Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 32: Thanh Châu [Trung]

Hành Yên Yên

04/11/2020

Đêm mười lăm tháng giêng, trong thành thả đèn sáng như ban ngày, tiếng cười nói thanh thúy, trong phòng khách của hậu viện nha môn tri châu phủ ngồi đầy tân khách, ánh đèn sáng rực rỡ, tiếng nói cười ăn uống linh đình vang lên không ngừng.

Phòng trong hậu viện, Trầm Tri Thư đang thay y phục, buộc lại Ngân ngư đại ở bên hông, soi gương chỉnh chỉnh lại tóc mai, xong xoay người đi ra.

Bên ngoài đi vào một nam tử bộ dáng hơn hai mươi tuổi, đứng hầu một bên, hướng hắn bẩm báo: "Đại công tử, ba ngày trước ngài phái người đưa thiệp mời bất ngờ cho chúng bá quan văn võ, tối nay họ đều đã đến."

Hắn cười, "Vậy thì tốt."

Nhấc chân ra cửa, lại quay đầu, nói với nam nhân kia: "Hồ Việt Lâm, một lát nữa ra ngoài, đừng gọi ta là đại công tử."

Hồ Việt Lâm hơi bĩu môi, muốn nói gì đó, nhưng vừa nhấc mắt liền tiếp xúc với ánh mắt nghiêm túc của hắn, liền chỉ gật đầu, nói: "Nghe đại công tử phân phó."

Trầm Tri Thư một đường rảo bước đi tới phòng khách, biết hắn nhất thời còn chưa thay đổi được cách xưng hô cũ ở Trầm phủ, cũng không trách, chỉ hỏi hắn: "Chuyện ta giao ngươi tra thế nào rồi?"

Hồ Việt Lâm thấp giọng, nói: "đại công tử lúc trước đoán quả nhiên đoán không sai. Người được phái đi đại doanh bên kia đã hồi báo, tướng tá trên dưới đại doanh Thanh Châu không ai không nghe lệnh Thông phán Vương Kỳ mã thủ thị thiêm (như thiên lôi sai đâu đánh đó), tra kỹ xuống mới biết, hàng tháng trong kinh đưa tới ngân lượng vốn là Hoàng thượng lo lắng cho các tướng sĩ phòng thủ biên giới cực khổ mới khâm chiếu ban ra, nhưng lúc đó Vương Kỳ lại nói là vì nhờ hắn luôn dâng tấu lên kinh thành thỉnh cầu nên mỗi tháng mới có ngân lượng vượt mức cho chúng tướng sĩ--- Cứ như vậy, thì những tướng sĩ không biết việc trong kinh, sao có thể không cảm tạ ơn đức của Vương Kỳ hắn?"

Trầm Tri Thư mím môi lắng nghe, sắc mặt càng ngày càng đen, nghe xong cuối cùng dừng chân một lát, đừng thật lâu mới tiếp tục đi về phía trước, không mặn không nhạt nói: "Thanh Châu là nơi hẻo lánh xa xôi, bọn quan lại Triều An Bắc Lộ vốn là phô trương đắc chí, nhưng ai lại nghĩ Thanh Châu này lại vô pháp vô thiên hết thuốc chữa như vậy. Vương Kỳ hắn cũng thật là to gan, ngay cả khổ tâm của Hoàng thượng cũng dám tranh làm công lao của hắn?"

Hồ Việt Lâm sắc mặt cũng không tốt, hỏi gấp: "Thuộc hạ tối nay liền soạn tấu chương, đợi sáng sớm mai đại công tử xem xong thuận tiện gửi về kinh, dâng thẳng lên bàn Thái tử, đại công tử thấy thế nào?"

"Những cái đó chỉ là lời nói từ một phía," Trầm Tri Thư chân mày lõm sâu, "Cho dù lần này thượng tấu vạch tội Vương Kỳ, cũng không thể lập tức đạp đổ hắn. Huống chi hắn còn có những lão thần đông ban kia làm núi dựa, không chừng còn quay lại cắn ngược ta...Chuyện này không thể gấp, còn cần phải bàn bạc kỹ hơn (tùng trường kế nghị)."

Hồ Việt Lâm không cam lòng, nhưng cũng không nói lời phản bác, chẳng qua là buồn buồn nói: "đại công tử lo lắng chu toàn...chuyện này có nên nói trước với lão gia một tiếng?"

Sắc mặt Trầm Tri Thư trong nháy mắt khẽ biến. Hừ lạnh một tiếng, không nói nữa, bước đi thật nhanh. Không tới mấy bước đã bước lên thềm, đi thẳng vào bên trong khách sảnh.



Vén rèm lên, chậu lửa lách tách ánh lửa. Một phòng khách đầy mùi rượu và mùi thức ăn làm trước mắt sáng lên. Bọn quan văn võ đang ngồi thấy hắn đi vào, rối rít gác lại chung rượu trong tay, đứng dậy chào đón, "Trầm đại nhân" tiếng gọi đồng loạt vang lên.

Tuy nói những người ngồi đây, người nào so với hắn đều có tư lịch thâm sâu hơn, nhưng không kẻ nào dám xem nhẹ hắn, con cháu nhà huân quý mà ở cái tuổi này đã có thể nhẹ nhàng ngồi lên vị trí Tri châu. Hơn nữa lại nghĩ đến gia thế của hắn không người nào có thể so sánh, lại càng đối với hắn thêm lấy lòng.

