Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế
Chương 99: Sinh thần [Hạ]
Hành Yên Yên
04/11/2020
Trầm Tri Lễ thần sắc cổ quái, muốn nói gì đó, nhưng vẫn là ngậm miệng không có lên tiếng, chỉ nhìn theo bóng lưng của tiểu thái giám kia.
Tiểu thái giám một đường đi tới trước ngự tọa phía đông, mọi người ở đây đều là nín thở lén nhìn, đã thấy cây cần câu bằng vàng trong hồ nước trước mặt giật một cái, ngay sau đó Hoàng thượng cũng bắt đầu thu cần.
Một đuôi cá chép nho nhỏ lăng không vẫy đuôi, bị tiểu thái giám thu vào trong hồng võng kia.
Những cần câu phía dưới của nhóm thần công nãy giờ vẫn không nhúc nhích, lúc này mới nhao nhao bắt đầu thu cần, cá thu được thứ tự ở một bên chờ tiểu thái giám qua đây thu lại, nhưng dùng đều là bạch võng thông thường.
Mạnh Đình Huy lúc này mới phản ứng lại, lưng không khỏi cứng lại.
Tuy là nàng không biết quy củ tùy giá câu cá, nhưng lúc này cũng đã thấy rõ ràng, ngay cả Nhị Phủ tể chấp đều là dùng bạch võng, nàng sao lại có thể dùng hồng võng thu ngư của Hoàng thượng?
Nhưng tiểu thái giám vừa rồi nàng cũng nhìn quen mặt, rõ ràng chính là cận thị bên cạnh Hoàng thượng, việc này nếu không có Hoàng thượng đích thân phê chuẩn, cũng sẽ không to gan như thế, sau khi dám cầm hồng võng đi thu cá của nàng, lại đi qua thu cá của Hoàng thượng!
Sắc mặt nàng cũng trở nên trắng bệch, không biết hắn lúc này lại muốn sử dụng thủ đoạn gì, chỉ biết lúc này bản thân ở trong trì viên phong hà bích liễu này đã trở thành cái đích để mọi người chỉ trích.
Phía đông lại truyền đến tiếng nội thị cao giọng---
"Hoàng thượng có chỉ, thưởng!"
Thưởng cho ai?
Lại thưởng cái gì?
Căn bản không cần nói rõ.
Nhóm thần công tại đây người nào không đoán được thượng ý? Lúc này vừa nghe thấy thanh âm nội thị tuyên sắc, hơn mười mấy ánh mắt liền hướng Mạnh Đình Huy bên này nhìn qua.
Nàng trấn định ngẩng đầu, nghênh diện nhìn lại.
Tuy chỉ là khoảng cách hơi xa, nhưng nàng cũng có thể thấy sắc mặt của mấy người Trung thư bên kia đã biến đen, còn có mấy vị lão tướng khu phủ, trên mặt biểu tình cười như không cười, muốn xem trò vui. Còn lại nhóm thần công thì người kinh ngạc cũng có, hâm mộ cũng có, mà khinh thường cũng có.
Thế nào, còn muốn đem nàng xem làm trò vui nữa sao?
Đám lão thần Trung thư bụng dạ khó lường, muốn truyền Tả Thu Dung tới đây trì viên bạn giá, nhưng Hoàng thượng ở trước mặt nhiều người như vậy lại đem nàng đại tứ gia sủng, nàng mặc dù không hiểu rõ lắm, nhưng trong lòng vẫn là có chút cao hứng.
Rốt cuộc vẫn không khống chế được một khang miên tình, cuối cùng cũng là có tâm hư vinh.
Trầm Tri Lễ ở bên cạnh im lặng nửa ngày, mới giống như hồi thần, nhỏ giọng nói với nàng: "Trước đây lúc Hoàng thượng cùng Bình vương thả câu, chính là dùng chung một võng..."
Mạnh Đình Huy lại giống như không nghe thấy lời nàng nhắc nhở, chỉ đứng lên, đi về ngự tọa phía đông, dừng trước tọa mấy bước, cung hành đại lễ, nói: "Tạ ơn bệ hạ."
Vừa ngẩng đầu, liền chạm vào ánh mắt nửa tuyết lượng, nửa hỏa nhiệt của hắn, đáy mắt một đầm thâm uyên.
Lòng của nàng liền như thủy triều lên xuống, cuồng loạn khó nén.
Tiểu thái giám trong tay cầm lưới, đứng ở một bên. Trong lưới cá màu đỏ, hai con cá chép còn đang vặn vẹo giãy dụa, vỹ vỹ giao nhau, thân mật khó phân.
"Lại thưởng." Hắn mở miệng, ánh mắt nhìn nàng dàn dần chuyển thành khoan thai nhởn nhơ, nghiễm nhiên một dáng vẻ không xem quần thần tướng hiệu ở đây ra gì.
Hôm nay là sinh thần của hắn, kẻ nào dám quấy nhiễu hưng trí của hắn? Tự nhiên hắn muốn thế nào thì như thế đó. Thanh âm nội thị tuyên sắc lần nữa vang dội chói tai, thần sắc nhóm trọng thần hai bên ngự tọa cũng thay đổi.
Nàng lại cung lễ tạ ân.
Hai người đã nhiều ngày chưa kề cận nhau, lúc này nàng có nhắm mắt, cũng biết ánh mắt nóng hừng hừng của hắn đại biểu cho cái gì, trong lòng mơ hồ có chút rục rịch dục động.
Nàng hôm nay mặc trang phục lộng lẫy, hắn ban thưởng một thân đại lễ triều phục này càng khiến những chỗ nở nang hay thon gầy trên cơ thể càng hiển hiện ra, tuy không phải tuyệt sắc, nhưng cũng rất mê người.
Giữa hai người trầm mặc hồi lâu cùng với nhìn nhau lộ liễu như vậy, đủ để khiến nhóm thần công ngồi kế bên phát giác ra hoàn cảnh này có chút vi diệu, lập tức đều cảm thấy bất an không được tự nhiên, như ngồi trên bàn chông.
Lớn mật....
Mạnh Đình Huy này thật là lớn mật!
Lý ra không thể không có người truyền ra chuyện nàng từng qua đêm ở Tây Hoa Cung, nhưng Hoàng thượng hành sự tự có chừng mực, sự tình bên trong không phải người bên ngoài có thể hỏi tới, nhưng ai có thể ngờ Mạnh Đình Huy nàng lại dám ở trước mặt nhóm triều thần mà công nhiên cùng Hoàng thượng như vậy.
Còn không đem nhóm tể chấp xem vào mắt sao?
Còn không phải là xuất thân tiến sĩ khoa mười năm khổ độc sách thánh hiền sao?
Nàng chỗ nào có chút bộ dáng của người làm thần tử!
Bên dưới ngự tọa đã có lão thần nhìn không được muốn mở miệng khiển trách, nhưng lại không tìm được lý dó để mở miệng. Tuy là người người đều thấy rõ ràng, nhưng nàng vẫn chưa ở trước mặt mọi người cùng Hoàng thượng có cử chỉ thân thiết ám muội, sao có thể chất vấn khiển trách?
Ngược lại Địch Niệm ở bên kia dẫn đầu đánh tan xấu hổ của mọi người, cười nói với nàng: "Nhiều ngày không gặp, Mạnh đại nhân hảo phong thái!"
Thân phận Địch Niệm đặc thù, lại rất được Hoàng thượng sủng ái, nhóm triều thần hoàn toàn không có ai dám đắc tội với hắn, chỉ đành nhìn hắn tùy tùy tiện tiện gọi Mạnh Đình Huy qua.
Mạnh Đình Huy đi tới, khẽ mỉm cười nói: "Đã lâu không gặp Địch giáo úy, mọi việc vẫn tốt chứ?"
Địch Niệm đẩy ra một khối hoa thạch bên cạnh để cho nàng ngồi, trên mặt ý cười trở nên sáng chói, "Gần đây bận chuyện kỵ xạ đại điển mùa thu, mấy ngày nữa lại được sai đi lĩnh cấm quân trọng biên* biên lộ!"
*Trọng biên: Sắp xếp, chấn chỉnh lại lần nữa
Mạnh Đình Huy lúc trước cùng hắn cùng thượng triều châu, đã biết hắn tâm mang chí hướng hiên ngang, lúc này thấy bộ dáng phấn chấn của hắn, không khỏi cũng cao hứng dùm cho hắn, chỉ là hắn nói sai phái cấm quân trọng biên biên lộ nàng cũng chưa nghe nói qua, mà những chuyện thuộc khu phủ, nàng cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ gật đầu khẽ cười nói: "Còn nghĩ sau này rảnh rỗi có thể cùng Địch giáo úy tụ tập uống rượu đối ẩm một phen, mà bây giờ Địch giáo úy quân vụ quấn thân, sợ khó mà rãnh rỗi."
Địch Niệm không có lập tức trả lời, lại ngẩng đầu nhìn về hướng Trầm Tri Lễ đang ngồi, mới lại nói với nàng: "Mạnh đại nhân còn chưa nghe nói a!? Trầm Tri châu qua tháng sau sẽ hồi kinh báo cáo công tác, đến lúc đó ta và ngươi có rất nhiều cơ hội gặp nhau đối ẩm.!"
Nàng quả nhiên kinh ngạc một chút, "Trầm Tri châu phải về kinh sao?" Thấy Địch Niệm cực kỳ chắc chắn gật đầu, nàng cười cười, trong đầu không khỏi nghĩ tới npc.
Cũng không biết hai người kia bây giờ ra sao, nếu là ttt lần này hồi kinh có thể đem theo npc thì tốt rồi....
Địch Niệm dừng lại, lại tựa như có chút khó có thể mở miệng, hồi lâu mới lại nói: "Lần này Diên Chi hồi kinh, ta...ta dự định tới Trầm phủ yết kiến, sau đó bái biểu Hoàng thượng, thỉnh Hoàng thượng hạ chỉ...hạ chỉ..."
Hắn nói lắp bắp, nhưng Mạnh Đình Huy lại nghe rõ ràng.
Nàng mặc dù biết tâm ý của Địch Niệm đối với Trầm Tri Lễ, nhưng không nghĩ hắn lại nhanh như vậy muốn định ra chuyện này, càng không nghĩ tới hắn sẽ móc tim móc phổi nói hết ra với nàng như vậy, không khỏi hiếu kỳ, nói: "Địch giáo úy đã từng hỏi qua tâm ý của Trầm đại nhân chưa?"
Địch Niệm sắc mặt nhất thời có chút trầm xuống, cau mày nói: "Ta...ta muốn xin Mạnh đại nhân thay ta hỏi một chút, không biết Mạnh đại nhân có nguyện giúp ta chuyện này không?"
Mạnh Đình Huy yên lặng không biết nên trả lời thế nào, thế mới biết hắn vì sao lại đối với nàng thân thiện như vậy. Hắn xin nàng thay hắn đi hỏi Trầm Tri Lễ, còn không bằng nói là xin nàng đi khuyên Trầm Tri Lễ sao?
Địch Niệm thân là kế tự của Võ Quốc Công Địch Phong đã qua đời, lại là tướng lĩnh tân quý trẻ tuổi nhất trong số tướng linh thân mang quân công của cấm quân triều đình, nếu muốn kết thân cùng Trầm phủ, sao còn cần phải khuếch trương thanh thế mà thỉnh Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn?
E rằng bản thân hắn cũng hiểu được, chuyện này nếu chỉ có Hoàng thượng hạ chỉ là thực không thể.
Như vậy, hắn tới xin mình hỗ trợ, ngược lại đúng là "nhìn xa trông rộng."
Tiểu thái giám một đường đi tới trước ngự tọa phía đông, mọi người ở đây đều là nín thở lén nhìn, đã thấy cây cần câu bằng vàng trong hồ nước trước mặt giật một cái, ngay sau đó Hoàng thượng cũng bắt đầu thu cần.
Một đuôi cá chép nho nhỏ lăng không vẫy đuôi, bị tiểu thái giám thu vào trong hồng võng kia.
Những cần câu phía dưới của nhóm thần công nãy giờ vẫn không nhúc nhích, lúc này mới nhao nhao bắt đầu thu cần, cá thu được thứ tự ở một bên chờ tiểu thái giám qua đây thu lại, nhưng dùng đều là bạch võng thông thường.
Mạnh Đình Huy lúc này mới phản ứng lại, lưng không khỏi cứng lại.
Tuy là nàng không biết quy củ tùy giá câu cá, nhưng lúc này cũng đã thấy rõ ràng, ngay cả Nhị Phủ tể chấp đều là dùng bạch võng, nàng sao lại có thể dùng hồng võng thu ngư của Hoàng thượng?
Nhưng tiểu thái giám vừa rồi nàng cũng nhìn quen mặt, rõ ràng chính là cận thị bên cạnh Hoàng thượng, việc này nếu không có Hoàng thượng đích thân phê chuẩn, cũng sẽ không to gan như thế, sau khi dám cầm hồng võng đi thu cá của nàng, lại đi qua thu cá của Hoàng thượng!
Sắc mặt nàng cũng trở nên trắng bệch, không biết hắn lúc này lại muốn sử dụng thủ đoạn gì, chỉ biết lúc này bản thân ở trong trì viên phong hà bích liễu này đã trở thành cái đích để mọi người chỉ trích.
Phía đông lại truyền đến tiếng nội thị cao giọng---
"Hoàng thượng có chỉ, thưởng!"
Thưởng cho ai?
Lại thưởng cái gì?
Căn bản không cần nói rõ.
Nhóm thần công tại đây người nào không đoán được thượng ý? Lúc này vừa nghe thấy thanh âm nội thị tuyên sắc, hơn mười mấy ánh mắt liền hướng Mạnh Đình Huy bên này nhìn qua.
Nàng trấn định ngẩng đầu, nghênh diện nhìn lại.
Tuy chỉ là khoảng cách hơi xa, nhưng nàng cũng có thể thấy sắc mặt của mấy người Trung thư bên kia đã biến đen, còn có mấy vị lão tướng khu phủ, trên mặt biểu tình cười như không cười, muốn xem trò vui. Còn lại nhóm thần công thì người kinh ngạc cũng có, hâm mộ cũng có, mà khinh thường cũng có.
Thế nào, còn muốn đem nàng xem làm trò vui nữa sao?
Đám lão thần Trung thư bụng dạ khó lường, muốn truyền Tả Thu Dung tới đây trì viên bạn giá, nhưng Hoàng thượng ở trước mặt nhiều người như vậy lại đem nàng đại tứ gia sủng, nàng mặc dù không hiểu rõ lắm, nhưng trong lòng vẫn là có chút cao hứng.
Rốt cuộc vẫn không khống chế được một khang miên tình, cuối cùng cũng là có tâm hư vinh.
Trầm Tri Lễ ở bên cạnh im lặng nửa ngày, mới giống như hồi thần, nhỏ giọng nói với nàng: "Trước đây lúc Hoàng thượng cùng Bình vương thả câu, chính là dùng chung một võng..."
Mạnh Đình Huy lại giống như không nghe thấy lời nàng nhắc nhở, chỉ đứng lên, đi về ngự tọa phía đông, dừng trước tọa mấy bước, cung hành đại lễ, nói: "Tạ ơn bệ hạ."
Vừa ngẩng đầu, liền chạm vào ánh mắt nửa tuyết lượng, nửa hỏa nhiệt của hắn, đáy mắt một đầm thâm uyên.
Lòng của nàng liền như thủy triều lên xuống, cuồng loạn khó nén.
Tiểu thái giám trong tay cầm lưới, đứng ở một bên. Trong lưới cá màu đỏ, hai con cá chép còn đang vặn vẹo giãy dụa, vỹ vỹ giao nhau, thân mật khó phân.
"Lại thưởng." Hắn mở miệng, ánh mắt nhìn nàng dàn dần chuyển thành khoan thai nhởn nhơ, nghiễm nhiên một dáng vẻ không xem quần thần tướng hiệu ở đây ra gì.
Hôm nay là sinh thần của hắn, kẻ nào dám quấy nhiễu hưng trí của hắn? Tự nhiên hắn muốn thế nào thì như thế đó. Thanh âm nội thị tuyên sắc lần nữa vang dội chói tai, thần sắc nhóm trọng thần hai bên ngự tọa cũng thay đổi.
Nàng lại cung lễ tạ ân.
Hai người đã nhiều ngày chưa kề cận nhau, lúc này nàng có nhắm mắt, cũng biết ánh mắt nóng hừng hừng của hắn đại biểu cho cái gì, trong lòng mơ hồ có chút rục rịch dục động.
Nàng hôm nay mặc trang phục lộng lẫy, hắn ban thưởng một thân đại lễ triều phục này càng khiến những chỗ nở nang hay thon gầy trên cơ thể càng hiển hiện ra, tuy không phải tuyệt sắc, nhưng cũng rất mê người.
Giữa hai người trầm mặc hồi lâu cùng với nhìn nhau lộ liễu như vậy, đủ để khiến nhóm thần công ngồi kế bên phát giác ra hoàn cảnh này có chút vi diệu, lập tức đều cảm thấy bất an không được tự nhiên, như ngồi trên bàn chông.
Lớn mật....
Mạnh Đình Huy này thật là lớn mật!
Lý ra không thể không có người truyền ra chuyện nàng từng qua đêm ở Tây Hoa Cung, nhưng Hoàng thượng hành sự tự có chừng mực, sự tình bên trong không phải người bên ngoài có thể hỏi tới, nhưng ai có thể ngờ Mạnh Đình Huy nàng lại dám ở trước mặt nhóm triều thần mà công nhiên cùng Hoàng thượng như vậy.
Còn không đem nhóm tể chấp xem vào mắt sao?
Còn không phải là xuất thân tiến sĩ khoa mười năm khổ độc sách thánh hiền sao?
Nàng chỗ nào có chút bộ dáng của người làm thần tử!
Bên dưới ngự tọa đã có lão thần nhìn không được muốn mở miệng khiển trách, nhưng lại không tìm được lý dó để mở miệng. Tuy là người người đều thấy rõ ràng, nhưng nàng vẫn chưa ở trước mặt mọi người cùng Hoàng thượng có cử chỉ thân thiết ám muội, sao có thể chất vấn khiển trách?
Ngược lại Địch Niệm ở bên kia dẫn đầu đánh tan xấu hổ của mọi người, cười nói với nàng: "Nhiều ngày không gặp, Mạnh đại nhân hảo phong thái!"
Thân phận Địch Niệm đặc thù, lại rất được Hoàng thượng sủng ái, nhóm triều thần hoàn toàn không có ai dám đắc tội với hắn, chỉ đành nhìn hắn tùy tùy tiện tiện gọi Mạnh Đình Huy qua.
Mạnh Đình Huy đi tới, khẽ mỉm cười nói: "Đã lâu không gặp Địch giáo úy, mọi việc vẫn tốt chứ?"
Địch Niệm đẩy ra một khối hoa thạch bên cạnh để cho nàng ngồi, trên mặt ý cười trở nên sáng chói, "Gần đây bận chuyện kỵ xạ đại điển mùa thu, mấy ngày nữa lại được sai đi lĩnh cấm quân trọng biên* biên lộ!"
Mạnh Đình Huy lúc trước cùng hắn cùng thượng triều châu, đã biết hắn tâm mang chí hướng hiên ngang, lúc này thấy bộ dáng phấn chấn của hắn, không khỏi cũng cao hứng dùm cho hắn, chỉ là hắn nói sai phái cấm quân trọng biên biên lộ nàng cũng chưa nghe nói qua, mà những chuyện thuộc khu phủ, nàng cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ gật đầu khẽ cười nói: "Còn nghĩ sau này rảnh rỗi có thể cùng Địch giáo úy tụ tập uống rượu đối ẩm một phen, mà bây giờ Địch giáo úy quân vụ quấn thân, sợ khó mà rãnh rỗi."
Địch Niệm không có lập tức trả lời, lại ngẩng đầu nhìn về hướng Trầm Tri Lễ đang ngồi, mới lại nói với nàng: "Mạnh đại nhân còn chưa nghe nói a!? Trầm Tri châu qua tháng sau sẽ hồi kinh báo cáo công tác, đến lúc đó ta và ngươi có rất nhiều cơ hội gặp nhau đối ẩm.!"
Nàng quả nhiên kinh ngạc một chút, "Trầm Tri châu phải về kinh sao?" Thấy Địch Niệm cực kỳ chắc chắn gật đầu, nàng cười cười, trong đầu không khỏi nghĩ tới npc.
Cũng không biết hai người kia bây giờ ra sao, nếu là ttt lần này hồi kinh có thể đem theo npc thì tốt rồi....
Địch Niệm dừng lại, lại tựa như có chút khó có thể mở miệng, hồi lâu mới lại nói: "Lần này Diên Chi hồi kinh, ta...ta dự định tới Trầm phủ yết kiến, sau đó bái biểu Hoàng thượng, thỉnh Hoàng thượng hạ chỉ...hạ chỉ..."
Hắn nói lắp bắp, nhưng Mạnh Đình Huy lại nghe rõ ràng.
Nàng mặc dù biết tâm ý của Địch Niệm đối với Trầm Tri Lễ, nhưng không nghĩ hắn lại nhanh như vậy muốn định ra chuyện này, càng không nghĩ tới hắn sẽ móc tim móc phổi nói hết ra với nàng như vậy, không khỏi hiếu kỳ, nói: "Địch giáo úy đã từng hỏi qua tâm ý của Trầm đại nhân chưa?"
Địch Niệm sắc mặt nhất thời có chút trầm xuống, cau mày nói: "Ta...ta muốn xin Mạnh đại nhân thay ta hỏi một chút, không biết Mạnh đại nhân có nguyện giúp ta chuyện này không?"
Mạnh Đình Huy yên lặng không biết nên trả lời thế nào, thế mới biết hắn vì sao lại đối với nàng thân thiện như vậy. Hắn xin nàng thay hắn đi hỏi Trầm Tri Lễ, còn không bằng nói là xin nàng đi khuyên Trầm Tri Lễ sao?
Địch Niệm thân là kế tự của Võ Quốc Công Địch Phong đã qua đời, lại là tướng lĩnh tân quý trẻ tuổi nhất trong số tướng linh thân mang quân công của cấm quân triều đình, nếu muốn kết thân cùng Trầm phủ, sao còn cần phải khuếch trương thanh thế mà thỉnh Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn?
E rằng bản thân hắn cũng hiểu được, chuyện này nếu chỉ có Hoàng thượng hạ chỉ là thực không thể.
Như vậy, hắn tới xin mình hỗ trợ, ngược lại đúng là "nhìn xa trông rộng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.