Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế
Chương 82: Cải thí [Thượng]
Hành Yên Yên
04/11/2020
*Cải thí: cải cách thi cử.
"Nữ tử tham chính, một ngày có quyền cao chức trọng, tất có đại loạn?"
Ánh sáng còn sót lại của tịch dương chiếu trên bậc thềm chính sảnh Mạnh phủ, Mạnh Đình Huy ngồi trong sảnh, sắc mặt lãnh đạm, mắt nhìn Tào Kinh ngồi bên trái sảnh, mở miệng nhẹ nhàng hỏi.
Ánh sáng trong sảnh tối hơn so với bên ngoài, làm khuôn mặt Tào Kinh cũng có vẻ hơi đen đi, ngồi trên ghế cao hướng người ngồi thẳng tắp chỗ thượng tọa, nói: "Từ tướng đúng là đã nói với Diệp tham chính như vậy, những lời này hôm nay đã truyền khắp toàn bộ Trung Thư, nói vậy hẳn là Hoàng thượng cũng đã nghe thấy."
Mạnh Đình Huy rũ mi, cười lạnh nói: "Từ tướng nhưng lại can đảm phi phàm như vậy, dám ở nội đô đường nói ra những lời này! Lời ấy mặc dù là muốn châm chọc ta, nhưng hắn để Thượng Hoàng từng chấp chưởng quốc chính hơn ba mươi năm ở đâu? Lại muốn để Trầm phu nhân Tằng thị từng làm quan tới Khu Mật đô thừa chỉ ở nơi nào?"
Tào Kinh hơi chớp mắt, "Lần này Mạnh đại nhân tấu thỉnh Hoàng thượng bãi bỏ nữ tử tiến sĩ khoa năm sau, là muốn để cho những nữ học sinh của các lộ trong nước cùng nam tử cùng thi tiến sĩ khoa năm nay, đám lão thần nhất định cho rằng Mạnh đại nhân không quan tâm triều chế, xem chuyện cống cử là trò đùa, Từ tướng cũng là trong lúc nóng giận mà nói không lựa lời thôi."
"Nữ tử tiến sĩ khoa..." Mạnh Đình Huy thanh âm hơi thấp, "Từ lúc Trầm phu nhân Tằng thị lui chính, nhiều năm qua như vậy, nữ tiến sĩ khoa có từng xuất ra được vị trọng thần Nhị Phủ nào không? Nữ học của các lộ đã được mở ra hơn hai mươi năm, nhưng nhóm nữ tiến sĩ khoa có bao giờ được hưởng những phẩm trật quan chức như nhóm tiến sĩ khoa đâu? Nhiều năm qua không nghe thấy nữ quan trong triều có người nào có thành tựu đại nghiệp gì, cũng không phải nữ tử không thể làm, chỉ là thời thế không cho họ làm mà thôi. Hiện nay Hoàng thượng mới tiếp nhận đại vị, ta tấu thỉnh cải thí cũng là vì quân vì triều, há lại xem cống cử là trò đùa?
Tào Kinh lại cười nói: "Mạnh đại nhân nói không sai, nhưng có một câu không chính xác. Đại nhân không nghĩ bản thân mình cũng là xuất thân nữ tiến sĩ, sao có thể nói nữ tử tại triều không có ai có thành tựu đại nghiệp? Nhìn con đường trước mắt của đại nhân, quan bái trọng thần Nhị Phủ bất quá chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi..."
Nàng nghe ra được ý tâng bốc trong lời nói, liền giương mắt liếc hắn, "Hoàng thượng ngoại lệ cho ta cái quyền Tri chế cáo đã làm cho Từ tướng để ý như vậy, sao dám vọng ngôn trọng thần Nhị Phủ? Đám lão thần kia nào có quan tâm gì tới mấy cái cống cử triều chế kia, chỉ là bọn họ không muốn nữ tử hưởng phần lệ của chính khoa tiến sĩ, phân chia quyền của bọn họ mà lại nhận ơn của ta---ngươi không nghe thấy trong triều ám nghị ta việc kết đảng sao? Ngay cả Tào Kinh ngươi cũng bị người ở sau lưng gọi là một đám 'Mạnh đảng'?"
