Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế
Chương 117: Bắc sứ [Hạ]
Hành Yên Yên
04/11/2020
Mạnh Đình Huy lập tức liền giật mình, nguyên tưởng rằng Địch Niệm đi Bắc cảnh là muốn bày binh bố trận, ai ngờ thì ra là phụng chỉ đi cắt bỏ binh lính cấm quân!
Bất quá suy nghĩ cẩn thận một chút, nếu chiếu theo tính tình của Hoàng thượng, việc này cũng không có gì kỳ lạ.
Năm đó Thượng hoàng cùng Bình vương sau khi thống nhất tứ quốc, để phòng những nơi quy hàng sinh biến, chư lộ cấm quân, bính lính vùng biên giới chỉ tăng không giảm, mấy năm qua binh vụ hỗn tạp, chỉ riêng khối lương hưởng cũng đã làm cho Tam Tư trong triều tốn không ít tâm sức.
Lại nói án tử của Vương Kỳ trước đây, không phải đểu bắt nguồn từ việc ngân lượng hàng tháng của đại doanh Thanh Châu sao? Lại nói tới chuyện cấm quân Liễu Kỳ làm phản, không phải cũng bởi vì Chuyển Vận Tư Triều An Bắc Lộ có ý muốn giảm đi lương hưởng gây ra sao?
Huống chi mấy chư lộ cấm quân của Bắc cảnh, nghĩ tới chỉ một lộ Triều An kia mà đã có tám cái doanh trại, nhóm binh sĩ kia cũng không phải đều là người tinh tráng cường hãn, trong đó ắt hẳn có không ít ngư long hỗn tạp đắp vào cho đủ số lượng, làn này đêm tam lộ cấm quân cắt giảm trọng biên một phen cũng đúng.
Nàng từ từ rũ mắt xuống, trong lòng bắt đầu buồn bực chính mình, sao lại hiểu lầm hắn lâu như vậy.
Hắn đã muốn dưỡng bách tính, tất nhiên là muốn giảm bớt chút gánh nặng tô thuế của dân chúng, mà chợ giao thương ở Bắc cảnh rất có lợi chính là có thể dùng để kích thích khai hoang, vì nhóm binh lính cấm quân bị cắt giảm kia an gia trí nghiệp.
Trước đây hắn tự mình đến Bắc cảnh để xem xét mười mấy cái doanh trại, như vậy hẳn đã nghĩ tốt tương lai sẽ làm như vậy rồi. Vả lại hắn năm đó trong tâm bời vì doanh trại suy đồi mà đại động can hỏa, căn bản không phải vì hắn muốn dụng binh Bắc Tiễn, mà là cố kỵ tương lai một ngày cắt giảm binh sĩ, thì một đường biên giới phía bắc này còn có thể kiên cố không thôi giống như trước đây hay không.
Vốn chỉ nói hắn sẽ giống như phụ thân hắn, nếu không có công chinh phạt mở rộng bờ cõi thì không đủ để lập đế uy, nhưng hắn tâm mang thiên hạ, há lại là người chỉ biết hưng binh hiếu chiến.
Nàng luôn vọng ngôn rằng chính mình rất hiểu hắn, mà nay lại cần người khác nói mới có thể biết được tâm tư của hắn, đúng là xấu hổ vạn phần.
Nói như vậy, quốc thư thỉnh cầu của Bắc Tiễn lần này, trái lại đúng là cấp cho Hoàng thượng cùng nhị phủ một cái nan đề rồi.
Nếu bác bỏ thỉnh cầu này, ai có thể đảm bảo Bắc Tiễn sẽ không gây chuyện ở biên cảnh? Nhưng nếu chấp nhận, thì quốc uy của Đại Bình phải đặt ở đâu?
Nghĩ xong, trong lòng nàng giống như bị đàn kiến cắn xé, cũng cảm thấy cái tên Bắc Tiễn hoàng đế Hướng Đắc Khiêm này đúng là thật đáng hận.
"Lão tử vẫn thật là nuốt không trôi khẩu khí này!" Giang Bình vẫn còn vung tay nói: "Không bằng ta ông mấy người chúng ta tối nay khuyên Hoàng thượng một phen, dù sao xuất binh đánh lớn một trận, nói không chừng không tới một năm rưỡi là có thể phá tới đô thành, khiến Hướng Đắc Khiêm mang cờ trắng xuất cung quỳ xuống gọi gia gia..."
