Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế
Chương 149: Thùy viết tương tư [Trung]
Hành Yên Yên
04/11/2020
Trong bóng tối, ngực của nàng ẩn ẩn đau đớn.
Chỉ cảm thấy đây hết thảy đều giống như một giấc mộng, nhưng trong mộng cũng sẽ không đau như vậy.
Dựa vào một góc trướng trụ suy nghĩ hồi lâu, đều không nghĩ ra hết thảy vì sao lại phát sinh.
Cấm quân kinh kỳ của Đại Bình có thể thần tốc tiến vào nơi này không thể nói là không thần kỳ, mà hắn lại có thể trên con đường thiên sơn vạn thủy của mấy lộ châu huyện chặn nàng lại, càng là không thể tưởng tượng nổi.
Nàng là bán nước, là phản thần, là gian thần.
Ánh mắt hắn nhìn nàng không thể nào không lạnh lùng, từng lời nói cũng khiến nàng kinh hãi, nhưng hắn nhìn thấy nàng cũng không lập tức giết, đối xử với nàng cũng không giống tội thần, còn đem nàng một đường đưa tới nơi này, đây lại là vì cái gì?
Một hồi lâu, nàng mới nhắm mắt thở dài.
Lúc này còn nghĩ tới những thứ này thì có tác dụng gì?
Dù sao thanh danh của nàng đã thành ra như vậy, giữa nàng và hắn lại thêm ngăn cách bởi gia viên thiên hạ, huyết hải thâm thù, nàng cùng hắn sao còn có khả năng lại giống như trước đây, tương thủ tương ái?
Lúc Nhạc Lâm Tịch bị người áp giải vào doanh, trời đã vào đêm.
Hắn bị người trói chéo chân tay, trực tiếp từ trên ngựa kéo vào bên trong đại trướng trung quân, sau đó bị đẩy ngã xuống đất.
Ánh sáng trong trướng mờ nhạt lại chói mắt, trong không khí thoang thoảng một mùi mực đậm pha lẫn với mùi máu, có thanh âm không lạnh không nóng của nam tử từ phía trước truyền đến-
"Mở trói."
Lập tức có người tới cởi dây trói trên người cho hắn, lại một phen dựng hắn thẳng lưng, buộc hắn nhìn về phía trước.
Nam tử ngồi trước soái án đã cởi giáp trụ, nhưng là khuôn mặt trầm ám, vẻ mặt cương nghị, mặc dù chỉ là ngồi ngay ngắn ở đó, cũng khiến người không chịu nổi khí thế thiên tử trên người hắn.
Đồ vật trong miệng Nhạc Lâm Tịch bị người lấy ra, lập tức liên tục ho khan mấy tiếng, nặng nề thở dốc. Có người đến bên cạnh hắn đặt xuống mã trát, phía trên để giấy cùng bút mực, sau đó liền lui ra bên ngoài.
*Mã trát: bàn, ghế gập
Thanh âm của Anh Quả vẫn không nóng không lạnh như trước: "Nhạc Lâm Tịch?"
Nhạc Lâm Tịch hơi kinh ngạc, không ngờ ngay cả tên mình cũng biết.
Hắn đưa tay chỉ giấy mực ở bên cạnh, lại nói: "Tối nay gọi ngươi tới, là muốn ngươi viết cho Thư Châu một phong thư, nói ngươi cùng nàng ấy một đường thuận lợi, năm ngày sau sẽ tới dưới thành Thư Châu."
Nhạc Lâm Tịch trên mặt lạnh lẽo, không nhúc nhích.
"Ngược lại cũng có chút khí khái." Anh Quả trên mặt không chút tức giận, ánh mắt lạnh dần, "Trẫm biết mấy người các ngươi không sợ chết, cho nên sẽ không lấy cái chết uy hiếp. Nhưng ngươi nếu như khăng khăng không chịu viết, trẫm sẽ giết nàng ấy."
Nhạc Lâm Tịch toàn thân rét lạnh.
Hắn cũng không nói nhiều, chỉ yên lặng chờ đợi.
Trong trướng ánh sáng lập lòe, từng mảng lóe sáng rọi vào trong mắt, giống như nhân mệnh trên thế gian này, phiêu hốt bất định.
Nhạc Lâm Tịch hơi cắn răng, nói: "Nàng ta hôm nay khiến cho gần một ngàn nhân mã chúng ta mệnh tang hoàng tuyền, ta há lại đi quan tâm tới sống chết của nàng ta?"
"Ngươi không cần quan tâm tới sinh tử của nàng ấy." Anh Quả nhẹ chớp mắt, nhãn thần trở nên sắc bén, "Nhưng ngươi phải quan tâm tới sống chết của hoàng tự Trung Uyển."
Nhạc Lâm Tịch sắc mặt đại biến, "Ngươi..."
Thật không ngờ tới, hắn lại biết nhất thanh nhị sở, từng câu từng câu đâm trúng chỗ hiểm.
Sắc mặt hắn bỗng nhiên trầm xuống, thanh âm trở nên lạnh lẽo: "Viết!"
Nhạc Lâm Tịch vẫn như cũ không nghe theo, trong mắt đều là oán giân, "Nàng ta tuy là hoàng tự Trung Uyển, nhưng hôm nay trên đỉnh núi lại lừa ta gạt ta, uổng cho ta mấy ngày nay tôn kính nàng ta, hỗ trợ nàng ta, nghe theo lời nàng ta, nhưng lại rơi vào bẫy của nàng ta! Trong lòng nàng ta không muốn phục quốc, ta cho dù có bảo trụ được mạng của nàng ta, thì có tác dụng gì?"
Anh Quả trong mắt tràn ra tia hung ác, "Thật không ngờ lại như vậy, kia trẫm liền thành toàn cho ngươi, giết nàng ấy. Chỉ là nếu nàng ấy chết đi, ai biết nàng ấy vì sao lại chết? Mà gần một ngàn nhân mã của ngươi đều bị tiêu diệt, duy chỉ có mình người từ trong cấm quân Đại Bình còn sống chạy trốn ra, ngươi nghĩ trong thành Thư Châu đều là kẻ ngu hay sao?! Trẫm mặc dù không giết ngươi, thì cũng tự sẽ có người muốn mạng của ngươi."
Nhạc Lâm Tịch nghe thấy thì rùng mình, hơi thở trở nên dần gấp gáp, "Ngươi rốt cuộc là muốn thế nào?"
Tuấn mi của hắn hơi giãn ra, "Trẫm muốn để nàng ấy tiếp tục làm hoàng tự Trung Uyển, cũng muốn Nhạc Lâm Tịch ngươi báo tin, càng muốn để trong thành Thư Châu không nổi lên nghi ngờ. Mà ngươi nếu đã phụng mệnh đón nàng ấy tới Thư Châu, thì chỉ có nàng ấy sống, thì ngươi mới có thể sống."
Nhạc Lâm Tịch sắc mặt trắng bệch, cứng người một hồi lâu, mới chậm rãi khom người xuống.
Quỳ bên cạnh mã trát, bàn tay khẽ run cầm bút chấm mực, viết thư tới Thư Châu.
Đêm thu lạnh lẽo, nhưng mồ hôi của hắn lại nhỏ giọt lên tờ giấy mỏng, lúc từng chữ từng chữ hạ xuống, lại nghe thanh âm lành lạnh của Anh Quả truyền vào trong tai: "Năm ngày sau, bảo tướng trông giữ trong thành Thư Châu mở rộng của thành, nghênh đón hoàng tự vào thành. Để phòng vạn nhất, quân đội phải thu lại vũ khí để nghênh giá, không được sai lầm."
Nhạc Lâm Tịch thu ngòi bút lại, ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng khó coi: "Ngươi đây là khiến ta trở thành người đầu địch bán nước, tương lai nhất định sẽ bị thiên đao vạn quả."
"À." Vẻ mặt hắn không hề để ý, khiêu mi nói: "Ngươi không viết, tương lai chính là tội mưu hại hoàng tự, đầu địch bán nước. Ngươi viết, tương lai chính là tội tham sống sợ chết, thông địch bán nước. Dù sao cũng đều là chết, tùy ngươi lựa chọn, trẫm vui vẻ nhìn xem."
Môi Nhạc Lâm Tịch tím bầm, run rẩy không ngớt.
Như thế nào nghĩ đến, tân đế Đại Bình lại là một nam tử trẻ tuổi mà ngoan hãn như vậy, thật không giống với trong tưởng tượng của hắn.
"Nhưng," Anh Quả đầu mày hơi nhướng cao một chút, ánh mắt sắc bén lại nhìn chằm chằm hắn, "Nếu ngươi viết, nói không chừng trẫm sẽ cao hứng, sẽ bảo toàn cho ngươi một mạng. Nếu tương lai ngươi có thể làm trẫm thêm cao hứng, trẫm không chừng sẽ long tâm đại duyệt, ngay cả danh thông địch bán nước này của ngươi của có thể giúp ngươi giải trừ, phải xem ngươi có nguyện ý tin trẫm hay không, lại nguyện ý đánh cuộc một phen hay không."
Nhạc Lâm Tịch trong tâm trầm xuống, nhíu mi một mạch đem thư viết xong, vẻ mặt chán nản đem tờ giấy trình lên.
Hắn nhận lấy, quét qua một lượt, mắt không chớp mà thấp giọng nói: "Trẫm biết mấy người các ngươi rất biết nhẫn nhục phụ trọng, hôm nay chút khó khăn này đối với ngươi mà nói căn bản không là gì cả, tương lai nếu có cơ hội trở mình, ắt sẽ trả lại cho trẫm gấp trăm nghìn lần, có phải hay không?"
Nhạc Lâm Tịch luôn cúi đầu xuống, cắn răng nói: "Không dám."
"Tin rằng ngươi cũng không dám." Anh Quả giương mắt, mâu sắc lạnh lùng, cao giọng gọi thủ binh bên ngoài trướng vào, phân phó nói: "Áp giải xuống."
Nhạc Lâm Tịch bị người vặn ngược cánh tay áp giải ra ngoài, lại cố gắng quay đầu la lên: "Hết thảy những việc này, người làm sao mà biết được?!"
Anh Quả nhìn hắn, môi mỏng khép chặt, lại sử một ánh mắt với người kia.
Binh sĩ đá vào chân Nhạc Lâm Tịch một cái, đem kéo hắn ra khỏi đại trướng trung quân.
Bên ngoài lại vang lên một hồi thanh âm chửi mắng, một chốc lát sau lại hồi phục yên lặng.
Hắn ngồi trên thượng tọa một hồi, rồi mới tắt nến, đứng dậy đi ra ngoài.
Nhân mã trong đại doanh phần lớn đã nghỉ ngơi, sương mù trong đêm thu dày đặc, lá cây trên mặt đất cũng điểm một chút trong suốt. Bầu trời đêm bắc địa thanh thấu, ánh sao lập lòe, mơ hồ có thể thấy được trên đầu thành Minh Châu ngoài năm dặm chưa tan hết khói đen.
Hắn đi đến đại doanh phía nam, lúc đến gần bên ngoài trướng hai sĩ binh muốn mở miệng vấn an, nhưng hắn lại nhanh chóng giơ tay cản lại, thấp giọng nói: "Nàng ấy sao rồi?"
Binh sĩ nói: "Lúc trời tối đem thức ăn vào, Mạnh đại nhân yên ổn dùng xong, sau đó liền đi ngủ."
Hắn gật đầu một cái, "Đều lui xuống nghỉ ngơi đi, không cần phải gác đêm ở nơi này, nàng ấy không có việc gì." hai sĩ binh không dám cãi lệnh, liền trước sau cúi đầu lui xuống.
Đứng một mình bên ngoài trướng hồi lâu, hắn mới chậm rãi đẩy mành trướng ra, nhẹ nhàng đi vào.
Bên trong một mảng tối đen.
Nhưng hắn liếc mặt một cái liền nhìn thấy, nàng quả thực đang cuộn mình thành một đống trên giường, khuôn mặt hướng ra ngoài, không động đậy mà ngủ đến an ổn.
Một thân váy đỏ thẫm trên người nàng kia giống như hoa nhài đêm u mật dụ nhân, đỏ thẫm như máu, giống như đem màn đêm trong trướng này đốt cháy lên vậy.
Hắn cứ như vậy lẳng lặng ngắm nhìn nàng, khuôn mặt của nàng, thân thể của nàng, hết thảy mọi thứ từ đầu đến chân của nàng.
Khuôn mặt yên tĩnh này xuất hiện trong mộng của hắn không biết bao nhiêu lần. Có cười, có rơi lệ, có vui vẻ, có tức giận...thậm chí còn có vấy máu.
Mỗi đêm khi tỉnh lại từ giấc mộng, tứ chi bách hải của hắn đều đau đến run rẩy.
Những ngày này đem quân bắc thượng, không có một đêm nào là hắn có thể bình yên chìm vào giấc ngủ.
Trời đêm đầy sao, gió thu gột rửa, chỉ có trời xanh mới biết trong lòng hắn có bao nhiêu sợ hãi.
Sợ nàng sẽ tự giết chính mình.
Sợ hắn không kịp tìm thấy nàng.
Sợ nàng cùng hắn kiếp này thực sự sẽ không còn có thể gặp lại nhau nữa.
May mắn nàng bình an vô sự.
May mắn hắn đã tìm được nàng.
Chỉ cảm thấy đây hết thảy đều giống như một giấc mộng, nhưng trong mộng cũng sẽ không đau như vậy.
Dựa vào một góc trướng trụ suy nghĩ hồi lâu, đều không nghĩ ra hết thảy vì sao lại phát sinh.
Cấm quân kinh kỳ của Đại Bình có thể thần tốc tiến vào nơi này không thể nói là không thần kỳ, mà hắn lại có thể trên con đường thiên sơn vạn thủy của mấy lộ châu huyện chặn nàng lại, càng là không thể tưởng tượng nổi.
Nàng là bán nước, là phản thần, là gian thần.
Ánh mắt hắn nhìn nàng không thể nào không lạnh lùng, từng lời nói cũng khiến nàng kinh hãi, nhưng hắn nhìn thấy nàng cũng không lập tức giết, đối xử với nàng cũng không giống tội thần, còn đem nàng một đường đưa tới nơi này, đây lại là vì cái gì?
Một hồi lâu, nàng mới nhắm mắt thở dài.
Lúc này còn nghĩ tới những thứ này thì có tác dụng gì?
Dù sao thanh danh của nàng đã thành ra như vậy, giữa nàng và hắn lại thêm ngăn cách bởi gia viên thiên hạ, huyết hải thâm thù, nàng cùng hắn sao còn có khả năng lại giống như trước đây, tương thủ tương ái?
Lúc Nhạc Lâm Tịch bị người áp giải vào doanh, trời đã vào đêm.
Hắn bị người trói chéo chân tay, trực tiếp từ trên ngựa kéo vào bên trong đại trướng trung quân, sau đó bị đẩy ngã xuống đất.
Ánh sáng trong trướng mờ nhạt lại chói mắt, trong không khí thoang thoảng một mùi mực đậm pha lẫn với mùi máu, có thanh âm không lạnh không nóng của nam tử từ phía trước truyền đến-
"Mở trói."
Lập tức có người tới cởi dây trói trên người cho hắn, lại một phen dựng hắn thẳng lưng, buộc hắn nhìn về phía trước.
Nam tử ngồi trước soái án đã cởi giáp trụ, nhưng là khuôn mặt trầm ám, vẻ mặt cương nghị, mặc dù chỉ là ngồi ngay ngắn ở đó, cũng khiến người không chịu nổi khí thế thiên tử trên người hắn.
Đồ vật trong miệng Nhạc Lâm Tịch bị người lấy ra, lập tức liên tục ho khan mấy tiếng, nặng nề thở dốc. Có người đến bên cạnh hắn đặt xuống mã trát, phía trên để giấy cùng bút mực, sau đó liền lui ra bên ngoài.
*
Thanh âm của Anh Quả vẫn không nóng không lạnh như trước: "Nhạc Lâm Tịch?"
Nhạc Lâm Tịch hơi kinh ngạc, không ngờ ngay cả tên mình cũng biết.
Hắn đưa tay chỉ giấy mực ở bên cạnh, lại nói: "Tối nay gọi ngươi tới, là muốn ngươi viết cho Thư Châu một phong thư, nói ngươi cùng nàng ấy một đường thuận lợi, năm ngày sau sẽ tới dưới thành Thư Châu."
Nhạc Lâm Tịch trên mặt lạnh lẽo, không nhúc nhích.
"Ngược lại cũng có chút khí khái." Anh Quả trên mặt không chút tức giận, ánh mắt lạnh dần, "Trẫm biết mấy người các ngươi không sợ chết, cho nên sẽ không lấy cái chết uy hiếp. Nhưng ngươi nếu như khăng khăng không chịu viết, trẫm sẽ giết nàng ấy."
Nhạc Lâm Tịch toàn thân rét lạnh.
Hắn cũng không nói nhiều, chỉ yên lặng chờ đợi.
Trong trướng ánh sáng lập lòe, từng mảng lóe sáng rọi vào trong mắt, giống như nhân mệnh trên thế gian này, phiêu hốt bất định.
Nhạc Lâm Tịch hơi cắn răng, nói: "Nàng ta hôm nay khiến cho gần một ngàn nhân mã chúng ta mệnh tang hoàng tuyền, ta há lại đi quan tâm tới sống chết của nàng ta?"
"Ngươi không cần quan tâm tới sinh tử của nàng ấy." Anh Quả nhẹ chớp mắt, nhãn thần trở nên sắc bén, "Nhưng ngươi phải quan tâm tới sống chết của hoàng tự Trung Uyển."
Nhạc Lâm Tịch sắc mặt đại biến, "Ngươi..."
Thật không ngờ tới, hắn lại biết nhất thanh nhị sở, từng câu từng câu đâm trúng chỗ hiểm.
Sắc mặt hắn bỗng nhiên trầm xuống, thanh âm trở nên lạnh lẽo: "Viết!"
Nhạc Lâm Tịch vẫn như cũ không nghe theo, trong mắt đều là oán giân, "Nàng ta tuy là hoàng tự Trung Uyển, nhưng hôm nay trên đỉnh núi lại lừa ta gạt ta, uổng cho ta mấy ngày nay tôn kính nàng ta, hỗ trợ nàng ta, nghe theo lời nàng ta, nhưng lại rơi vào bẫy của nàng ta! Trong lòng nàng ta không muốn phục quốc, ta cho dù có bảo trụ được mạng của nàng ta, thì có tác dụng gì?"
Anh Quả trong mắt tràn ra tia hung ác, "Thật không ngờ lại như vậy, kia trẫm liền thành toàn cho ngươi, giết nàng ấy. Chỉ là nếu nàng ấy chết đi, ai biết nàng ấy vì sao lại chết? Mà gần một ngàn nhân mã của ngươi đều bị tiêu diệt, duy chỉ có mình người từ trong cấm quân Đại Bình còn sống chạy trốn ra, ngươi nghĩ trong thành Thư Châu đều là kẻ ngu hay sao?! Trẫm mặc dù không giết ngươi, thì cũng tự sẽ có người muốn mạng của ngươi."
Nhạc Lâm Tịch nghe thấy thì rùng mình, hơi thở trở nên dần gấp gáp, "Ngươi rốt cuộc là muốn thế nào?"
Tuấn mi của hắn hơi giãn ra, "Trẫm muốn để nàng ấy tiếp tục làm hoàng tự Trung Uyển, cũng muốn Nhạc Lâm Tịch ngươi báo tin, càng muốn để trong thành Thư Châu không nổi lên nghi ngờ. Mà ngươi nếu đã phụng mệnh đón nàng ấy tới Thư Châu, thì chỉ có nàng ấy sống, thì ngươi mới có thể sống."
Nhạc Lâm Tịch sắc mặt trắng bệch, cứng người một hồi lâu, mới chậm rãi khom người xuống.
Quỳ bên cạnh mã trát, bàn tay khẽ run cầm bút chấm mực, viết thư tới Thư Châu.
Đêm thu lạnh lẽo, nhưng mồ hôi của hắn lại nhỏ giọt lên tờ giấy mỏng, lúc từng chữ từng chữ hạ xuống, lại nghe thanh âm lành lạnh của Anh Quả truyền vào trong tai: "Năm ngày sau, bảo tướng trông giữ trong thành Thư Châu mở rộng của thành, nghênh đón hoàng tự vào thành. Để phòng vạn nhất, quân đội phải thu lại vũ khí để nghênh giá, không được sai lầm."
Nhạc Lâm Tịch thu ngòi bút lại, ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng khó coi: "Ngươi đây là khiến ta trở thành người đầu địch bán nước, tương lai nhất định sẽ bị thiên đao vạn quả."
"À." Vẻ mặt hắn không hề để ý, khiêu mi nói: "Ngươi không viết, tương lai chính là tội mưu hại hoàng tự, đầu địch bán nước. Ngươi viết, tương lai chính là tội tham sống sợ chết, thông địch bán nước. Dù sao cũng đều là chết, tùy ngươi lựa chọn, trẫm vui vẻ nhìn xem."
Môi Nhạc Lâm Tịch tím bầm, run rẩy không ngớt.
Như thế nào nghĩ đến, tân đế Đại Bình lại là một nam tử trẻ tuổi mà ngoan hãn như vậy, thật không giống với trong tưởng tượng của hắn.
"Nhưng," Anh Quả đầu mày hơi nhướng cao một chút, ánh mắt sắc bén lại nhìn chằm chằm hắn, "Nếu ngươi viết, nói không chừng trẫm sẽ cao hứng, sẽ bảo toàn cho ngươi một mạng. Nếu tương lai ngươi có thể làm trẫm thêm cao hứng, trẫm không chừng sẽ long tâm đại duyệt, ngay cả danh thông địch bán nước này của ngươi của có thể giúp ngươi giải trừ, phải xem ngươi có nguyện ý tin trẫm hay không, lại nguyện ý đánh cuộc một phen hay không."
Nhạc Lâm Tịch trong tâm trầm xuống, nhíu mi một mạch đem thư viết xong, vẻ mặt chán nản đem tờ giấy trình lên.
Hắn nhận lấy, quét qua một lượt, mắt không chớp mà thấp giọng nói: "Trẫm biết mấy người các ngươi rất biết nhẫn nhục phụ trọng, hôm nay chút khó khăn này đối với ngươi mà nói căn bản không là gì cả, tương lai nếu có cơ hội trở mình, ắt sẽ trả lại cho trẫm gấp trăm nghìn lần, có phải hay không?"
Nhạc Lâm Tịch luôn cúi đầu xuống, cắn răng nói: "Không dám."
"Tin rằng ngươi cũng không dám." Anh Quả giương mắt, mâu sắc lạnh lùng, cao giọng gọi thủ binh bên ngoài trướng vào, phân phó nói: "Áp giải xuống."
Nhạc Lâm Tịch bị người vặn ngược cánh tay áp giải ra ngoài, lại cố gắng quay đầu la lên: "Hết thảy những việc này, người làm sao mà biết được?!"
Anh Quả nhìn hắn, môi mỏng khép chặt, lại sử một ánh mắt với người kia.
Binh sĩ đá vào chân Nhạc Lâm Tịch một cái, đem kéo hắn ra khỏi đại trướng trung quân.
Bên ngoài lại vang lên một hồi thanh âm chửi mắng, một chốc lát sau lại hồi phục yên lặng.
Hắn ngồi trên thượng tọa một hồi, rồi mới tắt nến, đứng dậy đi ra ngoài.
Nhân mã trong đại doanh phần lớn đã nghỉ ngơi, sương mù trong đêm thu dày đặc, lá cây trên mặt đất cũng điểm một chút trong suốt. Bầu trời đêm bắc địa thanh thấu, ánh sao lập lòe, mơ hồ có thể thấy được trên đầu thành Minh Châu ngoài năm dặm chưa tan hết khói đen.
Hắn đi đến đại doanh phía nam, lúc đến gần bên ngoài trướng hai sĩ binh muốn mở miệng vấn an, nhưng hắn lại nhanh chóng giơ tay cản lại, thấp giọng nói: "Nàng ấy sao rồi?"
Binh sĩ nói: "Lúc trời tối đem thức ăn vào, Mạnh đại nhân yên ổn dùng xong, sau đó liền đi ngủ."
Hắn gật đầu một cái, "Đều lui xuống nghỉ ngơi đi, không cần phải gác đêm ở nơi này, nàng ấy không có việc gì." hai sĩ binh không dám cãi lệnh, liền trước sau cúi đầu lui xuống.
Đứng một mình bên ngoài trướng hồi lâu, hắn mới chậm rãi đẩy mành trướng ra, nhẹ nhàng đi vào.
Bên trong một mảng tối đen.
Nhưng hắn liếc mặt một cái liền nhìn thấy, nàng quả thực đang cuộn mình thành một đống trên giường, khuôn mặt hướng ra ngoài, không động đậy mà ngủ đến an ổn.
Một thân váy đỏ thẫm trên người nàng kia giống như hoa nhài đêm u mật dụ nhân, đỏ thẫm như máu, giống như đem màn đêm trong trướng này đốt cháy lên vậy.
Hắn cứ như vậy lẳng lặng ngắm nhìn nàng, khuôn mặt của nàng, thân thể của nàng, hết thảy mọi thứ từ đầu đến chân của nàng.
Khuôn mặt yên tĩnh này xuất hiện trong mộng của hắn không biết bao nhiêu lần. Có cười, có rơi lệ, có vui vẻ, có tức giận...thậm chí còn có vấy máu.
Mỗi đêm khi tỉnh lại từ giấc mộng, tứ chi bách hải của hắn đều đau đến run rẩy.
Những ngày này đem quân bắc thượng, không có một đêm nào là hắn có thể bình yên chìm vào giấc ngủ.
Trời đêm đầy sao, gió thu gột rửa, chỉ có trời xanh mới biết trong lòng hắn có bao nhiêu sợ hãi.
Sợ nàng sẽ tự giết chính mình.
Sợ hắn không kịp tìm thấy nàng.
Sợ nàng cùng hắn kiếp này thực sự sẽ không còn có thể gặp lại nhau nữa.
May mắn nàng bình an vô sự.
May mắn hắn đã tìm được nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.