Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế
Chương 36: Phong mang [Hạ]
Hành Yên Yên
04/11/2020
Trong đêm yên tĩnh, con đường thật dài không có tiếng người.
Cách đó không xa, Hàn Lâm Viện tường cao ngói đỏ tỏa ra ánh sáng lờ mờ chiếu tới, nhàn nhạt chiếu sáng gương mặt nam tử trước mắt nàng.
Gường mặt lạnh như vỏ băng ngàn năm, bên trong dị sắc song mâu tràn đầy tức giận.
Gió đêm nhẹ qua, lướt qua nhu quần phi sắc của nàng, lạnh buốt dần dần như ngấm vào xương.
Nàng không nhịn được run lập cập.
"Điện..."
Vừa muốn mở miệng, cằm nàng liền bị hắn hung hăng nắm được, nâng lên.
Nàng thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, môi khẽ nhếch, nhìn gương mặt đó gần trong gang tấc, trong lúc nhất thời quên cả hô hấp, chỉ thấy môi hắn thở ra khói trắng, lúc này mới mau chóng hồi thần, siết chặt hộp sách trong tay.
Biết hắn rất tức giận.
Hay là nói, lửa giận của hắn từ đầu đến cuối liền chưa lúc nào nguôi.
Chuyện Trầm Tri Thư vạch tội Vương Kỳ, trong lòng hắn nhất định là ủng hộ tán thành, cư nhiên bởi vì Cổ Khâm nên không thể cách chức, chỉ có thể hạ chiếu bắt quay về kinh, chỉ sợ hắn đã sớm rất là không vui, Hàn Lâm Viện lần này lại quang minh chính đại bày tỏ phản đối, hắn cuối cùng lại vì nàng mà ngay cả hỏa khí cũng không xả ra được, bảo hắn sao có thể nuốt trôi cơn giận này.
Nàng đã mấy lần hành động phạm thượng, hắn cũng không thực sự nổi giận với nàng, nhưng bây giờ trong việc triều chính nàng lại cản đường hắn, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng như vây.
Huống chi, nàng còn viết trên triệp tử đó...
"Ngươi có biết mình viết cái gì không?" Hắn mở miệng, giọng trầm cương không cảm xúc: "Cổ Khâm là lão thần hai triều, vì dân vì nước không thể nói là không dốc hết tâm huyết. Tuy là chuyện triều chính bất đồng ý kiến với ta, nhưng cũng sẽ không dám có hành vi ngỗ nghịch?"
Nàng thấp mắt, không nhìn tới tức giận của hắn, chỉ nói: "Điện hạ muốn ở chỗ này đối phó thần sao? Khộng sợ sẽ có người nhìn thấy?"
"Mạnh Đình Huy."
Trên tay hắn tăng thêm lực đạo, nàng dưới cằm chợt đau đớn, giương mắt nhìn hắn bộc phát sắc mặt không vui.
Nàng hơi cắn môi.
Biết hắn không thích nhiều lời, nhưng mỗi lần hắn gọi tên nàng, đều khiến trong lòng nàng bắt đầu run rẩy, ba chữ kia tự miệng hắn gọi ra, tuy là lửa giận lan tràn, nhưng cũng làm tình triều trong lòng nàng dồn dập trào dâng.
Nàng gằn từng chữ: "Mỗi câu thần viết trên triệp tử đều là nói thực, điện hạ muốn tin thì tin, không muốn tin thì có thể phạt thần, thần tuyệt không hai lời."
Hắn chợt buông tay ra.
Một hàng ngay ngắn màu đỏ, hai mươi bốn chữ, công công chỉnh chỉnh, dương dương, sái sái một phong triệp tử xin tội, tuy là sau đó hắn đã đốt trước mặt mọi ngươi, còn ai có thể thấy nàng ở mép giấy dưới cùng viết một dòng chử cực nhỏ.
Đêm qua đúng là nàng ở lại viện trực
Trương Nhận, Lưu Cương hai vị học sĩ tiếp đón người tới từ bên trong Đô đường, truyền thủ dụ của Cổ tướng, khóa viện nghĩ chiếu.
Một câu nói ngắn ngủi, lại lôi cả ba vị trọng thần vào, mũi nhọn lại nhắm thẳng vào đương triều tả tướng thượng thư phó xạ kiêm Môn hạ thị lang Cổ Khâm, toan tính trong đó, hắn sao có thể không hiểu?
Hắn chỉ vì phong thảo chiếu Hàn Lâm Viện soạn ra kia mà nổi giận, cũng không thể bởi vì một câu nói không biết thật giả của nàng mà nổi lên nghi ngờ đối với bầy tôi trung thần.
Trước đó trọng thần Nhị phủ tam tỉnh cùng thương nghị chuyện Vương Kỳ, Cổ Khâm tuy là có phản đối, nhưng cũng bởi vì Trầm Tri Thư vạch chuyện ngân lượng hàng tháng của đại doanh Thanh Châu nhưng không đưa ra chứng cớ xác thực thôi, tuyệt không phải vì tư tâm muốn thiên vị bảo vệ Vương Kỳ.
Hắn bất luận thế nào cũng không có cách chứng thực từ những người khác ở Hàn Lâm Viện, rốt cuộc nàng nói là thật hay giả, làm hắn băn khoăn đến cùng là có nên tin nàng hay không.
Không khỏi nhớ đến những lời nàng nói với hắn đêm hôm đó.
Nàng muốn thu được tín nhiệm của đám lão thần Hàn Lâm Viện, lại còn muốn đối với hắn tận trung, nhưng đủ loại chuyện như thế này xảy ra, hăn thật có thể tin những lời nàng đã nói kia hay không?
Biết chắc rằng nàng không phải bởi vì ham muốn riêng của bản thân, một mặt lấy lòng, một mặt lên kế hoạch, buộc hắn ở trước mặt mọi người ở Hàn Lâm Viện diễn trò, lại nhân cơ hội chuyện bên trong Hàn Lâm Viện mà ở trước mặt hắn hắt nước bẩn vào trung thần trong triều sao?
Hắn sẽ không ngốc đến mức bị một nữ nhân điều khiển.
Song hắn cũng chưa từng giống như bây giờ vậy, vì một nữ nhân mà đại động can hỏa, thậm chí vì nàng mà trong lòng trở nên loạn nhịp muốn lui bước.
Mặc sức vung kiếm, bình định tứ dã bát hoang.
Hắn thuở nhỏ đã nghe phụ vương dạy dỗ, nhiều năm qua trên chuyện triều chính vừa tiếp thu ý kiến vừa độc đoán, lúc nào thì bị người khác đùa giỡn để rồi quyết định qua loa cho qua chuyện như bây giờ?
Hắn sớm biết nàng sẽ không dễ chọc như vậy.
Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới nàng hết lần này tới lần khác lại khiến hắn nhìn nàng với con mắt khác---có thể nhìn nhưng không thấu, rốt cuộc trong lòng nàng, là trung nghĩa hay là...
"Điện hạ."
Nàng nhẹ giọng kêu hắn, ngẩng cằm, đôi mắt trong veo như nước.
Dáng vẻ mềm mại nhu mì, trên mặt đã không còn thần sắc quật cường cố chấp lúc ở trong phòng mới nãy.
Hắn trầm mi, trong đầu chợt lóe lên vẻ mặt nàng ở nội điện Đông Cung lúc trước, trêu đùa hắn trên án thượng, lại nhớ một lần kia nàng ở Bắc uyển kỵ xạ bị thương, vẻ mặt nhu nhược nằm trên chiến mã cao tuấn của hắn.
Nàng thật làm hắn nghĩ không ra.
Khuôn mặt này trẻ tuổi đơn thuần như vậy, đôi mắt này trong veo như vậy... Lúc nàng nhìn hắn, giống như là một lòng một dạ muốn nhìn hắn, cái gì cũng không muốn, chỉ cần được nhìn hắn là tốt rồi.
Hắn bỗng nhiên lạnh người.
Nhất thời càng không dám nhìn vào mắt nàng.
Trời mới biết trong lòng nàng rốt cuộc ra sao.
Nàng là nhân tài hắn tốn nhiều tâm tư tuyển lựa, là lương thần trong mắt hắn, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy không nên dùng nàng.
Hắn không nắm được nàng, hắn không biết tương lai nàng sẽ trở thành dạng gì, hắn chán ghét loại cảm giác này, nên thà rằng sau này không nhìn thấy nàng nữa.
...Thật đúng là chuyện cười.
Hắn sao lại có loại ý nghĩ này?
Hắn há sẽ bởi vì một bề tôi mà...
Chợt nổi lên một trận cuồng phong, lay động làm tuyết đọng trên ngọn cây đổ rào rào xuống đất, phủ xuống trên người hắn và trên bả vai của nàng., đánh gãy suy nghĩ của hắn.
Nàng khịt khịt mũi, thấp giọng nói: "Điện hạ, thần rất lạnh."
Hắn không nói.
Nàng nhẹ nhẹ giẫm chân, lại nói: "Điện hạ, thần từ giờ mùi đến giờ vẫn chưa ăn gì."
Hắn vẫn như cũ không nói gì, giống như không có nghe thấy nàng nói chuyện.
Nàng chóp mũi hồng hồng, đôi mắt trong veo như nước giống như cũng bị đông lại, hồi lâu không dời tầm mắt, chỉ nhìn hắn, tiếp tục nói: "Điện hạ, thần nếu còn tiếp tục đứng ở chỗ này, thì sẽ bị đói rét hành hạ mà bất tỉnh."
Chân mày hắn động một chút, nghe giọng nàng thật là đáng thương, nhưng lại không tin lời nàng.
Trời mới biết nàng lại muốn dùng thủ đoạn bịp bợm gì.
Nàng nhìn hắn, lông mi chớp chớp, rũ mắt khẽ thở dài một cái, hai chân gập xuống, cả người chợt hướng bên hắn ngã xuống.
Hắn không kịp phản ứng, chỉ theo bản năng đưa tay ôm lấy, sợ nàng ngã bị thương.
Nhưng không ngờ nàng nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn chuẩn xác vùi vào trong vạt áo bào dày của hắn, nhắm chặt hai mắt, cũng không nhúc nhích chút nào nữa.
Cách đó không xa, Hàn Lâm Viện tường cao ngói đỏ tỏa ra ánh sáng lờ mờ chiếu tới, nhàn nhạt chiếu sáng gương mặt nam tử trước mắt nàng.
Gường mặt lạnh như vỏ băng ngàn năm, bên trong dị sắc song mâu tràn đầy tức giận.
Gió đêm nhẹ qua, lướt qua nhu quần phi sắc của nàng, lạnh buốt dần dần như ngấm vào xương.
Nàng không nhịn được run lập cập.
"Điện..."
Vừa muốn mở miệng, cằm nàng liền bị hắn hung hăng nắm được, nâng lên.
Nàng thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, môi khẽ nhếch, nhìn gương mặt đó gần trong gang tấc, trong lúc nhất thời quên cả hô hấp, chỉ thấy môi hắn thở ra khói trắng, lúc này mới mau chóng hồi thần, siết chặt hộp sách trong tay.
Biết hắn rất tức giận.
Hay là nói, lửa giận của hắn từ đầu đến cuối liền chưa lúc nào nguôi.
Chuyện Trầm Tri Thư vạch tội Vương Kỳ, trong lòng hắn nhất định là ủng hộ tán thành, cư nhiên bởi vì Cổ Khâm nên không thể cách chức, chỉ có thể hạ chiếu bắt quay về kinh, chỉ sợ hắn đã sớm rất là không vui, Hàn Lâm Viện lần này lại quang minh chính đại bày tỏ phản đối, hắn cuối cùng lại vì nàng mà ngay cả hỏa khí cũng không xả ra được, bảo hắn sao có thể nuốt trôi cơn giận này.
Nàng đã mấy lần hành động phạm thượng, hắn cũng không thực sự nổi giận với nàng, nhưng bây giờ trong việc triều chính nàng lại cản đường hắn, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng như vây.
Huống chi, nàng còn viết trên triệp tử đó...
"Ngươi có biết mình viết cái gì không?" Hắn mở miệng, giọng trầm cương không cảm xúc: "Cổ Khâm là lão thần hai triều, vì dân vì nước không thể nói là không dốc hết tâm huyết. Tuy là chuyện triều chính bất đồng ý kiến với ta, nhưng cũng sẽ không dám có hành vi ngỗ nghịch?"
Nàng thấp mắt, không nhìn tới tức giận của hắn, chỉ nói: "Điện hạ muốn ở chỗ này đối phó thần sao? Khộng sợ sẽ có người nhìn thấy?"
"Mạnh Đình Huy."
Trên tay hắn tăng thêm lực đạo, nàng dưới cằm chợt đau đớn, giương mắt nhìn hắn bộc phát sắc mặt không vui.
Nàng hơi cắn môi.
Biết hắn không thích nhiều lời, nhưng mỗi lần hắn gọi tên nàng, đều khiến trong lòng nàng bắt đầu run rẩy, ba chữ kia tự miệng hắn gọi ra, tuy là lửa giận lan tràn, nhưng cũng làm tình triều trong lòng nàng dồn dập trào dâng.
Nàng gằn từng chữ: "Mỗi câu thần viết trên triệp tử đều là nói thực, điện hạ muốn tin thì tin, không muốn tin thì có thể phạt thần, thần tuyệt không hai lời."
Hắn chợt buông tay ra.
Một hàng ngay ngắn màu đỏ, hai mươi bốn chữ, công công chỉnh chỉnh, dương dương, sái sái một phong triệp tử xin tội, tuy là sau đó hắn đã đốt trước mặt mọi ngươi, còn ai có thể thấy nàng ở mép giấy dưới cùng viết một dòng chử cực nhỏ.
Đêm qua đúng là nàng ở lại viện trực
Trương Nhận, Lưu Cương hai vị học sĩ tiếp đón người tới từ bên trong Đô đường, truyền thủ dụ của Cổ tướng, khóa viện nghĩ chiếu.
Một câu nói ngắn ngủi, lại lôi cả ba vị trọng thần vào, mũi nhọn lại nhắm thẳng vào đương triều tả tướng thượng thư phó xạ kiêm Môn hạ thị lang Cổ Khâm, toan tính trong đó, hắn sao có thể không hiểu?
Hắn chỉ vì phong thảo chiếu Hàn Lâm Viện soạn ra kia mà nổi giận, cũng không thể bởi vì một câu nói không biết thật giả của nàng mà nổi lên nghi ngờ đối với bầy tôi trung thần.
Trước đó trọng thần Nhị phủ tam tỉnh cùng thương nghị chuyện Vương Kỳ, Cổ Khâm tuy là có phản đối, nhưng cũng bởi vì Trầm Tri Thư vạch chuyện ngân lượng hàng tháng của đại doanh Thanh Châu nhưng không đưa ra chứng cớ xác thực thôi, tuyệt không phải vì tư tâm muốn thiên vị bảo vệ Vương Kỳ.
Hắn bất luận thế nào cũng không có cách chứng thực từ những người khác ở Hàn Lâm Viện, rốt cuộc nàng nói là thật hay giả, làm hắn băn khoăn đến cùng là có nên tin nàng hay không.
Không khỏi nhớ đến những lời nàng nói với hắn đêm hôm đó.
Nàng muốn thu được tín nhiệm của đám lão thần Hàn Lâm Viện, lại còn muốn đối với hắn tận trung, nhưng đủ loại chuyện như thế này xảy ra, hăn thật có thể tin những lời nàng đã nói kia hay không?
Biết chắc rằng nàng không phải bởi vì ham muốn riêng của bản thân, một mặt lấy lòng, một mặt lên kế hoạch, buộc hắn ở trước mặt mọi người ở Hàn Lâm Viện diễn trò, lại nhân cơ hội chuyện bên trong Hàn Lâm Viện mà ở trước mặt hắn hắt nước bẩn vào trung thần trong triều sao?
Hắn sẽ không ngốc đến mức bị một nữ nhân điều khiển.
Song hắn cũng chưa từng giống như bây giờ vậy, vì một nữ nhân mà đại động can hỏa, thậm chí vì nàng mà trong lòng trở nên loạn nhịp muốn lui bước.
Mặc sức vung kiếm, bình định tứ dã bát hoang.
Hắn thuở nhỏ đã nghe phụ vương dạy dỗ, nhiều năm qua trên chuyện triều chính vừa tiếp thu ý kiến vừa độc đoán, lúc nào thì bị người khác đùa giỡn để rồi quyết định qua loa cho qua chuyện như bây giờ?
Hắn sớm biết nàng sẽ không dễ chọc như vậy.
Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới nàng hết lần này tới lần khác lại khiến hắn nhìn nàng với con mắt khác---có thể nhìn nhưng không thấu, rốt cuộc trong lòng nàng, là trung nghĩa hay là...
"Điện hạ."
Nàng nhẹ giọng kêu hắn, ngẩng cằm, đôi mắt trong veo như nước.
Dáng vẻ mềm mại nhu mì, trên mặt đã không còn thần sắc quật cường cố chấp lúc ở trong phòng mới nãy.
Hắn trầm mi, trong đầu chợt lóe lên vẻ mặt nàng ở nội điện Đông Cung lúc trước, trêu đùa hắn trên án thượng, lại nhớ một lần kia nàng ở Bắc uyển kỵ xạ bị thương, vẻ mặt nhu nhược nằm trên chiến mã cao tuấn của hắn.
Nàng thật làm hắn nghĩ không ra.
Khuôn mặt này trẻ tuổi đơn thuần như vậy, đôi mắt này trong veo như vậy... Lúc nàng nhìn hắn, giống như là một lòng một dạ muốn nhìn hắn, cái gì cũng không muốn, chỉ cần được nhìn hắn là tốt rồi.
Hắn bỗng nhiên lạnh người.
Nhất thời càng không dám nhìn vào mắt nàng.
Trời mới biết trong lòng nàng rốt cuộc ra sao.
Nàng là nhân tài hắn tốn nhiều tâm tư tuyển lựa, là lương thần trong mắt hắn, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy không nên dùng nàng.
Hắn không nắm được nàng, hắn không biết tương lai nàng sẽ trở thành dạng gì, hắn chán ghét loại cảm giác này, nên thà rằng sau này không nhìn thấy nàng nữa.
...Thật đúng là chuyện cười.
Hắn sao lại có loại ý nghĩ này?
Hắn há sẽ bởi vì một bề tôi mà...
Chợt nổi lên một trận cuồng phong, lay động làm tuyết đọng trên ngọn cây đổ rào rào xuống đất, phủ xuống trên người hắn và trên bả vai của nàng., đánh gãy suy nghĩ của hắn.
Nàng khịt khịt mũi, thấp giọng nói: "Điện hạ, thần rất lạnh."
Hắn không nói.
Nàng nhẹ nhẹ giẫm chân, lại nói: "Điện hạ, thần từ giờ mùi đến giờ vẫn chưa ăn gì."
Hắn vẫn như cũ không nói gì, giống như không có nghe thấy nàng nói chuyện.
Nàng chóp mũi hồng hồng, đôi mắt trong veo như nước giống như cũng bị đông lại, hồi lâu không dời tầm mắt, chỉ nhìn hắn, tiếp tục nói: "Điện hạ, thần nếu còn tiếp tục đứng ở chỗ này, thì sẽ bị đói rét hành hạ mà bất tỉnh."
Chân mày hắn động một chút, nghe giọng nàng thật là đáng thương, nhưng lại không tin lời nàng.
Trời mới biết nàng lại muốn dùng thủ đoạn bịp bợm gì.
Nàng nhìn hắn, lông mi chớp chớp, rũ mắt khẽ thở dài một cái, hai chân gập xuống, cả người chợt hướng bên hắn ngã xuống.
Hắn không kịp phản ứng, chỉ theo bản năng đưa tay ôm lấy, sợ nàng ngã bị thương.
Nhưng không ngờ nàng nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn chuẩn xác vùi vào trong vạt áo bào dày của hắn, nhắm chặt hai mắt, cũng không nhúc nhích chút nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.