Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế
Chương 16: Đông cung [Thượng]
Hành Yên Yên
04/11/2020
Trầm Tri Lễ cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy."
Dứt lời, liền xoay người, cùng Mạnh Đình Huy một đường đi tới hành lang phía bắc tường thành bên ngoài Hàn Lâm Viện.
Mạnh Đình Huy hơi dừng bước chân, "Trầm đại nhân tìm ta có chuyện gì, không bằng trực tiếp nói rõ đi."
Trầm Tri Lễ nhìn sắc mặt nàng không vui, cũng không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, không khỏi cảm thấy hơi kỳ lạ, chỉ nói: "Mấy ngày nay từ Đại nội các, Đô Đường, Tỉnh viện đều chỉ trích Mạnh đại nhân không ngớt, trong đó Hàn Lâm Viện là quá mức nhất. Hôm nay là lần đầu Mạnh đại nhân vào Hàn Lâm, ta vừa vặn đi ngang qua nơi này, liền muốn bồi Mạnh đại nhân một đoạn đường, Mạnh đại nhân thấy sao?"
Mạnh Đình Huy nghe xong giật mình, lập tức mím môi cúi đầu, "Là ta nghĩ sai, đa tạ hảo tâm của Trầm đại nhân."
Nguyên bản lúc thấy Trầm Tri Lễ ở chỗ này chờ nàng, còn nghĩ là nàng ấy nghe thấy lời đồn ầm ĩ bên ngoài, nên đặc biệt tới khởi binh vấn tội nàng---Mọi người ở kinh thành đều nói, Trầm Tri Lễ nàng ấy chính là nhân tuyển duy nhất cho vị trí thái tử phi, lấy phần tình cảm của nàng ấy và Thái tử nhiều năm như vậy, lúc này chưa nghe thấy chiếu chỉ ban hôn, lại nghe thấy Thái tử bị Mạnh Đình Huy phá hỏng danh dự, nàng ấy sao có thể không để ý đến việc này.?
Nhưng chính là bản thân suy nghĩ nhiều rồi.
Trầm Tri Lễ nhìn nàng vài lần, hạ mi nói: "Mạnh đại nhân đã nghĩ ta tới đây để làm gì?"
Mạnh Đình Huy ngược lại rất dứt khoát: "Nghe thấy những lời đàm tiếu trong triều, Trầm đại nhân không hận ta sao?"
Trầm Tri Lễ cười yếu ớt, "Mạnh Đình Huy thật là thẳng thắn, lời này cũng có thể trực tiếp hỏi ra miệng được."
Nàng ngừng thật lâu, mới nói: "Ta vì sao phải hận Mạnh đại nhân?"
Mạnh Đình Huy thấp mi, "Trầm đại nhân không muốn Thái tử phi vị sao?"
Trầm Tri Lễ sóng mắt nhẹ chớp, "Nếu ta không muốn, Mạnh đại nhân nghĩ bản thân sẽ có cơ hội sao?"
Mạnh Đình Huy thấp mắt nhìn phía dưới chân, cung chuyên nối tiếp vô tận, dẫn thẳng vào giữa tường thành bao quanh cấm cung, nơi đó chạm khắc Long Phượng phi vân, màu sắc xám tro hơi u ám.
Nửa ngày, bỗng nhiên cười thành tiếng, cũng không nói lời nào.
Trầm Tri Lễ thấy nàng cười, chính mình cũng không tự giác bật cười, "Tâm tư của ta đối với thái tử điện hạ chưa bao giờ đặt vào chuyện nam nữ cả, đều nói Hoàng thượng muốn đợi Thái tử lập phi xong sẽ thoái vị nhượng chính, nhưng Thái tử là ai chứ, hắn không muốn sắc phi, ai có thể buộc hắn sắc phi? Mà chuyện Hoàng thượng thoái vị sợ là đã sớm định rồi..."
Mạnh Đình Huy phiết mâu nhìn về phía xa xa, nói: "Trầm đại nhân cùng ta nói mấy chuyện cung cấm bí sự này làm gì."
"Bí sự?"
Trầm Tri Lễ con ngươi khinh chuyển, sắc mặt hơi đổi, mỉm cười nói: "Nói đến bí sự, vài ngày trước ta cũng đã hân hạnh xem qua chuyện của Mạnh đại nhân khi còn bé."
Mạnh Đình Huy nói: "Ta thuở nhỏ không cha không mẹ, cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt có thể khiến người khác quan tâm."
"Mạnh đại nhân sao lại tự coi nhẹ bản thân như vậy?"
Trầm Tri Lễ lại nói, "Những chuyện thuở nhỏ của Mạnh đại nhân, Thái tử điện hạ cũng đều biết rồi."
Lời này có hàm ý, khiến nàng nghe xong thì đáy lòng run lên.
Nói như vậy, hắn lúc này rốt cuộc đã biết nàng chính là đứa nhỏ năm đó?
Không khỏi nhớ tới ngày đó trong Bảo Hòa điện, vẻ mặt khi hắn bóp cằm nàng quan sát nàng, đôi mắt lạnh lùng như muốn đánh xem thấu trong lòng nàng, nói vậy là lúc đó hắn đã biết.
Nàng hơi cau mày, chợt giống như đã nghĩ ra điều gì, nhưng sau đó lại ngẩn ra.
Lúc ấy hắn khẩu dụ ban thưởng thù vinh cho nàng, rõ ràng chi thương xót nàng nhiều năm gian khổ, cũng làm cho nữ nhân vô gia vô thế như nàng tương lại ở Hàn Lâm Viện không bị người khi dễ, ai ngờ nàng lúc đó lại chỉ nghĩ hắn đang châm chọc nàng khát cầu công danh, ngược lại nói hắn phi quân, nàng phi thần, trái lòng mà lại đi khinh bạc hắn... Nay thù vinh tuy vẫn còn đây, nhưng ý nghĩa đã sớm khác đi, hắn bởi vì nàng nghịch ý mà căm tức, nên muốn nàng cùng hắn mất hết thanh danh bên ngoài..
Trên nóc cung điện được điêu khắc ở phía xa, từng hàng cột trụ cao lớn, ngói lưu ly trên dãy cung điện tỏa ánh sáng chói mắt, bậc thềm lan can đều phủ lụa đỏ.
Vòng qua hai tòa lầu, Hàn Lâm Viện ở phía trước.
Trầm Tri Lễ đưa nàng tới phía trước, trong miệng nói: "Các lão thần ở Hàn Lâm Viện luôn tự xưng là nhân phẩm đoan chính, học vấn thâm thúy, thật không biết một bụng học vấn có phải đều dùng đấu võ mồm lúc thanh nghị hết rồi không. Hôm nay ta cùng ngươi vào Hàn Lâm, sẽ không người nào dám làm khó dễ ngươi, ngày thường ngươi chỉ cần không nói sai, thì dù trong lòng bọn họ nhìn ngươi không vừa mắt, cũng sẽ không khiển trách ngươi nặng nề đâu."
Mạnh Đình Huy nghe xong trong lòng cảm kích, không ngờ tới nàng lại là người rộng lượng như vậy, không khỏi nói: "Trầm đại nhân lúc trước trước khi thi hội đưa bái thiếp dùm ta, ân này ta còn chưa tạ, nay lại đối xử tốt với ta như vậy, ta phải báo đáp ngài như thế nào đây?"
Trầm Tri Lễ chỉ cười không nói, đợi đến trước cửa Hàn Lâm Viện mới nhẹ nhàng nói: "Ta phải cảm tạ ngươi mới đúng. Nếu không phải lần này ngươi khơi lên trong triều một cơn sóng gió như vậy, sợ rằng đám lão thần kia đã sớm đem tấu chương xin lập ta làm Thái tử phi mà trình lên rồi."
Mạnh Đình Huy chợt nghiêng đầu nhìn nàng: "Nói như vậy..."
Trầm Tri Lễ mím môi, không đợi nàng nói xong, liền đem nàng đẩy vào bên trong Khuyết đình của Hàn Lâm Viện, hai ngươi một trước một sau đi vào.
Bên trong lập tức có người đứng dậy chào đón, nhìn thấy Trầm Tri Lễ liền cười: "Trầm đại nhân hôm nay sao lại rãnh rỗi tới đây..."
Ánh mắt thoáng nhìn thấy Mạnh Đình Huy, sắc mặt nhất thời cứng lại.
Mạnh Đình Huy nhận ra nam tử này, thi Đình lúc trước hắn từng tiếp nhận đề trước hoàng án bên ngoài điện, chắc cũng là một Tu soạn, liền hơi cúi đầu, vái chào cái lễ.
Trong sảnh Đãi chiếu phía tây có quan viên mặc quan phục màu tím đi ra, thấy Trầm Tri Lễ cũng thiêu mi, "Nhạc Yên sao lại tới đây?"
Trầm Tri Lễ cười, "Hôm nay Lưu đại nhân ở đây thật đúng lúc. Ta và Mạnh đại nhân là người quen cũ, vừa rồi ở hành lang phía bắc không hẹn mà gặp, biết nàng hôm nay vào Hàn Lâm, liền cùng nàng một đường tới đây, vừa vặn đi qua chào hỏi Lưu đại nhân."
Mạnh Đình Huy cũng hành lễ theo, miệng nói: "Lưu học sĩ."
Biết người này chính là thi Đình ngày đó hầu bên án của Thái tử, Hàn Lâm học sĩ Lưu Nhận, liền ngoan ngoãn không nhiều lời nữa.
Lưu Nhận không đáp lễ nàng, chỉ mỉm cười nói với Trầm Tri Lễ: "Lần trước ta có nhờ Trầm thái phó đề thơ lên bức họa ta mới sáng tác, không biết khi nào ngài ấy mới rãnh rỗi."
"Đợi ta về sẽ thúc giục cha ta một chút, làm sao có thể quên đề thơ cho Lưu đại nhân được chứ."
Trầm Tri Lễ trên mặt đầy tươi cười, làm như lơ đãng nhìn xung quanh một vòng, "Chủ biên kiểm Phương đại nhân hôm nay không ở đây sao? Ta còn muốn tiến cử Mạnh đại nhân vào Biên Kiểm thính cùng với Phương đại nhân để học tập một phen đây."
Lưu Nhận sắc mặt hơi lạnh lùng, mở miệng cự tuyệt: "Tu soạn biên tu sử sách tiền triều, nhân thủ đã đủ, ngay cả Đãi Chiếu và Điển bộ hai bộ phận này cũng tạm thời không thiếu, Mạnh đại nhân tài học xuất chúng, ta nhất thời cũng không biết nên sắp xếp Mạnh đại nhân ở Hàn Lâm Viện làm cái gì mới tốt đây, đợi qua mấy ngày, cùng chư vị học sĩ thương lượng, sẽ nói với Mạnh đại nhân."
Mạnh Đình Huy mỉm cười. "Xin nghe theo Lưu đại nhân an bài, đã vậy mấy ngày này ta sẽ ở trong viện giúp chư vị Học sĩ , Thừa chỉ, Tu soạn sửa sang lại văn quyển vậy.
Lưu Nhận vốn nghĩ rằng nàng hẳn là loại người kiêu ngạo, hơn nữa, lời đồn nàng cùng Thái tử lúc đó, chắc hẳn không phải là nữ tử dễ sống chung, lại không nghĩ đến nàng lại nhún nhường dễ bảo như thế, nhất thời cũng không biết nói gì mới tốt, chỉ nhíu nhíu mày một cái, liền muốn đưa nàng vào bên trong bái kiến nhóm Hàn Lâm Viện Đại học sĩ và học sĩ thừa chỉ.
Nào ngờ Trầm Tri Lễ cũng không thuận theo, không đợi hai người kia xoay người, liền ở một bên cười nói: "Nếu Đãi chiếu, Điển bộ, biên kiểm đều không thiếu người, vậy chức Kinh diên thị giảng chắc có thể để cho Mạnh đại nhân thử một lần chứ?"
Lưu Nhận thần sắc cả kinh, "Chức Kinh Diên thị giảng là vì Hoàng thượng giảng lịch sử, bàn thư tịch, nếu không phải là Hàn Lâm học sĩ thì không thể nhận trách nhiệm nặng nề này, Mạnh Đình Huy bất quá chỉ là một tân khoa Tiến sĩ, sao có thể..."
"Lưu đại nhân hiểu lầm," Trầm Tri Lễ cắt lời hắn, "Đại nhân không thấy trong chiếu chỉ hoàng thượng ban xuống có câu『duẫn vào Đông Cung làm Kinh Diên thị giảng』sao? Ta thấy mấy ngày này thuận tiện để Mạnh đại nhân đi Đông Cung hầu hạ đi. Thái tử gần chính vụ càng ngày càng nhiều, tấu chương mỗi ngày mà Trung Thư Môn Hạ Nhị Tỉnh trình lên có quá nửa đều là Thái tử thay mặt Hoàng thượng phê phục*, ban đêm bên người thương không có người thay ngài ấy soạn thảo cáo sắc."
*Phê phục: ý kiến phúc đáp; trả lời (ý kiến ghi trên báo cáo của cấp dưới)
"Chuyện này,..."
Lưu ứng thần sắc hơi giật mình, hiển nhiên là rất khó hiểu tại sao Trầm Tri Lễ lại muốn để cho Mạnh Đình Huy vào Đông Cung, quả thực làm hắn á khẩu không biết làm sao.
Chung quanh không ít người đang dựng tai lên nghe ngóng, lúc này nghe thấy vậy liền cả kinh muốn rớt cằm ra ngoài--- Ai cũng biết Trầm Tri Lễ và Thái tử có thể nói là thanh mai trúc mã, một khi lập Thái tử phi, nàng ấy nhất định sẽ là người được chọn, nhưng lời đồn chuyện của Mạnh Đình Huy và Thái tử lúc đó lại không làm nàng ấy tức giận, mà lại làm nàng ấy tự tay đem Mạnh Đình Huy đến bên người Thái tử? Thật là điên rồi sao!
Trầm Tri Lễ kéo Mạnh Đình Huy đi ra ngoài, quay lưng lại cười với mọi người một tiếng, đáy mắt long lanh: "Nếu Lưu đại nhân đã không phản đối, ta liền thuận đường sẽ mang Mạnh đại nhân tới Đông Cung."
Lưu Nhận lúc này mới hoàn hồn, lại nhất thời không nghĩ ra lý do để phản bác nàng, chỉ đành xoay người đi vào lấy mộc bài màu đỏ vào Hữu Dịch Môn của Hàn Lâm Viện đưa cho Mạnh Đình Huy: "Nếu đã tới Đông Cung, cần phải làm việc cẩn thận, đừng làm mất danh tiếng học vấn tinh túy của Hàn Lâm Viện!"
Mạnh Đình Huy cũng giật mình ngơ ngác, chỉ lúng ta lúng túng nhận lấy mộc bài, theo Trầm Tri Lễ đi ra ngoài.
Bên ngoài ánh mặt trời vừa vặn, tán lá đại thụ trải ra như cánh quạt nhẹ đong đưa, trời xanh lá xanh, thất thải lưu ly, cửa đỏ đinh vàng, càng đi càng gần, càng gần lại càng không chân thực.
Nàng rốt cuộc hồi phục lại tinh thần, quay đầu liền hỏi Trầm Tri Lễ: "Tại sao trước khi vào Hàn Lâm Viện, ngươi không nói trước với ta một tiếng..."
Trầm Tri Lễ chớp mắt, "Ta cũng mới nhất thời nghĩ ra. Vốn cũng không nghĩ tới Lưu Nhận làm việc không lưu lại đường sống nào, nếu hắn đã làm vậy, cũng đừng trách ta lợi dụng thời cơ!"
Mạnh Đình Huy nhíu mi, "Cản được một lần không thể cản được cả đời, ta lại không thể luôn đợi ở Đông Cung, cuối cùng có một ngày cũng phải trở về Hàn Lâm Viện."
"Đợi lát nữa ngươi gặp Thái tử," Trầm Tri Lễ cười giả tạo, "chỉ cần nói lão thần của Hàn Lâm Viện không muốn làm việc chung với nữ tử, để Thái tử thay ngươi ra mặt, để ngươi ở Hàn Lâm Viện làm một chân tu sử nhàn hạ."
Mạnh Đình Huy trong mắt nhất thời ảm đạm, "Thái tử chán ghét ta còn không kịp, sao có thể thay ta ra mặt."
Trầm Tri Lễ nhướng mày, chỉ cười, cũng không thèm nhắc lại.
...
Qua Hữu Dịch Môn chính là Thiên Chương các, thẳng phía đông có thể nhìn thấy Xu Mật Viện, Đô Đường cùng Trung Thư Môn Hạ Nhị Tỉnh, xuyên qua hành lang rộng rãi bên cạnh Văn Đức Điện, hai trăm bước nữa về phía Bắc có thể thấy được Đông Hoa Môn, cung của Hoàng Thái tử ở bên trong Đông Hoa Môn.
Mạnh Đình Huy một đường đi theo Trầm Tri Lễ đến trước cung Thái tử, ngực lộp bộp nhảy lên.
Mái hiên cung điện nối tiếp nhau, phía trước là thềm đá lát gạch xanh có hoa văn, nghĩ đến người đang ở trong điện này, đầu ngón tay của nàng liền không nhịn được mà khẽ run.
Trầm Tri Lễ thay nàng trình bài tử của Hàn Lâm Viện, mấy thị vệ kia cũng nhận ra Trầm Tri Lễ, chỉ lấy bài tử cười nói: "Thái tử hôm nay sau khi bãi triều đã tới Đô Đường trị sự hiện vẫn chưa về, nghe nói là sau khi rời khỏi Đô Đường đã đi thẳng đến giáo trường xem các đội Điện tiền kỵ xạ, không biết khi nào mới trở về, hay là Mạnh đại nhân ở đây đợi một chút?"
Mạnh Đình Huy chỉ là tạ qua, nói không dám quấy rầy Đông Cung, đợi trễ một chút sẽ quay lại, thuận tiện lấy lại bài tử, cùng Trầm Tri Lễ theo đường cũ mà quay về.
Trong lòng lại có chút thất vọng.
Phảng phất giống như dây cung bị kéo căng ra, lại bất ngờ bị người đánh gẫy
Trầm Tri Lễ ôm ngực, ống tay áo dài của quan phục rũ xuống, híp mắt nhìn mặt trời, khen một câu: "Thời tiết thực là tốt."
Sau đó quay đầu hướng nàng nói: "ta là từ Chức Phương Quán chuồn ra, cần phải sớm trở về, lối đi ra khỏi đại nội chắc ngươi biết chứ?"
Mạnh Đình Huy gật đầu, vội nói: "Không cần phải lo cho ta."
Ánh mắt nhìn Trầm Tri Lễ ra khỏi Đông Hoa Môn sau đó một đường đi về hướng Đông nam, nàng mới cúi đầu nhìn mộc bài trong tay, khóe miệng hơi nhếch.
Chốn quan trường trong triều đình này, thật không có chỗ nào tốt...
Ở con đường nhỏ phía Tây bỗng truyền đến âm thanh móng ngựa đạp lên gạch, thanh thanh thúy thúy, từng tiếng từng tiếng theo tiếng gió truyền đến.
Nơi cấm cung, ai có thể không xuống ngựa mà...
Trong đầu nàng còn đang hoài nghi, chợt giật mình nghĩ tới--- Bên trong Đông Hoa Môn, phía trước là Đông Cung, hắn đương nhiên không cần xuống ngựa!
Vừa nghĩ tới, chỉ thấy bờm ngựa dài ngược gió tung bay, một người cưỡi ngựa khoan thai đi đến.
Trên người hắn khoác giáp mỏng, trên lưng đeo trường cung, vai trái đeo một ống đầy tên Bạch vũ, cúi đầu kéo dây cương, cổ tay lộ ra sắc da màu lúa mạch, dưới ánh mặt trời hơi ẩm ướt mồ hôi.
Nàng đứng bất động trước Đông Hoa Môn, nhìn hắn từng bước đến gần, trong lòng bàn tay có mồ hôi chảy ra, cuối cùng tiến lên mấy bước, mở miệng---
Nhưng không chờ nàng lên tiếng, hắn đã ngẩng đầu, liếc mắt nhìn quan phục phi sắc (màu đỏ tươi) trên người nàng, thân mình nổi bật trên lưng ngựa hơi nghiêng, giơ roi lên nói: "Ngươi ở đây làm gì?"
Thanh âm lãnh lẽo hơi khàn, mang theo vẻ mệt mỏi.
Nàng không lên tiếng, chỉ nhìn hắn.
Hắn hơi nhướng mi, thấy khối bài tử nàng cầm trong tay, thần sắc hơi hiểu rõ, nhưng cũng không nói gì, chỉ lưu loát nghiêng người xuống ngựa.
Mấy thị vệ trước điện nhìn thấy, vội chạy đến dẫn ngựa, lại thay hắn tháo trường cung, gỡ ống tiễn, cung kính nói: "Điện hạ."
Hắn một đường sải bước, đi thẳng vào trong điện.
Nàng cũng đi theo hắn vào điện.
Cửa điện bị người bên ngoài nặng nề đóng lại, bên trong liền trở nên u ám.
Hắn mở miệng: "Bọn họ để ngươi đến Đông Cung hầu hạ?"
Nàng từ chối cho ý kiến, cầm bài tử trong tay nhẹ nhàng đặt lên kỷ trà, hành lễ: "Điện hạ."
Đáy mắt hắn như có lửa nổi lên, thần sắc lại lạnh nhạt, phảng phất như không muốn tìm hiểu tại sao nàng lại bị phái đến đây, chỉ là đi vào bên trong mấy bước, sau đó đứng lại, nâng tay cởi giáp mỏng trên người.
Kiên(vai) giáp rơi xuống, tất (đầu gối) giáp rơi xuống, hung (ngực) giáp rơi xuống...
Nàng đứng phía sau hắn, nhìn hắn chậm rãi cởi giáp, tuy biết hắn mới từ giáo trường xem xạ kỵ trở về, nhưng lại không ngờ hắn lại ở trước mặt nàng làm loại chuyện này.
Giáp trụ cởi hết chỉ còn đơn bào, sau lưng đã tẩm ướt mồ hôi.
Nàng nhìn thấy rõ ràng đường nét cơ bắp sau lưng hắn, hai má bỗng nhiên có chút nóng lên, lúc đang muốn nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác, đã thấy hắn xoay người lại, một bên nới lỏng dây lưng bên hông áo bào, một bên nhìn về phía nàng.
Dây lưng màu xanh đen của trường bào rộng một đường tuột xuống, vạt áo cẩm bào mở rộng ra, lộ ra một vòm ngực cường tráng.
Nàng không thể dời mắt, lại không thể không nói: "Điện hạ vì sao không vào nội điện lại..."
Hắn lại hướng nàng đi tới, ánh mặt hơi lạnh, ngắt lời nói: "Ngày đó ở Bảo Hòa điện ngươi còn không sợ, sao hôm nay lại nhát như chuột vậy? Nếu đã dám đến Đông Cung, nên đoán được sẽ có việc này chứ."
Nàng cách hắn gần như vậy, ngay cả mồ hôi ở cần cổ trước ngực nàng đều có thể nhìn rõ ràng, bên tai đã đỏ ửng, trên mặt vẫn là lãnh đạm, biết hắn muốn châm chọc nàng, liền tiến lên một bước, nhẹ giọng nói: "Thần không phải là sợ, nếu là điện hạ muốn thần cởi áo cho điện hạ, thần không dám không tuân."
Nói xong, liền nâng tay để lên trước ngực hắn, từ hai bên nhẹ nhàng đem cẩm bào cởi ra.
Hắn hơi cương cứng, híp mắt quan sát nàng, thấy nàng hơi cúi người, giống như thật nghiêm túc muốn cởi áo cho hắn, đáy mắt không khỏi biến lạnh
Không ngờ tới nàng sẽ có phản ứng như vậy, nữ nhân này thật là...
Sắc mặt nàng như thường, muốn cởi áo bào của hắn xuống, tay phải cũng thuận thế kéo áo bào xuống, lại làm như lơ đãng mơn trớn ba tấc dưới eo hắn.
Hắn toàn thân chấn động, đáy mắt lập tức băng dung hỏa khởi.
Nữ nhân này!
Dứt lời, liền xoay người, cùng Mạnh Đình Huy một đường đi tới hành lang phía bắc tường thành bên ngoài Hàn Lâm Viện.
Mạnh Đình Huy hơi dừng bước chân, "Trầm đại nhân tìm ta có chuyện gì, không bằng trực tiếp nói rõ đi."
Trầm Tri Lễ nhìn sắc mặt nàng không vui, cũng không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, không khỏi cảm thấy hơi kỳ lạ, chỉ nói: "Mấy ngày nay từ Đại nội các, Đô Đường, Tỉnh viện đều chỉ trích Mạnh đại nhân không ngớt, trong đó Hàn Lâm Viện là quá mức nhất. Hôm nay là lần đầu Mạnh đại nhân vào Hàn Lâm, ta vừa vặn đi ngang qua nơi này, liền muốn bồi Mạnh đại nhân một đoạn đường, Mạnh đại nhân thấy sao?"
Mạnh Đình Huy nghe xong giật mình, lập tức mím môi cúi đầu, "Là ta nghĩ sai, đa tạ hảo tâm của Trầm đại nhân."
Nguyên bản lúc thấy Trầm Tri Lễ ở chỗ này chờ nàng, còn nghĩ là nàng ấy nghe thấy lời đồn ầm ĩ bên ngoài, nên đặc biệt tới khởi binh vấn tội nàng---Mọi người ở kinh thành đều nói, Trầm Tri Lễ nàng ấy chính là nhân tuyển duy nhất cho vị trí thái tử phi, lấy phần tình cảm của nàng ấy và Thái tử nhiều năm như vậy, lúc này chưa nghe thấy chiếu chỉ ban hôn, lại nghe thấy Thái tử bị Mạnh Đình Huy phá hỏng danh dự, nàng ấy sao có thể không để ý đến việc này.?
Nhưng chính là bản thân suy nghĩ nhiều rồi.
Trầm Tri Lễ nhìn nàng vài lần, hạ mi nói: "Mạnh đại nhân đã nghĩ ta tới đây để làm gì?"
Mạnh Đình Huy ngược lại rất dứt khoát: "Nghe thấy những lời đàm tiếu trong triều, Trầm đại nhân không hận ta sao?"
Trầm Tri Lễ cười yếu ớt, "Mạnh Đình Huy thật là thẳng thắn, lời này cũng có thể trực tiếp hỏi ra miệng được."
Nàng ngừng thật lâu, mới nói: "Ta vì sao phải hận Mạnh đại nhân?"
Mạnh Đình Huy thấp mi, "Trầm đại nhân không muốn Thái tử phi vị sao?"
Trầm Tri Lễ sóng mắt nhẹ chớp, "Nếu ta không muốn, Mạnh đại nhân nghĩ bản thân sẽ có cơ hội sao?"
Mạnh Đình Huy thấp mắt nhìn phía dưới chân, cung chuyên nối tiếp vô tận, dẫn thẳng vào giữa tường thành bao quanh cấm cung, nơi đó chạm khắc Long Phượng phi vân, màu sắc xám tro hơi u ám.
Nửa ngày, bỗng nhiên cười thành tiếng, cũng không nói lời nào.
Trầm Tri Lễ thấy nàng cười, chính mình cũng không tự giác bật cười, "Tâm tư của ta đối với thái tử điện hạ chưa bao giờ đặt vào chuyện nam nữ cả, đều nói Hoàng thượng muốn đợi Thái tử lập phi xong sẽ thoái vị nhượng chính, nhưng Thái tử là ai chứ, hắn không muốn sắc phi, ai có thể buộc hắn sắc phi? Mà chuyện Hoàng thượng thoái vị sợ là đã sớm định rồi..."
Mạnh Đình Huy phiết mâu nhìn về phía xa xa, nói: "Trầm đại nhân cùng ta nói mấy chuyện cung cấm bí sự này làm gì."
"Bí sự?"
Trầm Tri Lễ con ngươi khinh chuyển, sắc mặt hơi đổi, mỉm cười nói: "Nói đến bí sự, vài ngày trước ta cũng đã hân hạnh xem qua chuyện của Mạnh đại nhân khi còn bé."
Mạnh Đình Huy nói: "Ta thuở nhỏ không cha không mẹ, cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt có thể khiến người khác quan tâm."
"Mạnh đại nhân sao lại tự coi nhẹ bản thân như vậy?"
Trầm Tri Lễ lại nói, "Những chuyện thuở nhỏ của Mạnh đại nhân, Thái tử điện hạ cũng đều biết rồi."
Lời này có hàm ý, khiến nàng nghe xong thì đáy lòng run lên.
Nói như vậy, hắn lúc này rốt cuộc đã biết nàng chính là đứa nhỏ năm đó?
Không khỏi nhớ tới ngày đó trong Bảo Hòa điện, vẻ mặt khi hắn bóp cằm nàng quan sát nàng, đôi mắt lạnh lùng như muốn đánh xem thấu trong lòng nàng, nói vậy là lúc đó hắn đã biết.
Nàng hơi cau mày, chợt giống như đã nghĩ ra điều gì, nhưng sau đó lại ngẩn ra.
Lúc ấy hắn khẩu dụ ban thưởng thù vinh cho nàng, rõ ràng chi thương xót nàng nhiều năm gian khổ, cũng làm cho nữ nhân vô gia vô thế như nàng tương lại ở Hàn Lâm Viện không bị người khi dễ, ai ngờ nàng lúc đó lại chỉ nghĩ hắn đang châm chọc nàng khát cầu công danh, ngược lại nói hắn phi quân, nàng phi thần, trái lòng mà lại đi khinh bạc hắn... Nay thù vinh tuy vẫn còn đây, nhưng ý nghĩa đã sớm khác đi, hắn bởi vì nàng nghịch ý mà căm tức, nên muốn nàng cùng hắn mất hết thanh danh bên ngoài..
Trên nóc cung điện được điêu khắc ở phía xa, từng hàng cột trụ cao lớn, ngói lưu ly trên dãy cung điện tỏa ánh sáng chói mắt, bậc thềm lan can đều phủ lụa đỏ.
Vòng qua hai tòa lầu, Hàn Lâm Viện ở phía trước.
Trầm Tri Lễ đưa nàng tới phía trước, trong miệng nói: "Các lão thần ở Hàn Lâm Viện luôn tự xưng là nhân phẩm đoan chính, học vấn thâm thúy, thật không biết một bụng học vấn có phải đều dùng đấu võ mồm lúc thanh nghị hết rồi không. Hôm nay ta cùng ngươi vào Hàn Lâm, sẽ không người nào dám làm khó dễ ngươi, ngày thường ngươi chỉ cần không nói sai, thì dù trong lòng bọn họ nhìn ngươi không vừa mắt, cũng sẽ không khiển trách ngươi nặng nề đâu."
Mạnh Đình Huy nghe xong trong lòng cảm kích, không ngờ tới nàng lại là người rộng lượng như vậy, không khỏi nói: "Trầm đại nhân lúc trước trước khi thi hội đưa bái thiếp dùm ta, ân này ta còn chưa tạ, nay lại đối xử tốt với ta như vậy, ta phải báo đáp ngài như thế nào đây?"
Trầm Tri Lễ chỉ cười không nói, đợi đến trước cửa Hàn Lâm Viện mới nhẹ nhàng nói: "Ta phải cảm tạ ngươi mới đúng. Nếu không phải lần này ngươi khơi lên trong triều một cơn sóng gió như vậy, sợ rằng đám lão thần kia đã sớm đem tấu chương xin lập ta làm Thái tử phi mà trình lên rồi."
Mạnh Đình Huy chợt nghiêng đầu nhìn nàng: "Nói như vậy..."
Trầm Tri Lễ mím môi, không đợi nàng nói xong, liền đem nàng đẩy vào bên trong Khuyết đình của Hàn Lâm Viện, hai ngươi một trước một sau đi vào.
Bên trong lập tức có người đứng dậy chào đón, nhìn thấy Trầm Tri Lễ liền cười: "Trầm đại nhân hôm nay sao lại rãnh rỗi tới đây..."
Ánh mắt thoáng nhìn thấy Mạnh Đình Huy, sắc mặt nhất thời cứng lại.
Mạnh Đình Huy nhận ra nam tử này, thi Đình lúc trước hắn từng tiếp nhận đề trước hoàng án bên ngoài điện, chắc cũng là một Tu soạn, liền hơi cúi đầu, vái chào cái lễ.
Trong sảnh Đãi chiếu phía tây có quan viên mặc quan phục màu tím đi ra, thấy Trầm Tri Lễ cũng thiêu mi, "Nhạc Yên sao lại tới đây?"
Trầm Tri Lễ cười, "Hôm nay Lưu đại nhân ở đây thật đúng lúc. Ta và Mạnh đại nhân là người quen cũ, vừa rồi ở hành lang phía bắc không hẹn mà gặp, biết nàng hôm nay vào Hàn Lâm, liền cùng nàng một đường tới đây, vừa vặn đi qua chào hỏi Lưu đại nhân."
Mạnh Đình Huy cũng hành lễ theo, miệng nói: "Lưu học sĩ."
Biết người này chính là thi Đình ngày đó hầu bên án của Thái tử, Hàn Lâm học sĩ Lưu Nhận, liền ngoan ngoãn không nhiều lời nữa.
Lưu Nhận không đáp lễ nàng, chỉ mỉm cười nói với Trầm Tri Lễ: "Lần trước ta có nhờ Trầm thái phó đề thơ lên bức họa ta mới sáng tác, không biết khi nào ngài ấy mới rãnh rỗi."
"Đợi ta về sẽ thúc giục cha ta một chút, làm sao có thể quên đề thơ cho Lưu đại nhân được chứ."
Trầm Tri Lễ trên mặt đầy tươi cười, làm như lơ đãng nhìn xung quanh một vòng, "Chủ biên kiểm Phương đại nhân hôm nay không ở đây sao? Ta còn muốn tiến cử Mạnh đại nhân vào Biên Kiểm thính cùng với Phương đại nhân để học tập một phen đây."
Lưu Nhận sắc mặt hơi lạnh lùng, mở miệng cự tuyệt: "Tu soạn biên tu sử sách tiền triều, nhân thủ đã đủ, ngay cả Đãi Chiếu và Điển bộ hai bộ phận này cũng tạm thời không thiếu, Mạnh đại nhân tài học xuất chúng, ta nhất thời cũng không biết nên sắp xếp Mạnh đại nhân ở Hàn Lâm Viện làm cái gì mới tốt đây, đợi qua mấy ngày, cùng chư vị học sĩ thương lượng, sẽ nói với Mạnh đại nhân."
Mạnh Đình Huy mỉm cười. "Xin nghe theo Lưu đại nhân an bài, đã vậy mấy ngày này ta sẽ ở trong viện giúp chư vị Học sĩ , Thừa chỉ, Tu soạn sửa sang lại văn quyển vậy.
Lưu Nhận vốn nghĩ rằng nàng hẳn là loại người kiêu ngạo, hơn nữa, lời đồn nàng cùng Thái tử lúc đó, chắc hẳn không phải là nữ tử dễ sống chung, lại không nghĩ đến nàng lại nhún nhường dễ bảo như thế, nhất thời cũng không biết nói gì mới tốt, chỉ nhíu nhíu mày một cái, liền muốn đưa nàng vào bên trong bái kiến nhóm Hàn Lâm Viện Đại học sĩ và học sĩ thừa chỉ.
Nào ngờ Trầm Tri Lễ cũng không thuận theo, không đợi hai người kia xoay người, liền ở một bên cười nói: "Nếu Đãi chiếu, Điển bộ, biên kiểm đều không thiếu người, vậy chức Kinh diên thị giảng chắc có thể để cho Mạnh đại nhân thử một lần chứ?"
Lưu Nhận thần sắc cả kinh, "Chức Kinh Diên thị giảng là vì Hoàng thượng giảng lịch sử, bàn thư tịch, nếu không phải là Hàn Lâm học sĩ thì không thể nhận trách nhiệm nặng nề này, Mạnh Đình Huy bất quá chỉ là một tân khoa Tiến sĩ, sao có thể..."
"Lưu đại nhân hiểu lầm," Trầm Tri Lễ cắt lời hắn, "Đại nhân không thấy trong chiếu chỉ hoàng thượng ban xuống có câu『duẫn vào Đông Cung làm Kinh Diên thị giảng』sao? Ta thấy mấy ngày này thuận tiện để Mạnh đại nhân đi Đông Cung hầu hạ đi. Thái tử gần chính vụ càng ngày càng nhiều, tấu chương mỗi ngày mà Trung Thư Môn Hạ Nhị Tỉnh trình lên có quá nửa đều là Thái tử thay mặt Hoàng thượng phê phục*, ban đêm bên người thương không có người thay ngài ấy soạn thảo cáo sắc."
"Chuyện này,..."
Lưu ứng thần sắc hơi giật mình, hiển nhiên là rất khó hiểu tại sao Trầm Tri Lễ lại muốn để cho Mạnh Đình Huy vào Đông Cung, quả thực làm hắn á khẩu không biết làm sao.
Chung quanh không ít người đang dựng tai lên nghe ngóng, lúc này nghe thấy vậy liền cả kinh muốn rớt cằm ra ngoài--- Ai cũng biết Trầm Tri Lễ và Thái tử có thể nói là thanh mai trúc mã, một khi lập Thái tử phi, nàng ấy nhất định sẽ là người được chọn, nhưng lời đồn chuyện của Mạnh Đình Huy và Thái tử lúc đó lại không làm nàng ấy tức giận, mà lại làm nàng ấy tự tay đem Mạnh Đình Huy đến bên người Thái tử? Thật là điên rồi sao!
Trầm Tri Lễ kéo Mạnh Đình Huy đi ra ngoài, quay lưng lại cười với mọi người một tiếng, đáy mắt long lanh: "Nếu Lưu đại nhân đã không phản đối, ta liền thuận đường sẽ mang Mạnh đại nhân tới Đông Cung."
Lưu Nhận lúc này mới hoàn hồn, lại nhất thời không nghĩ ra lý do để phản bác nàng, chỉ đành xoay người đi vào lấy mộc bài màu đỏ vào Hữu Dịch Môn của Hàn Lâm Viện đưa cho Mạnh Đình Huy: "Nếu đã tới Đông Cung, cần phải làm việc cẩn thận, đừng làm mất danh tiếng học vấn tinh túy của Hàn Lâm Viện!"
Mạnh Đình Huy cũng giật mình ngơ ngác, chỉ lúng ta lúng túng nhận lấy mộc bài, theo Trầm Tri Lễ đi ra ngoài.
Bên ngoài ánh mặt trời vừa vặn, tán lá đại thụ trải ra như cánh quạt nhẹ đong đưa, trời xanh lá xanh, thất thải lưu ly, cửa đỏ đinh vàng, càng đi càng gần, càng gần lại càng không chân thực.
Nàng rốt cuộc hồi phục lại tinh thần, quay đầu liền hỏi Trầm Tri Lễ: "Tại sao trước khi vào Hàn Lâm Viện, ngươi không nói trước với ta một tiếng..."
Trầm Tri Lễ chớp mắt, "Ta cũng mới nhất thời nghĩ ra. Vốn cũng không nghĩ tới Lưu Nhận làm việc không lưu lại đường sống nào, nếu hắn đã làm vậy, cũng đừng trách ta lợi dụng thời cơ!"
Mạnh Đình Huy nhíu mi, "Cản được một lần không thể cản được cả đời, ta lại không thể luôn đợi ở Đông Cung, cuối cùng có một ngày cũng phải trở về Hàn Lâm Viện."
"Đợi lát nữa ngươi gặp Thái tử," Trầm Tri Lễ cười giả tạo, "chỉ cần nói lão thần của Hàn Lâm Viện không muốn làm việc chung với nữ tử, để Thái tử thay ngươi ra mặt, để ngươi ở Hàn Lâm Viện làm một chân tu sử nhàn hạ."
Mạnh Đình Huy trong mắt nhất thời ảm đạm, "Thái tử chán ghét ta còn không kịp, sao có thể thay ta ra mặt."
Trầm Tri Lễ nhướng mày, chỉ cười, cũng không thèm nhắc lại.
...
Qua Hữu Dịch Môn chính là Thiên Chương các, thẳng phía đông có thể nhìn thấy Xu Mật Viện, Đô Đường cùng Trung Thư Môn Hạ Nhị Tỉnh, xuyên qua hành lang rộng rãi bên cạnh Văn Đức Điện, hai trăm bước nữa về phía Bắc có thể thấy được Đông Hoa Môn, cung của Hoàng Thái tử ở bên trong Đông Hoa Môn.
Mạnh Đình Huy một đường đi theo Trầm Tri Lễ đến trước cung Thái tử, ngực lộp bộp nhảy lên.
Mái hiên cung điện nối tiếp nhau, phía trước là thềm đá lát gạch xanh có hoa văn, nghĩ đến người đang ở trong điện này, đầu ngón tay của nàng liền không nhịn được mà khẽ run.
Trầm Tri Lễ thay nàng trình bài tử của Hàn Lâm Viện, mấy thị vệ kia cũng nhận ra Trầm Tri Lễ, chỉ lấy bài tử cười nói: "Thái tử hôm nay sau khi bãi triều đã tới Đô Đường trị sự hiện vẫn chưa về, nghe nói là sau khi rời khỏi Đô Đường đã đi thẳng đến giáo trường xem các đội Điện tiền kỵ xạ, không biết khi nào mới trở về, hay là Mạnh đại nhân ở đây đợi một chút?"
Mạnh Đình Huy chỉ là tạ qua, nói không dám quấy rầy Đông Cung, đợi trễ một chút sẽ quay lại, thuận tiện lấy lại bài tử, cùng Trầm Tri Lễ theo đường cũ mà quay về.
Trong lòng lại có chút thất vọng.
Phảng phất giống như dây cung bị kéo căng ra, lại bất ngờ bị người đánh gẫy
Trầm Tri Lễ ôm ngực, ống tay áo dài của quan phục rũ xuống, híp mắt nhìn mặt trời, khen một câu: "Thời tiết thực là tốt."
Sau đó quay đầu hướng nàng nói: "ta là từ Chức Phương Quán chuồn ra, cần phải sớm trở về, lối đi ra khỏi đại nội chắc ngươi biết chứ?"
Mạnh Đình Huy gật đầu, vội nói: "Không cần phải lo cho ta."
Ánh mắt nhìn Trầm Tri Lễ ra khỏi Đông Hoa Môn sau đó một đường đi về hướng Đông nam, nàng mới cúi đầu nhìn mộc bài trong tay, khóe miệng hơi nhếch.
Chốn quan trường trong triều đình này, thật không có chỗ nào tốt...
Ở con đường nhỏ phía Tây bỗng truyền đến âm thanh móng ngựa đạp lên gạch, thanh thanh thúy thúy, từng tiếng từng tiếng theo tiếng gió truyền đến.
Nơi cấm cung, ai có thể không xuống ngựa mà...
Trong đầu nàng còn đang hoài nghi, chợt giật mình nghĩ tới--- Bên trong Đông Hoa Môn, phía trước là Đông Cung, hắn đương nhiên không cần xuống ngựa!
Vừa nghĩ tới, chỉ thấy bờm ngựa dài ngược gió tung bay, một người cưỡi ngựa khoan thai đi đến.
Trên người hắn khoác giáp mỏng, trên lưng đeo trường cung, vai trái đeo một ống đầy tên Bạch vũ, cúi đầu kéo dây cương, cổ tay lộ ra sắc da màu lúa mạch, dưới ánh mặt trời hơi ẩm ướt mồ hôi.
Nàng đứng bất động trước Đông Hoa Môn, nhìn hắn từng bước đến gần, trong lòng bàn tay có mồ hôi chảy ra, cuối cùng tiến lên mấy bước, mở miệng---
Nhưng không chờ nàng lên tiếng, hắn đã ngẩng đầu, liếc mắt nhìn quan phục phi sắc (
Thanh âm lãnh lẽo hơi khàn, mang theo vẻ mệt mỏi.
Nàng không lên tiếng, chỉ nhìn hắn.
Hắn hơi nhướng mi, thấy khối bài tử nàng cầm trong tay, thần sắc hơi hiểu rõ, nhưng cũng không nói gì, chỉ lưu loát nghiêng người xuống ngựa.
Mấy thị vệ trước điện nhìn thấy, vội chạy đến dẫn ngựa, lại thay hắn tháo trường cung, gỡ ống tiễn, cung kính nói: "Điện hạ."
Hắn một đường sải bước, đi thẳng vào trong điện.
Nàng cũng đi theo hắn vào điện.
Cửa điện bị người bên ngoài nặng nề đóng lại, bên trong liền trở nên u ám.
Hắn mở miệng: "Bọn họ để ngươi đến Đông Cung hầu hạ?"
Nàng từ chối cho ý kiến, cầm bài tử trong tay nhẹ nhàng đặt lên kỷ trà, hành lễ: "Điện hạ."
Đáy mắt hắn như có lửa nổi lên, thần sắc lại lạnh nhạt, phảng phất như không muốn tìm hiểu tại sao nàng lại bị phái đến đây, chỉ là đi vào bên trong mấy bước, sau đó đứng lại, nâng tay cởi giáp mỏng trên người.
Kiên
Nàng đứng phía sau hắn, nhìn hắn chậm rãi cởi giáp, tuy biết hắn mới từ giáo trường xem xạ kỵ trở về, nhưng lại không ngờ hắn lại ở trước mặt nàng làm loại chuyện này.
Giáp trụ cởi hết chỉ còn đơn bào, sau lưng đã tẩm ướt mồ hôi.
Nàng nhìn thấy rõ ràng đường nét cơ bắp sau lưng hắn, hai má bỗng nhiên có chút nóng lên, lúc đang muốn nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác, đã thấy hắn xoay người lại, một bên nới lỏng dây lưng bên hông áo bào, một bên nhìn về phía nàng.
Dây lưng màu xanh đen của trường bào rộng một đường tuột xuống, vạt áo cẩm bào mở rộng ra, lộ ra một vòm ngực cường tráng.
Nàng không thể dời mắt, lại không thể không nói: "Điện hạ vì sao không vào nội điện lại..."
Hắn lại hướng nàng đi tới, ánh mặt hơi lạnh, ngắt lời nói: "Ngày đó ở Bảo Hòa điện ngươi còn không sợ, sao hôm nay lại nhát như chuột vậy? Nếu đã dám đến Đông Cung, nên đoán được sẽ có việc này chứ."
Nàng cách hắn gần như vậy, ngay cả mồ hôi ở cần cổ trước ngực nàng đều có thể nhìn rõ ràng, bên tai đã đỏ ửng, trên mặt vẫn là lãnh đạm, biết hắn muốn châm chọc nàng, liền tiến lên một bước, nhẹ giọng nói: "Thần không phải là sợ, nếu là điện hạ muốn thần cởi áo cho điện hạ, thần không dám không tuân."
Nói xong, liền nâng tay để lên trước ngực hắn, từ hai bên nhẹ nhàng đem cẩm bào cởi ra.
Hắn hơi cương cứng, híp mắt quan sát nàng, thấy nàng hơi cúi người, giống như thật nghiêm túc muốn cởi áo cho hắn, đáy mắt không khỏi biến lạnh
Không ngờ tới nàng sẽ có phản ứng như vậy, nữ nhân này thật là...
Sắc mặt nàng như thường, muốn cởi áo bào của hắn xuống, tay phải cũng thuận thế kéo áo bào xuống, lại làm như lơ đãng mơn trớn ba tấc dưới eo hắn.
Hắn toàn thân chấn động, đáy mắt lập tức băng dung hỏa khởi.
Nữ nhân này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.