Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 47: Tâm [Trung]

Hành Yên Yên

04/11/2020

Đêm tối như mực, trên trường đạo* bên ngoài đông cung có người cấp tốc đi tới.

Cách cửa điện không xa truyền đến một tiếng vút roi thanh thúy, một người một ngựa ngược ánh đèn cung đăng, vọt tới.

*trường đạo: con đường dài

Thân hình mạnh mẽ hơi động, bóng dáng cao ngất mang cung kiếm nhẹ vút qua, hơi cúi thấp người.

Nhìn thấy rõ người trên trường đạo, liền vội vàng đuổi theo kêu lên: "Điện hạ." Sau đó chạy chậm tới: "Điện hạ đi đâu, để tiểu nhân tìm nãy giờ."

Giáo úy Địch Niệm chỉ huy Thần vệ quân hôm nay phụng chỉ vào cung yết kiến, thái tử lúc mặt trời lặn cùng nhau đến giáo trường Điện Tiền Tư luyện cung kiếm, lúc trời tối Địch Niệm từ biệt xuất cung, mà thái tử lại không trực tiếp trở về đông cung, một đám quan lại ở đông cung đều không biết hắn đi đâu.

Hắn ở trên ngựa hơi nghiêng người muốn xuống, thấy người tới nét mặt lo lắng, không khỏi lại ngồi thẳng trên yên ngựa, cau mày nói: "Chuyện gì mà lại hốt hoảng như vậy?"

Tiểu thái giám nói: "Nửa canh giờ trước, người trong phủ Trầm thái phó đến cửa cung chuyển lời cho điện hạ, nói là Môn Hạ Tỉnh Tả Tư Gián Mạnh đại nhân xảy ra chuyện."

Cung đăng trước điện tỏa ánh sáng chói mắt, hắn ngược sáng, ngũ quan mơ hồ không rõ, nhìn gần chỉ thấy vẻ mặt lãnh lẽo tối đen như bóng đêm, hồi lâu mới chậm rãi nói: "Mạnh Đình Huy người có bình an không?"

Chưa hỏi vì sao lại là người của phủ Trầm Vô Trần tới báo, cũng không hỏi trong địa giới hoàng thành đã xảy ra chuyện gì có thể khiến Trầm phủ không ngại tị hiềm mà đêm khuya tới báo, chỉ hỏi ---nàng có bình an hay không.

Tiểu thái giám lấy tay áo lau mồ hôi, thanh âm hạ xuống: "Người của Trầm phủ đến chỉ nói đại khái, tiểu nhân cũng sốt ruột không hỏi kỹ tình hình của Mạnh đại nhân, đã vội vàng đi tìm điện hạ rồi. Chỉ là nhìn thần sắc người của Trầm phủ vẫn còn bình tĩnh, chắc Mạnh đại nhân cũng không đáng ngại."

Hắn nghe xong, trực tiếp giục ngựa tiến lên, thanh âm mang theo lạnh lẽo: "Đã xảy ra chuyện gì?" Nói xong, bàn tay phải dò xuống lấy ra roi ngựa đã thu vào, ngón tay bấm chặt lại.

Người và ngựa hơi chuyển động, gò má ẩn hiện, dưới ánh đèn cung đình, chiếu xuống nửa gương mặt hắn, bình tĩnh không cảm xúc, thật nghiêm nghị lạnh lùng.

Tiểu thái giám lại tựa như có chút khó mở miệng trả lời, do dự chốc lát mới tiến lên, nhón chân cao một chút, đợi hắn khuynh thân xuống, mới ghé vào tai hắn thấp giọng nói thật nhanh mấy câu.

Chữ cuối cùng còn chưa nói xong, không trung vang lên một tiếng vút roi làm người ta sợ hãi, sau đó chớp mắt một cái hắc tuấn mã đã như mũi tên nhanh chóng vọt ra ngoài, bờm dài vung lên trong màn đêm, lưu lại trên mặt đất chỉ còn ánh trăng yên ắng.

Thanh âm giục ngựa ngoan lệ trầm thấp của nam tử từ phía trước truyền đến, tiểu thái giám toàn thân run lên, vội vã xoay người đi đến hoàng thành tư bên ngoài cấm cung.

Qua hoành môn, con ngựa điên cuồng tung vó lao về phía trước, tiếng roi giục gấp gáp, thủ vệ canh giữ trước cổng Tuyên Đức Lâu không kịp tránh ra, suýt nữa đã bị một người một ngựa hất tung trên mặt đất.

Con đường dài thật dài thật yên tĩnh, gót sắt đạp lên đất từng tiếng từng tiếng khiến người run sợ, hình bóng vút qua như tên bắn, trực tiếp xông qua cửa cung Bắc Khuyết Môn, tiến đến Trầm phủ ở thành đông.

Sương lạnh ban đêm đọng lại ở đuôi chân mày, phủ xuống cảm giác mát lạnh, trong lòng cũng như phủ một màn sương.

Một đường trong đầu chỉ có đôi mắt trong veo không tạp chất của nàng.

Con ngựa phi vội, lãnh kiếm bên hông ong ong run lên, tay nắm chặt dây cương, cấp bách vút roi, hận không thể trong chớp mắt liền có thể nhìn thấy nàng.



Cánh cửa cao to của Trầm phủ phía trước, trong viện tràn đầy ánh sáng, gã sai vặt ngoài cửa thấy hắn cưỡi ngựa tới, tiến lên phía trước tiếp giá, lại có người vào phủ bẩm báo.

Hắn không thèm nhìn tới liền ghìm cương, con ngựa còn chưa dừng lại mà cả người đã nhảy xuống ngựa, sải bước đi vào Trầm phủ, mở miệng hỏi người lúc nãy, giọng nói cũng dị thường bình tĩnh: "Người đang ở đâu?"

Gã sai vặt đáp: "Ở trong phòng đại tiểu thư."

Hắn bước đi cực nhanh, đột nhiên có một người từ chỗ rẽ hành lang vội vàng đi ra, liền đụng vào nhau.

"Điện hạ?" giọng người nọ vừa kinh ngạc vừa nóng nảy, thanh âm có chút quen thuộc.

Hắn quét mắt qua, thấy là Địch Niệm, hơi biến sắc, "Sao ngươi lại ở đây?"

Địch Niệm nghiêng người nhường đường, cùng hắn một đường đi vào bên trong, miệng nói: "Năm ba câu không thể nói hết, hay là điện hạ đi xem Mạnh đại nhân trước đi."

Hành lang bên trong nhà vòng vèo, hắn lại cực kỳ quen thuộc mà bước đi, bước nhanh về phía trước liền đến bên ngoài khuê viện của Trầm Tri Lễ, chỉ thấy Trầm Tri Lễ ôm đầu gối ngồi ở dưới một hành lang, sắc mặt hơi u ám.

Nàng nhìn thấy hơi người, lập tức đứng dậy, "Điện hạ." Lại nhìn Địch Niệm một chút, cũng không nói nhiều.

Địch Niệm đứng ở bên ngoài không đi vào.

Hắn đi tới hai bước, lại dừng trước cửa, đưa tay cởi kiếm đeo bên hông, xoay người đưa cho Địch Niệm, ánh mắt nhìn về Trầm Tri Lễ, "...Nàng ấy có bình an không?"

Trầm Tri Lễ sắc mặt hơi biến đen, trong mắt đều là tức giận, một lát mới nói: "Cũng coi như là bình an."

Hắn lúc này mới nhìn về phía Địch Niệm, "Sao lại đưa tới Trầm phủ?"

Địch Niệm thiêu mi, dáng vẻ như là chuyện đương nhiên: "Lúc thần xuất thủ cứu người cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, tình hình lúc đó, cũng không thể đưa Mạnh đại nhân trở về nữ quan công xá?"

Hắn không nói gì, lúc này mới biết quả thật là Địch Niệm cứu nàng, nhưng lúc này lại không muốn hỏi tường tận tình huống, chỉ chậm rãi đưa tay đẩy cửa, đi vào.

Bên trong phòng thật ấm áp, mạn che tẩm hương liệu thật dài rũ xuống, phủ trên mặt đất, họa tiết hoa mai khẽ lay động, mềm mại xinh đẹp, nhưng lại lộ vẻ thê lương.

Hắn đứng ở cửa, nửa ngày cũng không nhúc nhích, chỉ nhìn người trên giường.

Bị tấm màn lụa ngăn cách nên nhìn không rõ lắm, chỉ thấy thân hình gầy nhỏ phủ một lớp chăn mỏng, chăn lụa mềm mại phủ qua cằm nhọn, sau khi nghe thấy tiếng động, hơi bất an run rẩy.

Sau đó cặp mắt kia liền mở ra, thẳng tắp nhìn về phía hắn.

Hắn trở tay đóng cửa, đi vào phía bên trong, trên mặt bất động thanh sắc, chỉ có ánh mắt từ đầu đến cuối không hề rời khỏi người nàng.

Mạnh Đình Huy nhìn hắn một đường đi tới bên giường, sắc mặt cũng lãnh đạm, rút tay từ trong chăn ra, vén màn lên, "Điện hạ."



Thanh âm nhẹ đến không thể nhẹ hơn.

Hắn vẫn yên lặng không nói, thay nàng vén màn lụa lên, móc vào hai bên giường, chậm rãi vén bào, ngồi ở bên giường.

Đôi mắt nàng mở to, thần sắc dị thường yên tĩnh, lại mở miệng, "Điện hạ đã quên, quân thần khác biệt." Nói xong, liền chống tay muốn thẳng người lên, nhưng vừa động hai cái, tay đã bị hắn đè xuống.

"Không quên." Hắn nói, ngữ khí lành lạnh.

Nàng hạ mắt nhìn bàn tay của hắn phủ trên tay nàng, cánh tay bỗng nhiên hơi run, đưa mắt nhìn lên, liền chạm vào đôi mắt không còn rõ ràng, không còn trong suốt của hắn.

Hắn nhìn chằm chằm nàng, sâu trong đôi dị sắc song đồng như có lửa nổi lên, trào dâng tức giận, lại ẩn ẩn không đành lòng cùng thương tiếc.

Trên người nàng phủ quần áo của Trầm Tri Lễ, trên vùng cổ lộ ra ngoài có vết bầm ứ đọng nhức mắt, rõ ràng là bị người dùng sức ghìm lấy, mái tóc dài của nàng buộc lên thật cao, bên tai phải sưng đỏ, đã thoa thuốc, nhưng lại mơ hồ như có tơ máu chảy ra.

Nàng làm như không biết đau, đôi mắt nhìn hắn vẫn trong trẻo lạ thường, hơi giương môi, nói với hắn: "Thần không có gì đáng ngại, chỉ là đã làm mất cái hộp nhỏ đựng ô mai mà điện hạ sai người mang cho thần, thần còn chưa kịp nếm thử những tiểu thực trong đó..."

Lời còn chưa dứt, nàng liền bị hắn đột nhiên ôm vào trong ngực.

Nàng thở dốc, trong lòng chợt bắt đầu kinh hoảng, vô thức muốn khước từ, tay vừa chống lên trước ngực hắn, thân thể đã bị hắn ôm chặt, không thể động đậy.

Hơi thở nóng bóng từ môi hắn phả ra bên tai nàng: "Mạnh Đình Huy."

Nàng chợt tuôn nước mắt.

Lại không thể kiềm lại, mắt rũ xuống, từng giọt nước mắt im lặng rơi trên đầu vai hắn.

Lòng bàn tay đặt trên ngực trái của hắn, ấm áp, nhịp tim của hắn trầm ổn mạnh mẽ, từng cái đập vào lòng bàn tay của nàng.

Hắn ôm nàng, không buông tay.

Giống như cái đêm mưa mười năm trước, toàn thân nàng đều run rẩy, co rút bất động trong ngực hắn không nói, qua một lúc lâu, rốt cuộc mới sợ hãi khóc thành tiếng.

Hắng nghe nàng khóc thút thít, không khỏi thoáng buông nàng ra một chút, tay dời đi ôm lấy đầu nàng, để đầu nàng dựa vào trong ngực mình.

Ngón tay dài xuyên qua mái tóc dài được buộc cao, sờ vào bên đầu nàng bị đụng sưng một khối to như cái trống.

Nàng kêu rên, vai cổ run lên, hiển nhiên là đau đớn vô cùng.

Hắn lập tức bỏ ra, khóe mắt nhìn thấy tơ máu sau tai, dấu hồng ấn trên mặt nàng, nháy mắt trong lòng lại nổi lửa, đốt lồng ngực hắn đau rát, thiêu cháy toàn bộ lục phủ ngũ tạng của hắn, huyết nhục mơ hồ.

Nhiều năm qua bị nói là vô tình quả dục, dường như hôm nay mới biết, thì ra mình có trái tim, thì ra tim cũng biết đau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook