Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế
Chương 162: Thử tình thiên hạ tri [Hạ]
Hành Yên Yên
04/11/2020
Mạnh Đình Huy nghẹn lời, không khỏi thất thần ngồi xuống.
Sao có thể nghĩ tới, Trầm Tri Thư đường đường là Chuyển Vận Sử một lộ, lại xuất thân trong gia đình trâm anh quý trụ, thân thần của Hoàng thượng, việc thành thân lại đơn giản như vậy, chỉ sợ ngay cả Trầm phủ trong kinh thành vẫn còn chưa biết đâu.
Không lâu sau, Nghiêm Phức Chi liền từ hậu viện phủ nha tới chính đường bên này, cước bộ vào trong có chút mệt mỏi, nhưng quần áo trang dung lại vẫn tinh xảo không chút sai sót.
Mạnh Đình Huy trừng mắt nhìn nàng ấy đi tới, ánh mắt toàn bộ đều dừng trên cái bụng nhỏ hơi nhô ra bên dưới váy dài kia, cả người đều ngây ngẩn.
Anh Quả ở một bên lại trấn định thản nhiên, mắt nhìn sang nàng ấy nói: "Đã có thai rồi, thì không cần đa lễ."
Nghiêm Phức Chi đi tới bên cạnh Trầm Tri Thư, dù không quỳ lạy, nhưng vẫn phóng khoáng đối với phía trên hành lễ, nói: "Dân nữ tạ ơn bệ hạ đã quan trật cho tử tự của Nghiêm gia. Các tướng sĩ cấm quân dục huyết phấn chiến, Nghiêm gia bỏ ra bất quá chỉ là một chút tiền tài lương thảo, sao có thể so với những thân thể huyết nhục kia? Ngược lại bệ hạ ân sủng quá thịnh, thật khiến dân nữ sợ hãi." Nói xong, lại quay đầu nhìn về phía Mạnh Đình Huy, ánh mắt trong suốt, giương môi nói: "Bái kiến Hoàng hậu."
Anh Quả liếc mắt nhìn Trầm Tri Thư, mới nói với nàng: "Thật không gạt ngươi, trẫm lúc trước quan trật cho Nghiêm gia, chẳng qua là muốn để Diên Chi không cần lại phải quá trói buộc."
Nàng thấp nhãn: "Tạ ơn bệ hạ ân điển."
Bởi vì Trầm Tri Thư trước kia bái biểu lên triều dình vì Nghiêm gia nạp lương khao quân mà thỉnh công, trung khu tể chấp cũng có tấu nghị phong thưởng Nghiêm gia, có ý biểu dương, Hoàng thượng sau đó quan trật cho tử tự Nghiêm gia, hai đệ đệ của nàng đều được tấu cử vào thái học, phụ thân cũng được bát phẩm hư hàm, cứ như vậy, thận phận địa vị của nàng mặc dù so ra không bằng Trầm Tri Thư, nhưng cũng không đến nỗi chênh lệch quá lớn.
Mạnh Đình Huy sớm đã không nhịn được, đứng lên đi xuống cẩn thận nhìn nàng, "Thân thể ngươi không thể so với trước đây, tạm thời ngồi xuống rồi lại nói tiếp."
Nghiêm Phức Chi đưa mắt nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên rơi lệ, tức giận nói: "Lúc trước ngươi tới Thanh Châu gặp ta, có phải là muốn cùng ta tử biệt không? Ta thật đúng là ngốc, lần nào cũng bị ngươi lừa gạt như vậy!"
Mạnh Đình Huy tất nhiên biết tính tình này của nàng, đó là bất luận khóc hay cười đều không thèm để ý đến xung quanh, nhưng lại sợ tâm tình nàng thay đổi nhanh chóng sẽ động đến thai khí, mới nhỏ giọng dụ dỗ nói: "Ta cam đoan sau này sẽ không gạt ngươi nữa."
Nàng ấy vẫn tức giận như trước: "Bớt lấy mấy lời giả dối này tới gạt ta đi, ta biết trong lòng ngươi trừ hắn ra sẽ không có người khác nữa, ta ở trong mắt ngươi thì có tính là gì?
Trầm Tri Thư tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, đáy mắt ôn nhuận mà khẽ cười nói: "Còn đang ở trước mặt Hoàng thượng đó, lại cứ mở miệng là một tiếng ngươi a, hắn a, là muốn để ta bị biếm quan phạt bổng hay sao? Nói xong, lại hướng phía trên nói: "Thần gia môn không nghiêm, để bệ hạ chê cười rồi."
"Không sao." Anh Quả ánh mắt nhàn nhạt, trên mặt biểu tình sâu xa, "Ngược lại cùng ngươi quả là tuyệt phối."
Mạnh Đình Huy bị nàng ấy nói xong có chút đỏ mặt, quay trở về ngồi bên cạnh hắn, liếc nhìn hắn một cái, thấy vẻ mặt hắn vẫn như thường, mới mím môi cười cười.
Nghiêm Phức Chi tuy bị Trầm Tri Thư ôm lấy, nhưng vẫn còn không cam lòng, còn muốn nói gì đó, đã thấy Anh Quả ở phía trên nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của Mạnh Đình Huy nắm trong lòng bàn tay, không khỏi hơi thay đổi sắc mặt, sao đó khép môi, trong lòng hơi thở dài, xoay người nói với Trầm Tri Thư: "Ta đột nhiên cảm thấy bụng có chút đau."
Trầm Tri Thư lập tức bối rối, vội vội vàng vàng hướng hai người họ cáo tội, rồi đỡ lấy Nghiêm Phức Chi trở về hậu viện.
Nàng trở nên có chút ngây người, chăm chú nhìn dáng vẻ hơi loạng choạng của Nghiêm Phức Chi, hồi lâu mới thu hồi ánh mắt, chuyển mắt nhìn về phía hắn.
Hắn nói: "Thấy hai người bọn họ như vậy, trong lòng nàng đã thoải mái chưa?"
Nàng hơi quẫn, "Có liên quan gì tới ta? Nhưng Nghiêm Phức Chi nhanh như vậy đã có thai, thật khiến ta hâm mộ."
Hắn khẽ niết lấy tay nàng, "Không cần phải hâm mộ." Lại quay đầu cúi xuống nhìn nàng, "Dựa vào tình ý giữa hai người chúng ta, ông trời cũng sẽ không để nàng vô tử vô nữ."
Ngày đó rời khỏi Thanh Châu, phương bắc trùng hợp truyền đến tin Địch Niệm suất quân đại phá đô thành Tắc Châu của Bắc Tiễn, hoàng đế Bắc Tiễn Hướng Đắc Khiêm cuốn gói tất cả tài vật trong cung, cùng văn võ bá quan hốt hoảng vượt sông trốn về phía bắc. Một phong hồng kỳ tiệp báo này nhất thời khiến quân dân bắc địa nghe thấy vô cùng kích động, lại thêm Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đang ở bắc cảnh khao thưởng binh tướng văn thần, nhất thời sĩ khí tiền tuyến càng thêm tăng vọt. Mà đô thành Bắc Tiễn bị phá, hoàng đế bỏ trốn về phía bắc, đại quân còn lại không gượng dậy nổi. Quân đội Đại Bình san bằng trọng thành cố trại của Bắc Tiễn, bắt sống Hướng Đắc Khiêm cùng với thuộc hạ của hắn cũng chỉ là chuyện trong tầm tay mà thôi.
Ngự giá của hắn một đường đông tiến khao thưởng chư quân, nàng đều đi theo ngày đêm không rời.
Hơn mười đại trại quân tiền biên cảnh đều biết đế hậu phu thê tình thâm, mà quan văn các châu phủ cũng đã tận mắt nhìn thấy giữa hắn và nàng là như thế nào tương kính tương tích*, nhất thời trong dân gian bắc địa ngầm có lời đồn đãi, chúng bách tính đều không tin Hoàng thượng chỉ bởi vì bận tâm vạn dân chịu khổ vì chiến hỏa, bị khấu quân uy hiếp nên mới phải sắc Mạnh Đình Huy làm hậu.
*Tương kính tương tích: tôn trọng, yêu tiếc lẫn nhau
Lúc ngự giá đến Tử Châu của Lâm Hoài Lộ, lại nhận được tin báo từ Nhị phủ kinh thành, thúc giục đế hậu hai người nhanh chóng sớm trở về kinh.
Bởi vì tiệp báo Địch Niệm đại thắng đã truyền tới kinh thành, trong triều càng lấy lý do Bắc Tiễn đại thế đã mất, Hoàng thượng không cần phải lưu lại quá lâu ở quân tiền, liên tiếp trình tấu tới quân tiền phương bắc, thỉnh Hoàng thượng nghĩ tới trách nhiệm thừa tự của thiên gia, mà mau mau dắt Hoàng thượng khởi giá hồi kinh.
Hắn không thể bỏ mặc nguyện vọng của Nhị phủ, hơn nữa lại thêm việc khao tứ cho chư quân đã gần kết thúc, nên lập tức điều tám ngàn nhân mã, cùng nàng chính thức trở về kinh.
Trên đường hồi kinh vô cùng thuận lợi, nhưng nàng lại đều nghĩ tới chính vụ dân sinh của bắc địa, vừa nghĩ đến những bách tính vì bị chiến hỏa làm hại kia không biết có được quan phủ an trí ổn thỏa hay không, thì liền cảm thấy không thể an tâm, cách năm ba ngày lại hỏi xin hắn muốn xem qua tấu chương của các quan lại bắc địa trình lên một chút.
Lúc nhập kinh đã là cuối năm, trong thành phủ một màn tuyết trắng bạc, nhà dân kết dây lụa vui đón năm mới, lại bởi vì phương bắc đại thắng, toàn bộ kinh thành đều chìm trong bầu không khí hòa thuận vui vẻ.
Trước kia việc sắc hậu phân phong tất nhiên đã dẫn đến một hồi phong ba không nhỏ trong triều, nhưng bây giờ thời gian qua đã lâu, lại thêm khấu quân phương bắc đều đã đầu hàng, cùng cấm quân Đại Bình hợp lực tiến công Bắc Tiễn cho nên mới có được thắng lợi như vậy, mà uy thế của Hoàng thượng hiện tại trong quân lại càng như mặt trời ban trưa, nhóm trọng thần vùng biên địa lại khá tán thành việc sắc hậu phân phong này, Nhị phủ kinh thành tuy trong lòng có chê trách, nhưng cũng không cách nào thay đổi cái gì.
Nhưng lúc trước ở trong quân chỉ cử hành nghi thức sắc hậu qua loa lại không được Lễ Bộ trong triều chấp nhận, Trầm Tri Lễ đã sớm bái biểu thỉnh tấu, đề nghị trong cung nên long trọng cử hành nghi lễ sắc hậu, như vậy mới có thể xác lập tôn vị mẫu nghi thiên hạ của Hoàng hậu.
Tấu này vừa vặn hợp tâm ý của hắn.
Nàng vốn không muốn trong lúc chiến sự chưa bình mà trong kinh thành lại cử hành phồn lễ như vậy, nhưng hiện tại quả thực không thể bác đi triều chế cùng tâm ý của hắn, nên không thể làm gì khác hơn là đành phải đồng ý.
Bởi vì gần tới cửa ải cuối năm, lại thêm tính tình Trầm Tri Lễ lôi lệ phong hành, đã cùng đám người còn lại của Lễ Bộ thương nghị một lượt, rồi nghĩ một tấu chương trình lên, thỉnh tấu vào ngày chính đán Đại Triều Hội sẽ cử hành đại điển sắc hậu.
Thời gian gấp gáp như vậy, ngược lại lại khiến Mạnh Đình Huy nhất thời sinh ra cảm giác khẩn trương, chỉ cảm thấy chuyện cần làm sao lại nhiều như vậy, nàng vô luận thế nào cũng không cách nào hoàn thành được.
Trong cung vốn muốn đem Diên Thọ Cung làm tẩm điện của trung cung, đề nghị này lại bị Anh Quả bác bỏ. Hắn sai người đem Tây Hoa Cung tu sửa một phen, rồi để làm trung cung sở tại cho nàng.
Chuyện này lại khiến trên dưới triều đính rất là chấn động.
Nhớ năm đó Tây Hoa Cung chính là tẩm điện của Thượng hoàng, mà bây giờ Hoàng thượng lại đem nó cấp cho một mình Hoàng hậu độc dụng, ý ngài như thế nào, còn phải chờ người khác nói sao? Lúc trước mọi người chỉ là có chút hoài nghi việc sắc hậu phân phong này rốt cuộc là thế nào mà thôi, bây giờ đã hoàn toàn minh bạch rồi.
Thẳng đến năm ngày trước đại điển sắc hậu, huy* y do Thượng Y Cư chế thành mới được dâng lên. Bởi vì thời gian gấp rút, Trầm Tri Lễ liền thay mặt Lễ Bộ nhập cung giúp Mạnh Đình Huy thử đồ kiêm nói rõ trình tự đại lễ, xem xét xem trước đại điển còn có chỗ nào cần điều chỉnh một chút hay không, lúc này thay đổi cũng vẫn còn kịp.
*Huy y: Áo tế của Hoàng hậu.
Trong cung truyết trắng ngập gót chân, trong Tây Hoa Cung lại ấm áp thấm vào ruột gan, mấy cái huân lung ở góc điện tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, có chút khiến người ta tỉnh thần.
Mạnh Đình Huy để cho cung nữ đem tầng tầng huy y của phồn phục kia thay nàng từng kiện mặc lên người, nhướng mày hướng Trầm Tri Lễ cười nói: "Trước đây lúc làm nữ quan, cũng chưa từng mặc qua quần áo nặng nề như vậy."
Trầm Tri Lễ liếc mắt nhìn nàng, lại liếc mắt nhìn người trong gương, chỉ điểm cho mấy cung nữ kia, nói: "Nơi này không bằng buộc chặt một chút mới đẹp. Ngày đại điển đừng có quên những lời của ta hôm nay, bằng không nếu hầu hạ Hoàng hậu xảy ra nửa điểm sai lầm, chính là tội của các ngươi."
Mấy cung nữ liên tục vâng dạ, dựa theo chỉ thị của nàng mà một lần nữa đem vạt áo tháo ra rồi thắt lại.
Trong nước mấy chục năm qua đều chưa từng cử hành đại điển sắc hậu, chứ đừng nói đến quần áo cùng phối sức mà Hoàng hậu đeo. Những cung nữ trẻ tuổi kia đều chưa từng trải qua một trận như thế này, nên ai nấy đều luống cuống tay chân, rất sợ sẽ làm sai sót đại sự của Lễ Bộ.
Giằng co hơn nửa ngày, Trầm Tri Lễ mới lộ ra một nụ cười thỏa mãn, đảo mắt nhìn Mạnh Đình Huy, đã thấy nàng vậy mà lại nghiêng người tựa vào giường nhàn nhạt nhắm mắt ngủ rồi, không khỏi mím môi đi vỗ vỗ lên mu bàn tay của nàng, nhẹ giọng nói: "Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương."
Mạnh Đình Huy mơ màng tỉnh lại, đôi mắt nhập nhèm, qua hơn nửa ngày mới nhớ chính mình đang làm gì, lập tức có chút ngượng ngùng, nhìn Trầm Tri Lễ nói: "Tiếng gọi của ngươi nghe có chút chua xót."
Trầm Tri Lễ tiến lên thay nàng vén lại làn váy, trên dưới tính toán độ dài ngắn, miệng nói: "Thần nhìn thấy Hoàng thượng cùng Hoàng hậu ngày đêm kề cận, lại phải đau khổ tương tư phu quân cách xa ngoài ngàn dặm, sao có thể không chua xót?"
Mạnh Đình Huy cầm tay nàng, nhẹ nhàng nói: "Đêm qua Nhị phủ lại nghe được tiệp báo, ngày bắt được Hướng Đắc Khiêm rời phương bắc không còn xa nữa, Địch tướng quân không lâu sau sẽ có thể trở về rồi. Đến lúc đó hắn tất sẽ được phong tước bái tướng, vinh sủng của ngươi cũng sẽ không thiếu."
"Thần không tham những thứ vinh sủng kia." Trầm Tri Lễ rũ mắt, khóe môi nhoẻn cười, "Chỉ cần hắn có thể bình an trở về đã là tốt rồi." Nàng nói xong lại ngước mắt cẩn thận quan sát sắc mặt của Mạnh Đình Huy, nói: "Tại sao hôm nay Hoàng hậu lại mệt mỏi như vậy? Mới thức dậy không lâu đã lại buồn ngủ nữa rồi?"
Mạnh Đình Huy nhíu mày, "Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mấy ngày nay luôn cảm thấy muốn ngủ, đầu óc cũng hỗn loạn, dường như việc gì cũng không nhớ rõ hết vậy."
Trầm Tri Lễ đáy mắt bất chợt sáng ngời, tiến lên phía trước một chút, nhỏ giọng nói: "Có cần truyền thái y tới chẩn mạch không? Có lẽ là..."
Nàng khẽ run, lập tức nói: "Ở phương bắc đã nhiều ngày như vậy cũng đều không có, sao có thể vừa mới hồi kinh đã có thai? Hẳn là không có khả năng đâu."
Trầm Tri Lễ cười cười, liền xoay người gọi một cung nữ qua, "Đi thái y viện truyền người tới Tây Hoa Cung, nói thân thể Hoàng hậu có chút không khỏe, cũng không có gì đáng ngại, không cần hở một tí liền bẩm báo cho Hoàng thượng."
Sao có thể nghĩ tới, Trầm Tri Thư đường đường là Chuyển Vận Sử một lộ, lại xuất thân trong gia đình trâm anh quý trụ, thân thần của Hoàng thượng, việc thành thân lại đơn giản như vậy, chỉ sợ ngay cả Trầm phủ trong kinh thành vẫn còn chưa biết đâu.
Không lâu sau, Nghiêm Phức Chi liền từ hậu viện phủ nha tới chính đường bên này, cước bộ vào trong có chút mệt mỏi, nhưng quần áo trang dung lại vẫn tinh xảo không chút sai sót.
Mạnh Đình Huy trừng mắt nhìn nàng ấy đi tới, ánh mắt toàn bộ đều dừng trên cái bụng nhỏ hơi nhô ra bên dưới váy dài kia, cả người đều ngây ngẩn.
Anh Quả ở một bên lại trấn định thản nhiên, mắt nhìn sang nàng ấy nói: "Đã có thai rồi, thì không cần đa lễ."
Nghiêm Phức Chi đi tới bên cạnh Trầm Tri Thư, dù không quỳ lạy, nhưng vẫn phóng khoáng đối với phía trên hành lễ, nói: "Dân nữ tạ ơn bệ hạ đã quan trật cho tử tự của Nghiêm gia. Các tướng sĩ cấm quân dục huyết phấn chiến, Nghiêm gia bỏ ra bất quá chỉ là một chút tiền tài lương thảo, sao có thể so với những thân thể huyết nhục kia? Ngược lại bệ hạ ân sủng quá thịnh, thật khiến dân nữ sợ hãi." Nói xong, lại quay đầu nhìn về phía Mạnh Đình Huy, ánh mắt trong suốt, giương môi nói: "Bái kiến Hoàng hậu."
Anh Quả liếc mắt nhìn Trầm Tri Thư, mới nói với nàng: "Thật không gạt ngươi, trẫm lúc trước quan trật cho Nghiêm gia, chẳng qua là muốn để Diên Chi không cần lại phải quá trói buộc."
Nàng thấp nhãn: "Tạ ơn bệ hạ ân điển."
Bởi vì Trầm Tri Thư trước kia bái biểu lên triều dình vì Nghiêm gia nạp lương khao quân mà thỉnh công, trung khu tể chấp cũng có tấu nghị phong thưởng Nghiêm gia, có ý biểu dương, Hoàng thượng sau đó quan trật cho tử tự Nghiêm gia, hai đệ đệ của nàng đều được tấu cử vào thái học, phụ thân cũng được bát phẩm hư hàm, cứ như vậy, thận phận địa vị của nàng mặc dù so ra không bằng Trầm Tri Thư, nhưng cũng không đến nỗi chênh lệch quá lớn.
Mạnh Đình Huy sớm đã không nhịn được, đứng lên đi xuống cẩn thận nhìn nàng, "Thân thể ngươi không thể so với trước đây, tạm thời ngồi xuống rồi lại nói tiếp."
Nghiêm Phức Chi đưa mắt nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên rơi lệ, tức giận nói: "Lúc trước ngươi tới Thanh Châu gặp ta, có phải là muốn cùng ta tử biệt không? Ta thật đúng là ngốc, lần nào cũng bị ngươi lừa gạt như vậy!"
Mạnh Đình Huy tất nhiên biết tính tình này của nàng, đó là bất luận khóc hay cười đều không thèm để ý đến xung quanh, nhưng lại sợ tâm tình nàng thay đổi nhanh chóng sẽ động đến thai khí, mới nhỏ giọng dụ dỗ nói: "Ta cam đoan sau này sẽ không gạt ngươi nữa."
Nàng ấy vẫn tức giận như trước: "Bớt lấy mấy lời giả dối này tới gạt ta đi, ta biết trong lòng ngươi trừ hắn ra sẽ không có người khác nữa, ta ở trong mắt ngươi thì có tính là gì?
Trầm Tri Thư tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng, đáy mắt ôn nhuận mà khẽ cười nói: "Còn đang ở trước mặt Hoàng thượng đó, lại cứ mở miệng là một tiếng ngươi a, hắn a, là muốn để ta bị biếm quan phạt bổng hay sao? Nói xong, lại hướng phía trên nói: "Thần gia môn không nghiêm, để bệ hạ chê cười rồi."
"Không sao." Anh Quả ánh mắt nhàn nhạt, trên mặt biểu tình sâu xa, "Ngược lại cùng ngươi quả là tuyệt phối."
Mạnh Đình Huy bị nàng ấy nói xong có chút đỏ mặt, quay trở về ngồi bên cạnh hắn, liếc nhìn hắn một cái, thấy vẻ mặt hắn vẫn như thường, mới mím môi cười cười.
Nghiêm Phức Chi tuy bị Trầm Tri Thư ôm lấy, nhưng vẫn còn không cam lòng, còn muốn nói gì đó, đã thấy Anh Quả ở phía trên nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của Mạnh Đình Huy nắm trong lòng bàn tay, không khỏi hơi thay đổi sắc mặt, sao đó khép môi, trong lòng hơi thở dài, xoay người nói với Trầm Tri Thư: "Ta đột nhiên cảm thấy bụng có chút đau."
Trầm Tri Thư lập tức bối rối, vội vội vàng vàng hướng hai người họ cáo tội, rồi đỡ lấy Nghiêm Phức Chi trở về hậu viện.
Nàng trở nên có chút ngây người, chăm chú nhìn dáng vẻ hơi loạng choạng của Nghiêm Phức Chi, hồi lâu mới thu hồi ánh mắt, chuyển mắt nhìn về phía hắn.
Hắn nói: "Thấy hai người bọn họ như vậy, trong lòng nàng đã thoải mái chưa?"
Nàng hơi quẫn, "Có liên quan gì tới ta? Nhưng Nghiêm Phức Chi nhanh như vậy đã có thai, thật khiến ta hâm mộ."
Hắn khẽ niết lấy tay nàng, "Không cần phải hâm mộ." Lại quay đầu cúi xuống nhìn nàng, "Dựa vào tình ý giữa hai người chúng ta, ông trời cũng sẽ không để nàng vô tử vô nữ."
Ngày đó rời khỏi Thanh Châu, phương bắc trùng hợp truyền đến tin Địch Niệm suất quân đại phá đô thành Tắc Châu của Bắc Tiễn, hoàng đế Bắc Tiễn Hướng Đắc Khiêm cuốn gói tất cả tài vật trong cung, cùng văn võ bá quan hốt hoảng vượt sông trốn về phía bắc. Một phong hồng kỳ tiệp báo này nhất thời khiến quân dân bắc địa nghe thấy vô cùng kích động, lại thêm Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đang ở bắc cảnh khao thưởng binh tướng văn thần, nhất thời sĩ khí tiền tuyến càng thêm tăng vọt. Mà đô thành Bắc Tiễn bị phá, hoàng đế bỏ trốn về phía bắc, đại quân còn lại không gượng dậy nổi. Quân đội Đại Bình san bằng trọng thành cố trại của Bắc Tiễn, bắt sống Hướng Đắc Khiêm cùng với thuộc hạ của hắn cũng chỉ là chuyện trong tầm tay mà thôi.
Ngự giá của hắn một đường đông tiến khao thưởng chư quân, nàng đều đi theo ngày đêm không rời.
Hơn mười đại trại quân tiền biên cảnh đều biết đế hậu phu thê tình thâm, mà quan văn các châu phủ cũng đã tận mắt nhìn thấy giữa hắn và nàng là như thế nào tương kính tương tích*, nhất thời trong dân gian bắc địa ngầm có lời đồn đãi, chúng bách tính đều không tin Hoàng thượng chỉ bởi vì bận tâm vạn dân chịu khổ vì chiến hỏa, bị khấu quân uy hiếp nên mới phải sắc Mạnh Đình Huy làm hậu.
Lúc ngự giá đến Tử Châu của Lâm Hoài Lộ, lại nhận được tin báo từ Nhị phủ kinh thành, thúc giục đế hậu hai người nhanh chóng sớm trở về kinh.
Bởi vì tiệp báo Địch Niệm đại thắng đã truyền tới kinh thành, trong triều càng lấy lý do Bắc Tiễn đại thế đã mất, Hoàng thượng không cần phải lưu lại quá lâu ở quân tiền, liên tiếp trình tấu tới quân tiền phương bắc, thỉnh Hoàng thượng nghĩ tới trách nhiệm thừa tự của thiên gia, mà mau mau dắt Hoàng thượng khởi giá hồi kinh.
Hắn không thể bỏ mặc nguyện vọng của Nhị phủ, hơn nữa lại thêm việc khao tứ cho chư quân đã gần kết thúc, nên lập tức điều tám ngàn nhân mã, cùng nàng chính thức trở về kinh.
Trên đường hồi kinh vô cùng thuận lợi, nhưng nàng lại đều nghĩ tới chính vụ dân sinh của bắc địa, vừa nghĩ đến những bách tính vì bị chiến hỏa làm hại kia không biết có được quan phủ an trí ổn thỏa hay không, thì liền cảm thấy không thể an tâm, cách năm ba ngày lại hỏi xin hắn muốn xem qua tấu chương của các quan lại bắc địa trình lên một chút.
Lúc nhập kinh đã là cuối năm, trong thành phủ một màn tuyết trắng bạc, nhà dân kết dây lụa vui đón năm mới, lại bởi vì phương bắc đại thắng, toàn bộ kinh thành đều chìm trong bầu không khí hòa thuận vui vẻ.
Trước kia việc sắc hậu phân phong tất nhiên đã dẫn đến một hồi phong ba không nhỏ trong triều, nhưng bây giờ thời gian qua đã lâu, lại thêm khấu quân phương bắc đều đã đầu hàng, cùng cấm quân Đại Bình hợp lực tiến công Bắc Tiễn cho nên mới có được thắng lợi như vậy, mà uy thế của Hoàng thượng hiện tại trong quân lại càng như mặt trời ban trưa, nhóm trọng thần vùng biên địa lại khá tán thành việc sắc hậu phân phong này, Nhị phủ kinh thành tuy trong lòng có chê trách, nhưng cũng không cách nào thay đổi cái gì.
Nhưng lúc trước ở trong quân chỉ cử hành nghi thức sắc hậu qua loa lại không được Lễ Bộ trong triều chấp nhận, Trầm Tri Lễ đã sớm bái biểu thỉnh tấu, đề nghị trong cung nên long trọng cử hành nghi lễ sắc hậu, như vậy mới có thể xác lập tôn vị mẫu nghi thiên hạ của Hoàng hậu.
Tấu này vừa vặn hợp tâm ý của hắn.
Nàng vốn không muốn trong lúc chiến sự chưa bình mà trong kinh thành lại cử hành phồn lễ như vậy, nhưng hiện tại quả thực không thể bác đi triều chế cùng tâm ý của hắn, nên không thể làm gì khác hơn là đành phải đồng ý.
Bởi vì gần tới cửa ải cuối năm, lại thêm tính tình Trầm Tri Lễ lôi lệ phong hành, đã cùng đám người còn lại của Lễ Bộ thương nghị một lượt, rồi nghĩ một tấu chương trình lên, thỉnh tấu vào ngày chính đán Đại Triều Hội sẽ cử hành đại điển sắc hậu.
Thời gian gấp gáp như vậy, ngược lại lại khiến Mạnh Đình Huy nhất thời sinh ra cảm giác khẩn trương, chỉ cảm thấy chuyện cần làm sao lại nhiều như vậy, nàng vô luận thế nào cũng không cách nào hoàn thành được.
Trong cung vốn muốn đem Diên Thọ Cung làm tẩm điện của trung cung, đề nghị này lại bị Anh Quả bác bỏ. Hắn sai người đem Tây Hoa Cung tu sửa một phen, rồi để làm trung cung sở tại cho nàng.
Chuyện này lại khiến trên dưới triều đính rất là chấn động.
Nhớ năm đó Tây Hoa Cung chính là tẩm điện của Thượng hoàng, mà bây giờ Hoàng thượng lại đem nó cấp cho một mình Hoàng hậu độc dụng, ý ngài như thế nào, còn phải chờ người khác nói sao? Lúc trước mọi người chỉ là có chút hoài nghi việc sắc hậu phân phong này rốt cuộc là thế nào mà thôi, bây giờ đã hoàn toàn minh bạch rồi.
Thẳng đến năm ngày trước đại điển sắc hậu, huy* y do Thượng Y Cư chế thành mới được dâng lên. Bởi vì thời gian gấp rút, Trầm Tri Lễ liền thay mặt Lễ Bộ nhập cung giúp Mạnh Đình Huy thử đồ kiêm nói rõ trình tự đại lễ, xem xét xem trước đại điển còn có chỗ nào cần điều chỉnh một chút hay không, lúc này thay đổi cũng vẫn còn kịp.
Trong cung truyết trắng ngập gót chân, trong Tây Hoa Cung lại ấm áp thấm vào ruột gan, mấy cái huân lung ở góc điện tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, có chút khiến người ta tỉnh thần.
Mạnh Đình Huy để cho cung nữ đem tầng tầng huy y của phồn phục kia thay nàng từng kiện mặc lên người, nhướng mày hướng Trầm Tri Lễ cười nói: "Trước đây lúc làm nữ quan, cũng chưa từng mặc qua quần áo nặng nề như vậy."
Trầm Tri Lễ liếc mắt nhìn nàng, lại liếc mắt nhìn người trong gương, chỉ điểm cho mấy cung nữ kia, nói: "Nơi này không bằng buộc chặt một chút mới đẹp. Ngày đại điển đừng có quên những lời của ta hôm nay, bằng không nếu hầu hạ Hoàng hậu xảy ra nửa điểm sai lầm, chính là tội của các ngươi."
Mấy cung nữ liên tục vâng dạ, dựa theo chỉ thị của nàng mà một lần nữa đem vạt áo tháo ra rồi thắt lại.
Trong nước mấy chục năm qua đều chưa từng cử hành đại điển sắc hậu, chứ đừng nói đến quần áo cùng phối sức mà Hoàng hậu đeo. Những cung nữ trẻ tuổi kia đều chưa từng trải qua một trận như thế này, nên ai nấy đều luống cuống tay chân, rất sợ sẽ làm sai sót đại sự của Lễ Bộ.
Giằng co hơn nửa ngày, Trầm Tri Lễ mới lộ ra một nụ cười thỏa mãn, đảo mắt nhìn Mạnh Đình Huy, đã thấy nàng vậy mà lại nghiêng người tựa vào giường nhàn nhạt nhắm mắt ngủ rồi, không khỏi mím môi đi vỗ vỗ lên mu bàn tay của nàng, nhẹ giọng nói: "Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương."
Mạnh Đình Huy mơ màng tỉnh lại, đôi mắt nhập nhèm, qua hơn nửa ngày mới nhớ chính mình đang làm gì, lập tức có chút ngượng ngùng, nhìn Trầm Tri Lễ nói: "Tiếng gọi của ngươi nghe có chút chua xót."
Trầm Tri Lễ tiến lên thay nàng vén lại làn váy, trên dưới tính toán độ dài ngắn, miệng nói: "Thần nhìn thấy Hoàng thượng cùng Hoàng hậu ngày đêm kề cận, lại phải đau khổ tương tư phu quân cách xa ngoài ngàn dặm, sao có thể không chua xót?"
Mạnh Đình Huy cầm tay nàng, nhẹ nhàng nói: "Đêm qua Nhị phủ lại nghe được tiệp báo, ngày bắt được Hướng Đắc Khiêm rời phương bắc không còn xa nữa, Địch tướng quân không lâu sau sẽ có thể trở về rồi. Đến lúc đó hắn tất sẽ được phong tước bái tướng, vinh sủng của ngươi cũng sẽ không thiếu."
"Thần không tham những thứ vinh sủng kia." Trầm Tri Lễ rũ mắt, khóe môi nhoẻn cười, "Chỉ cần hắn có thể bình an trở về đã là tốt rồi." Nàng nói xong lại ngước mắt cẩn thận quan sát sắc mặt của Mạnh Đình Huy, nói: "Tại sao hôm nay Hoàng hậu lại mệt mỏi như vậy? Mới thức dậy không lâu đã lại buồn ngủ nữa rồi?"
Mạnh Đình Huy nhíu mày, "Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, mấy ngày nay luôn cảm thấy muốn ngủ, đầu óc cũng hỗn loạn, dường như việc gì cũng không nhớ rõ hết vậy."
Trầm Tri Lễ đáy mắt bất chợt sáng ngời, tiến lên phía trước một chút, nhỏ giọng nói: "Có cần truyền thái y tới chẩn mạch không? Có lẽ là..."
Nàng khẽ run, lập tức nói: "Ở phương bắc đã nhiều ngày như vậy cũng đều không có, sao có thể vừa mới hồi kinh đã có thai? Hẳn là không có khả năng đâu."
Trầm Tri Lễ cười cười, liền xoay người gọi một cung nữ qua, "Đi thái y viện truyền người tới Tây Hoa Cung, nói thân thể Hoàng hậu có chút không khỏe, cũng không có gì đáng ngại, không cần hở một tí liền bẩm báo cho Hoàng thượng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.