Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế
Chương 66: Cấp biến [Hạ]
Hành Yên Yên
04/11/2020
Tiểu thái giám nói: "Hoàng thượng người đang trong noãn các phía đông của Duệ Tư Điện, vị đại nhân vào cung báo việc này, cho tới lúc chúng ta đi ra cũng chưa thấy Hoàng thượng cho hắn lui điện."
Mạnh Đình Huy mím môi, nghe được ý trong lời của tiểu thái giám, chỉ sợ Hoàng thượng lúc này đang long nhan đại nộ, Vệ Úy Tự Khanh Điền Phù nhất định là người đang đứng mũi chịu sào hứng chịu cơn thịnh nộ, khó tránh khỏi sẽ chịu một trận khiển trách nghiêm khắc.
Tiểu thái giám không dám trì hoãn thêm nữa, hướng nàng vái chào, liền quay người nhanh chóng chạy đi.
Nàng đứng yên nhìn về nơi xa, hành lanh cung điện uốn khúc khắp nơi tràn đầy lá rụng, lúc này mới thở dài rũ mắt, trở về tắt đèn khép cửa, sau đó bước nhanh về hướng Duệ Tư Điện.
Mùa thu tới xơ xác tiêu điều, sau khi vào đêm gió thổi lạnh đến xâm tâm.
Bên ngoài duệ tư điện đứng một hàng cung nhân nội thị, sắc mặt đều có chút kinh hoảng, dáng vẻ như mới từ trong điện bị đuổi ra ngoài, lúc này chờ trực ở ngoài điện, tiến không được lui không xong, người người đều lúng túng không thôi.
Mạnh Đình Huy tùy tiện hỏi một người: "Vệ Úy Tự Khanh Điền đại nhân còn ở bên trong không?"
Cung nhân lắc đầu, nói nhỏ: "Hoàng thượng có nói, để cho Điền đại nhân trở về Khu Phủ đem mọi chuyện nói rõ ràng cho hai vị Phương, Giang đại nhân, sau đó lại cùng hai người đó nhập điện."
Nàng nghe xong không khỏi nhíu mày, nói: "Ta muốn gặp Hoàng thượng, làm phiền thông báo một tiếng."
Cung nhân do dự một chút, một lát mới trả lời: "Mạnh đại nhân nếu muốn gặp Hoàng thượng, có thể trực tiếp vào điện yết kiến, chỉ là..."
Mạnh Đình Huy biết người này sợ Hoàng thượng giận cá chém thớt, nên cũng không nói nhiều, liêu váy bước lên bậc thềm, đứng bên ngoài cũng không khấu bẩm, mà trực tiếp đẩy cửa đi vào điện.
Trên án vung vãi đầy tấu chương, ở giữa là tấu chương binh báo bằng chữ đỏ, một hàng chói mắt.
Nàng lật tay đóng cửa, giương mắt nhìn lên trên, chỉ thấy hắn chống cánh tay ngồi nghiêng, một đôi chân dài chồng lên nhau gác lên bàn, cổ ngửa ra phía sau, mắt hơi khép lại, ngọc trâm cài tóc phía sau cũng rút ra, cả người giống như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Nếu không có cái bàn đầy tấu chương tán loạn thể hiện ra mới vừa rồi ở nơi này vừa xảy ra nộ hỏa, nàng bất luận thế nào cũng không thể nhìn ra chút tức giận nào trên mặt hắn.
Chợt nhớ tới trước đây lúc lần đầu tiên nàng và hắn đơn độc gặp nhau trên đại điện, hắn cũng thần thái biếng nhác không câu nệ giống như lúc này, chỉ một cái chớp mắt đã khiến tim nàng muốn nhảy vọt, nhưng không nghĩ tới, bây giờ hắn đã lên ngôi cửu ngũ, vẫn còn lộ ra loại dáng vẻ thế này.
Có lẽ vì không nghĩ sẽ có người không bẩm mà vào nên mới có thể thả lỏng như thế, trực tiếp để lộ ra một mặt mà không ai biết tới. Triều thần đều biết hắn từ lúc đăng cơ tới nay thường qua đêm ở Duệ Tư Điện, Tây Hoa Cung là tẩm điện căn bản chỉ là vỏ được bày biện để đó, nàng có thể tưởng tượng được mấy ngày qua hắn vất vả biết bao, mắt thấy hắn giờ phút này mệt mỏi như vậy, trong lòng nàng cũng thực khó chịu.
Hắn nghe tiếng của điện khép mở, chợt mở mắt nhìn qua.
Đuôi lông mày vẫn sắc bén như thường, đôi mắt sáng rực, trực tiếp quét về phía khuôn mặt nàng.
Nàng đón lấy ánh mắt của hắn, nói nhỏ: "Bệ hạ." Sau đó chậm rãi bước lên phía trước, khom lưng nhặt những tấu chương hỗn độn trên mặt đất lên, xếp thành từng chồng, đặt lại trên bàn trước mặt hắn.
Tư thế của hắn không thay đổi, sắc mặt cũng không thay đổi, đôi mắt nhìn nàng một lúc lâu mới khép lại, từ đầu đến cuối chưa từng mở miệng.
Nhưng mặt hắn càng không gợn sóng như vậy, nàng biết trong lòng hắn càng là một mảnh thịnh nộ ngất trời như thế nào.
Đăng cơ còn chưa tới nửa năm, trọng lộ ở Bắc Cảnh lại xảy ra đại loạn nghịch thiên như vậy, chính là coi khinh đế uy hoàng quyền của hắn, càng là khiêu khích giới hạn chịu đựng của hắn. Chiếu theo cái tâm tính cường hãn kia, một doanh cấm quân bất ngờ làm phản, chiếm thành sát tướng, là tương đương với tội không thể tha, nếu không phải loạn quân đã bắt giam Trầm Tri Thư, chỉ sợ hắn đã sớm hạ lệnh điều binh đi tiêu diệt toàn bộ rồi.
Trầm Tri Thư từ nhỏ đã cùng hắn cùng nhau lớn lên, mấy năm làm thư đồng của hoàng Thái tử, hai người cùng nhau học tập cùng nhau chơi đùa, sau đó trải qua thái học, nhập sĩ, thẳng đến trước lúc xuất tri Thanh Châu, chính là thần tử thân phúc của hắn, vâng theo lệnh hắn mà viễn phó Triều An Bắc Lộ nhậm chức Tri Châu Thanh Châu, lại cứ gặp hết khó khăn này đến khó khăn khác.
Trong lòng hắn không biết sẽ có tư vị gì.
Nàng đứng bên án nhìn khuôn mặt tuấn tú không có chút biểu tình, một hồi lâu sau, cuối cùng mới mở miệng nói: "Bệ hạ, Trầm đại nhân cát nhân tự có thiên tướng, lần mày chắc chắn sẽ bình an trở về."
Hắn nghe vậy, hơi hơi chớp mắt, sắc mặt trở nên trầm ảm, nhưng vẫn nhắm mắt không lên tiếng.
Nàng nhẹ nhàng nhón chân, đưa tay đem vạt áo bào tán đang tán loạn của hắn sửa sang lại một phen, lại nói: "Trong lòng bệ hạ nếu cảm thấy không thoải mái, hay là trò chuyện với thần đi, cứ để nghẹn như vậy ngược lại càng khó chịu."
Hắn đưa tay cầm tay nàng đặt ở ngực.
Một lúc lâu không nói gì.
Một điện đèn nến ấm áp tỏa ánh sáng chập chờn, làn khói nhè nhẹ bốc lên tản ra, tay nàng bị hắn nắm chặt vô cùng đau nhức, nhưng vẫn yên tĩnh mà đứng, từ đầu đến cuối cũng không nói lời nào.
Nàng biết hắn không thích nhiều lời, nhưng hắn càng không nói ra, thì trong lòng nàng càng khó chịu thay hắn. Nàng thà rằng hắn có thể giống như nàng không cố kỵ, muốn nói cái thì thì nói cái đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó, nhưng làm sao có khả năng. Hắn là người không nên có chỗ cố kỵ nhất trong thiên hạ này, nhưng cũng là người mà thiên hạ này cố kỵ nhất.
Bên ngoài điện chợt vang lên tiếng bước chân, lúc này đã có cung nhân đến đây khấu bẩm, thanh âm nhỏ nhẹ: "Bệ hạ, các vị đại nhân Trung Thư cùng Khu Phủ đều đã tới."
Hắn chậm rãi buông tay nàng ra, mở to mắt nói: "Tuyên." Đồng thời thu lại chân, giũ áo bào ra, sau khi ngồi thẳng lên, trên mặt là dáng vẻ nghiêm nghị.
Thần sắc biếng nhác vừa nãy chớp mắt liền không thấy đâu.
Hai phiến chu môn ầm ầm bị người mở ra, một đám người mặc tử bào tôn quý nối đuôi nhau mà vào, xếp thành hàng trên điện, nhất tề mở miệng nói: "Bệ hạ."
Nàng lui về sau mấy bước, yên lặng nhìn sang, thấy người tới là Thượng Thư Tả Bộc Xạ Cổ Khâm, Thượng Thư Hữu Bộc Xạ Từ Đình, Tả Thừa Chu Tất, Hữu Thừa Vương Nguyên Đức, Tham Tri Chính Sự Diệp Thích, Ngô Thanh, Khu Mật sứ Phương Khải, Khu Mật sứ Hà Đạm, cùng Tri Khu Mật Viện Sự Giang Bình, cùng Vệ Úy Tự Khanh Điền Phù, chủ sự Chức Phương tư Trần Nguyên tổng cộng là mười một người, ngay ngắn chia ra hai bên, khiến trong điện trở nên chật hẹp.
Lúc nãy nghe tiểu thái giám nói lúc Hoàng thượng truyền trọng thần Nhị Phủ vào thương nghị, nàng tuyệt không biết hắn chiếu chỉ người của Trung Thư, Khu Phủ, Binh Bộ, Vệ Úy Tự tứ xử* là mười một người, trong lòng không khỏi trầm xuống, mới phát giác ra bản thân mình tới đây là nhất thời xúc động, lập tức liền muốn xin cáo từ lui khỏi điện.
*Xử: nơi; chốn; chỗ; điểm; địa phương, phòng; ban
Một hàng những trọng thần cũng thấy nàng bên này, không khỏi hai bên nhìn nhau, sắc mặt đều mất tự nhiên.
Mạnh Đình Huy rất là biết điều, cúi đầu nói: "Tại hạ phụng chỉ biên tu Khởi cư chú, vừa rồi tới điện thỉnh bệ hạ thêm vào mấy lời ghi chú của ngày hôm qua, lúc này không dám làm phiền chư vị tể chấp* nghị chính, thứ cho tại hạ xin được cáo lui trước." Nói xong, liền hành một đại lễ với bên trên, rồi lui thân muốn đi."
*Tể chấp: chủ quản chấp chưởng, quản lý
"Không cần đi." Hắn mở miệng, thấy nàng đứng lại, mới đưa mắt nhìn về Cổ Khâm bên kia, lạnh lùng nói: "Cũng đều biết cả rồi chứ?"
Điền Phù bước lên phía trước nói: "Mới vừa rồi chỉ kịp tới cùng chư vị đại nhân Khu Phủ nói, Trung Thư tể chấp còn chưa biết tường tận." Nhưng thấy Mạnh Đình Huy ở bên, trong lời nói hơi lộ vẻ do dự, một lát mới lại mở miệng, tóm tắt cho mọi người về nguyên nhân và hiện trạng chuyện đại doanh Liễu Kỳ bất ngờ làm phản.
Huyện Liễu Kỳ ở phía đông cách Thanh Châu một trăm tám mươi dặm, bởi vì cùng Bắc cảnh giao nhưỡng, nên mấy chục năm qua đều có cấm quân đồn trú, các tướng sĩ của cấm quân này ngày thường tuy không ra tuần hịch*, nhưng cấp lương hưởng vẫn hậu đãi hơn so với các đại doanh khác. Từ năm trước sau khi hai nước giao thương, Triều An Bắc Lộ Chuyển Vận Sử Ôn Địch bởi vì cân bằng chi phí ở Bắc cảnh, nên muốn giảm lương ngân một số khoản không cần thiết của đại doanh Liễu Kỳ, ai ngờ cấm quân Liễu Kỳ nhất quán kiêu hãn, lệnh còn chưa truyền tới, chỉ nghe được tin đồn mà đã tác loạn muốn chống lại đề nghị của Ôn Địch, tri huyện Liễu Kỳ là Cao Hải phạt giam một tiểu giáo cầm đầu, lập tức liền khiến binh tướng một doanh trong lòng sinh oán nộ, quần khởi nổi loạn, giết tri huyện Cao Hải, hình kiêu* bêu đầu trên cọc gỗ, ngày đêm lấy tên bắn. Triều An Bắc Lộ An Phủ Sử Đổng Nghĩa Thành nghe được chuyện nổi loạn, không dám báo lên triều đình, mà vội vã lệnh cho Tri châu Thanh Châu Trầm Tri Thư mang theo lương ngân đi tới huyện Liễu Kỳ để chiêu an cấm quân tác loạn, cam kết không giảm nửa phần lương hưởng, nhưng không ngờ Trầm Tri Thư vừa tới gần huyện thành, đã lập tức bị loạn quân bắt giam vào doanh, tuyên bố rằng tự biết làm loạn chính là đại tội, không tin vào lời nói sẽ không trách tội của Đổng Nghĩa Thành, mà chỉ cần triều đình ra chiếu xá tội cho mọi người, là sẽ bằng lòng phóng thích Trầm Tri Thư, đầu hàng vũ khí tự nguyện quy thuận.
*Hình kiêu: Hình kiêu, một thứ hình chém đầu rồi bêu lên trên cây.
Đợi Điền Phù nói xong, đám người Cổ Khâm sắc mặt đều đại biến nhưng cũng không nói lời nào.
Nàng yên lặng đứng ở trên, nghe thấy cũng vô cùng lo sợ. Tuy biết những cấm quân quanh năm đóng ở Bắc cảnh đều rất khổ cực, nhưng không ngờ những binh lính trong các doanh này lại kiêu ngạo ngoan hãn tới như vậy, hoàn toàn không coi vương pháp ra gì, ngay cả tri huyện cũng dám nói giết liền giết, mà Trầm Tri Thư lúc này bị loạn quân giam giữ trong doanh, nếu nói là tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc cũng không quá.
Hắn thấp mắt đảo qua thần sắc mọi người một lượt, mới nói: "Hạ chỉ cho Đổng Nghĩa Thành đang giữ chức An Phủ Sử, tạm thay mặt Tri Phủ Trùng Châu phủ, thăng Thanh Châu thành Thanh Châu phủ, An Phủ Sử Tư Triều An Bắc Lộ từ Trùng Châu phủ đổi thành Thanh Châu phủ, Trầm Tri Thư lần này nếu còn sống trở về, liền lĩnh chức Tri Phủ Thanh Châu phủ, một chức An Phủ Sử tạm thiếu đợi bàn sau."
Chúng quan lại sửng sốt, vốn cho rằng hắn nhất định trước sẽ thảo luận nên xử trí phản quân như thế nào để bọn họ thả Trầm Tri Thư trở về lại không nghĩ tới hắn sẽ mặt không biểu tình mà nói ra chuyện thăng 'châu' thành 'phủ', lại mệnh lệnh đổi Soái Tư.
Cổ Khâm nhíu mi, bước lên trước nói: "Bệ hạ mưu tính sâu xa, Trầm Tri Thư trước mắt đang bị giam trong doanh trại loạn quân, trước hết nhất định phải nghĩ ra một cách vẹn toạn để bảo đảm Trầm Tri Thư bình yên vô sự."
Chúng lão thần đều biết thái phó Thái tử Trầm Vô Trần chỉ có một đứa con trai này, càng là thịt nơi đầu quả tim của Trầm phu nhân, nếu lần này Trầm Tri Thư có chuyện gì bất trắc, Hoàng thượng biết ăn nói thế nào với hai vị trọng thần lưỡng triều vì nước vì quân mười mấy năm nay đây.
Hắn nhìn Cổ Khâm, sắc mặt vẫn không chút thay đổi, nói: "Trẫm tự tay hạ thủ chiếu, lựa chọn một trọng thần trong triều, mang chiếu chỉ tới huyện Liễu Kỳ để tuyên sắc chiêu an, lại tới đại doanh Thanh Châu điều một vạn quân theo đến ngoài huyện Liễu Kỳ. Nếu loạn quân bằng lòng buông vũ khí đầu hàng thì sẽ tha tội này, chỉ xóa bỏ quân tịch làm dân thường, còn nếu loạn quân không chịu quy thuận, thì liền tiêu diệt toàn thành, khanh sát đến cùng."
Cổ Khâm giật mình không nói, một lát mới quay đầu nhìn về mấy vị quan bên cạnh, bọn họ cũng kinh sợ không biết phải làm sao.
Không ai nghĩ đến hắn lại muốn ra tay tàn nhẫn như vậy.
Nếu dựa theo nghị này, giả sử loạn quân không đầu hàng, cấm quân đồng loạt công doanh để thanh trừ phản loạn, Trầm Tri Thư nhất định sẽ bị loạn quân xử tử tại doanh.
Mạnh Đình Huy sau lưng không khỏi rùng mình, nghĩ đến thần tình lúc nãy hắn một thân một mình trong điện, so với khuôn mặt lạnh lùng vô tình giờ phút này, đáy lòng bỗng dưng chua xót, nghiêm mặt hồi lâu.
...Bản thân vẫn chưa hoàn toàn hiểu được hắn.
Hắn nhìn về phía Phương Khải, nói: "Phương khanh nhiều năm qua hiểu rõ quân vụ các lộ, lần này nếu điều binh từ đại doanh Thanh Châu, nên để người nào chấp chưởng ấn soái?"
Phương Khải trong chốc lát còn chưa có hoàn hồn, đợi người bên cạnh ngầm thúc giục mới thoáng đảo mắt, nhìn lên trên, cau mày nói: "Hồi bệ hạ, thần cho rằng nên để Du Xa tướng quân Tống Chi Thụy của đại doanh Thanh Châu chưởng soái."
Hắn khẽ gật đầu, nhìn một lượt những trọng thần trong điện, một hồi lâu lại hỏi: "Trong triều ai có thể mang thủ chiếu của trẫm đến Triều An Bắc Lộ?"
Chúng thần đều im lặng không nói.
Ai cũng biết việc này nếu không phải lưỡng chế trọng thần đi thì không thể bình định nhất lộ quân tâm, mà loạn quân nếu không thấy được thần tử được Hoàng thượng coi trọng cũng sẽ không tin tưởng. Nhưng lưỡng chế trọng thần trong triều lại có người nào bằng lòng không để ý tính mệnh bản thân mà đến trước loạn quân để tuyên sắc chiêu an? Vả lại triều đình sao có thể để cho lưỡng chế trọng thần đi mạo hiểm như vậy được? Trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, khó có thể quyết định.
Mấy người nhìn nhau, ánh mắt phức tạp lại còn do dự.
Từ Đình ngẩng đầu nhìn tới mấy người của Khu Phủ, cũng không nhìn kỹ mà quét qua Mạnh Đình Huy đang đứng ở một góc, ánh mắt lập tức dừng lại, bất chợt trở nên lóe sáng.
Điền Phù nhìn thấy ánh mắt của hắn, liền cũng nhìn theo, thấy Mạnh Đình Huy lúc đầu là ngạc nhiên, sau đó trên mặt liền lộ vẻ sáng tỏ.
Mấy người còn lại thấy hai người đều nhìn về hướng bên kia, cũng đều rối rít nhìn sang, sau khi nhìn thấy, lại bất động thanh sắc chuyển tầm mắt, mới lại một lần nữa nhìn lên long tọa.
Mạnh Đình Huy sao có thể không hiểu thần sắc của những người này, đáy mắt không khỏi tối sầm lại, không đợi có người mở miệng, liền trước bước ra khỏi hàng tiến lên, khom người nói: "Thần, Mạnh Đình Huy, nguyện mang thủ chiếu của bệ hạ, tới Triều An Bắc Lộ để tuyên sắc chiêu an trước loạn quân."
Mạnh Đình Huy mím môi, nghe được ý trong lời của tiểu thái giám, chỉ sợ Hoàng thượng lúc này đang long nhan đại nộ, Vệ Úy Tự Khanh Điền Phù nhất định là người đang đứng mũi chịu sào hứng chịu cơn thịnh nộ, khó tránh khỏi sẽ chịu một trận khiển trách nghiêm khắc.
Tiểu thái giám không dám trì hoãn thêm nữa, hướng nàng vái chào, liền quay người nhanh chóng chạy đi.
Nàng đứng yên nhìn về nơi xa, hành lanh cung điện uốn khúc khắp nơi tràn đầy lá rụng, lúc này mới thở dài rũ mắt, trở về tắt đèn khép cửa, sau đó bước nhanh về hướng Duệ Tư Điện.
Mùa thu tới xơ xác tiêu điều, sau khi vào đêm gió thổi lạnh đến xâm tâm.
Bên ngoài duệ tư điện đứng một hàng cung nhân nội thị, sắc mặt đều có chút kinh hoảng, dáng vẻ như mới từ trong điện bị đuổi ra ngoài, lúc này chờ trực ở ngoài điện, tiến không được lui không xong, người người đều lúng túng không thôi.
Mạnh Đình Huy tùy tiện hỏi một người: "Vệ Úy Tự Khanh Điền đại nhân còn ở bên trong không?"
Cung nhân lắc đầu, nói nhỏ: "Hoàng thượng có nói, để cho Điền đại nhân trở về Khu Phủ đem mọi chuyện nói rõ ràng cho hai vị Phương, Giang đại nhân, sau đó lại cùng hai người đó nhập điện."
Nàng nghe xong không khỏi nhíu mày, nói: "Ta muốn gặp Hoàng thượng, làm phiền thông báo một tiếng."
Cung nhân do dự một chút, một lát mới trả lời: "Mạnh đại nhân nếu muốn gặp Hoàng thượng, có thể trực tiếp vào điện yết kiến, chỉ là..."
Mạnh Đình Huy biết người này sợ Hoàng thượng giận cá chém thớt, nên cũng không nói nhiều, liêu váy bước lên bậc thềm, đứng bên ngoài cũng không khấu bẩm, mà trực tiếp đẩy cửa đi vào điện.
Trên án vung vãi đầy tấu chương, ở giữa là tấu chương binh báo bằng chữ đỏ, một hàng chói mắt.
Nàng lật tay đóng cửa, giương mắt nhìn lên trên, chỉ thấy hắn chống cánh tay ngồi nghiêng, một đôi chân dài chồng lên nhau gác lên bàn, cổ ngửa ra phía sau, mắt hơi khép lại, ngọc trâm cài tóc phía sau cũng rút ra, cả người giống như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Nếu không có cái bàn đầy tấu chương tán loạn thể hiện ra mới vừa rồi ở nơi này vừa xảy ra nộ hỏa, nàng bất luận thế nào cũng không thể nhìn ra chút tức giận nào trên mặt hắn.
Chợt nhớ tới trước đây lúc lần đầu tiên nàng và hắn đơn độc gặp nhau trên đại điện, hắn cũng thần thái biếng nhác không câu nệ giống như lúc này, chỉ một cái chớp mắt đã khiến tim nàng muốn nhảy vọt, nhưng không nghĩ tới, bây giờ hắn đã lên ngôi cửu ngũ, vẫn còn lộ ra loại dáng vẻ thế này.
Có lẽ vì không nghĩ sẽ có người không bẩm mà vào nên mới có thể thả lỏng như thế, trực tiếp để lộ ra một mặt mà không ai biết tới. Triều thần đều biết hắn từ lúc đăng cơ tới nay thường qua đêm ở Duệ Tư Điện, Tây Hoa Cung là tẩm điện căn bản chỉ là vỏ được bày biện để đó, nàng có thể tưởng tượng được mấy ngày qua hắn vất vả biết bao, mắt thấy hắn giờ phút này mệt mỏi như vậy, trong lòng nàng cũng thực khó chịu.
Hắn nghe tiếng của điện khép mở, chợt mở mắt nhìn qua.
Đuôi lông mày vẫn sắc bén như thường, đôi mắt sáng rực, trực tiếp quét về phía khuôn mặt nàng.
Nàng đón lấy ánh mắt của hắn, nói nhỏ: "Bệ hạ." Sau đó chậm rãi bước lên phía trước, khom lưng nhặt những tấu chương hỗn độn trên mặt đất lên, xếp thành từng chồng, đặt lại trên bàn trước mặt hắn.
Tư thế của hắn không thay đổi, sắc mặt cũng không thay đổi, đôi mắt nhìn nàng một lúc lâu mới khép lại, từ đầu đến cuối chưa từng mở miệng.
Nhưng mặt hắn càng không gợn sóng như vậy, nàng biết trong lòng hắn càng là một mảnh thịnh nộ ngất trời như thế nào.
Đăng cơ còn chưa tới nửa năm, trọng lộ ở Bắc Cảnh lại xảy ra đại loạn nghịch thiên như vậy, chính là coi khinh đế uy hoàng quyền của hắn, càng là khiêu khích giới hạn chịu đựng của hắn. Chiếu theo cái tâm tính cường hãn kia, một doanh cấm quân bất ngờ làm phản, chiếm thành sát tướng, là tương đương với tội không thể tha, nếu không phải loạn quân đã bắt giam Trầm Tri Thư, chỉ sợ hắn đã sớm hạ lệnh điều binh đi tiêu diệt toàn bộ rồi.
Trầm Tri Thư từ nhỏ đã cùng hắn cùng nhau lớn lên, mấy năm làm thư đồng của hoàng Thái tử, hai người cùng nhau học tập cùng nhau chơi đùa, sau đó trải qua thái học, nhập sĩ, thẳng đến trước lúc xuất tri Thanh Châu, chính là thần tử thân phúc của hắn, vâng theo lệnh hắn mà viễn phó Triều An Bắc Lộ nhậm chức Tri Châu Thanh Châu, lại cứ gặp hết khó khăn này đến khó khăn khác.
Trong lòng hắn không biết sẽ có tư vị gì.
Nàng đứng bên án nhìn khuôn mặt tuấn tú không có chút biểu tình, một hồi lâu sau, cuối cùng mới mở miệng nói: "Bệ hạ, Trầm đại nhân cát nhân tự có thiên tướng, lần mày chắc chắn sẽ bình an trở về."
Hắn nghe vậy, hơi hơi chớp mắt, sắc mặt trở nên trầm ảm, nhưng vẫn nhắm mắt không lên tiếng.
Nàng nhẹ nhàng nhón chân, đưa tay đem vạt áo bào tán đang tán loạn của hắn sửa sang lại một phen, lại nói: "Trong lòng bệ hạ nếu cảm thấy không thoải mái, hay là trò chuyện với thần đi, cứ để nghẹn như vậy ngược lại càng khó chịu."
Hắn đưa tay cầm tay nàng đặt ở ngực.
Một lúc lâu không nói gì.
Một điện đèn nến ấm áp tỏa ánh sáng chập chờn, làn khói nhè nhẹ bốc lên tản ra, tay nàng bị hắn nắm chặt vô cùng đau nhức, nhưng vẫn yên tĩnh mà đứng, từ đầu đến cuối cũng không nói lời nào.
Nàng biết hắn không thích nhiều lời, nhưng hắn càng không nói ra, thì trong lòng nàng càng khó chịu thay hắn. Nàng thà rằng hắn có thể giống như nàng không cố kỵ, muốn nói cái thì thì nói cái đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó, nhưng làm sao có khả năng. Hắn là người không nên có chỗ cố kỵ nhất trong thiên hạ này, nhưng cũng là người mà thiên hạ này cố kỵ nhất.
Bên ngoài điện chợt vang lên tiếng bước chân, lúc này đã có cung nhân đến đây khấu bẩm, thanh âm nhỏ nhẹ: "Bệ hạ, các vị đại nhân Trung Thư cùng Khu Phủ đều đã tới."
Hắn chậm rãi buông tay nàng ra, mở to mắt nói: "Tuyên." Đồng thời thu lại chân, giũ áo bào ra, sau khi ngồi thẳng lên, trên mặt là dáng vẻ nghiêm nghị.
Thần sắc biếng nhác vừa nãy chớp mắt liền không thấy đâu.
Hai phiến chu môn ầm ầm bị người mở ra, một đám người mặc tử bào tôn quý nối đuôi nhau mà vào, xếp thành hàng trên điện, nhất tề mở miệng nói: "Bệ hạ."
Nàng lui về sau mấy bước, yên lặng nhìn sang, thấy người tới là Thượng Thư Tả Bộc Xạ Cổ Khâm, Thượng Thư Hữu Bộc Xạ Từ Đình, Tả Thừa Chu Tất, Hữu Thừa Vương Nguyên Đức, Tham Tri Chính Sự Diệp Thích, Ngô Thanh, Khu Mật sứ Phương Khải, Khu Mật sứ Hà Đạm, cùng Tri Khu Mật Viện Sự Giang Bình, cùng Vệ Úy Tự Khanh Điền Phù, chủ sự Chức Phương tư Trần Nguyên tổng cộng là mười một người, ngay ngắn chia ra hai bên, khiến trong điện trở nên chật hẹp.
Lúc nãy nghe tiểu thái giám nói lúc Hoàng thượng truyền trọng thần Nhị Phủ vào thương nghị, nàng tuyệt không biết hắn chiếu chỉ người của Trung Thư, Khu Phủ, Binh Bộ, Vệ Úy Tự tứ xử* là mười một người, trong lòng không khỏi trầm xuống, mới phát giác ra bản thân mình tới đây là nhất thời xúc động, lập tức liền muốn xin cáo từ lui khỏi điện.
Một hàng những trọng thần cũng thấy nàng bên này, không khỏi hai bên nhìn nhau, sắc mặt đều mất tự nhiên.
Mạnh Đình Huy rất là biết điều, cúi đầu nói: "Tại hạ phụng chỉ biên tu Khởi cư chú, vừa rồi tới điện thỉnh bệ hạ thêm vào mấy lời ghi chú của ngày hôm qua, lúc này không dám làm phiền chư vị tể chấp* nghị chính, thứ cho tại hạ xin được cáo lui trước." Nói xong, liền hành một đại lễ với bên trên, rồi lui thân muốn đi."
"Không cần đi." Hắn mở miệng, thấy nàng đứng lại, mới đưa mắt nhìn về Cổ Khâm bên kia, lạnh lùng nói: "Cũng đều biết cả rồi chứ?"
Điền Phù bước lên phía trước nói: "Mới vừa rồi chỉ kịp tới cùng chư vị đại nhân Khu Phủ nói, Trung Thư tể chấp còn chưa biết tường tận." Nhưng thấy Mạnh Đình Huy ở bên, trong lời nói hơi lộ vẻ do dự, một lát mới lại mở miệng, tóm tắt cho mọi người về nguyên nhân và hiện trạng chuyện đại doanh Liễu Kỳ bất ngờ làm phản.
Huyện Liễu Kỳ ở phía đông cách Thanh Châu một trăm tám mươi dặm, bởi vì cùng Bắc cảnh giao nhưỡng, nên mấy chục năm qua đều có cấm quân đồn trú, các tướng sĩ của cấm quân này ngày thường tuy không ra tuần hịch*, nhưng cấp lương hưởng vẫn hậu đãi hơn so với các đại doanh khác. Từ năm trước sau khi hai nước giao thương, Triều An Bắc Lộ Chuyển Vận Sử Ôn Địch bởi vì cân bằng chi phí ở Bắc cảnh, nên muốn giảm lương ngân một số khoản không cần thiết của đại doanh Liễu Kỳ, ai ngờ cấm quân Liễu Kỳ nhất quán kiêu hãn, lệnh còn chưa truyền tới, chỉ nghe được tin đồn mà đã tác loạn muốn chống lại đề nghị của Ôn Địch, tri huyện Liễu Kỳ là Cao Hải phạt giam một tiểu giáo cầm đầu, lập tức liền khiến binh tướng một doanh trong lòng sinh oán nộ, quần khởi nổi loạn, giết tri huyện Cao Hải, hình kiêu* bêu đầu trên cọc gỗ, ngày đêm lấy tên bắn. Triều An Bắc Lộ An Phủ Sử Đổng Nghĩa Thành nghe được chuyện nổi loạn, không dám báo lên triều đình, mà vội vã lệnh cho Tri châu Thanh Châu Trầm Tri Thư mang theo lương ngân đi tới huyện Liễu Kỳ để chiêu an cấm quân tác loạn, cam kết không giảm nửa phần lương hưởng, nhưng không ngờ Trầm Tri Thư vừa tới gần huyện thành, đã lập tức bị loạn quân bắt giam vào doanh, tuyên bố rằng tự biết làm loạn chính là đại tội, không tin vào lời nói sẽ không trách tội của Đổng Nghĩa Thành, mà chỉ cần triều đình ra chiếu xá tội cho mọi người, là sẽ bằng lòng phóng thích Trầm Tri Thư, đầu hàng vũ khí tự nguyện quy thuận.
Đợi Điền Phù nói xong, đám người Cổ Khâm sắc mặt đều đại biến nhưng cũng không nói lời nào.
Nàng yên lặng đứng ở trên, nghe thấy cũng vô cùng lo sợ. Tuy biết những cấm quân quanh năm đóng ở Bắc cảnh đều rất khổ cực, nhưng không ngờ những binh lính trong các doanh này lại kiêu ngạo ngoan hãn tới như vậy, hoàn toàn không coi vương pháp ra gì, ngay cả tri huyện cũng dám nói giết liền giết, mà Trầm Tri Thư lúc này bị loạn quân giam giữ trong doanh, nếu nói là tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc cũng không quá.
Hắn thấp mắt đảo qua thần sắc mọi người một lượt, mới nói: "Hạ chỉ cho Đổng Nghĩa Thành đang giữ chức An Phủ Sử, tạm thay mặt Tri Phủ Trùng Châu phủ, thăng Thanh Châu thành Thanh Châu phủ, An Phủ Sử Tư Triều An Bắc Lộ từ Trùng Châu phủ đổi thành Thanh Châu phủ, Trầm Tri Thư lần này nếu còn sống trở về, liền lĩnh chức Tri Phủ Thanh Châu phủ, một chức An Phủ Sử tạm thiếu đợi bàn sau."
Chúng quan lại sửng sốt, vốn cho rằng hắn nhất định trước sẽ thảo luận nên xử trí phản quân như thế nào để bọn họ thả Trầm Tri Thư trở về lại không nghĩ tới hắn sẽ mặt không biểu tình mà nói ra chuyện thăng 'châu' thành 'phủ', lại mệnh lệnh đổi Soái Tư.