Cho dù là thông phán Vương Kỳ cùng cấp với hắn, so với hắn lại lớn hơn mười tuổi, cũng phải đứng dậy cung nghênh, cười nói: "Trầm đại nhân mời chúng ta tới dự tiệc, mà bản thân lại tới trễ như vậy."

Trầm Tri Thư trên mặt đều là tươi cười, cũng vái chào lại, cuối cùng đi tới cạnh bàn Vương Kỳ, vén áo bào ngồi xuống, cười nói: "Vừa rồi có việc gấp nên trì hoãn, để Vương đại nhân cùng chư vị đại nhân ở chỗ này chờ lâu, làm cho Diên Chi thật áy náy."

Vương Kỳ vội nói: "Không dám, Trầm đại nhân bày một bàn tiệc rượu và thức ăn sắc hương đều đủ, nhất định khiến bọn ta say sưa quên lối về. Cho dù là quán ăn tốt nhất của thành Thanh Châu cũng kém bữa tiệc của Trầm đại nhân tối nay một phần tâm ý."

Mọi người đang ngồi cũng phụ họa khen ngợi.

Trầm Tri Thư cười kính mọi người một ly, nói: "Diên Chi lần này tới Thanh Châu, là phụng theo chỉ dụ của Hoàng thượng, lại được Thái tử tin tưởng, chỉ mong chư vị đại nhân có thể cùng Diên Chi đồng tâm hiệp lực, vì Hoàng thượng và triều đình phân ưu. Diên Chi nếu sau này có chỗ nào làm không đúng, mong rằng các vị đại nhân phải chỉ giáo thêm mới được."

Vương Kỳ lấy tay áo che ly, uống một hơi cạn sạch, mọi người thấy thế cũng rối rít nâng ly, cười nói: "Trầm đại nhân nói quá lời."

Vương Kỳ ném ly rượu, nhìn mọi người một cái, nháy mắt với người hầu bên cạnh, nhìn người nọ sau đó chạy ra khỏi phòng, mới nói với Trầm Tri Thư: "Lời này của Trầm đại nhân cũng là những lời trong lòng tại hạ muốn nói. Đại nhân là cận thần của Thái tử, nhưng lại tự nguyện tới nơi xa xôi hẻo lánh để rèn luyện, thật là làm tại hạ bội phục không thôi."

Trầm Tri Thư chỉ cười, "Diên Chi một bụng không học vấn, vừa vào triều làm quan đã phải nhận trách nhiệm nặng nề này, thật sự là lo lắng không thôi, Vương đại nhân đã quen với quân vụ dân chính xin chỉ giáo nhiều hơn."

Đang lúc nói chuyện, người hầu lúc nãy đã trở lại, hai tay cầm một hộp gỗ lớn sơn đen, đưa đến trước mặt Vương Kỳ.

Mọi người đều nhìn về bên này.



Vương Kỳ hất cằm một chút, người nọ liền mở hộp ra, bưng đến bên cạnh Trầm Tri Thư.

Trầm Tri Thư khóe miệng từ đầu đến cuối vẫn giương lên, nhưng nụ cười trong đáy mặt đã sớm không có, trong cái hộp trước mắt là ba tấm thải điêu hoàng dương thượng hạng, vật hiếm thấy như vậy, cho dù là trong kinh cũng khó thấy.

Vương Kỳ nói: "Vì biết Trầm đại nhân là người nho nhã, lần này ngàn dặm xa xôi đến đảm nhiệm Thanh Châu tri châu, chắc hẳn cũng tưởng niệm cảnh vật kinh thành, thải điêu này chỉ là chút thành ý, bọn ta vì Trầm đại nhân tới nhận chức mà tặng chút lễ vật nhỏ, mong Trầm đại nhân đừng ghét bỏ."

Trầm Tri Thư suy nghĩ một chút, lại giương mắt đảo qua sắc mặt mọi người, chợt cười rộ lên, "Đa tạ vương đại nhân, Diên Chi đành nhận vậy." Sau đó liền tiến lên nhận lấy hộp gỗ, giao cho Hồ Việt Lâm lúc này đang biến sắc, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Vương Kỳ nhìn, khẽ mỉm cười, lại vào ngồi cũng chúng quan văn vỏ, vung tay lên, mọi người liền ngồi xuống, tiếp tục cười nói ăn uống.

Trầm Tri Thư ngồi xuống, lúc này mới thấp giọng nói: "lễ vật này của Vương đại nhân cũng thật quý trọng, chắc là phải tốn nhiều bạc mới mua được, làm cho Diên Chi cũng không biết làm sao cho phải a..."

Vương Kỳ vẫn mỉm cười, "Cái này cũng là bên ngoài đưa cho tại hạ, không tốn bạc, thuận tiện làm Trầm đại nhân cao hứng."

Hồ Việt Lâm đứng phía sau, bất động thanh sắc thấp mắt, đem thải điêu kia trên dưới quan sát một phen, cuối cùng bên trong góc hộp thấy một chữ "Nghiêm" nho nhỏ.

Bên ngoài sảnh bầu trời đêm trăng sáng sao thưa, tuyết vương trên cây trắng ngần, một màu trong veo.

Hôm sau trời trong, mặt trời vừa lên, một người vội đi thẳng một đường xuyên qua hậu viện phủ nha, trực tiếp gõ cửa phòng Trầm Tri Thư.

"Đại nhân..."

Trầm Tri Thư vùi người ở trên giường không dậy, nghe thấy liền giơ tay vén màn, khàn giọng nói: "Chuyện gì?"

Người nọ sợ hãi nói: "Bên ngoài cửa phủ nha có một nữ nhân, gõ trống không ngừng, nói là tới đòi nợ đại nhân..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook