Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 78: Tây Sơn [Hạ]

Hành Yên Yên

04/11/2020

- Ta nếu động tình, trời đất chứng giám, giang sơn thiên hạ này sẽ làm nhân chứng,

Một câu nói này giống như lưỡi dao nhọn sắc bén, bất chợt xuyên sâu vào trong lòng nàng, đem cái tầng cường ngạnh luôn tự cho là đúng bọc bên ngoài trái tim kia lập tức đâm nứt.

Có một chút chất lỏng đắng chát chua xót từ trong lòng tràn ra, làm nàng nhất thời cảm thấy khó thở.

Từ trước tới nay đều biết hắn không thích nói nhiều, ai ngờ tối nay, câu nói này của hắn lại chấn động lòng người như vậy, chữ chữ như chùy, ngay cả giang sơn thiên hạ cũng bị hắn lấy ra để thề.

Sao có thể nghĩ tới, hắn lại nói với nàng những lời này.

Nàng không thể tránh thoát khỏi hắn, khuôn mặt bị hắn ôm trong lòng bàn tay, chỉ cảm thấy trong lòng như nổi lên phong ba cuồn cuộn, đáy mắt cũng ẩm ướt, khuôn mặt hắn gần trong gang tấc, nhưng lại vì nước mắt che phủ nên nhìn có chút mơ hồ. Hồi lâu, nàng mới hơi hơi rũ mắt, đè nén bão táp trong lòng, mở miệng nói: "...Thần không có nghe rõ."

Bàn tay hắn hơi bóp chặt, môi mỏng khẽ phun ra hai chữ: "Khi quân."

Nàng toàn thân tê rần, vẫn như cũ không có giương mắt, chỉ nói: "Bệ hạ muốn lấy giang sơn thiên hạ để thề, thần sao dám nghe rõ? Thần bất quá chỉ là một sinh mạng nhỏ bé mà thôi, sao lại dám so sánh với giang sơn thiên hạ của bệ hạ? Bệ hạ nếu cứ khăng khăng như vậy, đó chính là muốn thần chết."

Hắn đưa ngón tay mơn trớn đôi môi đỏ mọng hơi run run, đáy mắt tối sầm lại, thanh âm hơi trầm xuống, "Ta nếu không lấy giang sơn thiên hạ ra thề, nàng sao chịu tin là ta thật tâm?"

Nàng vốn cho là hắn sẽ không nói nữa, nhưng không ngờ hắn vẫn không bỏ qua, mà hai chữ 'thật tâm' kia lại khiến trong lòng nàng vỡ tan, nhịn không được có chút nghẹn ngào, "Thần không cầu bệ hạ thật tâm, bệ hạ thực không cần phải như vậy."

"Nhưng là ta cầu." Lông mi hơi nhướng lên, bỗng đem nàng ấn vào trong ngực, kề bên tai nàng nói thật nhỏ: "Khi còn bé phụ vương từng nói, nếu đã thật tâm yêu một người, điều tổn thương nhất chính là không được người ấy tin tưởng. Làm đế giả, mà nói tới 'chân tâm' thì cũng thực là nực cười, nhưng ta không muốn nàng hết lần này tới lần khác tự coi thường chính mình, lại hết lần này tới lần khác không chịu tin tưởng ta."

Đôi mi nàng run rẩy rơi lệ.

Cho tới bây giờ đều không phải là không tin tưởng hắn, chẳng qua chỉ là không dám tin.

Quân thần trên dưới, tính toán trong lòng luôn khó dò. Tuy hắn đã từng nói hắn đối với nàng tốt là bởi vì hắn muốn, nàng cũng chỉ cho rằng đó bất quá là vì thủ đoạn của hắn muốn làm nàng cam tâm tận lực cho hắn mà thôi. Nàng cũng không hi vọng xa vời có thể có được 'thật tâm' của hắn, dù cho làm thiêu thân lao vào lửa cũng không hối hận, nhưng tối nay hắn trút bỏ hết lạnh lùng mà nói một câu giang sơn thiên hạ chỉ vì muốn nàng tin tưởng, nàng sao có thể không tin hắn 'thật tâm'!

Hắn vuốt ve mái tóc dài của nàng, lại nói: "Nàng cho rằng hai năm qua, mỗi lần ta thăng chức cho nàng bất quá chỉ là bắt nàng làm quân cờ để đối phó cựu thần. Nhưng nàng không nghĩ xem nếu không có cái danh xưng nịnh thần này, nàng sao có thể tồn tại đến ngày hôm nay. Nàng một lòng một dạ muốn cống hiến hết sức lực cho ta, mà đắc tội không ít triều thần, nếu không phải đám lão thần sợ ác danh nịnh hạnh hoặc chủ* này, đối với nàng hạ độc thủ thì có khó gì?

*hoặc chủ: mê hoặc chủ tử



Đôi mắt nàng đẫm lệ, vùi đầu vào trước ngực hắn, không lời chống đỡ.

Khóe môi hắn hơi cong lên, đưa ngón tay lau đi giọt nước mắt trên gương mặt nàng, thanh âm hạ thấp: "Mạnh Đình Huy, ta không thể nhìn kẻ khác bắt nạt nàng, ức hiếp nàng, lại càng không muốn một lòng hoài bão của nàng không có chỗ phát huy, chỉ cần nàng có thể bình yên đứng vững trong triều, thì sợ gì những thanh lưu chi nghị kia."

Nàng hơi ngẩng đầu, vừa chạm vào ánh mắt hắn liền khẽ rung động, mở miệng nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ nhỏ giọng gọi hắn: "Bệ hạ."

Trong đáy mắt hắn bỗng dâng trào tình ý, hầu kết nhẹ cuộn, ngừng một chút mới tiếp tục nói: "Mạnh Đình Huy, nhìn thấy nàng cười, là ta mãn nguyện rồi. Nếu nàng chịu tin ta, thì hãy cười với ta một cái, được không?"

Mặt của nàng đỏ ửng, một lát mới hơi giương môi lên, nói: "Thần luôn cho rằng bệ hạ không thích nhiều lời, lại không biết bệ hạ cũng có lúc hoa ngôn xảo ngữ đến mức này."

Ánh mắt của hắn không rời mà nhìn chằm chằm nàng, "Đã biết ta không thích nhiều lời, thì hãy nhớ thật kỹ những lời ta nói vừa rồi."

Nàng gật đầu: "Vâng, thần nhớ kỹ."

Tuyết dày bên cạnh ao đã dần dần hòa tan, có nước lạnh 'tích tóc' men theo mép ao rơi xuống, từng giọt từng giọt rớt xuống thành từng đóa từng đóa thủy hoa. Màn đêm càng ảm đạm, những ngôi sao lưa thưa trên bầu trời cũng không lấp lánh bằng đôi mắt của hắn.

Lúc này mới phát giác nàng cùng hắn ngâm nước trong suối đã lâu lắm rồi.

Hơi nóng từng đợt từ mũi chân nàng vọt lên tâm, khiến nàng có chút khô nóng bất an, vùng da thịt dán vào người hắn trở nên mẫn cảm, dường như chỉ hơi nhúc nhích một chút cũng là cực đại giày vò, nàng nhịn hồi lâu cuối cùng cũng nhịn không được, nhỏ giọng nói: "...Đêm đã khuya, bệ hạ vẫn là nên sớm đi nghỉ ngơi cho thật tốt."

Nếu không được hắn tới làm dịu đi sự khô nóng trong người nàng, vậy thì nên sớm rời khỏi ngực hắn một chút, để đỡ phải khó chịu hơn nữa.

Hắn dựa lưng vào thành ao, thần sắc lười biếng, chậm chạp không chịu buông tay, đôi mắt đảo qua những vùng da thịt lộ ra bên ngoài mặt nước của nàng, hơi hơi lóe lửa.

Nàng bị hắn nhìn càng thêm trở nên khó nhịn, chỉ cảm thấy khuôn mặt đỏ bừng, ngay cả hai tay khoát trên người hắn cũng đều tê ngứa không thôi.

Thế là phiết nhãn không nhìn hắn nữa, nhưng lại không tự chủ được mà nhẹ nhéo một cái lên người.

Chớp mắt tiếp theo, bàn tay hắn đã đặt lên trước ngực nàng, hai ngón tay vân vê hồng nhụy của nàng, lòng bàn tay ấp áp nhẹ nhàng nhào nặn, bóp lấy nhũ phong đầy đặn.

Nàng không phòng bị hắn ra tay như vậy, đôi môi bật ra tiếng rên khẽ, đưa tay bấu vào bờ vai của hắn.



Hắn chậm rãi nắn bóp của nàng, bàn tay đặt sau thắt lưng nàng siết chặt một chút, cúi đầu ngậm lấy dái tai của nàng, đứt quãng nói: "Muốn sao...ân?"

Gợn nước nhấp nhô từng đợt, sóng nước từng đợt vỗ nhẹ lên thân thể của nàng, tê tê ngứa ngứa, như sợi bông rơi xuống, nàng chỉ biết ôm lấy cổ hắn, mặc cho hắn tùy ý trêu chọc từng nơi nhạy cảm nhất trên người nàng.

Tay hắn mỗi lần động một cái, là nàng liền thoải mái cắn môi than nhẹ.

Cảm thấy mình cũng giống như tuyết tan nơi này, ở trong ngực hắn từng chút một hóa thành nước, cùng với ôn tuyền này hợp thành một chỗ.

Ngón tay hắn từng tấc từng tấc dời xuống, ở bên tai nàng hỏi: "Có thấy thoái mái không?" thấy nàng gật đầu, lại chuyển sang nắn bóp chỗ khác, thanh âm hơi khàn: "Còn đây thì sao, có thoải mái hơn không?"

Nàng liên tục khinh ngâm thở gấp, đầu ngón tay bấu chặt đầu vái hắn, đôi mắt nửa mở nửa khép, đôi mắt ngập nước, mềm nhũn giống như sắp đứng không vững.

Hắn nhìn chăm chú nét mặt của nàng, ngón tay càng đi xuống phía dưới, cuối cùng nhào nặn ở nơi mềm mại nhất trên người nàng, nhẹ nhàng gẩy gẩy vào trong, vẫn như trước hỏi nàng: "Thoải mái không?"

Mặt nàng đỏ bừng như muốn xuất huyết, thanh âm nhẹ như tơ: "...Thoải...thoải mái..." cách một tầng hơi nước thật dày nhìn hắn, chỉ thấy giữa chân mày hắn chứa đầy ẩn nhẫn, nhưng ánh mắt nhìn nàng lại cực kỳ ôn nhuận.

Khóe miệng hắn vẽ ra nụ cười, ngón tay phía dưới ra vào thật nhanh, cúi đầu cẩn thận hôn lên mi mắt nàng, thấp giọng nói: "Thoải mái là tốt rồi."

Nàng chưa bao giờ thấy qua hắn ôn nhu như vậy, liền có chút tỉnh táo lại, bàn tay từ đầu vai trượt xuống phủ trên lồng ngực của hắn, mở to mắt nói: "Tối nay, bệ hạ...dường như có chút không giống..."

Chân mày hắn hơi trầm xuống một chút, "Lần trước có làm nàng bị thương không?"

Nàng cắn môi lắc đầu.

Trong lòng mơ hồ có chút hiểu ra, tối nay hắn ôn nhu ẩn nhẫn như vậy, hẳn là bởi vì sợ giống lúc trước làm đau nàng, nhưng lần đó nàng nàng cũng cực kỳ thô lỗ, vì tức giận mà hết cắn rồi lại cào hắn, qua mấy phen tiết hỏa, hai người mới bắt đầu quấn quýt dây dưa một cách ôn tồn.

Vừa nghĩ tới, trong lòng nàng lại mềm nhũn.

Vốn tưởng rằng hắn bất quá chỉ là khát cầu thân thể của nàng, nhưng bắt đầu từ tối nay, nàng sẽ không bao giờ tự coi nhẹ bản thân nữa, hắn không vui khi nàng coi thường chính mình, nàng liền sẽ không cho phép bản thân giống như trước kia, luôn suy nghĩ lung tung.

Nàng giơ một chân lên, quặp lấy hông của hắn, đưa tay lên khẽ vuốt ve gò má của hắn, khuynh thân qua, kề bên tai hắn nói: "Thần thấy bệ hạ thoải mái, thì thần mới có thể thực sự thoải mái..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook