Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế
Chương 151: Như hứa giang sơn [Thượng]
Hành Yên Yên
04/11/2020
Nàng toàn thân run lên, gần như không thể tin vào tai mình nữa.
Lời của hắn nói ra chính là muốn cưới nàng.
Hơn nữa là muốn đem giang sơn thiên hạ này chia cho nàng làm phong ấp!
Sau khi chấn kinh, nàng nháy mắt liền hiểu được ý đồ của hắn.
Để cho nàng làm hoàng hậu của hắn, thì phong ấp có rộng đến đâu lớn đến đâu cuối cùng cũng đều là giang sơn của hắn. Mà nàng có được phong ấp, dân chính quân vụ thuế phú ở đó đều được tự chủ, cái này không phải là nước ở trong nước sao?
Hắn trầm tĩnh chốc lát, lại mở miệng: "Như vậy, tôn vị nàng có, quốc thổ nàng có, quân quyền cũng là nàng nắm. Nàng còn có tham niệm gì khác nữa?"
Tay nàng giấu trong tay áo, không nhịn được run rẩy, cố găng duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt, nói: "Nhóm di thần Trung Uyển tính toán chính là để hoàng tự Mạnh thị xưng đế phục quốc, không phải là cái danh phong ấp này."
Hắn chân mày hơi động, "Nàng đã là hoàng hậu, sinh ra con nối dõi bất luận là nam hay nữ, trẫm nhất định sẽ phong là hoàng trữ. Đợi sau khi trẫm trăm tuổi, giang sơn thiên hạ này liền do con cháu Mạnh thị nàng xưng đế. Đám di thần Trung Uyển không phải là muốn như vậy sao?"
Nàng nhìn hắn, đáy mắt hơi ẩm ướt, môi đỏ mọng run rẩy không nói nên lời.
Ánh mắt của hắn lạnh lùng như vậy lại vô tình như vậy, nhưng lời hắn nói từng câu từng chữ đều khiến nàng muốn rơi lệ.
Hắn không cần phải làm như vậy.
Nhưng hắn vì sao lại làm như vậy?
Hắn thấy nàng chậm chạp không nói, sắc mặt hơi trầm xuống một chút, "Có lẽ nàng không đáp ứng. Nhưng nếu nàng không đáp ứng, như vậy trẫm chỉ phải giết nàng, rồi lại giết hết gần mươi vạn khấu quân đang phân tán ở các châu tam lộ. Trẫm vốn không thích hưng binh trong nước, nhưng đến lúc đó bách tính khổ chiến, máu nhuộm đồng bằng, thì đừng trách trẫm không có tâm nhân thánh."
Hơi nước trong mắt nàng đọng lại, đôi mắt đen nhánh vì vậy mà có chút lạnh nhạt.
Việc này không quan hệ tới yêu và hận, chỉ là hắn vì vạn dân bách tính mới làm ra quyết định này.
Không khỏi hơi bấm chặt đầu móng tay.
Kỳ thực chính mình không phải cũng như vậy sao? Đứng trước giang sơn thiên hạ, vạn dân bách tính, nàng sao có thể bận tâm đến tư tình của nàng và hắn?
Hắn ngồi sau án, không nhúc nhích chờ đợi nàng, ngắm nhìn nàng, nhớ nhung nàng.
Hắn chính là hiểu nàng như vậy.
Phụ vương hắn tru diệt phụ mẫu tông thân nàng, nàng cùng hắn có huyết hải thâm thù không thể vượt qua. Nay nàng có thể vì bách tính mà chủ động hi sinh lui nhường, thà rằng lấy cái chết để thành toàn cho thiên hạ vạn dân yên vui, chứ không thể lại giống như trước mà khuynh tâm yêu hắn, không oán không hối.
Nếu dùng chân tâm tương phó, nàng nhất định sẽ không tiếp nhận.
Chỉ có mang an nguy của bách tính ra uy hiếp, nàng mới có thể nhận lời.
Trong trướng vô cùng yên tĩnh, nàng ngay ngắn ngồi ở bên kia, một hồi lâu không nhúc nhích, tựa như đã ly thần tản phách rồi vậy. Không biết qua bao lâu, bên ngoài bất chợt vang lên một hồi thanh âm binh sĩ quát ngựa, vang dội chói tai, lúc này mới kinh động được nàng.
Nàng giương mắt, ánh mắt đã không còn kiên định giống như trước, "Ta ở trong thành Thư Châu cũng không có căn cơ, cho dù ta đáp ứng, thì những di thần Trung Uyển trong thành Thư Châu cũng chưa chắc sẽ đáp ứng."
Vẻ mặt hắn hơi nghiêm nghị, "Cho dù bọn họ không đáp ứng, trẫm cũng có thể khiến bọn họ đáp ứng."
Nàng lại nói: "Ngươi có từng nghĩ tới danh tiếng trước mắt của ta chưa? Nếu ngươi lập ta làm hoàng hậu, bất luận là nguyên nhân gì, triều đình Đại Bình nhất định sẽ nổi lên sóng gió."
Hắn nói: "Việc này không cần nàng phải quan tâm."
Nàng nhíu mày, "Nhưng trong triều chưa bao giờ có tiền lệ phân phong cho hoàng hậu."
Vẻ mặt hắn không chút để ý, "Vậy trẫm sẽ làm ra tiền lệ này."
Nàng lui cũng không lui được, chỉ đành rũ mắt nói: "Ngươi đang ngự giá thân chinh ở bên ngoài, chuyện sách hậu sao có thể nhanh chóng như vậy, đợi đến lúc thực sự sách ta làm hậu, thì đã là lúc nào nơi nào rồi? Chỉ sợ đến lúc đó mọi chuyện cũng đã muộn rồi."
Hắn chống tay lên án đứng dậy, đáy mắt thoáng qua một tia sắc bén, từng chữ từng chữ nói: "Ngay ở nơi này, vào lúc này."
Nàng hơi sợ hãi, không biết là hắn nói thật hay là nói giỡn, ngây người nhìn chằm chằm hắn, chỉ thấy hắn từ bên cạnh đưa qua một phong phiếu kim hoàng tuyên.
Thứ này đối với nàng mà nói, thật đã quá quen thuộc rồi.
Lập tức trong lòng liền giật thót, nín thở không biết làm sao.
Trước đây hắn ở trong triều thay đổi quy chế sách hậu nạp phi, sách lập người nào, thực hiện điển nghi như thế nào đều do mình hắn ngự định, nhóm triều thần lúc đó không thể phản đối, ai lại ngờ tới hôm nay hắn thật sự sẽ ương ngạnh vô kỵ như vậy.
"Chiếu lệnh sách hậu ở đây."
Hắn gắt gao nhìn nàng, thanh âm hơi khàn: "Từ nay về sau, Mạnh Đình Huy nàng sẽ là hoàng hậu của trẫm. Cho dù nàng sau này có rời khỏi ngự tiền, làm trái chiếu lệnh, lại không trung thành, nàng cũng vẫn là hoàng hậu của trẫm. Trừ phi là trẫm tự tay phế bỏ hậu vị của nàng, bằng không nàng đời này kiếp này cũng đừng mong cùng trẫm thoát ly quan hệ. Cho dù nàng chết, cũng vẫn là người của trẫm."
Biết rõ lời này của hắn không quan hệ gì đến tình không quan hệ gì đến yêu, nhưng những lời không phải thề hứa lại tựa như ước hẹn này lại khiến nàng không nén được tình cảm tư niệm mâu thuẫn trong lòng mấy ngày này, nước mắt trong nháy mắt tràn ra khỏi viền mắt.
Không có lễ nghi phiền hà, không có lễ quan nội thị, không có một thứ gì cả.
Vạt áo bên dưới váy dài của nàng đều là bùn đất, nhăn nhúm bẩn thỉu không chịu nổi, thậm chí ngay cả tóc tai cũng không được chải bới gọn gàng.
Trên đời này nào có nghi thức sách hậu nào đơn sơ hơn như vậy chứ.
Trên đời này cũng nào có hoàng hậu nào chật vật không chịu nổi như nàng đây.
Nàng trước đây, là bao nhiêu khát vọng có thể nhất sinh nhất thế có được hắn, bồi bên cạnh hắn, nhìn hắn cố giang sơn, dưỡng bách tính, trí thái bình, nhưng hậu vị đối với nàng mà nói, là có bao nhiêu xa vời không thể với tới.
Bây giờ nàng đã thực sự trở thành hoàng hậu của hắn, nhưng hết thảy lại vô cùng bất đồng so với kỳ vọng của nàng.
Thật là châm chọc biết bao.
Nước mắt không ngừng rơi, vô luận thế nào cũng không ngừng được.
Hắn chậm rãi đi tới trước người nàng, đưa tay lên lau gò má của nàng, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng, nhưng làm sao cũng lau không hết.
Giọt lệ này nóng bỏng đến mức khiến ngón tay hắn run rẩy.
Trái tim cũng run rẩy theo.
Xa cách nhiều ngày ngày đêm đêm như vậy, cuối cũng hắn cũng đã chạm được vào nàng.
Hắn từng cho rằng đời này kiếp này sẽ không còn có thể chạm vào nàng như vậy, nhưng trời xanh hữu ý, cuối cùng ban cho hắn nhất nhân nhất thế này, khiến hắn từ nay về sau không còn gì hối tiếc.
Hắn muốn kéo nàng ôm vào trong ngực biết bao, hôn lên khuôn mặt của nàng, đôi môi của nàng, đem nàng khảm vào thân thể chính mình từ nay về sau không chia cách nữa, nhưng chỉ là thu tay lại nói: "Trở về trướng ăn chút gì đó, thay quần áo, nhân mã giờ tỵ sẽ nhổ trại xuất phát."
Nàng đưa tay lên nhanh chóng lau mặt đi, vẫn rũ đầu như trước, khẽ hỏi: "Nhổ trại đi về hướng Thư Châu sao?"
Hắn gật đầu.
Nàng liền đứng lên, sắc mặt có chút hiểu rõ, lại hỏi: "Chuyện sách hậu này, cùng với nghị định hôm nay giữa ta và ngươi, khi nào thì nói cho mọi người?"
Hắn nói: "Đến Thư Châu xong, đợi sau khi nhóm di thần Trung Uyển đều đồng ý rồi, sẽ liền công bố thiên hạ."
"Được." Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, liền rời ghế xoay người ra khỏi trướng.
Ngữ khí của nàng vô cùng bình tĩnh, tựa như đây hết thảy chỉ là một hồi giao dịch giữa nàng và hắn mà thôi.
Màn trướng hạ xuống, có mùi thơm mát của cây cỏ xông vào mũi.
Lòng bàn tay vẫn còn chút ẩm ướt, trái tim hắn bất chợt cũng có chút ẩm ướt, rốt cuộc không nghĩ tới, chính mình chưa ức hiếp nàng, chưa khi nhục nàng, chưa phụ nàng, nhưng vẫn làm cho nàng khóc.
Xoay người nhìn lại, đã thấy tờ hoàng chiếu kia vẫn còn nằm trên án lạnh băng băng.
Là hắn quên đưa cho nàng, mà nàng cũng quên cầm lấy.
Nhạc Lâm Tịch ngồi trong một trướng đơn sơ, nghe được bên ngoài tiếng binh mã vang lên không ngớt, lại không thể ra khỏi trướng nhìn xem, liền trở nên đứng ngồi không yên.
Lúc đang buồn bực, có người từ bên ngoài tiến đến, thân ảnh ngược sáng vừa khéo che lại một chút ánh sáng xuyên thấu qua màn che, trong trướng nhất thời tối đen.
Nhạc Lâm Tịch theo bản năng thẳng người, nhấc mi nhìn xem, lại hơi nhíu nhíu mi, thấp giọng nói: "Bệ hạ là muốn nhổ trại tới Thư Châu sao?"
Anh Quả không đáp, chậm rãi bước đến gần hắn, phía sau có tia sáng mặt trời tràn đến, trên mặt đất chiếu ra một vệt sáng nhàn nhạt.
Chỉ là sự trầm mặc này lại làm người ta càng trở nên khẩn trương.
Nhạc Lâm Tịch cổ họng có chút sít chặt, lại hỏi hắng: "Bệ hạ còn muốn ta làm gì sao?"
Thần sắc của hắn hơi có chút vừa lòng, "Có chút thức thời."
Nhạc Lâm Tịch sắc mặt đen lại một chút, lui không được trốn cũng không xong, chỉ đành phải nói: "Xin bệ hạ có chuyện gì cứ nói thẳng." Trong lòng hiểu rõ, đêm qua đã viết lá thư kia đưa đến Thư Châu, thì chính mình chỉ có thể thuận theo ý của hắn, nếu không thì chỉ có kết quả danh dự mất mà mạng cũng không còn mà thôi.
Anh Quả đứng phía sau đưa mắt nhìn hắn, mở miệng quả thực gọn gàng dứt khoát: "Trẫm đã sách nàng làm hậu."
Nhạc Lâm Tịch giật mình, không cần nói nhất định 'nàng' này chính là chỉ Mạnh Đình Huy, chỉ là kinh ngạc hắn sao lại nguyện ý sách nàng ta làm hậu.
Hắn tựa hồ cũng lười giải thích thêm, chỉ là tiến sát khuôn mặt lại, nói: "Tập kết nhân mã của ngươi, cùng cấm quân Đại Bình chinh phạt Bắc Tiễn. Trẫm trả lại chư lộ cố quốc Trung Uyển cùng một nửa quốc thổ Bắc Tiễn cho các ngươi, là phong ấp của nàng."
Nhạc Lâm Tịch càng kinh ngạc không thể nén, môi mấp mấy mấy lần, lại không phát ra được một chút thanh âm.
Anh Quả lại nói: "Trẫm biết ngươi đầy bụng học thức, có chút thông mẫn, chắc hẳn hiểu được dụng ý của trẫm. Đợi đến Thư Châu rồi, ngươi đi nói với những di thần khác, hai vạn cấm quân kinh kỳ của Đại Bình đã bao vây Kiến Khang Lộ, Minh Châu đã bị phá, Thư Châu tất cũng khó giữ. Trẫm vốn muốn giết nàng cùng ngươi hai người, nhưng ngươi thấy trẫm đối với nàng vẫn còn tình xưa, vì vậy mới nghĩ ra kế này, khiến trẫm kiềm quân không tiến lên, chỉ cần bọn họ đồng ý, thì mạng sống của vạn người đều có thể được bảo toàn, mà cố thổ Trung Uyển cũng có thể giữ lại được.
Nhạc Lâm Tịch thần sắc giãy dụa, một hồi lâu không nói.
Hàng mi của hắn nhếch một cái, "Bốn ngày sau binh tướng thủ thành Thư Châu sẽ thu giới mở cửa, nếu nghênh đón lại là cấm quân Đại Bình, ngươi thử nghĩ xem bọn họ sẽ đối với ngươi thế nào? Ngươi chỉ có nghe theo lời của trẫm, bọn họ mới xem ngươi là mưu dũng song toàn, mà không phải là tham sống sợ chết."
Lời của hắn nói ra chính là muốn cưới nàng.
Hơn nữa là muốn đem giang sơn thiên hạ này chia cho nàng làm phong ấp!
Sau khi chấn kinh, nàng nháy mắt liền hiểu được ý đồ của hắn.
Để cho nàng làm hoàng hậu của hắn, thì phong ấp có rộng đến đâu lớn đến đâu cuối cùng cũng đều là giang sơn của hắn. Mà nàng có được phong ấp, dân chính quân vụ thuế phú ở đó đều được tự chủ, cái này không phải là nước ở trong nước sao?
Hắn trầm tĩnh chốc lát, lại mở miệng: "Như vậy, tôn vị nàng có, quốc thổ nàng có, quân quyền cũng là nàng nắm. Nàng còn có tham niệm gì khác nữa?"
Tay nàng giấu trong tay áo, không nhịn được run rẩy, cố găng duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt, nói: "Nhóm di thần Trung Uyển tính toán chính là để hoàng tự Mạnh thị xưng đế phục quốc, không phải là cái danh phong ấp này."
Hắn chân mày hơi động, "Nàng đã là hoàng hậu, sinh ra con nối dõi bất luận là nam hay nữ, trẫm nhất định sẽ phong là hoàng trữ. Đợi sau khi trẫm trăm tuổi, giang sơn thiên hạ này liền do con cháu Mạnh thị nàng xưng đế. Đám di thần Trung Uyển không phải là muốn như vậy sao?"
Nàng nhìn hắn, đáy mắt hơi ẩm ướt, môi đỏ mọng run rẩy không nói nên lời.
Ánh mắt của hắn lạnh lùng như vậy lại vô tình như vậy, nhưng lời hắn nói từng câu từng chữ đều khiến nàng muốn rơi lệ.
Hắn không cần phải làm như vậy.
Nhưng hắn vì sao lại làm như vậy?
Hắn thấy nàng chậm chạp không nói, sắc mặt hơi trầm xuống một chút, "Có lẽ nàng không đáp ứng. Nhưng nếu nàng không đáp ứng, như vậy trẫm chỉ phải giết nàng, rồi lại giết hết gần mươi vạn khấu quân đang phân tán ở các châu tam lộ. Trẫm vốn không thích hưng binh trong nước, nhưng đến lúc đó bách tính khổ chiến, máu nhuộm đồng bằng, thì đừng trách trẫm không có tâm nhân thánh."
Hơi nước trong mắt nàng đọng lại, đôi mắt đen nhánh vì vậy mà có chút lạnh nhạt.
Việc này không quan hệ tới yêu và hận, chỉ là hắn vì vạn dân bách tính mới làm ra quyết định này.
Không khỏi hơi bấm chặt đầu móng tay.
Kỳ thực chính mình không phải cũng như vậy sao? Đứng trước giang sơn thiên hạ, vạn dân bách tính, nàng sao có thể bận tâm đến tư tình của nàng và hắn?
Hắn ngồi sau án, không nhúc nhích chờ đợi nàng, ngắm nhìn nàng, nhớ nhung nàng.
Hắn chính là hiểu nàng như vậy.
Phụ vương hắn tru diệt phụ mẫu tông thân nàng, nàng cùng hắn có huyết hải thâm thù không thể vượt qua. Nay nàng có thể vì bách tính mà chủ động hi sinh lui nhường, thà rằng lấy cái chết để thành toàn cho thiên hạ vạn dân yên vui, chứ không thể lại giống như trước mà khuynh tâm yêu hắn, không oán không hối.
Nếu dùng chân tâm tương phó, nàng nhất định sẽ không tiếp nhận.
Chỉ có mang an nguy của bách tính ra uy hiếp, nàng mới có thể nhận lời.
Trong trướng vô cùng yên tĩnh, nàng ngay ngắn ngồi ở bên kia, một hồi lâu không nhúc nhích, tựa như đã ly thần tản phách rồi vậy. Không biết qua bao lâu, bên ngoài bất chợt vang lên một hồi thanh âm binh sĩ quát ngựa, vang dội chói tai, lúc này mới kinh động được nàng.
Nàng giương mắt, ánh mắt đã không còn kiên định giống như trước, "Ta ở trong thành Thư Châu cũng không có căn cơ, cho dù ta đáp ứng, thì những di thần Trung Uyển trong thành Thư Châu cũng chưa chắc sẽ đáp ứng."
Vẻ mặt hắn hơi nghiêm nghị, "Cho dù bọn họ không đáp ứng, trẫm cũng có thể khiến bọn họ đáp ứng."
Nàng lại nói: "Ngươi có từng nghĩ tới danh tiếng trước mắt của ta chưa? Nếu ngươi lập ta làm hoàng hậu, bất luận là nguyên nhân gì, triều đình Đại Bình nhất định sẽ nổi lên sóng gió."
Hắn nói: "Việc này không cần nàng phải quan tâm."
Nàng nhíu mày, "Nhưng trong triều chưa bao giờ có tiền lệ phân phong cho hoàng hậu."
Vẻ mặt hắn không chút để ý, "Vậy trẫm sẽ làm ra tiền lệ này."
Nàng lui cũng không lui được, chỉ đành rũ mắt nói: "Ngươi đang ngự giá thân chinh ở bên ngoài, chuyện sách hậu sao có thể nhanh chóng như vậy, đợi đến lúc thực sự sách ta làm hậu, thì đã là lúc nào nơi nào rồi? Chỉ sợ đến lúc đó mọi chuyện cũng đã muộn rồi."
Hắn chống tay lên án đứng dậy, đáy mắt thoáng qua một tia sắc bén, từng chữ từng chữ nói: "Ngay ở nơi này, vào lúc này."
Nàng hơi sợ hãi, không biết là hắn nói thật hay là nói giỡn, ngây người nhìn chằm chằm hắn, chỉ thấy hắn từ bên cạnh đưa qua một phong phiếu kim hoàng tuyên.
Thứ này đối với nàng mà nói, thật đã quá quen thuộc rồi.
Lập tức trong lòng liền giật thót, nín thở không biết làm sao.
Trước đây hắn ở trong triều thay đổi quy chế sách hậu nạp phi, sách lập người nào, thực hiện điển nghi như thế nào đều do mình hắn ngự định, nhóm triều thần lúc đó không thể phản đối, ai lại ngờ tới hôm nay hắn thật sự sẽ ương ngạnh vô kỵ như vậy.
"Chiếu lệnh sách hậu ở đây."
Hắn gắt gao nhìn nàng, thanh âm hơi khàn: "Từ nay về sau, Mạnh Đình Huy nàng sẽ là hoàng hậu của trẫm. Cho dù nàng sau này có rời khỏi ngự tiền, làm trái chiếu lệnh, lại không trung thành, nàng cũng vẫn là hoàng hậu của trẫm. Trừ phi là trẫm tự tay phế bỏ hậu vị của nàng, bằng không nàng đời này kiếp này cũng đừng mong cùng trẫm thoát ly quan hệ. Cho dù nàng chết, cũng vẫn là người của trẫm."
Biết rõ lời này của hắn không quan hệ gì đến tình không quan hệ gì đến yêu, nhưng những lời không phải thề hứa lại tựa như ước hẹn này lại khiến nàng không nén được tình cảm tư niệm mâu thuẫn trong lòng mấy ngày này, nước mắt trong nháy mắt tràn ra khỏi viền mắt.
Không có lễ nghi phiền hà, không có lễ quan nội thị, không có một thứ gì cả.
Vạt áo bên dưới váy dài của nàng đều là bùn đất, nhăn nhúm bẩn thỉu không chịu nổi, thậm chí ngay cả tóc tai cũng không được chải bới gọn gàng.
Trên đời này nào có nghi thức sách hậu nào đơn sơ hơn như vậy chứ.
Trên đời này cũng nào có hoàng hậu nào chật vật không chịu nổi như nàng đây.
Nàng trước đây, là bao nhiêu khát vọng có thể nhất sinh nhất thế có được hắn, bồi bên cạnh hắn, nhìn hắn cố giang sơn, dưỡng bách tính, trí thái bình, nhưng hậu vị đối với nàng mà nói, là có bao nhiêu xa vời không thể với tới.
Bây giờ nàng đã thực sự trở thành hoàng hậu của hắn, nhưng hết thảy lại vô cùng bất đồng so với kỳ vọng của nàng.
Thật là châm chọc biết bao.
Nước mắt không ngừng rơi, vô luận thế nào cũng không ngừng được.
Hắn chậm rãi đi tới trước người nàng, đưa tay lên lau gò má của nàng, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng, nhưng làm sao cũng lau không hết.
Giọt lệ này nóng bỏng đến mức khiến ngón tay hắn run rẩy.
Trái tim cũng run rẩy theo.
Xa cách nhiều ngày ngày đêm đêm như vậy, cuối cũng hắn cũng đã chạm được vào nàng.
Hắn từng cho rằng đời này kiếp này sẽ không còn có thể chạm vào nàng như vậy, nhưng trời xanh hữu ý, cuối cùng ban cho hắn nhất nhân nhất thế này, khiến hắn từ nay về sau không còn gì hối tiếc.
Hắn muốn kéo nàng ôm vào trong ngực biết bao, hôn lên khuôn mặt của nàng, đôi môi của nàng, đem nàng khảm vào thân thể chính mình từ nay về sau không chia cách nữa, nhưng chỉ là thu tay lại nói: "Trở về trướng ăn chút gì đó, thay quần áo, nhân mã giờ tỵ sẽ nhổ trại xuất phát."
Nàng đưa tay lên nhanh chóng lau mặt đi, vẫn rũ đầu như trước, khẽ hỏi: "Nhổ trại đi về hướng Thư Châu sao?"
Hắn gật đầu.
Nàng liền đứng lên, sắc mặt có chút hiểu rõ, lại hỏi: "Chuyện sách hậu này, cùng với nghị định hôm nay giữa ta và ngươi, khi nào thì nói cho mọi người?"
Hắn nói: "Đến Thư Châu xong, đợi sau khi nhóm di thần Trung Uyển đều đồng ý rồi, sẽ liền công bố thiên hạ."
"Được." Nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, liền rời ghế xoay người ra khỏi trướng.
Ngữ khí của nàng vô cùng bình tĩnh, tựa như đây hết thảy chỉ là một hồi giao dịch giữa nàng và hắn mà thôi.
Màn trướng hạ xuống, có mùi thơm mát của cây cỏ xông vào mũi.
Lòng bàn tay vẫn còn chút ẩm ướt, trái tim hắn bất chợt cũng có chút ẩm ướt, rốt cuộc không nghĩ tới, chính mình chưa ức hiếp nàng, chưa khi nhục nàng, chưa phụ nàng, nhưng vẫn làm cho nàng khóc.
Xoay người nhìn lại, đã thấy tờ hoàng chiếu kia vẫn còn nằm trên án lạnh băng băng.
Là hắn quên đưa cho nàng, mà nàng cũng quên cầm lấy.
Nhạc Lâm Tịch ngồi trong một trướng đơn sơ, nghe được bên ngoài tiếng binh mã vang lên không ngớt, lại không thể ra khỏi trướng nhìn xem, liền trở nên đứng ngồi không yên.
Lúc đang buồn bực, có người từ bên ngoài tiến đến, thân ảnh ngược sáng vừa khéo che lại một chút ánh sáng xuyên thấu qua màn che, trong trướng nhất thời tối đen.
Nhạc Lâm Tịch theo bản năng thẳng người, nhấc mi nhìn xem, lại hơi nhíu nhíu mi, thấp giọng nói: "Bệ hạ là muốn nhổ trại tới Thư Châu sao?"
Anh Quả không đáp, chậm rãi bước đến gần hắn, phía sau có tia sáng mặt trời tràn đến, trên mặt đất chiếu ra một vệt sáng nhàn nhạt.
Chỉ là sự trầm mặc này lại làm người ta càng trở nên khẩn trương.
Nhạc Lâm Tịch cổ họng có chút sít chặt, lại hỏi hắng: "Bệ hạ còn muốn ta làm gì sao?"
Thần sắc của hắn hơi có chút vừa lòng, "Có chút thức thời."
Nhạc Lâm Tịch sắc mặt đen lại một chút, lui không được trốn cũng không xong, chỉ đành phải nói: "Xin bệ hạ có chuyện gì cứ nói thẳng." Trong lòng hiểu rõ, đêm qua đã viết lá thư kia đưa đến Thư Châu, thì chính mình chỉ có thể thuận theo ý của hắn, nếu không thì chỉ có kết quả danh dự mất mà mạng cũng không còn mà thôi.
Anh Quả đứng phía sau đưa mắt nhìn hắn, mở miệng quả thực gọn gàng dứt khoát: "Trẫm đã sách nàng làm hậu."
Nhạc Lâm Tịch giật mình, không cần nói nhất định 'nàng' này chính là chỉ Mạnh Đình Huy, chỉ là kinh ngạc hắn sao lại nguyện ý sách nàng ta làm hậu.
Hắn tựa hồ cũng lười giải thích thêm, chỉ là tiến sát khuôn mặt lại, nói: "Tập kết nhân mã của ngươi, cùng cấm quân Đại Bình chinh phạt Bắc Tiễn. Trẫm trả lại chư lộ cố quốc Trung Uyển cùng một nửa quốc thổ Bắc Tiễn cho các ngươi, là phong ấp của nàng."
Nhạc Lâm Tịch càng kinh ngạc không thể nén, môi mấp mấy mấy lần, lại không phát ra được một chút thanh âm.
Anh Quả lại nói: "Trẫm biết ngươi đầy bụng học thức, có chút thông mẫn, chắc hẳn hiểu được dụng ý của trẫm. Đợi đến Thư Châu rồi, ngươi đi nói với những di thần khác, hai vạn cấm quân kinh kỳ của Đại Bình đã bao vây Kiến Khang Lộ, Minh Châu đã bị phá, Thư Châu tất cũng khó giữ. Trẫm vốn muốn giết nàng cùng ngươi hai người, nhưng ngươi thấy trẫm đối với nàng vẫn còn tình xưa, vì vậy mới nghĩ ra kế này, khiến trẫm kiềm quân không tiến lên, chỉ cần bọn họ đồng ý, thì mạng sống của vạn người đều có thể được bảo toàn, mà cố thổ Trung Uyển cũng có thể giữ lại được.
Nhạc Lâm Tịch thần sắc giãy dụa, một hồi lâu không nói.
Hàng mi của hắn nhếch một cái, "Bốn ngày sau binh tướng thủ thành Thư Châu sẽ thu giới mở cửa, nếu nghênh đón lại là cấm quân Đại Bình, ngươi thử nghĩ xem bọn họ sẽ đối với ngươi thế nào? Ngươi chỉ có nghe theo lời của trẫm, bọn họ mới xem ngươi là mưu dũng song toàn, mà không phải là tham sống sợ chết."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.