Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế
Chương 133: Khinh biệt ly [Thượng]
Hành Yên Yên
04/11/2020
Doãn Thanh hơi gật đầu, "Ta vốn cũng không có ý định ở trong triều dấy lên phong ba. Đại nhân một ngày còn chưa tới Thư Châu, việc này liền một ngày không thể công bố trong triều. Nếu để cho Hoàng thượng biết được, lấy thủ đoạn lôi đình của hắn, tất sẽ không thể để đại nhân sống trên đời nữa."
Trong mắt nàng bất chợt lóe ra tia sáng, quay đầu lại lại không thấy nữa, trong miệng lãnh đạm nói: "Đúng vậy."
Chân trời bên ngoài đã lộ ra màu trắng bạc, tia nắng ban mai nhợt nhạt quét qua song cửa sổ, có tiếng chim hót nhẹ nhàng thỉnh thoảng truyền đến.
Mạnh Đình Huy đứng lên, đưa tay dập tắt ánh đèn, nói: "Lúc này đã không còn sớm, sợ là Khu phủ sẽ có người tìm ta khắp nơi, ta đi trước một bước."
Doãn Thanh nhìn chằm chằm nàng, một hồi lâu mới lại cầm bút, một lần nữa mở ra trang giấy.
Bên ngoài gió sáng sớm cực kỳ lạnh lẽo, một mảng mây trắng sương mù hỗn độn phía bầu trời xanh thẳm phía xa xa, một nửa ánh trăng bạc vẫn chưa rút đi, vẫn như trước dừng lại ở một góc điện.
Nàng bước đi, toàn thân không ngừng rét run.
Bước chân tựa như là bước trên đám mây mềm, nhất bộ nhất không, cả người giống như chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ ngã chổng vó.
Không phải là không kinh ngạc, không phải là không nghi ngờ, chỉ là có kinh ngạc hay nghi ngờ cũng vô dụng.
Từ nhỏ đã muốn biết cha mẹ mình là ai, nhưng lại không nghĩ sẽ có ngày từ trên trời giáng xuống một mạch huyết hải thâm thù này tới.
Nàng không dám khẳng định chính mình thực sự có thân thế như vậy, nhưng là nàng có khẳng định hay không, đều đã không còn quan trọng nữa.
Hận vong quốc thù phá gia kia, nhất can can ngân thương nhất thốc thốc lợi tiễn kia, đã hoàn toàn hợp lại thành một tấm lưới lớn che khuất bầu trời, chính xác mà chụp xuống trên đầu nàng, làm nàng muốn tránh cũng tránh không khỏi.
Lý do Bắc địa mấy vạn di dân tiền triều tụ họp lại, bất quá chỉ là vì một cái danh hào hoàng tự tiền triều này của nàng.
Là phải hay không phải, căn bản lúc này không phải do nàng nói là được.
Nhưng thế gian này lại có cái gì đúng sai yêu hận chân chính khiến người ta một lời có thể nói hết được.
Bản thân nàng cô khổ, mỗi lúc đêm khuya vắng người đều sẽ khát vọng có thể giống như những đứa trẻ khác, có thể nép vào lòng cha mẹ, hấp thu một chút ấm áp.
Nhưng trong cuộc đời này của nàng, một lần ấm áp khắc cốt ghi tâm nhất, chính là vào cái đêm năm đó, cái ôm ấm áp hữu lực của người thiếu niên kia.
...Nhược ngô thân khả tể dân, ngô bất sở tích dã.
Lưu khấu phong hỏa Bắc cảnh khiến bao nhiêu người thê ly tử tán, lại có bao nhiêu đứa trẻ giống như nàng năm đó vĩnh viễn mất đi cha mẹ, lại không có người để dựa dẫm? Vì báo một trận thù vong quốc phá gia này, mà thật phải bồi thường bằng khổ nhạc bi hoan của vạn vạn bách tính hay sao?
Phụ vương hắn tru sát cha mẹ nàng diệt tông thân nàng, nhưng nàng lại bởi vì một cái ôm ấm áp thời niên thiếu kia mà từ đó vạn kiếp bất phục yêu thượng hắn.
Cam tâm tình nguyện mà phủ phục dưới chân hắn, không cần hồi báo mà vì hắn trả giá, vô luận làm cái gì, vô luận làm thế nào, nàng tuyệt không oán không hối.
Dù cho tương lai có một ngày bảo nàng đi chết, nàng cũng sẽ không hối hận.
Đây là có bao nhiêu châm chọc.
Đêm hôm đó trong ôn tuyền tuyết sơn, lời của hắn từng chữ từng chữ thấm vào xương cốt, trong cơn gió đầu hạ này ở bên tai nàng phiên đãng không ngớt.
...Ta nếu động tình, thiên địa chứng giám, giang sơn thiên hạ sẽ làm nhân chứng.
Trong thoáng chốc lại nghĩ tới lời của Trầm Tri Lễ đã nói hồi đêm, Hoàng thượng tâm lãnh biết bao, tư tình luôn sẽ không đủ để loạn quốc sự.
Chỉ không biết đang lúc đại loạn thế này, nếu hắn biết được thân thế của nàng, sẽ muốn giữ giang sơn, hay là muốn giữ nàng?
Ngực của nàng tê rần.
Hắn là minh chủ của nàng, càng là minh chủ của thiên hạ bách tính, nàng không nguyện cùng giang sơn thiên hạ này, đi tranh giành hắn.
Trước đây nàng vì hắn cùng thiên hạ của hắn, làm cái gì cũng đều cam tâm tình nguyện.
Nhưng thiên hạ cũng là thiên hạ của bách tính vạn dân, bây giờ nếu vì bách tính suy nghĩ, nàng sao lại không thể cam tâm tình nguyện mà thành toàn cho hắn một lần nữa?
...Nhược tha thân khả tể dân, tha diệc bất sở tích dã.
(Nếu thân nàng có thể tế dân, nàng cũng sẽ không tiếc.)
Lúc ánh mắt trời vàng rực từ trong đám mây bắn ra bốn phía, nàng đã đi tới trước bậc thềm Duệ Tư Điện.
Cung nhân đang hầu bên ngoài thấy nàng tới, vội vàng qua nghênh đón vấn lễ.
Nàng hỏi người kia: "Hoàng thượng đã dậy chưa?"
Cung nhân cúi đầu đáp: "Hoàng thượng một đêm không ngủ, cũng không ai dám đi quấy rầy."
Nàng gật đầu, cũng không để người thông báo, trực tiếp lên thềm đi gõ cửa điện, ở bên ngoài nói: "Thần Mạnh Đình Huy cầu kiến bệ hạ."
Bên trong hồi lâu không có tiếng trả lời, nàng liền chần chừ đẩy cửa điện ra đi vào.
Hắn đang nghiêng người dựa vào tháp thượng bên cạnh ngự án, trong tay cầm một bản tấu chương, đôi mắt lại hơi nhắm lại, giữa chân mày một mảng mệt mỏi.
Thanh âm nàng đóng cửa hơi lớn, một tiếng liền làm hắn tỉnh lại.
Hắn đưa mắt nhìn qua trông thấy khuôn mặt bên dưới ánh mặt trời, giữa đôi mày cau chặt mới thoáng giãn ra một chút, thấp giọng nói: "Không được thông truyền đã tự tiện nhập cận, ai cấp cho nàng lá gan vậy?"
Nàng hướng hắn đi tới, hơi hơi mân môi, lại một mạch ở trước người hắn quỳ xuống, cúi đầu nói: "Bệ hạ, thần muốn xuất sử Bắc cảnh để bàn bạc việc nghị hòa."
Hắn nhưng mắt nhìn nàng, sau đó liền quát khẽ một tiếng: "Nàng đi ra ngoài cho trẫm."
Nàng không chút động đậy, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ nếu không đồng ý với thần, thần liền quỳ ở đây không đứng lên."
Hắn bỗng chống thân ngồi dậy, quanh thân tất cả đều là tức giận, lạnh lùng nói: "Mạnh Đình Huy, nàng không nên bức trẫm."
"Thần không có bức bệ hạ." Nàng nâng mắt nhìn hắn, đáy mắt trong trẻo, "Lúc này nếu muốn bình ổn an ninh bắc địa, nhất định phải tạm hoãn bắc sự mà tiêu diệt lưu khấu. Tính toán vì nước vì dân, trong triều không phái văn thần xuất sử Bắc cảnh là không thể. Thần thẹn trong hàng ngũ nhị phủ, há có thể giữ kỳ vị mà không trị kỳ sự? Cổ tướng, Phương tướng quân đều nói đúng, trong triều không còn văn thần nào so với thần thích hợp hơn để xuất sử Triều An Bắc cảnh. Bệ hạ không đồng ý đề nghị này, không phải là sợ thần ở Bắc cảnh sẽ có gì vạn nhất sao. Nhưng Kim Hạp Quan bây giờ do quân ta chấp chưởng, thần nếu tới trong quân, Địch tướng quân ắt sẽ trong ngoài bảo hộ thần chu toàn, bất quá là cùng Bắc Tiễn sử nghị hòa mà thôi, còn có thể xảy ra chuyện gì chứ? Bệ hạ để thần đi Bắc cảnh hai, ba tháng, đợi khấu họa chấm dứt, thần liền lập tức hồi kinh mà."
Lời hắn như mũi dao: "Tuyệt đối không thể."
Nàng quỳ đến đoan đoan chính chính, nói: "Bệ hạ, thần muốn cả đời này ở bên cạnh bệ hạ, nhất định phải có chút công tích mới được. Nếu lần này đi Bắc cảnh có thể thành đại sự, thì từ nay về sau tất sẽ không còn ai dám nói thần không phải, tương lai cũng có tư lịch có thể vào chính sự đường, không cần lại để bệ hạ bị khó xử nữa."
Khuôn mặt đang cương chặt của hắn khi nghe đến ba chữ 'cả đời này' hơi có chút thay đổi, nhưng lại mím mối không nói.
Nàng ôn nhu nhìn hắn, suy nghĩ một chút, lại nói: "Thần đã từng nói với bệ hạ, chỉ mong tương lai sẽ không còn những đứa trẻ mất cha mất mẹ, cơ khổ không nơi nương tựa, bệ hạ còn nhớ không? Chiến hỏa phương bắc lan đến khiến bao nhiêu bách tính vô tội phải chịu khổ, trong lòng bệ hạ cũng sẽ không vui. Nếu lần này thần xuất sử Bắc cảnh thành công, nhất định có thể khiến chiến sự sớm bình ổn, bệ hạ cần gì phải cố chấp vì an nguy của một mình thần mà không để thần đi?"
Mâu quang hắn dần thay đổi, nàng biết trong tâm hắn trọng bách tính, cho nên cũng không lên tiếng nữa, chậm rãi đợi phản ứng của hắn.
Qua hồi lâu, hắn mới hơi khép mắt lại, thấp giọng nói: "Mạnh Đình Huy, ta có phải đối với nàng còn chưa đủ tốt hay không?"
Nàng chóp mũi đau xót, cố nén nói: "Là thần không biết tốt xấu."
Hắn khuynh thân, một tay kéo nàng dậy ôm vào trong lòng, đôi môi thật mỏng dán lên trán của nàng, "Đã muốn đi như vậy, ta sẽ đồng ý với nàng."
Cái ôm ấp này vẫn ấm áp như trong trước đây, ấm áp đến mức ngay cả từng đầu khớp xương bên trong cũng đều run rẩy.
Nàng cũng ôm chặt lấy hắn, hơi nghẹn ngào: "Tạ ơn bệ hạ."
Hắn ôm nàng đứng dậy, đi vào bên trong nội điện, một đường đụng ngã mấy thứ cũng không để ý, giang tay thả nàng lên giường, gạt xuống ngự trướng xoay người ôm nàng vào trong ngực, lực đạo rất lớn khiến nàng cơ hồ không thể hô hấp.
Nàng chỉ cảm thấy mỗi đầu khớp xương đều giống như bị hắn vò nát, nhưng lại vẫn thuận theo lực đạo của hắn mà dán thật chặt vào trước người hắn, hận không thể đem thân thể cứ như vậy mà khảm vào trong người hắn.
Hắn bỗng nhiên ở bên tai nàng khàn khàn nói: "Mạnh Đình Huy, nàng còn thiếu ta một chuyện."
Nàng suy nghĩ một chút, ý hắn muốn chỉ ước hẹn đêm sinh thần kia, liền khẽ cười nói: "Bệ hạ bây giờ đã nghĩ ra muốn lấy cái gì từ thần rồi sao?"
Hắn nhẹ gật đầu, bàn tay vững vàng đè chặt lưng của nàng, như là sợ nàng sẽ chạy trốn, thanh âm thật thấp trực tiếp xâm nhập vào sâu trong nội tâm của nàng: "Sinh hài tử cho ta."
Toàn thân nàng chấn động, hô hấp nghẹn lại.
Tựa như đã qua thiên trường địa cửu, nàng mới phản ứng được hắn đang nói cái gì, trong lòng dần dâng lên một chút đắng chát, cả người bị dòng nước đắng chát này dìm cho thương tích đầy mình, cuối cùng mở miệng nói: "Được, đợi thần từ Bắc cảnh trở về, sẽ thực hiện nguyện vọng này của bệ hạ."
Hắn cúi đầu, nhẹ mổ hôn lên môi nàng, giọng nói khàn khàn: "Nàng không thể khi quân."
Khóe mắt nàng có lệ tuôn ra, nhưng khóe miệng lại giương lên, cười nói: "Thần dù cho có gan to bằng trời, cũng không dám lừa gạt bệ hạ nửa câu."
Trong mắt nàng bất chợt lóe ra tia sáng, quay đầu lại lại không thấy nữa, trong miệng lãnh đạm nói: "Đúng vậy."
Chân trời bên ngoài đã lộ ra màu trắng bạc, tia nắng ban mai nhợt nhạt quét qua song cửa sổ, có tiếng chim hót nhẹ nhàng thỉnh thoảng truyền đến.
Mạnh Đình Huy đứng lên, đưa tay dập tắt ánh đèn, nói: "Lúc này đã không còn sớm, sợ là Khu phủ sẽ có người tìm ta khắp nơi, ta đi trước một bước."
Doãn Thanh nhìn chằm chằm nàng, một hồi lâu mới lại cầm bút, một lần nữa mở ra trang giấy.
Bên ngoài gió sáng sớm cực kỳ lạnh lẽo, một mảng mây trắng sương mù hỗn độn phía bầu trời xanh thẳm phía xa xa, một nửa ánh trăng bạc vẫn chưa rút đi, vẫn như trước dừng lại ở một góc điện.
Nàng bước đi, toàn thân không ngừng rét run.
Bước chân tựa như là bước trên đám mây mềm, nhất bộ nhất không, cả người giống như chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ ngã chổng vó.
Không phải là không kinh ngạc, không phải là không nghi ngờ, chỉ là có kinh ngạc hay nghi ngờ cũng vô dụng.
Từ nhỏ đã muốn biết cha mẹ mình là ai, nhưng lại không nghĩ sẽ có ngày từ trên trời giáng xuống một mạch huyết hải thâm thù này tới.
Nàng không dám khẳng định chính mình thực sự có thân thế như vậy, nhưng là nàng có khẳng định hay không, đều đã không còn quan trọng nữa.
Hận vong quốc thù phá gia kia, nhất can can ngân thương nhất thốc thốc lợi tiễn kia, đã hoàn toàn hợp lại thành một tấm lưới lớn che khuất bầu trời, chính xác mà chụp xuống trên đầu nàng, làm nàng muốn tránh cũng tránh không khỏi.
Lý do Bắc địa mấy vạn di dân tiền triều tụ họp lại, bất quá chỉ là vì một cái danh hào hoàng tự tiền triều này của nàng.
Là phải hay không phải, căn bản lúc này không phải do nàng nói là được.
Nhưng thế gian này lại có cái gì đúng sai yêu hận chân chính khiến người ta một lời có thể nói hết được.
Bản thân nàng cô khổ, mỗi lúc đêm khuya vắng người đều sẽ khát vọng có thể giống như những đứa trẻ khác, có thể nép vào lòng cha mẹ, hấp thu một chút ấm áp.
Nhưng trong cuộc đời này của nàng, một lần ấm áp khắc cốt ghi tâm nhất, chính là vào cái đêm năm đó, cái ôm ấm áp hữu lực của người thiếu niên kia.
...Nhược ngô thân khả tể dân, ngô bất sở tích dã.
Lưu khấu phong hỏa Bắc cảnh khiến bao nhiêu người thê ly tử tán, lại có bao nhiêu đứa trẻ giống như nàng năm đó vĩnh viễn mất đi cha mẹ, lại không có người để dựa dẫm? Vì báo một trận thù vong quốc phá gia này, mà thật phải bồi thường bằng khổ nhạc bi hoan của vạn vạn bách tính hay sao?
Phụ vương hắn tru sát cha mẹ nàng diệt tông thân nàng, nhưng nàng lại bởi vì một cái ôm ấm áp thời niên thiếu kia mà từ đó vạn kiếp bất phục yêu thượng hắn.
Cam tâm tình nguyện mà phủ phục dưới chân hắn, không cần hồi báo mà vì hắn trả giá, vô luận làm cái gì, vô luận làm thế nào, nàng tuyệt không oán không hối.
Dù cho tương lai có một ngày bảo nàng đi chết, nàng cũng sẽ không hối hận.
Đây là có bao nhiêu châm chọc.
Đêm hôm đó trong ôn tuyền tuyết sơn, lời của hắn từng chữ từng chữ thấm vào xương cốt, trong cơn gió đầu hạ này ở bên tai nàng phiên đãng không ngớt.
...Ta nếu động tình, thiên địa chứng giám, giang sơn thiên hạ sẽ làm nhân chứng.
Trong thoáng chốc lại nghĩ tới lời của Trầm Tri Lễ đã nói hồi đêm, Hoàng thượng tâm lãnh biết bao, tư tình luôn sẽ không đủ để loạn quốc sự.
Chỉ không biết đang lúc đại loạn thế này, nếu hắn biết được thân thế của nàng, sẽ muốn giữ giang sơn, hay là muốn giữ nàng?
Ngực của nàng tê rần.
Hắn là minh chủ của nàng, càng là minh chủ của thiên hạ bách tính, nàng không nguyện cùng giang sơn thiên hạ này, đi tranh giành hắn.
Trước đây nàng vì hắn cùng thiên hạ của hắn, làm cái gì cũng đều cam tâm tình nguyện.
Nhưng thiên hạ cũng là thiên hạ của bách tính vạn dân, bây giờ nếu vì bách tính suy nghĩ, nàng sao lại không thể cam tâm tình nguyện mà thành toàn cho hắn một lần nữa?
...Nhược tha thân khả tể dân, tha diệc bất sở tích dã.
Lúc ánh mắt trời vàng rực từ trong đám mây bắn ra bốn phía, nàng đã đi tới trước bậc thềm Duệ Tư Điện.
Cung nhân đang hầu bên ngoài thấy nàng tới, vội vàng qua nghênh đón vấn lễ.
Nàng hỏi người kia: "Hoàng thượng đã dậy chưa?"
Cung nhân cúi đầu đáp: "Hoàng thượng một đêm không ngủ, cũng không ai dám đi quấy rầy."
Nàng gật đầu, cũng không để người thông báo, trực tiếp lên thềm đi gõ cửa điện, ở bên ngoài nói: "Thần Mạnh Đình Huy cầu kiến bệ hạ."
Bên trong hồi lâu không có tiếng trả lời, nàng liền chần chừ đẩy cửa điện ra đi vào.
Hắn đang nghiêng người dựa vào tháp thượng bên cạnh ngự án, trong tay cầm một bản tấu chương, đôi mắt lại hơi nhắm lại, giữa chân mày một mảng mệt mỏi.
Thanh âm nàng đóng cửa hơi lớn, một tiếng liền làm hắn tỉnh lại.
Hắn đưa mắt nhìn qua trông thấy khuôn mặt bên dưới ánh mặt trời, giữa đôi mày cau chặt mới thoáng giãn ra một chút, thấp giọng nói: "Không được thông truyền đã tự tiện nhập cận, ai cấp cho nàng lá gan vậy?"
Nàng hướng hắn đi tới, hơi hơi mân môi, lại một mạch ở trước người hắn quỳ xuống, cúi đầu nói: "Bệ hạ, thần muốn xuất sử Bắc cảnh để bàn bạc việc nghị hòa."
Hắn nhưng mắt nhìn nàng, sau đó liền quát khẽ một tiếng: "Nàng đi ra ngoài cho trẫm."
Nàng không chút động đậy, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ nếu không đồng ý với thần, thần liền quỳ ở đây không đứng lên."
Hắn bỗng chống thân ngồi dậy, quanh thân tất cả đều là tức giận, lạnh lùng nói: "Mạnh Đình Huy, nàng không nên bức trẫm."
"Thần không có bức bệ hạ." Nàng nâng mắt nhìn hắn, đáy mắt trong trẻo, "Lúc này nếu muốn bình ổn an ninh bắc địa, nhất định phải tạm hoãn bắc sự mà tiêu diệt lưu khấu. Tính toán vì nước vì dân, trong triều không phái văn thần xuất sử Bắc cảnh là không thể. Thần thẹn trong hàng ngũ nhị phủ, há có thể giữ kỳ vị mà không trị kỳ sự? Cổ tướng, Phương tướng quân đều nói đúng, trong triều không còn văn thần nào so với thần thích hợp hơn để xuất sử Triều An Bắc cảnh. Bệ hạ không đồng ý đề nghị này, không phải là sợ thần ở Bắc cảnh sẽ có gì vạn nhất sao. Nhưng Kim Hạp Quan bây giờ do quân ta chấp chưởng, thần nếu tới trong quân, Địch tướng quân ắt sẽ trong ngoài bảo hộ thần chu toàn, bất quá là cùng Bắc Tiễn sử nghị hòa mà thôi, còn có thể xảy ra chuyện gì chứ? Bệ hạ để thần đi Bắc cảnh hai, ba tháng, đợi khấu họa chấm dứt, thần liền lập tức hồi kinh mà."
Lời hắn như mũi dao: "Tuyệt đối không thể."
Nàng quỳ đến đoan đoan chính chính, nói: "Bệ hạ, thần muốn cả đời này ở bên cạnh bệ hạ, nhất định phải có chút công tích mới được. Nếu lần này đi Bắc cảnh có thể thành đại sự, thì từ nay về sau tất sẽ không còn ai dám nói thần không phải, tương lai cũng có tư lịch có thể vào chính sự đường, không cần lại để bệ hạ bị khó xử nữa."
Khuôn mặt đang cương chặt của hắn khi nghe đến ba chữ 'cả đời này' hơi có chút thay đổi, nhưng lại mím mối không nói.
Nàng ôn nhu nhìn hắn, suy nghĩ một chút, lại nói: "Thần đã từng nói với bệ hạ, chỉ mong tương lai sẽ không còn những đứa trẻ mất cha mất mẹ, cơ khổ không nơi nương tựa, bệ hạ còn nhớ không? Chiến hỏa phương bắc lan đến khiến bao nhiêu bách tính vô tội phải chịu khổ, trong lòng bệ hạ cũng sẽ không vui. Nếu lần này thần xuất sử Bắc cảnh thành công, nhất định có thể khiến chiến sự sớm bình ổn, bệ hạ cần gì phải cố chấp vì an nguy của một mình thần mà không để thần đi?"
Mâu quang hắn dần thay đổi, nàng biết trong tâm hắn trọng bách tính, cho nên cũng không lên tiếng nữa, chậm rãi đợi phản ứng của hắn.
Qua hồi lâu, hắn mới hơi khép mắt lại, thấp giọng nói: "Mạnh Đình Huy, ta có phải đối với nàng còn chưa đủ tốt hay không?"
Nàng chóp mũi đau xót, cố nén nói: "Là thần không biết tốt xấu."
Hắn khuynh thân, một tay kéo nàng dậy ôm vào trong lòng, đôi môi thật mỏng dán lên trán của nàng, "Đã muốn đi như vậy, ta sẽ đồng ý với nàng."
Cái ôm ấp này vẫn ấm áp như trong trước đây, ấm áp đến mức ngay cả từng đầu khớp xương bên trong cũng đều run rẩy.
Nàng cũng ôm chặt lấy hắn, hơi nghẹn ngào: "Tạ ơn bệ hạ."
Hắn ôm nàng đứng dậy, đi vào bên trong nội điện, một đường đụng ngã mấy thứ cũng không để ý, giang tay thả nàng lên giường, gạt xuống ngự trướng xoay người ôm nàng vào trong ngực, lực đạo rất lớn khiến nàng cơ hồ không thể hô hấp.
Nàng chỉ cảm thấy mỗi đầu khớp xương đều giống như bị hắn vò nát, nhưng lại vẫn thuận theo lực đạo của hắn mà dán thật chặt vào trước người hắn, hận không thể đem thân thể cứ như vậy mà khảm vào trong người hắn.
Hắn bỗng nhiên ở bên tai nàng khàn khàn nói: "Mạnh Đình Huy, nàng còn thiếu ta một chuyện."
Nàng suy nghĩ một chút, ý hắn muốn chỉ ước hẹn đêm sinh thần kia, liền khẽ cười nói: "Bệ hạ bây giờ đã nghĩ ra muốn lấy cái gì từ thần rồi sao?"
Hắn nhẹ gật đầu, bàn tay vững vàng đè chặt lưng của nàng, như là sợ nàng sẽ chạy trốn, thanh âm thật thấp trực tiếp xâm nhập vào sâu trong nội tâm của nàng: "Sinh hài tử cho ta."
Toàn thân nàng chấn động, hô hấp nghẹn lại.
Tựa như đã qua thiên trường địa cửu, nàng mới phản ứng được hắn đang nói cái gì, trong lòng dần dâng lên một chút đắng chát, cả người bị dòng nước đắng chát này dìm cho thương tích đầy mình, cuối cùng mở miệng nói: "Được, đợi thần từ Bắc cảnh trở về, sẽ thực hiện nguyện vọng này của bệ hạ."
Hắn cúi đầu, nhẹ mổ hôn lên môi nàng, giọng nói khàn khàn: "Nàng không thể khi quân."
Khóe mắt nàng có lệ tuôn ra, nhưng khóe miệng lại giương lên, cười nói: "Thần dù cho có gan to bằng trời, cũng không dám lừa gạt bệ hạ nửa câu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.