Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế
Chương 127: Hà dĩ luyến khanh [Thượng]
Hành Yên Yên
04/11/2020
*Lấy cái gì để yêu khanh
Bình thường việc bớt chút lương thiếu chút giáp ở Bắc cảnh cũng không phải không có, nên đám quan viên bình thường vẫn không đem chuyện này xem trọng như việc sinh tử, hôm nay nghe Trầm Tri Thư nói như vậy, nhất thời đều nghẹn lời không lên tiếng, cũng không có ai dám thay Bàng Mạc gỡ tội nữa. Nhưng hắn không trình không tấu mà đã trảm quan viên sử tư, thật khiến người ta có chút khiếp sợ. Mọi người đều cho là, dù gì hắn cũng nên cố kỵ Mạnh Đình Huy ba phần, sao có thể tùy tùy tiện tiện luận xử người Mạnh Đình Huy đích thân điều tới Triều An chứ, ai ngờ mọi tính toán đều sai rồi. Giờ mới biết Trầm Tri Thư mang danh là cận thần của Hoàng thượng này quả thật không sai, ngày thường tuy là ôn văn nhĩ nhã cử chỉ phong lưu, nhưng lúc nên ngoan tuyệt cũng sẽ không nhẹ tay.
Trầm Tri Thư liếc nhìn bọn họ một cái, lại nói: "Ta biết trong các ngươi có người đang cân nhắc phải nghĩ chiết tử hạch tội ta như thế nào, không bằng chút nữa ta sẽ thay các ngươi nghĩ một đạo tấu chương, các ngươi chỉ cần liên danh ký tên gửi đến kinh thành là được, cũng đỡ cho các ngươi phải tốn tâm tư chọn lựa câu từ."
Khương Vân vội vàng lui một bước nói: "Chúng hạ quan không dám. Chỉ là Bàng Mạc trông coi ba vạn thạch lương thảo đã bị thiêu rụi, mà phía tây Phụng Thanh Lộ tính toán lương giáp còn chưa vận chuyển tới, Thanh Châu ta cho dù có vét hết kho thóc thì trước mắt cũng không thể lấy ra nhiều lương thảo như vậy, nếu lấy từ nơi khác tới, chỉ sợ không thể kịp thời áp tải tới quân tiền phía bắc."
Trầm Tri Thư khuôn mặt lạnh lùng: "Lúc này mới biết lợi hại trong đó sao? Thấy Khương Vân cúi đầu, hắn mới lại nói: "trát tử của Tuyên Phủ Tư Địch Niệm hôm trước mới đưa tới, các ngươi đều đã xem qua. Một trận ở Mân sơn đã thiệt hại rất nhiều binh, Địch Niệm điều Khánh Châu, Phần Châu hai doanh binh mã tới Mân sơn, muốn mười hai ngày sau nhổ trại đi về hướng bắc---đến lúc đó quân ta nếu không có lương thảo, ai sẽ gánh tội này?"
Khương Vân vô cùng xấu hổ, chỉ có thể im lặng không nói, mặc hắn châm biếm trách cứ.
Tào Tự Hùng lúc này rốt cuộc mới mở miệng, đối với Trầm Tri Thư nói: "Đại nhân đã nói như thế, có thể thấy là đã có biện pháp gì rồi."
Trầm Tri Thư trầm mi chốc lát, mới nói: "Cũng không phải là biện pháp gì, lúc này còn chưa biết có thể xoay sở được hay không. Ngươi hãy phái người tới quan thương* của mấy châu gần xa xoay sở lương thực, bất luận có thể gom đủ ba vạn thạch hay không, trước tiên cứ vận chuyển tới phương bắc trước đã."
*quan thương: kho thóc của nhà nước
Tào Tự Hùng gật đầu, thở dài một hơi, "Đại doanh Thanh Châu lúc trước bắc viện Mân sơn, binh số thiệt hại còn chưa tu bổ, việc này còn cần đại nhân báo lại cùng Tuyên Phủ Tư biết một tiếng."
Trầm Tri Thư đứng lên, chau mày, "Lưu khấu ở Kiến Khang Lộ cản đường, cấm quân của Lâm Hoài lộ bên kia cũng khó điều động, nếu Tuyên Phủ Tư có cách, lần này cũng sẽ không ngay cả binh mã Khánh Châu cũng đều điều tới phương bắc. Ngươi hãy đi nói với Tống Chi Thụy, để hắn đợi thêm ít ngày nữa, đợi mấy lộ binh mã phía tây phụng lệnh triều đình điều động tới Bắc cảnh xong, ta nhất định sẽ lập tức bổ binh thêm mã cho đại doanh của hắn."
Thấy Tào Tự Hùng gật đầu, hắn lại trừng mắt đảo qua mấy người đang đứng trong sảnh, cũng không nhiều lời thêm nữa, khoác ngoại bào đi ra ngoài.
Lúc Nghiêm Phức Chi hồi phủ, Trầm Tri Thư đã ở trong tiểu sảnh tiền viện Nghiêm phủ đợi hơn nửa ngày. Trời đã gần chiều, trước viện mạt lỵ dạ lai phiếm hương, mùi hương nhàn nhạt trong trẻo thắm đượm lòng người, làm người ta bất chợt có chút ngẩn ngơ.
Tỳ nữ đi vào hướng Trầm Tri Thư bẩm một cái, lại đem tách trà đã sớm nguội lạnh trên bàn đổi một tách khác, rồi mới lui ra ngoài. Qua một hồi lâu, Trầm Tri Thư nghe bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân, từng bước từng bước chậm rãi ung dung, liền lập tức đứng lên, xoay người nhìn về phía cửa. Một bộ quần áo đỏ rực như hoa đang tiến vào trong sảnh. Rọi vào trong mắt chính là một đôi mắt trong sáng, phối cùng với đôi khuyên tai châu ngọc đong đưa khiến người lóa mắt, làm cho cả sảnh này bởi vì nàng mà rực sáng thêm ba phần.
"Lúc người trong phủ tới tìm ta đang có hẹn với người khác xem hí kịch, nhất thời không thể rời đi." Nghiêm Phức Chi đi hai bước tới bên cạnh hắn, đưa tay vén nắp trà trên bàn một cái, bưng lên uống một hớp," Trầm đại nhân lần sau muốn tới nên báo trước cho ta biết một tiếng, miễn cho phải khổ đợi nửa ngày giống như lần này."
Trầm Tri Thư sầm mặt lại. Phương bắc chiến hỏa tán lọa, nhưng mấy nhà đại hộ nhân gia trong thành Thanh Châu này đều cho rằng chiến sự này không liên quan gì đến bản thân, ngày ngày ngập trong vàng son, giống như chuyện này cũng không làm ảnh hưởng gì đến bọn họ hưởng lạc.
Nàng bưng chung trà đứng yên chốc lát, mới giương mắt nhìn hắn, "Hôm nay mặt trời mọc ở phía tây sao? Ngươi lại tới đây tìm ta."
Trầm Tri Thư cứng đờ, dứt khoát nói: "Ta có việc cầu nàng."
"Nghĩ lại cũng đúng như vậy." Nàng liêu váy, trực tiếp ngồi xuống, thần sắc có chút cụt hứng.
Từ năm ngoái hắn phụng chiếu hồi kinh báo cáo công tác, lại nhận chức Chuyển Vận Sử trở về Triều An, hai người họ đã gần nửa năm chưa từng gặp mặt. Nàng tự nhiên cũng sẽ không đi tìm hắn, mà hắn cũng không chủ động đăng môn tới phủ tìm nàng. Hôm nay hắn nói đến cầu nàng, nàng cũng không cảm thấy kinh ngạc, ngược lại khiến hắn có chút giật mình.
Trong sảnh yên ắng hồi lâu, Nghiêm Phức Chi mới nhàn nhạt mở miệng: "Ta có tài đức gì, có chuyện gì có thể giúp được Trầm đại nhân đây?"
Một tiếng Trầm đại nhân này nhất thời làm hắn tỉnh táo lại.
Trầm Tri Thư khẽ cau mày một cái, vẫn là nói thẳng: "Tìm nàng mượn lương."
Nàng không hề ngạc nhiên, ngữ khí bình tĩnh nói: "Muốn bao nhiêu?"
Hắn kinh ngạc, không ngờ nàng ngay cả tại sao cũng không hỏi, có chút chần chờ nói: "Ba vạn thạch."
"Được." Đôi môi nàng bật ra chữ này, ngay cả một chút do dự cũng không có, dường như hắn hỏi mượn chẳng qua chỉ là một cây trâm trên đầu nàng mà thôi.
Trầm Tri Thư nhất thời sững sờ không nói gì. Ba vạn thạch cũng không phải là con số nhỏ, cho dù Nghiêm gia nàng tài đại khí thô, cũng không có khả năng dễ dàng đem ra nhiều lương thực như vậy cho hắn.
Một hồi lâu, hắn rốt cuộc tới gần nàng một bước, lông mày cũng cau chặt lại, "Nàng sao có thể gom được nhiều lương như vậy cho ta?"
Nghiêm Phức Chi ngước mắt hơi liếc nhìn hắn. "Ngươi chỉ hỏi ta mượn lương, còn cần gì phải quản ta gom lương như thế nào? Đến lúc đó ta đưa ngươi ba vạn thạch là được."
Trầm Tri Thư tất nhiên là biết tính tình của nàng, vẫn không nhịn được nói: "Nàng ngay cả tại sao cũng không hỏi sao?"
Nàng khẽ hừ một tiếng, "Ngươi ban ngày trong quan nha đại lập sát uy, danh ngoan tuyệt của Trầm đại nhân không tới nửa ngày đã truyền khắp thành Thanh Châu rồi, ta còn cần phải hỏi gì nữa? Không phải là Bàng Mạc ngu xuẩn kia làm lương thảo triều đình cấp cho bị lửa thiêu hết, mới để cho ngươi ngay cả tư thái bản thân cũng không để ý, tới đây cầu ta."
Mắt hắn nhìn vào đôi môi đỏ mọng đang mở ra khép vào của nàng, trong lòng không nói nên lời là cái tư vị gì. nhưng nghe những lời không hề cố kỵ kia của nàng, sắc mặt hắn không khỏi sáng sủa một chút, lo lắng trong lòng cũng vì vậy mà quét sạch. Mắng Bàng Mạc mệnh quan triều đình là kẻ ngu xuẩn, e là chỉ có nàng mới dám nói ra lời như vậy.
Hắn thấp giọng nói: "Cho người đem giấy mực đến đây, ta viết cho nàng biên lai mượn đồ."
Nàng nghe xong, bất động khoảnh khắc, sau đó bất chợt đứng dậy, quay đầu nói: "Không cần, có lẽ ngươi cũng không đến nỗi lấy chút tiền lương kia của ta."
Hắn nhìn không thấy thần sắc trên mặt nàng, lại liễm mi nói: "Nếu việc này xong xuôi, ta nhất định sẽ bái biểu lên triều đình, vì Nghiêm gia nàng hướng Hoàng thượng thỉnh công."
Nàng nhất thời nghiêng mặt qua chăm chú nhìn hắn, trong miệng xuy một tiếng, cực kỳ khinh thường nói: "Ta lại muốn mấy cái công danh vớ vẩn kia sao?" dứt lời, liền không chút nghĩ ngợi xoay người đi qua chỗ khác.
Trầm Tri Thư nhìn bóng lưng đỏ rực của nàng, đáy lòng đột nhiên co rút lại, lập tức bước nhanh đến phía trước, trước khi nàng bước ra cửa liền một phen quàng lấy hông của nàng, ôm nàng vào trong ngực.
Nghiêm Phức Chi mãnh liệt giãy dụa, nhưng lại không chống lại được lực đạo của hắn, lập tức liền vươn tay lên tát hắn.
Hắn không né, lại gắt gao đè chặt nàng, đột nhiên nói: "Nàng không nguyện ở cùng với ta, cần gì phải đối với ta tốt như vậy." Nàng tức giận đến mức toàn thân run lên, hung hăng mắng hắn: "Ngươi cút cho ta!"
Hắn giơ tay bóp cằm nàng, khiến nàng không cách nào tiếp tục mắng nữa, ánh mắt thăm dò đáy mắt của nàng, lạnh lùng nói: "Ta biết trong lòng nàng lo sợ cái gì, nói cho cùng, chẳng qua chính là không tin ba chữ của ta."
Nàng càng thêm vô cùng tức giận, cố sức giãy dụa, cuối cùng cũng khiến hắn buông tay ra.
Hắn liêu bào xoay người, như cũ lạnh lùng nói: "Nàng hãy yên tâm. Trầm Tri Thư ta cũng không phải loại người không biết xấu hổ như vậy, nếu nàng đã hạ quyết tâm không chịu cùng ta thề hứa nhất sinh nhất thế, ta từ nay về sau sẽ không lại đề cập đến nữa."
Thấy hắn đi ra ngoài, nàng mới tựa như toàn thân tê liệt, mềm nhũn ngã vào ghế. Hảo cho một tên vương bát đản! Nàng ở trong lòng hung hăng phỉ nhổ, còn cảm thấy chưa hết giận, lại đưa tay qua cầm chung trà trên bàn, cả nắp cả chén đều hướng phía sau hắn dùng sức quăng tới.
Hắn bất quá chỉ mới vừa đi ra tới bên cạnh cửa sảnh, nghe thấy phía sau cột cửa nổi lên một trận tiếng đổ vở, lúc nhíu mày quay đầu lại đã bị vụn sứ vỡ cắt lên mặt.
Bình thường việc bớt chút lương thiếu chút giáp ở Bắc cảnh cũng không phải không có, nên đám quan viên bình thường vẫn không đem chuyện này xem trọng như việc sinh tử, hôm nay nghe Trầm Tri Thư nói như vậy, nhất thời đều nghẹn lời không lên tiếng, cũng không có ai dám thay Bàng Mạc gỡ tội nữa. Nhưng hắn không trình không tấu mà đã trảm quan viên sử tư, thật khiến người ta có chút khiếp sợ. Mọi người đều cho là, dù gì hắn cũng nên cố kỵ Mạnh Đình Huy ba phần, sao có thể tùy tùy tiện tiện luận xử người Mạnh Đình Huy đích thân điều tới Triều An chứ, ai ngờ mọi tính toán đều sai rồi. Giờ mới biết Trầm Tri Thư mang danh là cận thần của Hoàng thượng này quả thật không sai, ngày thường tuy là ôn văn nhĩ nhã cử chỉ phong lưu, nhưng lúc nên ngoan tuyệt cũng sẽ không nhẹ tay.
Trầm Tri Thư liếc nhìn bọn họ một cái, lại nói: "Ta biết trong các ngươi có người đang cân nhắc phải nghĩ chiết tử hạch tội ta như thế nào, không bằng chút nữa ta sẽ thay các ngươi nghĩ một đạo tấu chương, các ngươi chỉ cần liên danh ký tên gửi đến kinh thành là được, cũng đỡ cho các ngươi phải tốn tâm tư chọn lựa câu từ."
Khương Vân vội vàng lui một bước nói: "Chúng hạ quan không dám. Chỉ là Bàng Mạc trông coi ba vạn thạch lương thảo đã bị thiêu rụi, mà phía tây Phụng Thanh Lộ tính toán lương giáp còn chưa vận chuyển tới, Thanh Châu ta cho dù có vét hết kho thóc thì trước mắt cũng không thể lấy ra nhiều lương thảo như vậy, nếu lấy từ nơi khác tới, chỉ sợ không thể kịp thời áp tải tới quân tiền phía bắc."
Trầm Tri Thư khuôn mặt lạnh lùng: "Lúc này mới biết lợi hại trong đó sao? Thấy Khương Vân cúi đầu, hắn mới lại nói: "trát tử của Tuyên Phủ Tư Địch Niệm hôm trước mới đưa tới, các ngươi đều đã xem qua. Một trận ở Mân sơn đã thiệt hại rất nhiều binh, Địch Niệm điều Khánh Châu, Phần Châu hai doanh binh mã tới Mân sơn, muốn mười hai ngày sau nhổ trại đi về hướng bắc---đến lúc đó quân ta nếu không có lương thảo, ai sẽ gánh tội này?"
Khương Vân vô cùng xấu hổ, chỉ có thể im lặng không nói, mặc hắn châm biếm trách cứ.
Tào Tự Hùng lúc này rốt cuộc mới mở miệng, đối với Trầm Tri Thư nói: "Đại nhân đã nói như thế, có thể thấy là đã có biện pháp gì rồi."
Trầm Tri Thư trầm mi chốc lát, mới nói: "Cũng không phải là biện pháp gì, lúc này còn chưa biết có thể xoay sở được hay không. Ngươi hãy phái người tới quan thương* của mấy châu gần xa xoay sở lương thực, bất luận có thể gom đủ ba vạn thạch hay không, trước tiên cứ vận chuyển tới phương bắc trước đã."
*quan thương: kho thóc của nhà nước
Tào Tự Hùng gật đầu, thở dài một hơi, "Đại doanh Thanh Châu lúc trước bắc viện Mân sơn, binh số thiệt hại còn chưa tu bổ, việc này còn cần đại nhân báo lại cùng Tuyên Phủ Tư biết một tiếng."
Trầm Tri Thư đứng lên, chau mày, "Lưu khấu ở Kiến Khang Lộ cản đường, cấm quân của Lâm Hoài lộ bên kia cũng khó điều động, nếu Tuyên Phủ Tư có cách, lần này cũng sẽ không ngay cả binh mã Khánh Châu cũng đều điều tới phương bắc. Ngươi hãy đi nói với Tống Chi Thụy, để hắn đợi thêm ít ngày nữa, đợi mấy lộ binh mã phía tây phụng lệnh triều đình điều động tới Bắc cảnh xong, ta nhất định sẽ lập tức bổ binh thêm mã cho đại doanh của hắn."
Thấy Tào Tự Hùng gật đầu, hắn lại trừng mắt đảo qua mấy người đang đứng trong sảnh, cũng không nhiều lời thêm nữa, khoác ngoại bào đi ra ngoài.
Lúc Nghiêm Phức Chi hồi phủ, Trầm Tri Thư đã ở trong tiểu sảnh tiền viện Nghiêm phủ đợi hơn nửa ngày. Trời đã gần chiều, trước viện mạt lỵ dạ lai phiếm hương, mùi hương nhàn nhạt trong trẻo thắm đượm lòng người, làm người ta bất chợt có chút ngẩn ngơ.
Tỳ nữ đi vào hướng Trầm Tri Thư bẩm một cái, lại đem tách trà đã sớm nguội lạnh trên bàn đổi một tách khác, rồi mới lui ra ngoài. Qua một hồi lâu, Trầm Tri Thư nghe bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân, từng bước từng bước chậm rãi ung dung, liền lập tức đứng lên, xoay người nhìn về phía cửa. Một bộ quần áo đỏ rực như hoa đang tiến vào trong sảnh. Rọi vào trong mắt chính là một đôi mắt trong sáng, phối cùng với đôi khuyên tai châu ngọc đong đưa khiến người lóa mắt, làm cho cả sảnh này bởi vì nàng mà rực sáng thêm ba phần.
"Lúc người trong phủ tới tìm ta đang có hẹn với người khác xem hí kịch, nhất thời không thể rời đi." Nghiêm Phức Chi đi hai bước tới bên cạnh hắn, đưa tay vén nắp trà trên bàn một cái, bưng lên uống một hớp," Trầm đại nhân lần sau muốn tới nên báo trước cho ta biết một tiếng, miễn cho phải khổ đợi nửa ngày giống như lần này."
Trầm Tri Thư sầm mặt lại. Phương bắc chiến hỏa tán lọa, nhưng mấy nhà đại hộ nhân gia trong thành Thanh Châu này đều cho rằng chiến sự này không liên quan gì đến bản thân, ngày ngày ngập trong vàng son, giống như chuyện này cũng không làm ảnh hưởng gì đến bọn họ hưởng lạc.
Nàng bưng chung trà đứng yên chốc lát, mới giương mắt nhìn hắn, "Hôm nay mặt trời mọc ở phía tây sao? Ngươi lại tới đây tìm ta."
Trầm Tri Thư cứng đờ, dứt khoát nói: "Ta có việc cầu nàng."
"Nghĩ lại cũng đúng như vậy." Nàng liêu váy, trực tiếp ngồi xuống, thần sắc có chút cụt hứng.
Từ năm ngoái hắn phụng chiếu hồi kinh báo cáo công tác, lại nhận chức Chuyển Vận Sử trở về Triều An, hai người họ đã gần nửa năm chưa từng gặp mặt. Nàng tự nhiên cũng sẽ không đi tìm hắn, mà hắn cũng không chủ động đăng môn tới phủ tìm nàng. Hôm nay hắn nói đến cầu nàng, nàng cũng không cảm thấy kinh ngạc, ngược lại khiến hắn có chút giật mình.
Trong sảnh yên ắng hồi lâu, Nghiêm Phức Chi mới nhàn nhạt mở miệng: "Ta có tài đức gì, có chuyện gì có thể giúp được Trầm đại nhân đây?"
Một tiếng Trầm đại nhân này nhất thời làm hắn tỉnh táo lại.
Trầm Tri Thư khẽ cau mày một cái, vẫn là nói thẳng: "Tìm nàng mượn lương."
Nàng không hề ngạc nhiên, ngữ khí bình tĩnh nói: "Muốn bao nhiêu?"
Hắn kinh ngạc, không ngờ nàng ngay cả tại sao cũng không hỏi, có chút chần chờ nói: "Ba vạn thạch."
"Được." Đôi môi nàng bật ra chữ này, ngay cả một chút do dự cũng không có, dường như hắn hỏi mượn chẳng qua chỉ là một cây trâm trên đầu nàng mà thôi.
Trầm Tri Thư nhất thời sững sờ không nói gì. Ba vạn thạch cũng không phải là con số nhỏ, cho dù Nghiêm gia nàng tài đại khí thô, cũng không có khả năng dễ dàng đem ra nhiều lương thực như vậy cho hắn.
Một hồi lâu, hắn rốt cuộc tới gần nàng một bước, lông mày cũng cau chặt lại, "Nàng sao có thể gom được nhiều lương như vậy cho ta?"
Nghiêm Phức Chi ngước mắt hơi liếc nhìn hắn. "Ngươi chỉ hỏi ta mượn lương, còn cần gì phải quản ta gom lương như thế nào? Đến lúc đó ta đưa ngươi ba vạn thạch là được."
Trầm Tri Thư tất nhiên là biết tính tình của nàng, vẫn không nhịn được nói: "Nàng ngay cả tại sao cũng không hỏi sao?"
Nàng khẽ hừ một tiếng, "Ngươi ban ngày trong quan nha đại lập sát uy, danh ngoan tuyệt của Trầm đại nhân không tới nửa ngày đã truyền khắp thành Thanh Châu rồi, ta còn cần phải hỏi gì nữa? Không phải là Bàng Mạc ngu xuẩn kia làm lương thảo triều đình cấp cho bị lửa thiêu hết, mới để cho ngươi ngay cả tư thái bản thân cũng không để ý, tới đây cầu ta."
Mắt hắn nhìn vào đôi môi đỏ mọng đang mở ra khép vào của nàng, trong lòng không nói nên lời là cái tư vị gì. nhưng nghe những lời không hề cố kỵ kia của nàng, sắc mặt hắn không khỏi sáng sủa một chút, lo lắng trong lòng cũng vì vậy mà quét sạch. Mắng Bàng Mạc mệnh quan triều đình là kẻ ngu xuẩn, e là chỉ có nàng mới dám nói ra lời như vậy.
Hắn thấp giọng nói: "Cho người đem giấy mực đến đây, ta viết cho nàng biên lai mượn đồ."
Nàng nghe xong, bất động khoảnh khắc, sau đó bất chợt đứng dậy, quay đầu nói: "Không cần, có lẽ ngươi cũng không đến nỗi lấy chút tiền lương kia của ta."
Hắn nhìn không thấy thần sắc trên mặt nàng, lại liễm mi nói: "Nếu việc này xong xuôi, ta nhất định sẽ bái biểu lên triều đình, vì Nghiêm gia nàng hướng Hoàng thượng thỉnh công."
Nàng nhất thời nghiêng mặt qua chăm chú nhìn hắn, trong miệng xuy một tiếng, cực kỳ khinh thường nói: "Ta lại muốn mấy cái công danh vớ vẩn kia sao?" dứt lời, liền không chút nghĩ ngợi xoay người đi qua chỗ khác.
Trầm Tri Thư nhìn bóng lưng đỏ rực của nàng, đáy lòng đột nhiên co rút lại, lập tức bước nhanh đến phía trước, trước khi nàng bước ra cửa liền một phen quàng lấy hông của nàng, ôm nàng vào trong ngực.
Nghiêm Phức Chi mãnh liệt giãy dụa, nhưng lại không chống lại được lực đạo của hắn, lập tức liền vươn tay lên tát hắn.
Hắn không né, lại gắt gao đè chặt nàng, đột nhiên nói: "Nàng không nguyện ở cùng với ta, cần gì phải đối với ta tốt như vậy." Nàng tức giận đến mức toàn thân run lên, hung hăng mắng hắn: "Ngươi cút cho ta!"
Hắn giơ tay bóp cằm nàng, khiến nàng không cách nào tiếp tục mắng nữa, ánh mắt thăm dò đáy mắt của nàng, lạnh lùng nói: "Ta biết trong lòng nàng lo sợ cái gì, nói cho cùng, chẳng qua chính là không tin ba chữ của ta."
Nàng càng thêm vô cùng tức giận, cố sức giãy dụa, cuối cùng cũng khiến hắn buông tay ra.
Hắn liêu bào xoay người, như cũ lạnh lùng nói: "Nàng hãy yên tâm. Trầm Tri Thư ta cũng không phải loại người không biết xấu hổ như vậy, nếu nàng đã hạ quyết tâm không chịu cùng ta thề hứa nhất sinh nhất thế, ta từ nay về sau sẽ không lại đề cập đến nữa."
Thấy hắn đi ra ngoài, nàng mới tựa như toàn thân tê liệt, mềm nhũn ngã vào ghế. Hảo cho một tên vương bát đản! Nàng ở trong lòng hung hăng phỉ nhổ, còn cảm thấy chưa hết giận, lại đưa tay qua cầm chung trà trên bàn, cả nắp cả chén đều hướng phía sau hắn dùng sức quăng tới.
Hắn bất quá chỉ mới vừa đi ra tới bên cạnh cửa sảnh, nghe thấy phía sau cột cửa nổi lên một trận tiếng đổ vở, lúc nhíu mày quay đầu lại đã bị vụn sứ vỡ cắt lên mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.