"Mạnh đảng? Mạnh đảng mới tốt" Tào Kinh hừ nhẹ, "Lúc án Vương Kỳ còn chưa kết thúc, tại hạ có nói, nếu Mạnh đại nhân đoán đúng, từ nay về sau tại hạ sẽ theo Mạnh đại nhân hành sự. Hiện nay Mạnh đại nhân liên tục thăng chức, lại có công bình loạn, các lão thần tuy là ghen ghét, nhưng lại không có cách nào vọng nghị trước mặt, chỉ có thể làm khó Mạnh đại nhân trong chuyện cải thí này thôi."
Mạnh Đình Huy im lặng một lát, mới hỏi hắn: "Ngươi hôm nay tới phủ chỉ là vì nói ta ta biết chuyện từ tướng ở Đô đường thảo luận cái gì thôi sao?"
Tào Kinh từ từ ngẩng lên, nhanh chóng đảo mắt quanh sảnh, thấy hạ nhân Mạnh phủ không ở bên cạnh, mới thu lại vẻ mặt, thấp giọng nói: "Mạnh đại nhân lúc này chấp chưởng Lại Bộ khóa, không muốn nhân cơ hội này vì bản thân bồi dưỡng một chút thế lực sao?"
Nàng nghe thấy, cả kinh.
Hắn thấy nàng không nói gì, cho là nàng cam chịu, khóe miệng không khỏi vểnh lên, lại nói: "Phàm là kinh quan từ thất phẩm trở xuống cũng không it người đỗ cùng khoa với tại hạ, chỉ cần Mạnh đại nhân mở miệng, đều nguyện vì Mạnh đại nhân mã thủ thị chiêm."
Lúc này nàng mới hiểu rõ.
Từ kinh quan thăng lên triều quan, từ trước đến nay đều phải trải qua mấy năm xem xét, đợi tới lúc đổi chức cũng đã trung niên rồi, người giống như nàng còn trẻ mà gặp may mắn như thế cơ hồ không có người thứ hai. Những người đó nhiều năm qua bị quy định lâu năm giới hạn nên không thể thi triển chí nguyện bản thân, sợ rằng đều là thấy Tào Kinh bởi vì nghe lời nàng mà thăng chức nhanh như vậy, mới bằng lòng muốn 'đi theo' nàng như vậy.
Tào Kinh lại nói: "Nói về tân tuấn trong triều lúc này, chỉ có Mạnh đại nhân chức quan cao nhất, lại rất được Hoàng thượng sủng tín, nếu lần này Hoàng thượng chuẩn tấu chuyện cải thí, thì phàm là lớp nữ quan trong khoa tiến sĩ năm nay đương nhiên sẽ quy phục Mạnh đại nhân, hơn nữa còn có những tuấn tài trẻ tuổi trong nhóm kinh quan đều một lòng nguyện ý nương tựa Mạnh đại nhân, thì trong triều còn ai dám khinh thường thế lực của Mạnh đại nhân nữa?"
Bàn tay nàng có chút lạnh, đạm thanh nói: "Hoàng thượng vừa mới lên ngôi không bao lâu, cũng không phải người gò bó cổ hủ, sao lại không để cho nhóm triều thần có cơ hội thi triển chí hướng của mình, ta hà tất gì phải vì bản thân tạo thế lực?"
Tào Kinh cười nhẹ một tiếng: "Tâm tư Hoàng thượng thì tại hạ đoán không ra, tại hạ chỉ biết thế lực của những cựu thần bảo thủ trong triều cũng không thể phá vỡ trong một ngày. Lúc Đại Bình mới kiến quốc, đi theo Thượng Hoàng, Bình Vương cùng đến Tân đô chính là nhóm lão thần lưỡng diện Đông Tây, hiện nay mặc dù họ đều đã già, nhưng vẫn nắm giữ trọng vị của Nhị Phủ như cũ không chịu buông. Hoàng thượng cho dù là hùng chủ*có chí muốn cải cách, cũng khó tranh luận lại lưỡng diện lão thần. Từ tướng vốn là lão thần Tây đảng, lần này không phải cũng đối với chuyện cải thí mà tâm mang bất mãn sao? Nếu như không có thế lực để dựa vào, thì cho dù liên tiếp được Hoàng thượng thăng chức, thì ở trên triều cũng khó có thể có địa vị ngang hàng với nhóm lão thần! Mạnh đại nhân tương lai nếu muốn thật sự chen chân vào trong Nhị Phủ, thế tất yếu phải dựa vào nhóm thần tân tuấn trên triều trợ giúp, chỉ khi có được thế lực như lưỡng đảng cựu thần, thì mới có thể không thua người khác nửa phân..."
*Hùng chủ: vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất
Những lời này của hắn tuy là đại nghịch vượt phép tắc, nhưng lại là từng chữ từng chữ đều có lý, nàng không thể không nghe.
Một hồi lâu, nàng lại nói: "Ngươi cũng là người đầy bụng tài học, cần gì phải nương tựa ta? Chỉ cần chờ Hoàng thượng đề bạc trọng dụng, há không phải càng tốt hơn sao?"
Tào Kinh cười tự giễu: "Làm quan cũng phải dựa vào vận khí, trong triều người đầy bụng tài học đâu chỉ có một mình tại hạ, nhưng ai có thể giống như Mạnh đại nhân được bệ hạ vô cùng sủng tín? Tại hạ không biết phỏng đoán thượng ý, e rằng khó được Hoàng thượng trọng dụng, không bằng đi theo bên cạnh Mạnh đại nhân, còn có thể hiến mưu lược thực hiện hoài bão."
Nàng không khỏi hơi mỉm cười.
Nói cho cùng, ngay cả hắn cũng cho là nàng có được địa vị cao như hôm nay, là bởi vì nàng giỏi 'nịnh nọt bề trên' mà thôi.
Hắn thấy nàng không đáp lời, suy nghĩ một chút, lại nói: "Mạnh đại nhân trong lòng mang quốc kế dân sinh, trước đây lúc bách tính phất huyện dâng cáo trạng thì tại hạ đã nhìn ra, nhưng đại nhân cần phải hiểu rõ, nếu ở trong triều không có thế lực, thì sao có thể chân chính thực hiện chí nguyện trong lòng? Huống chi," hắn dừng một chút, dường như có chút khó mở miệng, một lát mới thấp giọng, nói tiếp: "Huống chi, Mạnh đại nhân có địa vị ngày hôm nay là do được Hoàng thượng sủng tín mới có được, sau này nếu như không có phần sủng tín này của Hoàng thượng, Mạnh đại nhân phải làm thế nào?"
Lời này nhưng là lập tức đâm trúng tâm sự của nàng.
Nàng biết Tào Kinh tuy là tinh thông đạo làm quan, nhưng cũng không có ý xấu. Trước đây hắn biết rõ nàng luôn bị triều thần Đông đảng cực kỳ chán ghén, nhưng vào lúc nàng nguy nan vẫn xuất thủ cứu giúp, chuyện này nàng sẽ không bao giờ quên.
Mạnh Đình Huy giương mắt nhìn hắn, hỏi: "Ngươi muốn người khác, đó là người nào?"
Tào Kinh mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng từ trong ngực lấy ra một bản chiết tử được gấp lại, đi tới đưa cho nàng, nói: "Đều đã viết hết ở phía trên rồi, Mạnh đại nhân có thể dần dần xem xét, chọn một người thích hợp để tiến cử."
Mạnh Đình Huy mở triệp tử ra xem qua một lượt, thấy đều là người ngày thường văn ngôn có chút danh tiếng, nên sắc mặt cũng hòa hoãn lại, hướng Tào Kinh gật đầu.
Tào Kinh thấy nàng đã đáp ứng, liền cười rồi vái chào thật sâu một cái, sau đó bái biệt.
Bên ngoài có hạ nhân tiến vào thay nàng tiễn khách, nàng vẫn như cũ ngồi ở ghế trên, nước trà trên bàn trà bên cạnh sớm đã nguội lạnh.
Ngón tay vuốt dọc theo tờ triệp tử một lát.
Mới than nhẹ một cái.
Nàng chợp mắt suy nghĩ một chút, bản thân mình lúc này cũng xem như là...
Kẻ tiểu nhân lộng quyền.
Nhưng nàng đã đi tới bước này, thì sao còn có thể lại lui về sau. Tào Kinh trong thiên ngôn vạn ngữ chung quy vẫn có một câu là thật, đó chính là nàng không thể đều ỷ vào sủng tín của Hoàng thượng, che chở của Hoàng thượng để chống chọi với đám lão thần.
Nàng nếu thật muốn lâu dài đứng bên cạnh quân, sao có thể cả đời chỉ làm một con cờ?
"Nữ tử tham chính, một ngày có quyền cao chức trọng, tất có đại loạn?"
Ánh sáng còn sót lại của tịch dương chiếu trên bậc thềm chính sảnh Mạnh phủ, Mạnh Đình Huy ngồi trong sảnh, sắc mặt lãnh đạm, mắt nhìn Tào Kinh ngồi bên trái sảnh, mở miệng nhẹ nhàng hỏi.
Ánh sáng trong sảnh tối hơn so với bên ngoài, làm khuôn mặt Tào Kinh cũng có vẻ hơi đen đi, ngồi trên ghế cao hướng người ngồi thẳng tắp chỗ thượng tọa, nói: "Từ tướng đúng là đã nói với Diệp tham chính như vậy, những lời này hôm nay đã truyền khắp toàn bộ Trung Thư, nói vậy hẳn là Hoàng thượng cũng đã nghe thấy."
Mạnh Đình Huy rũ mi, cười lạnh nói: "Từ tướng nhưng lại can đảm phi phàm như vậy, dám ở nội đô đường nói ra những lời này! Lời ấy mặc dù là muốn châm chọc ta, nhưng hắn để Thượng Hoàng từng chấp chưởng quốc chính hơn ba mươi năm ở đâu? Lại muốn để Trầm phu nhân Tằng thị từng làm quan tới Khu Mật đô thừa chỉ ở nơi nào?"
Tào Kinh hơi chớp mắt, "Lần này Mạnh đại nhân tấu thỉnh Hoàng thượng bãi bỏ nữ tử tiến sĩ khoa năm sau, là muốn để cho những nữ học sinh của các lộ trong nước cùng nam tử cùng thi tiến sĩ khoa năm nay, đám lão thần nhất định cho rằng Mạnh đại nhân không quan tâm triều chế, xem chuyện cống cử là trò đùa, Từ tướng cũng là trong lúc nóng giận mà nói không lựa lời thôi."
"Nữ tử tiến sĩ khoa..." Mạnh Đình Huy thanh âm hơi thấp, "Từ lúc Trầm phu nhân Tằng thị lui chính, nhiều năm qua như vậy, nữ tiến sĩ khoa có từng xuất ra được vị trọng thần Nhị Phủ nào không? Nữ học của các lộ đã được mở ra hơn hai mươi năm, nhưng nhóm nữ tiến sĩ khoa có bao giờ được hưởng những phẩm trật quan chức như nhóm tiến sĩ khoa đâu? Nhiều năm qua không nghe thấy nữ quan trong triều có người nào có thành tựu đại nghiệp gì, cũng không phải nữ tử không thể làm, chỉ là thời thế không cho họ làm mà thôi. Hiện nay Hoàng thượng mới tiếp nhận đại vị, ta tấu thỉnh cải thí cũng là vì quân vì triều, há lại xem cống cử là trò đùa?
Tào Kinh lại cười nói: "Mạnh đại nhân nói không sai, nhưng có một câu không chính xác. Đại nhân không nghĩ bản thân mình cũng là xuất thân nữ tiến sĩ, sao có thể nói nữ tử tại triều không có ai có thành tựu đại nghiệp? Nhìn con đường trước mắt của đại nhân, quan bái trọng thần Nhị Phủ bất quá chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi..."
Nàng nghe ra được ý tâng bốc trong lời nói, liền giương mắt liếc hắn, "Hoàng thượng ngoại lệ cho ta cái quyền Tri chế cáo đã làm cho Từ tướng để ý như vậy, sao dám vọng ngôn trọng thần Nhị Phủ? Đám lão thần kia nào có quan tâm gì tới mấy cái cống cử triều chế kia, chỉ là bọn họ không muốn nữ tử hưởng phần lệ của chính khoa tiến sĩ, phân chia quyền của bọn họ mà lại nhận ơn của ta---ngươi không nghe thấy trong triều ám nghị ta việc kết đảng sao? Ngay cả Tào Kinh ngươi cũng bị người ở sau lưng gọi là một đám 'Mạnh đảng'?"
"Mạnh đảng? Mạnh đảng mới tốt" Tào Kinh hừ nhẹ, "Lúc án Vương Kỳ còn chưa kết thúc, tại hạ có nói, nếu Mạnh đại nhân đoán đúng, từ nay về sau tại hạ sẽ theo Mạnh đại nhân hành sự. Hiện nay Mạnh đại nhân liên tục thăng chức, lại có công bình loạn, các lão thần tuy là ghen ghét, nhưng lại không có cách nào vọng nghị trước mặt, chỉ có thể làm khó Mạnh đại nhân trong chuyện cải thí này thôi."
Mạnh Đình Huy im lặng một lát, mới hỏi hắn: "Ngươi hôm nay tới phủ chỉ là vì nói ta ta biết chuyện từ tướng ở Đô đường thảo luận cái gì thôi sao?"
Tào Kinh từ từ ngẩng lên, nhanh chóng đảo mắt quanh sảnh, thấy hạ nhân Mạnh phủ không ở bên cạnh, mới thu lại vẻ mặt, thấp giọng nói: "Mạnh đại nhân lúc này chấp chưởng Lại Bộ khóa, không muốn nhân cơ hội này vì bản thân bồi dưỡng một chút thế lực sao?"
Nàng nghe thấy, cả kinh.
Hắn thấy nàng không nói gì, cho là nàng cam chịu, khóe miệng không khỏi vểnh lên, lại nói: "Phàm là kinh quan từ thất phẩm trở xuống cũng không it người đỗ cùng khoa với tại hạ, chỉ cần Mạnh đại nhân mở miệng, đều nguyện vì Mạnh đại nhân mã thủ thị chiêm."
Lúc này nàng mới hiểu rõ.
Từ kinh quan thăng lên triều quan, từ trước đến nay đều phải trải qua mấy năm xem xét, đợi tới lúc đổi chức cũng đã trung niên rồi, người giống như nàng còn trẻ mà gặp may mắn như thế cơ hồ không có người thứ hai. Những người đó nhiều năm qua bị quy định lâu năm giới hạn nên không thể thi triển chí nguyện bản thân, sợ rằng đều là thấy Tào Kinh bởi vì nghe lời nàng mà thăng chức nhanh như vậy, mới bằng lòng muốn 'đi theo' nàng như vậy.
Tào Kinh lại nói: "Nói về tân tuấn trong triều lúc này, chỉ có Mạnh đại nhân chức quan cao nhất, lại rất được Hoàng thượng sủng tín, nếu lần này Hoàng thượng chuẩn tấu chuyện cải thí, thì phàm là lớp nữ quan trong khoa tiến sĩ năm nay đương nhiên sẽ quy phục Mạnh đại nhân, hơn nữa còn có những tuấn tài trẻ tuổi trong nhóm kinh quan đều một lòng nguyện ý nương tựa Mạnh đại nhân, thì trong triều còn ai dám khinh thường thế lực của Mạnh đại nhân nữa?"
Bàn tay nàng có chút lạnh, đạm thanh nói: "Hoàng thượng vừa mới lên ngôi không bao lâu, cũng không phải người gò bó cổ hủ, sao lại không để cho nhóm triều thần có cơ hội thi triển chí hướng của mình, ta hà tất gì phải vì bản thân tạo thế lực?"
Tào Kinh cười nhẹ một tiếng: "Tâm tư Hoàng thượng thì tại hạ đoán không ra, tại hạ chỉ biết thế lực của những cựu thần bảo thủ trong triều cũng không thể phá vỡ trong một ngày. Lúc Đại Bình mới kiến quốc, đi theo Thượng Hoàng, Bình Vương cùng đến Tân đô chính là nhóm lão thần lưỡng diện Đông Tây, hiện nay mặc dù họ đều đã già, nhưng vẫn nắm giữ trọng vị của Nhị Phủ như cũ không chịu buông. Hoàng thượng cho dù là hùng chủ*có chí muốn cải cách, cũng khó tranh luận lại lưỡng diện lão thần. Từ tướng vốn là lão thần Tây đảng, lần này không phải cũng đối với chuyện cải thí mà tâm mang bất mãn sao? Nếu như không có thế lực để dựa vào, thì cho dù liên tiếp được Hoàng thượng thăng chức, thì ở trên triều cũng khó có thể có địa vị ngang hàng với nhóm lão thần! Mạnh đại nhân tương lai nếu muốn thật sự chen chân vào trong Nhị Phủ, thế tất yếu phải dựa vào nhóm thần tân tuấn trên triều trợ giúp, chỉ khi có được thế lực như lưỡng đảng cựu thần, thì mới có thể không thua người khác nửa phân..."
Những lời này của hắn tuy là đại nghịch vượt phép tắc, nhưng lại là từng chữ từng chữ đều có lý, nàng không thể không nghe.
Một hồi lâu, nàng lại nói: "Ngươi cũng là người đầy bụng tài học, cần gì phải nương tựa ta? Chỉ cần chờ Hoàng thượng đề bạc trọng dụng, há không phải càng tốt hơn sao?"
Tào Kinh cười tự giễu: "Làm quan cũng phải dựa vào vận khí, trong triều người đầy bụng tài học đâu chỉ có một mình tại hạ, nhưng ai có thể giống như Mạnh đại nhân được bệ hạ vô cùng sủng tín? Tại hạ không biết phỏng đoán thượng ý, e rằng khó được Hoàng thượng trọng dụng, không bằng đi theo bên cạnh Mạnh đại nhân, còn có thể hiến mưu lược thực hiện hoài bão."
Nàng không khỏi hơi mỉm cười.
Nói cho cùng, ngay cả hắn cũng cho là nàng có được địa vị cao như hôm nay, là bởi vì nàng giỏi 'nịnh nọt bề trên' mà thôi.
Hắn thấy nàng không đáp lời, suy nghĩ một chút, lại nói: "Mạnh đại nhân trong lòng mang quốc kế dân sinh, trước đây lúc bách tính phất huyện dâng cáo trạng thì tại hạ đã nhìn ra, nhưng đại nhân cần phải hiểu rõ, nếu ở trong triều không có thế lực, thì sao có thể chân chính thực hiện chí nguyện trong lòng? Huống chi," hắn dừng một chút, dường như có chút khó mở miệng, một lát mới thấp giọng, nói tiếp: "Huống chi, Mạnh đại nhân có địa vị ngày hôm nay là do được Hoàng thượng sủng tín mới có được, sau này nếu như không có phần sủng tín này của Hoàng thượng, Mạnh đại nhân phải làm thế nào?"
Lời này nhưng là lập tức đâm trúng tâm sự của nàng.
Nàng biết Tào Kinh tuy là tinh thông đạo làm quan, nhưng cũng không có ý xấu. Trước đây hắn biết rõ nàng luôn bị triều thần Đông đảng cực kỳ chán ghén, nhưng vào lúc nàng nguy nan vẫn xuất thủ cứu giúp, chuyện này nàng sẽ không bao giờ quên.
Mạnh Đình Huy giương mắt nhìn hắn, hỏi: "Ngươi muốn người khác, đó là người nào?"
Tào Kinh mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng từ trong ngực lấy ra một bản chiết tử được gấp lại, đi tới đưa cho nàng, nói: "Đều đã viết hết ở phía trên rồi, Mạnh đại nhân có thể dần dần xem xét, chọn một người thích hợp để tiến cử."
Mạnh Đình Huy mở triệp tử ra xem qua một lượt, thấy đều là người ngày thường văn ngôn có chút danh tiếng, nên sắc mặt cũng hòa hoãn lại, hướng Tào Kinh gật đầu.
Tào Kinh thấy nàng đã đáp ứng, liền cười rồi vái chào thật sâu một cái, sau đó bái biệt.
Bên ngoài có hạ nhân tiến vào thay nàng tiễn khách, nàng vẫn như cũ ngồi ở ghế trên, nước trà trên bàn trà bên cạnh sớm đã nguội lạnh.
Ngón tay vuốt dọc theo tờ triệp tử một lát.
Mới than nhẹ một cái.
Nàng chợp mắt suy nghĩ một chút, bản thân mình lúc này cũng xem như là...
Kẻ tiểu nhân lộng quyền.
Nhưng nàng đã đi tới bước này, thì sao còn có thể lại lui về sau. Tào Kinh trong thiên ngôn vạn ngữ chung quy vẫn có một câu là thật, đó chính là nàng không thể đều ỷ vào sủng tín của Hoàng thượng, che chở của Hoàng thượng để chống chọi với đám lão thần.
Nàng nếu thật muốn lâu dài đứng bên cạnh quân, sao có thể cả đời chỉ làm một con cờ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.