Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 139: Đại gian [Thượng]

Hành Yên Yên

04/11/2020

Địch Niệm trầm tư chốc lát, nói: "Ngày hôm trước quan nội báo lại, nói trong triều đình Bắc Tiễn đã phái đại thần tới, nếu Đại Bình ta cũng đã phái sứ tới, thì liền nhập nội quan vào đại doanh Bắc Tiễn để nghị việc chiến sự hai nước.

Nàng mặc dù trong lòng biết Bắc Tiễn sẽ đề nghị như thế, nhưng cũng không lộ ra thần sắc, gật đầu nói: "Đại quân Bắc Tiễn đã bại trận, hai mặt đông tây của Kim Hạp Quan đều đã bị quân ta chiếm giữ, nếu bọn họ yêu cầu chúng ta vào đại doanh của bọn họ nghị sự, e rằng vô luận thế nào ngươi cũng sẽ không đồng ý."

Địch Niệm cau mày: "Nếu để ngươi vào trong đại doanh Bắc Tiễn nghị sự, ta sao có thể yên tâm, vạn nhất xảy ra chuyện gì, sau này mặt mũi ta phải để đâu?!"

Mạnh Đình Huy yên lặng một chút, mới nói: "Tướng quân có còn nhớ chuyện năm đó ngươi ta hai người cùng nhau tới Liễu Kỳ bình loạn, lúc đó ở ngoài thành Liễu Kỳ, tướng quân cũng là lo lắng ta một mình vào thành như vậy, nhưng kết quả thế nào?" nàng đứng lên, đi tới nhìn bản địa đồ bày trên soái án, vừa nhìn vừa nói: "Nếu nói về hung hiểm, lần này đi đại doanh Bắc Tiễn còn không bằng một phần mười vào thành của loạn quân năm đó. Năm đó ta có thể toàn thân trở ra, hiện tại cũng sẽ không lại xảy ra cái gì ngoài ý muốn, huống chi mấy vạn đại quân Đại Bình ta đang đóng ở bên ngoài Kim Hạp Quan, Bắc Tiễn đã muốn cầu hòa, cũng không cần phải bắt ta làm gì, lui một vạn bước mà nói, Bắc Tiễn cho dù có giết ta, thì có thể được gì chứ?"

Địch Niệm suy nghĩ hồi lâu, thấy nàng vẻ mặt chắc chắn, không có chút nào dao động, liền hỏi: "Hoàng thượng thật yên tâm để ngươi nhập quan nghị hòa sao?"

Nàng cười nhạt ra tiếng, gật đầu nói: "Nếu Hoàng thượng lo lắng, sao có thể ban chiếu giao cho ta sứ mệnh này? Kế hoạch lần này nếu có thể thành, đối với ta chính là một kiện đại công, mà Hoàng thượng lại càng thêm vui lòng."

"Hoàng thượng lần này ý muốn thế nào?" Địch Niệm lại hỏi.

Mạnh Đình Huy nói: "Mượn cớ nghị hòa để trễ nãi đại quân Bắc Tiễn, trước toàn lực thanh trừ tam lộ khấu quân."

Địch Niệm sắc mặt có chút tối sầm, "Lúc này khấu họa ở tam lộ lan tràn, ta cũng khó thoát trách nhiệm."

"Địch tướng quân không cần như vậy." Mạnh Đình Huy đưa tay vuốt lên Kiến Khang Lộ trên bản đồ, "Bắc địa ngoại chiến nội loạn, tướng quân có thể đẩy lui đại quân Bắc Tiễn về Kim Hạp Quan nội, chiếm lại thành Tử Châu từ tay Bắc Tiễn đã là không dễ, di khấu tiền triều trù mưu hơn hai mươi năm, một khi chiếm được tiên cơ mà tác lọa, chúng ở trong tối mà ta ở ngoài sáng, tất sẽ khó mà quét sạch."

Địch Niệm nhìn nàng: "Hy vọng là như vậy." Hắn hơi lung lay đùi phải một chút, rũ mắt nói: "Ta biết Mạnh đại nhân có quyền mật tấu trực đạt, mong rằng ngươi đừng nhắc tới chuyện ta thụ thương với Hoàng thượng."

Mạnh Đình Huy dứt khoát nói: "Được." Nàng xoay người, "Nhưng tướng quân cũng phải đáp ứng ta, trước mắt dưỡng thương cho tốt, không được xuất chiến."

Địch Niệm lưỡng lự một chút không chịu đáp ứng.

"Bằng không nếu Trầm đại nhân ở kinh thành biết được," nàng chậm rãi nói tiếp: "Còn không biết sẽ lo lắng thành cái dạng gì nữa."

Hắn cau chặt mày rậm: "Nàng ấy..."

Mạnh Đình Huy cười cười: "Nàng nhớ ngươi nhớ đến phát cuồng, ban đêm ở trên ngự nhai đứng chờ tin báo không chịu đi."



Địch Niệm một đôi mắt đen nhánh sáng rực, một hồi lâu mới nói: "Được, ta đáp ứng ngươi, trước khi thương thế tốt lên, tuyệt sẽ không xuất chiến."

Trong tâm nàng không biết sao có chút chua xót, mượn lời nói: "Tướng quân ở trong doanh dưỡng thương, việc bắc sự không thể kéo dài lâu, ta cũng đã đến đại doanh, liền phải nhanh chóng nhập quan cùng Bắc Tiễn nghị hòa sự. Tướng quân có thể lập tức sai người vào quan nội thông báo việc này không?"

Địch Niệm gật đầu nói: "Ta sẽ sai người an bài chuyện này." Hắn thấy nàng nhiều ngày mệt nhọc nên sắc mặt có chút khó coi, nên khuyên nhủ: "Trễ một hai ngày cũng không có gì quan trọng, ngươi từ kinh thành một đường bắc thượng, trước nên nghỉ ngơi một hồi cho thỏa đáng."

Mạnh Đình Huy cũng rất mệt mỏi, nên cũng không cãi lại hắn, miệng đáp: "Thang Thành lần này tuy là phó sứ, nhưng không cần thiết phải theo ta một đường nhập quan, nên lưu hắn lại doanh trại để giúp ta giải quyết công văn qua lai."

"Ta bất luận thế nào cũng không đồng ý ngươi một mình nhập quan." Địch Niệm chân mày lại cau chặt.

Nàng hơi suy nghĩ một lát, nói: "Vậy bảo Hoàng Ba theo ta đi là được. Hoàng Ba ứng biến lanh lẹ, thân thủ lại nhanh nhẹn, Địch tướng quân cũng yên tâm hơn a.!"

Địch Niệm trầm mặt, "Việc này sau này bàn lại, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi." Nói xong, liền cao giọng gọi người vào trướng, đưa nàng đi nghỉ ngơi.

Mạnh Đình Huy bất đắc dĩ, chỉ đành nghe hắn nói đi nghỉ ngơi trước.

Phía đông đại doanh cố ý đặc cấp cho nàng một cái tiểu trướng, cách các doanh trướng của nhóm binh lính khá xa, lại cách đại trướng trung quân rất gần, để thuận tiện cho nàng mấy ngày này giải quyết sự vụ trong doanh trại.

Lúc binh sĩ đưa nàng đến nơi, Hoàng Ba đã ở bên ngoài chờ nàng.

"Mạnh đại nhân." Hoàng Ba thấy nàng tới, sắc mặt mới trở nên thả lỏng, "Lúc nãy Thái Nhạc có đưa thức ăn tới, ngài dùng cơm xong thì sớm nghĩ ngơi đi, thuộc hạ thay ngài canh giữ."

Mạnh Đình Huy gọi hắn cùng tiến vào, nói: "Từ kinh thành đến Kim Hạp Quan, một đường đều khổ cực cho ngươi, lúc này đã đến đại doanh quân ta, cũng không cần phải lo lắng nhiều như vậy, ngươi chút nữa cũng không cần canh giữ cho ta, cứ đi ngủ đi, chậm nhất là hôm sau, theo ta cùng nhập quan gặp sứ giả của triều đình Bắc Tiễn đi."

Hoàng Ba vừa nghe nàng bằng lòng cho hắn theo nàng nhập quan, lập tức liền kinh hỉ vạn phần, "Như vậy rất tốt, thuộc hạ cũng không cần lo lắng ngày xảy ra chuyện gì, bằng không, thuộc hạ ngay cả ngủ cũng không dám, chỉ suy nghĩ phải ăn nói với Hoàng thượng như thế nào đây."

Trong doanh thức ăn không thể so với trong kinh, đồ ăn sơ sài lại không tươi mới, tâm tư nàng vốn cũng muốn đi ngủ, nhìn cơm canh này cũng không có khẩu vị, nên chỉ ăn một chút, lại nói: "Nhớ năm đó ta vừa mới vào triều không lâu, cũng là nhờ có Hoàng thị vệ bảo vệ ta chu toàn, Hoàng thị vệ có ân trợ giúp ta, ta sẽ không bao giờ quên."

Hoàng Ba nào dám nhận những lời này của nàng, lập tức ấp úng, "Mạnh đại nhân nói, nói...quá lời."

Mạnh Đình Huy ngắt lời nói: "Bất quá ngươi trước phải đáp ứng ta, lúc cùng Bắc Tiễn nghị hòa, bất luận chuyện gì cũng phải nghe ta, bằng không ta cũng sẽ không để ngươi theo ta nhập quan."



Hoàng Ba không ngừng đáp ứng: "Đó là tất nhiên!"

Nàng nghĩ đến trong doanh còn có thân binh Điện Tiền Tư lúc trước theo đến, có chút không yên lòng nói: "Những thân binh kia đa số đều là cấm quân kiêu tử, ngày thường chưa từng được rèn luyện trong chiến hỏa, nơi này không thể so với tam nha trong kinh, cần phải bảo bọn họ chú ý phòng bị một chút."

Hoàng Ba cười cười, nói: "Đại nhân cứ yên tâm, những thân binh kia ở đây bất quá chỉ là chờ hộ tống đại nhân hồi kinh thôi, đợi việc cùng Bắc Tiễn nghị hòa kết thúc, đại nhân cùng Thang đại nhân cũng cần phải lên đường, cũng sẽ không xảy ra nhiễu loạn gì đâu."

Mạnh Đình Huy sắc mặt có chút ảm đạm, nhưng chỉ nhẹ nhàng 'ân' một tiếng, giơ tay lên ý bảo hắn lui đi nghỉ ngơi, đợi Hoàng Ba đi xong, nàng mới chậm rãi đi tới bên cạnh giường trong góc trướng, cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không niệm mà vùi đầu nằm xuống.

Một giấc ngủ chính là trọn một ngày một đêm.

Lúc lại mở mắt ra, là bị tiếng chuông trong trướng đánh thức.

Nàng toàn thân đau nhức, giữa hai đùi bởi vì cưỡi ngựa mà bị mài đến có chút sưng đau, tuy biết ở bên ngoài có người tìm nàng, nhưng ở trên giường nằm nửa ngày cũng không dậy nổi.

Trong doanh trừ nàng ra cũng không có nữ tử, rất nhiều chuyện muốn làm đều không có phương tiện. Người nọ không dám làm càn tiến vào, nên ở bên ngoài cao giọng nói: "Bẩm Mạnh đại nhân, có người từ đại quân Bắc Tiễn đến, cùng Địch tướng quân ước hẹn giờ ngọ hôm này sẽ đưa sứ giả triều đình nhập quan, tướng quân mệnh cho thuộc hạ tới xin lệnh của Mạnh đại nhân."

Mạnh Đình Huy mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn, "Đồng ý lời mời của Bắc Tiễn, ta lát nữa sẽ tới trung quân của Địch tướng quân."

Người nọ lĩnh mệnh lui đi, trong ngoài trướng lại trở về yên tĩnh.

Nàng nhắm hai mắt, lập tức có sức nhoài người lên, xuống đất đơn giản rửa mặt một phen, sau đó đi tới bên án bày ra giấy bút nghiên mực.

Lúc nàng đặt bút, ngón tay có hơi run rẩy.

Nhưng cuối cùng vẫn là hành văn liền mạch, từng hàng chữ khải nho nhỏ chỉnh chỉnh tề tề xếp hàng trên tờ giấy mỏng, qua nhiều năm như vậy, cũng là bao nhiêu chuyện.

Nàng cầm phong thư niêm phong cẩn thận, lại đem bỏ vào trong cái hộp chuyên trình mật tấu, khóa lại đóng con dấu lên, sau đó đi ra ngoài sai người tìm Hoàng Ba tới.

Hoàng Ba chốc lát đã nghe lệnh mà đến, "Đại nhân, là muốn đi tìm Địch tướng quân sao?"

Mạnh Đình Huy gật đầu, đem hộp giao cho hắn, nhẹ giọng nói: "Bây giờ đem cái này đưa tới chỗ dịch quan quân tiền, sai người ngay hôm nay trình tấu lên kinh, sau đó lại theo ta tới đại trướng trung quân."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook