chiếu vào những tán lá trên mặt đất, làm nổi bật lên làn sương mù hải thanh sơn xa hoa. Giữa biển sương mù kia chính là dãy núi thượng hùng vĩ, trăm điểm đua hót, vô số thác nước lớn nhỏ đan xen. Từng tòa lầu các đan xen, phân tán giữa các ngọn núi.
Nơi này, là khu vực trung tâm của dòng tộc lớn mạnh nhất trong mười tộc ở đông hư, thiên Phượng tộc.
Vốn là giờ giữa trưa bận rộn nhất trong ngày, nhưng mấy ngày nay người trong phượng tộc không những không vội vàng tu luyện, ngược lại toàn chạy đến khu vực cấm sau núi. Mà kiến trúc duy nhất ở khu vực sau núi này chính là trảm linh đài.
Trảm linh đài chuyên dùng để xử phạt những người phạm trọng tội trong tộc. Tội nhân từng bị hành tội ở đây, nhẹ thì bị cắt chi móc mắt đuổi ra khỏi tộc, nặng thì bị hủy bỏ tu vi biến thành phàm nhân.
Mà hôm nay, thiên phượng Thánh nữ Phượng Khuynh Vũ lại bị treo giữa hai cây hình trụ trên đài, trở thành tội nhân có địa vị cao nhất từ trước đến nay chịu hình phạt nơi đây.
“Khuynh Vũ, người cai quản thánh hỏa trì nhiều năm như vậy, hiện giờ hỏa linh dịch lại đột nhiên khô kiệt… Chuyện này người giải thích thế nào?”
Trên hình đài đối diện hình trụ, Phượng Khuynh Thành đang ngồi, trên gương mặt mỹ diễm tràn đầy biểu cảm không đành lòng.
Phượng Khuynh Vũ cười ngạo nghễ, “Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do!”
Nhìn nàng ta làm bộ làm tịch như tỷ tỷ tốt, trong mắt Phượng Khuynh Vũ ngập tràn phẫn nộ không ngăn chặn được.
“Phượng Khuynh Thành, ngươi tính mưu tính kế lâu như vậy, còn không phải là vì muốn đoạt niết bàn loại hay sao? Hiện giờ lão tộc trưởng không còn nữa, cũng không ai có thể ngăn được ngươi, cần gì phải tìm những cái cớ sứt sẹo như thế!”
Phượng Khuynh Thành rũ mắt than nhẹ, “Khuynh vũ, lẽ nào người không hiểu được nỗi khổ tâm của tỷ tỷ sao? Niết bàn loại đã bị ngươi luyện hóa, dù có đem người đi ăn tươi nuốt sống cũng không thể tìm về. Tỷ tỷ sao lại vì cái này mà làm khó dễ người!”
“Phì…”, Phượng Khuynh Vũ cười nhạo, “Vì cái gì thì ngươi so với ai khác phải rõ hơn hết, không cần ở trước mặt ta giả vờ tỷ muội tình thâm!”
“Phượng Khuynh Vũ, người đừng có không biết tốt xấu như vậy!”
Thấy con gái của tộc trưởng bị tội nhân khi dễ, các trưởng lão nhịn không được, tức giận quát lớn Phượng Khuynh Vũ.
“Khuynh Thành một lòng muốn giúp ngươi thoát tội, không mong ngươi báo đáp nhưng cũng không chấp nhận được bị ngươi bôi nhọ!”
“Đúng vậy! Khuynh Thành tiểu thư thiện tâm như thế cũng bị khinh thường, Phượng Khuynh Vũ ngươi rốt cuộc có lương tâm không hả?!”, một vị trưởng lão khác cũng hùa vào trách cứ.
“Mau xin lỗi Khuynh Thành! Vì thứ tội nhân như ngươi, nàng ở sau lưng rớt bao nhiêu nước mắt. Chẳng lẽ tâm của ngươi bị cho ăn rồi sao?”
Trên hình đài vài vị trưởng lão vô cùng đau đớn, mà trên quảng trường vây xem cũng có không ít tộc nhân ngươi một câu ta một câu bất bình thay cho Phượng Khuynh Thành.
“Xin lỗi đi!”
“Khuynh Thành tiểu thư không phải là người thứ tội nhân như ngươi có thể vũ nhục!”
“Đem hỏa linh dịch giao ra đây!”
“Kẻ tự trộm thứ mình đang trông coi không xứng chưởng quản thánh hỏa trì!”
“Phế bỏ chức vụ Thánh Nữ của nàng ta đi!”
“Trục xuất nàng ta khỏi thiên Phượng tộc!”
Ánh mắt thanh lãnh nhìn xuống đám người phía dưới, nhìn rõ biểu cảm căm ghét trên mặt bọn họ, Phương Khuynh Vũ cảm thấy trong lòng một mảng lạnh lẽo. Năm đó khi lão tộc trưởng còn ở đây, những người này ai ai không theo nịnh bợ nàng? Hiện giờ lão tộc trưởng vũ hóa không được bao lâu, nhóm người này đã bắt đầu động thủ, đúng là chờ không nổi mà.
“Chư vị! Xin nghe một lời của ta!”
Phượng Khuynh Thành rời khỏi chỗ ngồi cho những tộc nhân bình thường hành lễ, trên quảng trường lập tức an tĩnh lại.
“Là tỷ muội nhiều năm, Khuynh Vũ phạm sai lầm thì ta người làm tỷ tỷ cũng có trách nhiệm. Nhưng hỏa linh dịch liên quan đến sủng nhục hưng suy của thiện phương tộc ta, dù cho Khuynh Thành không đành lòng cũng không thể không vì mấy vạn tộc nhân mà suy nghĩ…”
Nói đoạn, Phượng Khuynh Thành lấy từ tay áo càn khôn ra một phương lệnh bài giơ lên cho mọi người xem.
“Cha của ta trước khi đi, đã đem gia chủ lệnh giao cho ta chưởng quản. Trước khi lão nhân gia trở về, sự vụ lớn nhỏ trong tộc đều do ta cùng với các trưởng lão nghị định…”
m thanh nghị luận vang lên từ khắp các góc ở quảng trường, mà Phượng Khuynh Thành cũng căn chuẩn thời cơ tuyên bố hành vi phạm tội của Phượng Khuynh Vũ.
“Thân là Thánh Nữ, lại tự trộm thứ do mình trông coi, đến nỗi chặt đứt nguồn cung ứng hỏa linh dịch cho toàn bộ tộc nhân. Khuynh Vũ, ta tuy có lòng muốn thiên vị người, nhưng lại không thể không theo lẽ công bằng mà xử trí…”
Nhìn Phượng Khuynh Thành đứng trên đài làm ra vẻ, Phượng Khuynh Vũ thật sự cảm thấy ghê tởm.
Đổi thành mấy ngày trước, nàng thật sự nghĩ nàng ta đơn giản thuần thiện, cho đến ngày ấy khi nàng ta đột nhiên dẫn người xông vào thành hỏa điện của nàng, đem nàng nhốt đi thì nàng mới phát hiện, hóa ra hết thảy đều đã có âm mưu từ trước.
Cái gì mà hỏa linh dịch, cái gì mà đại nghĩa vì tộc nhân, chẳng qua là những thứ nàng dùng để làm cớ che đi chính bản thân mình mà thôi. Nhưng Phượng Khuynh Vũ nàng dù có ngốc như một quả trứng đi nữa, muốn nàng chỉ động nhảy vào cái hố đã bị đào sẵn kia, việc này, sợ lại khó mà thay đổi.
Phượng Khuynh Vũ đáp lời, “Nói nhiều như vậy làm gì? Phượng Khuynh Thành ngươi muốn xử trí ta thế nào thì thế đó. Nhưng muốn ta nhận tội? Không có khả năng!”
Liên tục mấy ngày bị tra tấn bức cung, toàn thân Phượng Khuynh Vũ sớm đã không còn chỗ da thịt nào lành lặn, nếu cứ tiếp tục thế này, sợ là sẽ ép nàng đến chết.
“Khuynh Vũ, sao ngươi lại cố chấp vậy?”, Phương Khuynh Thành lắc đầu than khổ, “Nếu ngươi chịu thừa nhận hành vi phạm tội, tỷ tỷ sẽ cầu xin các trưởng lão xử phạt nhẹ tay…”
Phượng Khuynh Vũ bật cười, “Lòng tốt của ngươi ta không dám nhận!”
“Khuynh Thành, nếu nàng ta đã gàn bướng hồ đồ, ngươi cũng không cần phí miệng lưỡi. Chưởng hình sứ đâu?”, đại trưởng lão vẫn luôn thờ ở lạnh nhạt cuối cùng cũng không nhìn nổi nữa.
“Có thuộc hạ!”
Vài tên chưởng hình giả nửa người trên trần trụi đi tới, hướng về phía hình đài cao khom người thi lễ.
“Phượng Khuynh Vũ kiêu ngạo khó thuần, làm lơ tộc quy, một chuyện hỏa linh dịch thôi đã chết muôn lần cũng khó mà chuộc, nay lại không màng đến tình nghĩa tỷ muội, tìm mọi cách nhục nhã Khuynh Thành…. Thông qua nghị định cùng hội trưởng lão, quyết định dịch tiên cốt, hủy bỏ tu vi, trục xuất khỏi thiên Phượng tộc!”
Tuyên bố xử phạt vừa được nêu ra, sắc mặt Phượng Khuynh Vũ trong nháy mắt trở nên trắng bệch, tơ máu che kín hai tròng mắt, tất cả đều là vẻ mặt khó có thể tin được. Mà trên đài cao, Phượng Khuynh Thành tựa người vào tay vịn ghế, bộ dạng đau lòng không kìm được.
“Ta không có chiếm đoạt hỏa linh dịch! Các người không thể đối xử với ta như thế được!! Ta là trữ phi tương lai đã được Thiên Đế khâm định, các người không có quyền xử trí ta!!”
Phương Khuynh Vũ vừa khóc vừa nháo khiến cho vài tên chưởng hình giả kia quả nhiên không dám động. Mà sắc mặt của các vị trưởng lão trên hình đài quan sát cũng hoàn toàn trầm xuống. Trước đây bọn họ vẫn luôn cố tình lẩn tránh chuyện này, hiện giờ lại bị nàng lôi ra như thế. Phượng Khuynh Vũ này thật sự không thể giữ lại.
Khi không khí đang ngưng trọng, các trưởng lão vì tìm cách xử trí Phượng Khuynh Vũ mà đau đầu thì nơi phía xa chân trời đột nhiên xuất hiện một vệt sáng màu vàng kim chói lóa. Vệt sáng chạy dài không biết mấy phần sương mù, khuấy động không khí xung quanh. Một toa xe do hai chân long băng qua sương mù kéo đến, chỉ trong chớp mắt đã đáp xuống ở hình trên quảng trường.
“Đó là…”
“Trữ quân của thiên tộc! Đó là song long liễn của Thiên tộc trữ quân!”
Giữa những tiếng tung hô kinh người, Thiên tộc trữ quân Lạc Vân Khê, người mặc hoa phục, đầu đội Thái Tử quan, chậm rãi từ trên liễn bước xuống.
Trên đài cao, các trưởng lão của thiên phượng tộc đang sôi nổi đứng lên khỏi ghế, một đám người nịnh nọt cười cung nghênh Thiên tộc trữ quân thánh giá. Thiên Phượng tộc tuy rằng cường đại, nhưng cũng chỉ là một thần tộc dưới trướng của Thiên Đế. Hiện giờ trữ quân giá lâm, bọn họ sao lại dám không đứng lên chào đón.
“Quân thượng giá lâm thiên Phượng tộc của ta là vì sự việc của tội nữ Phượng Khuynh Vũ sao”, đại trưởng lão mặt tươi cười khom người hỏi.
Biến cố thình lình xảy đến cũng khiến tầm mắt của Phượng Khuynh Vũ phải hướng về phía này. Chỉ là trong ánh mắt tha thiết kia, còn mang theo vài phần nghi hoặc cùng khó hiểu.
Tiên giới, quá hoàng thiên đông hư. Nắng sớm chiếu vào những tán lá trên mặt đất, làm nổi bật lên làn sương mù hải thanh sơn xa hoa. Giữa biển sương mù kia chính là dãy núi thượng hùng vĩ, trăm điểm đua hót, vô số thác nước lớn nhỏ đan xen. Từng tòa lầu các đan xen, phân tán giữa các ngọn núi.
Nơi này, là khu vực trung tâm của dòng tộc lớn mạnh nhất trong mười tộc ở đông hư, thiên Phượng tộc.
Vốn là giờ giữa trưa bận rộn nhất trong ngày, nhưng mấy ngày nay người trong phượng tộc không những không vội vàng tu luyện, ngược lại toàn chạy đến khu vực cấm sau núi. Mà kiến trúc duy nhất ở khu vực sau núi này chính là trảm linh đài.
Trảm linh đài chuyên dùng để xử phạt những người phạm trọng tội trong tộc. Tội nhân từng bị hành tội ở đây, nhẹ thì bị cắt chi móc mắt đuổi ra khỏi tộc, nặng thì bị hủy bỏ tu vi biến thành phàm nhân.
Mà hôm nay, thiên phượng Thánh nữ Phượng Khuynh Vũ lại bị treo giữa hai cây hình trụ trên đài, trở thành tội nhân có địa vị cao nhất từ trước đến nay chịu hình phạt nơi đây.
“Khuynh Vũ, người cai quản thánh hỏa trì nhiều năm như vậy, hiện giờ hỏa linh dịch lại đột nhiên khô kiệt… Chuyện này người giải thích thế nào?”
Trên hình đài đối diện hình trụ, Phượng Khuynh Thành đang ngồi, trên gương mặt mỹ diễm tràn đầy biểu cảm không đành lòng.
Phượng Khuynh Vũ cười ngạo nghễ, “Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do!”
Nhìn nàng ta làm bộ làm tịch như tỷ tỷ tốt, trong mắt Phượng Khuynh Vũ ngập tràn phẫn nộ không ngăn chặn được.
“Phượng Khuynh Thành, ngươi tính mưu tính kế lâu như vậy, còn không phải là vì muốn đoạt niết bàn loại hay sao? Hiện giờ lão tộc trưởng không còn nữa, cũng không ai có thể ngăn được ngươi, cần gì phải tìm những cái cớ sứt sẹo như thế!”
Phượng Khuynh Thành rũ mắt than nhẹ, “Khuynh vũ, lẽ nào người không hiểu được nỗi khổ tâm của tỷ tỷ sao? Niết bàn loại đã bị ngươi luyện hóa, dù có đem người đi ăn tươi nuốt sống cũng không thể tìm về. Tỷ tỷ sao lại vì cái này mà làm khó dễ người!”
“Phì…”, Phượng Khuynh Vũ cười nhạo, “Vì cái gì thì ngươi so với ai khác phải rõ hơn hết, không cần ở trước mặt ta giả vờ tỷ muội tình thâm!”
“Phượng Khuynh Vũ, người đừng có không biết tốt xấu như vậy!”
Thấy con gái của tộc trưởng bị tội nhân khi dễ, các trưởng lão nhịn không được, tức giận quát lớn Phượng Khuynh Vũ.
“Khuynh Thành một lòng muốn giúp ngươi thoát tội, không mong ngươi báo đáp nhưng cũng không chấp nhận được bị ngươi bôi nhọ!”
“Đúng vậy! Khuynh Thành tiểu thư thiện tâm như thế cũng bị khinh thường, Phượng Khuynh Vũ ngươi rốt cuộc có lương tâm không hả?!”, một vị trưởng lão khác cũng hùa vào trách cứ.
“Mau xin lỗi Khuynh Thành! Vì thứ tội nhân như ngươi, nàng ở sau lưng rớt bao nhiêu nước mắt. Chẳng lẽ tâm của ngươi bị cho ăn rồi sao?”
Trên hình đài vài vị trưởng lão vô cùng đau đớn, mà trên quảng trường vây xem cũng có không ít tộc nhân ngươi một câu ta một câu bất bình thay cho Phượng Khuynh Thành.
“Xin lỗi đi!”
“Khuynh Thành tiểu thư không phải là người thứ tội nhân như ngươi có thể vũ nhục!”
“Đem hỏa linh dịch giao ra đây!”
“Kẻ tự trộm thứ mình đang trông coi không xứng chưởng quản thánh hỏa trì!”
“Phế bỏ chức vụ Thánh Nữ của nàng ta đi!”
“Trục xuất nàng ta khỏi thiên Phượng tộc!”
Ánh mắt thanh lãnh nhìn xuống đám người phía dưới, nhìn rõ biểu cảm căm ghét trên mặt bọn họ, Phương Khuynh Vũ cảm thấy trong lòng một mảng lạnh lẽo. Năm đó khi lão tộc trưởng còn ở đây, những người này ai ai không theo nịnh bợ nàng? Hiện giờ lão tộc trưởng vũ hóa không được bao lâu, nhóm người này đã bắt đầu động thủ, đúng là chờ không nổi mà.
“Chư vị! Xin nghe một lời của ta!”
Phượng Khuynh Thành rời khỏi chỗ ngồi cho những tộc nhân bình thường hành lễ, trên quảng trường lập tức an tĩnh lại.
“Là tỷ muội nhiều năm, Khuynh Vũ phạm sai lầm thì ta người làm tỷ tỷ cũng có trách nhiệm. Nhưng hỏa linh dịch liên quan đến sủng nhục hưng suy của thiện phương tộc ta, dù cho Khuynh Thành không đành lòng cũng không thể không vì mấy vạn tộc nhân mà suy nghĩ…”
Nói đoạn, Phượng Khuynh Thành lấy từ tay áo càn khôn ra một phương lệnh bài giơ lên cho mọi người xem.
“Cha của ta trước khi đi, đã đem gia chủ lệnh giao cho ta chưởng quản. Trước khi lão nhân gia trở về, sự vụ lớn nhỏ trong tộc đều do ta cùng với các trưởng lão nghị định…”
m thanh nghị luận vang lên từ khắp các góc ở quảng trường, mà Phượng Khuynh Thành cũng căn chuẩn thời cơ tuyên bố hành vi phạm tội của Phượng Khuynh Vũ.
“Thân là Thánh Nữ, lại tự trộm thứ do mình trông coi, đến nỗi chặt đứt nguồn cung ứng hỏa linh dịch cho toàn bộ tộc nhân. Khuynh Vũ, ta tuy có lòng muốn thiên vị người, nhưng lại không thể không theo lẽ công bằng mà xử trí…”
Nhìn Phượng Khuynh Thành đứng trên đài làm ra vẻ, Phượng Khuynh Vũ thật sự cảm thấy ghê tởm.
Đổi thành mấy ngày trước, nàng thật sự nghĩ nàng ta đơn giản thuần thiện, cho đến ngày ấy khi nàng ta đột nhiên dẫn người xông vào thành hỏa điện của nàng, đem nàng nhốt đi thì nàng mới phát hiện, hóa ra hết thảy đều đã có âm mưu từ trước.
Cái gì mà hỏa linh dịch, cái gì mà đại nghĩa vì tộc nhân, chẳng qua là những thứ nàng dùng để làm cớ che đi chính bản thân mình mà thôi. Nhưng Phượng Khuynh Vũ nàng dù có ngốc như một quả trứng đi nữa, muốn nàng chỉ động nhảy vào cái hố đã bị đào sẵn kia, việc này, sợ lại khó mà thay đổi.
Phượng Khuynh Vũ đáp lời, “Nói nhiều như vậy làm gì? Phượng Khuynh Thành ngươi muốn xử trí ta thế nào thì thế đó. Nhưng muốn ta nhận tội? Không có khả năng!”
Liên tục mấy ngày bị tra tấn bức cung, toàn thân Phượng Khuynh Vũ sớm đã không còn chỗ da thịt nào lành lặn, nếu cứ tiếp tục thế này, sợ là sẽ ép nàng đến chết.
“Khuynh Vũ, sao ngươi lại cố chấp vậy?”, Phương Khuynh Thành lắc đầu than khổ, “Nếu ngươi chịu thừa nhận hành vi phạm tội, tỷ tỷ sẽ cầu xin các trưởng lão xử phạt nhẹ tay…”
Phượng Khuynh Vũ bật cười, “Lòng tốt của ngươi ta không dám nhận!”
“Khuynh Thành, nếu nàng ta đã gàn bướng hồ đồ, ngươi cũng không cần phí miệng lưỡi. Chưởng hình sứ đâu?”, đại trưởng lão vẫn luôn thờ ở lạnh nhạt cuối cùng cũng không nhìn nổi nữa.
“Có thuộc hạ!”
Vài tên chưởng hình giả nửa người trên trần trụi đi tới, hướng về phía hình đài cao khom người thi lễ.
“Phượng Khuynh Vũ kiêu ngạo khó thuần, làm lơ tộc quy, một chuyện hỏa linh dịch thôi đã chết muôn lần cũng khó mà chuộc, nay lại không màng đến tình nghĩa tỷ muội, tìm mọi cách nhục nhã Khuynh Thành…. Thông qua nghị định cùng hội trưởng lão, quyết định dịch tiên cốt, hủy bỏ tu vi, trục xuất khỏi thiên Phượng tộc!”
Tuyên bố xử phạt vừa được nêu ra, sắc mặt Phượng Khuynh Vũ trong nháy mắt trở nên trắng bệch, tơ máu che kín hai tròng mắt, tất cả đều là vẻ mặt khó có thể tin được. Mà trên đài cao, Phượng Khuynh Thành tựa người vào tay vịn ghế, bộ dạng đau lòng không kìm được.
“Ta không có chiếm đoạt hỏa linh dịch! Các người không thể đối xử với ta như thế được!! Ta là trữ phi tương lai đã được Thiên Đế khâm định, các người không có quyền xử trí ta!!”
Phương Khuynh Vũ vừa khóc vừa nháo khiến cho vài tên chưởng hình giả kia quả nhiên không dám động. Mà sắc mặt của các vị trưởng lão trên hình đài quan sát cũng hoàn toàn trầm xuống. Trước đây bọn họ vẫn luôn cố tình lẩn tránh chuyện này, hiện giờ lại bị nàng lôi ra như thế. Phượng Khuynh Vũ này thật sự không thể giữ lại.
Khi không khí đang ngưng trọng, các trưởng lão vì tìm cách xử trí Phượng Khuynh Vũ mà đau đầu thì nơi phía xa chân trời đột nhiên xuất hiện một vệt sáng màu vàng kim chói lóa. Vệt sáng chạy dài không biết mấy phần sương mù, khuấy động không khí xung quanh. Một toa xe do hai chân long băng qua sương mù kéo đến, chỉ trong chớp mắt đã đáp xuống ở hình trên quảng trường.
“Đó là…”
“Trữ quân của thiên tộc! Đó là song long liễn của Thiên tộc trữ quân!”
Giữa những tiếng tung hô kinh người, Thiên tộc trữ quân Lạc Vân Khê, người mặc hoa phục, đầu đội Thái Tử quan, chậm rãi từ trên liễn bước xuống.
Trên đài cao, các trưởng lão của thiên phượng tộc đang sôi nổi đứng lên khỏi ghế, một đám người nịnh nọt cười cung nghênh Thiên tộc trữ quân thánh giá. Thiên Phượng tộc tuy rằng cường đại, nhưng cũng chỉ là một thần tộc dưới trướng của Thiên Đế. Hiện giờ trữ quân giá lâm, bọn họ sao lại dám không đứng lên chào đón.
“Quân thượng giá lâm thiên Phượng tộc của ta là vì sự việc của tội nữ Phượng Khuynh Vũ sao”, đại trưởng lão mặt tươi cười khom người hỏi.
Biến cố thình lình xảy đến cũng khiến tầm mắt của Phượng Khuynh Vũ phải hướng về phía này. Chỉ là trong ánh mắt tha thiết kia, còn mang theo vài phần nghi hoặc cùng khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.