Phương Khải lập tức cắt đứt: "Bắc Tiễn ỷ vào biên cảnh dựa vào nơi hiểm yếu dễ thủ khó công, trước đây cũng đã chiếm một cái đại tiện nghi, hai mươi năm qua càng thêm dưỡng tinh súc nhuệ*, gươm ngựa sẵn sàng sao có thể khinh thường! Đại Bình ta trải qua chiến hỏa phong yên của tứ quốc mới có thể lập triều, mà nay thiên hạ dân sinh vừa mới hòa hoãn lại một chút, sao có thể bởi vì chúng tướng muốn sính danh cầu công mà khiến cho bách tính máu nhuộm đồng bằng? Huống chi chư lộ phía nam của Bắc cảnh vốn là vùng đất đầu hàng của Trung Uyển, nếu một ngày Bắc cảnh động binh, sao ngươi biết những thần dân quy hàng kia sẽ không nhân cơ hội mà tạo phản chứ?"
*Dưỡng tinh súc nhuệ: Dưỡng tinh súc nhuệ, trích từ 《 tam quốc diễn nghĩa 》, ý tư thị bảo dưỡng tinh thần, súc tập nhuệ khí 。
Những lời này rất có lý, Mạnh Đình Huy ở trong lòng cũng âm thầm gật đầu, với quốc thế hiện nay của Bắc Tiễn, cho dù xuất binh cũng khó nói nhất định sẽ thắng. Huống chi cho dù có thắng, trong đó cũng phải bồi thường bao nhiêu tính mệnh của sĩ binh bách tính...
Phương Khải nghĩ một chút, lại thấp giọng nói: "Trong chuyện này, Hoàng thượng đã suy nghĩ kỹ càng, chúng ta chớ lại dùng kiểu đoán tâm tư Bình vương trước kia tới để đoán tâm tư Hoàng thượng, Hoàng thượng cùng Bình vương, là vô cùng bất đồng."
"Phương tướng quân nói rất phải." Thiêm tri Khu Mật Viện sự, An Mậu Lâm đứng ở một bên gật đầu tán thành, rồi hướng Giang Bình nói: "Giang tướng quân chớ vội, đợi lát nữa gặp Hoàng thượng, lại thăm dò một chút xem tâm tư Hoàng thượng như thế nào rồi lại nói tiếp."
Giang Bình trừng mắt một cái rồi không nói nữa, lại nghe bên ngoài của vang lên tiếng kẽo kẹt bị người đẩy ra, một tiểu thái giám thò nửa người vào, nhìn mọi người nói: "Sao vậy, chư vị tướng quân đang nghị đại sự gì vậy? Ngay cả chúng ta thông truyền cũng không nghe thấy, cũng không ra ngoài nghênh giá?"
Mọi người lập tức đứng dậy, Mạnh Đình Huy cũng cuống quýt đứng lên.
Không đợi mọi người tiến lên, tiểu thái giám kia liền đẩy cửa ra rồi nghiêng người cung kính nhường đường, Anh Quả trong ánh sáng lạnh của tuyết sắc ban đêm rảo bước tiến vào phòng.
Người ở bên trong rối rít cúi đầu, hành lễ nói: "Bệ hạ thứ cho chúng thần tội nghênh tiếp chậm trễ."
Anh Quả giương mắt chậm rãi liếc mọi người bên trong một vòng, rồi mới cởi cái áo khoác đầy tuyết ra, giao cho tiểu thái giám, nói: "Đừng ngại, tối nay tuyết lớn, nên không truyền các khanh vào nhập cận, chính là vì không muốn các khanh vất vả chịu cái lạnh của gió tuyết này."
Tiểu thái giám đem cửa cẩn thận đóng lại xong, dời ghế dựa đến trước án, lại rót một ly trà nóng, sau đó mới không nói tiếng nào thoái lui vào trong góc phòng đứng chờ.
Anh Quả thẳng lưng ngồi xuống, giơ tay lên ý bảo mọi người cũng ngồi, rồi trực tiếp nói: "Trẫm đã cùng Trung thư nghị xong rồi mới đến đây." Hắn nhìn sắc mặt các lão tướng đều có chút biến đổi, cũng không cho người khác cơ hội mở miệng, tiếp tục nói: "Trung thư cùng ý kiến bác bỏ thỉnh cầu của Bắc Tiễn. Nhưng trẫm lại muốn hỏi các ngươi, nếu như vậy, thì cấm quân biên giới Bắc cảnh này phải làm thế nào?"
Địch Niệm chân trước vừa đi, trong liền liền xảy ra loại chuyện như vậy, thật khiến người ta khó có thể định đoạt.
Nếu bác bỏ thỉnh cầu của Bắc Tiễn, để phòng bọn chúng thừa cơ gây chuyện, tất không thể cắt giảm số lượng lớn cấm quân. Nhưng như vậy gánh nặng của triều đình cũng không thể giảm bớt, nói thế nào cũng đều là Bắc Tiễn chiếm tiện nghi.
Đám người Phương Khải đối với việc Trung thư cùng ý kiến bác bỏ thỉnh cầu này của Bắc Tiễn cũng rất ngạc nhiên còn có hài lòng, nhưng không có ai lập tức lên tiếng, đều trầm tư suy nghĩ, cố gắng muốn nghĩ ra một cái sách lược vẹn toàn.
Mạnh Đình Huy vừa mới bắt đầu tham dự quân vụ, không dám tùy tiện nói bừa trong chuyện đại sự như vầy, nên nhẹ nhàng lui sang một bên án, yên lặng mài mực.
Anh Quả thấy không có người lên tiếng trả lời, chân mày không khỏi hơi nhăn lại, nói: "Trẫm muốn chuẩn một nửa thỉnh cầu trong đó."
Mọi người đều kinh ngạc, động tác trên tay Mạnh Đình Huy cũng theo âm thanh đó mà dừng lại.
Sắc mặt của hắn hơi tối lại, nói: "Chuẩn thỉnh cùng nhau cắt giảm quân lính biên giới, nhưng không chuẩn thỉnh lấy lễ trọng định minh ước để tạo quan hệ thân thiết với địch quốc, chuẩn thỉnh giảm tuế cống, nhưng không chuẩn thỉnh xưng huynh gọi đệ."
Phương Khải ninh mi, "Cái này..."
Nhưng lại không thể nói tiếp.
Mọi người ở đây đều biết, như vậy mới là thượng sách nhất. Tuy là nhường Bắc Tiễn một chút, mỗi năm bớt đi mấy vạn tuế cống, nhưng Đại Bình vẫn có được lợi nhuận từ chợ giao thương, chính sách tài quân ở Bắc cảnh mới có thể thuận lợi tiến hành, mà quốc uy cũng sẽ không bị tổn hại.
Giang Bình ở phía sau nhịn không được lên tiếng nói: "Kế sách của bệ hế đúng là vẹn toàn, nhưng nếu Bắc Tiễn có tâm lang sói, sau này lật lọng thì phải thế nào?"
Anh Quả nhắm mắt lại, lúc lại mở ra ánh mắt lại vô cùng rét lanh: "Trẫm tối nay tới đây, chính là muốn cùng các ngươi trọng định chuyện tài quân ở Bắc cảnh. Nói tới tình thế lúc này, cần phải đem số binh dự định giải trừ trước kia tính toán lại một phen, lại lưu lại mấy cái doanh trại lớn quan trọng, việc điều binh hợp quân tam lộ cũng có thể miễn."
Mọi người sắc mặt đều nghiêm túc, cẩn thận lắng nghe.
Hắn lại nói: "Như vậy bên ta mặc dù y ước giảm quân số, lại có thể phòng Bắc cảnh đột nhiên sinh biến. Việc tài quân của hai phía đông tây trước tiên tạm hoãn lại, nếu sau này có chuyện gì, liền từ đông tây cận lộ điều binh lên phía bắc.
Những điều này nghiễm nhiên hắn đều đã suy nghĩ hết, ở đây cũng không có ai bác bỏ sách lược này của hắn.
Hắn ánh mắt lạnh lùng nghiêng người, hướng một bên nói: "Mang bản đồ tới."
Lập tức có người dâng địa đồ lên, hắn đứng lên, cánh tay kéo mở một cái, một bức lược đồ phòng thủ binh trại rất lớn liền bày ra trên án.
Mạnh Đình Huy lặng lẽ đến gần, đem mực đen đã mài xong đặt lên bàn, lại đưa qua một cây bút.
Hắn bất động thanh sắc liếc mắt nhìn nàng một cái, động tác tiếp nhận bút lông nhỏ trên tay nàng cực kỳ tự nhiên, sau đó liền chấm mực điểm vào một góc đông bắc trên bản đồ.
Nhưng dáng vẻ cực kỳ tự nhiên giữa hắn và nàng lại khiến mấy người ở hiện trường không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Ở đây có chỗ nào giống hoàng thượng cùng hạ thần chứ?
Rõ ràng là dáng vẻ ở cạnh nhau giống Thượng hoàng cùng Bình vương năm đó không sai biệt lắm.
Bất quá suy nghĩ cẩn thận một chút, nếu chiếu theo tính tình của Hoàng thượng, việc này cũng không có gì kỳ lạ.
Năm đó Thượng hoàng cùng Bình vương sau khi thống nhất tứ quốc, để phòng những nơi quy hàng sinh biến, chư lộ cấm quân, bính lính vùng biên giới chỉ tăng không giảm, mấy năm qua binh vụ hỗn tạp, chỉ riêng khối lương hưởng cũng đã làm cho Tam Tư trong triều tốn không ít tâm sức.
Lại nói án tử của Vương Kỳ trước đây, không phải đểu bắt nguồn từ việc ngân lượng hàng tháng của đại doanh Thanh Châu sao? Lại nói tới chuyện cấm quân Liễu Kỳ làm phản, không phải cũng bởi vì Chuyển Vận Tư Triều An Bắc Lộ có ý muốn giảm đi lương hưởng gây ra sao?
Huống chi mấy chư lộ cấm quân của Bắc cảnh, nghĩ tới chỉ một lộ Triều An kia mà đã có tám cái doanh trại, nhóm binh sĩ kia cũng không phải đều là người tinh tráng cường hãn, trong đó ắt hẳn có không ít ngư long hỗn tạp đắp vào cho đủ số lượng, làn này đêm tam lộ cấm quân cắt giảm trọng biên một phen cũng đúng.
Nàng từ từ rũ mắt xuống, trong lòng bắt đầu buồn bực chính mình, sao lại hiểu lầm hắn lâu như vậy.
Hắn đã muốn dưỡng bách tính, tất nhiên là muốn giảm bớt chút gánh nặng tô thuế của dân chúng, mà chợ giao thương ở Bắc cảnh rất có lợi chính là có thể dùng để kích thích khai hoang, vì nhóm binh lính cấm quân bị cắt giảm kia an gia trí nghiệp.
Trước đây hắn tự mình đến Bắc cảnh để xem xét mười mấy cái doanh trại, như vậy hẳn đã nghĩ tốt tương lai sẽ làm như vậy rồi. Vả lại hắn năm đó trong tâm bời vì doanh trại suy đồi mà đại động can hỏa, căn bản không phải vì hắn muốn dụng binh Bắc Tiễn, mà là cố kỵ tương lai một ngày cắt giảm binh sĩ, thì một đường biên giới phía bắc này còn có thể kiên cố không thôi giống như trước đây hay không.
Vốn chỉ nói hắn sẽ giống như phụ thân hắn, nếu không có công chinh phạt mở rộng bờ cõi thì không đủ để lập đế uy, nhưng hắn tâm mang thiên hạ, há lại là người chỉ biết hưng binh hiếu chiến.
Nàng luôn vọng ngôn rằng chính mình rất hiểu hắn, mà nay lại cần người khác nói mới có thể biết được tâm tư của hắn, đúng là xấu hổ vạn phần.
Nói như vậy, quốc thư thỉnh cầu của Bắc Tiễn lần này, trái lại đúng là cấp cho Hoàng thượng cùng nhị phủ một cái nan đề rồi.
Nếu bác bỏ thỉnh cầu này, ai có thể đảm bảo Bắc Tiễn sẽ không gây chuyện ở biên cảnh? Nhưng nếu chấp nhận, thì quốc uy của Đại Bình phải đặt ở đâu?
Nghĩ xong, trong lòng nàng giống như bị đàn kiến cắn xé, cũng cảm thấy cái tên Bắc Tiễn hoàng đế Hướng Đắc Khiêm này đúng là thật đáng hận.
"Lão tử vẫn thật là nuốt không trôi khẩu khí này!" Giang Bình vẫn còn vung tay nói: "Không bằng ta ông mấy người chúng ta tối nay khuyên Hoàng thượng một phen, dù sao xuất binh đánh lớn một trận, nói không chừng không tới một năm rưỡi là có thể phá tới đô thành, khiến Hướng Đắc Khiêm mang cờ trắng xuất cung quỳ xuống gọi gia gia..."
Phương Khải lập tức cắt đứt: "Bắc Tiễn ỷ vào biên cảnh dựa vào nơi hiểm yếu dễ thủ khó công, trước đây cũng đã chiếm một cái đại tiện nghi, hai mươi năm qua càng thêm dưỡng tinh súc nhuệ*, gươm ngựa sẵn sàng sao có thể khinh thường! Đại Bình ta trải qua chiến hỏa phong yên của tứ quốc mới có thể lập triều, mà nay thiên hạ dân sinh vừa mới hòa hoãn lại một chút, sao có thể bởi vì chúng tướng muốn sính danh cầu công mà khiến cho bách tính máu nhuộm đồng bằng? Huống chi chư lộ phía nam của Bắc cảnh vốn là vùng đất đầu hàng của Trung Uyển, nếu một ngày Bắc cảnh động binh, sao ngươi biết những thần dân quy hàng kia sẽ không nhân cơ hội mà tạo phản chứ?"
*
Những lời này rất có lý, Mạnh Đình Huy ở trong lòng cũng âm thầm gật đầu, với quốc thế hiện nay của Bắc Tiễn, cho dù xuất binh cũng khó nói nhất định sẽ thắng. Huống chi cho dù có thắng, trong đó cũng phải bồi thường bao nhiêu tính mệnh của sĩ binh bách tính...
Phương Khải nghĩ một chút, lại thấp giọng nói: "Trong chuyện này, Hoàng thượng đã suy nghĩ kỹ càng, chúng ta chớ lại dùng kiểu đoán tâm tư Bình vương trước kia tới để đoán tâm tư Hoàng thượng, Hoàng thượng cùng Bình vương, là vô cùng bất đồng."
"Phương tướng quân nói rất phải." Thiêm tri Khu Mật Viện sự, An Mậu Lâm đứng ở một bên gật đầu tán thành, rồi hướng Giang Bình nói: "Giang tướng quân chớ vội, đợi lát nữa gặp Hoàng thượng, lại thăm dò một chút xem tâm tư Hoàng thượng như thế nào rồi lại nói tiếp."
Giang Bình trừng mắt một cái rồi không nói nữa, lại nghe bên ngoài của vang lên tiếng kẽo kẹt bị người đẩy ra, một tiểu thái giám thò nửa người vào, nhìn mọi người nói: "Sao vậy, chư vị tướng quân đang nghị đại sự gì vậy? Ngay cả chúng ta thông truyền cũng không nghe thấy, cũng không ra ngoài nghênh giá?"
Mọi người lập tức đứng dậy, Mạnh Đình Huy cũng cuống quýt đứng lên.
Không đợi mọi người tiến lên, tiểu thái giám kia liền đẩy cửa ra rồi nghiêng người cung kính nhường đường, Anh Quả trong ánh sáng lạnh của tuyết sắc ban đêm rảo bước tiến vào phòng.
Người ở bên trong rối rít cúi đầu, hành lễ nói: "Bệ hạ thứ cho chúng thần tội nghênh tiếp chậm trễ."
Anh Quả giương mắt chậm rãi liếc mọi người bên trong một vòng, rồi mới cởi cái áo khoác đầy tuyết ra, giao cho tiểu thái giám, nói: "Đừng ngại, tối nay tuyết lớn, nên không truyền các khanh vào nhập cận, chính là vì không muốn các khanh vất vả chịu cái lạnh của gió tuyết này."
Tiểu thái giám đem cửa cẩn thận đóng lại xong, dời ghế dựa đến trước án, lại rót một ly trà nóng, sau đó mới không nói tiếng nào thoái lui vào trong góc phòng đứng chờ.
Anh Quả thẳng lưng ngồi xuống, giơ tay lên ý bảo mọi người cũng ngồi, rồi trực tiếp nói: "Trẫm đã cùng Trung thư nghị xong rồi mới đến đây." Hắn nhìn sắc mặt các lão tướng đều có chút biến đổi, cũng không cho người khác cơ hội mở miệng, tiếp tục nói: "Trung thư cùng ý kiến bác bỏ thỉnh cầu của Bắc Tiễn. Nhưng trẫm lại muốn hỏi các ngươi, nếu như vậy, thì cấm quân biên giới Bắc cảnh này phải làm thế nào?"
Địch Niệm chân trước vừa đi, trong liền liền xảy ra loại chuyện như vậy, thật khiến người ta khó có thể định đoạt.
Nếu bác bỏ thỉnh cầu của Bắc Tiễn, để phòng bọn chúng thừa cơ gây chuyện, tất không thể cắt giảm số lượng lớn cấm quân. Nhưng như vậy gánh nặng của triều đình cũng không thể giảm bớt, nói thế nào cũng đều là Bắc Tiễn chiếm tiện nghi.
Đám người Phương Khải đối với việc Trung thư cùng ý kiến bác bỏ thỉnh cầu này của Bắc Tiễn cũng rất ngạc nhiên còn có hài lòng, nhưng không có ai lập tức lên tiếng, đều trầm tư suy nghĩ, cố gắng muốn nghĩ ra một cái sách lược vẹn toàn.
Mạnh Đình Huy vừa mới bắt đầu tham dự quân vụ, không dám tùy tiện nói bừa trong chuyện đại sự như vầy, nên nhẹ nhàng lui sang một bên án, yên lặng mài mực.
Anh Quả thấy không có người lên tiếng trả lời, chân mày không khỏi hơi nhăn lại, nói: "Trẫm muốn chuẩn một nửa thỉnh cầu trong đó."
Mọi người đều kinh ngạc, động tác trên tay Mạnh Đình Huy cũng theo âm thanh đó mà dừng lại.
Sắc mặt của hắn hơi tối lại, nói: "Chuẩn thỉnh cùng nhau cắt giảm quân lính biên giới, nhưng không chuẩn thỉnh lấy lễ trọng định minh ước để tạo quan hệ thân thiết với địch quốc, chuẩn thỉnh giảm tuế cống, nhưng không chuẩn thỉnh xưng huynh gọi đệ."
Phương Khải ninh mi, "Cái này..."
Nhưng lại không thể nói tiếp.
Mọi người ở đây đều biết, như vậy mới là thượng sách nhất. Tuy là nhường Bắc Tiễn một chút, mỗi năm bớt đi mấy vạn tuế cống, nhưng Đại Bình vẫn có được lợi nhuận từ chợ giao thương, chính sách tài quân ở Bắc cảnh mới có thể thuận lợi tiến hành, mà quốc uy cũng sẽ không bị tổn hại.
Giang Bình ở phía sau nhịn không được lên tiếng nói: "Kế sách của bệ hế đúng là vẹn toàn, nhưng nếu Bắc Tiễn có tâm lang sói, sau này lật lọng thì phải thế nào?"
Anh Quả nhắm mắt lại, lúc lại mở ra ánh mắt lại vô cùng rét lanh: "Trẫm tối nay tới đây, chính là muốn cùng các ngươi trọng định chuyện tài quân ở Bắc cảnh. Nói tới tình thế lúc này, cần phải đem số binh dự định giải trừ trước kia tính toán lại một phen, lại lưu lại mấy cái doanh trại lớn quan trọng, việc điều binh hợp quân tam lộ cũng có thể miễn."
Mọi người sắc mặt đều nghiêm túc, cẩn thận lắng nghe.
Hắn lại nói: "Như vậy bên ta mặc dù y ước giảm quân số, lại có thể phòng Bắc cảnh đột nhiên sinh biến. Việc tài quân của hai phía đông tây trước tiên tạm hoãn lại, nếu sau này có chuyện gì, liền từ đông tây cận lộ điều binh lên phía bắc.
Những điều này nghiễm nhiên hắn đều đã suy nghĩ hết, ở đây cũng không có ai bác bỏ sách lược này của hắn.
Hắn ánh mắt lạnh lùng nghiêng người, hướng một bên nói: "Mang bản đồ tới."
Lập tức có người dâng địa đồ lên, hắn đứng lên, cánh tay kéo mở một cái, một bức lược đồ phòng thủ binh trại rất lớn liền bày ra trên án.
Mạnh Đình Huy lặng lẽ đến gần, đem mực đen đã mài xong đặt lên bàn, lại đưa qua một cây bút.
Hắn bất động thanh sắc liếc mắt nhìn nàng một cái, động tác tiếp nhận bút lông nhỏ trên tay nàng cực kỳ tự nhiên, sau đó liền chấm mực điểm vào một góc đông bắc trên bản đồ.
Nhưng dáng vẻ cực kỳ tự nhiên giữa hắn và nàng lại khiến mấy người ở hiện trường không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Ở đây có chỗ nào giống hoàng thượng cùng hạ thần chứ?
Rõ ràng là dáng vẻ ở cạnh nhau giống Thượng hoàng cùng Bình vương năm đó không sai biệt lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.