Cổ Khâm nhíu mi, bước lên trước nói: "Bệ hạ mưu tính sâu xa, Trầm Tri Thư trước mắt đang bị giam trong doanh trại loạn quân, trước hết nhất định phải nghĩ ra một cách vẹn toạn để bảo đảm Trầm Tri Thư bình yên vô sự."
Chúng lão thần đều biết thái phó Thái tử Trầm Vô Trần chỉ có một đứa con trai này, càng là thịt nơi đầu quả tim của Trầm phu nhân, nếu lần này Trầm Tri Thư có chuyện gì bất trắc, Hoàng thượng biết ăn nói thế nào với hai vị trọng thần lưỡng triều vì nước vì quân mười mấy năm nay đây.
Hắn nhìn Cổ Khâm, sắc mặt vẫn không chút thay đổi, nói: "Trẫm tự tay hạ thủ chiếu, lựa chọn một trọng thần trong triều, mang chiếu chỉ tới huyện Liễu Kỳ để tuyên sắc chiêu an, lại tới đại doanh Thanh Châu điều một vạn quân theo đến ngoài huyện Liễu Kỳ. Nếu loạn quân bằng lòng buông vũ khí đầu hàng thì sẽ tha tội này, chỉ xóa bỏ quân tịch làm dân thường, còn nếu loạn quân không chịu quy thuận, thì liền tiêu diệt toàn thành, khanh sát đến cùng."
Cổ Khâm giật mình không nói, một lát mới quay đầu nhìn về mấy vị quan bên cạnh, bọn họ cũng kinh sợ không biết phải làm sao.
Không ai nghĩ đến hắn lại muốn ra tay tàn nhẫn như vậy.
Nếu dựa theo nghị này, giả sử loạn quân không đầu hàng, cấm quân đồng loạt công doanh để thanh trừ phản loạn, Trầm Tri Thư nhất định sẽ bị loạn quân xử tử tại doanh.
Mạnh Đình Huy sau lưng không khỏi rùng mình, nghĩ đến thần tình lúc nãy hắn một thân một mình trong điện, so với khuôn mặt lạnh lùng vô tình giờ phút này, đáy lòng bỗng dưng chua xót, nghiêm mặt hồi lâu.
...Bản thân vẫn chưa hoàn toàn hiểu được hắn.
Hắn nhìn về phía Phương Khải, nói: "Phương khanh nhiều năm qua hiểu rõ quân vụ các lộ, lần này nếu điều binh từ đại doanh Thanh Châu, nên để người nào chấp chưởng ấn soái?"
Phương Khải trong chốc lát còn chưa có hoàn hồn, đợi người bên cạnh ngầm thúc giục mới thoáng đảo mắt, nhìn lên trên, cau mày nói: "Hồi bệ hạ, thần cho rằng nên để Du Xa tướng quân Tống Chi Thụy của đại doanh Thanh Châu chưởng soái."
Hắn khẽ gật đầu, nhìn một lượt những trọng thần trong điện, một hồi lâu lại hỏi: "Trong triều ai có thể mang thủ chiếu của trẫm đến Triều An Bắc Lộ?"
Chúng thần đều im lặng không nói.
Ai cũng biết việc này nếu không phải lưỡng chế trọng thần đi thì không thể bình định nhất lộ quân tâm, mà loạn quân nếu không thấy được thần tử được Hoàng thượng coi trọng cũng sẽ không tin tưởng. Nhưng lưỡng chế trọng thần trong triều lại có người nào bằng lòng không để ý tính mệnh bản thân mà đến trước loạn quân để tuyên sắc chiêu an? Vả lại triều đình sao có thể để cho lưỡng chế trọng thần đi mạo hiểm như vậy được? Trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, khó có thể quyết định.
Mấy người nhìn nhau, ánh mắt phức tạp lại còn do dự.
Từ Đình ngẩng đầu nhìn tới mấy người của Khu Phủ, cũng không nhìn kỹ mà quét qua Mạnh Đình Huy đang đứng ở một góc, ánh mắt lập tức dừng lại, bất chợt trở nên lóe sáng.
Điền Phù nhìn thấy ánh mắt của hắn, liền cũng nhìn theo, thấy Mạnh Đình Huy lúc đầu là ngạc nhiên, sau đó trên mặt liền lộ vẻ sáng tỏ.
Mấy người còn lại thấy hai người đều nhìn về hướng bên kia, cũng đều rối rít nhìn sang, sau khi nhìn thấy, lại bất động thanh sắc chuyển tầm mắt, mới lại một lần nữa nhìn lên long tọa.
Mạnh Đình Huy sao có thể không hiểu thần sắc của những người này, đáy mắt không khỏi tối sầm lại, không đợi có người mở miệng, liền trước bước ra khỏi hàng tiến lên, khom người nói: "Thần, Mạnh Đình Huy, nguyện mang thủ chiếu của bệ hạ, tới Triều An Bắc Lộ để tuyên sắc chiêu an trước loạn quân."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.